Tiểu Ngư giúp ta nghe ngóng, nơi Hoàng thượng đến vào đêm đó chính là Chi Củ Uyển của Hà chiêu nghi, hình như còn nổi nóng một trận lôi đình, rất nhiều tiểu cung nữ nhìn thấy cảnh Hoàng thượng đập bàn phẫn nộ, Hà chiêu nghi quỳ trên mặt đất.
Nhưng Hoàng thượng chỉ mắng nàng ta một trận rồi sau đó rời đi.
Ta có cảm giác Hoàng thượng biết rằng chuyện này do Hà chiêu nghi làm, nhưng hắn không nói mà thôi. Bên trong nhất định ẩn chứa nguyên nhân nào đó.
Ta đột nhiên nhớ ra, Hà chiêu nghi đã gả cho Hoàng thượng được sáu năm, tại sao chẳng có chuyện gì xảy ra? Thậm chí đến tin nàng ta từng mang thai cũng không có. Hơn nữa đối tượng để nàng ta từng nhắm đến hình như đều là thai phụ, mấy ngày trước ánh mắt chăm chăm nhìn vào bụng ta của nàng ta cũng rất lạ kỳ.
Ta dần dần xâu chuỗi sự việc thành được điều gì đó, nhưng lại rất mơ hồ, ta nói với Tiểu Ngư: “Ngươi đi giúp ta điều tra thân thế của Hà chiêu nghi và cả chuyện giữa nàng ta và Hoàng thượng. Nhớ kỹ, càng chi tiết càng tốt.”
Tiểu Ngư đáp “vâng” một tiếng rồi quay người rời đi, nhưng chưa được bao lâu đã vào nói: “Nương nương, Ý tần nương nương đến rồi.”
Ta mỉm cười, kẻ chết thay đến rồi.
“Chuẩn bị đồ xong hết chưa?”
“Bẩm nương nương, đã chuẩn bị xong rồi.”
“Vậy tốt, bảo nàng ta vào đi.”
Ta kéo chăn lên, Ý tần dẫn theo Lập Xuân từ từ tiến lại gần, hành lễ với ta: “Muội muội bái kiến tỷ tỷ.”
Ta đáp: “Không cần khách khí.”
Ý tần khoan thai đi tới, ngồi bên giường: “Muội nghe nói mấy ngày trước tỷ bị sảy thai, sức khỏe của tỷ vẫn ổn chứ?” Nàng thận trọng nhìn ta nói: “Ấy, sắc mặt tỷ nhợt nhạt thế này!”
Ta đáp: “Cám ơn muội đã quan tâm, ta chỉ e mình vẫn phải nghỉ ngơi thêm mấy tháng.”
Nàng ta từ tốn nắm chặt bàn tay ta: “Tỷ tỷ đừng lo lắng, sức khỏe vẫn quan trọng hơn cả, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng rồi sẽ ổn cả thôi.”
Ta quan sát nàng ta, Ý tần năm nay mới mười lăm tuổi, không xinh đẹp dịu dàng như tiểu thư, không đoan trang quý phái như Châu quý phi, ở nàng ta toát lên sự ngây thơ hồn nhiên nhưng cũng đầy sức quyến rũ.
Ý tần thân hình nhỏ bé, trên gương mặt trắng ngần có hai lúm đồng tiền, nàng ta không hẳn là đẹp thuần khiết mà là đẹp quyến rũ kể cả khi trang điểm rực rỡ. Trang sức cài trên tóc nàng ta phức tạp và quý giá, mặc y phục voan màu cam, nhưng lại khâu rất nhiều chuỗi ngọc và thêu hoa trên phần eo.
Đúng là độ tuổi yêu cái đẹp, thích chơi trội và hiểu kỳ mọi thứ.
Cuối cùng chào hỏi được mấy câu, nàng ta nhìn bông hoa mai trên đuôi mày ta: “Bông hoa mai này thật là đẹp, Hoàng thượng tự tay vẽ cho tỷ à?”
Ta gật đầu.
“Hoàng thượng sủng ái tỷ tỷ thật đó.”
Ta không tỏ rõ đúng sai. Nàng ta lại đứng dậy, quan sát căn phòng của ta: “Cách bày trí nơi này thật là tao nhã thanh cao.” Nàng ta đi đến trước bàn trang điểm, trong đó đặt rất nhiều trâm hoa màu xanh, nàng ta cầm lấy một chiếc xem thử, xoay người lại hỏi ta: “Tỷ tỷ rất thích trâm hoa.”
Ta gượng cười, “Ừ.”
Thực ra ta biết trong lòng nàng ta đang có mưu tính gì đó. Ta bảo Tiểu Ngư lén tiết lộ cho Lập Xuân rằng, mấy tháng nay ta có được sự sủng ái của Hoàng thượng là vì ta toàn bắt trước theo cách ăn mặc và trang điểm của Cẩn phi nương nương – mẹ ruột của Hoàng thượng, khiến Hoàng thượng thương cảm ta.
Ý tần còn nhỏ, lại quá đề cao sắc đẹp của mình, lúc nào cũng cảm thấy nữ nhân chẳng có tư sắc như ta không nên ở bên Hoàng thượng.
Nàng ta bị thất sủng mấy tháng nay nên không cam lòng, bởi vậy nhân lúc ta sảy thai không thể hầu hạ Hoàng thượng, cũng chính là thời cơ để nàng ta ra tay. Hơn nữa, nàng ta đã ở lâu trong cung cũng chẳng ngốc đến nỗi hoàn toàn tin vào điều tra sở thích của Cẩn phi, chứng thực mọi chuyện mới đến chỗ ta.
Ta đang từng bước ám ảnh suy nghĩ của nàng ta.
Ý tần đặt trân hoa xuống, đi về phía ta làm bộ vô tình hỏi: “Mấy ngày nay Hoàng thượng vẫn thường lui đến chỗ tỷ chứ?”
Ta thở dài: “Tỷ đây đã thành bà lão xấu xí rồi, lần này lại sảy thai, mấy hôm nay Hoàng thượng ở chỗ tỷ một lát, chiều tối toàn ra ngự hoa viên tản bộ, e rằng trong lòng người chỉ còn chút thương hại tỷ, chứ không hề sủng ái tỷ như xưa.”
Ta nhẹ nhàng tiết lộ chút thông tin cho nàng ta.
Ý tần cười: “Tỷ tỷ nói linh tinh gì vậy? Tỷ tỷ vẫn còn trẻ lắm.”
