Tối hôm đó Minh Châu ngồi trong phòng trước bàn trang điểm chuẩn bị cho buổi tiệc tối chào mừng Tử Nghi và Trung Quân hoàn thành nhiệm vụ khải hoàn trở về, nàng ngồi đó cho Ánh Dương làm tóc, bình thường Ánh Nguyệt là người sẽ giúp nàng nhưng hôm nay chẳng biết sao lại cáo bệnh giữa ngày về phòng nghỉ.
Nhìn Ánh Dương làm tóc không đẹp bằng Ánh Nguyệt nhưng vẫn được coi là có tay nghề, Minh Châu nhìn thị nữ của mình có vẻ không được hoạt bát như thường ngày, lại còn có chút lo lắng:
“Ánh Dương, em đang nghĩ gì vậy?”
“…”.
“Ánh Dương!”.
“Dạ, Nương Nương gọi em”.
“A … Tóc ta”.
Ánh Dương bị âm lượng lớn từ Minh Châu là giật thót, nàng không cẩn thẩn kéo mạnh cây lược xuống làm rối tóc khiến Minh Châu hét toáng lên, nàng ôm lấy sau đầu của mình nhăn mặt nhức nhối.
“Nương Nương …Em xin lỗi, người không sao chứ, có đau không? Người bỏ tay ra em kiểm tra xem”. Ánh Dương cuống quýt, vội để lược sang một bên lấy tay xoa đầu cho Minh Châu.
“Không sao đầu, bị giật nhẹ thôi”.
Minh Châu lắc đầu, khua tay biểu hiện không sao.
“Vậy để em chải lại tóc cho Nương Nương”.
“Ừ”. Minh Châu nhìn qua gương quan sát sắc mặt không tốt của Ánh Dương một hồi lâu mới lên tiếng. “Sao vậy? Ai ăn hiếp em, nói với ta”.
“Dạ không “. Ánh Dương lắc đầu.
“Hồi hộp hả? Hôm nay được xem mắt Trạng Nguyên rồi nên tay chân luống cuống sao?”
“Em …”.
“Không cần phải lo lắng, như thường ngày là được rồi “.
“Dạ “.
“Người đâu, vào đây chuẩn bị cho Ánh Dương một chút”.
Minh Châu đứng dậy kéo Ánh Dương vào chỗ mình ngồi đợi người vào trong phòng giúp nàng trang điểm, bản thân lại đi đến tủ trang sức mở ra lấy cái hộp gỗ tầm trung để lên bàn trang điểm mở ra, lấy đôi bông tai thạch anh đỏ ướm lên tai của người đang ngồi.
“Nương Nương, đồ quý như vậy em không dám đeo đâu”. Ánh Dương tránh né không dám để cho Minh Châu đeo lên cho mình.
“Em ngồi yên đó cho ta, không nhận cũng phải nhận, lần đầu gặp mặt phải xinh đẹp mới đúng”.
Minh Châu mặc kệ vẫn ghì vai Ánh Dương ngồi im, tự tay đeo lên cho nàng đôi bông tai đẹp lấp lánh thêm cả mấy cái trâm vàng, chung tay với thị nữ khác trang điểm sửa soạn cho nàng thành đại mỹ nữ chưa từng thấy.
Một lúc lâu sau, sau khi hoàn tất liền có tiếng gõ cửa bên ngoài
Cốc Cốc
“Hoàng Hậu Nương Nương, Hoàng Thượng nói phải nhập tiệc rồi”.
“Được, ta ra ngay”.
Minh Châu liền kéo tay Ánh Dương đi ra ngoài, trên đường đi còn vỗ vỗ tay này trấn an:
“Bây giờ em là em gái nuôi của ta, thân phận cao quý, đứng trước mặt Trạng Nguyên nhất định phải ngẩng cao đầu, ta không tin người đó không thích em”.
“Dạ “.
Đường đi mặc dù không sáng như ban ngày nhưng vẫn có đuốc thắp sáng từ mấy chục cái đèn lồng của đoàn tùy tùng đi theo, Minh Châu không nhìn sắc mặt của Ánh Dương cũng đoán được tâm trạng của nàng là cực kì miễn cưỡng và không vui nhưng nàng mặc kệ bởi vì nàng đều đã có sắp xếp, nàng thật sự muốn cá cược một phen.
Kiệu 16 người khiêng của đoàn tùy tùng cuối cùng cũng đến Chính Điện nơi tổ chức yến tiệc, mọi người đã ổn định chỗ ngồi, âm nhạc Phương Tây vang lên du dương phát ra từ bên trong làm không khí trở nên vô cùng sang trọng.
“Hoàng Hậu giá đáo”.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa lớn đã thấy bóng dáng nàng mặc váy đỏ, trang điểm sắc xảo xinh đẹp đi đến ai cũng trầm trồ biết bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ đều nằm trên người của nàng.
