Ở cả hai đầu thôn Trường Ninh đều có cây đại thụ. Lúc Tô Trúc Y tỉnh lại thì một cây đã bị sét đánh gãy, còn cái cây vẹo vọ ở đầu kia của thôn thì dông bão lớn như vậy, thế mà không hề hấn gì, vẫn xanh tươi mơn mởn như thường.
Sợ rằng cái cây này cũng phải đến hơn ngàn năm tuổi chứ chẳng chơi.
Huyết La môn năm đó sau khi giết sạch người trong thôn đã châm lửa đốt toàn bộ, cây cổ thụ này cũng bị cháy thành tro, ngọn lửa bốc lên tận chín tầng mây, ngay cả những đám mây trên trời cũng bị nhuộm cho đỏ rực.
Tô Trúc Y đột nhiên nhớ lại ngày hôm đó, toàn bộ thôn Trường Ninh chìm trong biển lửa, mười mấy đứa trẻ bọn nàng bị trói chung lại với nhau bằng dây thừng, giống như trói một xâu chim cút, sau đó treo lên cao, mặt mũi ngơ ngác đờ đẫn, nhìn thôn làng bọn họ từng sống bị ngọn lửa nuốt chửng, chứng kiến những người thân quen kêu la giãy dụa đau đớn trong ánh lửa, nhìn ngôi làng yên bình, trở thành lò luyện ngục.
Có vài đứa bị dọa cho sợ đến ngất xỉu, vài đứa tỉnh táo thì cũng bật khóc nức nở, duy chỉ có một mình Tô Trúc Y nàng là vẫn giữ được bình tĩnh, không rơi lấy một giọt nước mắt.
Nàng không có chút cảm tình nào với thôn Trường Ninh.
Thậm chí trong lòng nàng còn có một thoáng hả hê, đó là một loại cảm giác sung sướng rất đặc biệt, giống như một cơn tê dại từ đuôi xương cụt bò men theo cột sống đi lên, khiến sau gáy nàng nóng phừng phừng, toàn thân run rẩy, run rẩy vì hưng phấn. Vì thế, ngay từ trong cốt tủy nàng đã là một ma đầu rồi, Tần Giang Lan niệm Thanh tâm chú suốt sáu trăm năm với mong muốn nàng cải tà quy chính, thật đúng là người điên nói mớ.
Tô Trúc Y khi còn nhỏ đối mặt với cảnh tượng cả thôn bị tàn sát, hay khi đối mặt với cái chết, nàng đều không hề sợ hãi, ngược lại còn cảm thấy rất thống khoái, nàng cảm thấy vô cùng hưng phấn, ai bảo các ngươi bắt nạt ta, xua chó cắn ta, giờ thì hay lắm, chết hết cả đi!
“Ta cũng phải trở nên mạnh mẽ hơn, có năng lực giống như đám người ấy, muốn giết ai thì giết kẻ đó!”.
Nàng trầm mặc mà bình tĩnh, đôi con mắt lạnh lùng buốt giá nhìn chằm chằm vào tận đáy của biển lửa đỏ rực, quan sát sự hủy diệt khiến máu huyết người ta phải sôi sục, cũng chính sự lạnh lùng và cô độc ấy, đã giúp nàng trổ hết bản lĩnh ra giữa mười hai đồng nam đồng nữ, có được sự chiếu cố quan trọng của các tu sĩ Huyết La môn.
Giờ nhìn cái cây cổ thụ xiêu xiêu vẹo vẹo kìa, nghĩ đến tình cảnh lúc ấy, Tô Trúc Y đột nhiên nhớ đến một vài thứ mà lúc còn bé nàng đã không để ý đến, một vài thứ nàng đã vô tình quên mất, kỳ thật bên trong lại ẩn giấu một bí mật ý vị sâu xa.
Lúc cả thôn bị giết lửa cháy suốt một ngày một đêm, đám trẻ con bọn nàng cũng bị treo ngược lên trọn một ngày, đến cuối cùng, chỉ còn lại duy nhất một mình nàng là không bị ngất. Cũng chính vì thế mà nàng được thưởng một viên đan dược, về điểm này, những tiểu đồng khác đều không biết. Nếu không có viên đan dược ấy, thì e rằng nàng không thể tiếp tục gắng gượng theo những đợt huấn luyện về sau được, không phải vì ý chí không đủ, mà là thân thể quá yếu.
