"Đứng lại".
Một giọng nói dõng dạc vang lên, lại là mụ bà ma ma kia, bà tay tay chống nạnh mặt dữ dằn nhìn 3 nữ nhân trước mặt, đằng sau lại đám người cũng đang sẵn sàng nghe lệnh mà bắt lấy họ bấy cứ lúc nào.
"Thật có gan, còn muốn trốn khỏi đây, các người quá to gan. Bắt lấy chúng".
"Các ngươi thật quá coi thường Minh Châu ta, ta không dễ bị bắt nạt đâu". Minh Châu nói rồi cũng đẩy hai nô tì về phía sau mình rồi xông đến đám nam nhân kia, dùng môn võ mình thành thạo bấy lâu xử từng người.
Nàng đưa nắm đấm nhanh như chớp lia qua từng gương mặt, bọn họ vì quá bất ngờ trước tốc độ của Minh Châu mà tất thảy 10 người đều bị đánh 1 cái cho hoa cả mắt. Minh Châu cười mỉm, bọn người này chỉ là hạng xoàng dựa vào đâu dám đánh với Đại Tỉ Karate chứ???.
Nàng hết dùng tay đến dùng chân, đợi bọn chúng lao đến một thảy mới xoay người nhỏ nhắn vào đúng tâm điểm của đám người đó mà chiến. Nàng dùng đôi chân dài nhanh nhẹn dùng chiêu cũ đã từng làm với Xuất Qủy đá vào hạ bộ của bọn họ, khiến ai ai cũng ôm đệ đệ mà khóc thét.
"Người đâu, lên hết cho ta".
Thêm một đám người nữa xông tới đông gấp đôi đám kia đang nằm trên đất.
"Tiểu Thiên Thần, cậu không định đứng đó xem live show đấy chứ???" Minh Châu gầm gừ nói.
"Tôi không thể làm hại họ, chỉ có thể nhờ vào cậu thôi". Tiểu Thiên Thần bất đắc dĩ nói, cậu chỉ là một Tiểu Thiên Thần đáng yêu sao có thể làm hại người trần mắt thịt yếu đuối chứ chẳng có điều luật nào cho phép Thiên Thần làm hại con người cả.
"Cậu thật vô dụng".
Minh Châu cũng chẳng để ý đến nữa chuyện tâm vào hạ từng người một. Ánh Dương, Ánh Nguyệt lần đầu tiên thấy Tiểu Thư của họ võ nghệ cao cường như vậy đánh nhau thật oanh liệt thì vô cùng thích thú reo hò.
"Tiểu Thư cố lên, Tiểu Thư vô địch, Tiểu Thư hạ hết bọn chúng...".
Không khí vô cùng náo nhiệt, cứ như đại hội thể thao thu nhỏ vậy. Chỉ sau vài phút đám người kia đều ngã lăn dưới chân lão ma ma kia.
"Thế nào, có muốn đấu nữa không??" Minh Châu đắc ý hất cằm nhìn người trước mặt đổ mồ hôi hột, bản thân nàng cũng không ngừng đổ mồ hôi vì mệt, trong lòng của nàng cũng lo sợ vô cùng, nếu còn gọi thêm người thì nàng có lẻ đánh không nổi nữa.
"Còn hoang tưởng???".
Đằng sau Minh Châu phát ra tiếng nói, Loan Nhi, Kiều Nhi mỗi người một con dao đã kễ sẵn ở cổ hai nô tì của nàng.
"Đáng ghét". Minh Châu đỏ mắt tức giận, còn dám đem điểm yếu của nàng ra uy hiếp nữa chứ.
"Các người mới là 1 đám hoang tưởng".
Phập
"A, đau qua, mau buông ta ra".
Kiều Nhi và Loan Nhi bị 2 người kia cắn vào tay đau đến mắt rơi cả dao nhọn xuống đất.
"Tiểu Thư, cô mau chạy đi, chạy về với Hoàng Thượng đừng lo cho chúng nô tì, mau chạy đi".
"Nhưng..."
"Chạy đi mà...". Ánh Nguyệt khẩn thiết cầu xin, giọt nước mắt cũng trực chờ rơi nếu như Tiểu Thư của nàng không được an toàn ra khỏi đây.
Minh Châu nhìn họ lần cuối rồi quay đầu chạy đi, lòng không ngừng cảm thấy tội lỗi, vì mình ham vui kéo người thân thiết vào chuyện rắc rối này rồi tự mình chạy thoát.
"Chạy đi đâu".
Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, Minh Châu chưa chạy quá 10 bước đã bị một cây kiếm dài kề qua bên cổ. Kẻ cầm kiếm là một tên đạo tặc, thổ phỉ trông có vẻ hung dữ, hắn đã đánh hơi được mùi giàu sang từ vị Độc Sủng Phi Minh Châu này nên đã mò được đến đây.
"Ngươi là ai???" Minh Châu không run sợ căm ghét nhìn người kề kiếm lên cổ nàng.
"Thổ phỉ Lãnh Thú".
Chỉ nhiêu đó thôi, một làn khói tỏa ra mù mịt không để ai khịp phản ứng, làn khói tan đi đã không còn thấy Minh Châu và hắn đâu nữa...
Lục Long Cung...
