Từ sau khi xảy ra chuyện với Tiền Chính Giai, Lý Huyền Lương phải ở lại khu du lịch dưỡng thương mấy ngày. Mã Thần Nhất nhận ra được, Lý Huyền Lương đã có chút thay đổi nhỏ. Tuy rằng ánh mắt y nhìn hắn vẫn còn chút lạnh nhạt, nhưng không giống như trước đây tràn ngập địch ý cùng chán ghét.
Mấy ngày trước, hắn bảo muốn lấy tinh dầu hoa hồng xoa lên vết bầm của y cho mau tan, y cư nhiên không cự tuyệt cũng không phản kháng. Thậm chí y chỉ cắn răng nhẫn nại chịu đựng đau đớn, lại càng không mở miệng mắng hắn ra tay độc ác hay muốn trả thù các loại. Nếu đổi lại trước kia, chuyện của Tiền Chính Giai cộng thêm hận ý mà y dành cho hắn, căn bản không có khả năng thuận theo hắn, mặc cho hắn bài bố mà không phản kháng.
Trước đây, Mã Thần Nhất đã phát hiện Lý Huyền Lương rất gầy, sau khi bị bệnh lại càng trơ xương hơn nữa, buổi tối khi hắn ôm y ngủ, cảm thấy y thật sự gầy như que củi. Cho nên, mỗi bữa cơm hắn đều dùng đủ mọi biện pháp để ép y ăn càng nhiều càng tốt, kể cả những món bình thường y không thích, vậy nhưng y chỉ cau mày rồi nhẫn nại ăn hết. Nếu là trước đây, y căn bản sẽ không thèm nhìn tới, hoặc trực tiếp không ăn, thậm chí quay đầu đi ngủ luôn.
Vào ban đêm khi hai người ở trên giường, trong lúc Lý Huyền Lương còn thanh tỉnh, nếu Mã Thần Nhất nói muốn ôm y ngủ, y sẽ dùng mọi lý do để cự tuyệt, nét mặt chán ghét cùng phản cảm lộ rõ ra, thậm chí còn có mấy lần y trở mặt với hắn, trực tiếp rời khỏi giường. Hắn chỉ có thể đợi lúc y ngủ say thì mới được thỏa lòng khát khao. Thế mà mấy ngày nay, khi hắn nhịn không được ôm sát lấy y, rõ ràng y chưa hề ngủ nhưng thái độ lại rất khác thường, chỉ nhắm mắt giả đò đã ngủ, không hề phản kháng quá mức hành động của hắn.
Tất cả những điều này đều khiến Mã Thần Nhất nảy sinh một loại ảo giác. Có đúng hay không, như vậy cho thấy nội tâm Lý Huyền Lương đã bắt đầu chậm rãi tiếp nhận hắn? Dù không phải hoàn toàn tiếp nhận, chắc chỉ được phân nửa, hoặc có lẽ chỉ một phần ba… Nhưng dù ít thế nào đi nữa, chỉ cần đã có một bước tiến, sau này khẳng định sẽ ngày càng nhiều hơn, thậm chí còn có hi vọng sẽ tiếp nhận hoàn toàn?
Nghĩ tới đây, Mã Thần Nhất xoa xoa thái dương, có chút bất đắc dĩ. Tất cả những giả thiết này… quá xa vời rồi. Rất có khả năng, đây là do hắn tự mình ảo tưởng mà thôi.
Lý Huyền Lương tắm rửa xong, lau khô thân thể, chầm chập rời khỏi phòng tắm. Vết thương nơi thắt lưng và bắp đùi đã không còn nghiêm trọng như mấy ngày trước. Y trực tiếp đi đến bàn, rót một ly nước. Sau khi đã uống cạn, y trở lại giường, tiện tay cầm lấy điều khiển từ xa chuẩn bị mở TV.
Mã Thần Nhất ngồi trên ghế, ngẩng đầu nhìn Lý Huyền Lương một cái, sau đó đứng dậy đoạt lấy điều khiển trong tay y. Hắn nhìn ra ngoài trời một chút, nói: “Đừng xem nữa, thay quần áo đi, tôi dẫn cậu ra ngoài ăn.”
Lý Huyền Lương nhìn hắn, gật đầu. Mấy hôm nay cứ phải ở mãi trong phòng, quả thật đã chán muốn chết rồi, y rất mong được ra ngoài sớm một chút.
Mã Thần Nhất quay người đi, giúp y chọn lấy một bộ quần áo đặt lên giường. Đã giúp y xoa vết bầm mấy hôm liền, thế nên y không còn kiêng kỵ gì hắn nữa, trực tiếp cởi từng chiếc nút áo ngủ ra.