Ta nhếch miệng gượng cười, quả thực tự thấy có phần xót xa. Hai lần sảy thai lại thêm bệnh đậu mùa đã khiến cơ thể ta suy nhược cùng cực, sắc mặt cũng không còn tươi tắn hồng nhuận như lần trước, cho dù ăn bao nhiêu đồ bổ dưỡng cũng vẫn nhợt nhạt.
Năm nay ta đã hai mươi mốt tuổi, lớn hơn Ý tần sáu tuổi, chẳng phải là “bà lão xấu xí” còn gì?
Ý tần hàn huyên với ta thêm đôi ba câu rồi cáo từ.
Ta bảo Tiểu Ngư chú ý động thái của nàng ta. Ta nghĩ nàng ta sẽ chọn một ngày đẹp trời để tạo sự bất ngờ, xuất hiện một cách xinh đẹp vạn phần trước mặt Hoàng thượng, ta rất mong đợi ngày đó.
Đặc biệt là khi nhân vật chính không phải Hoàng thượng, mà là Thái hậu.
Ba hôm sau, tin tức thích khách giả thần giả quỷ trong cung Châu quý phi bị bắt lan khắp hoàng cung.
Hắn ta phản kháng quá kịch liệt nên đã bịtrừng phạt ngay tại chỗ, sau mới biết, hắn là Lý Tất – thống lĩnh thị vệ trong cung. Chỉ tiếc rằng hắn bị bắt lúc đang ra tay, Châu quý phi bình an vô sự.
Hắn chết, không còn nhân chứng sống, Hoàng thượng ra lệnh lục soát nơi ở của hắn, muốn tìm ra kẻ chủ mưu phía sau, nhưng không ngờ ngọn lửa này lại cháy lan sang cả chỗ ta. Cũng do ta quá sơ ý, chiếc trâm cài bằng vàng dùng để nhờ Lý thống lĩnh cứu Tiểu Bôi lại bị tìm ra, cũng không biết là ai, hay chính kẻ trước mặt ta nói rằng cây trâm này rất quen mắt, hình như là của Bạch tỷ tỷ.
Ta nhìn Hà chiêu nghi, nàng ta cũng nhìn lại ta.
Cả hai đều quyết không nhân nhượng cho đối phương.
Nhưng nàng ta hạ tầm mắt xuống rất nhanh, lui về bên cạnh Hoàng thượng, lại tỏ vẻ nhu mì yếu đuối.
Ta hỏi: “Hoàng thượng cho rằng thần thiếp là kẻ chủ mưu?”
Thật ra ta không hề sợ hãi, một cây trâm thì chứng minh nổi điều gì? Vả lại chính ta là người hiến kế cho Hoàng thượng đó thôi.
Hoàng thượng chỉ hỏi: “Đồ của nàng sao lại ở chỗ hắn?”
Ta cúi đầu nói: “Thần thiếp cũng không biết.” Nếu ta nói ra ta dùng cây trâm này để nhờ Lý thống lĩnh mời Ngự y khám cho Tiểu Bôi, chỉ e Hoàng thượng sẽ điều tra quan hệ giữa ta và Lý thống lĩnh, ta không thể mạo hiểm được.
Ta ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng: “Hoàng thượng thật sự tin rằng thần thiếp là kẻ chủ mưu sao? Nếu thần thiếp là kẻ chủ mưu thì tại sao còn hiến kế cho Hoàng thượng?”
“Nói vậy cũng không ổn.” Trương quý phi chen vào. “Biết đâu ngươi cố tình hiến kế cho Hoàng thượng, muốn mượn tay Hoàng thượng giết người ấy chứ?”
Ta cười nhạt: “Trương quý phi, thần thiếp đâu có gan mượn tay Hoàng thượng giết người chứ? Hơn nữa những người này đều là người mà Hoàng thượng đích thân tuyển chọn, họ là ai thần thiếp cũng đâu biết, làm sao mượn đao giết người được đây?”
“Ngươi…”
“Được rồi, đừng nói nữa.”
Hoàng thượng cắt ngang, ta và Trương quý phi đều cúi đầu xuống.
Bầu không khí nhất thời im lặng.
Hà chiêu nghi đứng ra: “Thiếp thấy tỷ tỷ không giống như kẻ mượn đao giết người, chỉ là cây trâm của tỷ tỷ lại ở chỗ Lý thống lĩnh, quả có chút kỳ lạ.” Nàng ta trước giờ ngoài mặt không can dự vào chuyện tranh chấp hậu cung, chỉ biết nói điều tốt cho người khác, cuối cùng hôm nay đã lộ mặt thật, xem ra hận ta đến thấu xương. Nhưng ta cảm thấy những lời Hoàng thượng nói với nàng ta rất dịu dàng, ta chau mày khó hiểu.
Lúc này Liên Ty đứng sau ta đột nhiên quỳ xuống: “Nô tì biết tội.”
Ta đã đoán ra phần nào, cố tình giả vờ không hiểu: “Liên Ty, ngươi làm gì vậy?”
Liên Ty ngẩng đầu: “Hoàng thượng, nương nương, cây trâm kia là do nô tì đưa cho Lý thống lĩnh.”
Liên Ty dập đầu lia lịa: “Hoàng thượng, nương nương, không phải nô tì cố ý. Nô tì lúc ở trong lãnh cung từng chăm sóc Bạch tần nương nương, nương nương đã thưởng cho nô tì rất nhiều trang sức. Gần đây trong nhà gửi thư đến nói mẫu thân bệnh nặng, cần tiền gấp, nô tì đã đem cây trâm đó cho Lý thống lĩnh, bảo hắn đổi lấy bạc để nô tì gửi về nhà.”
Thị vệ giúp cung nữ mang ít đồ bán ra bên ngoài đã thành luật ngầm trong cung rồi, Liên Ty viện cớ như vậy rất ổn.
“Ồ? Nếu cây trâm đó là của ngươi, chắcngươi vẫn nhớ hình dáng nó chứ?” Hà chiêu nghi kiên quyết không buông tha.
Liên Ty nhất thời do dự: “Điều này…” Nàng ta chưa từng nhìn thấy nó: “Nô tì không nhớ rõ nữa.”
“Thấy sự không nhớ sao?” Hà chiêu nghi kéo dài giọng.
Ta đáp: “Lẽ nào muội thật sự muốn vu oan cho tỷ? Tỷ tỷ có chút đồ quý giá, cứ để đó thôi, ngay đến bản thân cũng không nhớ rõ rốt cuộc trông nó ra làm sao.”
“Nhưng nàng ta chỉ là một cung nữ, cây trâm đó quý giá như vậy, kiểu gì cũng phải giữ nó cẩn thận, kiểm tra tỉ mỉ chứ nhỉ?”
