Xe ngựa cuối cùng cũng dừng ở trước cổng Phủ, Minh Châu không chờ được xe dừng hẳn mà nhảy thẳng xuống, mặc kệ Kiêu Vương và Xuất Qủy ở phía sau chạy thẳng vào trong Phủ gọi lớn:
“Ánh Dương, Ánh Nguyệt”.
“Hoàng Hậu Vạn Tuế”.
Người hầu và binh sĩ trong phủ nhìn thấy nàng lần lượt quỳ xuống hành lễ, nàng vẫn mặc kệ chạy khắp nơi tìm người.
Minh Châu chạy đến hậu viện mới nhìn thấy bóng dáng nữ nhân quen thuộc đang cặm cụi quét lá cây đang rụng xuống, nàng mặc trên người là bộ đồ làm bằng lụa cao quý, trên đầu cài trâm vàng cũng đeo không ít trang sức nhưng vẫn thích làm việc vặt trong nhà.
“Ánh Nguyệt, sao lại làm những việc này”.
Minh Châu chưa kịp gọi thì đằng sau đã có tiếng Xuất Qủy chạy đến, nàng nhìn thấy hắn cầm lấy cây chổi quét sân của Ánh Nguyệt đưa cho nha hoàn bên cạnh.
“Em rãnh tay cũng không làm gì muốn vận động một chút”.
“Đừng náo, nàng còn chưa khỏe đâu, Hoàng Hậu đến thăm nàng đấy”.
“Ánh Nguyệt, ta đến thăm em này”.
Minh Châu xách váy dài bước đến, ôm chầm lấy Ánh Nguyệt trong vẫn đang ngỡ ngàng, nàng lại hỏi:
“Ánh Dương đâu rồi?”.
“Hoàng Hậu đến sao không nói với em, Ánh Dương vẫn đang ngủ để em gọi”. Ánh Nguyệt chỉ về hướng phòng của Ánh Dương dự định quay đi nhưng lại bị Xuất Qủy giữ lại.
“Nàng lên đại sảnh chơi cùng Hoàng Hậu, để ta”.
Nói rồi Xuất Qủy nhanh chân rời đi khuất sau dãy hành lang, Minh Châu nhìn mặt Ánh Nguyệt phúng phính hơn nhiều rồi lại sờ vào bụng hơi nhô của nàng không ngớt lời khen ngợi:
“Thật là em gả đúng người rồi, có da có thịt hơn hẳn”.
“Em đang muốn làm gì đó cho đỡ ngứa ngáy chân tay nhưng mà Xuất Qủy cứ cho người cặp kè sau lưng em chẳng để em làm được gì cả? Ăn không ngồi rồi cả tháng nay”.
“Không sao đâu, em cứ nghỉ ngơi ăn uống cho khỏe, bây giờ đã là Võ Tướng Phủ Đại Phu Nhân rồi sao phải làm”.
Minh Châu vừa khoác tay Ánh Nguyệt vừa khuyên nhủ, nàng biết có thể làm cung nữ đã lâu quen với nếp sống cũ nên không chịu được cảnh ăn không ngồi rồi này nhưng có tướng công yêu chiều như Xuất Qủy nàng cũng vui thay cho Ánh Nguyệt.
Ánh Dương cũng vậy, Minh Châu rất an tâm cho cuộc sống sau này của nàng, chẳng có Nhị Phu Nhân nào mà mặt trời lên cao ngất rồi mà vẫn còn đang ngủ ngon trong phòng, có người báo Hoàng Thượng Hoàng Hậu đến mới vội vã chuẩn bị chạy ra ngoài.
Hôm đó Binh Thần và Minh Châu chơi trong phủ cũng hơn nửa ngày trời, vui vẻ nói biết bao nhiêu là chuyện vui, đến chập tối với lưu luyến lên xe ngựa trở về.
“Hoàng Hậu tạm biệt, lần sau lại đến thăm bọn em nhé”.
“Được rồi vào nhà đi, đừng chạy theo nữa”.
Minh Châu thò người ra khỏi cửa sổ vẫy tay với Ánh Dương Ánh Nguyệt, hai người đang cố chạy theo xe ngựa của nàng nước mắt ngắn dài được một đoạn cũng bị kéo trở về. Minh Châu không thấy người đâu nữa mới yên tâm ngồi trở lại thùng xe.
Nàng ngồi lại an tĩnh trong xe không còn cười nữa chỉ em lặng xoắn góc tay áo lộ ra vẻ ưu tư khó tả, nàng là đang không biết có phải là gặp Ánh Dương Ánh Nguyệt lần cuối hay không? Loại cảm giác chỉ có mình biết mình đi nó thấp thỏm hơn nhiều.
“Thôi nào dẫn nàng ra ngoài chơi cả ngày rồi sao mặt mũi lại thành ra thế này”.
Kiêu Vương ngồi lại gần Minh Châu đưa tay đẩy cẳm nàng lên nhìn kỹ, đôi mắt yêu chiều khó che dấu chàng nói tiếp:
“Hay là chúng ta đi ngoại ô ngắm trăng có chịu không?”.
Minh Châu đưa đôi mắt mong chờ nhìn lên, giọng điệu nghi ngờ hỏi:
“Không về cung sao?”.
