Lâm tỉnh giấc trong căn phòng trắng tinh lạ lẫm. Tất cả đều màu trắng, nổi bật lên là khung ảnh hình bông hoa tuyết màu đen, anh cầm điện thoại lên, toan mở nguồn nhưng rồi lại vứt nó xuống, lật ngược thân xuống, úp mặt vào gối, thả lỏng người.
Trước khi lên máy bay, anh đã nghĩ rất nhiều, anh vẫn nuôi hi vọng tìm lại Băng khi cô tha lỗi cho anh, nhưng anh chưa thực hiện được thì đã đến nơi xa này rồi.
Một hồi suy nghĩ, không biết anh đã ngủ từ lúc nào, đây là hậu quả của việc thiếu ngủ đêm hơn một tháng vừa qua. Lúc nào anh cũng buồn ngủ nhưng không thể nào chợp mắt nổi ba mươi phút.
Có lẽ hình bóng ai đó đã ám ảnh trong anh quá sâu đậm, không thể nào dứt ra được.
Chiều tối, anh nhận được điện thoại của ông Huy, chỉ còn một tuần nữa là hàng đến nơi, anh chưa từng làm việc ở đây nơi không thuộc đường lối, và cũng chẳng muốn nhờ đến ai giúp đỡ, anh tự đi tìm nơi mà anh cho là an toàn nhất để nhận ra.
Ông Huy chẳng chỉ địa điểm nào cho, thế nên anh tự phải làm tất thảy mọi việc.
Ngày mai, anh bận rộn đến nỗi anh cũng không tưởng tượng nổi.
Bước ra khỏi phòng, anh cẩn thận đóng chặt cửa, khẽ liếc nhìn xung quanh. Anh đi trên hành lang dài hun hút, vòng qua một ngã rẽ là đến cánh đồng đã bị bỏ hoang.
Tuy đó là cánh đồng hoang nhưng lại có vẻ đẹp người người mê mẩn, nhất là những ai có tâm hồn lãng mạn. Phía trước là một đồng bông lau cao ngất ngưỡng, thỉnh thoảng có những cơn gió thổi qua, những ngọn lau phất phơ bay lên không trung, hệt như những bông tuyết nhỏ đang bay lơ lửng trên bầu trời.
Đứng ở đây, ngắm hoàng hôn buông thật đẹp, anh không biết mình đã nheo mắt mấy lần vì những cơn gió lạnh như thần tốc thổi qua, nhưng đôi mắt anh không lúc nào không nhìn lên trời.
Mặt trời đỏ ửng, lặn dần xuống để lại vệt đỏ trên nền trời, bóng anh dài, rộng trải xuống, hiện lên một vẻ đơn độc, cô liêu. Chưa bao giờ anh lại cảm thấy cuộc đời vô nghĩa như lúc này.
Anh quay đi, để phía sau cánh đồng đang dịu mắt, mặt trời xuống, cả cánh đồng cũng chùn xuống theo. Lòng anh cũng chẳng kém.
Trên đường đến tổ chức, băng qua một đoạn đường vắng, hàng cây đang thay lá. Đôi mắt anh sẫm lại, hiện lên một tia tức giận tột cùng, tay trái vô thức đập mạnh vào vô lăng. Đúng là trái đất hình tròn, tiến lên hay lùi lại đều vấp phải người ta.
Anh lại gặp nhỏ trong trường hợp này.
-Tại sao, em đã làm gì sai? – Nhỏ quát lên ầm ĩ, nước mắt cứ thế mà đua nhau rơi, như cơn mưa rào.
Bất ngờ, chàng trai đẩy tay , nâng cằm nhỏ lên, nói với giọng đầy khinh bỉ xen lẫn đùa cợt, trong đáy mắt anh ta còn chứa đựng một ngọn lửa ngùn ngụt.
-Thế cô muốn tôi cho xem ảnh cô với thằng đàn ông khác tình từ trong bar đúng không?