“Muội muội, lẽ nào muội không biết càng là thứ quý giá, càng không dám để lộ trước thiên hạ sao?”
“Đủ rồi!”
Mấy người phụ nữ bọn ta cãi nhau ầm ĩ làm Hoàng thượng phiền lòng, khiến hắn buộc phải bộc phát ngăn lại. Hắn căn dặn Liên Ty: “Nếu ngươi nói Bạch tần ban thưởng rất nhiều đồ cho ngươi, người đâu, lục soát chỗ ở của nàng ta.”
Ta cúi đầu lùi sang một bên.
Một lát sau, đồ đạc trong phòng nàng ta đã được tìm ra. “Hoàng thượng.” Thị vệ mở hộp ra trình lên. Bên trong có bảy, tám thứ, đều lấp lánh tinh xảo, toàn là trang sức mà ta đưa cho nàng ta hồi đó, nàng ta vẫn giữ gìn rất cẩn thận, không ngờ ngày hôm nay chúng đã cứu ta một mạng.
Ta liếc nhìn Hà chiêu nghi: “Muội muội, muội còn gì muốn nói không?”
Hà chiêu nghi bặm môi, lùi xuống mấy bước, cúi đầu nhỏ tiếng nói: “Tỷ tỷ lượng thứ, chỉ là muội cảm thấy dạo này trong cung xảy ra nhiều chuyện kỳ lạ nên muốn điều tra thật rõ ràng mà thôi.”
Ta cười thầm trong bụng.
“Thôi được rồi, chuyện này chấm dứt tại đây.”
Hoàng thượng chẳng còn lòng dạ nào nghe đám phi tần bọn ta đấu khẩu, bèn sải bước đi ra ngoài.
Trương quý phi và Hà chiêu nghi cũng đi theo.
Ta đứng trước cửa nói với Hà chiêu nghi: “Muội muội đi cẩn thận.”
Bước chân nàng ta hơi chững lại nhưng không hề ngoái đầu nhìn. Ta và nàng ta như nước với lửa, trong hậu cung này chỉ có thể chứa đựng được một người mà thôi.
Dương Lâm cũng ở trong đội thị vệ, hắn đứng nguyên tại chỗ chờ sau khi người khác đi ra mấy bước mới liếc nhìn ta. Trong đôi mắt hắn hiện lên sự lo lắng, có cả cái thở phào nhẹ nhõm và đủ những cảm xúc phức tạp khó hiểu.
Ta biết trong lòng hắn không thoải mái chút nào, lần đầu tiên hắn giết người không phải vì thứ gọi là chính nghĩa, trách nhiệm, tình huynh đệ, ra tay tương trợ hay là vì nhiệm vụ của Tùy An Đường, mà chỉ vì kẻ đó uy hiếp ta, và ta cố tình muốn hại chết kẻ đó.
Song, ta biết hắn sẽ không bỏ rơi mình. Hắn từng nói, hắn nợ ta.
Hắn rời đi. Ta quay đầu khẽ thở dài, day day trán, đau đầu quá, lại là một trận chiến khốc liệt.
Quay sang nhìn, Liên Ty đang quỳ giữa sảnh. Ta bảo Tiểu Ngư mang tờ ngân phiếu năm nghìn lượng đến. Ta lười nhác ngồi xuống ghế, Liên Ty nhận lấy, nhìn chằm chằm vào tờ giấy óng ánh, vô cùng hả hê.
Ta cúi đầu nhìn nàng ta, ung dung nhấp ngụm trà: “Tốt lắm, ngươi trung thành với bản cung như vậy, bản cung nhất định sẽ không bạc đãi ngươi. Ngươi mới đến được một thời gian ngắn, bây giờ phong ngươi làm nữ quan sẽ khiến nhiều người dị nghị, để qua mấy tháng nữa, ngươi có thể có phòng của mình, không cần dùng chung với những cung nữ khác nữa
“Tạ ơn nương nương.” Liên Ty hớn hở: “Vậy nô tì xin cáo lui.”
Liên Ty giấu ngân phiếu vào lòng. Ta nhìn theo bóng nàng ta, đã loại trừ xong Lý thống lĩnh, Liên Ty cũng không thể giữ lâu. Còn cả bạc Hồ đại nhân tặng cho ngày trước, ta đã dùng khá nhiều rồi, nên làm giúp hắn chút việc chứ nhỉ?
Buổi đêm, Hoàng thượng tới chỗ ta. Hắn đang phê tấu chương, ta bưng trà lên cho hắn: “Hoàng thượng, người vẫn giận thần thiếp à?”
“Tại sao nàng hỏi vậy?” Hắn nhìn ta.
Ta thở dài đáp: “Hôm nay thần thiếp làm Hoàng thượng bất ngờ phải không? Chỉ là thần thiếp không muốn để người khác ức hiếp mình. Hai đứa con của thần thiếp đều bị kẻ khác hại chết, thần thiếp cũng không thể mang thai được nữa, thần thiếp không cam lòng.”
Hoàng thượng kéo ta ngồi lên đùi mình: “Trẫm hiểu, chỉ là Hà chiêu nghi, nàng ấy…”
“Hoàng thượng, thần thiếp luôn muốn hỏi Hoàng thượng chuyện đứa con không thể chào đời của chúng ta mà chưa dám lên tiếng. Khi đó chuỗi trân châu của Thần Dương công chúa đứt rời, nhưng sao lại trùng hợp đến vậy, Hoàng thượng điều tra đại khái quá rồi.”
Ta phải nhắc hắn chuyện này một chút, bằng không chẳng phải ta cũng dễ đối phó quá ư? Ngữ khí của ta có mấy phần oán giận.
Hoàng thượng vỗ vai ta: “Chuyện này đã qua lâu như vậy rồi, nàng còn nghĩ ngợi sao?”
“Đối với thần thiếp, chuyện này vĩnh viễn không thể trôi qua bình thản như vậy được.”
Hoàng thượng ôm chặt ta nhưng không nói gì thêm nữa mà cứ ôm ta như vậy, rất lâu.
Ta đứng dậy, hỏi hắn: “Hoàng thượng, thần thiếp làm phiền người phê tấu chương à?”
Hoàng thượng mỉm cười, day day thái dương: “Dạo này trong chiều có rất nhiều chuyện phiền lòng, nàng đến đây giúp trẫm được tĩnh tâm một lát đó.”
Ta mỉm cười, vươn ta ra nói: “Vậy thần thiếp giúp Hoàng thượng day trán nhé.”
Hắn dịu dàng trả lời: “Không cần đâu.” Rồi tiếp tục chau mày xem xét đống tấu chương trên bàn kia. Ta liếc mắt qua: “Hoàng thượng, người vẫn đang vướng bận chuyện trị thủy ư?”