“Ngày mai về, nhưng mà nàng cười lên đi”. Kiêu Vương đưa tay kéo khóe miệng nàng lên, cố gắng để nàng lộ ra nụ cười trong suốt ấy.
“Hì Hì”.
“Đáng yêu quá”.
Kiêu Vương nhìn Bảo Bối cười trở lại đáy lòng lại mềm nhũn trước nàng, không cưỡng được hôn lên má nàng mấy cái liền. Mặc dù là thời gian không nhiều chàng vẫn cứ muốn nhìn thấy nụ cười ấy thêm nhiều lần, nụ cười của nàng xoa dịu đi sự thấp thỏm lo âu trong chàng cũng chính là thứ níu kéo lấy sự sống bên trong của chàng.
Rất nhanh sau đó xe ngựa đã dừng hẳn, Minh Châu nhanh chóng mở màn che ra nhìn lên trời, ánh trăng sáng dịu dàng đàn lan tỏa trên mặt hồ trước mặt nàng, Binh Thần đỡ nàng xuống khỏi xe ngựa giờ nàng đã nhìn ra được nơi này, một khu vườn nhỏ với nhiều bóng cây cao, ở giữa là mặt hồ yên tĩnh và một căn nhà gỗ be bé bên cạnh.
“Chỗ này thật không tồi, yên bình quá”.
Nàng xách váy dài đi vào sâu bên trong, cảm giác cỏ dưới chân mềm mài hơn bao giờ hết, cảnh vật yên bình lâu lâu lại có tiếng cá nhảy dưới hồ và tiếng gió xào xạc trên cây ngoài ra chẳng còn tiếng động gì nữa.
Mặc dù ánh trăng hôm nay sáng tỏ nhưng xung quanh lại không có lửa Binh Thần sợ bảo bối quá phấn khích vấp trúng cây khô dưới đất nên chỉ chăm chăm giữ lấy tay của nàng. Đi được một hồi chàng lại cảm thấy cánh tay ấy vụt mất vào không trung.
“Minh Châu … “.
Binh Thần khẽ gọi nhưng hình như Minh Châu chẳng nghe thấy nữa, hình ảnh nhập nhòe một lần nữa lại xuất hiện trước mắt chàng, chàng đứng im ở đó nhìn nàng đang chạy về phía hồ, nàng vui vẻ vẫn không phát hiện điều gì bất thường, nàng phấn khích chỉ tay lên ánh trăng miệng cười tươi nói gì đó với Binh Thần nhưng chàng chẳng thể nghe được gì.
Những lần nhìn thấy như vậy chàng lại cảm thấy trái tim của mình thắt chặt lại từng thớ cơ bắp căng cứng bất động, mắt nhìn chăm chăm vào hình dáng ấy mà nước mắt lại rưng rưng.
“Thần Thần? Chàng có nghe ta nói không?”.
Minh Châu nói một hồi nhưng vẫn không thấy Binh Thần trả lời, nghi hoặc nhìn về phía sau thấy chàng vẫn đứng đó nhưng không nhìn rõ mặt cùng biểu cảm lúc này.
Kiêu Vương bây giờ đã nghe thấy Minh Châu nói chuyện, nàng hiện về nguyên trạng, chàng nhanh chóng hít một hơi sâu lấy lại cảm xúc bình thường bước đến nắm tay nàng:
“Bảo Bối vừa nói gì?”.
“Ta nói sao chàng tìm được chỗ này”.
“Là của Mẫu Hậu ta cùng Tiên Hoàng thường xuyên ghé qua khi còn trẻ”.
“Thì ra là vậy”.
Minh Châu gật gù cùng Kiêu Vương ngồi xuống cái cái xích đu sát hồ nước, chỗ nàng có thế nhìn ra được tất cả quang cảnh tuyệt mỹ, nàng khẽ dựa đầu vào vai người bên cạnh tay mân mê từng ngón tay của chàng hỏi nhỏ:
“Ta về rồi chàng nhớ đừng quên ta nhé”.
Binh Thần có hơi khựng lại rồi liền xoa đầu ăn ủi nàng:
“Sao có thể, đừng nghĩ lung tung “.
Minh Châu không trả lời chỉ gật đầu, nàng đi rồi bỏ lại chàng với mớ kỷ niệm dày đặc nhưng vẫn không ngừng sợ hãi thời gian tàn nhẫn sẽ xóa nhòa tất cả kể cả tình cảm của hai người hiện tại.
Hai người ngồi một lúc lâu thì Minh Châu đã thiếp đi, Binh Thần vẫn ngồi đó đưa tay đỡ nàng nằm trên chân mình khẽ đu đưa cái xích đu cũ kĩ mắt không giây nào rời khỏi nàng, cảm nhận được sự yên bình ở đây với những giây phút cuối cùng này.
“Nàng về tương lai đừng quên ta nhé”.
Binh Thần mỉm cười nói với nàng những gì lo sợ trong lòng, chàng mới là người thật sự sợ hãi cái cảm giác ở lại một mình với những thế thuộc về nàng, người chàng yêu lúc mờ lúc rõ như là đoạn lụa mỏng cứ hành hạ siết chặt cổ của chàng bóp nghẹn đến không thể thở nổi, từng bước từng bước đẩy chàng xuống đáy vực vô vọng.