Lại chú ý đến vị Mỹ Nữ đi bên cạnh vừa lạ vừa quen, nàng mặc váy trắng đuôi váy và ống tay lót lông sang trọng, trang điểm nhẹ nhàng tinh tế mà trên người còn đeo không ít đồ quý làm ai cũng cảm thấy nàng không tầm thường.
“Ngẩng đầu, thẳng lưng lên “. Minh Châu nhìn thấy Ánh Dương cứ cúi đầu đi như dáng vẻ của cung nữ khi xưa liền lên nghiêng đầu nhắc nhở.
“Dạ”.
Ánh Dương cũng không dám không nghe lệnh liền đứng thẳng, đầu ngẩng lên đôi mắt to ấy lúc này mới được mọi người bắt gặp, quả là Mỹ Nữ được che dấu khá tốt.
Minh Châu đi qua rất nhiều người, nàng đặc biệt nhìn Nhập Thần cầm kiếm đứng bên trái của Kiêu Vương bên phải là Xuất Qủy, Nhập Thần nhìn về phía Ánh Dương đôi mắt có lay động có bất ngờ rồi lại chuyển thành thất thần buồn bã tay nắm chặt kiếm nhìn chằm chằm người con gái bên cạnh nàng.
Ánh mắt thiên biến vạn hóa đi qua từng đoạn cảm xúc đều bị Minh Châu bắt gặp, nàng vờ như không có chuyện gì xảy ra, cứ bước về phía Kiêu Vương đang đứng đó, chàng nắm lấy tay của nàng đưa về chỗ cạnh ghế rồng ngồi xuống.
“Hôm nay em không cần hầu hạ ta nữa, qua bên kia ngồi đi, đã sắp sẵn cho em rồi”.
Minh Châu nhìn Ánh Dương đang định đi về phía sau nàng hầu hạ thì liền đưa tay ngăn cản rồi chỉ về hướng bàn trống, bên cạnh còn có một nam nhân trẻ tuổi dáng người cao mảnh khảnh đang ngồi, lịch sự cúi đầu chào nàng.
Ánh Dương không dám không nghe liền cúi người rồi đi về hướng của Minh Châu chỉ, nàng dè dặt ngồi xuống bàn đầy thức ăn thịnh soạn, nàng liếc nhìn người bên cạnh cũng lịch sự cúi đầu.
Vị nam nhân không để không khí ngượng ngùng liền nhanh miệng chào hỏi:
“Ta là Trọng Văn Trạng Nguyên của kì này, cho hỏi quý danh của cô nương”.
“Ta là Ánh Dương”.
“Tên đẹp người còn đẹp hơn, ta có món quà nhỏ là tự tay làm xin cô nương đừng chê bai”.
Trọng Văn lấy trong ống áo ra một khối gỗ được điêu khắc tỉ mĩ hình dáng của một nữ nhân trên tay của nàng còn cầm cả một cái đèn lồng hình mặt trời, chàng đưa đến trước mặt Ánh Dương.
“Cảm ơn, thật xinh đẹp”.
Ánh Dương nhìn thấy món quà tuy không mắc tiền nhưng lại chứa nhiều công sức của Trọng Văn không có một lý do nào từ chối, liền đưa hai tay nhận lấy quà.
“Đây là khắc theo tranh của Ánh Dương cô nương đó”.
“Sao Trạng Nguyên lại có tranh của ta?”
“Hoàng Hậu đã đặc biệt cho người vẽ tranh đưa đến Phủ của ta”.
Trọng Văn cười cười rồi vươn tay gắp đồ ăn vào chén của Ánh Dương, lúc này nàng mới phát hiện trên tay chàng là chằng chịt vết cứa do bị dao cắt trúng, nhìn lại gương mặt thư sinh trắng trẻo và cả dáng người gầy guộc của người ngồi bên cạnh nàng mới lên tiếng hỏi:
“Trạng Nguyên chắc chắn là Trạng Văn, bình thường cầm bút sẽ không đụng dao kéo, tay nhiều vết xước như vậy là do khắc gỗ mà gây ra sao?”.
Trọng Văn ngại ngùng giấu tay về sau lưng, gãi gãi đầu nói:
“Ha Ha, hôm trước Hoàng Hậu mới đột nhiên gửi tranh ta gấp quá nên thức khuya làm cho xong, nến cũng đắt tiền quá nên chỉ dám đốt một cây, không cẩn thận làm đứt tay thôi”.
“Được rồi, ăn đi”.
Ánh Dương nhìn dáng vẻ mộc mạc của Trọng Văn chỉ cười cười rồi cúi ăn uống, cả buổi tiệc cũng chỉ thấy Trọng Văn vô cùng nhiệt tình gắp đồ ăn cho nàng, họ hình như cũng nói chuyện không ít.
Minh Châu ngồi ở trên cũng không ngừng quan sát họ, khẽ nghiêng người về hướng Kiêu Vương đang bóc tôm nói nhỏ:
“Thần Thần à, Trạng Nguyên này quả thật không tồi”.