Vết bầm bên hông cùng trên vai đã chuyển thành màu một đen sậm, ở trên da thịt trắng nõn nhìn có chút đau lòng. Mã Thần Nhất chạm nhẹ vào, hỏi: “Còn đau không?”
Lý Huyền Lương lắc đầu, sau đó nhanh chóng mặc vào chiếc áo thun màu vàng nhạt có nón trùm phía sau. Do dự một chút, y cởi luôn chiếc quần ngủ ra. Động tác mặc quần jean của y có hơi chút gấp gáp, góc độ cẳng chân gập lại hơi lớn, khiến y thoáng cau mày vì đau, liền ngồi trở lại giường, xoa xoa lên bắp đùi phải. Mã Thần Nhất thấy thế vội ngồi xổm xuống, nắm lấy chân y nhìn một chút, lòng bàn tay chậm rãi đỡ lấy đầu gối, giúp y xoa nhẹ vài cái. Bởi vì phạm vi của vùng đầu gối hơi nhỏ, động tác của hắn không lớn lắm, tay còn lại liền muốn dựa vào cẳng chân để cố định. Lý Huyền Lương vội vàng cúi người xuống đẩy tay hắn ra, nói: “Không cần làm nữa, được rồi.”
Ngày nào Mã Thần Nhất cũng giúp Lý Huyền Lương xoa vết bầm, thế nhưng cứ mỗi khi xoa đến đầu gối, y đều có loại phản ứng này. Lúc đầu, hắn còn cho là y bị đau, nhưng hắn vẫn không hề buông tay, chỉ chăm chú nhìn nét mặt y để đoán xem rốt cuộc đầu gối có bị thương nghiêm trọng lắm không? Có phải khớp xương đã bị tổn thương nên y mới không cho hắn chạm đến đó? Thế nhưng, hắn thấy động tác bước đi của y cũng coi như bình thường, chắc hẳn là không có gì đáng ngại.
Hắn lấy tay đỡ nhẹ đầu gối, hỏi: “Có phải rất đau không?”
Đầu gối Lý Huyền Lương thoáng run lên, ánh mắt tức giận nhìn hắn, nửa ngày sau mới cắn răng nói: “Buông tay.”
Mã Thần Nhất làm sao lại buông ra? Hắn tỉ mỉ kiểm tra trên dưới một lượt, thấy đúng là không có vấn đề gì, nhưng vẫn chưa yên tâm lắm, thầm nghĩ ngày mai có lẽ phải đưa Lý Huyền Lương tới bệnh viện chụp CT. Biết đâu xương bánh chè đã bị một vết rạn nhỏ?
Lý Huyền Lương đẩy tay hắn ra, gương mặt đỏ ửng, giọng nói có chút giận dỗi: “Này, cậu mau buông tay. Tôi không nói tôi bị đau, tôi chỉ nói cậu bỏ tay ra khỏi chỗ đó thôi.”
Mã Thần Nhất nghe xong thì hoàn toàn ngây ngốc. Bỏ tay ra khỏi chỗ đó? Hắn nhịn không được, ngay dưới đầu gối của y vuốt nhẹ hai cái. Lý Huyền Lương nhất thời toàn thân run lên, muốn trực tiếp đạp mạnh hắn một cái, kết quả lại không cách nào rút chân ra được.
“Nè, Mã Thần Nhất, cậu buông tay.”
Vẫn nắm chặt đầu gối của y, hắn đột nhiên hiểu ra, lập tức buông tay. Đáng lẽ hắn phải nghĩ ra từ sớm, thể chất của y vốn dĩ mẫn cảm hơn người bình thường rất nhiều, đặc biệt là những nơi ít khi chạm đến, lại càng mẫn cảm hơn những bộ phận khác.
Nở một nụ cười đầy ý vị sâu xa, hắn đỡ lấy cổ chân của y, giúp y từ từ mặc quần jean vào. Lý Huyền Lương sắc mặt rất kém, gạt tay hắn ra, cúi người xuống tự mình nhanh chóng mặc quần.
Mã Thần Nhất đứng một bên vuốt cằm, tâm tình hưng phấn. Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, thầm nghĩ nếu sau này có làm ‘chuyện đó’ với y, hắn nhất định phải thử ở những chỗ mẫn cảm kia xem sao…
Sau khi giúp Lý Huyền Lương mặc chiếc áo khoác lông màu trắng, lại choàng thêm một chiếc khăn choàng cổ, hai người mới rời khỏi khách sạn.