Tô Trúc Y nhớ, tất cả những thứ khác trong thôn đều bị cháy rụi, nhưng riêng cái cây cổ thụ đó lại cháy rất lâu, tu sĩ Huyết La môn thỉnh thoảng còn làm vài dấu tay, vứt vài món đồ lên cái cây, đợi cho đến khi cái cây cháy hết, bọn họ liền tạo ra một kết giới dưới gốc cây.
Lúc ấy nàng có nhìn thấy, nhưng cũng không biết đám tu sĩ đó đang làm gì, sau này ngày nào cũng vật vã đấu tranh để sinh tồn thì còn hơi sức đâu mà quan tâm xem cái cây đó ra sao nữa, nếu không phải quay trở về một nghìn năm trước, lại nhìn thấy cái cây già cỗi này, thì nàng căn bản không nghĩ đến chuyện đó, còn hiện giờ nhớ ra rồi……
Tô Trúc Y đi tới chỗ gốc cây, nương nhờ ánh trăng để quan sát thật kỹ.
Vì tuổi của cái cây này quá lâu, nên người trong thôn cảm giác nó rất linh thiêng, vậy nên trên cây treo rất nhiều những sợi vải đỏ, dưới gốc cây cắm rất nhiều hương, chẳng qua bây giờ đang là ban đêm, hương khói đều đã tắt cả rồi.
Nàng với tay ngắt một cái lá, sau đó vò nát đưa lên gần mũi ngửi thử, đó là một mùi thơm man mát nhàn nhạt, còn mang theo một thoáng linh khí, tươi mới khiến nàng phải hít vào một hơi thật sâu.
Thôn Trường Ninh không có linh tuyền cũng chẳng đào đâu ra linh mạch, linh khí của trời đất ít đến thảm thương, không đáng để nhắc đến, nếu đã như vậy, tại sao chiếc lá từ cái cây cổ thụ này lại có linh khí? Linh khí của trời đất vô cùng ít ỏi, xung quanh cái cây này cũng vậy, Tô Trúc Y quan sát khắp bốn phía, sau đó ngồi xổm xuống, dùng tay không để đào hố, chỉ đào được một đám bùn nhão.
(Linh tuyền có nghĩa là một con suối linh thiêng.)
Đám bùn này cũng chẳng có gì đặc biệt……
Ánh trăng trong vắt sáng lấp lánh, xuyên qua giữa những kẽ lá, để lại từng vệt sáng trên mặt đất, Tô Trúc Y tóm chặt lấy một cái rễ con con rồi cấu đứt, đưa phần rễ đó lên mũi cẩn thận ngửi thử, quả nhiên cảm nhận được linh khí, nàng chùi cái rễ vào tay áo cho thật sạch, bóc lớp vỏ sù sì bên ngoài, rồi bỏ luôn vào trong miệng ăn sống.
Linh khí trong rễ cây đậm hơn trong lá khá nhiều, rõ ràng chỉ là một cái cây bình thường, không phải linh thực, nhưng lại có linh khí, hơn thế linh khí còn tương đương với những loại thảo dược cấp thấp, Tô Trúc Y vừa nhai vừa suy nghĩ, linh khí từ đâu ra nhỉ?
(Linh thực có nghĩa là một loại thực vật linh thiêng.)
Mọi sinh linh trong đất trời đều có thể tu luyện, chẳng qua là quá trình thực vật hút linh khí của trời đất để tu luyện kéo dài hơn, thêm vào đó những thứ hút được cũng bị hạn chế khá nhiều, suy cho cùng trong một khoảng thời gian đằng đẵng như thế, bọn chúng cắm rễ sâu xuống mặt đất, căn bản không thể di chuyển được, nhưng một khi đã tu luyện thành công, thì thực lực tất nhiên không thể coi thường.
Cái cây cổ thụ này vốn chỉ là một cái cây bình thường, gặp được cơ duyên hút nạp được linh khí vào trong mình, được linh khí nuôi dưỡng trong một thời gian dài như vậy chắc chắn nó sẽ có linh trí, vì thế lúc các tu sĩ Huyết La môn định đốt cái cây phải thi triển một vài pháp quyết bí thuật, mới có thể thiêu trụi được nó.
