Bên trong hậu đường của Tế Thế đường.
Thần y Tiễn Bất Thu đang ngồi trên ghế nghe đại đồ đệ Diêm diệu thủ kể về việc hắn tới Ngũ Vị đường dò xét tân đại phu Đỗ Văn Hạo. Nhị đồ đệ của ông ta đang đứng phía sau ghế cũng lặng lẽ lắng nghe.
Sau khi Diêm diệu thủ thêm mắm thêm muối vào câu chuyện của mình, hắn cười nói: ”Sư phụ, tên tiểu tử này không có bản lãnh thực học, hắn chỉ là kẻ lừa đảo gianh hồ, dựa vào miệng lưỡi trơn tru để thổi phồng sự việc. Sư phụ, người không cần chấp nhặt với hắn”.
Tiễn Bất Thu không nói một lời, vuốt chòm râu bạc nhìn hắn.
Diêm diệu thủ cảm thấy ánh mắt của sư phụ có chút khác lạ, hắn vội làm bộ tươi cười, ngượng ngùng nói: ”Sư phụ, y thuật của tên tiểu tử này cực kỳ tầm thường, hắn chỉ biết nói hưu nói vượn, hắn nói trị bệnh hen suyễn cái gì phải bổ thận, quả thực rất kỳ dị”.
Tiễn Bất Thu lạnh lùng nói: ”Ngươi nói lại những điều Đỗ tiên sinh chẩn đoán bệnh của lão hán cho ta nghe, ngươi phải nói chi tiết không được bỏ sót câu nào”.
Bởi vì y thuật của Tiễn Bất Thu như thần, ông ta rất tự tin vào y thuật của mình thậm chí còn có chút cao ngạo nhưng bình thường thì ông ta rất khiêm tốn. Diêm diệu thủ ít khi nhìn thấy sư phụ lạnh lùng với hắn như thế nên hắn cũng thấy sợ hãi, hắn cúi đầu suy nghĩ rồi nói: "Hắn nói: Khi điều trị bệnh suyễn chỉ trị chứng ho khó thở, bổ phế, hiệu quả chữa trị sẽ thấp phải trị cả thận, hắn nói rằng bệnh của lão hán là thận hư sinh ra suyễn, phải trị thận mới có thể chữa trị tận gốc căn bệnh được. Hắn còn nói bệnh suyễn là do phế hư, phế hư lại do thận hư. Tên tiểu tử này trước kia là linh y giang hồ, không biết lấy phương thuốc giang hồ ở đâu, đồ nhi cho rằng không nên để ý đến hắn làm gì".
Tiễn Bất Thu không nói câu nào, ông ta cau mày đứng lên đi lại trong phòng mấy vòng rồi đột nhiên đứng lại sau ghế của nhị đồ đệ: "Hàm Đầu, ngươi thấy những lời của vị Đỗ lang trung này như thế nào?"
Nhị đồ đệ của ông ta thật ra mang họ Đống theo học y thuật của Tiễn Bất Thu cũng nhiều năm rồi. Y thuật của hắn rất cao minh, chỉ là do hắn là người chất phác, đầu óc không quá linh hoạt, hắn học y chỉ bằng cách ghi nhớ y điển, nhưng khi chẩn bệnh hắn lại không linh hoạt khi kê đơn, cho nên Tiễn Bất Thu thường hay gọi giỡn hắn là Hàm Đầu (đầu ngốc), người bệnh nghe thấy cũng gọi hắn là Hàm Đầu hoặc là Hàm đại phu, hắn cũng vui vẻ chấp nhận, gọi tới gọi lui rồi thành tên của hắn.
Hàm Đầu cười: ”Sư phụ, con vừa cân nhắc một lúc lâu”.
“Hãy nói suy nghĩ của ngươi”.
“Dạ, sư phụ” Mỗi lần trả lời các câu hỏi của sư phụ Hàm Đầu đều không giữ được bình tĩnh, hắn nuốt nước bọt nói:”Trong Linh Xu Kinh Mạch Trung Vân có viết phế phủ là thái dương, phế sưng gây ra suyễn, nhưng ho và khó thở cũng có thể là do phế bẩn. Trong Tố Vấn Luận Trung Vân có viết: Thức ăn lạnh vào dạ dày, phế mạch hàn thì gây ra phế hàn, phế hàn thì trong ứng ngoài hợp gây ra ho, ho chính là do phế. Trong Chư Bệnh Nguyên Hậu Luận giải thích về liên quan của hàn tới bệnh ho có viết: Phế sinh khí, vì vậy khi phế thũng gây ra khó thở “.