Hai ngày nay, nhiệt độ bên ngoài đột nhiên hạ xuống, khiến cho từng trận tuyết cứ rơi liên tục, không hề có chút dấu hiệu ngừng lại. Xuống lầu rồi, hai người đi qua đường nhỏ, đến khu vực phía sau khu du lịch, đứng trên lầu cao nhìn về phía xa xa bên trái, toàn bộ khu du lịch như bị bao phủ bởi một tầng tuyết trắng, núi cao cùng thung lũng giăng khắp nói. Lý Huyền Lương nhịn không được, phóng tầm mắt vượt qua tầng tầng lớp lớp núi non nhìn về phía chân trời. Ở nơi xa xôi nhất đó, phảng phất như có một dòng sông, mặt băng phản xạ ánh sáng mặt trời buổi hoàng hôn, chạm vào đáy mắt, đẹp tới nỗi dường như muốn đóng băng đôi mắt.
Lý Huyền Lương cúi đầu xuống, lấy tay che ngang mắt, đầu ngón tay có chút lạnh lẽo. Mã Thần Nhất đang hà hơi vào tay cho bớt lạnh, xoay người nhìn y một cái rồi trực tiếp ôm lấy y, kéo trở về.
Phía sau khách sạn là một quán ăn nhỏ, mặt tiền hết sức đơn giản, ngay cả phía trên hộp đèn quảng cáo cũng viết sai mấy chữ. Lúc hai người đi ngang qua, Mã Thần Nhất cả nhìn cũng không thèm nhìn. Hắn muốn đến những nhà hàng sang trọng hơn, thế nhưng Lý Huyền Lương lại dừng bước, tỏ ý muốn vào đây ăn.
Y là một người bình thường, không cần phải giống như Mã Thần Nhất, ăn một bữa cơm đến mấy trăm hay thậm chí mấy nghìn đồng. Người giống như hắn thật sự là có bệnh mà, trong lòng y tràn đầy khinh bỉ: bệnh nhà giàu, hết thuốc chữa!
Mở cửa buôn bán là một cặp vợ chồng người bản địa, tuy vị trí quán ăn không tốt lắm, nhưng bù lại giá thức ăn khá rẻ, chủ quán cũng nhiệt tình hiếu khách. Hai người tìm một cái bàn sạch sẽ ngồi xuống, Mã Thần Nhất miễn cưỡng gọi vài món ăn, sau đó lại gọi thêm một lon nước trái cây.
Lý Huyền Lương nhìn nhân viên phục vụ đem lon nước trái cây tới, nhíu mày hỏi: “Gọi cái này làm gì?”
Mã Thần Nhất ngẩng đầu nhìn y một cái, “Gọi cho cậu uống.”
Lý Huyền Lương có chút tức giận: “Tôi không phải đàn bà, sao lại uống nước trái cây hả?”
Mã Thần Nhất ngớ người nhìn y: “…”
Trong khi chờ đợi, Mã Thần Nhất theo thói quen lấy gói thuốc ra mới phát hiện nó đã trống không rồi. Hắn cau mày nhìn về phía quầy hàng, hình như cũng có bán thuốc lá. Hắn gọi nhân viên phục vụ tới hỏi thử, hóa ra loại xì gà hắn thường hút ở đây không có. Trong quán chỉ bán những loại thuốc thường thường rẻ tiền, giá cao nhất là 50 đồng. Vốn định bảo nhân viên phục vụ cứ đi đi, nhưng suy nghĩ một chút, hắn lại lấy tiền ra mua một gói. Sau khi mở ra, hắn nhét điếu thuốc vào miệng, lại tiện tay đem chiếc bật lửa bằng bạc mạ vàng ra châm lửa. Hít vào một hơi, hắn nhất thời nhíu mày lại, nét mặt có phần cứng ngắc. Nhìn điếu thuốc trong tay một chút, hắn quyết định dụi vào gạt tàn.
Ngẩng đầu lên, thấy Lý Huyền Lương đang uống cạn lon nước trái cây, hắn sửng sốt hỏi: “Cậu không phải không uống nước trái cây sao?”
Sắc mặt Lý Huyền Lương hơi ngượng ngùng, đành trả lời qua loa: “Đang khát, có thì uống thôi.”
Mã Thần Nhất: “…”
Sau khi cơm nước được dọn ra, Mã Thần Nhất chỉ ăn có mấy miếng đã buông đũa xuống, tựa lưng vào ghế nhìn Lý Huyền Lương ăn.
Những người ngồi phía sau cứ liên tiếp đưa mắt nhìn về phía bọn họ, trong đó có một nữ sinh gần như ăn một miếng lại liếc nhìn một cái, những người ngồi phía trước cũng không ngừng quay đầu lại quan sát chăm chú. Tất cả mọi người đều có chung suy nghĩ, người như bọn họ sao lại đến dùng cơm ở một quán ăn có giá chỉ hơn 10 đồng một món này?