“Ừm.”
Im lặng một lát, ta làm như cố tình chuyển chủ đề.
“Hoàng thượng, dạo này thần thiếp đọc nhiều sách, cũng biết nhiều chữ hơn.” Ta rời khỏi lòng hắn, tiện tay cầm một bản tấu chương lên, vốn định lật xem nhưng liền ngừng lại, nhìn Hoàng thượng: “Thần thiếp có thể xem không?”
Hoàng thượng gật đầu.
Ta vừa xem vừa đi vòng quanh hắn, miệng đọc: “Thời xưa Đại Vũ trị thiên hạ, phía tây khai thông Tây Hà, Ngư Đậu để tháo nước Kênh Thủy, Tôn Thủy và Hoàng Thủy; phía Bắc khai thông Phong Thủy, Nguyên Thủy và Cô Thủy làm dòng nước chảy vào sông…”
“Hoàng thượng, chữ này đọc là gì?”
“Hô.”
“… Sông Hô Đà. Sau phân nhánh tại Đề Trụ Sơn của sông Hoàng Hà, rồi đục núi Long Môn tháo nước, giúp ích cho bách tính cùng Yến, Đại, Hồ, Lạc và bách tính vùng Tây Hà. Dòng nước chảy qua đất liền ở phía Đông nhập vào sông Mạnh Gia, phân làm chín con sông, từ đó…”
“Vậy chữ này thì sao?”
“Chặn.”
Hoàng thượng nhìn ta: “Không phải nàng nói dạo này biết được nhiều chữ sao?”
Ta tỏ vẻ trầm tư: “À, tối nay thời tiết khó chịu, làm thần thiếp không nhớ được rõ lắm…”
Hoàng thượng không nhịn được cười, cốc đầu ta: “Haiz.” Ta liếc nhìn hắn, tiếp tục đọc: “Từ đó chặn được hồng thủy ở vùng đất phía Đông, giúp ích cho bách tính Ký Châu. Phía Nam khơi thông Trường Giang, Hạng Thủy, Hoài Hà, Nhữ Thủy, cho chảy ra biển, dòng nước nhập vào vùng Ngũ Hồ, giúp ích cho bách tính Kính Sở, Ngô Việt và Nam Di. Trị thủy gia gọi cách làm này bằng hai chữ ‘phân dòng’. Để ngăn chặn tác hại của bọt nước, có thể dùng cách sau, lấy lồng trúc cao bốn trượng, rộng chín vòng ôm, đựng đầy đá sỏi, hai thuyền chở lồng trúc đem thả xuống sông. Ba mươi sáu ngày sau, xây thành đê sông.”
Hoàng thượng đột nhiên biến sắc: “Đọc lại lần nữa.”
“Dạ? Vâng.”
Ta cúi đầu đọc lại một lần: “Trị thủy gia gọi cách làm này bằng hai chữ ‘phân dòng’. Để ngăn chặn tác hại của bọt nước, có thể dùng cách sau, lấy lồng trúc cao bốn trượng, rộng chín vòng ôm, đựng đầy đá sỏi, hai thuyền chở lồng trúc đem thả xuống sông. Ba mươi sáu ngày sau, xây thành đê sông.”
Hoàng thượng cầm lấy xem, có vẻ rất chuyên tâm, trong đôi mắt dần dần hiện lên tia sáng.
Cuối cùng, sau khi xem xong hắn gập tấu chương lại, nhìn thử tên: “Hồ Bản Vinh hóa ra lại có bản lĩnh này, quả thực trẫm từng coi nhẹ hắn rồi.”
Ta sáp đến gần hắn: “Sao thế ạ?”
Hoàng thượng hình như rất vui, ôm lấy ta: “Trẫm tìm thấy người trị thủy rồi.”
“Thật sao?”
Hắn gật đầu.
“Vậy thì tốt rồi.” Bàn tay đặt trên vai hắn, vốn định gạt lọn tóc vương ở đó, đột nhiên ta ngẩng đầu nhìn hắn, hắn cũng cúi đầu nhìn ta.
Bên ngoài cửa sổ dường như chìm trong im lặng, chỉ có tiếng lửa tí tách. Giữa thời khắc yên tĩnh thế này, bỗng có thứ gì đó đang rạo rực lan tỏa. Dưới ánh nến mờ ảo, đường nét trên gương mặt hắn dịu dàng biết mầy, lông mi rất dài, ánh mắt sâu thẳm tĩnh mịch, có thể làm cho con người ta đắm chìm đến vô tận, chiếc mũi tựa núi tuyết trắng cao thẳng, còn đôi môi…
Ta vòng tay qua cổ hắn, nghẹ nhàng rướn lên trước hôn hắn thật ngọt ngào.
Đôi môi ấy khi chạm vào mềm mại và vương vấn đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Quấn lấy nhau, rồi lại tách rời.
Ta từ từ nhấc người dậy, khẽ thở gấp, áp trán mình lên trán hắn, dịu dàng động chạm đôi chút, rồi lại phủ lên bờ môi hắn.
Một tay hắn ôm chặt eo ta, một tay giữ lấy đầu ta. Ta cảm thấy hơi thở của hắn càng thêm gấp gáp, động tác cũng mạnh mẽ hơn, chiếc lưỡi thâm nhập thăm dò khuôn miệng ta, đôi môi siết chặt lấy ta.
Nhưng trong thoáng chốc hắn đột nhiên buông ra, trong mắt bùng cháy dục vọng, nhưng giọng nói lại khàn khàn tiết chế: “Thôi dừng, sức khỏe nàng còn chưa bình phục.”
Ta nhìn hắn.
Dục vọng của nam nhân có thể bị khơi gợi dễ dàng như thế đấy, nếu ta không nắm chắc cơ hội, lẽ nào để cho kẻ khác đến giúp hắn phát tiết chắc? Cho kẻ khác một cơ hội, là tự khiến mình thêm một nguy hiểm.
Hắn muốn tách vòng tay ta khỏi cổ mình, nhưng ta nhất quyết không buông.
Hắn nhìn ta: “Nàng đừng tùy hứng quá.”
Lời vừa dứt, ta chặn miệng hắn, nhẹ nhàng cắn lên môi dưới của hắn, nhìn chăm chú vào đôi mắt ấy: “Thiếp ứ buông đấy!”
Lần đầu tiên ta dùng khả năng học được ở Lập Xuân Viện.
Ta cảm giác hắn đang bật cười, nhưng bàn tay chầm chậm trượt xuống từ cánh ta rồi ôm chặt eo ta.