Sáng hôm sau Minh Châu tờ mờ thức dậy, cảm giác lạnh buốt cả cơ thể đang xâm lấn lấy nàng, vừa mở mắt nàng đã phát hiện mình đang nằm trên thuyền trôi ra giữa hồ. Nàng cứng người nhìn mặt nước, nàng lại nhớ đến trận động đất ở hiện đại làm nàng rớt xuống nước, nàng không hề biết bơi và sợ cái cảm giác chỉm nghỉm ấy, đang run rẩy không biết làm gì thì lại nghe thấy tiếng gọi lớn:
“Minh Châu … Minh Châu”.
Kiêu Vương từ trong căn nhà gỗ chạy ra ngoài dáng vẻ hoảng hốt, không ngần ngại lội nước đi về phía thuyền của nàng.
Minh Châu lúc này mới cảm thấy sợ hãi trước con thuyền cũ kĩ nhỏ đang lắc lư ngồi dậy vươn tay về phía Binh Thần:
“Binh Thần, cứu ta với, ta không biết bơi đâu”.
Ùm
“Á … “
Minh Châu hét lên rồi ngã xuống nước, nàng chìm xuống mặt nước yên tĩnh trong vắt đang nhấn chìm nàng xuống, nàng không biết bơi cứ vùng vẫy cho đến khi mất hết sức lực sắp đuối nước đến nơi thì lại nhìn thấy người bơi đến, đó không phải là Kiêu Vương, người này mặc đồ hiện đại dáng người cao lớn rất quen mắt, nàng không thể nhìn rõ đây là ai chỉ biết người này bơi đến cạnh nàng ôm lấy nàng, kề môi truyền không khí vào miệng nàng rồi kéo nàng lên khỏi mặt nước.
Chớp mắt một cái Minh Châu đã ở trên giường bệnh, nàng giật mình hét lớn:
“Á …”.
“Minh Châu … Minh Châu”.
Bác sĩ, y tá và cả ba mẹ của nàng đang bao vây xung quanh giường bệnh nhìn nàng chăm chú.
“Con ổn không?”.
Minh Châu nhìn ba đang cố giữ mình lại rồi lại nhìn người mẹ nước mắt lưng tròng, căn phòng trắng tinh cùng với mùi thuốc tẩy trùng nồng nặc đến khó chịu, nàng bật dậy hoảng loạn vùng vẫy bước xuống giường:
“Sao lại ở đây? Chưa hết thời gian mà “.
“Con ơi, bình tĩnh đi con”.
Nàng mặc kệ người mẹ đang cầu xin mình trong nước mắt vẫn đưa tay dứt khoát rút mạnh ống truyền dịch trên tay mình ra nhưng cơn đau ở ngực nhói lên làm nàng khụy xuống đất.
“Ôí Minh Châu con ơi, đừng làm mẹ sợ”. Mẹ Âu Dương nhìn thấy Minh Châu ôm ngực ngã dưới đất liền cùng y bác sĩ đưa nàng trở lại giường.
Mọi người ghìm chặt nàng lại, sau đó cơn đau nhức ở cánh tay truyền đến làm Minh Châu nhăn mặt, họ đang chích thuốc an thần cho nàng sao? Nàng phát hiện tóc mình vẫn đang ướt sũng có mùi nước tẩy hồ bơi trên người vẫn mặc đồ bệnh nhân mới thay, nàng rõ ràng là bị ngã ở hồ nước ở Cổ Đại sao lại trở về rồi? Trong lúc thuốc mê còn chưa phát tác dụng nàng nắm lấy cổ tay mẹ Âu Dương hỏi:
“Mẹ sao con lại ở đây?”
“Con mộng du nhảy xuống hồ bơi của bệnh viện, cũng may là Lôi Thần đi theo cứu con lên”.
“Vậy cậu ta đâu? Có ổn không?”.
“Cậu ta không ổn lắm, được người nhà chuyển đi rồi “.
“Là đi đâu?”.
“Mẹ cũng không biết nữa, con đừng nghĩ nhiều, ngoan ngoãn ngủ đi”.
“Nhưng mà … “.
Minh Châu đang định nói gì đó thì mẹ đã đắp chăn lên người nàng ba Âu Dương dùng khăn lau lên tóc nàng, khiến cơn buồn ngủ ập đến nhanh chóng, nàng như đang ở giữa không trung giằng co của hai thế giới lơ lửng bất định. Nàng lại nghe tiếng từ tận sâu thẳm đâu đó vang vọng đến:
“Minh Châu … Minh Châu … Nàng đang ở đâu?”.
Tiếng gọi khắp nơi đang kéo ý thức của nàng trở về, nàng giật mình tỉnh giấc ngồi bật dậy nhìn xung quanh, nàng lại ngồi trên thuyền nhỏ giống như vừa rồi nhìn về phía xa xa vẫn thấy Kiêu Vương đang chạy từ căn nhà gỗ chạy ra tìm nàng.
“Binh Thần, cứu ta, ta không biết bơi”.