Người ngồi bên ngoài anh tuấn nghiêm nghị, phong độ lỗi lạc, ánh mắt thâm trầm sâu sắc, đường cong chiếc cằm kiên nghị hữu lực. Toàn thân đều là hàng hiệu của Pháp, trên quần áo không có lấy một nếp nhăn, trên cổ tay là chiếc đồng hồ đắt tiền sáng chói, vừa nhìn đã biết hắn thuộc tầng lớp thượng lưu trong xã hội, nhất cử nhất động đều vô cùng có khí thế.
Người còn lại tuy chỉ mặc một chiếc áo khoác trắng thông thường, quần jean vào xanh nhạt cộng thêm chiếc khăn choàng cổ, vóc người cũng có chút gầy gò. Thế nhưng da thịt của y lại trắng nõn, mặt mày tuấn tú, thần sắc hồng hào, bộ dạng đầy quyến rũ cuốn hút, chỉ là lúc ăn không đẹp mắt cho lắm.
Ngay đến chủ quán cũng có phần nghi hoặc, hai người bọn họ vừa bước vào thì ông đã nhìn ra được, bọn họ với cái quán nhỏ này hoàn toàn không hợp nhau.
Mã Thần Nhất thấy Lý Huyền Lương đã ăn xong rồi liền đứng dậy trả tiền, sau đó ngay cả tiền thừa cũng không thèm nhìn đến, cứ như vậy túm lấy Lý Huyền Lương kéo ra ngoài, để lại nhân viên phục vụ đã hoàn toàn hóa đá. Một tay hắn cầm năm sáu tờ một trăm đồng, tay còn lại cầm hóa đơn chỉ có 89 đồng, nhất thời vui sướng vô cùng, khiến những nhân viên phục vụ khác trên mặt tràn đầy ước ao.
Tới nơi này đã nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu tiên Lý Huyền Lương được ra ngoài dạo chơi ngắm cảnh. Tuy sắc trời có hơi tối, thế nhưng y vẫn tràn đầy cao hứng nhìn trái nhìn phải khắp nơi.
Xa xa có một tòa nhà nhỏ với kiến trúc khác biệt, tạo hình mang đậm phong cách cổ xưa, rất có cảm giác an nhàn tách biệt thế gian. Nhìn gần hơn một chút, lại cảm thấy rất có ý cảnh, là một nét cao ngạo xa rời cõi tục, tuyệt thế mà độc lập, rồi lại hòa làm một thể với phong cảnh xung quanh.
Mã Thần Nhất nhìn y một chút, thử thăm dò: “Nếu cậu thích, sau này tôi sẽ xây một ngôi biệt thự ở đây để hai chúng ta ở, cậu thấy thế nào?”
Lý Huyền Lương thoáng sửng người, ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi ngược lại: “Sau này? Hai chúng ta ở?”
Mã Thần Nhất nhìn y, đáp: “Ừ, cậu ở lại bên cạnh tôi, sau này hai chúng ta sẽ ở đây.”
Lý Huyền Lương quay đầu nhìn hắn: “Cậu đang nói chuyện buồn cười gì vậy hả? Hiệp nghị không phải chỉ có thời hạn một năm thôi sao?”
Nắm lấy tay y, hắn cố gắng bình tĩnh nói: “Tiểu Lương, chuyện hiệp nghị tôi thật sự rất xin lỗi. Lúc đó tôi không còn cách nào khác nên mới ra kỳ hạn một năm với cậu. Thật ra, tôi chỉ muốn cậu mãi mãi ở bên cạnh tôi, tôi thật sự rất…”
Lý Huyền Lương nghe vậy, sắc mặt hoàn toàn thay đổi, cảm thấy như mới bị ai đó quất thẳng một roi vào tim. “Chát!” một tiếng, y gạt tay hắn ra, tức giận nói: “Ý của cậu là hiệp nghị căn bản không có ý nghĩa gì hết? Tất cả đều do cậu muốn đùa giỡn với tôi?”
Thấy y có chút kích động, trong lòng hắn biết là không ổn rồi, hắn đã nói ra chuyện này quá sớm. Lập tức, hắn có chút khó khăn thay đổi giọng điệu: “Tiểu Lương, cậu trước tiên đừng kích động, vừa rồi tôi chỉ…”
Điều Lý Huyền Lương sợ nhất trong lòng chính là Mã Thần Nhất sẽ nuốt lời. Không cách nào khống chế, y lui về sau hai bước, tràn đầy phẫn nộ cắt ngang lời hắn: “Mã Thần Nhất, cậu làm người sao có thể đê tiện như thế? Hiệp nghị rõ ràng chỉ có một năm, hiện tại cậu lại muốn đổi ý, muốn chúng ta ở cùng nhau? Cậu đang nói chuyện cười à? Điều này sao có thể?”