Màn sương dục vọng trong mắt hắn càng ngày càng dày đặc, bao phủ mịt mùng. Cuối cùng, hắn nghiêng người ra phía trước hôn ta thật sâu.
Nhưng Hoàng thượng chỉ mắng nàng ta một trận rồi sau đó rời đi.
Ta có cảm giác Hoàng thượng biết rằng chuyện này do Hà chiêu nghi làm, nhưng hắn không nói mà thôi. Bên trong nhất định ẩn chứa nguyên nhân nào đó.
Ta đột nhiên nhớ ra, Hà chiêu nghi đã gả cho Hoàng thượng được sáu năm, tại sao chẳng có chuyện gì xảy ra? Thậm chí đến tin nàng ta từng mang thai cũng không có. Hơn nữa đối tượng để nàng ta từng nhắm đến hình như đều là thai phụ, mấy ngày trước ánh mắt chăm chăm nhìn vào bụng ta của nàng ta cũng rất lạ kỳ.
Ta dần dần xâu chuỗi sự việc thành được điều gì đó, nhưng lại rất mơ hồ, ta nói với Tiểu Ngư: “Ngươi đi giúp ta điều tra thân thế của Hà chiêu nghi và cả chuyện giữa nàng ta và Hoàng thượng. Nhớ kỹ, càng chi tiết càng tốt.”
Tiểu Ngư đáp “vâng” một tiếng rồi quay người rời đi, nhưng chưa được bao lâu đã vào nói: “Nương nương, Ý tần nương nương đến rồi.”
Ta mỉm cười, kẻ chết thay đến rồi.
“Chuẩn bị đồ xong hết chưa?”
“Bẩm nương nương, đã chuẩn bị xong rồi.”
“Vậy tốt, bảo nàng ta vào đi.”
Ta kéo chăn lên, Ý tần dẫn theo Lập Xuân từ từ tiến lại gần, hành lễ với ta: “Muội muội bái kiến tỷ tỷ.”
Ta đáp: “Không cần khách khí.”
Ý tần khoan thai đi tới, ngồi bên giường: “Muội nghe nói mấy ngày trước tỷ bị sảy thai, sức khỏe của tỷ vẫn ổn chứ?” Nàng thận trọng nhìn ta nói: “Ấy, sắc mặt tỷ nhợt nhạt thế này!”
Ta đáp: “Cám ơn muội đã quan tâm, ta chỉ e mình vẫn phải nghỉ ngơi thêm mấy tháng.”
Nàng ta từ tốn nắm chặt bàn tay ta: “Tỷ tỷ đừng lo lắng, sức khỏe vẫn quan trọng hơn cả, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng rồi sẽ ổn cả thôi.”
Ta quan sát nàng ta, Ý tần năm nay mới mười lăm tuổi, không xinh đẹp dịu dàng như tiểu thư, không đoan trang quý phái như Châu quý phi, ở nàng ta toát lên sự ngây thơ hồn nhiên nhưng cũng đầy sức quyến rũ.
Ý tần thân hình nhỏ bé, trên gương mặt trắng ngần có hai lúm đồng tiền, nàng ta không hẳn là đẹp thuần khiết mà là đẹp quyến rũ kể cả khi trang điểm rực rỡ. Trang sức cài trên tóc nàng ta phức tạp và quý giá, mặc y phục voan màu cam, nhưng lại khâu rất nhiều chuỗi ngọc và thêu hoa trên phần eo.
Đúng là độ tuổi yêu cái đẹp, thích chơi trội và hiểu kỳ mọi thứ.
Cuối cùng chào hỏi được mấy câu, nàng ta nhìn bông hoa mai trên đuôi mày ta: “Bông hoa mai này thật là đẹp, Hoàng thượng tự tay vẽ cho tỷ à?”
Ta gật đầu.
“Hoàng thượng sủng ái tỷ tỷ thật đó.”
Ta không tỏ rõ đúng sai. Nàng ta lại đứng dậy, quan sát căn phòng của ta: “Cách bày trí nơi này thật là tao nhã thanh cao.” Nàng ta đi đến trước bàn trang điểm, trong đó đặt rất nhiều trâm hoa màu xanh, nàng ta cầm lấy một chiếc xem thử, xoay người lại hỏi ta: “Tỷ tỷ rất thích trâm hoa.”
Ta gượng cười, “Ừ.”
Thực ra ta biết trong lòng nàng ta đang có mưu tính gì đó. Ta bảo Tiểu Ngư lén tiết lộ cho Lập Xuân rằng, mấy tháng nay ta có được sự sủng ái của Hoàng thượng là vì ta toàn bắt trước theo cách ăn mặc và trang điểm của Cẩn phi nương nương – mẹ ruột của Hoàng thượng, khiến Hoàng thượng thương cảm ta.
Ý tần còn nhỏ, lại quá đề cao sắc đẹp của mình, lúc nào cũng cảm thấy nữ nhân chẳng có tư sắc như ta không nên ở bên Hoàng thượng.
Nàng ta bị thất sủng mấy tháng nay nên không cam lòng, bởi vậy nhân lúc ta sảy thai không thể hầu hạ Hoàng thượng, cũng chính là thời cơ để nàng ta ra tay. Hơn nữa, nàng ta đã ở lâu trong cung cũng chẳng ngốc đến nỗi hoàn toàn tin vào điều tra sở thích của Cẩn phi, chứng thực mọi chuyện mới đến chỗ ta.
Ta đang từng bước ám ảnh suy nghĩ của nàng ta.
Ý tần đặt trân hoa xuống, đi về phía ta làm bộ vô tình hỏi: “Mấy ngày nay Hoàng thượng vẫn thường lui đến chỗ tỷ chứ?”
Ta thở dài: “Tỷ đây đã thành bà lão xấu xí rồi, lần này lại sảy thai, mấy hôm nay Hoàng thượng ở chỗ tỷ một lát, chiều tối toàn ra ngự hoa viên tản bộ, e rằng trong lòng người chỉ còn chút thương hại tỷ, chứ không hề sủng ái tỷ như xưa.”
Ta nhẹ nhàng tiết lộ chút thông tin cho nàng ta.
Ý tần cười: “Tỷ tỷ nói linh tinh gì vậy? Tỷ tỷ vẫn còn trẻ lắm.”
Ta nhếch miệng gượng cười, quả thực tự thấy có phần xót xa. Hai lần sảy thai lại thêm bệnh đậu mùa đã khiến cơ thể ta suy nhược cùng cực, sắc mặt cũng không còn tươi tắn hồng nhuận như lần trước, cho dù ăn bao nhiêu đồ bổ dưỡng cũng vẫn nhợt nhạt.