Kiêu Binh Thần vẫn như vậy, chàng vẫn không có tinh thần gì để nghỉ ngơi nữa, cứ đi qua đi lại lâu lâu lại nhìn ra cửa chờ thứ gì đó về Minh Châu.
"Hoàng Thượng, có tin tức của Minh Châu cô nương". Nhập Thần bước vào tâu
"Cho vào".
Xuất Qủy dẫn một tên lính bước vào, hắn là một trong số đội nội giám của kinh thành, chẳng ai biết sự tồn tại của bọn họ ngoài trừ Nhà Vua và một số quan lại trong triều đình. Nhiệm vụ chính là giám sát ghi chép cuộc sống của nhân dân và quan lại nơi đây, tất cả đều được trình báo riêng cho Kiêu Vương sau mỗi tháng. Vì chàng không tin tưởng những lời nói điêu ngoa của các tên quan lại nên mới bí nhìn lập nên đội này.
"Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế..."
"Nói mau, đừng câu nệ nữa". Kiêu Binh Thần nôn nóng đến mức cắt lời của tên lính đó.
"Bẩm Hoàng Thượng, thần đã nghe ngóng được trong Mị Hương Thanh Lâu ở trung tâm kinh thành, họ phát hiện được 3 nữ nhân đóng giả nam trang vào đó. Sau khi tận mắt nhìn thấy thần đã xác nhận được đó là Vương Phi người tìm. Ngài ấy sắp bị ép làm kỹ nữ, mong Hoàng Thượng nhanh chóng hành động".
Rầm
Chiếc bàn bên cạnh đã vô tội vạ gãy đôi trước sự tức giận của Kiêu Vương.
"Hay cho đám không biết trời cao đất dày, dám đụng đến Minh Châu của ta. Xuất Qủy, Nhập Thần..."
"Có chúng thần".
"Chuẩn bị ngựa, người. Ta phải trực tiếp đến đó san bằng cái Thanh Lâu phi pháp đó".
"Tuân Lệnh".
Không lâu sau đó, binh mã như luôn được sẵn sàng đợi lệnh của Kiêu Vương, chỉ cần có lệnh thì lấp tức có mặt. Ngựa hí vang cả một Đông cung yên tĩnh giưã đêm khuya khiến mọi người tò mò đến.
Họ nhìn thấy cảnh này thì trong lòng không ngừng ghen tị với Minh Châu, nàng chẳng qua chỉ là một dân nữ tầm thường có chút nhan sắc tại sao lại được Kiêu Vương sủng ái đến như vậy. Trước giờ chàng có bao giờ quan tâm đến một nữ nhân nào như vậy, lo lắng đến hao tâm tổn sức. Ngay cả nhất phẩm Vương Phi Cao Mỹ Linh kia cũng không bằng, họ chỉ ghen tị nàng được Hoàng Thượng nói chuyện dịu dàng nâng niu như cánh hoa nhỏ bé. Bây giờ xuất hiện thêm một Âu Dương Minh Châu lợi hại hơn cả ngàn lần.
Nhắc đến Cao Mỹ Linh liền thấy Cao Mỹ Linh, nàng bị tiếng động lớn làm tỉnh mộng đẹp chạy đến đây xem, nhưng chỉ dám đứng sau gốc cây, buồn bã nhìn Kiêu Binh Thần từ xa.
"Cao Phi người đừng bận tâm, chắc chắn là do con hồ ly kia bỏ thuốc mê Hoàng Thượng nên mới như vậy. Người đừng buồn giấy không gói được lửa lâu, trước sau cũng lộ bộ mặt thật của ả". Hương Trà nhìn chủ tử của mình không vui thì nói vài câu an ủi.
"Ta hiểu mà, có lẻ ta không có phúc phận được yêu thương như Minh Châu cô nương". Cao Mỹ Linh đau lòng nắm chặt khăn mùi xoa, nước mắt mờ ảo đọng trong đôi hòn ngọc đẹp đẽ, rồi buồn tủi quay về phòng bịt chặt tai để không thể nghe được tiếng vó ngựa ngoài kia.
Đầu đoàn quân dẫn đầu là Kiêu Vương cao cao tại thượng, bên cạnh là Đại Thần Williams đằng sau là Xuất Qủy và Nhập Thần đã chuẩn bị sẵn sàng. Cửa thành mở ra cho đoàn quân phóng thật nhanh để theo kịp Hắc Mã của Hoàng Thượng, có vẻ chàng đang rất nóng lòng muốn ôm lấy Minh Châu kia, có chút vui mừng có chút lo lắng không biết nàng có xảy ra chuyện gì không hay nếu chàng không đến kịp.
Rầm Rầm Rầm
Trong một nơi đàn hát vui vẻ, phong cảnh hữu tình đột nhiên bị phá hoại bởi một đoàn binh mã hùng dũng, cửa lớn của Thanh Lâu dường như bị phá nát bởi sự công kích của binh mã đông đảo ngoài kia.
"AY DA, các người các người thật không biết tốt xấu... Còn dám đến phá hoại, hôm nay còn chưa đủ xui xẻo sao còn gặp lũ âm binh này...". Giọng nói tức tối của ai đó rất quyền lực vang lên, lại là lão ma ma vừa rồi bà ta cần khăn mùi xoa đứng chửi rất lớn.