Thấy sư phụ Tiễn Bất Thu liên tiếp gật đầu, lá gan của Hàm Đầu cũng lớn dần, hắn tiếp tục nói:”Sư phụ người đã dạy chứng hen suyễn là do phế thịnh, người bị nhiễm phong hàn, gây ra khó thở và ho. Người cũng nói: Phế sưng là do phế bẩn, do tạp chất xâm nhập. Hơi thở của lão Hán khò khè, ho có đờm, cơ thể mệt mỏi, đại tiểu tiện không bình thường, cho nên từ cổ chí kim chỉ nghe nói phải bổ phế, long đờm làm cho hơi thở nhẹ nhàng, không nghe nói trị phế phải bổ thận bao giờ”.
Diêm diệu thủ đứng bên cạnh đập cái quạt vào lòng bàn tay: ”Không sai! Nhị sư đệ đọc nhiều y điển, trí nhớ tốt, tuyệt đối không sai. Trong y điển không nói đến phương thuốc nào trị bệnh hen suyễn phải bổ thận”.
Tiễn Bất Thu hung hăng trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt sắc bén như dao, Diêm diệu thủ vội vàng ngậm miệng lại.
Tiễn Bất Thu chậm rãi nói với Hàm Đầu: ”Ta làm thầy không muốn áp đặt các ngươi phải làm theo y điển, ngươi hãy nói quan điểm của ngươi. Ngươi nghĩ như nào thì hãy nói như thế, không cần lo lắng”.
“Ô” Hàm Đầu cúi đầu xuống ngẫm nghĩ, hắn cười trừ nói:”Con không nghĩ ra được”.
Tiễn Bất Thu đi lại trong phòng, ông ta đứng lại chỉ ngón tay vào hai người nói:”Các ngươi, một người thì cho là mình giỏi, nhưng chỉ hào nhoáng bên ngoài thiếu căn bản. Một thì đầy bụng y điển nhưng không biết vận dụng. tật xấu đó không sửa các ngươi khó thành danh được”.
Hai người vội vàng khom người nói:”Dạ! Thỉnh sư phụ trách phạt”
“Hừ” Tiễn Bất Thu đi đi lại lại vài vòng, ông ta đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, gió lạnh làm lá cây vàng úa và rụng xuống, trên cây lá đã rụng gần hết, ông ta thở dài nói:”Trong Hoàng Đế Nội Kinh có viết: Ngũ tạng lục phủ đều gây nên hen suyễn chứ không phải nguyên phế quản. Nói cách khác bệnh hen suyễn không phải nguyên nhân là do bẩn phế quản mà do ngũ tạng lục phủ gây nên bệnh hen suyễn. Khờ đầu, sư huynh của ngươi không thể nghĩ ra các điển tích y thuật cổ xưa là bởi hắn không chuyên tâm đọc các cuốn y thư cổ. Còn ngươi thì sao? Hết ăn thì lại đọc y thư, sao ngươi lại không nghĩ ra được?”
“Dạ! dạ! Diêm diệu thủ cùng Hàm Đầu cùng cúi đầu xuống nói liên thanh, sắc mắt thẹn thùng.
Hai tay Tiễn Bất Thu chắp sau lưng, hắn cau mày suy nghĩ hồi lâu, một lúc lâu sau hắn mới chậm rãi nói:”Lời tuy là thế nhưng vì sao trị hen suyễn phải bổ thận? Trong Hoàng Đế Nội Kinh cũng không có đề cập tới việc này, ôi! Thật sự nghĩ nát óc mà không có giải đáp”.
Diêm diệu thủ nói:”Đúng, sư phụ, người cũng cảm giác được cái đó không đúng, tên thiết tiểu tử này chỉ đang giả thần giả quỷ chuyên dọa nạt người khác, người không cần để tâm đến hắn dù sao hắn cũng đồng ý không cần người bái hắn làm sư phụ”.
‘Ngươi nói cái gì? Đến tột cùng xảy ra cái gì? Sắc mặt Tiễn Bất Thu trầm xuống, ánh mắt như dao nhìn chằm chằm vào Diêm diệu thủ.
