Tiếp tục chạy đi, lúc này đây tương đối thuận lợi.
Càng tới gần ngoại thành thành phố J gặp được người cũng càng nhiều.
Hơn nữa rất nhiều người tiến vào thành phố J, đằng trước đằng sau, bọn họ đã gặp được không ít đoàn xe.
Chạng vạng tối một ngày này, bọn hộ rốt cục đến vùng ngoại ô thành phố J.
“Ơ hay, hai người các cậu làm sao giờ mới trở về.” Một chàng trai trẻ tuổi nghênh tiếp hai người trung niên.
Một trong hai người kia lắc đầu, “Đừng nhắc nữa, ở đầu kia Bắc Giao đụng phải một con hổ biến dị, nếu không có quân đội Cố gia hãm chân nó, bọn tôi hôm nay có thể trở về hay không còn không biết.”
“Thảo nào chật vật như vậy.” Sắc mặt chàng trai trẻ tuổi hơi thay đổi.
“Được rồi không nói nữa, chúng ta mau trở về đi.” Một người trung niên khác nhanh chóng nói, sau đó, ba người cùng lên một chiếc xe việt dã, xe lướt nhanh rời đi.
Trên xe mở cửa sổ, Cố Diễm cùng Dương Sóc đương nhiên cũng nghe thấy mấy người đàn ông bên ngoài đối thoại.
Dương Sóc nhìn về phía Cố Diễm, mỉm cười, “Xem ra Cố gia rất lợi hại.”
Cố Diễm liếc Dương Sóc một cái, nhàn nhạt cười, “Phải nhìn thấy mới biết được.”
“Chúng ta gấp rút trở về?” Dương Sóc hỏi ý Cố Diễm.
Cố Diễm nghĩ nghĩ, gật đầu, “Ừm, đi vào trong đi.”
Tiến vào biên giới thành thị, hơn nữa nơi này là đại bản doanh Cố gia, chung quy so với ở bên ngoài thì an toàn hơn nhiều.
Mọi người không có ý kiến, sau đó hai chiếc xe chạy về hướng nội thành.
Nửa đêm, thời điểm hai chiếc xe tiến vào nội thành thì bị ngăn lại, kia là trạm gác được thiết lập, người trong đó… hình như còn có ký hiệu của Cố gia.
Điều kiện vào cửa cũng không cao, trên người không có vết thương, không bị lây nhiễm, sau đó mỗi người giao nộp một viên tinh hạch, những điều này không có gì là không được cả.
Trên thân bọn người Cố Diễm đều không có vết thương, tinh hạch bọn họ còn nhiều, cho nên dễ dàng qua cửa.
“Vừa rồi ở trong đó sao em không hỏi tình huống Cố gia?” Sau khi ra ngoài Dương Sóc nghi hoặc hỏi Cố Diễm.
Cố Diễm khẽ lắc đầu một cái, “Người bên ngoài cùng, hỏi cũng không được gì, tạm thời em cũng không muốn trở về quá cao điệu. Có một số việc ngầm làm tương đối thú vị hơn.”
Có một số việc? Dương Sóc chớp mắt nhìn, vốn muốn hỏi là chuyện gì, nhưng suy nghĩ một chút vẫn là không hỏi, chỉ cười nhìn người bên cạnh, sau đó nhẹ gật đầu, “Được rồi.”
Phương Quốc cẩn thận đụng đụng cùi chỏ Trình Viễn, “Lão đại, Cố gia rất trâu bò.”
Trình Viễn giống như cười mà không phải cười liếc nhìn đối phương, “Ừ. Cậu muốn nói cái gì?”
Phương Quốc trừng mắt nhìn, “Đương nhiên là thuận tiện ôm đùi.”
Trình Viễn vỗ vỗ đầu Phương Quốc, “Là cậu nhiều mưu ma chước quỷ, muốn ôm thì phải ôm cho chặt.”
Phương Quốc hì hì cười ngây ngô. Ba huynh đệ Đổng Dương Thanh đưa mắt nhìn nhau một cái, sau đó bắt kịp bước chân Trình Viễn.
Cố Diễm cũng không mang mọi người đi về hướng Cố gia, mà là đến nội thành tìm một gian phòng ở lại.