BỐP
Chưa để bà ta chửi xong chết câu, Xuất Qủy đã nhanh chóng cho bà ta một bạt tai mạnh đến nỗi hoa cả mắt, rồi bẻ tay ả quỳ xuống đất, đối diện với Kiêu Binh Thần uy nghiêm đứng trước mặt.
"Thánh Thượng giá lâm, các ngươi còn không mau quỳ xuống". Nhập Thần cũng vô cùng uy nghiêm hô lớn, đồng thời dơ ra một tấm lệnh bài khắc rồng phượng bằng vàng.
Tất cả hoảng hốt đồng loạt quỳ xuống
"Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế, van vạn tuế"
"Tiện nhân chanh chua kia, nói mau Vương Phi của ta ở đâu???" Kiêu Binh Thần tay nổi gân xanh bóp lấy cằm mama gắt gao hỏi, đôi mắt như trút lửa thiêu đối mụ đàn bà đọc ác này.
"Hoàng Thượng... Hoàng Thượng tha mạng, thần không biết Vương Phi của Hoàng Thượng ở đâu, thật sự không thấy bao giờ".
Vẻ mặt bà ta sợ hãi mà run rẩy, có lẽ thật sự là không biết chút gì về tin tức của Kiêu Binh Thần đưa ra.
"Còn dẻo miệng, người đâu lục soát tìm cho được Minh Châu, nếu nàng ấy mất sợi lông nào sẽ không để ả ta sống thêm giây nào".
"Thần tuân mệnh".
Tất cả đều túa ra đi tìm, khắp một Thanh Lâu rộng lớn một ngóc nghách nhỏ nào cũng không bỏ qua, đồ đạc đều bị lật tung lên, đề phòng có mật thất bên trong, các bức từng gỗ cũng bị đục thủng không thương tiếc. Chẳng mấy chốc, Xuất Qủy và Nhập Thần mới đỡ hai nô tì Ánh Dương, Ánh Nguyệt đang sợ hãi đến nước mắt cũng không cầm được ra khỏi nhà kho quỳ trước mặt Kiêu Binh Thần.
"Nàng đâu". Kiêu Binh Thần ngơ ngác nhìn 2 nô tì trước mắt, nhưng chẳng thấy hình ảnh nhỏ bé của Minh Châu đâu lại cảm thấy lo sợ thiếu thốn.
"Hoàng Thượng trị tội thần, Tiểu Thư dẫn bọn nô tì trốn ra khỏi đây, vốn dĩ sắp thoát được nhưng... Nhưng lại bị một tên Đạo Tặc nào đó của Lãnh Thú bắt đi mất rồi". Ánh Dương nước mắt không ngừng rơi, nức nở kể lại mọi chuyện.
"Đám các người... Đám các người thật không biết trên dưới, dám thông đồng với Minh Châu trốn cung đi chơi, lại còn để nàng bị bắt mắt, tội khó dung tha đem nhốt vào nhà lao, đợi ngày xử tử".
"Hoàng Thượng tha mạng". Xuất Qủy, Nhập Thần thấy tình hình không ổn nhanh chóng quỳ xuống xin tội thay cho 2 nô tì sợ đến mức không nói được lời nào nữa.
"Hoàng Thượng, huynh đừng nóng nảy, Minh Châu dù sao cũng võ thuật cao cường không dễ dàng để người khác ăn hiếp. Còn hai nô tì này là người thân thiết nhất đối với Minh Châu, nếu muội ấy biết họ có bất trắc gì nhất định sẽ không hay cho huynh rồi". Trung Quân đại thần cẩn thận giải thích.
Kiêu Binh Thần, nhắc đến Minh Châu thì lại mềm lòng, chàng đang dần có thói quen mềm mỏng với những thứ thuộc về nàng sao??? Suy Nghĩ một hồi Binh Thần mới đáp
"Được, tạm thời giữ đầu của 2 ngươi lại, đi tìm Minh Châu rồi hẵng tính. Mụ đàn bà kia nhất định không tha, sau khi nàng về tùy nàng xử trí "
Binh Thần cũng nhìn qua Tú Bà đang sợ hãi run cầm cập, người đàn bà độc ác này còn có ý nghĩ đem Minh Châu của chàng dâng hiến cho nam nhân khác, nghĩ đến đây thì máu nóng của chàng như trào ra không kiềm được.
"Nhập Thần, ngươi thông thạo địa lý nhiều nơi. Lãnh thú là một doanh trại thổ phỉ lớn mà triều đình luôn truy lùng đuổi bắt, vẫn không có manh mối nào về nơi ở của chúng???"
"Bẩm Hoàng Thượng, chúng ta chỉ biết doanh trại của chúng ở biên giới Kiêu Lãnh, chúng ta trước tiên đến đó rồi mới có thể tìm ra manh mối ".
"Được, lên đường"
"Hoàng Thượng, mấy ngày nay người không ăn không ngủ, xin nán chân lại nghỉ ngơi một chút. Bảo trọng long thể". Xuất Qủy chặn trước lối đi của Binh Thần cẩn trọng nói.
"Tránh ra Xuất Qủy, ta không thể chậm trễ, nàng đang gặp nguy hiểm". Kiêu Binh Thần mặt nghiệm nghị bình tĩnh nhưng thực sự không bình tĩnh nói với người cản đường trước mặt.