Diêm diệu thủ lúc trước đã không kể lại chuyện đánh cược của mình cùng Đỗ Văn Hạo cho sư phụ Tiễn Bất Thu nghe, vừa rồi hắn lại thuận miệng nói một câu, lời vừa nói ra hắn đã thấy hối hận, hối hận vì hắn đã đụng đầu vô tường, hắn lắp bắp nói:”Hắn nói chúng ta trị bệnh cho lão hắn dùng tiểu thanh long thang là không đúng chứng bệnh, con cùng hắn đánh cuộc, đánh cuộc hắn giải thích không thông tại sao không đúng chứng bệnh. Hắn trả lời không rõ ràng nên hắn thua cuộc. Điều kiện đánh cuộc của con là nếu hắn thua cuộc hắn không được yêu cầu sư phụ bái hắn làm sư phụ. Sư phụ người không cần phải lo lắng nữa! hì hì”.
Tiễn Bất Thu lạnh nhạt hỏi:”Hắn trả lời như thế nào?”
Diêm diệu thủ vốn có cảm giác hắn thay mặt sư phụ ngăn cản chuyện lớn như thế, công lao cũng không nhỏ, hắn lại không ngờ sư phụ lại không cảm kích hắn, không để ý đến điều đó ngược lại còn hỏi xem tên họ Đỗ trả lời như thế nào, hắn thấy mất hứng, hắn suy nghĩ rồi nói:”Hắn nói rằng hắn không muốn nói lại nữa, hắn bảo con hãy hỏi sư phụ. Hắn không thể trả lời được. Bệnh của lão hán sư phụ cũng đã xem qua, rõ ràng đó là chứng phong hàn ho ra máu”.
Tiễn Bất Thu ngắt lời hắn:”Thôi được, đừng nói nữa”.
Diêm diệu thủ vội vàng ngừng nói, hắn thấy ánh mắt Tiễn Bất Thu lạnh lùng, nghiêm trọng không biết đang suy nghĩ cái gì nên hắn cũng không có dũng khí lên tiếng.
Tiễn Bất Thu hỏi:”Hai ngươi đánh cuộc, nếu như ngươi thua cuộc thì mất cho hắn cái gì?”
“Nếu con đánh cuộc thua, hắn ta sẽ bắt con chuyển lời của hắn tới sư phụ. Kỳ thật những lời của hắn rất nhảm nhí, hắn biết hắn sẽ thua cuộc hắn vội bảo con chuyển những lời này….”
"Nói cái gì?"
“Hắn muốn con nói hắn không cần”.
“Không cần?” Tiễn Bất Thu cau mày:”Không cần cái gì?”
“Thì là sư phụ người không cần bái hắn ta làm thầy, tên tiểu tử này thiệt là, hắn chuyên ăn nói bừa bãi ngược lại còn làm ra vẻ thông minh hơn người”.
“Hắn còn nói cái gì?”
“Hắn nói người đi trên đường quan đạo còn hắn đi trên cầu độc mộc”.
Tiễn Bất Thu hừ một tiếng, gật đầu, ông ta trầm ngâm một lát rồi nói với Diêm diệu thủ:”Ngươi đến nhà lão hán mượn thang thuốc của Ngũ Vị đường cầm về đây một lát”.
Diêm diệu thủ đi một lát rồi trở về, trong tay hắn cầm thang thuốc, Tiễn Bất Thu đón lấy rồi đổ thang thuốc lên trên bàn, hắn quan sát kỹ lưỡng thì thấy có: Đương quy, thục địa hoàng, trần bì, bán hạ, phục linh, cam thảo, rễ cây ma hoàng, hạnh nhân để cả vỏ, có cả hạt sen.
Ba người quay mặt nhìn nhau, Diêm diệu thủ hỏi:”Cái này là phương thuốc gì mà đồ đệ chưa từng thấy qua?”
Hàm Đầu nói:”Ma hoàng, Hạnh nhân và cam thảo tựa hồ như là tam ảo thang, một vài vị khác thì con không biết rõ nguồn gốc“ Hai người cùng nhìn Tiễn Bất Thu.
Tiễn Bất Thu vuốt chòm râu bạc, sắc mặt suy tư, ông ta trầm giọng nói:”Đương quy, địa hoàng dùng để bổ phế thận. Nhị trần khư đàm, ba vị dược này cũng để bổ phế chữa hen suyễn. phương thuốc này chính là bổ phế thận, đúng như lời hắn nói. Xem ra hắn cũng không nói sai”.