Những loại cây đại thụ sống đến hơn mấy nghìn năm như thế này, căn bản không thể biết được rễ của chúng đâm sâu đến đâu, nàng dù có muốn điều tra cũng vô cùng khó khăn, nhưng tạm thời nàng đã có một nơi để đờ đẫn, ngày nào cũng đứng cạnh cái cây ngây người quan sát, ăn rễ và vỏ cây, rồi tu luyện bí quyết nhuận mạch, thiết nghĩ thế còn tốt hơn chán vạn lần việc nàng cứ chạy đông chạy tây khắp nơi, nghĩ đến đây, Tô Trúc Y dựa vào thân cây, ngắt hai cái lá, vừa ăn vừa ngẫm nghĩ, rất nhanh trong đầu đã có dự định.
Giới Chân tu có rất nhiều pháp bảo dò tìm được linh khí, trong đó đơn giản nhất chính là Tầm Linh bàn, cũng không quá mất công mất sức để chế tác, một cây kim sắt, một cục nam châm, cộng thêm một viên linh thạch và một cái đĩa bát quái là đủ, thôn Trường Ninh chắc chắn không thể mua được mấy món đó, suy cho cùng thôn dân ở đây đều là những người bình thường, đợi cơ thể nàng có được chút linh khí rồi, sẽ thử làm một cái Tầm Linh bàn xem sao.
Dùng một cái Tầm Linh bàn đơn giản để tìm bảo vật đúng là không thực tế chút nào, nhưng nàng có thể dùng nó để thăm dò nguồn gốc xuất xứ mức độ đậm nhạt của linh khí bên dưới rễ cây cổ thụ, có thể chắc chắn một điều rằng nơi nào càng gần với kho báu, thì linh khí sẽ càng nhiều, như vậy cũng có thể xác định được đại khái vị trí.
Nếu quả thật là di vật của Cơ Vô Tâm, cũng tức là phần mộ của ông ta, thì không thể chôn mình ở tận sâu dưới lòng đất được, đến lúc nàng đào đào bới bới, chưa biết chừng có thể đào được cả ra mộ của ông ta cũng nên.
Hiện giờ cơ thể của Tô Trúc Y chỉ là của một cô bé hơn năm tuổi, vất vả cả một ngày, giờ dựa vào cái cây đại thụ suy nghĩ, nghĩ mãi nghĩ mãi nghĩ đến mức buồn ngủ, hai mắt nặng trịch không chống đỡ nổi, mệt mỏi ngoẹo đầu sang một bên, chưa được bao lâu đã nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Ngày thứ hai vừa tỉnh giấc, thì xung quanh vang lên tiếng xôn xao, Tô Trúc Y còn chưa mở mắt, thì đã cảm giác được hơi thở của người lạ vây lấy, nàng nhủ thầm không xong rồi, nàng hơi ti hí mắt, muốn nhìn xem có khe hở nào giữa vòng vây không, sau đó sẽ chui qua đám người trốn đi, không ngờ lông mi mới chớp chớp vài cái, thì đã nghe thấy một giọng nói vang lên: “Dậy đi, dậy đi!”.
Nếu đã không giả vờ ngủ được, vậy thì……
Nàng mở bừng mắt ra, định bụng sẽ giết người mở đường máu, thì lại phát hiện ra trước mặt là một bát cháo trắng, cùng một người phụ nữ trung niên người quấn tạp dề tay phải đang bê bát cháo, tay trái cầm một đôi đũa, khuôn mặt ấm áp hiền hòa nhìn nàng.
Đứng bên cạnh người phụ nữ trung niên là một cậu bé tầm bảy tám tuổi, thấy nàng tỉnh lại, liền trợn mắt lên, khuôn mặt không vui, chìa cái bánh bao trong tay ra trước mặt nàng, cố ý làm ra vẻ hung dữ nói: “Cho ngươi này!”.
Hả?
Tô Trúc Y đờ người ra, tình huống xảy ra trước mắt khác biệt quá lớn với những gì có trong ký ức của nàng. Trước đây nếu nàng bị thôn dân phát hiện ra, thì bị đánh một trận là chuyện rất đỗi bình thường. Mọi người đều không muốn nàng ở lì trong thôn Trường Ninh, nói nàng là sao xúi quẩy khắc chết cha mẹ mình.