Xuất Qủy hiểu được tâm trạng nôn nóng của Hoàng Thượng lúc này, dù có bảo Hoàng Thượng nghỉ ngơi cũng chưa chắc tốt bằng việc thâu đêm suốt sáng chạy đến biên giới tìm Minh Châu cô nương. Vì vậy hắn nhanh chóng bước sang một bên cuối đầu nhường đường.
Đoàn ngựa lại tiếp tục phóng nhanh trên đường đêm trống trãi, không có dấu hiệu mệt mỏi mà dừng lại.
Tâm trạng của Trung Quân cũng rất bồn chồn, sao trong lòng cứ cảm thấy mình vô cùng nóng ruột, cũng rất muốn nhanh chóng tìm được Minh Châu, một cảm giác khác lạ mà lo lắng cho người con gái này trong suốt 25 năm qua chưa ai cho chàng được cảm giác đó. Vui vẻ chơi đùa với nàng, cùng nàng lo sợ khi mắc lỗi, lo lắng cho nàng khi nàng gặp bất trắc, cứ như một hảo sư huynh vậy, có thật sự là hảo sư huynh không???
Ánh Dương, Ánh Nguyệt cùng trong một tâm trạng u ám, 2 nàng ngồi trong xe ngựa đang đi do sự đặc cách của Kiêu Binh Thần. Trong lòng không ngừng tự trách bản thân mình, được giao nhiệm vụ chăm sóc tốt cho Tiểu Thư nhưng lại để nàng bị bắt mất.
"Tỉ, đừng khóc nữa". Ánh Dương vỗ về chị ruột vẫn đang sợ hãi khóc thút thít không thôi
"Chuyệnu gì vậy, 2 tiểu cô nương các người không yên tĩnh được sao???" Xuất Qủy đi bên ngoài cứ nghe tiếng khóc nữ nhân thì không kiềm được sự bực dọc.
"Huynh đừng khó khăn như thế, tiểu cô nương Ánh Nguyệt, cô đừng lo chúng tôi nhất định tìm được Tiểu Thư cho hai người, có được không" Nhập Thần nhanh chóng thò đầu vào bên trong xe, hắn dùng một nụ cười tỏa nắng cùng sự dịu dàng của mình để an ủi 2 cô nương kia.
Ánh Nguyệt cuối cùng cũng ngoan ngoãn im lặng, nàng vì mệt mỏi tột độ mà thiếp đi trong lòng Ánh Dương, những việc nàng trãi qua trước giờ vẫn chưa từng kinh thiên động địa như với Minh Châu tiểu thư, bây giờ cần nghỉ ngơi một chút, chỉ vậy thôi là đủ.
Ở một nơi nào đó cách xa với đoàn xa của Kiêu Vương, cũng có một đoàn xe như vậy nhưng vẫn không hoành tráng bằng. Một tiếng hét cùng la ó vang lớn của một cô nương giọng nói khỏe khoắn dường như chưa có dấu hiệu mệt mỏi.
"Mau thả ta ra, bọn thổ phỉ chết bầm, ta chỉ là một cô nương nhỏ bé yếu đuối, cần gì trói chặt như thế có biết sẽ đau không. Ta nói cho các ngươi biết, có ngon thì cởi trói... Cởi trói ra chúng ta cùng tỉ thí, đám thổ phỉ các người còn dám đưa mặt ra nhìn mặt trời sao, khi nhẫn tâm ăn hiếp một cô nương nhỏ bé đáng yêu như ta...".
Đó là Minh Châu, nàng cứ như vậy bị trói nhưng miệng nhỏ vẫn la hét, làm ầm ĩ không cho ai một giây phút yên tĩnh nào.
"Im đi, nếu không ta bịt khăn bẩn vào mồm ngươi". Một tên ngồi ngoài xe ngựa bực dọc nói, hắn chưa từng thấy cô nương nào đanh đá như vậy. Từ khi bị bắt, chưa từng ngừng giãy dụa la hét. Bị nhét lụa nhưng không có tác dụng, như có một ai giúp nàng lấy nó ra, chỉ cần quay đi thì lại nghe miệng nhỏ nàng la hét.
"Có ngon thì lại đây, nhét vào miệng ta này". Minh Châu vùng vẫy trong sợi dậy, bực tức không thôi 1 ngày mà bị trói đến hai ngày.
"Mạnh miệng thật". nguời nào đó không dám làm gì chỉ quay lặng quay đầu đi tiếp tục đánh xe ngựa đi thật nhanh.
"Cậu thật nhiều hơi, có cần cực khổ vậy không, muốn cởi trói thì để tôi này". Tiểu Thiên Thần cầm con dao bên người về phía Minh Châu lại, toan cắt dây.
"Không được, nếu có cắt dây cũng không trốn được đám người này. Cậu giúp tôi một chuyện... Lấy sợi dây xương khủng long trên cổ tôi xuống, trang sức áo khoác ngoài cũng lấy xuống hết ". Minh Châu cuối đầu nhìn sợi dậy trên cổ của mình nói, nàng đem tất cả đồ của mình vướt từng thứ xuống xe ở mỗi khúc cua đều có mỗi món, chỉ thầm mong Kiêu Vương đên kịp và hiểu ra ý nghĩa của nàng.