Giật mình, nhỏ như nhớ ra điều gì đó. Bị bóp cằm đến tê tái, khóc không thành tiếng. Nhỏ chỉ còn hắn để nương tựa, khi chuyển đến đây, chỉ có hắn, nếu bây giờ ngay cả hắn bỏ rơi, nhỏ biết đi đâu. Tên đàn ông kia đã có vợ, biết sẽ không ăn đậu ở nhờ được nhà người ta, nhỏ đành khóc lóc van xin người đàn ông trước mặt
-Em xin anh, em van anh, là em sai, em sẽ sửa, anh đừng bỏ em.
Chát
Hắn chẳng nể nang, tức giận tát nhỏ một cái, hắn đang rất phẫn nộ, hắn yêu nhỏ nhưng cũng chán ngán nhỏ lắm rồi.
Gương mặt tèm lem nước mắt, chính vì hai hàng lệ mà son phấn đều trôi hết, hiện lên một gương mặt tiều tụy, hốc mắt đỏ hoe, môi nhợt nhạt, tím tái. Hắn vẫn để lời van cầu ấy ngoài tai, gạt tay nhỏ ra, và bước lên xe.
Chiếc xe phóng đi, để lại bụi bặm phía sau cùng cô gái ôm mặt khóc nức nở.
Nhếch môi cười, đứng ở xa nhìn, anh chẳng biết họ nói gì với nhau nhưng anh dễ dàng thấy cái tát không hề nhẹ đó.
Toan cho xe chạy vì đã hết thứ để xem nhưng tim anh bỗng chập lại một nhịp. Bàn tay không còn sức để điều khiển vô lăng. Người con gái ấy, gương mặt ấy, tại sao lại làm anh đau đớn vậy. Dù biết đó chẳng phải Băng nhưng anh không thể không ngoảnh đầu nhìn.
Bất cứ người lạnh lùng nào đều có hai mặt, một mặt tỏ ra mạnh mẽ, thờ ơ, một mặt lại quan tâm từng li từng tí một người khác. Có lẽ, Lâm cũng vậy.
Anh đẩy cửa xe, bước xuống.
Đường bên kia, nhỏ ngồi bệt xuống và ôm mặt khóc, chiếc váy lụa trắng quệt xuống đất dính bẩn, đầu tóc rối bung lên, trông nhỏ thật đáng thương, thật thảm hại.
Cảm nhận có người đứng trước mặt, nhỏ ngỡ tên con trai kia đã suy nghĩ lại và tha thứ cho nhỏ. Nhỏ toan gọi hắn nhưng đã cúi gầm mặt xuống khi nhận ra người trước mặt mình là Lâm.
Lâm cười một cái đểu giả. vuốt vuốt những lọn tóc rối xõa xuống mặt về phía sau. Nhỏ vẫn cúi gằm mặt xấu hổ, không dám nhìn thẳng vào mặt anh. Đau chứ?
Đó là câu hỏi của anh dành cho nhỏ, anh đưa tay sờ bên má mà nhỏ bị tát. Dấu tay vẫn còn in lại, chắc chắn hắn ta tát rất mạnh.
Nhỏ gật gật đầu, tỏ vẻ rất đau. Vẫn chẳng dám ngước mắt lên nhìn anh. Cắn cắn môi đến bật máu.
Anh hơi lắc đầu, nhìn nhỏ, tay đẩy mặt nhỏ lên, chua xót nói
-Em mới chỉ bị tát thôi, mà đã đau vậy rồi. Thử hỏi những gì em làm cho tôi vừa qua, tôi sẽ đau thế nào đây?
Lời nói của Lâm xoáy sâu vào tâm can Kiều Uyên khiến nhỏ buồn bực và trách mình vô cùng. Nhỏ không dám thốt lên nửa lời, chỉ lặng im rơi nước mắt.
Một giọt nước mắt rơi xuống mũi giày của Lâm, bóng loáng, long lanh.
Nhỏ định xin Lâm tha thứ nhưng nghĩ lại lỗi lầm to lớn của mình, nhỏ lại cảm thấy mình không xứng đáng.