Mấy ngày trước, hắn bảo muốn lấy tinh dầu hoa hồng xoa lên vết bầm của y cho mau tan, y cư nhiên không cự tuyệt cũng không phản kháng. Thậm chí y chỉ cắn răng nhẫn nại chịu đựng đau đớn, lại càng không mở miệng mắng hắn ra tay độc ác hay muốn trả thù các loại. Nếu đổi lại trước kia, chuyện của Tiền Chính Giai cộng thêm hận ý mà y dành cho hắn, căn bản không có khả năng thuận theo hắn, mặc cho hắn bài bố mà không phản kháng.
Trước đây, Mã Thần Nhất đã phát hiện Lý Huyền Lương rất gầy, sau khi bị bệnh lại càng trơ xương hơn nữa, buổi tối khi hắn ôm y ngủ, cảm thấy y thật sự gầy như que củi. Cho nên, mỗi bữa cơm hắn đều dùng đủ mọi biện pháp để ép y ăn càng nhiều càng tốt, kể cả những món bình thường y không thích, vậy nhưng y chỉ cau mày rồi nhẫn nại ăn hết. Nếu là trước đây, y căn bản sẽ không thèm nhìn tới, hoặc trực tiếp không ăn, thậm chí quay đầu đi ngủ luôn.
Vào ban đêm khi hai người ở trên giường, trong lúc Lý Huyền Lương còn thanh tỉnh, nếu Mã Thần Nhất nói muốn ôm y ngủ, y sẽ dùng mọi lý do để cự tuyệt, nét mặt chán ghét cùng phản cảm lộ rõ ra, thậm chí còn có mấy lần y trở mặt với hắn, trực tiếp rời khỏi giường. Hắn chỉ có thể đợi lúc y ngủ say thì mới được thỏa lòng khát khao. Thế mà mấy ngày nay, khi hắn nhịn không được ôm sát lấy y, rõ ràng y chưa hề ngủ nhưng thái độ lại rất khác thường, chỉ nhắm mắt giả đò đã ngủ, không hề phản kháng quá mức hành động của hắn.
Tất cả những điều này đều khiến Mã Thần Nhất nảy sinh một loại ảo giác. Có đúng hay không, như vậy cho thấy nội tâm Lý Huyền Lương đã bắt đầu chậm rãi tiếp nhận hắn? Dù không phải hoàn toàn tiếp nhận, chắc chỉ được phân nửa, hoặc có lẽ chỉ một phần ba… Nhưng dù ít thế nào đi nữa, chỉ cần đã có một bước tiến, sau này khẳng định sẽ ngày càng nhiều hơn, thậm chí còn có hi vọng sẽ tiếp nhận hoàn toàn?
Nghĩ tới đây, Mã Thần Nhất xoa xoa thái dương, có chút bất đắc dĩ. Tất cả những giả thiết này… quá xa vời rồi. Rất có khả năng, đây là do hắn tự mình ảo tưởng mà thôi.
Lý Huyền Lương tắm rửa xong, lau khô thân thể, chầm chập rời khỏi phòng tắm. Vết thương nơi thắt lưng và bắp đùi đã không còn nghiêm trọng như mấy ngày trước. Y trực tiếp đi đến bàn, rót một ly nước. Sau khi đã uống cạn, y trở lại giường, tiện tay cầm lấy điều khiển từ xa chuẩn bị mở TV.
Mã Thần Nhất ngồi trên ghế, ngẩng đầu nhìn Lý Huyền Lương một cái, sau đó đứng dậy đoạt lấy điều khiển trong tay y. Hắn nhìn ra ngoài trời một chút, nói: “Đừng xem nữa, thay quần áo đi, tôi dẫn cậu ra ngoài ăn.”
Lý Huyền Lương nhìn hắn, gật đầu. Mấy hôm nay cứ phải ở mãi trong phòng, quả thật đã chán muốn chết rồi, y rất mong được ra ngoài sớm một chút.
Mã Thần Nhất quay người đi, giúp y chọn lấy một bộ quần áo đặt lên giường. Đã giúp y xoa vết bầm mấy hôm liền, thế nên y không còn kiêng kỵ gì hắn nữa, trực tiếp cởi từng chiếc nút áo ngủ ra.
Vết bầm bên hông cùng trên vai đã chuyển thành màu một đen sậm, ở trên da thịt trắng nõn nhìn có chút đau lòng. Mã Thần Nhất chạm nhẹ vào, hỏi: “Còn đau không?”