Đương nhiên, các gian phòng bên trong nội thành đều đã sớm hoạch định xong, cũng không phải ở chùa.
Lúc này cách tận thế cũng chỉ có một tháng, có điều thành phố này ngược lại không hề hỗn loạn.
Trong quân đội không chỉ có Cố gia tồn tại, còn có một Lý gia, sau đó là quân đội chính phủ. Có điều quân đội bên kia tương đối xui xẻo, bởi quân đội trú đóng ở thành phố này vốn không nhiều lắm, hơn nữa những binh sĩ kia có khá nhiều người biến thành thây ma! Cho nên, thực lực quân bộ ngược lại yếu nhất!
Về phần chính phủ, thời điểm không có quân đội ủng hộ, cũng bất quá là vật bài trí ngoài mặt mà thôi, có điều ở phương diện hiệu triệu cùng nhân tâm làm không tệ lắm.
Cho nên, hiện tại thành phố này có thể nói có ba đại thế lực, Cố gia, Lý gia, cùng với quân chính phương do quân đội và chính phủ hợp nhất, trong đó, Cố gia xem như thế lực uy tín lâu năm, mà Lý gia mấy năm gần đây mới ra đời và phát triển trong thành phố, cho nên thế lực so với Cố gia có chút không theo kịp. Có điều khi tận thế đến, Cố gia nắm chặt cơ hội, mà động tác của Lý gia cũng kịp thời, nắm bắt cũng rất thỏa đáng, vì vậy, hiện tại thành phố này xem như tạo thành thế chân vạc.
Nơi ở là dùng ba miếng tinh hạch làm tiền thuê tháng để đổi, là một ngôi biệt thự, nhưng lại rất rộng rãi.
Tổng cộng có ba tầng, bao gồm cả tầng hầm ngầm ở bên trong, hơn nữa còn có hai cái ga ra.
An bài hết thảy bọn Trình Viễn ở lầu một, bọn người Dương Sóc, Trương Quân, Liễu Phi Tuyết đều ở lầu hai. Lầu ba tạm thời dùng để dự trữ vật tư, xe dừng ở ga ra.
Sau khi chỉnh lý thỏa đáng, Cố Diễm cùng Dương Sóc trở về phòng.
Nơi này nước không khan hiếm như bên ngoài, mặc dù nước máy đã không thể dùng, nhưng về sau khai thác nước giếng vẫn có thể sử dụng, hơn nữa còn có năng lượng mặt trời, cho nên, trải qua một số lắp đặt, khu dân cư trong thành phố mỗi ngày cung cấp nước bốn giờ, theo thứ tự là buổi sáng bảy giờ đến tám giờ, buổi chiều một giờ đến hai giờ, cùng buổi tối tám giờ đến mười giờ.
Lúc này là nửa đêm, đương nhiên không có nước, nhưng mà có thể đốt. Khí than nơi này mặc dù hơi mắc tiền, nhưng là có, vẫn là câu ngạn ngữ kia, có tiền có thể sai khiến ma quỷ, hiện tại tiền đổi thành tinh hạch, đạo lý vẫn như vậy.
Cố Diễm cùng Dương Sóc đều qua loa tắm rửa một lượt, nhìn đối phương lần nữa thay quần áo ra ngoài, Dương Sóc chớp mắt nhìn, biết đối phương định đêm khuya về Cố gia.
Dương Sóc nhìn sang, “Cần anh đi cùng không?”
Cố Diễm giống như cười mà không phải cười, “Em thật hy vọng anh đi, có điều anh khẳng định anh muốn đi?”
Dương Sóc nghĩ nghĩ, vẫn lắc đầu, “A, vẫn là quên đi, anh chờ em trở về.”
Cố Diễm thở dài, “Ừm, vậy anh nghỉ ngơi sớm chút.”
Dương Sóc có chút đau lòng cho người này, kéo đối phương qua khẽ hôn lên môi y, “Trở về sớm chút, anh chờ, Diễm, em phải biết rằng, mùi vị độc thủ không khuê (một mình một phòng trong ngày tân hôn thời xưa, hiện nay còn dùng để chỉ những cô gái chưa lấy chồng [baidu] – anh vô sỉ >.