Hàm Đầu nói:”Sư phụ, chẳng lẽ dùng cách bổ thận có thể chữa lành chứng bệnh hen suyễn của lão hán?”.
“Bản thân sư phụ ta cũng không thấy ai dùng thuốc như vậy” Tiễn Bất Thu hai tay chắp sau lưng đi lại trong phòng, sau cùng ông ta đứng lại nói với Diêm diệu thủ:”Ngươi đi Ngũ Vị đường hỏi thăm một chút, không, thỉnh giáo hắn xem hắn có nói gì dùng dược như vậy “.
“Thỉnh giáo hắn?” Diêm diệu thủ cả kinh hỏi:”Sư phụ, hắn rõ ràng là kê phương thuốc lung tung, Khờ đầu cũng nói: Trong các cuốn y thư cũng không chỉ dẫn cách dùng thuốc như vậy. Hắn thật sự có bản lĩnh gì mà chúng ta phải đi thỉnh giáo hắn chứ?”
“Ngươi nói sư đệ của ngươi khờ, ta thấy ngươi mới khờ” Tiễn Bất Thu gõ lên đầu hắn một cái:”Đừng quên, hắn vừa mới cứu sống thiếp yêu của Huyện úy đại nhân, điều này chính vi sư ta đã tự xem mạch xác định. Người này xem ra cũng có chút bản lãnh, nhưng cách hắn dùng dược thì lại không thể tưởng tượng được, ta không thể không kiểm tra hắn xem hắn tột cùng có bản lãnh thực sự hay hắn là kẻ coi thường mạng sống của bệnh nhân kê thuốc lung tung. Nếu hắn là người như thế chúng ta không thể để hắn tùy tiện chữa bệnh được. Lang băm giết ngươi không cần dùng dao”.
“Sư phụ nhìn xa trông rộng, đồ nhi lập tức đi hỏi hắn”.
Diêm diệu thủ xoay người đang muốn đi ra ngoài, Tiến Bất Thu liền gọi hắn lại:”Chờ một chút. Được ngươi không cần đi, ngươi đi cũng không hỏi được gì, hắn sẽ không nói cho ngươi biết, hay là vi sư ta sẽ tự mình đi xem sao. Các ngươi hãy đi cùng với ta”.
:71:
Thần y Tiễn Bất Thu đang ngồi trên ghế nghe đại đồ đệ Diêm diệu thủ kể về việc hắn tới Ngũ Vị đường dò xét tân đại phu Đỗ Văn Hạo. Nhị đồ đệ của ông ta đang đứng phía sau ghế cũng lặng lẽ lắng nghe.
Sau khi Diêm diệu thủ thêm mắm thêm muối vào câu chuyện của mình, hắn cười nói: ”Sư phụ, tên tiểu tử này không có bản lãnh thực học, hắn chỉ là kẻ lừa đảo gianh hồ, dựa vào miệng lưỡi trơn tru để thổi phồng sự việc. Sư phụ, người không cần chấp nhặt với hắn”.
Tiễn Bất Thu không nói một lời, vuốt chòm râu bạc nhìn hắn.
Diêm diệu thủ cảm thấy ánh mắt của sư phụ có chút khác lạ, hắn vội làm bộ tươi cười, ngượng ngùng nói: ”Sư phụ, y thuật của tên tiểu tử này cực kỳ tầm thường, hắn chỉ biết nói hưu nói vượn, hắn nói trị bệnh hen suyễn cái gì phải bổ thận, quả thực rất kỳ dị”.
Tiễn Bất Thu lạnh lùng nói: ”Ngươi nói lại những điều Đỗ tiên sinh chẩn đoán bệnh của lão hán cho ta nghe, ngươi phải nói chi tiết không được bỏ sót câu nào”.
Bởi vì y thuật của Tiễn Bất Thu như thần, ông ta rất tự tin vào y thuật của mình thậm chí còn có chút cao ngạo nhưng bình thường thì ông ta rất khiêm tốn. Diêm diệu thủ ít khi nhìn thấy sư phụ lạnh lùng với hắn như thế nên hắn cũng thấy sợ hãi, hắn cúi đầu suy nghĩ rồi nói: "Hắn nói: Khi điều trị bệnh suyễn chỉ trị chứng ho khó thở, bổ phế, hiệu quả chữa trị sẽ thấp phải trị cả thận, hắn nói rằng bệnh của lão hán là thận hư sinh ra suyễn, phải trị thận mới có thể chữa trị tận gốc căn bệnh được. Hắn còn nói bệnh suyễn là do phế hư, phế hư lại do thận hư. Tên tiểu tử này trước kia là linh y giang hồ, không biết lấy phương thuốc giang hồ ở đâu, đồ nhi cho rằng không nên để ý đến hắn làm gì".