-Khóc cái gì? Đi theo tôi
Lâm kéo mạnh tay nhỏ, lôi đi, đối với ai anh cũng có thể thô bạo như vậy.
Nhỏ chỉ biết im lặng, mặc Lâm muốn lôi đi đâu cũng được.
Lâm lái xe, đưa nhỏ đến viện, nhìn thấy cổng viện trước mắt, nhỏ chợt rùng mình, nhỏ không bị bệnh mà anh lại đưa đến đây, nhỏ không khỏi lo sợ.
Anh vứt nhỏ cho một vị bác sĩ ở khoa thẩm mĩ, nhỏ chợt hiểu mọi chuyện. Thì ra anh muốn nhỏ đi phẫu thuật lại gương mặt của chính mình, anh không muốn thấy một cô gái khác có gương mặt giống hệt Băng.
-Đau lắm, em xin anh – Nhỏ lên tiếng, víu lấy áo Lâm
- Đau lần một, lần hai sẽ quen – Lâm lạnh lùng nói, anh nghĩ thấu đáo rồi, anh không muốn thấy gương mặt bản sao của người đó.
Ngày mai, nhỏ sẽ được đưa sang Mỹ phẫu thuật lại.
Anh sẽ không đi cùng nhưng anh đã mua vị bác sĩ kia, nếu có kết quả thì phải báo cho anh, sẽ có thưởng.
-Kiều Uyên, phiền em về lấy giấy tờ tùy thân của Hàn Băng Băng cho tôi!
Nhỏ gật gật đầu.
Suy cho cùng, nhỏ vẫn trở về như cũ, cuộc sống xa hoa luôn phải trả giá thật đắt.
Xe dừng lại ở một căn nhà cũ kĩ, nhỏ hẹp. Tên con trai kia đã nói sẽ mua nhà mới cho nhỏ nhưng chưa đến lúc thì đã chia tay.
Lâm không đứng bên ngoài mà cũng vào trong, mặc cho nhỏ ngăn cản.
-Làm tôi đau, em cũng khổ chứ!
Môi anh cong lên một nụ cười nhạt nhẽo, vừa thể hiện sự giễu cợt, vừa có chút thương xót.
Lấy được giấy tờ của Băng, anh quên mất phải đến tổ chức mà ở lại, chờ nhỏ tắm rửa và dọn đồ, ngày mai xuất phát luôn
Trong phòng bệnh, Thiên cúi gằm mặt xuống nhìn đất, anh mệt nhưng vẫn chẳng thể ngủ một giấc, cứ thế ngồi cạnh giường bệnh. Đang mải mê suy nghĩ, anh bị câu nói của Duy Anh đánh thức
- Băng vẫn chưa tỉnh à?
Thiên gật đầu, Băng vẫn im lặng từ lúc phẫu thuật đến giờ, một cái nhíu mắt hay động đậy tay cũng không có, y như một món đồ vô tri vô giác.
Y tá mang chăn đến thay, trong lúc đó, Khải quay sang nói với Thiên
-Muộn rồi, về thôi, ngày mai hãng đến, cậu vẫn chưa ăn gì đúng không?
Thiên gật đầu, đứng lên. – Về thôi
-Cậu ăn gì?
-Thôi, không đói, về thôi, phiền chị để ý bệnh nhân hộ tôi
Thiên đi ra ngoài trước, nhìn Thiên như vậy, cả Duy Anh và Khải đều có suy nghĩ giống nhau : Thiên vẫn còn yêu Băng, thậm chí là rất nhiều.
So much!
Cả ba người vừa đi ra khỏi thì cô y tá cũng tắt đèn ra ngoài, Băng lơ mơ tỉnh dậy. Đầu óc choáng váng, xung quanh tối om, chỉ còn ánh đèn bên ngoài sân hắt vào qua khe cửa. Toàn thân rã rời, đau như cắt, sống không bằng chết. Cô khát nước nhưng không thể đứng dậy, đành nằm im…cô biết chẳng còn ai để cô nhờ vả lúc này.
