Ba ngày trôi qua. Lina vẫn tự nhốt mình trong phòng. Khi về đến nước, được tiếp đón nồng hậu nhưng cô chẳng thấy vui như mọi lần nữa.
Lão David hằng ngày vẫn hỏi thăm dù cho lão bận bịu thế nào, thấy cô buồn bã suốt, lão nghĩ là Lâm gây ra và định làm một chuyến bay sang Việt để mang Lâm về đây tạ tội.
Lina biết, cô đang mắng lão một trận nhớ đời, cô nói không phải vì Lâm, mà vì cô đã thay lòng đổi dạ, không thể ở đó lâu dài, cô nhớ nhà, nhớ lão, cô mới về.
Lão cười, thì ra đứa con gái bướng bỉnh của lão cũng chịu nói nhớ lão một lần trong mười mấy năm qua.
Ba ngày, cô chỉ nhìn vào điện thoại. Thậm chí cô còn tuyệt thực. Cô vẫn cảm thấy mình đáng chết lắm.
“Anh tha thứ cho em không? Tại sao anh không gọi điện cho em. Em vẫn đang chờ điện thoại của anh này”
“Lá thư em gửi anh, tuy chữ em không được đẹp nhưng chắc chắn anh phải dịch được đúng không?”
Chào anh, Vương Chí Lâm.
Em chưa bao giờ nghĩ mình lại ngồi lì một chỗ đến viết thư tay như thế này, em có nhiều chuyện không thể nói ra trước mặt anh, cũng không thể gọi điện, nhắn tin thì sẽ không nói hết. Thế nên em quyết định viết lá thư này.
Đầu tiên, em cảm ơn anh vì tất cả, em sẽ không làm phiền anh nữa đâu, em phiền anh quá nhiều rồi. Em xin lỗi, có chuyện này nhất định anh sẽ trách em lắm. Anh biết không? Ba tháng trước, Băng đột nhiên biến mất và trở lại đột ngột, đã thế cô ấy còn trở nên nóng tính và né tránh anh, làm những việc khiến anh đau lòng, còn ngỏ lời yêu Khải trước mặt anh, anh không ngờ đến đúng không? Chắc anh nghĩ, con người thì không ai không thay đổi, chỉ quan trọng thời gian đúng không? Nhưng em biết anh sẽ không ngờ Băng lại thay đổi chóng mặt như thế!
Em nói anh nghe, em đã sai lầm khi theo anh đến Việt và còn sai lầm trầm trọng hơn là dùng người giả mạo để chiếm lấy tim anh. Người con gái đang sống cùng anh và Khải bây giờ không phải Hàn Băng Băng đâu, cô ta tên Kiều Uyên, là do em đã mang cô ta đi phẫu thuật giống hệt Băng, chỉnh sửa dáng đi các kiểu giống Băng để qua mắt mọi người . Giấy tùy thân em lấy được của Băng và đưa cho cô ấy sử dụng. Bây giờ em không tìm được Hàn Băng Băng thật ở đâu, em hi vọng anh có thể tìm thấy cô ấy, nếu anh gặp cả hai người mà không nhận ra ai thật ai giả, anh hãy đưa họ đi kiểm tra ADN, Băng có nhóm máu O còn Kiều Uyên nhóm máu AB.
Bệnh viện X, thành phố X, nước Mỹ
Đấy là địa chỉ nơi cô ta đã phẫu thuật, có gì trục trặc, anh thử tìm đến đấy xem. Tại vì em sợ phát hiện nên em đã đốt hết giấy tờ rồi, chắc bệnh viện vẫn còn giữ đấy.
…
…
Em xin lỗi, em chẳng giúp gì được cho anh mà đã tìm cách trốn tránh.
Em đã yêu quá mù quáng nên khiến anh đau khổ như vậy. Cứ ngỡ anh sẽ quên được người con gái đó nhưng em thấy anh nặng tình quá. Em thất bại rồi.
…
Em ra đi không vì em sợ mà vì em không dám đối diện với anh, em nghĩ mình sẽ xấu xa hơn khi bên anh.
Nếu anh tha thứ cho em thì hãy gọi vào số này của em 0039…
Nếu anh muốn em quay lại đền tội, anh hãy cũng gọi cho em. Dù thế nào đi chăng nữa, em sẽ gánh hết tội về mình.
Em vẫn sẽ chờ điện thoại của anh.
…
Lina nằm đủ tư thế trên giường, không ngừng nghĩ ngợi, thỉnh thoảng liếc nhìn điện thoại và mong chờ. Từng giây từng phút, cô đều mong Lâm tha thứ.
Hơi ấm của Lâm vẫn như còn dư âm trên người, cô khẽ tự ôm lấy mình, cô trở thành người tự kỉ bao giờ không hay.