Năm nay ta đã hai mươi mốt tuổi, lớn hơn Ý tần sáu tuổi, chẳng phải là “bà lão xấu xí” còn gì?
Ý tần hàn huyên với ta thêm đôi ba câu rồi cáo từ.
Ta bảo Tiểu Ngư chú ý động thái của nàng ta. Ta nghĩ nàng ta sẽ chọn một ngày đẹp trời để tạo sự bất ngờ, xuất hiện một cách xinh đẹp vạn phần trước mặt Hoàng thượng, ta rất mong đợi ngày đó.
Đặc biệt là khi nhân vật chính không phải Hoàng thượng, mà là Thái hậu.
Ba hôm sau, tin tức thích khách giả thần giả quỷ trong cung Châu quý phi bị bắt lan khắp hoàng cung.
Hắn ta phản kháng quá kịch liệt nên đã bịtrừng phạt ngay tại chỗ, sau mới biết, hắn là Lý Tất – thống lĩnh thị vệ trong cung. Chỉ tiếc rằng hắn bị bắt lúc đang ra tay, Châu quý phi bình an vô sự.
Hắn chết, không còn nhân chứng sống, Hoàng thượng ra lệnh lục soát nơi ở của hắn, muốn tìm ra kẻ chủ mưu phía sau, nhưng không ngờ ngọn lửa này lại cháy lan sang cả chỗ ta. Cũng do ta quá sơ ý, chiếc trâm cài bằng vàng dùng để nhờ Lý thống lĩnh cứu Tiểu Bôi lại bị tìm ra, cũng không biết là ai, hay chính kẻ trước mặt ta nói rằng cây trâm này rất quen mắt, hình như là của Bạch tỷ tỷ.
Ta nhìn Hà chiêu nghi, nàng ta cũng nhìn lại ta.
Cả hai đều quyết không nhân nhượng cho đối phương.
Nhưng nàng ta hạ tầm mắt xuống rất nhanh, lui về bên cạnh Hoàng thượng, lại tỏ vẻ nhu mì yếu đuối.
Ta hỏi: “Hoàng thượng cho rằng thần thiếp là kẻ chủ mưu?”
Thật ra ta không hề sợ hãi, một cây trâm thì chứng minh nổi điều gì? Vả lại chính ta là người hiến kế cho Hoàng thượng đó thôi.
Hoàng thượng chỉ hỏi: “Đồ của nàng sao lại ở chỗ hắn?”
Ta cúi đầu nói: “Thần thiếp cũng không biết.” Nếu ta nói ra ta dùng cây trâm này để nhờ Lý thống lĩnh mời Ngự y khám cho Tiểu Bôi, chỉ e Hoàng thượng sẽ điều tra quan hệ giữa ta và Lý thống lĩnh, ta không thể mạo hiểm được.
Ta ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng: “Hoàng thượng thật sự tin rằng thần thiếp là kẻ chủ mưu sao? Nếu thần thiếp là kẻ chủ mưu thì tại sao còn hiến kế cho Hoàng thượng?”
“Nói vậy cũng không ổn.” Trương quý phi chen vào. “Biết đâu ngươi cố tình hiến kế cho Hoàng thượng, muốn mượn tay Hoàng thượng giết người ấy chứ?”
Ta cười nhạt: “Trương quý phi, thần thiếp đâu có gan mượn tay Hoàng thượng giết người chứ? Hơn nữa những người này đều là người mà Hoàng thượng đích thân tuyển chọn, họ là ai thần thiếp cũng đâu biết, làm sao mượn đao giết người được đây?”
“Ngươi…”
“Được rồi, đừng nói nữa.”
Hoàng thượng cắt ngang, ta và Trương quý phi đều cúi đầu xuống.
Bầu không khí nhất thời im lặng.
Hà chiêu nghi đứng ra: “Thiếp thấy tỷ tỷ không giống như kẻ mượn đao giết người, chỉ là cây trâm của tỷ tỷ lại ở chỗ Lý thống lĩnh, quả có chút kỳ lạ.” Nàng ta trước giờ ngoài mặt không can dự vào chuyện tranh chấp hậu cung, chỉ biết nói điều tốt cho người khác, cuối cùng hôm nay đã lộ mặt thật, xem ra hận ta đến thấu xương. Nhưng ta cảm thấy những lời Hoàng thượng nói với nàng ta rất dịu dàng, ta chau mày khó hiểu.
Lúc này Liên Ty đứng sau ta đột nhiên quỳ xuống: “Nô tì biết tội.”
Ta đã đoán ra phần nào, cố tình giả vờ không hiểu: “Liên Ty, ngươi làm gì vậy?”
Liên Ty ngẩng đầu: “Hoàng thượng, nương nương, cây trâm kia là do nô tì đưa cho Lý thống lĩnh.”
Liên Ty dập đầu lia lịa: “Hoàng thượng, nương nương, không phải nô tì cố ý. Nô tì lúc ở trong lãnh cung từng chăm sóc Bạch tần nương nương, nương nương đã thưởng cho nô tì rất nhiều trang sức. Gần đây trong nhà gửi thư đến nói mẫu thân bệnh nặng, cần tiền gấp, nô tì đã đem cây trâm đó cho Lý thống lĩnh, bảo hắn đổi lấy bạc để nô tì gửi về nhà.”
Thị vệ giúp cung nữ mang ít đồ bán ra bên ngoài đã thành luật ngầm trong cung rồi, Liên Ty viện cớ như vậy rất ổn.
“Ồ? Nếu cây trâm đó là của ngươi, chắcngươi vẫn nhớ hình dáng nó chứ?” Hà chiêu nghi kiên quyết không buông tha.
Liên Ty nhất thời do dự: “Điều này…” Nàng ta chưa từng nhìn thấy nó: “Nô tì không nhớ rõ nữa.”
“Thấy sự không nhớ sao?” Hà chiêu nghi kéo dài giọng.
Ta đáp: “Lẽ nào muội thật sự muốn vu oan cho tỷ? Tỷ tỷ có chút đồ quý giá, cứ để đó thôi, ngay đến bản thân cũng không nhớ rõ rốt cuộc trông nó ra làm sao.”
“Nhưng nàng ta chỉ là một cung nữ, cây trâm đó quý giá như vậy, kiểu gì cũng phải giữ nó cẩn thận, kiểm tra tỉ mỉ chứ nhỉ?”
“Muội muội, lẽ nào muội không biết càng là thứ quý giá, càng không dám để lộ trước thiên hạ sao?”
“Đủ rồi!”