Binh Thần chỉ nhếch môi cười, đưa tôm lên thẳng miệng Minh Châu đút cho nàng ăn mới thong thả nói:
“Ta nhìn người không sai được, xuất thân của hắn ta tuy không giàu có nhưng mà tài đức vẹn toàn lại là người khiêm tốn nho nhã”.
“Xuất thân không quan trọng, yêu thương Nương Tử là được”. Minh Châu gật gù vừa đưa ly rượu bằng vàng lên miệng uống. Tình cờ lại nhìn qua được bóng của Nhập Thần đằng sau thông qua chiếc ly, ánh mắt rực lửa đó nhìn chằm chằm về phía Ánh Dương và Trọng Văn không giấu được sự đố kỵ, tai thính đều nghe được cuộc trò chuyện của nàng Binh Thần càng thêm không mấy dễ chịu.
Minh Châu cũng không thèm để ý nhiều, chỉ nhếch môi lại tiếp tục vui vẻ ăn uống cho đến hết cuối buổi tiệc.
Hôm nay Minh Châu quá đổi vui vẻ uống hơi nhiều ngả vào lòng Binh Thần ngủ thiếp đi, được chàng cuốn chăn ôm về tẩm cung nghỉ ngơi, cứ nghỉ được yên giấc đến sáng hôm sau nhưng đột nhiên bên ngoài có tiếng ồn ào làm nàng tỉnh giấc.
“Ngươi về trước, ngày mai hẵng diện kiến, đừng ở đây la lối phạm thượng”. Tiếng của Lý Công Công đang cố ngăn cản ai đó vang lên.
“Tránh ra ta muốn gặp Hoàng Hậu ngay bây giờ … Hoàng Hậu”.
“Nhập Thần, ta nói đệ nghe không hiểu sao? Về đi”.
“Nhập Thần, đừng làm vậy về đi, đừng làm loạn nữa”.
Tiếng nói và cả tiếng ẩu đả vang lên liên tục, Nhập Thần như phát điên đánh cả Xuất Qủy đang cố ngăn cản mình vào trong, mấy vệ binh xung quanh cũng cố kéo con trâu điên này ra ngoài như vô dụng, ai đến cũng đều bị đánh bay ra xa.
Ánh Dương đứng ở vòng ngoài rối rắm không cách nào chen vào được chỉ đứng khóc lóc van xin ở đó, nàng vô cùng hoảng loạn nói:
“Đừng đánh nữa, Nhập Thần đừng làm vậy nữa”.
Minh Châu vẫn nằm trong vòng tay của Kiêu Vương vờ như không nghe thấy gì, mệt mỏi dụi đầu vào lồng ngực ấm áp của chàng nhắm mắt hưởng thụ.
Binh Thần cũng không mảy may muốn ngăn cản, mặc kệ Nhập Thần la hét gọi, thảnh thơi ôm lấy mỹ nhân trong lòng vuốt vuốt tóc nàng:
“Nàng định để họ đánh nhau đến khi nào?”
“Đáng đời nhà hắn, nam tử hán đại trượng phu yêu mà không dám nói, không qua được ải người bên ngoài thì đừng có hòng”.
Rầm Rầm Rầm
Vừa nói dứt câu cửa gỗ phòng ngủ đã bị đập liên hồi kèm theo tiếng gọi của Nhập Thần:
“Hoàng Hậu … Xin người gặp thần một lần thôi, Hoàng Hậu …”.
“Thật là …”.
Binh Thần còn đang muốn nằm thêm chút nữa, nhưng Nhập Thần quá nhanh chạy đến sát cửa làm chàng không có cách nào khác phải đứng dậy, vươn tay lấy tấm áo choàng khoác lên người cho Minh Châu mới bước ra mở cửa. Chàng đanh mặt lại, ánh mắt sát khí vô cùng tức giận quát:
“Không có phép tắc”.
“Hoàng Thượng”.
Tất cả khi nhìn thấy Binh Thần mở cửa liền đồng loạt quỳ xuống đất không dám nói tiếng nào.
“Hoàng Hậu là đối xử tốt với các ngươi quá nên các ngươi muốn làm càn phải không?”
Nhập Thần vội đứng dậy, đi ra đằng sau kéo tay Ánh Dương đang quỳ ở phía xa đứng dậy đến trước mặt Binh Thần, hai người quỳ dưới đất, Nhập Thần mới bắt đầu nói:
“Hoàng Hậu Hoàng Thượng xin ban hôn Ánh Dương cho Thần”.
Hoàng Thượng đứng đó khoanh tay dựa vai vào cạnh cửa không trả lời cứ nhìn chăm chăm vào 2 người trước mặt, được một lúc thì mặc kệ đi vào trong, nét mặt hung dữ vừa rồi lại thay đổi, dịu dàng ngồi trên giường nói nhỏ mới Minh Châu:
“Thế nào? Tiếp theo ta không biết nói gì nữa”.
“Không phải chàng cũng đã từng ban hôn cho người khác sao? Bây giờ không biết là như thế nào?”
