“Oa, hảo thần khí” A Ly nhìn con rồng chở lão đầu, tự đáy lòng cảm thán vô cùng, thần thú đúng là thần thú, ra sân cũng đẹp mắt như vậy.
“Nhìn cái gì, nhanh chạy trốn a” Cốc Nhiễm túm mỗ thú vẫn còn đang ngưỡng mộ mà nhanh chân rời đi.
“Cốc Nhiễm!” lão đầu tóc trắng ở phía sau rống lên một tiếng, kèm theo là một đạo thiên lôi đánh về phía Cốc Nhiễm và A Ly.
“Chậc, chậc, lão đầu này thực sự nổi giận rồi” Cốc Nhiễm thở dài một hơi, dừng chân, thiên lôi liền tránh qua thân mình hắn mà đánh vào cột chống trời một cái, làm cho thiên binh giật mình tỉnh giấc.
“Bái kiến thiên quân!” Mọi người quỳ xuống, trên đỉnh đầu là huyền phù Thanh Long. Thiên Quân đạp thanh trở về, ngửi được mùi rượu mạnh nồng nặc trong gió, liền tìm đến Nam Thiên môn, quả nhiên để hắn bắt gặp được đám người Cốc Nhiễm.
“Tịnh Vũ, ngươi là chiến thần thiên giới, mẫu hậu ngươi chưởng quản hình phạt của thiên giới, ngươi sao có thể đi theo thúc thúc ngươi hồ nháo?” Thiên Quân hướng về Tịnh Vũ, thanh âm nghèn nghẹn.
“Tịnh Vũ biết tội.” Tịnh Vũ biết sai mà nhận.
“Đi thiên đỉnh diện bích mười ngày, đem mùi vị tục trần trên thân ngươi trừ bỏ sạch sẽ mới được trở về thiên cung” Thiên Quân đưa tay chỉ về hướng bắc.
Tịnh Vũ không nói tiếng nào, thần sắc phức tạp nhìn A Ly một cái sau đó phi thân rời đi.
“Thiên đỉnh là nơi nào?” A Ly không khỏi tò mò, hình như đó là nơi rất lợi hại a.
“Thiên đỉnh điểm là nơi cao nhất ở phương bắc, nơi đó băng thiên tuyết địa, vĩnh viễn không có ban ngày” Cốc Nhiễm giải thích.
“Như vậy Tịnh Vũ phải sẽ rất lạnh sao?” A Ly lo lắng, nếu nàng và Cốc Nhiễm không cứng rắn ép buộc hắn cùng uống rượu thì giờ hắn cũng không bị Thiên Quân trách phạt.
“Phốc xuy ——” Cốc Nhiễm cười nói “Tịnh Vũ là thần tiên, sao còn sợ mấy thứ này, ngươi mau thu hồi tâm ý đi”
Thiên quân không nói gì nhìn Cốc Nhiễm và A Ly đang thì thầm to nhỏ với nhau, hắn vỗ vỗ vào cái đuôi của Thanh Long một cái, thiên binh trực Nam Thiên môn hôm nay cùng Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ cũng bị đưa đến thiên đỉnh điểm.
“Ách. . .” A Ly nuốt nuốt nước miếng vô tội nhìn Cốc Nhiễm lại nhìn cái đuôi thần kỳ của Thanh Long hỏi
“Cốc Nhiễm, chúng ta có thể trở về Thiên Vi cung mang theo cái thảm đến thiên đỉnh điểm không? ta sợ lạnh a”
“Đến thiên đỉnh điểm thì quá tiện nghi cho các ngươi, mau tới Thiên Nguyên điện đi” Thiên Quân thình lình ném ra một câu rồi nghênh ngang rời đi, khí thế bức người.
“Ta biết Thiên Nguyên điện, là nơi Thiên Quân thiết triều” A Ly đắc ý nói với Cốc Nhiễm.
Cốc Nhiễm tức giận gõ lên trán A Ly một cái, tác dụng của Tây Phong Liệt rất chậm, khuôn mặt thanh tú của Cốc Nhiễm vì sau rượu mà ửng đỏ, càng thêm tuấn mỹ vô trù.
“Đi thôi, khi tới Thiên Nguyên điện ngươi cũng đừng mở miệng nói lung tung, bằng không ta cũng khó bảo vệ cho ngươi” Cốc Nhiễm bay lên, tay áo bay bay.