Một giọng nói dõng dạc vang lên, lại là mụ bà ma ma kia, bà tay tay chống nạnh mặt dữ dằn nhìn 3 nữ nhân trước mặt, đằng sau lại đám người cũng đang sẵn sàng nghe lệnh mà bắt lấy họ bấy cứ lúc nào.
"Thật có gan, còn muốn trốn khỏi đây, các người quá to gan. Bắt lấy chúng".
"Các ngươi thật quá coi thường Minh Châu ta, ta không dễ bị bắt nạt đâu". Minh Châu nói rồi cũng đẩy hai nô tì về phía sau mình rồi xông đến đám nam nhân kia, dùng môn võ mình thành thạo bấy lâu xử từng người.
Nàng đưa nắm đấm nhanh như chớp lia qua từng gương mặt, bọn họ vì quá bất ngờ trước tốc độ của Minh Châu mà tất thảy 10 người đều bị đánh 1 cái cho hoa cả mắt. Minh Châu cười mỉm, bọn người này chỉ là hạng xoàng dựa vào đâu dám đánh với Đại Tỉ Karate chứ???.
Nàng hết dùng tay đến dùng chân, đợi bọn chúng lao đến một thảy mới xoay người nhỏ nhắn vào đúng tâm điểm của đám người đó mà chiến. Nàng dùng đôi chân dài nhanh nhẹn dùng chiêu cũ đã từng làm với Xuất Qủy đá vào hạ bộ của bọn họ, khiến ai ai cũng ôm đệ đệ mà khóc thét.
"Người đâu, lên hết cho ta".
Thêm một đám người nữa xông tới đông gấp đôi đám kia đang nằm trên đất.
"Tiểu Thiên Thần, cậu không định đứng đó xem live show đấy chứ???" Minh Châu gầm gừ nói.
"Tôi không thể làm hại họ, chỉ có thể nhờ vào cậu thôi". Tiểu Thiên Thần bất đắc dĩ nói, cậu chỉ là một Tiểu Thiên Thần đáng yêu sao có thể làm hại người trần mắt thịt yếu đuối chứ chẳng có điều luật nào cho phép Thiên Thần làm hại con người cả.
"Cậu thật vô dụng".
Minh Châu cũng chẳng để ý đến nữa chuyện tâm vào hạ từng người một. Ánh Dương, Ánh Nguyệt lần đầu tiên thấy Tiểu Thư của họ võ nghệ cao cường như vậy đánh nhau thật oanh liệt thì vô cùng thích thú reo hò.
"Tiểu Thư cố lên, Tiểu Thư vô địch, Tiểu Thư hạ hết bọn chúng...".
Không khí vô cùng náo nhiệt, cứ như đại hội thể thao thu nhỏ vậy. Chỉ sau vài phút đám người kia đều ngã lăn dưới chân lão ma ma kia.
"Thế nào, có muốn đấu nữa không??" Minh Châu đắc ý hất cằm nhìn người trước mặt đổ mồ hôi hột, bản thân nàng cũng không ngừng đổ mồ hôi vì mệt, trong lòng của nàng cũng lo sợ vô cùng, nếu còn gọi thêm người thì nàng có lẻ đánh không nổi nữa.
"Còn hoang tưởng???".
Đằng sau Minh Châu phát ra tiếng nói, Loan Nhi, Kiều Nhi mỗi người một con dao đã kễ sẵn ở cổ hai nô tì của nàng.
"Đáng ghét". Minh Châu đỏ mắt tức giận, còn dám đem điểm yếu của nàng ra uy hiếp nữa chứ.
"Các người mới là 1 đám hoang tưởng".
Phập
"A, đau qua, mau buông ta ra".
Kiều Nhi và Loan Nhi bị 2 người kia cắn vào tay đau đến mắt rơi cả dao nhọn xuống đất.
"Tiểu Thư, cô mau chạy đi, chạy về với Hoàng Thượng đừng lo cho chúng nô tì, mau chạy đi".
"Nhưng..."
"Chạy đi mà...". Ánh Nguyệt khẩn thiết cầu xin, giọt nước mắt cũng trực chờ rơi nếu như Tiểu Thư của nàng không được an toàn ra khỏi đây.
Minh Châu nhìn họ lần cuối rồi quay đầu chạy đi, lòng không ngừng cảm thấy tội lỗi, vì mình ham vui kéo người thân thiết vào chuyện rắc rối này rồi tự mình chạy thoát.
"Chạy đi đâu".
Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, Minh Châu chưa chạy quá 10 bước đã bị một cây kiếm dài kề qua bên cổ. Kẻ cầm kiếm là một tên đạo tặc, thổ phỉ trông có vẻ hung dữ, hắn đã đánh hơi được mùi giàu sang từ vị Độc Sủng Phi Minh Châu này nên đã mò được đến đây.
"Ngươi là ai???" Minh Châu không run sợ căm ghét nhìn người kề kiếm lên cổ nàng.
"Thổ phỉ Lãnh Thú".
Chỉ nhiêu đó thôi, một làn khói tỏa ra mù mịt không để ai khịp phản ứng, làn khói tan đi đã không còn thấy Minh Châu và hắn đâu nữa...
Lục Long Cung...
