Có hai người Hàn Triều cùng Hàn Phong, lữ trình lần nữa trở về thành phố J vẫn rất thuận lợi.
Chẳng qua điều duy nhất không thuận vẫn là Dương Sóc.
Những ngày này, Hàn Triều đã thử qua rất nhiều loại phương pháp hy vọng có thể khiến Dương Sóc khôi phục dị năng, nhưng kết quả đều thất bại. Hơn nữa, những ngày này, hắn ý đồ muốn kéo gần quan hệ với Dương Sóc, nhưng cũng thất bại luôn.
Dương Sóc, dường như trở nên lạnh lùng hơn nhiều.
Hàn Triều cũng nghĩ đến chuyện trước thông báo cho Cố Diễm đến đón người, nhưng hiện tại điện thoại không thể dùng. Nếu muốn thông báo trước nhất định phải tìm người, hoặc tự mình đi.
Hắn hỏi qua ý kiến Dương Sóc, Dương Sóc nói bọn họ đi thẳng về là được.
Cuối cùng, Hàn Triều đương nhiên vẫn phải bất đắc dĩ đồng ý, để Dương Sóc cùng Hàn Phong ở lại chỗ này, tự hắn về trước thì hắn lại lo lắng, để Hàn Phong đi thông báo, đối phương lại không đồng ý!
Hàn Triều rất phiền muộn, nhưng cũng không có cách nào.
Buổi tối hôm đó, Dương Sóc đang trong xe nghỉ ngơi, xe này là sau đó ở trên đường tìm được, tính năng không tốt lắm, vỏ ngoài cũng không tính là cứng rắn, nhưng thế nào thì cũng được xưng tụng là xe việt dã.
Hàn Triều lái xe không thuần thục, Hàn Phong thì ngược lại, cho nên hai ngày nay Dương Sóc cùng Hàn Phong thay phiên nhau lái.
Thời điểm ban đêm, Hàn Phong cùng Hàn Triều cơ bản không cần ngủ trong xe.
Đương nhiên, cũng không cần Dương Sóc gác đêm, cho nên buổi tối Dương Sóc vẫn có đủ thời gian nghỉ ngơi. Chẳng qua là, chất lượng giấc ngủ của hắn vẫn luôn không tốt.
Ban đêm, Hàn Triều có chút lo lắng liếc về chiếc xe ở phía sau, hắn ngồi trên mặt đất cách xe không xa.
Hàn Phong đi đến ngồi xuống trước mặt đối phương, “Đang suy nghĩ gì?”
Hàn Triều lườm đối phương một cái, không nói chuyện.
Hàn Phong khẽ híp híp mắt, “Thế nào, nói cũng không muốn nói hử?”
Hàn Triều nhếch miệng, “Không phải.” Vẫn là mở miệng.
Hàn Phong càng đến gần đối phương hai phần, “Hàn Triều, sau khi đưa người trở về, cậu có dự định gì không?”
Hàn Triều hơi dừng một chút, “Dự định?”
Hàn Phong nhìn chằm chằm đối phương, “Cậu đừng nói cậu chưa từng nghĩ tới.”
Hàn Triều cúi thấp đầu, “Tôi thật sự chưa từng nghĩ tới.”
“Cậu…” Hàn Phong im lặng trong chốc lát, vừa muốn nói gì, trong xe bỗng dưng truyền đến động tĩnh.
Hai người nhanh chóng liếc nhau, sau đó chạy về phía xe, “Dương Sóc!”
Cửa xe mở ra, Dương Sóc trong xe lúc này đang nổi gân xanh, một tay hắn hung hăng cạy lưng ghế trước mặt ra, lưng ghế kia đều bị hắn kéo xuống, trên trán thậm chí còn đầy máu tươi, không biết là từ nơi nào chảy ra.
Hàn Triều nhìn thấy bộ dáng đối phương liền bị dọa đến nhảy dựng, “Dương Sóc, cậu làm sao rồi?”
Mà vừa lúc này, Dương Sóc quay đầu nhìn về phía Hàn Triều.
Đáy mắt đối phương vậy mà cũng tràn ngập tơ máu, hơn nữa tròng mắt như muốn nổ tung, Hàn Triều nhìn thấy càng sợ hết hồn, muốn đến chạm vào, nhưng lại không dám.
“Dương Sóc, cậu làm sao vậy? Nói chuyện đi!”