Nhưng chỉ thoáng cái, nàng liền hiểu ra.
“Tiểu hòa thượng từ đâu tới thế, đói đến mức phải ăn rễ cây cơ à. Sư phụ nhà cậu không dạy cậu làm thế nào để hóa duyên sao?”.
(Hóa duyên là các tăng ni, đạo sĩ xin người bố thí, nhờ đồ bố thí mà người tạo duyên lành với tiên phật.)
Vốn dĩ người nàng bẩn thỉu, khuôn mặt thì lấm lem, nhìn không ra được màu da thật, giờ tắm rửa mặt mũi chân tay sạch sẽ rồi, lại cạo trọc cả đầu đi, quần áo tuy có rách, nhưng gọn gàng tinh tươm, tuổi nhỏ nên không phân biệt được là nam hay nữ, người trong thôn tưởng nàng là một tiểu hòa thượng, nên bố thí cho nàng một bát cơm chay.
Thực ra lúc đầu nàng bị bài xích, là do nàng bị Tô gia đuổi đi, dân trong thôn Trường Ninh nhát gan sợ dính vào phiền phức, nên không muốn cũng không dám đắc tội với Tô gia, hơn thế còn muốn bợ đỡ nhà họ Tô, nên mới đổ thêm dầu vào lửa đối xử tệ bạc với một cô bé mồ côi như nàng, nhưng gạt qua một bên thân phận của Tô Trúc Y, không có sự cố kỵ khi đắc tội với Tô gia, cuối cùng đã có người sẵn sàng chìa tay ra giúp đỡ.
Tần Giang Lan, ngươi nhìn đi, đây chính là cái thiện mà ngươi nói đấy, giả tạo biết chừng nào.
Tô Trúc Y cười lạnh trong lòng, nàng không làm được những việc giả nhân giả nghĩa đó, vậy nên lựa chọn từ trước tới giờ của nàng là ác thật.
Nhưng hiện giờ thì sao, Tô Trúc Y liếm liếm môi, nàng nở nụ cười ngọt ngào, hai tay chắp lại, nói một câu: “A di đà phật, đa tạ thí chủ.”
Hiện giờ, nàng chọn cháo trắng và bánh bao.
“Thôn Trường Ninh không có chùa chiền nào, cậu là hòa thượng từ đâu đến vậy?” Lúc nàng ăn bánh bao, lại có thêm vài thiếu niên nữa vây lấy, trong số đó có một người lớn tuổi hơn một chút, có lẽ tầm mười tuổi, mặc bộ quần áo bằng vải thô, trên quần có vài mảnh vá, phía trên lông mày của cậu có một vết sẹo dài nhỏ, là do lúc bé đánh nhau với người ta để lại.
Tô Trúc Y hơi hơi có ấn tượng với cậu thiếu niên này, cậu ta chính là người chết cuối cùng, cũng chính là người cuối cùng bị Tô Trúc Y giết, chỉ là chuyện đã từ hơn một nghìn năm trước, Tô Trúc Y đã quên mất tên cậu ta từ đời tám hoánh nào rồi.
“Trương Ân Ninh, tiểu hòa thượng này mặt mũi tuấn tú phết.” Một thằng bé sáu bảy tuổi huých củi chỏ vào người cậu thiếu niên có vết sẹo trên lông mày, “Dù sao nhà mày cũng nghèo sau này chắc chắn không lấy được vợ đâu, chi bằng dẫn tiểu hòa thượng này về nhà nuôi đi.”
“Phụt…….”
Suýt chút nữa thì Tô Trúc Y phun hết chỗ cháo trong miệng ra, nàng vừa ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy Trương Ân Ninh tung ra một cú đấm, đánh ngã luôn thằng bé kia xuống dưới đất, thằng bé ngoạc miệng khóc tu tu, cậu bé vừa cho Tô Trúc Y bánh bao đứng bên cạnh bĩu môi nói: “Biết thừa không đánh lại được nó vậy mà ngày nào cũng cứ thích dây vào, mày có bị ngốc không vậy?”.