Kiêu Binh Thần vẫn như vậy, chàng vẫn không có tinh thần gì để nghỉ ngơi nữa, cứ đi qua đi lại lâu lâu lại nhìn ra cửa chờ thứ gì đó về Minh Châu.
"Hoàng Thượng, có tin tức của Minh Châu cô nương". Nhập Thần bước vào tâu
"Cho vào".
Xuất Qủy dẫn một tên lính bước vào, hắn là một trong số đội nội giám của kinh thành, chẳng ai biết sự tồn tại của bọn họ ngoài trừ Nhà Vua và một số quan lại trong triều đình. Nhiệm vụ chính là giám sát ghi chép cuộc sống của nhân dân và quan lại nơi đây, tất cả đều được trình báo riêng cho Kiêu Vương sau mỗi tháng. Vì chàng không tin tưởng những lời nói điêu ngoa của các tên quan lại nên mới bí nhìn lập nên đội này.
"Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế..."
"Nói mau, đừng câu nệ nữa". Kiêu Binh Thần nôn nóng đến mức cắt lời của tên lính đó.
"Bẩm Hoàng Thượng, thần đã nghe ngóng được trong Mị Hương Thanh Lâu ở trung tâm kinh thành, họ phát hiện được 3 nữ nhân đóng giả nam trang vào đó. Sau khi tận mắt nhìn thấy thần đã xác nhận được đó là Vương Phi người tìm. Ngài ấy sắp bị ép làm kỹ nữ, mong Hoàng Thượng nhanh chóng hành động".
Rầm
Chiếc bàn bên cạnh đã vô tội vạ gãy đôi trước sự tức giận của Kiêu Vương.
"Hay cho đám không biết trời cao đất dày, dám đụng đến Minh Châu của ta. Xuất Qủy, Nhập Thần..."
"Có chúng thần".
"Chuẩn bị ngựa, người. Ta phải trực tiếp đến đó san bằng cái Thanh Lâu phi pháp đó".
"Tuân Lệnh".
Không lâu sau đó, binh mã như luôn được sẵn sàng đợi lệnh của Kiêu Vương, chỉ cần có lệnh thì lấp tức có mặt. Ngựa hí vang cả một Đông cung yên tĩnh giưã đêm khuya khiến mọi người tò mò đến.
Họ nhìn thấy cảnh này thì trong lòng không ngừng ghen tị với Minh Châu, nàng chẳng qua chỉ là một dân nữ tầm thường có chút nhan sắc tại sao lại được Kiêu Vương sủng ái đến như vậy. Trước giờ chàng có bao giờ quan tâm đến một nữ nhân nào như vậy, lo lắng đến hao tâm tổn sức. Ngay cả nhất phẩm Vương Phi Cao Mỹ Linh kia cũng không bằng, họ chỉ ghen tị nàng được Hoàng Thượng nói chuyện dịu dàng nâng niu như cánh hoa nhỏ bé. Bây giờ xuất hiện thêm một Âu Dương Minh Châu lợi hại hơn cả ngàn lần.
Nhắc đến Cao Mỹ Linh liền thấy Cao Mỹ Linh, nàng bị tiếng động lớn làm tỉnh mộng đẹp chạy đến đây xem, nhưng chỉ dám đứng sau gốc cây, buồn bã nhìn Kiêu Binh Thần từ xa.
"Cao Phi người đừng bận tâm, chắc chắn là do con hồ ly kia bỏ thuốc mê Hoàng Thượng nên mới như vậy. Người đừng buồn giấy không gói được lửa lâu, trước sau cũng lộ bộ mặt thật của ả". Hương Trà nhìn chủ tử của mình không vui thì nói vài câu an ủi.
"Ta hiểu mà, có lẻ ta không có phúc phận được yêu thương như Minh Châu cô nương". Cao Mỹ Linh đau lòng nắm chặt khăn mùi xoa, nước mắt mờ ảo đọng trong đôi hòn ngọc đẹp đẽ, rồi buồn tủi quay về phòng bịt chặt tai để không thể nghe được tiếng vó ngựa ngoài kia.
Đầu đoàn quân dẫn đầu là Kiêu Vương cao cao tại thượng, bên cạnh là Đại Thần Williams đằng sau là Xuất Qủy và Nhập Thần đã chuẩn bị sẵn sàng. Cửa thành mở ra cho đoàn quân phóng thật nhanh để theo kịp Hắc Mã của Hoàng Thượng, có vẻ chàng đang rất nóng lòng muốn ôm lấy Minh Châu kia, có chút vui mừng có chút lo lắng không biết nàng có xảy ra chuyện gì không hay nếu chàng không đến kịp.
Rầm Rầm Rầm
Trong một nơi đàn hát vui vẻ, phong cảnh hữu tình đột nhiên bị phá hoại bởi một đoàn binh mã hùng dũng, cửa lớn của Thanh Lâu dường như bị phá nát bởi sự công kích của binh mã đông đảo ngoài kia.
"AY DA, các người các người thật không biết tốt xấu... Còn dám đến phá hoại, hôm nay còn chưa đủ xui xẻo sao còn gặp lũ âm binh này...". Giọng nói tức tối của ai đó rất quyền lực vang lên, lại là lão ma ma vừa rồi bà ta cần khăn mùi xoa đứng chửi rất lớn.