“Cái này là nàng bày trò ra, hành hạ tâm lý người ta đến như vậy rồi”.
“Được rồi, được rồi chàng cứ ngồi im là được, để ta “.
“Được”.
Binh Thần nghe lời Minh Châu liền ngồi im, lấy tay vuốt vuốt lại cơ miệng của mình cái mặt khó chịu vừa rồi lại bày ra.
Minh Châu đứng dậy lấy áo khoác lên người, ngồi nghiêm chỉnh mới nghiêng đầu ra ngoài gọi:
“Được rồi, Ánh Dương Nhập Thần vào đây”.
Ngay lập tức Nhập Thần đỡ Ánh Dương đứng dậy nắm tay đi vào trong hành lễ:
“Hoàng Hậu vạn tuế”.
Minh Châu không vội trả lời, nhìn hai tay hai người kia lồng vào nhau trong lòng gào thét vui mừng muốn họ lập tức thành hôn nhưng mà vẫn đang có hứng muốn làm khó làm dễ Nhập Thần, mày hơi cau lại ngoắc tay về phía Ánh Dương:
“Buông tay ra đi”.
Ánh Dương cúi đầu vươn tay gỡ tay của Nhập Thần ra lặng lẽ đế bên cạnh Minh Châu đứng, lúc này nàng mới lên tiếng:
“Nương Nương tha tội, là em … “.
Minh Châu đưa tay chặn trước mặt Ánh Dương không để nàng nói gì thêm, mắt thì nhìn chằm chằm Nhập Thần dò hỏi.
“Không có gì nói sao? Nhập Thần?”
“Hoàng Hậu, Thần sai rồi … Đáng lẽ Thần không nên dấu diếm tình cảm của mình, Thần rất thích Ánh Dương cô nương, xin hãy ban hôn cho Thần”.
“Sao ngươi không nói với ta”.
“Thần nhìn thấy Hoàng Hậu xem trọng Ánh Dương cô nương như vậy, Thần xuất thân bần tiện, không dám mơ cao”.
Nhập Thần nhắc đến xuất thân của mình thì cúi đầu càng thấp hơn, hắn là con của một kỹ nữ thanh lâu cha là ai cũng không biết, khi còn nhỏ sống ở thanh lâu làm trâu làm ngựa chạy vặt đến cái tên cũng không có chỉ tùy tiện gọi là Tiểu Tử, đến 6 tuổi bị chính tay người mẹ nghiện ngập lại mắc bệnh giang mai bán cho một toán cướp trên núi, cũng may được sư phụ là Trạng Võ trong Hoàng Cung bắt gặp cứu giúp.
Học võ cùng Xuất Qủy được một khoảng thời gian dài sư phụ thấy hắn có tố chất lại chăm chỉ nên đặt tên là Nhập Thần, hai huynh đệ ngày ngày rèn luyện đến năm 10 tuổi thì được bố trí đi theo Kiêu Vương. Kiêu Vương cũng coi trọng họ không kém, lúc nào cũng để họ đi bên mình xem như huynh đệ đối xử không tồi.
“Ta hỏi Ánh Dương … Em có chịu gả cho hắn không? Có cảm thấy hắn đối tốt với em hay không? Đừng có nhìn cái mặt đẹp trai có chút của hắn thì thích nghe chưa”
“Em … “.
Ánh Dương bị hỏi cho mặt đỏ tía tai, tay xoắn lấy góc áo muốn đứt chỉ ra. Thực ra Nhập Thần chưa từng tỏ tình với nàng lần nào, nhưng mà mỗi lần gặp nàng đến lén lút tặng quà bánh ngoài cung đem vào, còn nhiều lần đến giúp đỡ nàng làm việc vặt. Mỗi lần như thế hắn luôn cười với nàng, nụ cười tỏa nắng dịu dàng ấy chưa bao giờ nàng nhìn thấy.
Đến gần đây Hoàng Hậu liên tục đề cập đến chuyện ban hôn cho nàng, đều bị Nhập Thần vô tình nghe thấy, nàng cũng nhiều lần muốn cho hắn cơ hội nói ra nhưng mà hắn cứ ngập ngừng, nàng cứ nghĩ ai hắn cũng sẽ tốt như vậy thôi nên cũng đành từ bỏ.
Đến hôm nay khi xong tiệc, nàng đưa Hoàng Hậu về phòng, tự mình cũng đến một góc hoa viên nhỏ trong tẩm cung ngồi xuống nhìn lên trời, ánh trăng dịu dàng tỏa sáng le lói trên mặt nước. Nàng nghĩ nếu như Trọng Văn đã có ý như vậy, chàng ấy cũng không phải là người không tốt, nàng cũng sẽ gả cho người ta, trong lòng thầm chấp nhận mối hôn sự này thì nàng có thể nhẹ nhàng hơn việc cứ đau đáu trong lòng một người không yêu nàng.