Lý Huyền Lương lắc đầu, sau đó nhanh chóng mặc vào chiếc áo thun màu vàng nhạt có nón trùm phía sau. Do dự một chút, y cởi luôn chiếc quần ngủ ra. Động tác mặc quần jean của y có hơi chút gấp gáp, góc độ cẳng chân gập lại hơi lớn, khiến y thoáng cau mày vì đau, liền ngồi trở lại giường, xoa xoa lên bắp đùi phải. Mã Thần Nhất thấy thế vội ngồi xổm xuống, nắm lấy chân y nhìn một chút, lòng bàn tay chậm rãi đỡ lấy đầu gối, giúp y xoa nhẹ vài cái. Bởi vì phạm vi của vùng đầu gối hơi nhỏ, động tác của hắn không lớn lắm, tay còn lại liền muốn dựa vào cẳng chân để cố định. Lý Huyền Lương vội vàng cúi người xuống đẩy tay hắn ra, nói: “Không cần làm nữa, được rồi.”
Ngày nào Mã Thần Nhất cũng giúp Lý Huyền Lương xoa vết bầm, thế nhưng cứ mỗi khi xoa đến đầu gối, y đều có loại phản ứng này. Lúc đầu, hắn còn cho là y bị đau, nhưng hắn vẫn không hề buông tay, chỉ chăm chú nhìn nét mặt y để đoán xem rốt cuộc đầu gối có bị thương nghiêm trọng lắm không? Có phải khớp xương đã bị tổn thương nên y mới không cho hắn chạm đến đó? Thế nhưng, hắn thấy động tác bước đi của y cũng coi như bình thường, chắc hẳn là không có gì đáng ngại.
Hắn lấy tay đỡ nhẹ đầu gối, hỏi: “Có phải rất đau không?”
Đầu gối Lý Huyền Lương thoáng run lên, ánh mắt tức giận nhìn hắn, nửa ngày sau mới cắn răng nói: “Buông tay.”
Mã Thần Nhất làm sao lại buông ra? Hắn tỉ mỉ kiểm tra trên dưới một lượt, thấy đúng là không có vấn đề gì, nhưng vẫn chưa yên tâm lắm, thầm nghĩ ngày mai có lẽ phải đưa Lý Huyền Lương tới bệnh viện chụp CT. Biết đâu xương bánh chè đã bị một vết rạn nhỏ?
Lý Huyền Lương đẩy tay hắn ra, gương mặt đỏ ửng, giọng nói có chút giận dỗi: “Này, cậu mau buông tay. Tôi không nói tôi bị đau, tôi chỉ nói cậu bỏ tay ra khỏi chỗ đó thôi.”
Mã Thần Nhất nghe xong thì hoàn toàn ngây ngốc. Bỏ tay ra khỏi chỗ đó? Hắn nhịn không được, ngay dưới đầu gối của y vuốt nhẹ hai cái. Lý Huyền Lương nhất thời toàn thân run lên, muốn trực tiếp đạp mạnh hắn một cái, kết quả lại không cách nào rút chân ra được.
“Nè, Mã Thần Nhất, cậu buông tay.”
Vẫn nắm chặt đầu gối của y, hắn đột nhiên hiểu ra, lập tức buông tay. Đáng lẽ hắn phải nghĩ ra từ sớm, thể chất của y vốn dĩ mẫn cảm hơn người bình thường rất nhiều, đặc biệt là những nơi ít khi chạm đến, lại càng mẫn cảm hơn những bộ phận khác.
Nở một nụ cười đầy ý vị sâu xa, hắn đỡ lấy cổ chân của y, giúp y từ từ mặc quần jean vào. Lý Huyền Lương sắc mặt rất kém, gạt tay hắn ra, cúi người xuống tự mình nhanh chóng mặc quần.
Mã Thần Nhất đứng một bên vuốt cằm, tâm tình hưng phấn. Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, thầm nghĩ nếu sau này có làm ‘chuyện đó’ với y, hắn nhất định phải thử ở những chỗ mẫn cảm kia xem sao…
Sau khi giúp Lý Huyền Lương mặc chiếc áo khoác lông màu trắng, lại choàng thêm một chiếc khăn choàng cổ, hai người mới rời khỏi khách sạn.