Càng tới gần ngoại thành thành phố J gặp được người cũng càng nhiều.
Hơn nữa rất nhiều người tiến vào thành phố J, đằng trước đằng sau, bọn họ đã gặp được không ít đoàn xe.
Chạng vạng tối một ngày này, bọn hộ rốt cục đến vùng ngoại ô thành phố J.
“Ơ hay, hai người các cậu làm sao giờ mới trở về.” Một chàng trai trẻ tuổi nghênh tiếp hai người trung niên.
Một trong hai người kia lắc đầu, “Đừng nhắc nữa, ở đầu kia Bắc Giao đụng phải một con hổ biến dị, nếu không có quân đội Cố gia hãm chân nó, bọn tôi hôm nay có thể trở về hay không còn không biết.”
“Thảo nào chật vật như vậy.” Sắc mặt chàng trai trẻ tuổi hơi thay đổi.
“Được rồi không nói nữa, chúng ta mau trở về đi.” Một người trung niên khác nhanh chóng nói, sau đó, ba người cùng lên một chiếc xe việt dã, xe lướt nhanh rời đi.
Trên xe mở cửa sổ, Cố Diễm cùng Dương Sóc đương nhiên cũng nghe thấy mấy người đàn ông bên ngoài đối thoại.
Dương Sóc nhìn về phía Cố Diễm, mỉm cười, “Xem ra Cố gia rất lợi hại.”
Cố Diễm liếc Dương Sóc một cái, nhàn nhạt cười, “Phải nhìn thấy mới biết được.”
“Chúng ta gấp rút trở về?” Dương Sóc hỏi ý Cố Diễm.
Cố Diễm nghĩ nghĩ, gật đầu, “Ừm, đi vào trong đi.”
Tiến vào biên giới thành thị, hơn nữa nơi này là đại bản doanh Cố gia, chung quy so với ở bên ngoài thì an toàn hơn nhiều.
Mọi người không có ý kiến, sau đó hai chiếc xe chạy về hướng nội thành.
Nửa đêm, thời điểm hai chiếc xe tiến vào nội thành thì bị ngăn lại, kia là trạm gác được thiết lập, người trong đó… hình như còn có ký hiệu của Cố gia.
Điều kiện vào cửa cũng không cao, trên người không có vết thương, không bị lây nhiễm, sau đó mỗi người giao nộp một viên tinh hạch, những điều này không có gì là không được cả.
Trên thân bọn người Cố Diễm đều không có vết thương, tinh hạch bọn họ còn nhiều, cho nên dễ dàng qua cửa.
“Vừa rồi ở trong đó sao em không hỏi tình huống Cố gia?” Sau khi ra ngoài Dương Sóc nghi hoặc hỏi Cố Diễm.
Cố Diễm khẽ lắc đầu một cái, “Người bên ngoài cùng, hỏi cũng không được gì, tạm thời em cũng không muốn trở về quá cao điệu. Có một số việc ngầm làm tương đối thú vị hơn.”
Có một số việc? Dương Sóc chớp mắt nhìn, vốn muốn hỏi là chuyện gì, nhưng suy nghĩ một chút vẫn là không hỏi, chỉ cười nhìn người bên cạnh, sau đó nhẹ gật đầu, “Được rồi.”
Phương Quốc cẩn thận đụng đụng cùi chỏ Trình Viễn, “Lão đại, Cố gia rất trâu bò.”
Trình Viễn giống như cười mà không phải cười liếc nhìn đối phương, “Ừ. Cậu muốn nói cái gì?”
Phương Quốc trừng mắt nhìn, “Đương nhiên là thuận tiện ôm đùi.”
Trình Viễn vỗ vỗ đầu Phương Quốc, “Là cậu nhiều mưu ma chước quỷ, muốn ôm thì phải ôm cho chặt.”
Phương Quốc hì hì cười ngây ngô. Ba huynh đệ Đổng Dương Thanh đưa mắt nhìn nhau một cái, sau đó bắt kịp bước chân Trình Viễn.
Cố Diễm cũng không mang mọi người đi về hướng Cố gia, mà là đến nội thành tìm một gian phòng ở lại.