BỐP
Chưa để bà ta chửi xong chết câu, Xuất Qủy đã nhanh chóng cho bà ta một bạt tai mạnh đến nỗi hoa cả mắt, rồi bẻ tay ả quỳ xuống đất, đối diện với Kiêu Binh Thần uy nghiêm đứng trước mặt.
"Thánh Thượng giá lâm, các ngươi còn không mau quỳ xuống". Nhập Thần cũng vô cùng uy nghiêm hô lớn, đồng thời dơ ra một tấm lệnh bài khắc rồng phượng bằng vàng.
Tất cả hoảng hốt đồng loạt quỳ xuống
"Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế, van vạn tuế"
"Tiện nhân chanh chua kia, nói mau Vương Phi của ta ở đâu???" Kiêu Binh Thần tay nổi gân xanh bóp lấy cằm mama gắt gao hỏi, đôi mắt như trút lửa thiêu đối mụ đàn bà đọc ác này.
"Hoàng Thượng... Hoàng Thượng tha mạng, thần không biết Vương Phi của Hoàng Thượng ở đâu, thật sự không thấy bao giờ".
Vẻ mặt bà ta sợ hãi mà run rẩy, có lẽ thật sự là không biết chút gì về tin tức của Kiêu Binh Thần đưa ra.
"Còn dẻo miệng, người đâu lục soát tìm cho được Minh Châu, nếu nàng ấy mất sợi lông nào sẽ không để ả ta sống thêm giây nào".
"Thần tuân mệnh".
Tất cả đều túa ra đi tìm, khắp một Thanh Lâu rộng lớn một ngóc nghách nhỏ nào cũng không bỏ qua, đồ đạc đều bị lật tung lên, đề phòng có mật thất bên trong, các bức từng gỗ cũng bị đục thủng không thương tiếc. Chẳng mấy chốc, Xuất Qủy và Nhập Thần mới đỡ hai nô tì Ánh Dương, Ánh Nguyệt đang sợ hãi đến nước mắt cũng không cầm được ra khỏi nhà kho quỳ trước mặt Kiêu Binh Thần.
"Nàng đâu". Kiêu Binh Thần ngơ ngác nhìn 2 nô tì trước mắt, nhưng chẳng thấy hình ảnh nhỏ bé của Minh Châu đâu lại cảm thấy lo sợ thiếu thốn.
"Hoàng Thượng trị tội thần, Tiểu Thư dẫn bọn nô tì trốn ra khỏi đây, vốn dĩ sắp thoát được nhưng... Nhưng lại bị một tên Đạo Tặc nào đó của Lãnh Thú bắt đi mất rồi". Ánh Dương nước mắt không ngừng rơi, nức nở kể lại mọi chuyện.
"Đám các người... Đám các người thật không biết trên dưới, dám thông đồng với Minh Châu trốn cung đi chơi, lại còn để nàng bị bắt mắt, tội khó dung tha đem nhốt vào nhà lao, đợi ngày xử tử".
"Hoàng Thượng tha mạng". Xuất Qủy, Nhập Thần thấy tình hình không ổn nhanh chóng quỳ xuống xin tội thay cho 2 nô tì sợ đến mức không nói được lời nào nữa.
"Hoàng Thượng, huynh đừng nóng nảy, Minh Châu dù sao cũng võ thuật cao cường không dễ dàng để người khác ăn hiếp. Còn hai nô tì này là người thân thiết nhất đối với Minh Châu, nếu muội ấy biết họ có bất trắc gì nhất định sẽ không hay cho huynh rồi". Trung Quân đại thần cẩn thận giải thích.
Kiêu Binh Thần, nhắc đến Minh Châu thì lại mềm lòng, chàng đang dần có thói quen mềm mỏng với những thứ thuộc về nàng sao??? Suy Nghĩ một hồi Binh Thần mới đáp
"Được, tạm thời giữ đầu của 2 ngươi lại, đi tìm Minh Châu rồi hẵng tính. Mụ đàn bà kia nhất định không tha, sau khi nàng về tùy nàng xử trí "
Binh Thần cũng nhìn qua Tú Bà đang sợ hãi run cầm cập, người đàn bà độc ác này còn có ý nghĩ đem Minh Châu của chàng dâng hiến cho nam nhân khác, nghĩ đến đây thì máu nóng của chàng như trào ra không kiềm được.
"Nhập Thần, ngươi thông thạo địa lý nhiều nơi. Lãnh thú là một doanh trại thổ phỉ lớn mà triều đình luôn truy lùng đuổi bắt, vẫn không có manh mối nào về nơi ở của chúng???"
"Bẩm Hoàng Thượng, chúng ta chỉ biết doanh trại của chúng ở biên giới Kiêu Lãnh, chúng ta trước tiên đến đó rồi mới có thể tìm ra manh mối ".
"Được, lên đường"
"Hoàng Thượng, mấy ngày nay người không ăn không ngủ, xin nán chân lại nghỉ ngơi một chút. Bảo trọng long thể". Xuất Qủy chặn trước lối đi của Binh Thần cẩn trọng nói.
"Tránh ra Xuất Qủy, ta không thể chậm trễ, nàng đang gặp nguy hiểm". Kiêu Binh Thần mặt nghiệm nghị bình tĩnh nhưng thực sự không bình tĩnh nói với người cản đường trước mặt.