Hai ngày nay, nhiệt độ bên ngoài đột nhiên hạ xuống, khiến cho từng trận tuyết cứ rơi liên tục, không hề có chút dấu hiệu ngừng lại. Xuống lầu rồi, hai người đi qua đường nhỏ, đến khu vực phía sau khu du lịch, đứng trên lầu cao nhìn về phía xa xa bên trái, toàn bộ khu du lịch như bị bao phủ bởi một tầng tuyết trắng, núi cao cùng thung lũng giăng khắp nói. Lý Huyền Lương nhịn không được, phóng tầm mắt vượt qua tầng tầng lớp lớp núi non nhìn về phía chân trời. Ở nơi xa xôi nhất đó, phảng phất như có một dòng sông, mặt băng phản xạ ánh sáng mặt trời buổi hoàng hôn, chạm vào đáy mắt, đẹp tới nỗi dường như muốn đóng băng đôi mắt.
Lý Huyền Lương cúi đầu xuống, lấy tay che ngang mắt, đầu ngón tay có chút lạnh lẽo. Mã Thần Nhất đang hà hơi vào tay cho bớt lạnh, xoay người nhìn y một cái rồi trực tiếp ôm lấy y, kéo trở về.
Phía sau khách sạn là một quán ăn nhỏ, mặt tiền hết sức đơn giản, ngay cả phía trên hộp đèn quảng cáo cũng viết sai mấy chữ. Lúc hai người đi ngang qua, Mã Thần Nhất cả nhìn cũng không thèm nhìn. Hắn muốn đến những nhà hàng sang trọng hơn, thế nhưng Lý Huyền Lương lại dừng bước, tỏ ý muốn vào đây ăn.
Y là một người bình thường, không cần phải giống như Mã Thần Nhất, ăn một bữa cơm đến mấy trăm hay thậm chí mấy nghìn đồng. Người giống như hắn thật sự là có bệnh mà, trong lòng y tràn đầy khinh bỉ: bệnh nhà giàu, hết thuốc chữa!
Mở cửa buôn bán là một cặp vợ chồng người bản địa, tuy vị trí quán ăn không tốt lắm, nhưng bù lại giá thức ăn khá rẻ, chủ quán cũng nhiệt tình hiếu khách. Hai người tìm một cái bàn sạch sẽ ngồi xuống, Mã Thần Nhất miễn cưỡng gọi vài món ăn, sau đó lại gọi thêm một lon nước trái cây.
Lý Huyền Lương nhìn nhân viên phục vụ đem lon nước trái cây tới, nhíu mày hỏi: “Gọi cái này làm gì?”
Mã Thần Nhất ngẩng đầu nhìn y một cái, “Gọi cho cậu uống.”
Lý Huyền Lương có chút tức giận: “Tôi không phải đàn bà, sao lại uống nước trái cây hả?”
Mã Thần Nhất ngớ người nhìn y: “…”
Trong khi chờ đợi, Mã Thần Nhất theo thói quen lấy gói thuốc ra mới phát hiện nó đã trống không rồi. Hắn cau mày nhìn về phía quầy hàng, hình như cũng có bán thuốc lá. Hắn gọi nhân viên phục vụ tới hỏi thử, hóa ra loại xì gà hắn thường hút ở đây không có. Trong quán chỉ bán những loại thuốc thường thường rẻ tiền, giá cao nhất là 50 đồng. Vốn định bảo nhân viên phục vụ cứ đi đi, nhưng suy nghĩ một chút, hắn lại lấy tiền ra mua một gói. Sau khi mở ra, hắn nhét điếu thuốc vào miệng, lại tiện tay đem chiếc bật lửa bằng bạc mạ vàng ra châm lửa. Hít vào một hơi, hắn nhất thời nhíu mày lại, nét mặt có phần cứng ngắc. Nhìn điếu thuốc trong tay một chút, hắn quyết định dụi vào gạt tàn.
Ngẩng đầu lên, thấy Lý Huyền Lương đang uống cạn lon nước trái cây, hắn sửng sốt hỏi: “Cậu không phải không uống nước trái cây sao?”
Sắc mặt Lý Huyền Lương hơi ngượng ngùng, đành trả lời qua loa: “Đang khát, có thì uống thôi.”
Mã Thần Nhất: “…”
Sau khi cơm nước được dọn ra, Mã Thần Nhất chỉ ăn có mấy miếng đã buông đũa xuống, tựa lưng vào ghế nhìn Lý Huyền Lương ăn.
Những người ngồi phía sau cứ liên tiếp đưa mắt nhìn về phía bọn họ, trong đó có một nữ sinh gần như ăn một miếng lại liếc nhìn một cái, những người ngồi phía trước cũng không ngừng quay đầu lại quan sát chăm chú. Tất cả mọi người đều có chung suy nghĩ, người như bọn họ sao lại đến dùng cơm ở một quán ăn có giá chỉ hơn 10 đồng một món này?