Nàng hét lên đưa tay về hướng Kiêu Vương không ngần ngại lội xuống nước bơi về phía nàng, con thuyền nhỏ bỗng lắc lư dữ dội không giữ được thăng bằng mà lật úp xuống nước.
Ùm
“Cứu ta, cứu ta với”.
Minh Châu vùng vẫy dưới nước cố ngoi lên hét lớn, nàng thật sự không biết bơi, cố gắng vùng vẫy cho tới khi mất sức hoàn toàn nàng chìm xuống mặt nước trong vắt, nàng mờ mờ lại thấy Kiêu Vương bơi đến, rất nhanh đã ôm lấy nàng kề môi truyền không khí vào miệng nàng.
Kiêu Vương rất nhanh kéo nàng lên khỏi mặt nước bơi lên bờ, chàng dựng người nàng ngồi dậy tựa vào mình, tay không ngừng vỗ lên má nàng gọi:
“Minh Châu, tỉnh lại đi đừng làm ta sợ “.
“Khụ Khụ”.
Minh Châu ho liên tục, nghiêng người sang bên cạnh ói ra không ít nước hồ, gương mặt trắng bệt của nàng đã dần hồng hào trở lại, Binh Thần kiên nhẫn vô lưng nàng ân cần hỏi:
“Nàng không sao chứ?”
“Không sao, cũng may chàng đến kịp”.
Minh Châu được Binh Thần bế lên đi về phía hướng nhà gỗ:
“Chúng ta thay đồ rồi về cung thôi, cũng trễ lắm rồi”.
Hai người nhanh chóng thay đồ ra rồi leo lên xe ngựa trở về cung điện, Kiêu Vương phải đi lên triều chỉ còn nàng ở trong Lục Lục Cung nghỉ ngơi, nàng ngồi trên cái xích đu thẫn thờ một hồi cũng không thèm để ý đến ai cho đến khi Cupid xuất hiện ngồi bên cạnh:
“Lại đang nghĩ cái gì đấy”.
“Cậu đến rồi, tôi có chuyện muốn hỏi”. Minh Châu nhìn thấy Cupid liền ngồi thẳng dậy.
“Chuyện gì?”.
“Chuyện vừa rồi có phải là tôi đã quay về hiện đại không? Đó không phải là giấc mơ đúng không?”.
“Đúng rồi, việc này cũng không thể tránh khỏi, lúc cậu ngủ tần số của cậu yếu ớt, linh hồn sẽ nhân lúc đó mà bị hút về hiện đại”.
“Thì ra là vậy “.
“Nhưng cậu cũng đừng quá lo lắng, rất nhanh cũng sẽ quay lại đây thôi vì cậu chưa hết thời gian”.
“Mỗi là xuyên không tôi đều xuýt nữa mất mạng, cậu thật là bất trắc”.
Minh Châu thở hắt ra rồi đứng dậy đi về phòng mặc kệ Cupid đi theo đằng sau liên tục nói chuyện:
“Tôi cũng không kiểm soát được mà, đây là chuyện đương nhiên thôi, đó là vì … “.
Rầm
Cupid đang nói thì cánh cửa phòng đóng sầm lại, chần chừ một hồi cậu lại xuyên qua cửa tiếp tục đến bên giường Minh Châu đang nằm:
“Cậu yên tâm không chết được đâu mà. Tôi đảm bảo đấy “.
Minh Châu lại bật dậy nắm lấy cổ tay Cupid vặn hỏi:
“Vậy có cách nào để tôi không biến đi biến về liên tục hay không?”.
“Cách thì có, nhưng mà … “.
“Nhưng mà sao?”.
Đáp lại sự mong chờ của Minh Châu, Cupid gãi đầu trả lời:
“Đừng ngủ là được, hì hì”.
“Thật là … Cậu đi ra đi tôi muốn ngủ”.
Minh Châu bực dọc nằm phịch xuống giường chùm chăn kín bưng không thèm nói chuyện với Cupid nữa.
“Thôi được rồi, tôi sẽ mua trà sữa về cho cậu nhé”. Tiểu Thiên Thần đứng dậy vươn vai đi thẳng ra ngoài biến mất sau bức tường.
Kiêu Vương lên triều đến gần tối, chàng mệt mỏi đi nhanh về Lục Long Cung thuận miệng hỏi cung nữ bên cạnh:
“Hoàng Hậu đang làm gì?”
“Bẩm Hoàng Hậu ngủ trong phòng ạ “.
“Nàng ấy đã ăn gì chưa?”.
“Bẩm, Hoàng Hậu đã ngủ từ trưa đến giờ”.
“Được rồi, chuẩn bị đồ ăn đem lên”.
“Dạ”.
Cung nữ quay đi cũng vừa kịp lúc Binh Thần quay đến cửa phòng, chàng không gõ cửa trực tiếp đi vào, rất nhanh đã thấy Minh Châu nằm đó đang quay lưng về phía cửa, chàng bước gần đến lại rõ ràng nhìn thấy nàng đang dần biến mất, mờ mờ ảo ảo.
“Minh Châu “.
Binh Thần vừa chạy đến thì Minh Châu đã hoàn toàn biến mất, cái chăn phủ lên người nàng rơi xuống giường phẳng phỉu, chàng chỉ kịp chụp lấy cái chăn nắm chặt mà không biết nàng đã biến đi đâu mất rồi.