Ánh Dương ngồi một hồi lâu thì đứng dậy muốn về phòng nghỉ ngơi thì lại có một bàn tay giữ vai nàng lại, người đó lên tiếng:
“Ánh Dương cô nương, nàng thích tên Trạng Nguyên đó thật sao?’.
Nhìn Ánh Dương làm tóc không đẹp bằng Ánh Nguyệt nhưng vẫn được coi là có tay nghề, Minh Châu nhìn thị nữ của mình có vẻ không được hoạt bát như thường ngày, lại còn có chút lo lắng:
“Ánh Dương, em đang nghĩ gì vậy?”
“…”.
“Ánh Dương!”.
“Dạ, Nương Nương gọi em”.
“A … Tóc ta”.
Ánh Dương bị âm lượng lớn từ Minh Châu là giật thót, nàng không cẩn thẩn kéo mạnh cây lược xuống làm rối tóc khiến Minh Châu hét toáng lên, nàng ôm lấy sau đầu của mình nhăn mặt nhức nhối.
“Nương Nương …Em xin lỗi, người không sao chứ, có đau không? Người bỏ tay ra em kiểm tra xem”. Ánh Dương cuống quýt, vội để lược sang một bên lấy tay xoa đầu cho Minh Châu.
“Không sao đầu, bị giật nhẹ thôi”.
Minh Châu lắc đầu, khua tay biểu hiện không sao.
“Vậy để em chải lại tóc cho Nương Nương”.
“Ừ”. Minh Châu nhìn qua gương quan sát sắc mặt không tốt của Ánh Dương một hồi lâu mới lên tiếng. “Sao vậy? Ai ăn hiếp em, nói với ta”.
“Dạ không “. Ánh Dương lắc đầu.
“Hồi hộp hả? Hôm nay được xem mắt Trạng Nguyên rồi nên tay chân luống cuống sao?”
“Em …”.
“Không cần phải lo lắng, như thường ngày là được rồi “.
“Dạ “.
“Người đâu, vào đây chuẩn bị cho Ánh Dương một chút”.
Minh Châu đứng dậy kéo Ánh Dương vào chỗ mình ngồi đợi người vào trong phòng giúp nàng trang điểm, bản thân lại đi đến tủ trang sức mở ra lấy cái hộp gỗ tầm trung để lên bàn trang điểm mở ra, lấy đôi bông tai thạch anh đỏ ướm lên tai của người đang ngồi.
“Nương Nương, đồ quý như vậy em không dám đeo đâu”. Ánh Dương tránh né không dám để cho Minh Châu đeo lên cho mình.
“Em ngồi yên đó cho ta, không nhận cũng phải nhận, lần đầu gặp mặt phải xinh đẹp mới đúng”.
Minh Châu mặc kệ vẫn ghì vai Ánh Dương ngồi im, tự tay đeo lên cho nàng đôi bông tai đẹp lấp lánh thêm cả mấy cái trâm vàng, chung tay với thị nữ khác trang điểm sửa soạn cho nàng thành đại mỹ nữ chưa từng thấy.
Một lúc lâu sau, sau khi hoàn tất liền có tiếng gõ cửa bên ngoài
Cốc Cốc
“Hoàng Hậu Nương Nương, Hoàng Thượng nói phải nhập tiệc rồi”.
“Được, ta ra ngay”.
Minh Châu liền kéo tay Ánh Dương đi ra ngoài, trên đường đi còn vỗ vỗ tay này trấn an:
“Bây giờ em là em gái nuôi của ta, thân phận cao quý, đứng trước mặt Trạng Nguyên nhất định phải ngẩng cao đầu, ta không tin người đó không thích em”.
“Dạ “.
Đường đi mặc dù không sáng như ban ngày nhưng vẫn có đuốc thắp sáng từ mấy chục cái đèn lồng của đoàn tùy tùng đi theo, Minh Châu không nhìn sắc mặt của Ánh Dương cũng đoán được tâm trạng của nàng là cực kì miễn cưỡng và không vui nhưng nàng mặc kệ bởi vì nàng đều đã có sắp xếp, nàng thật sự muốn cá cược một phen.
Kiệu 16 người khiêng của đoàn tùy tùng cuối cùng cũng đến Chính Điện nơi tổ chức yến tiệc, mọi người đã ổn định chỗ ngồi, âm nhạc Phương Tây vang lên du dương phát ra từ bên trong làm không khí trở nên vô cùng sang trọng.
“Hoàng Hậu giá đáo”.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa lớn đã thấy bóng dáng nàng mặc váy đỏ, trang điểm sắc xảo xinh đẹp đi đến ai cũng trầm trồ biết bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ đều nằm trên người của nàng.
Lại chú ý đến vị Mỹ Nữ đi bên cạnh vừa lạ vừa quen, nàng mặc váy trắng đuôi váy và ống tay lót lông sang trọng, trang điểm nhẹ nhàng tinh tế mà trên người còn đeo không ít đồ quý làm ai cũng cảm thấy nàng không tầm thường.