Tự hận bản thân ích kỉ, không dám ở lại sát cánh bên anh.
Lão David hằng ngày vẫn hỏi thăm dù cho lão bận bịu thế nào, thấy cô buồn bã suốt, lão nghĩ là Lâm gây ra và định làm một chuyến bay sang Việt để mang Lâm về đây tạ tội.
Lina biết, cô đang mắng lão một trận nhớ đời, cô nói không phải vì Lâm, mà vì cô đã thay lòng đổi dạ, không thể ở đó lâu dài, cô nhớ nhà, nhớ lão, cô mới về.
Lão cười, thì ra đứa con gái bướng bỉnh của lão cũng chịu nói nhớ lão một lần trong mười mấy năm qua.
Ba ngày, cô chỉ nhìn vào điện thoại. Thậm chí cô còn tuyệt thực. Cô vẫn cảm thấy mình đáng chết lắm.
“Anh tha thứ cho em không? Tại sao anh không gọi điện cho em. Em vẫn đang chờ điện thoại của anh này”
“Lá thư em gửi anh, tuy chữ em không được đẹp nhưng chắc chắn anh phải dịch được đúng không?”
Chào anh, Vương Chí Lâm.
Em chưa bao giờ nghĩ mình lại ngồi lì một chỗ đến viết thư tay như thế này, em có nhiều chuyện không thể nói ra trước mặt anh, cũng không thể gọi điện, nhắn tin thì sẽ không nói hết. Thế nên em quyết định viết lá thư này.
Đầu tiên, em cảm ơn anh vì tất cả, em sẽ không làm phiền anh nữa đâu, em phiền anh quá nhiều rồi. Em xin lỗi, có chuyện này nhất định anh sẽ trách em lắm. Anh biết không? Ba tháng trước, Băng đột nhiên biến mất và trở lại đột ngột, đã thế cô ấy còn trở nên nóng tính và né tránh anh, làm những việc khiến anh đau lòng, còn ngỏ lời yêu Khải trước mặt anh, anh không ngờ đến đúng không? Chắc anh nghĩ, con người thì không ai không thay đổi, chỉ quan trọng thời gian đúng không? Nhưng em biết anh sẽ không ngờ Băng lại thay đổi chóng mặt như thế!
Em nói anh nghe, em đã sai lầm khi theo anh đến Việt và còn sai lầm trầm trọng hơn là dùng người giả mạo để chiếm lấy tim anh. Người con gái đang sống cùng anh và Khải bây giờ không phải Hàn Băng Băng đâu, cô ta tên Kiều Uyên, là do em đã mang cô ta đi phẫu thuật giống hệt Băng, chỉnh sửa dáng đi các kiểu giống Băng để qua mắt mọi người . Giấy tùy thân em lấy được của Băng và đưa cho cô ấy sử dụng. Bây giờ em không tìm được Hàn Băng Băng thật ở đâu, em hi vọng anh có thể tìm thấy cô ấy, nếu anh gặp cả hai người mà không nhận ra ai thật ai giả, anh hãy đưa họ đi kiểm tra ADN, Băng có nhóm máu O còn Kiều Uyên nhóm máu AB.
Bệnh viện X, thành phố X, nước Mỹ
Đấy là địa chỉ nơi cô ta đã phẫu thuật, có gì trục trặc, anh thử tìm đến đấy xem. Tại vì em sợ phát hiện nên em đã đốt hết giấy tờ rồi, chắc bệnh viện vẫn còn giữ đấy.
…
…
Em xin lỗi, em chẳng giúp gì được cho anh mà đã tìm cách trốn tránh.
Em đã yêu quá mù quáng nên khiến anh đau khổ như vậy. Cứ ngỡ anh sẽ quên được người con gái đó nhưng em thấy anh nặng tình quá. Em thất bại rồi.
…
Em ra đi không vì em sợ mà vì em không dám đối diện với anh, em nghĩ mình sẽ xấu xa hơn khi bên anh.
Nếu anh tha thứ cho em thì hãy gọi vào số này của em 0039…
Nếu anh muốn em quay lại đền tội, anh hãy cũng gọi cho em. Dù thế nào đi chăng nữa, em sẽ gánh hết tội về mình.
Em vẫn sẽ chờ điện thoại của anh.
…
Lina nằm đủ tư thế trên giường, không ngừng nghĩ ngợi, thỉnh thoảng liếc nhìn điện thoại và mong chờ. Từng giây từng phút, cô đều mong Lâm tha thứ.
Hơi ấm của Lâm vẫn như còn dư âm trên người, cô khẽ tự ôm lấy mình, cô trở thành người tự kỉ bao giờ không hay.
Tự hận bản thân ích kỉ, không dám ở lại sát cánh bên anh.
/48
|