“Ánh Dương, Ánh Nguyệt”.
“Hoàng Hậu Vạn Tuế”.
Người hầu và binh sĩ trong phủ nhìn thấy nàng lần lượt quỳ xuống hành lễ, nàng vẫn mặc kệ chạy khắp nơi tìm người.
Minh Châu chạy đến hậu viện mới nhìn thấy bóng dáng nữ nhân quen thuộc đang cặm cụi quét lá cây đang rụng xuống, nàng mặc trên người là bộ đồ làm bằng lụa cao quý, trên đầu cài trâm vàng cũng đeo không ít trang sức nhưng vẫn thích làm việc vặt trong nhà.
“Ánh Nguyệt, sao lại làm những việc này”.
Minh Châu chưa kịp gọi thì đằng sau đã có tiếng Xuất Qủy chạy đến, nàng nhìn thấy hắn cầm lấy cây chổi quét sân của Ánh Nguyệt đưa cho nha hoàn bên cạnh.
“Em rãnh tay cũng không làm gì muốn vận động một chút”.
“Đừng náo, nàng còn chưa khỏe đâu, Hoàng Hậu đến thăm nàng đấy”.
“Ánh Nguyệt, ta đến thăm em này”.
Minh Châu xách váy dài bước đến, ôm chầm lấy Ánh Nguyệt trong vẫn đang ngỡ ngàng, nàng lại hỏi:
“Ánh Dương đâu rồi?”.
“Hoàng Hậu đến sao không nói với em, Ánh Dương vẫn đang ngủ để em gọi”. Ánh Nguyệt chỉ về hướng phòng của Ánh Dương dự định quay đi nhưng lại bị Xuất Qủy giữ lại.
“Nàng lên đại sảnh chơi cùng Hoàng Hậu, để ta”.
Nói rồi Xuất Qủy nhanh chân rời đi khuất sau dãy hành lang, Minh Châu nhìn mặt Ánh Nguyệt phúng phính hơn nhiều rồi lại sờ vào bụng hơi nhô của nàng không ngớt lời khen ngợi:
“Thật là em gả đúng người rồi, có da có thịt hơn hẳn”.
“Em đang muốn làm gì đó cho đỡ ngứa ngáy chân tay nhưng mà Xuất Qủy cứ cho người cặp kè sau lưng em chẳng để em làm được gì cả? Ăn không ngồi rồi cả tháng nay”.
“Không sao đâu, em cứ nghỉ ngơi ăn uống cho khỏe, bây giờ đã là Võ Tướng Phủ Đại Phu Nhân rồi sao phải làm”.
Minh Châu vừa khoác tay Ánh Nguyệt vừa khuyên nhủ, nàng biết có thể làm cung nữ đã lâu quen với nếp sống cũ nên không chịu được cảnh ăn không ngồi rồi này nhưng có tướng công yêu chiều như Xuất Qủy nàng cũng vui thay cho Ánh Nguyệt.
Ánh Dương cũng vậy, Minh Châu rất an tâm cho cuộc sống sau này của nàng, chẳng có Nhị Phu Nhân nào mà mặt trời lên cao ngất rồi mà vẫn còn đang ngủ ngon trong phòng, có người báo Hoàng Thượng Hoàng Hậu đến mới vội vã chuẩn bị chạy ra ngoài.
Hôm đó Binh Thần và Minh Châu chơi trong phủ cũng hơn nửa ngày trời, vui vẻ nói biết bao nhiêu là chuyện vui, đến chập tối với lưu luyến lên xe ngựa trở về.
“Hoàng Hậu tạm biệt, lần sau lại đến thăm bọn em nhé”.
“Được rồi vào nhà đi, đừng chạy theo nữa”.
Minh Châu thò người ra khỏi cửa sổ vẫy tay với Ánh Dương Ánh Nguyệt, hai người đang cố chạy theo xe ngựa của nàng nước mắt ngắn dài được một đoạn cũng bị kéo trở về. Minh Châu không thấy người đâu nữa mới yên tâm ngồi trở lại thùng xe.
Nàng ngồi lại an tĩnh trong xe không còn cười nữa chỉ em lặng xoắn góc tay áo lộ ra vẻ ưu tư khó tả, nàng là đang không biết có phải là gặp Ánh Dương Ánh Nguyệt lần cuối hay không? Loại cảm giác chỉ có mình biết mình đi nó thấp thỏm hơn nhiều.
“Thôi nào dẫn nàng ra ngoài chơi cả ngày rồi sao mặt mũi lại thành ra thế này”.
Kiêu Vương ngồi lại gần Minh Châu đưa tay đẩy cẳm nàng lên nhìn kỹ, đôi mắt yêu chiều khó che dấu chàng nói tiếp:
“Hay là chúng ta đi ngoại ô ngắm trăng có chịu không?”.
Minh Châu đưa đôi mắt mong chờ nhìn lên, giọng điệu nghi ngờ hỏi:
“Không về cung sao?”.