Xuất Qủy hiểu được tâm trạng nôn nóng của Hoàng Thượng lúc này, dù có bảo Hoàng Thượng nghỉ ngơi cũng chưa chắc tốt bằng việc thâu đêm suốt sáng chạy đến biên giới tìm Minh Châu cô nương. Vì vậy hắn nhanh chóng bước sang một bên cuối đầu nhường đường.
Đoàn ngựa lại tiếp tục phóng nhanh trên đường đêm trống trãi, không có dấu hiệu mệt mỏi mà dừng lại.
Tâm trạng của Trung Quân cũng rất bồn chồn, sao trong lòng cứ cảm thấy mình vô cùng nóng ruột, cũng rất muốn nhanh chóng tìm được Minh Châu, một cảm giác khác lạ mà lo lắng cho người con gái này trong suốt 25 năm qua chưa ai cho chàng được cảm giác đó. Vui vẻ chơi đùa với nàng, cùng nàng lo sợ khi mắc lỗi, lo lắng cho nàng khi nàng gặp bất trắc, cứ như một hảo sư huynh vậy, có thật sự là hảo sư huynh không???
Ánh Dương, Ánh Nguyệt cùng trong một tâm trạng u ám, 2 nàng ngồi trong xe ngựa đang đi do sự đặc cách của Kiêu Binh Thần. Trong lòng không ngừng tự trách bản thân mình, được giao nhiệm vụ chăm sóc tốt cho Tiểu Thư nhưng lại để nàng bị bắt mất.
"Tỉ, đừng khóc nữa". Ánh Dương vỗ về chị ruột vẫn đang sợ hãi khóc thút thít không thôi
"Chuyệnu gì vậy, 2 tiểu cô nương các người không yên tĩnh được sao???" Xuất Qủy đi bên ngoài cứ nghe tiếng khóc nữ nhân thì không kiềm được sự bực dọc.
"Huynh đừng khó khăn như thế, tiểu cô nương Ánh Nguyệt, cô đừng lo chúng tôi nhất định tìm được Tiểu Thư cho hai người, có được không" Nhập Thần nhanh chóng thò đầu vào bên trong xe, hắn dùng một nụ cười tỏa nắng cùng sự dịu dàng của mình để an ủi 2 cô nương kia.
Ánh Nguyệt cuối cùng cũng ngoan ngoãn im lặng, nàng vì mệt mỏi tột độ mà thiếp đi trong lòng Ánh Dương, những việc nàng trãi qua trước giờ vẫn chưa từng kinh thiên động địa như với Minh Châu tiểu thư, bây giờ cần nghỉ ngơi một chút, chỉ vậy thôi là đủ.
Ở một nơi nào đó cách xa với đoàn xa của Kiêu Vương, cũng có một đoàn xe như vậy nhưng vẫn không hoành tráng bằng. Một tiếng hét cùng la ó vang lớn của một cô nương giọng nói khỏe khoắn dường như chưa có dấu hiệu mệt mỏi.
"Mau thả ta ra, bọn thổ phỉ chết bầm, ta chỉ là một cô nương nhỏ bé yếu đuối, cần gì trói chặt như thế có biết sẽ đau không. Ta nói cho các ngươi biết, có ngon thì cởi trói... Cởi trói ra chúng ta cùng tỉ thí, đám thổ phỉ các người còn dám đưa mặt ra nhìn mặt trời sao, khi nhẫn tâm ăn hiếp một cô nương nhỏ bé đáng yêu như ta...".
Đó là Minh Châu, nàng cứ như vậy bị trói nhưng miệng nhỏ vẫn la hét, làm ầm ĩ không cho ai một giây phút yên tĩnh nào.
"Im đi, nếu không ta bịt khăn bẩn vào mồm ngươi". Một tên ngồi ngoài xe ngựa bực dọc nói, hắn chưa từng thấy cô nương nào đanh đá như vậy. Từ khi bị bắt, chưa từng ngừng giãy dụa la hét. Bị nhét lụa nhưng không có tác dụng, như có một ai giúp nàng lấy nó ra, chỉ cần quay đi thì lại nghe miệng nhỏ nàng la hét.
"Có ngon thì lại đây, nhét vào miệng ta này". Minh Châu vùng vẫy trong sợi dậy, bực tức không thôi 1 ngày mà bị trói đến hai ngày.
"Mạnh miệng thật". nguời nào đó không dám làm gì chỉ quay lặng quay đầu đi tiếp tục đánh xe ngựa đi thật nhanh.
"Cậu thật nhiều hơi, có cần cực khổ vậy không, muốn cởi trói thì để tôi này". Tiểu Thiên Thần cầm con dao bên người về phía Minh Châu lại, toan cắt dây.
"Không được, nếu có cắt dây cũng không trốn được đám người này. Cậu giúp tôi một chuyện... Lấy sợi dây xương khủng long trên cổ tôi xuống, trang sức áo khoác ngoài cũng lấy xuống hết ". Minh Châu cuối đầu nhìn sợi dậy trên cổ của mình nói, nàng đem tất cả đồ của mình vướt từng thứ xuống xe ở mỗi khúc cua đều có mỗi món, chỉ thầm mong Kiêu Vương đên kịp và hiểu ra ý nghĩa của nàng.
/64
|