- Đến lúc này, mình vẫn còn cô độc.
Trước khi lên máy bay, anh đã nghĩ rất nhiều, anh vẫn nuôi hi vọng tìm lại Băng khi cô tha lỗi cho anh, nhưng anh chưa thực hiện được thì đã đến nơi xa này rồi.
Một hồi suy nghĩ, không biết anh đã ngủ từ lúc nào, đây là hậu quả của việc thiếu ngủ đêm hơn một tháng vừa qua. Lúc nào anh cũng buồn ngủ nhưng không thể nào chợp mắt nổi ba mươi phút.
Có lẽ hình bóng ai đó đã ám ảnh trong anh quá sâu đậm, không thể nào dứt ra được.
Chiều tối, anh nhận được điện thoại của ông Huy, chỉ còn một tuần nữa là hàng đến nơi, anh chưa từng làm việc ở đây nơi không thuộc đường lối, và cũng chẳng muốn nhờ đến ai giúp đỡ, anh tự đi tìm nơi mà anh cho là an toàn nhất để nhận ra.
Ông Huy chẳng chỉ địa điểm nào cho, thế nên anh tự phải làm tất thảy mọi việc.
Ngày mai, anh bận rộn đến nỗi anh cũng không tưởng tượng nổi.
Bước ra khỏi phòng, anh cẩn thận đóng chặt cửa, khẽ liếc nhìn xung quanh. Anh đi trên hành lang dài hun hút, vòng qua một ngã rẽ là đến cánh đồng đã bị bỏ hoang.
Tuy đó là cánh đồng hoang nhưng lại có vẻ đẹp người người mê mẩn, nhất là những ai có tâm hồn lãng mạn. Phía trước là một đồng bông lau cao ngất ngưỡng, thỉnh thoảng có những cơn gió thổi qua, những ngọn lau phất phơ bay lên không trung, hệt như những bông tuyết nhỏ đang bay lơ lửng trên bầu trời.
Đứng ở đây, ngắm hoàng hôn buông thật đẹp, anh không biết mình đã nheo mắt mấy lần vì những cơn gió lạnh như thần tốc thổi qua, nhưng đôi mắt anh không lúc nào không nhìn lên trời.
Mặt trời đỏ ửng, lặn dần xuống để lại vệt đỏ trên nền trời, bóng anh dài, rộng trải xuống, hiện lên một vẻ đơn độc, cô liêu. Chưa bao giờ anh lại cảm thấy cuộc đời vô nghĩa như lúc này.
Anh quay đi, để phía sau cánh đồng đang dịu mắt, mặt trời xuống, cả cánh đồng cũng chùn xuống theo. Lòng anh cũng chẳng kém.
Trên đường đến tổ chức, băng qua một đoạn đường vắng, hàng cây đang thay lá. Đôi mắt anh sẫm lại, hiện lên một tia tức giận tột cùng, tay trái vô thức đập mạnh vào vô lăng. Đúng là trái đất hình tròn, tiến lên hay lùi lại đều vấp phải người ta.
Anh lại gặp nhỏ trong trường hợp này.
-Tại sao, em đã làm gì sai? – Nhỏ quát lên ầm ĩ, nước mắt cứ thế mà đua nhau rơi, như cơn mưa rào.
Bất ngờ, chàng trai đẩy tay , nâng cằm nhỏ lên, nói với giọng đầy khinh bỉ xen lẫn đùa cợt, trong đáy mắt anh ta còn chứa đựng một ngọn lửa ngùn ngụt.
-Thế cô muốn tôi cho xem ảnh cô với thằng đàn ông khác tình từ trong bar đúng không?