Tiễn Bất Thu không nói câu nào, ông ta cau mày đứng lên đi lại trong phòng mấy vòng rồi đột nhiên đứng lại sau ghế của nhị đồ đệ: "Hàm Đầu, ngươi thấy những lời của vị Đỗ lang trung này như thế nào?"
Nhị đồ đệ của ông ta thật ra mang họ Đống theo học y thuật của Tiễn Bất Thu cũng nhiều năm rồi. Y thuật của hắn rất cao minh, chỉ là do hắn là người chất phác, đầu óc không quá linh hoạt, hắn học y chỉ bằng cách ghi nhớ y điển, nhưng khi chẩn bệnh hắn lại không linh hoạt khi kê đơn, cho nên Tiễn Bất Thu thường hay gọi giỡn hắn là Hàm Đầu (đầu ngốc), người bệnh nghe thấy cũng gọi hắn là Hàm Đầu hoặc là Hàm đại phu, hắn cũng vui vẻ chấp nhận, gọi tới gọi lui rồi thành tên của hắn.
Hàm Đầu cười: ”Sư phụ, con vừa cân nhắc một lúc lâu”.
“Hãy nói suy nghĩ của ngươi”.
“Dạ, sư phụ” Mỗi lần trả lời các câu hỏi của sư phụ Hàm Đầu đều không giữ được bình tĩnh, hắn nuốt nước bọt nói:”Trong Linh Xu Kinh Mạch Trung Vân có viết phế phủ là thái dương, phế sưng gây ra suyễn, nhưng ho và khó thở cũng có thể là do phế bẩn. Trong Tố Vấn Luận Trung Vân có viết: Thức ăn lạnh vào dạ dày, phế mạch hàn thì gây ra phế hàn, phế hàn thì trong ứng ngoài hợp gây ra ho, ho chính là do phế. Trong Chư Bệnh Nguyên Hậu Luận giải thích về liên quan của hàn tới bệnh ho có viết: Phế sinh khí, vì vậy khi phế thũng gây ra khó thở “.
Thấy sư phụ Tiễn Bất Thu liên tiếp gật đầu, lá gan của Hàm Đầu cũng lớn dần, hắn tiếp tục nói:”Sư phụ người đã dạy chứng hen suyễn là do phế thịnh, người bị nhiễm phong hàn, gây ra khó thở và ho. Người cũng nói: Phế sưng là do phế bẩn, do tạp chất xâm nhập. Hơi thở của lão Hán khò khè, ho có đờm, cơ thể mệt mỏi, đại tiểu tiện không bình thường, cho nên từ cổ chí kim chỉ nghe nói phải bổ phế, long đờm làm cho hơi thở nhẹ nhàng, không nghe nói trị phế phải bổ thận bao giờ”.
Diêm diệu thủ đứng bên cạnh đập cái quạt vào lòng bàn tay: ”Không sai! Nhị sư đệ đọc nhiều y điển, trí nhớ tốt, tuyệt đối không sai. Trong y điển không nói đến phương thuốc nào trị bệnh hen suyễn phải bổ thận”.
Tiễn Bất Thu hung hăng trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt sắc bén như dao, Diêm diệu thủ vội vàng ngậm miệng lại.
Tiễn Bất Thu chậm rãi nói với Hàm Đầu: ”Ta làm thầy không muốn áp đặt các ngươi phải làm theo y điển, ngươi hãy nói quan điểm của ngươi. Ngươi nghĩ như nào thì hãy nói như thế, không cần lo lắng”.
“Ô” Hàm Đầu cúi đầu xuống ngẫm nghĩ, hắn cười trừ nói:”Con không nghĩ ra được”.
Tiễn Bất Thu đi lại trong phòng, ông ta đứng lại chỉ ngón tay vào hai người nói:”Các ngươi, một người thì cho là mình giỏi, nhưng chỉ hào nhoáng bên ngoài thiếu căn bản. Một thì đầy bụng y điển nhưng không biết vận dụng. tật xấu đó không sửa các ngươi khó thành danh được”.