Dương Sóc quay đầu, gân xanh trên tay bạo khởi, cùng lúc đó, hắn vậy mà dùng móng vuốt tấn công Hàn Triều.
Hàn Triều ngẩn ngơ, may mắn Hàn Phong bên cạnh kịp thời phản ứng kéo Hàn Triều tránh đi.
Lúc này hai người mới chú ý tới móng tay của Dương Sóc rất nhọn rất sắc, khác xa so với bình thường, hơn nữa màu sắc cũng thiên về u ám.
“Dương Sóc, tay cậu…” Hàn Triều kinh ngạc đến ngây người.
Hàn Phong nhíu nhíu mày, vung tay về phía Dương Sóc, bộ dáng nhìn như phong nhận (lưỡi đao gió).
Hàn Triều sợ hãi kêu lên, “Hàn Phong!”
Hàn Phong hơi mím môi, “Tình huống hiện tại của cậu ta rất khác thường.”
Dù có khác thường cũng không thể trực tiếp động thủ đi, mà sau khi Hàn Phong động thủ, ánh mắt Dương Sóc như bị cái gì kích thích mãnh liệt trừng lớn, sau đó, thân thể đối phương liền ngã xuống.
Đối phương té xuống chỗ ngồi phía sau, hai mắt nhắm lại, đã hôn mê.
“Dương Sóc!” Hàn Triều kêu một tiếng, vội vàng đến xem xét tình huống đối phương.
Lúc này, trong hôn mê, vết máu trên trán Dương Sóc chậm rãi thu về, đồng thời, móng tay thật dài kia cũng từ từ ngắn lại.
Một màn kinh ngạc như vậy khiến hai người Hàn Triều cùng Hàn Phong nhìn nhau một cái, Hàn Triều hơi nuốt nước miếng.
“Đây là xảy ra chuyện gì? Tay Dương Sóc sao lại biến thành như vậy…” Hàn Phong nhíu nhíu mày, kéo cổ tay Dương Sóc qua bắt mạch cho đối phương.
Một lát sau, Hàn Phong mím môi nói: “Rất loạn, hơn nữa có chút kỳ quái.”
Hàn Triều vội vàng tự mình xem thử, “Đây là… dấu hiệu trúng độc sao?”
Chẳng qua điều duy nhất không thuận vẫn là Dương Sóc.
Những ngày này, Hàn Triều đã thử qua rất nhiều loại phương pháp hy vọng có thể khiến Dương Sóc khôi phục dị năng, nhưng kết quả đều thất bại. Hơn nữa, những ngày này, hắn ý đồ muốn kéo gần quan hệ với Dương Sóc, nhưng cũng thất bại luôn.
Dương Sóc, dường như trở nên lạnh lùng hơn nhiều.
Hàn Triều cũng nghĩ đến chuyện trước thông báo cho Cố Diễm đến đón người, nhưng hiện tại điện thoại không thể dùng. Nếu muốn thông báo trước nhất định phải tìm người, hoặc tự mình đi.
Hắn hỏi qua ý kiến Dương Sóc, Dương Sóc nói bọn họ đi thẳng về là được.
Cuối cùng, Hàn Triều đương nhiên vẫn phải bất đắc dĩ đồng ý, để Dương Sóc cùng Hàn Phong ở lại chỗ này, tự hắn về trước thì hắn lại lo lắng, để Hàn Phong đi thông báo, đối phương lại không đồng ý!
Hàn Triều rất phiền muộn, nhưng cũng không có cách nào.
Buổi tối hôm đó, Dương Sóc đang trong xe nghỉ ngơi, xe này là sau đó ở trên đường tìm được, tính năng không tốt lắm, vỏ ngoài cũng không tính là cứng rắn, nhưng thế nào thì cũng được xưng tụng là xe việt dã.
Hàn Triều lái xe không thuần thục, Hàn Phong thì ngược lại, cho nên hai ngày nay Dương Sóc cùng Hàn Phong thay phiên nhau lái.
Thời điểm ban đêm, Hàn Phong cùng Hàn Triều cơ bản không cần ngủ trong xe.
Đương nhiên, cũng không cần Dương Sóc gác đêm, cho nên buổi tối Dương Sóc vẫn có đủ thời gian nghỉ ngơi. Chẳng qua là, chất lượng giấc ngủ của hắn vẫn luôn không tốt.