Đương nhiên, các gian phòng bên trong nội thành đều đã sớm hoạch định xong, cũng không phải ở chùa.
Lúc này cách tận thế cũng chỉ có một tháng, có điều thành phố này ngược lại không hề hỗn loạn.
Trong quân đội không chỉ có Cố gia tồn tại, còn có một Lý gia, sau đó là quân đội chính phủ. Có điều quân đội bên kia tương đối xui xẻo, bởi quân đội trú đóng ở thành phố này vốn không nhiều lắm, hơn nữa những binh sĩ kia có khá nhiều người biến thành thây ma! Cho nên, thực lực quân bộ ngược lại yếu nhất!
Về phần chính phủ, thời điểm không có quân đội ủng hộ, cũng bất quá là vật bài trí ngoài mặt mà thôi, có điều ở phương diện hiệu triệu cùng nhân tâm làm không tệ lắm.
Cho nên, hiện tại thành phố này có thể nói có ba đại thế lực, Cố gia, Lý gia, cùng với quân chính phương do quân đội và chính phủ hợp nhất, trong đó, Cố gia xem như thế lực uy tín lâu năm, mà Lý gia mấy năm gần đây mới ra đời và phát triển trong thành phố, cho nên thế lực so với Cố gia có chút không theo kịp. Có điều khi tận thế đến, Cố gia nắm chặt cơ hội, mà động tác của Lý gia cũng kịp thời, nắm bắt cũng rất thỏa đáng, vì vậy, hiện tại thành phố này xem như tạo thành thế chân vạc.
Nơi ở là dùng ba miếng tinh hạch làm tiền thuê tháng để đổi, là một ngôi biệt thự, nhưng lại rất rộng rãi.
Tổng cộng có ba tầng, bao gồm cả tầng hầm ngầm ở bên trong, hơn nữa còn có hai cái ga ra.
An bài hết thảy bọn Trình Viễn ở lầu một, bọn người Dương Sóc, Trương Quân, Liễu Phi Tuyết đều ở lầu hai. Lầu ba tạm thời dùng để dự trữ vật tư, xe dừng ở ga ra.
Sau khi chỉnh lý thỏa đáng, Cố Diễm cùng Dương Sóc trở về phòng.
Nơi này nước không khan hiếm như bên ngoài, mặc dù nước máy đã không thể dùng, nhưng về sau khai thác nước giếng vẫn có thể sử dụng, hơn nữa còn có năng lượng mặt trời, cho nên, trải qua một số lắp đặt, khu dân cư trong thành phố mỗi ngày cung cấp nước bốn giờ, theo thứ tự là buổi sáng bảy giờ đến tám giờ, buổi chiều một giờ đến hai giờ, cùng buổi tối tám giờ đến mười giờ.
Lúc này là nửa đêm, đương nhiên không có nước, nhưng mà có thể đốt. Khí than nơi này mặc dù hơi mắc tiền, nhưng là có, vẫn là câu ngạn ngữ kia, có tiền có thể sai khiến ma quỷ, hiện tại tiền đổi thành tinh hạch, đạo lý vẫn như vậy.
Cố Diễm cùng Dương Sóc đều qua loa tắm rửa một lượt, nhìn đối phương lần nữa thay quần áo ra ngoài, Dương Sóc chớp mắt nhìn, biết đối phương định đêm khuya về Cố gia.
Dương Sóc nhìn sang, “Cần anh đi cùng không?”
Cố Diễm giống như cười mà không phải cười, “Em thật hy vọng anh đi, có điều anh khẳng định anh muốn đi?”
Dương Sóc nghĩ nghĩ, vẫn lắc đầu, “A, vẫn là quên đi, anh chờ em trở về.”
Cố Diễm thở dài, “Ừm, vậy anh nghỉ ngơi sớm chút.”
Dương Sóc có chút đau lòng cho người này, kéo đối phương qua khẽ hôn lên môi y, “Trở về sớm chút, anh chờ, Diễm, em phải biết rằng, mùi vị độc thủ không khuê (một mình một phòng trong ngày tân hôn thời xưa, hiện nay còn dùng để chỉ những cô gái chưa lấy chồng [baidu] – anh vô sỉ >.
/92
|