Người ngồi bên ngoài anh tuấn nghiêm nghị, phong độ lỗi lạc, ánh mắt thâm trầm sâu sắc, đường cong chiếc cằm kiên nghị hữu lực. Toàn thân đều là hàng hiệu của Pháp, trên quần áo không có lấy một nếp nhăn, trên cổ tay là chiếc đồng hồ đắt tiền sáng chói, vừa nhìn đã biết hắn thuộc tầng lớp thượng lưu trong xã hội, nhất cử nhất động đều vô cùng có khí thế.
Người còn lại tuy chỉ mặc một chiếc áo khoác trắng thông thường, quần jean vào xanh nhạt cộng thêm chiếc khăn choàng cổ, vóc người cũng có chút gầy gò. Thế nhưng da thịt của y lại trắng nõn, mặt mày tuấn tú, thần sắc hồng hào, bộ dạng đầy quyến rũ cuốn hút, chỉ là lúc ăn không đẹp mắt cho lắm.
Ngay đến chủ quán cũng có phần nghi hoặc, hai người bọn họ vừa bước vào thì ông đã nhìn ra được, bọn họ với cái quán nhỏ này hoàn toàn không hợp nhau.
Mã Thần Nhất thấy Lý Huyền Lương đã ăn xong rồi liền đứng dậy trả tiền, sau đó ngay cả tiền thừa cũng không thèm nhìn đến, cứ như vậy túm lấy Lý Huyền Lương kéo ra ngoài, để lại nhân viên phục vụ đã hoàn toàn hóa đá. Một tay hắn cầm năm sáu tờ một trăm đồng, tay còn lại cầm hóa đơn chỉ có 89 đồng, nhất thời vui sướng vô cùng, khiến những nhân viên phục vụ khác trên mặt tràn đầy ước ao.
Tới nơi này đã nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu tiên Lý Huyền Lương được ra ngoài dạo chơi ngắm cảnh. Tuy sắc trời có hơi tối, thế nhưng y vẫn tràn đầy cao hứng nhìn trái nhìn phải khắp nơi.
Xa xa có một tòa nhà nhỏ với kiến trúc khác biệt, tạo hình mang đậm phong cách cổ xưa, rất có cảm giác an nhàn tách biệt thế gian. Nhìn gần hơn một chút, lại cảm thấy rất có ý cảnh, là một nét cao ngạo xa rời cõi tục, tuyệt thế mà độc lập, rồi lại hòa làm một thể với phong cảnh xung quanh.
Mã Thần Nhất nhìn y một chút, thử thăm dò: “Nếu cậu thích, sau này tôi sẽ xây một ngôi biệt thự ở đây để hai chúng ta ở, cậu thấy thế nào?”
Lý Huyền Lương thoáng sửng người, ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi ngược lại: “Sau này? Hai chúng ta ở?”
Mã Thần Nhất nhìn y, đáp: “Ừ, cậu ở lại bên cạnh tôi, sau này hai chúng ta sẽ ở đây.”
Lý Huyền Lương quay đầu nhìn hắn: “Cậu đang nói chuyện buồn cười gì vậy hả? Hiệp nghị không phải chỉ có thời hạn một năm thôi sao?”
Nắm lấy tay y, hắn cố gắng bình tĩnh nói: “Tiểu Lương, chuyện hiệp nghị tôi thật sự rất xin lỗi. Lúc đó tôi không còn cách nào khác nên mới ra kỳ hạn một năm với cậu. Thật ra, tôi chỉ muốn cậu mãi mãi ở bên cạnh tôi, tôi thật sự rất…”
Lý Huyền Lương nghe vậy, sắc mặt hoàn toàn thay đổi, cảm thấy như mới bị ai đó quất thẳng một roi vào tim. “Chát!” một tiếng, y gạt tay hắn ra, tức giận nói: “Ý của cậu là hiệp nghị căn bản không có ý nghĩa gì hết? Tất cả đều do cậu muốn đùa giỡn với tôi?”
Thấy y có chút kích động, trong lòng hắn biết là không ổn rồi, hắn đã nói ra chuyện này quá sớm. Lập tức, hắn có chút khó khăn thay đổi giọng điệu: “Tiểu Lương, cậu trước tiên đừng kích động, vừa rồi tôi chỉ…”
Điều Lý Huyền Lương sợ nhất trong lòng chính là Mã Thần Nhất sẽ nuốt lời. Không cách nào khống chế, y lui về sau hai bước, tràn đầy phẫn nộ cắt ngang lời hắn: “Mã Thần Nhất, cậu làm người sao có thể đê tiện như thế? Hiệp nghị rõ ràng chỉ có một năm, hiện tại cậu lại muốn đổi ý, muốn chúng ta ở cùng nhau? Cậu đang nói chuyện cười à? Điều này sao có thể?”
/53
|