Ban đêm, Hàn Triều có chút lo lắng liếc về chiếc xe ở phía sau, hắn ngồi trên mặt đất cách xe không xa.
Hàn Phong đi đến ngồi xuống trước mặt đối phương, “Đang suy nghĩ gì?”
Hàn Triều lườm đối phương một cái, không nói chuyện.
Hàn Phong khẽ híp híp mắt, “Thế nào, nói cũng không muốn nói hử?”
Hàn Triều nhếch miệng, “Không phải.” Vẫn là mở miệng.
Hàn Phong càng đến gần đối phương hai phần, “Hàn Triều, sau khi đưa người trở về, cậu có dự định gì không?”
Hàn Triều hơi dừng một chút, “Dự định?”
Hàn Phong nhìn chằm chằm đối phương, “Cậu đừng nói cậu chưa từng nghĩ tới.”
Hàn Triều cúi thấp đầu, “Tôi thật sự chưa từng nghĩ tới.”
“Cậu…” Hàn Phong im lặng trong chốc lát, vừa muốn nói gì, trong xe bỗng dưng truyền đến động tĩnh.
Hai người nhanh chóng liếc nhau, sau đó chạy về phía xe, “Dương Sóc!”
Cửa xe mở ra, Dương Sóc trong xe lúc này đang nổi gân xanh, một tay hắn hung hăng cạy lưng ghế trước mặt ra, lưng ghế kia đều bị hắn kéo xuống, trên trán thậm chí còn đầy máu tươi, không biết là từ nơi nào chảy ra.
Hàn Triều nhìn thấy bộ dáng đối phương liền bị dọa đến nhảy dựng, “Dương Sóc, cậu làm sao rồi?”
Mà vừa lúc này, Dương Sóc quay đầu nhìn về phía Hàn Triều.
Đáy mắt đối phương vậy mà cũng tràn ngập tơ máu, hơn nữa tròng mắt như muốn nổ tung, Hàn Triều nhìn thấy càng sợ hết hồn, muốn đến chạm vào, nhưng lại không dám.
“Dương Sóc, cậu làm sao vậy? Nói chuyện đi!”
Dương Sóc quay đầu, gân xanh trên tay bạo khởi, cùng lúc đó, hắn vậy mà dùng móng vuốt tấn công Hàn Triều.
Hàn Triều ngẩn ngơ, may mắn Hàn Phong bên cạnh kịp thời phản ứng kéo Hàn Triều tránh đi.
Lúc này hai người mới chú ý tới móng tay của Dương Sóc rất nhọn rất sắc, khác xa so với bình thường, hơn nữa màu sắc cũng thiên về u ám.
“Dương Sóc, tay cậu…” Hàn Triều kinh ngạc đến ngây người.
Hàn Phong nhíu nhíu mày, vung tay về phía Dương Sóc, bộ dáng nhìn như phong nhận (lưỡi đao gió).
Hàn Triều sợ hãi kêu lên, “Hàn Phong!”
Hàn Phong hơi mím môi, “Tình huống hiện tại của cậu ta rất khác thường.”
Dù có khác thường cũng không thể trực tiếp động thủ đi, mà sau khi Hàn Phong động thủ, ánh mắt Dương Sóc như bị cái gì kích thích mãnh liệt trừng lớn, sau đó, thân thể đối phương liền ngã xuống.
Đối phương té xuống chỗ ngồi phía sau, hai mắt nhắm lại, đã hôn mê.
“Dương Sóc!” Hàn Triều kêu một tiếng, vội vàng đến xem xét tình huống đối phương.
Lúc này, trong hôn mê, vết máu trên trán Dương Sóc chậm rãi thu về, đồng thời, móng tay thật dài kia cũng từ từ ngắn lại.
Một màn kinh ngạc như vậy khiến hai người Hàn Triều cùng Hàn Phong nhìn nhau một cái, Hàn Triều hơi nuốt nước miếng.
“Đây là xảy ra chuyện gì? Tay Dương Sóc sao lại biến thành như vậy…” Hàn Phong nhíu nhíu mày, kéo cổ tay Dương Sóc qua bắt mạch cho đối phương.
Một lát sau, Hàn Phong mím môi nói: “Rất loạn, hơn nữa có chút kỳ quái.”
Hàn Triều vội vàng tự mình xem thử, “Đây là… dấu hiệu trúng độc sao?”
/92
|