Giật mình, nhỏ như nhớ ra điều gì đó. Bị bóp cằm đến tê tái, khóc không thành tiếng. Nhỏ chỉ còn hắn để nương tựa, khi chuyển đến đây, chỉ có hắn, nếu bây giờ ngay cả hắn bỏ rơi, nhỏ biết đi đâu. Tên đàn ông kia đã có vợ, biết sẽ không ăn đậu ở nhờ được nhà người ta, nhỏ đành khóc lóc van xin người đàn ông trước mặt
-Em xin anh, em van anh, là em sai, em sẽ sửa, anh đừng bỏ em.
Chát
Hắn chẳng nể nang, tức giận tát nhỏ một cái, hắn đang rất phẫn nộ, hắn yêu nhỏ nhưng cũng chán ngán nhỏ lắm rồi.
Gương mặt tèm lem nước mắt, chính vì hai hàng lệ mà son phấn đều trôi hết, hiện lên một gương mặt tiều tụy, hốc mắt đỏ hoe, môi nhợt nhạt, tím tái. Hắn vẫn để lời van cầu ấy ngoài tai, gạt tay nhỏ ra, và bước lên xe.
Chiếc xe phóng đi, để lại bụi bặm phía sau cùng cô gái ôm mặt khóc nức nở.
Nhếch môi cười, đứng ở xa nhìn, anh chẳng biết họ nói gì với nhau nhưng anh dễ dàng thấy cái tát không hề nhẹ đó.
Toan cho xe chạy vì đã hết thứ để xem nhưng tim anh bỗng chập lại một nhịp. Bàn tay không còn sức để điều khiển vô lăng. Người con gái ấy, gương mặt ấy, tại sao lại làm anh đau đớn vậy. Dù biết đó chẳng phải Băng nhưng anh không thể không ngoảnh đầu nhìn.
Bất cứ người lạnh lùng nào đều có hai mặt, một mặt tỏ ra mạnh mẽ, thờ ơ, một mặt lại quan tâm từng li từng tí một người khác. Có lẽ, Lâm cũng vậy.
Anh đẩy cửa xe, bước xuống.
Đường bên kia, nhỏ ngồi bệt xuống và ôm mặt khóc, chiếc váy lụa trắng quệt xuống đất dính bẩn, đầu tóc rối bung lên, trông nhỏ thật đáng thương, thật thảm hại.
Cảm nhận có người đứng trước mặt, nhỏ ngỡ tên con trai kia đã suy nghĩ lại và tha thứ cho nhỏ. Nhỏ toan gọi hắn nhưng đã cúi gầm mặt xuống khi nhận ra người trước mặt mình là Lâm.
Lâm cười một cái đểu giả. vuốt vuốt những lọn tóc rối xõa xuống mặt về phía sau. Nhỏ vẫn cúi gằm mặt xấu hổ, không dám nhìn thẳng vào mặt anh. Đau chứ?
Đó là câu hỏi của anh dành cho nhỏ, anh đưa tay sờ bên má mà nhỏ bị tát. Dấu tay vẫn còn in lại, chắc chắn hắn ta tát rất mạnh.
Nhỏ gật gật đầu, tỏ vẻ rất đau. Vẫn chẳng dám ngước mắt lên nhìn anh. Cắn cắn môi đến bật máu.
Anh hơi lắc đầu, nhìn nhỏ, tay đẩy mặt nhỏ lên, chua xót nói
-Em mới chỉ bị tát thôi, mà đã đau vậy rồi. Thử hỏi những gì em làm cho tôi vừa qua, tôi sẽ đau thế nào đây?
Lời nói của Lâm xoáy sâu vào tâm can Kiều Uyên khiến nhỏ buồn bực và trách mình vô cùng. Nhỏ không dám thốt lên nửa lời, chỉ lặng im rơi nước mắt.
Một giọt nước mắt rơi xuống mũi giày của Lâm, bóng loáng, long lanh.
Nhỏ định xin Lâm tha thứ nhưng nghĩ lại lỗi lầm to lớn của mình, nhỏ lại cảm thấy mình không xứng đáng.
-Khóc cái gì? Đi theo tôi
Lâm kéo mạnh tay nhỏ, lôi đi, đối với ai anh cũng có thể thô bạo như vậy.