“Ta thấy ngươi là bùn nhão, Bồ Tát qua sông bản thân còn khó bảo toàn, nói thật nha, ca ngươi cùng ngươi diện mạo khác biệt nhau quá lớn a…”
“Nhìn cái gì, nhanh chạy trốn a” Cốc Nhiễm túm mỗ thú vẫn còn đang ngưỡng mộ mà nhanh chân rời đi.
“Cốc Nhiễm!” lão đầu tóc trắng ở phía sau rống lên một tiếng, kèm theo là một đạo thiên lôi đánh về phía Cốc Nhiễm và A Ly.
“Chậc, chậc, lão đầu này thực sự nổi giận rồi” Cốc Nhiễm thở dài một hơi, dừng chân, thiên lôi liền tránh qua thân mình hắn mà đánh vào cột chống trời một cái, làm cho thiên binh giật mình tỉnh giấc.
“Bái kiến thiên quân!” Mọi người quỳ xuống, trên đỉnh đầu là huyền phù Thanh Long. Thiên Quân đạp thanh trở về, ngửi được mùi rượu mạnh nồng nặc trong gió, liền tìm đến Nam Thiên môn, quả nhiên để hắn bắt gặp được đám người Cốc Nhiễm.
“Tịnh Vũ, ngươi là chiến thần thiên giới, mẫu hậu ngươi chưởng quản hình phạt của thiên giới, ngươi sao có thể đi theo thúc thúc ngươi hồ nháo?” Thiên Quân hướng về Tịnh Vũ, thanh âm nghèn nghẹn.
“Tịnh Vũ biết tội.” Tịnh Vũ biết sai mà nhận.
“Đi thiên đỉnh diện bích mười ngày, đem mùi vị tục trần trên thân ngươi trừ bỏ sạch sẽ mới được trở về thiên cung” Thiên Quân đưa tay chỉ về hướng bắc.
Tịnh Vũ không nói tiếng nào, thần sắc phức tạp nhìn A Ly một cái sau đó phi thân rời đi.
“Thiên đỉnh là nơi nào?” A Ly không khỏi tò mò, hình như đó là nơi rất lợi hại a.
“Thiên đỉnh điểm là nơi cao nhất ở phương bắc, nơi đó băng thiên tuyết địa, vĩnh viễn không có ban ngày” Cốc Nhiễm giải thích.
“Như vậy Tịnh Vũ phải sẽ rất lạnh sao?” A Ly lo lắng, nếu nàng và Cốc Nhiễm không cứng rắn ép buộc hắn cùng uống rượu thì giờ hắn cũng không bị Thiên Quân trách phạt.
“Phốc xuy ——” Cốc Nhiễm cười nói “Tịnh Vũ là thần tiên, sao còn sợ mấy thứ này, ngươi mau thu hồi tâm ý đi”
Thiên quân không nói gì nhìn Cốc Nhiễm và A Ly đang thì thầm to nhỏ với nhau, hắn vỗ vỗ vào cái đuôi của Thanh Long một cái, thiên binh trực Nam Thiên môn hôm nay cùng Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ cũng bị đưa đến thiên đỉnh điểm.
“Ách. . .” A Ly nuốt nuốt nước miếng vô tội nhìn Cốc Nhiễm lại nhìn cái đuôi thần kỳ của Thanh Long hỏi
“Cốc Nhiễm, chúng ta có thể trở về Thiên Vi cung mang theo cái thảm đến thiên đỉnh điểm không? ta sợ lạnh a”
“Đến thiên đỉnh điểm thì quá tiện nghi cho các ngươi, mau tới Thiên Nguyên điện đi” Thiên Quân thình lình ném ra một câu rồi nghênh ngang rời đi, khí thế bức người.
“Ta biết Thiên Nguyên điện, là nơi Thiên Quân thiết triều” A Ly đắc ý nói với Cốc Nhiễm.
Cốc Nhiễm tức giận gõ lên trán A Ly một cái, tác dụng của Tây Phong Liệt rất chậm, khuôn mặt thanh tú của Cốc Nhiễm vì sau rượu mà ửng đỏ, càng thêm tuấn mỹ vô trù.
“Đi thôi, khi tới Thiên Nguyên điện ngươi cũng đừng mở miệng nói lung tung, bằng không ta cũng khó bảo vệ cho ngươi” Cốc Nhiễm bay lên, tay áo bay bay.
“Ta thấy ngươi là bùn nhão, Bồ Tát qua sông bản thân còn khó bảo toàn, nói thật nha, ca ngươi cùng ngươi diện mạo khác biệt nhau quá lớn a…”
/96
|