“Ngẩng đầu, thẳng lưng lên “. Minh Châu nhìn thấy Ánh Dương cứ cúi đầu đi như dáng vẻ của cung nữ khi xưa liền lên nghiêng đầu nhắc nhở.
“Dạ”.
Ánh Dương cũng không dám không nghe lệnh liền đứng thẳng, đầu ngẩng lên đôi mắt to ấy lúc này mới được mọi người bắt gặp, quả là Mỹ Nữ được che dấu khá tốt.
Minh Châu đi qua rất nhiều người, nàng đặc biệt nhìn Nhập Thần cầm kiếm đứng bên trái của Kiêu Vương bên phải là Xuất Qủy, Nhập Thần nhìn về phía Ánh Dương đôi mắt có lay động có bất ngờ rồi lại chuyển thành thất thần buồn bã tay nắm chặt kiếm nhìn chằm chằm người con gái bên cạnh nàng.
Ánh mắt thiên biến vạn hóa đi qua từng đoạn cảm xúc đều bị Minh Châu bắt gặp, nàng vờ như không có chuyện gì xảy ra, cứ bước về phía Kiêu Vương đang đứng đó, chàng nắm lấy tay của nàng đưa về chỗ cạnh ghế rồng ngồi xuống.
“Hôm nay em không cần hầu hạ ta nữa, qua bên kia ngồi đi, đã sắp sẵn cho em rồi”.
Minh Châu nhìn Ánh Dương đang định đi về phía sau nàng hầu hạ thì liền đưa tay ngăn cản rồi chỉ về hướng bàn trống, bên cạnh còn có một nam nhân trẻ tuổi dáng người cao mảnh khảnh đang ngồi, lịch sự cúi đầu chào nàng.
Ánh Dương không dám không nghe liền cúi người rồi đi về hướng của Minh Châu chỉ, nàng dè dặt ngồi xuống bàn đầy thức ăn thịnh soạn, nàng liếc nhìn người bên cạnh cũng lịch sự cúi đầu.
Vị nam nhân không để không khí ngượng ngùng liền nhanh miệng chào hỏi:
“Ta là Trọng Văn Trạng Nguyên của kì này, cho hỏi quý danh của cô nương”.
“Ta là Ánh Dương”.
“Tên đẹp người còn đẹp hơn, ta có món quà nhỏ là tự tay làm xin cô nương đừng chê bai”.
Trọng Văn lấy trong ống áo ra một khối gỗ được điêu khắc tỉ mĩ hình dáng của một nữ nhân trên tay của nàng còn cầm cả một cái đèn lồng hình mặt trời, chàng đưa đến trước mặt Ánh Dương.
“Cảm ơn, thật xinh đẹp”.
Ánh Dương nhìn thấy món quà tuy không mắc tiền nhưng lại chứa nhiều công sức của Trọng Văn không có một lý do nào từ chối, liền đưa hai tay nhận lấy quà.
“Đây là khắc theo tranh của Ánh Dương cô nương đó”.
“Sao Trạng Nguyên lại có tranh của ta?”
“Hoàng Hậu đã đặc biệt cho người vẽ tranh đưa đến Phủ của ta”.
Trọng Văn cười cười rồi vươn tay gắp đồ ăn vào chén của Ánh Dương, lúc này nàng mới phát hiện trên tay chàng là chằng chịt vết cứa do bị dao cắt trúng, nhìn lại gương mặt thư sinh trắng trẻo và cả dáng người gầy guộc của người ngồi bên cạnh nàng mới lên tiếng hỏi:
“Trạng Nguyên chắc chắn là Trạng Văn, bình thường cầm bút sẽ không đụng dao kéo, tay nhiều vết xước như vậy là do khắc gỗ mà gây ra sao?”.
Trọng Văn ngại ngùng giấu tay về sau lưng, gãi gãi đầu nói:
“Ha Ha, hôm trước Hoàng Hậu mới đột nhiên gửi tranh ta gấp quá nên thức khuya làm cho xong, nến cũng đắt tiền quá nên chỉ dám đốt một cây, không cẩn thận làm đứt tay thôi”.
“Được rồi, ăn đi”.
Ánh Dương nhìn dáng vẻ mộc mạc của Trọng Văn chỉ cười cười rồi cúi ăn uống, cả buổi tiệc cũng chỉ thấy Trọng Văn vô cùng nhiệt tình gắp đồ ăn cho nàng, họ hình như cũng nói chuyện không ít.
Minh Châu ngồi ở trên cũng không ngừng quan sát họ, khẽ nghiêng người về hướng Kiêu Vương đang bóc tôm nói nhỏ:
“Thần Thần à, Trạng Nguyên này quả thật không tồi”.
Binh Thần chỉ nhếch môi cười, đưa tôm lên thẳng miệng Minh Châu đút cho nàng ăn mới thong thả nói:
“Ta nhìn người không sai được, xuất thân của hắn ta tuy không giàu có nhưng mà tài đức vẹn toàn lại là người khiêm tốn nho nhã”.