Hai người vội vàng khom người nói:”Dạ! Thỉnh sư phụ trách phạt”
“Hừ” Tiễn Bất Thu đi đi lại lại vài vòng, ông ta đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, gió lạnh làm lá cây vàng úa và rụng xuống, trên cây lá đã rụng gần hết, ông ta thở dài nói:”Trong Hoàng Đế Nội Kinh có viết: Ngũ tạng lục phủ đều gây nên hen suyễn chứ không phải nguyên phế quản. Nói cách khác bệnh hen suyễn không phải nguyên nhân là do bẩn phế quản mà do ngũ tạng lục phủ gây nên bệnh hen suyễn. Khờ đầu, sư huynh của ngươi không thể nghĩ ra các điển tích y thuật cổ xưa là bởi hắn không chuyên tâm đọc các cuốn y thư cổ. Còn ngươi thì sao? Hết ăn thì lại đọc y thư, sao ngươi lại không nghĩ ra được?”
“Dạ! dạ! Diêm diệu thủ cùng Hàm Đầu cùng cúi đầu xuống nói liên thanh, sắc mắt thẹn thùng.
Hai tay Tiễn Bất Thu chắp sau lưng, hắn cau mày suy nghĩ hồi lâu, một lúc lâu sau hắn mới chậm rãi nói:”Lời tuy là thế nhưng vì sao trị hen suyễn phải bổ thận? Trong Hoàng Đế Nội Kinh cũng không có đề cập tới việc này, ôi! Thật sự nghĩ nát óc mà không có giải đáp”.
Diêm diệu thủ nói:”Đúng, sư phụ, người cũng cảm giác được cái đó không đúng, tên thiết tiểu tử này chỉ đang giả thần giả quỷ chuyên dọa nạt người khác, người không cần để tâm đến hắn dù sao hắn cũng đồng ý không cần người bái hắn làm sư phụ”.
‘Ngươi nói cái gì? Đến tột cùng xảy ra cái gì? Sắc mặt Tiễn Bất Thu trầm xuống, ánh mắt như dao nhìn chằm chằm vào Diêm diệu thủ.
Diêm diệu thủ lúc trước đã không kể lại chuyện đánh cược của mình cùng Đỗ Văn Hạo cho sư phụ Tiễn Bất Thu nghe, vừa rồi hắn lại thuận miệng nói một câu, lời vừa nói ra hắn đã thấy hối hận, hối hận vì hắn đã đụng đầu vô tường, hắn lắp bắp nói:”Hắn nói chúng ta trị bệnh cho lão hắn dùng tiểu thanh long thang là không đúng chứng bệnh, con cùng hắn đánh cuộc, đánh cuộc hắn giải thích không thông tại sao không đúng chứng bệnh. Hắn trả lời không rõ ràng nên hắn thua cuộc. Điều kiện đánh cuộc của con là nếu hắn thua cuộc hắn không được yêu cầu sư phụ bái hắn làm sư phụ. Sư phụ người không cần phải lo lắng nữa! hì hì”.
Tiễn Bất Thu lạnh nhạt hỏi:”Hắn trả lời như thế nào?”
Diêm diệu thủ vốn có cảm giác hắn thay mặt sư phụ ngăn cản chuyện lớn như thế, công lao cũng không nhỏ, hắn lại không ngờ sư phụ lại không cảm kích hắn, không để ý đến điều đó ngược lại còn hỏi xem tên họ Đỗ trả lời như thế nào, hắn thấy mất hứng, hắn suy nghĩ rồi nói:”Hắn nói rằng hắn không muốn nói lại nữa, hắn bảo con hãy hỏi sư phụ. Hắn không thể trả lời được. Bệnh của lão hán sư phụ cũng đã xem qua, rõ ràng đó là chứng phong hàn ho ra máu”.
Tiễn Bất Thu ngắt lời hắn:”Thôi được, đừng nói nữa”.
Diêm diệu thủ vội vàng ngừng nói, hắn thấy ánh mắt Tiễn Bất Thu lạnh lùng, nghiêm trọng không biết đang suy nghĩ cái gì nên hắn cũng không có dũng khí lên tiếng.
Tiễn Bất Thu hỏi:”Hai ngươi đánh cuộc, nếu như ngươi thua cuộc thì mất cho hắn cái gì?”
“Nếu con đánh cuộc thua, hắn ta sẽ bắt con chuyển lời của hắn tới sư phụ. Kỳ thật những lời của hắn rất nhảm nhí, hắn biết hắn sẽ thua cuộc hắn vội bảo con chuyển những lời này….”