“Ngày mai về, nhưng mà nàng cười lên đi”. Kiêu Vương đưa tay kéo khóe miệng nàng lên, cố gắng để nàng lộ ra nụ cười trong suốt ấy.
“Hì Hì”.
“Đáng yêu quá”.
Kiêu Vương nhìn Bảo Bối cười trở lại đáy lòng lại mềm nhũn trước nàng, không cưỡng được hôn lên má nàng mấy cái liền. Mặc dù là thời gian không nhiều chàng vẫn cứ muốn nhìn thấy nụ cười ấy thêm nhiều lần, nụ cười của nàng xoa dịu đi sự thấp thỏm lo âu trong chàng cũng chính là thứ níu kéo lấy sự sống bên trong của chàng.
Rất nhanh sau đó xe ngựa đã dừng hẳn, Minh Châu nhanh chóng mở màn che ra nhìn lên trời, ánh trăng sáng dịu dàng đàn lan tỏa trên mặt hồ trước mặt nàng, Binh Thần đỡ nàng xuống khỏi xe ngựa giờ nàng đã nhìn ra được nơi này, một khu vườn nhỏ với nhiều bóng cây cao, ở giữa là mặt hồ yên tĩnh và một căn nhà gỗ be bé bên cạnh.
“Chỗ này thật không tồi, yên bình quá”.
Nàng xách váy dài đi vào sâu bên trong, cảm giác cỏ dưới chân mềm mài hơn bao giờ hết, cảnh vật yên bình lâu lâu lại có tiếng cá nhảy dưới hồ và tiếng gió xào xạc trên cây ngoài ra chẳng còn tiếng động gì nữa.
Mặc dù ánh trăng hôm nay sáng tỏ nhưng xung quanh lại không có lửa Binh Thần sợ bảo bối quá phấn khích vấp trúng cây khô dưới đất nên chỉ chăm chăm giữ lấy tay của nàng. Đi được một hồi chàng lại cảm thấy cánh tay ấy vụt mất vào không trung.
“Minh Châu … “.
Binh Thần khẽ gọi nhưng hình như Minh Châu chẳng nghe thấy nữa, hình ảnh nhập nhòe một lần nữa lại xuất hiện trước mắt chàng, chàng đứng im ở đó nhìn nàng đang chạy về phía hồ, nàng vui vẻ vẫn không phát hiện điều gì bất thường, nàng phấn khích chỉ tay lên ánh trăng miệng cười tươi nói gì đó với Binh Thần nhưng chàng chẳng thể nghe được gì.
Những lần nhìn thấy như vậy chàng lại cảm thấy trái tim của mình thắt chặt lại từng thớ cơ bắp căng cứng bất động, mắt nhìn chăm chăm vào hình dáng ấy mà nước mắt lại rưng rưng.
“Thần Thần? Chàng có nghe ta nói không?”.
Minh Châu nói một hồi nhưng vẫn không thấy Binh Thần trả lời, nghi hoặc nhìn về phía sau thấy chàng vẫn đứng đó nhưng không nhìn rõ mặt cùng biểu cảm lúc này.
Kiêu Vương bây giờ đã nghe thấy Minh Châu nói chuyện, nàng hiện về nguyên trạng, chàng nhanh chóng hít một hơi sâu lấy lại cảm xúc bình thường bước đến nắm tay nàng:
“Bảo Bối vừa nói gì?”.
“Ta nói sao chàng tìm được chỗ này”.
“Là của Mẫu Hậu ta cùng Tiên Hoàng thường xuyên ghé qua khi còn trẻ”.
“Thì ra là vậy”.
Minh Châu gật gù cùng Kiêu Vương ngồi xuống cái cái xích đu sát hồ nước, chỗ nàng có thế nhìn ra được tất cả quang cảnh tuyệt mỹ, nàng khẽ dựa đầu vào vai người bên cạnh tay mân mê từng ngón tay của chàng hỏi nhỏ:
“Ta về rồi chàng nhớ đừng quên ta nhé”.
Binh Thần có hơi khựng lại rồi liền xoa đầu ăn ủi nàng:
“Sao có thể, đừng nghĩ lung tung “.
Minh Châu không trả lời chỉ gật đầu, nàng đi rồi bỏ lại chàng với mớ kỷ niệm dày đặc nhưng vẫn không ngừng sợ hãi thời gian tàn nhẫn sẽ xóa nhòa tất cả kể cả tình cảm của hai người hiện tại.
Hai người ngồi một lúc lâu thì Minh Châu đã thiếp đi, Binh Thần vẫn ngồi đó đưa tay đỡ nàng nằm trên chân mình khẽ đu đưa cái xích đu cũ kĩ mắt không giây nào rời khỏi nàng, cảm nhận được sự yên bình ở đây với những giây phút cuối cùng này.
“Nàng về tương lai đừng quên ta nhé”.
Binh Thần mỉm cười nói với nàng những gì lo sợ trong lòng, chàng mới là người thật sự sợ hãi cái cảm giác ở lại một mình với những thế thuộc về nàng, người chàng yêu lúc mờ lúc rõ như là đoạn lụa mỏng cứ hành hạ siết chặt cổ của chàng bóp nghẹn đến không thể thở nổi, từng bước từng bước đẩy chàng xuống đáy vực vô vọng.