“Xuất thân không quan trọng, yêu thương Nương Tử là được”. Minh Châu gật gù vừa đưa ly rượu bằng vàng lên miệng uống. Tình cờ lại nhìn qua được bóng của Nhập Thần đằng sau thông qua chiếc ly, ánh mắt rực lửa đó nhìn chằm chằm về phía Ánh Dương và Trọng Văn không giấu được sự đố kỵ, tai thính đều nghe được cuộc trò chuyện của nàng Binh Thần càng thêm không mấy dễ chịu.
Minh Châu cũng không thèm để ý nhiều, chỉ nhếch môi lại tiếp tục vui vẻ ăn uống cho đến hết cuối buổi tiệc.
Hôm nay Minh Châu quá đổi vui vẻ uống hơi nhiều ngả vào lòng Binh Thần ngủ thiếp đi, được chàng cuốn chăn ôm về tẩm cung nghỉ ngơi, cứ nghỉ được yên giấc đến sáng hôm sau nhưng đột nhiên bên ngoài có tiếng ồn ào làm nàng tỉnh giấc.
“Ngươi về trước, ngày mai hẵng diện kiến, đừng ở đây la lối phạm thượng”. Tiếng của Lý Công Công đang cố ngăn cản ai đó vang lên.
“Tránh ra ta muốn gặp Hoàng Hậu ngay bây giờ … Hoàng Hậu”.
“Nhập Thần, ta nói đệ nghe không hiểu sao? Về đi”.
“Nhập Thần, đừng làm vậy về đi, đừng làm loạn nữa”.
Tiếng nói và cả tiếng ẩu đả vang lên liên tục, Nhập Thần như phát điên đánh cả Xuất Qủy đang cố ngăn cản mình vào trong, mấy vệ binh xung quanh cũng cố kéo con trâu điên này ra ngoài như vô dụng, ai đến cũng đều bị đánh bay ra xa.
Ánh Dương đứng ở vòng ngoài rối rắm không cách nào chen vào được chỉ đứng khóc lóc van xin ở đó, nàng vô cùng hoảng loạn nói:
“Đừng đánh nữa, Nhập Thần đừng làm vậy nữa”.
Minh Châu vẫn nằm trong vòng tay của Kiêu Vương vờ như không nghe thấy gì, mệt mỏi dụi đầu vào lồng ngực ấm áp của chàng nhắm mắt hưởng thụ.
Binh Thần cũng không mảy may muốn ngăn cản, mặc kệ Nhập Thần la hét gọi, thảnh thơi ôm lấy mỹ nhân trong lòng vuốt vuốt tóc nàng:
“Nàng định để họ đánh nhau đến khi nào?”
“Đáng đời nhà hắn, nam tử hán đại trượng phu yêu mà không dám nói, không qua được ải người bên ngoài thì đừng có hòng”.
Rầm Rầm Rầm
Vừa nói dứt câu cửa gỗ phòng ngủ đã bị đập liên hồi kèm theo tiếng gọi của Nhập Thần:
“Hoàng Hậu … Xin người gặp thần một lần thôi, Hoàng Hậu …”.
“Thật là …”.
Binh Thần còn đang muốn nằm thêm chút nữa, nhưng Nhập Thần quá nhanh chạy đến sát cửa làm chàng không có cách nào khác phải đứng dậy, vươn tay lấy tấm áo choàng khoác lên người cho Minh Châu mới bước ra mở cửa. Chàng đanh mặt lại, ánh mắt sát khí vô cùng tức giận quát:
“Không có phép tắc”.
“Hoàng Thượng”.
Tất cả khi nhìn thấy Binh Thần mở cửa liền đồng loạt quỳ xuống đất không dám nói tiếng nào.
“Hoàng Hậu là đối xử tốt với các ngươi quá nên các ngươi muốn làm càn phải không?”
Nhập Thần vội đứng dậy, đi ra đằng sau kéo tay Ánh Dương đang quỳ ở phía xa đứng dậy đến trước mặt Binh Thần, hai người quỳ dưới đất, Nhập Thần mới bắt đầu nói:
“Hoàng Hậu Hoàng Thượng xin ban hôn Ánh Dương cho Thần”.
Hoàng Thượng đứng đó khoanh tay dựa vai vào cạnh cửa không trả lời cứ nhìn chăm chăm vào 2 người trước mặt, được một lúc thì mặc kệ đi vào trong, nét mặt hung dữ vừa rồi lại thay đổi, dịu dàng ngồi trên giường nói nhỏ mới Minh Châu:
“Thế nào? Tiếp theo ta không biết nói gì nữa”.
“Không phải chàng cũng đã từng ban hôn cho người khác sao? Bây giờ không biết là như thế nào?”
“Cái này là nàng bày trò ra, hành hạ tâm lý người ta đến như vậy rồi”.
“Được rồi, được rồi chàng cứ ngồi im là được, để ta “.
“Được”.