"Nói cái gì?"
“Hắn muốn con nói hắn không cần”.
“Không cần?” Tiễn Bất Thu cau mày:”Không cần cái gì?”
“Thì là sư phụ người không cần bái hắn ta làm thầy, tên tiểu tử này thiệt là, hắn chuyên ăn nói bừa bãi ngược lại còn làm ra vẻ thông minh hơn người”.
“Hắn còn nói cái gì?”
“Hắn nói người đi trên đường quan đạo còn hắn đi trên cầu độc mộc”.
Tiễn Bất Thu hừ một tiếng, gật đầu, ông ta trầm ngâm một lát rồi nói với Diêm diệu thủ:”Ngươi đến nhà lão hán mượn thang thuốc của Ngũ Vị đường cầm về đây một lát”.
Diêm diệu thủ đi một lát rồi trở về, trong tay hắn cầm thang thuốc, Tiễn Bất Thu đón lấy rồi đổ thang thuốc lên trên bàn, hắn quan sát kỹ lưỡng thì thấy có: Đương quy, thục địa hoàng, trần bì, bán hạ, phục linh, cam thảo, rễ cây ma hoàng, hạnh nhân để cả vỏ, có cả hạt sen.
Ba người quay mặt nhìn nhau, Diêm diệu thủ hỏi:”Cái này là phương thuốc gì mà đồ đệ chưa từng thấy qua?”
Hàm Đầu nói:”Ma hoàng, Hạnh nhân và cam thảo tựa hồ như là tam ảo thang, một vài vị khác thì con không biết rõ nguồn gốc“ Hai người cùng nhìn Tiễn Bất Thu.
Tiễn Bất Thu vuốt chòm râu bạc, sắc mặt suy tư, ông ta trầm giọng nói:”Đương quy, địa hoàng dùng để bổ phế thận. Nhị trần khư đàm, ba vị dược này cũng để bổ phế chữa hen suyễn. phương thuốc này chính là bổ phế thận, đúng như lời hắn nói. Xem ra hắn cũng không nói sai”.
Hàm Đầu nói:”Sư phụ, chẳng lẽ dùng cách bổ thận có thể chữa lành chứng bệnh hen suyễn của lão hán?”.
“Bản thân sư phụ ta cũng không thấy ai dùng thuốc như vậy” Tiễn Bất Thu hai tay chắp sau lưng đi lại trong phòng, sau cùng ông ta đứng lại nói với Diêm diệu thủ:”Ngươi đi Ngũ Vị đường hỏi thăm một chút, không, thỉnh giáo hắn xem hắn có nói gì dùng dược như vậy “.
“Thỉnh giáo hắn?” Diêm diệu thủ cả kinh hỏi:”Sư phụ, hắn rõ ràng là kê phương thuốc lung tung, Khờ đầu cũng nói: Trong các cuốn y thư cũng không chỉ dẫn cách dùng thuốc như vậy. Hắn thật sự có bản lĩnh gì mà chúng ta phải đi thỉnh giáo hắn chứ?”
“Ngươi nói sư đệ của ngươi khờ, ta thấy ngươi mới khờ” Tiễn Bất Thu gõ lên đầu hắn một cái:”Đừng quên, hắn vừa mới cứu sống thiếp yêu của Huyện úy đại nhân, điều này chính vi sư ta đã tự xem mạch xác định. Người này xem ra cũng có chút bản lãnh, nhưng cách hắn dùng dược thì lại không thể tưởng tượng được, ta không thể không kiểm tra hắn xem hắn tột cùng có bản lãnh thực sự hay hắn là kẻ coi thường mạng sống của bệnh nhân kê thuốc lung tung. Nếu hắn là người như thế chúng ta không thể để hắn tùy tiện chữa bệnh được. Lang băm giết ngươi không cần dùng dao”.
“Sư phụ nhìn xa trông rộng, đồ nhi lập tức đi hỏi hắn”.
Diêm diệu thủ xoay người đang muốn đi ra ngoài, Tiến Bất Thu liền gọi hắn lại:”Chờ một chút. Được ngươi không cần đi, ngươi đi cũng không hỏi được gì, hắn sẽ không nói cho ngươi biết, hay là vi sư ta sẽ tự mình đi xem sao. Các ngươi hãy đi cùng với ta”.
:71:
/549
|