Mấy người phụ nữ bọn ta cãi nhau ầm ĩ làm Hoàng thượng phiền lòng, khiến hắn buộc phải bộc phát ngăn lại. Hắn căn dặn Liên Ty: “Nếu ngươi nói Bạch tần ban thưởng rất nhiều đồ cho ngươi, người đâu, lục soát chỗ ở của nàng ta.”
Ta cúi đầu lùi sang một bên.
Một lát sau, đồ đạc trong phòng nàng ta đã được tìm ra. “Hoàng thượng.” Thị vệ mở hộp ra trình lên. Bên trong có bảy, tám thứ, đều lấp lánh tinh xảo, toàn là trang sức mà ta đưa cho nàng ta hồi đó, nàng ta vẫn giữ gìn rất cẩn thận, không ngờ ngày hôm nay chúng đã cứu ta một mạng.
Ta liếc nhìn Hà chiêu nghi: “Muội muội, muội còn gì muốn nói không?”
Hà chiêu nghi bặm môi, lùi xuống mấy bước, cúi đầu nhỏ tiếng nói: “Tỷ tỷ lượng thứ, chỉ là muội cảm thấy dạo này trong cung xảy ra nhiều chuyện kỳ lạ nên muốn điều tra thật rõ ràng mà thôi.”
Ta cười thầm trong bụng.
“Thôi được rồi, chuyện này chấm dứt tại đây.”
Hoàng thượng chẳng còn lòng dạ nào nghe đám phi tần bọn ta đấu khẩu, bèn sải bước đi ra ngoài.
Trương quý phi và Hà chiêu nghi cũng đi theo.
Ta đứng trước cửa nói với Hà chiêu nghi: “Muội muội đi cẩn thận.”
Bước chân nàng ta hơi chững lại nhưng không hề ngoái đầu nhìn. Ta và nàng ta như nước với lửa, trong hậu cung này chỉ có thể chứa đựng được một người mà thôi.
Dương Lâm cũng ở trong đội thị vệ, hắn đứng nguyên tại chỗ chờ sau khi người khác đi ra mấy bước mới liếc nhìn ta. Trong đôi mắt hắn hiện lên sự lo lắng, có cả cái thở phào nhẹ nhõm và đủ những cảm xúc phức tạp khó hiểu.
Ta biết trong lòng hắn không thoải mái chút nào, lần đầu tiên hắn giết người không phải vì thứ gọi là chính nghĩa, trách nhiệm, tình huynh đệ, ra tay tương trợ hay là vì nhiệm vụ của Tùy An Đường, mà chỉ vì kẻ đó uy hiếp ta, và ta cố tình muốn hại chết kẻ đó.
Song, ta biết hắn sẽ không bỏ rơi mình. Hắn từng nói, hắn nợ ta.
Hắn rời đi. Ta quay đầu khẽ thở dài, day day trán, đau đầu quá, lại là một trận chiến khốc liệt.
Quay sang nhìn, Liên Ty đang quỳ giữa sảnh. Ta bảo Tiểu Ngư mang tờ ngân phiếu năm nghìn lượng đến. Ta lười nhác ngồi xuống ghế, Liên Ty nhận lấy, nhìn chằm chằm vào tờ giấy óng ánh, vô cùng hả hê.
Ta cúi đầu nhìn nàng ta, ung dung nhấp ngụm trà: “Tốt lắm, ngươi trung thành với bản cung như vậy, bản cung nhất định sẽ không bạc đãi ngươi. Ngươi mới đến được một thời gian ngắn, bây giờ phong ngươi làm nữ quan sẽ khiến nhiều người dị nghị, để qua mấy tháng nữa, ngươi có thể có phòng của mình, không cần dùng chung với những cung nữ khác nữa
“Tạ ơn nương nương.” Liên Ty hớn hở: “Vậy nô tì xin cáo lui.”
Liên Ty giấu ngân phiếu vào lòng. Ta nhìn theo bóng nàng ta, đã loại trừ xong Lý thống lĩnh, Liên Ty cũng không thể giữ lâu. Còn cả bạc Hồ đại nhân tặng cho ngày trước, ta đã dùng khá nhiều rồi, nên làm giúp hắn chút việc chứ nhỉ?
Buổi đêm, Hoàng thượng tới chỗ ta. Hắn đang phê tấu chương, ta bưng trà lên cho hắn: “Hoàng thượng, người vẫn giận thần thiếp à?”
“Tại sao nàng hỏi vậy?” Hắn nhìn ta.
Ta thở dài đáp: “Hôm nay thần thiếp làm Hoàng thượng bất ngờ phải không? Chỉ là thần thiếp không muốn để người khác ức hiếp mình. Hai đứa con của thần thiếp đều bị kẻ khác hại chết, thần thiếp cũng không thể mang thai được nữa, thần thiếp không cam lòng.”
Hoàng thượng kéo ta ngồi lên đùi mình: “Trẫm hiểu, chỉ là Hà chiêu nghi, nàng ấy…”
“Hoàng thượng, thần thiếp luôn muốn hỏi Hoàng thượng chuyện đứa con không thể chào đời của chúng ta mà chưa dám lên tiếng. Khi đó chuỗi trân châu của Thần Dương công chúa đứt rời, nhưng sao lại trùng hợp đến vậy, Hoàng thượng điều tra đại khái quá rồi.”
Ta phải nhắc hắn chuyện này một chút, bằng không chẳng phải ta cũng dễ đối phó quá ư? Ngữ khí của ta có mấy phần oán giận.
Hoàng thượng vỗ vai ta: “Chuyện này đã qua lâu như vậy rồi, nàng còn nghĩ ngợi sao?”
“Đối với thần thiếp, chuyện này vĩnh viễn không thể trôi qua bình thản như vậy được.”
Hoàng thượng ôm chặt ta nhưng không nói gì thêm nữa mà cứ ôm ta như vậy, rất lâu.
Ta đứng dậy, hỏi hắn: “Hoàng thượng, thần thiếp làm phiền người phê tấu chương à?”
Hoàng thượng mỉm cười, day day thái dương: “Dạo này trong chiều có rất nhiều chuyện phiền lòng, nàng đến đây giúp trẫm được tĩnh tâm một lát đó.”
Ta mỉm cười, vươn ta ra nói: “Vậy thần thiếp giúp Hoàng thượng day trán nhé.”
Hắn dịu dàng trả lời: “Không cần đâu.” Rồi tiếp tục chau mày xem xét đống tấu chương trên bàn kia. Ta liếc mắt qua: “Hoàng thượng, người vẫn đang vướng bận chuyện trị thủy ư?”
“Ừm.”
Im lặng một lát, ta làm như cố tình chuyển chủ đề.