Binh Thần nghe lời Minh Châu liền ngồi im, lấy tay vuốt vuốt lại cơ miệng của mình cái mặt khó chịu vừa rồi lại bày ra.
Minh Châu đứng dậy lấy áo khoác lên người, ngồi nghiêm chỉnh mới nghiêng đầu ra ngoài gọi:
“Được rồi, Ánh Dương Nhập Thần vào đây”.
Ngay lập tức Nhập Thần đỡ Ánh Dương đứng dậy nắm tay đi vào trong hành lễ:
“Hoàng Hậu vạn tuế”.
Minh Châu không vội trả lời, nhìn hai tay hai người kia lồng vào nhau trong lòng gào thét vui mừng muốn họ lập tức thành hôn nhưng mà vẫn đang có hứng muốn làm khó làm dễ Nhập Thần, mày hơi cau lại ngoắc tay về phía Ánh Dương:
“Buông tay ra đi”.
Ánh Dương cúi đầu vươn tay gỡ tay của Nhập Thần ra lặng lẽ đế bên cạnh Minh Châu đứng, lúc này nàng mới lên tiếng:
“Nương Nương tha tội, là em … “.
Minh Châu đưa tay chặn trước mặt Ánh Dương không để nàng nói gì thêm, mắt thì nhìn chằm chằm Nhập Thần dò hỏi.
“Không có gì nói sao? Nhập Thần?”
“Hoàng Hậu, Thần sai rồi … Đáng lẽ Thần không nên dấu diếm tình cảm của mình, Thần rất thích Ánh Dương cô nương, xin hãy ban hôn cho Thần”.
“Sao ngươi không nói với ta”.
“Thần nhìn thấy Hoàng Hậu xem trọng Ánh Dương cô nương như vậy, Thần xuất thân bần tiện, không dám mơ cao”.
Nhập Thần nhắc đến xuất thân của mình thì cúi đầu càng thấp hơn, hắn là con của một kỹ nữ thanh lâu cha là ai cũng không biết, khi còn nhỏ sống ở thanh lâu làm trâu làm ngựa chạy vặt đến cái tên cũng không có chỉ tùy tiện gọi là Tiểu Tử, đến 6 tuổi bị chính tay người mẹ nghiện ngập lại mắc bệnh giang mai bán cho một toán cướp trên núi, cũng may được sư phụ là Trạng Võ trong Hoàng Cung bắt gặp cứu giúp.
Học võ cùng Xuất Qủy được một khoảng thời gian dài sư phụ thấy hắn có tố chất lại chăm chỉ nên đặt tên là Nhập Thần, hai huynh đệ ngày ngày rèn luyện đến năm 10 tuổi thì được bố trí đi theo Kiêu Vương. Kiêu Vương cũng coi trọng họ không kém, lúc nào cũng để họ đi bên mình xem như huynh đệ đối xử không tồi.
“Ta hỏi Ánh Dương … Em có chịu gả cho hắn không? Có cảm thấy hắn đối tốt với em hay không? Đừng có nhìn cái mặt đẹp trai có chút của hắn thì thích nghe chưa”
“Em … “.
Ánh Dương bị hỏi cho mặt đỏ tía tai, tay xoắn lấy góc áo muốn đứt chỉ ra. Thực ra Nhập Thần chưa từng tỏ tình với nàng lần nào, nhưng mà mỗi lần gặp nàng đến lén lút tặng quà bánh ngoài cung đem vào, còn nhiều lần đến giúp đỡ nàng làm việc vặt. Mỗi lần như thế hắn luôn cười với nàng, nụ cười tỏa nắng dịu dàng ấy chưa bao giờ nàng nhìn thấy.
Đến gần đây Hoàng Hậu liên tục đề cập đến chuyện ban hôn cho nàng, đều bị Nhập Thần vô tình nghe thấy, nàng cũng nhiều lần muốn cho hắn cơ hội nói ra nhưng mà hắn cứ ngập ngừng, nàng cứ nghĩ ai hắn cũng sẽ tốt như vậy thôi nên cũng đành từ bỏ.
Đến hôm nay khi xong tiệc, nàng đưa Hoàng Hậu về phòng, tự mình cũng đến một góc hoa viên nhỏ trong tẩm cung ngồi xuống nhìn lên trời, ánh trăng dịu dàng tỏa sáng le lói trên mặt nước. Nàng nghĩ nếu như Trọng Văn đã có ý như vậy, chàng ấy cũng không phải là người không tốt, nàng cũng sẽ gả cho người ta, trong lòng thầm chấp nhận mối hôn sự này thì nàng có thể nhẹ nhàng hơn việc cứ đau đáu trong lòng một người không yêu nàng.
Ánh Dương ngồi một hồi lâu thì đứng dậy muốn về phòng nghỉ ngơi thì lại có một bàn tay giữ vai nàng lại, người đó lên tiếng:
“Ánh Dương cô nương, nàng thích tên Trạng Nguyên đó thật sao?’.
/64
|