Sáng hôm sau Minh Châu tờ mờ thức dậy, cảm giác lạnh buốt cả cơ thể đang xâm lấn lấy nàng, vừa mở mắt nàng đã phát hiện mình đang nằm trên thuyền trôi ra giữa hồ. Nàng cứng người nhìn mặt nước, nàng lại nhớ đến trận động đất ở hiện đại làm nàng rớt xuống nước, nàng không hề biết bơi và sợ cái cảm giác chỉm nghỉm ấy, đang run rẩy không biết làm gì thì lại nghe thấy tiếng gọi lớn:
“Minh Châu … Minh Châu”.
Kiêu Vương từ trong căn nhà gỗ chạy ra ngoài dáng vẻ hoảng hốt, không ngần ngại lội nước đi về phía thuyền của nàng.
Minh Châu lúc này mới cảm thấy sợ hãi trước con thuyền cũ kĩ nhỏ đang lắc lư ngồi dậy vươn tay về phía Binh Thần:
“Binh Thần, cứu ta với, ta không biết bơi đâu”.
Ùm
“Á … “
Minh Châu hét lên rồi ngã xuống nước, nàng chìm xuống mặt nước yên tĩnh trong vắt đang nhấn chìm nàng xuống, nàng không biết bơi cứ vùng vẫy cho đến khi mất hết sức lực sắp đuối nước đến nơi thì lại nhìn thấy người bơi đến, đó không phải là Kiêu Vương, người này mặc đồ hiện đại dáng người cao lớn rất quen mắt, nàng không thể nhìn rõ đây là ai chỉ biết người này bơi đến cạnh nàng ôm lấy nàng, kề môi truyền không khí vào miệng nàng rồi kéo nàng lên khỏi mặt nước.
Chớp mắt một cái Minh Châu đã ở trên giường bệnh, nàng giật mình hét lớn:
“Á …”.
“Minh Châu … Minh Châu”.
Bác sĩ, y tá và cả ba mẹ của nàng đang bao vây xung quanh giường bệnh nhìn nàng chăm chú.
“Con ổn không?”.
Minh Châu nhìn ba đang cố giữ mình lại rồi lại nhìn người mẹ nước mắt lưng tròng, căn phòng trắng tinh cùng với mùi thuốc tẩy trùng nồng nặc đến khó chịu, nàng bật dậy hoảng loạn vùng vẫy bước xuống giường:
“Sao lại ở đây? Chưa hết thời gian mà “.
“Con ơi, bình tĩnh đi con”.
Nàng mặc kệ người mẹ đang cầu xin mình trong nước mắt vẫn đưa tay dứt khoát rút mạnh ống truyền dịch trên tay mình ra nhưng cơn đau ở ngực nhói lên làm nàng khụy xuống đất.
“Ôí Minh Châu con ơi, đừng làm mẹ sợ”. Mẹ Âu Dương nhìn thấy Minh Châu ôm ngực ngã dưới đất liền cùng y bác sĩ đưa nàng trở lại giường.
Mọi người ghìm chặt nàng lại, sau đó cơn đau nhức ở cánh tay truyền đến làm Minh Châu nhăn mặt, họ đang chích thuốc an thần cho nàng sao? Nàng phát hiện tóc mình vẫn đang ướt sũng có mùi nước tẩy hồ bơi trên người vẫn mặc đồ bệnh nhân mới thay, nàng rõ ràng là bị ngã ở hồ nước ở Cổ Đại sao lại trở về rồi? Trong lúc thuốc mê còn chưa phát tác dụng nàng nắm lấy cổ tay mẹ Âu Dương hỏi:
“Mẹ sao con lại ở đây?”
“Con mộng du nhảy xuống hồ bơi của bệnh viện, cũng may là Lôi Thần đi theo cứu con lên”.
“Vậy cậu ta đâu? Có ổn không?”.
“Cậu ta không ổn lắm, được người nhà chuyển đi rồi “.
“Là đi đâu?”.
“Mẹ cũng không biết nữa, con đừng nghĩ nhiều, ngoan ngoãn ngủ đi”.
“Nhưng mà … “.
Minh Châu đang định nói gì đó thì mẹ đã đắp chăn lên người nàng ba Âu Dương dùng khăn lau lên tóc nàng, khiến cơn buồn ngủ ập đến nhanh chóng, nàng như đang ở giữa không trung giằng co của hai thế giới lơ lửng bất định. Nàng lại nghe tiếng từ tận sâu thẳm đâu đó vang vọng đến:
“Minh Châu … Minh Châu … Nàng đang ở đâu?”.
Tiếng gọi khắp nơi đang kéo ý thức của nàng trở về, nàng giật mình tỉnh giấc ngồi bật dậy nhìn xung quanh, nàng lại ngồi trên thuyền nhỏ giống như vừa rồi nhìn về phía xa xa vẫn thấy Kiêu Vương đang chạy từ căn nhà gỗ chạy ra tìm nàng.
“Binh Thần, cứu ta, ta không biết bơi”.
Nàng hét lên đưa tay về hướng Kiêu Vương không ngần ngại lội xuống nước bơi về phía nàng, con thuyền nhỏ bỗng lắc lư dữ dội không giữ được thăng bằng mà lật úp xuống nước.