“Hoàng thượng, dạo này thần thiếp đọc nhiều sách, cũng biết nhiều chữ hơn.” Ta rời khỏi lòng hắn, tiện tay cầm một bản tấu chương lên, vốn định lật xem nhưng liền ngừng lại, nhìn Hoàng thượng: “Thần thiếp có thể xem không?”
Hoàng thượng gật đầu.
Ta vừa xem vừa đi vòng quanh hắn, miệng đọc: “Thời xưa Đại Vũ trị thiên hạ, phía tây khai thông Tây Hà, Ngư Đậu để tháo nước Kênh Thủy, Tôn Thủy và Hoàng Thủy; phía Bắc khai thông Phong Thủy, Nguyên Thủy và Cô Thủy làm dòng nước chảy vào sông…”
“Hoàng thượng, chữ này đọc là gì?”
“Hô.”
“… Sông Hô Đà. Sau phân nhánh tại Đề Trụ Sơn của sông Hoàng Hà, rồi đục núi Long Môn tháo nước, giúp ích cho bách tính cùng Yến, Đại, Hồ, Lạc và bách tính vùng Tây Hà. Dòng nước chảy qua đất liền ở phía Đông nhập vào sông Mạnh Gia, phân làm chín con sông, từ đó…”
“Vậy chữ này thì sao?”
“Chặn.”
Hoàng thượng nhìn ta: “Không phải nàng nói dạo này biết được nhiều chữ sao?”
Ta tỏ vẻ trầm tư: “À, tối nay thời tiết khó chịu, làm thần thiếp không nhớ được rõ lắm…”
Hoàng thượng không nhịn được cười, cốc đầu ta: “Haiz.” Ta liếc nhìn hắn, tiếp tục đọc: “Từ đó chặn được hồng thủy ở vùng đất phía Đông, giúp ích cho bách tính Ký Châu. Phía Nam khơi thông Trường Giang, Hạng Thủy, Hoài Hà, Nhữ Thủy, cho chảy ra biển, dòng nước nhập vào vùng Ngũ Hồ, giúp ích cho bách tính Kính Sở, Ngô Việt và Nam Di. Trị thủy gia gọi cách làm này bằng hai chữ ‘phân dòng’. Để ngăn chặn tác hại của bọt nước, có thể dùng cách sau, lấy lồng trúc cao bốn trượng, rộng chín vòng ôm, đựng đầy đá sỏi, hai thuyền chở lồng trúc đem thả xuống sông. Ba mươi sáu ngày sau, xây thành đê sông.”
Hoàng thượng đột nhiên biến sắc: “Đọc lại lần nữa.”
“Dạ? Vâng.”
Ta cúi đầu đọc lại một lần: “Trị thủy gia gọi cách làm này bằng hai chữ ‘phân dòng’. Để ngăn chặn tác hại của bọt nước, có thể dùng cách sau, lấy lồng trúc cao bốn trượng, rộng chín vòng ôm, đựng đầy đá sỏi, hai thuyền chở lồng trúc đem thả xuống sông. Ba mươi sáu ngày sau, xây thành đê sông.”
Hoàng thượng cầm lấy xem, có vẻ rất chuyên tâm, trong đôi mắt dần dần hiện lên tia sáng.
Cuối cùng, sau khi xem xong hắn gập tấu chương lại, nhìn thử tên: “Hồ Bản Vinh hóa ra lại có bản lĩnh này, quả thực trẫm từng coi nhẹ hắn rồi.”
Ta sáp đến gần hắn: “Sao thế ạ?”
Hoàng thượng hình như rất vui, ôm lấy ta: “Trẫm tìm thấy người trị thủy rồi.”
“Thật sao?”
Hắn gật đầu.
“Vậy thì tốt rồi.” Bàn tay đặt trên vai hắn, vốn định gạt lọn tóc vương ở đó, đột nhiên ta ngẩng đầu nhìn hắn, hắn cũng cúi đầu nhìn ta.
Bên ngoài cửa sổ dường như chìm trong im lặng, chỉ có tiếng lửa tí tách. Giữa thời khắc yên tĩnh thế này, bỗng có thứ gì đó đang rạo rực lan tỏa. Dưới ánh nến mờ ảo, đường nét trên gương mặt hắn dịu dàng biết mầy, lông mi rất dài, ánh mắt sâu thẳm tĩnh mịch, có thể làm cho con người ta đắm chìm đến vô tận, chiếc mũi tựa núi tuyết trắng cao thẳng, còn đôi môi…
Ta vòng tay qua cổ hắn, nghẹ nhàng rướn lên trước hôn hắn thật ngọt ngào.
Đôi môi ấy khi chạm vào mềm mại và vương vấn đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Quấn lấy nhau, rồi lại tách rời.
Ta từ từ nhấc người dậy, khẽ thở gấp, áp trán mình lên trán hắn, dịu dàng động chạm đôi chút, rồi lại phủ lên bờ môi hắn.
Một tay hắn ôm chặt eo ta, một tay giữ lấy đầu ta. Ta cảm thấy hơi thở của hắn càng thêm gấp gáp, động tác cũng mạnh mẽ hơn, chiếc lưỡi thâm nhập thăm dò khuôn miệng ta, đôi môi siết chặt lấy ta.
Nhưng trong thoáng chốc hắn đột nhiên buông ra, trong mắt bùng cháy dục vọng, nhưng giọng nói lại khàn khàn tiết chế: “Thôi dừng, sức khỏe nàng còn chưa bình phục.”
Ta nhìn hắn.
Dục vọng của nam nhân có thể bị khơi gợi dễ dàng như thế đấy, nếu ta không nắm chắc cơ hội, lẽ nào để cho kẻ khác đến giúp hắn phát tiết chắc? Cho kẻ khác một cơ hội, là tự khiến mình thêm một nguy hiểm.
Hắn muốn tách vòng tay ta khỏi cổ mình, nhưng ta nhất quyết không buông.
Hắn nhìn ta: “Nàng đừng tùy hứng quá.”
Lời vừa dứt, ta chặn miệng hắn, nhẹ nhàng cắn lên môi dưới của hắn, nhìn chăm chú vào đôi mắt ấy: “Thiếp ứ buông đấy!”
Lần đầu tiên ta dùng khả năng học được ở Lập Xuân Viện.
Ta cảm giác hắn đang bật cười, nhưng bàn tay chầm chậm trượt xuống từ cánh ta rồi ôm chặt eo ta.
Màn sương dục vọng trong mắt hắn càng ngày càng dày đặc, bao phủ mịt mùng. Cuối cùng, hắn nghiêng người ra phía trước hôn ta thật sâu.
/44
|