Nhỏ chỉ biết im lặng, mặc Lâm muốn lôi đi đâu cũng được.
Lâm lái xe, đưa nhỏ đến viện, nhìn thấy cổng viện trước mắt, nhỏ chợt rùng mình, nhỏ không bị bệnh mà anh lại đưa đến đây, nhỏ không khỏi lo sợ.
Anh vứt nhỏ cho một vị bác sĩ ở khoa thẩm mĩ, nhỏ chợt hiểu mọi chuyện. Thì ra anh muốn nhỏ đi phẫu thuật lại gương mặt của chính mình, anh không muốn thấy một cô gái khác có gương mặt giống hệt Băng.
-Đau lắm, em xin anh – Nhỏ lên tiếng, víu lấy áo Lâm
- Đau lần một, lần hai sẽ quen – Lâm lạnh lùng nói, anh nghĩ thấu đáo rồi, anh không muốn thấy gương mặt bản sao của người đó.
Ngày mai, nhỏ sẽ được đưa sang Mỹ phẫu thuật lại.
Anh sẽ không đi cùng nhưng anh đã mua vị bác sĩ kia, nếu có kết quả thì phải báo cho anh, sẽ có thưởng.
-Kiều Uyên, phiền em về lấy giấy tờ tùy thân của Hàn Băng Băng cho tôi!
Nhỏ gật gật đầu.
Suy cho cùng, nhỏ vẫn trở về như cũ, cuộc sống xa hoa luôn phải trả giá thật đắt.
Xe dừng lại ở một căn nhà cũ kĩ, nhỏ hẹp. Tên con trai kia đã nói sẽ mua nhà mới cho nhỏ nhưng chưa đến lúc thì đã chia tay.
Lâm không đứng bên ngoài mà cũng vào trong, mặc cho nhỏ ngăn cản.
-Làm tôi đau, em cũng khổ chứ!
Môi anh cong lên một nụ cười nhạt nhẽo, vừa thể hiện sự giễu cợt, vừa có chút thương xót.
Lấy được giấy tờ của Băng, anh quên mất phải đến tổ chức mà ở lại, chờ nhỏ tắm rửa và dọn đồ, ngày mai xuất phát luôn
Trong phòng bệnh, Thiên cúi gằm mặt xuống nhìn đất, anh mệt nhưng vẫn chẳng thể ngủ một giấc, cứ thế ngồi cạnh giường bệnh. Đang mải mê suy nghĩ, anh bị câu nói của Duy Anh đánh thức
- Băng vẫn chưa tỉnh à?
Thiên gật đầu, Băng vẫn im lặng từ lúc phẫu thuật đến giờ, một cái nhíu mắt hay động đậy tay cũng không có, y như một món đồ vô tri vô giác.
Y tá mang chăn đến thay, trong lúc đó, Khải quay sang nói với Thiên
-Muộn rồi, về thôi, ngày mai hãng đến, cậu vẫn chưa ăn gì đúng không?
Thiên gật đầu, đứng lên. – Về thôi
-Cậu ăn gì?
-Thôi, không đói, về thôi, phiền chị để ý bệnh nhân hộ tôi
Thiên đi ra ngoài trước, nhìn Thiên như vậy, cả Duy Anh và Khải đều có suy nghĩ giống nhau : Thiên vẫn còn yêu Băng, thậm chí là rất nhiều.
So much!
Cả ba người vừa đi ra khỏi thì cô y tá cũng tắt đèn ra ngoài, Băng lơ mơ tỉnh dậy. Đầu óc choáng váng, xung quanh tối om, chỉ còn ánh đèn bên ngoài sân hắt vào qua khe cửa. Toàn thân rã rời, đau như cắt, sống không bằng chết. Cô khát nước nhưng không thể đứng dậy, đành nằm im…cô biết chẳng còn ai để cô nhờ vả lúc này.
- Đến lúc này, mình vẫn còn cô độc.
/48
|