Ùm
“Cứu ta, cứu ta với”.
Minh Châu vùng vẫy dưới nước cố ngoi lên hét lớn, nàng thật sự không biết bơi, cố gắng vùng vẫy cho tới khi mất sức hoàn toàn nàng chìm xuống mặt nước trong vắt, nàng mờ mờ lại thấy Kiêu Vương bơi đến, rất nhanh đã ôm lấy nàng kề môi truyền không khí vào miệng nàng.
Kiêu Vương rất nhanh kéo nàng lên khỏi mặt nước bơi lên bờ, chàng dựng người nàng ngồi dậy tựa vào mình, tay không ngừng vỗ lên má nàng gọi:
“Minh Châu, tỉnh lại đi đừng làm ta sợ “.
“Khụ Khụ”.
Minh Châu ho liên tục, nghiêng người sang bên cạnh ói ra không ít nước hồ, gương mặt trắng bệt của nàng đã dần hồng hào trở lại, Binh Thần kiên nhẫn vô lưng nàng ân cần hỏi:
“Nàng không sao chứ?”
“Không sao, cũng may chàng đến kịp”.
Minh Châu được Binh Thần bế lên đi về phía hướng nhà gỗ:
“Chúng ta thay đồ rồi về cung thôi, cũng trễ lắm rồi”.
Hai người nhanh chóng thay đồ ra rồi leo lên xe ngựa trở về cung điện, Kiêu Vương phải đi lên triều chỉ còn nàng ở trong Lục Lục Cung nghỉ ngơi, nàng ngồi trên cái xích đu thẫn thờ một hồi cũng không thèm để ý đến ai cho đến khi Cupid xuất hiện ngồi bên cạnh:
“Lại đang nghĩ cái gì đấy”.
“Cậu đến rồi, tôi có chuyện muốn hỏi”. Minh Châu nhìn thấy Cupid liền ngồi thẳng dậy.
“Chuyện gì?”.
“Chuyện vừa rồi có phải là tôi đã quay về hiện đại không? Đó không phải là giấc mơ đúng không?”.
“Đúng rồi, việc này cũng không thể tránh khỏi, lúc cậu ngủ tần số của cậu yếu ớt, linh hồn sẽ nhân lúc đó mà bị hút về hiện đại”.
“Thì ra là vậy “.
“Nhưng cậu cũng đừng quá lo lắng, rất nhanh cũng sẽ quay lại đây thôi vì cậu chưa hết thời gian”.
“Mỗi là xuyên không tôi đều xuýt nữa mất mạng, cậu thật là bất trắc”.
Minh Châu thở hắt ra rồi đứng dậy đi về phòng mặc kệ Cupid đi theo đằng sau liên tục nói chuyện:
“Tôi cũng không kiểm soát được mà, đây là chuyện đương nhiên thôi, đó là vì … “.
Rầm
Cupid đang nói thì cánh cửa phòng đóng sầm lại, chần chừ một hồi cậu lại xuyên qua cửa tiếp tục đến bên giường Minh Châu đang nằm:
“Cậu yên tâm không chết được đâu mà. Tôi đảm bảo đấy “.
Minh Châu lại bật dậy nắm lấy cổ tay Cupid vặn hỏi:
“Vậy có cách nào để tôi không biến đi biến về liên tục hay không?”.
“Cách thì có, nhưng mà … “.
“Nhưng mà sao?”.
Đáp lại sự mong chờ của Minh Châu, Cupid gãi đầu trả lời:
“Đừng ngủ là được, hì hì”.
“Thật là … Cậu đi ra đi tôi muốn ngủ”.
Minh Châu bực dọc nằm phịch xuống giường chùm chăn kín bưng không thèm nói chuyện với Cupid nữa.
“Thôi được rồi, tôi sẽ mua trà sữa về cho cậu nhé”. Tiểu Thiên Thần đứng dậy vươn vai đi thẳng ra ngoài biến mất sau bức tường.
Kiêu Vương lên triều đến gần tối, chàng mệt mỏi đi nhanh về Lục Long Cung thuận miệng hỏi cung nữ bên cạnh:
“Hoàng Hậu đang làm gì?”
“Bẩm Hoàng Hậu ngủ trong phòng ạ “.
“Nàng ấy đã ăn gì chưa?”.
“Bẩm, Hoàng Hậu đã ngủ từ trưa đến giờ”.
“Được rồi, chuẩn bị đồ ăn đem lên”.
“Dạ”.
Cung nữ quay đi cũng vừa kịp lúc Binh Thần quay đến cửa phòng, chàng không gõ cửa trực tiếp đi vào, rất nhanh đã thấy Minh Châu nằm đó đang quay lưng về phía cửa, chàng bước gần đến lại rõ ràng nhìn thấy nàng đang dần biến mất, mờ mờ ảo ảo.
“Minh Châu “.
Binh Thần vừa chạy đến thì Minh Châu đã hoàn toàn biến mất, cái chăn phủ lên người nàng rơi xuống giường phẳng phỉu, chàng chỉ kịp chụp lấy cái chăn nắm chặt mà không biết nàng đã biến đi đâu mất rồi.
/64
|