“Mẹ nó là đồ hồ ly tinh, chuyên môn đi bắt cóc đàn ông, con trai sinh ra cũng là đồ con hoang……” thằng bé nằm trên đất vừa khóc vừa mắng, Trương Ân Ninh liền xông tới lại đạp cho nó thêm hai cú, lúc ấy có một vài thôn dân vội vã chạy tới kéo hai đứa ra, trong đó có Trương Lẫm, ông ta thẳng tay tát một cái cực mạnh, khiến một nửa mặt cậu thiếu niên sưng vù lên.
Nhìn đến đây, Tô Trúc Y liền hiểu ra, tại sao Trương Ân Ninh lại có thể kiên trì được đến cuối cùng.
Cậu ta cũng có hận.
Nhưng cậu ta còn có mẹ.
Trong trái tim vẫn còn có một nơi mềm yếu, vì thế, cuối cùng cậu ta vẫn chết, còn Tô Trúc Y lại sống.
“Này, ngươi vẫn chưa nói ngươi từ đâu đến?” Cậu bé bánh bao lại hỏi.
“Phổ Giác tự.” Tô Trúc Y ăn no uống đủ rồi, liền đi tới một cái giếng cách đó không xa múc nước rửa sạch bát cháo đi, đang định trả lại cho cậu bé bánh bao, kết quả lại thấy cậu bé khoát khoát tay: “Ngươi hóa duyên mà ngay cả một cái bát cũng không có, cái bát này cho ngươi đấy, Phổ Giác tự là ở đâu, ở trấn Vĩnh An à? Sao ngươi lại đến thôn Trường Ninh, ngươi đi một mình à, trời ạ!”.
“Không phải ở trấn Vĩnh An.” Tô Trúc Y lắc lắc đầu, “Cách trấn Vĩnh An một con sông, còn phải trèo qua mấy ngọn núi nữa, thuộc địa giới Dung Thành.” Dưới cái nhìn chăm chăm đầy khiếp sợ của đám trẻ con ở đây, Tô Trúc Y cúi đầu, nở nụ cười bi thương sầu thảm: “Ta đi cùng với sư phụ, nghe nói cây thần ở đây rất linh thiêng, nên đặc biệt tới xem, nào ngờ mấy ngày trước lúc đi qua núi gặp phải thú dữ, sư phụ bị trọng thương không chữa được nên viên tịch rồi.”
Nàng sống đến ngần này tuổi, bịa đại một câu chuyện để dỗ một đứa trẻ đúng là dễ như trở bàn tay, lúc nói hốc mắt còn ửng đỏ, thật sự khiến cho lũ trẻ thổn thức mãi.
“Cậu đừng buồn, cây thần chỗ bọn ta có linh thiêng, nó sẽ phù hộ cho cậu.” Cậu bé bánh bao vốn dĩ hung dữ, nhưng giờ giọng điệu khi nói chuyện đã nhẹ nhàng hơn hẳn, “Nhà tôi không giàu có gì, nhưng một bát cháo thì vẫn lo được, sau này nếu cậu đói bụng, thì cứ tới tìm tôi.”
Lúc cậu bé nói những lời này, cậu thiếu niên Trương Ân Ninh kia rõ ràng liếc nhìn cái cây, trong ánh mắt thấp thoáng mang theo vẻ khinh thường. Xem ra cho dù cái cây cổ thụ này có linh trí nhưng tu hành cũng có hạn, sức ảnh hưởng của thôn Trường Ninh vẫn không đủ.
Nói đến đây, cậu bé bánh bao dừng lại một thoáng, nghiến răng nói: “Bánh bao thì không có……” nhìn thấy tiểu hòa thượng ngước đầu lên nhìn mình với ánh mắt đáng thương, cậu ta liền nói: “Vậy, vậy tôi chia cho cậu một nửa.” Cậu ta đang tuổi ăn tuổi lớn, nên mỗi ngày bố mẹ mới cho cậu ta một cái bánh bao trắng to, hôm nay cho tiểu hòa thượng này rồi, cậu ta không còn gì nữa, vì thế lúc trước mới hung thần ác sát như vậy, giờ nhìn thấy tiểu hòa thượng này tội nghiệp quá, cũng động lòng trắc ẩn, tuy rằng không nỡ, nhưng cũng đồng ý chia đôi khẩu phần ăn.
Tô Trúc Y mím môi, “Đa tạ thí chủ, ta ăn rễ cây là được rồi.”
Kết quả lông mày cậu bé dựng đứng, “Ăn rễ cây làm sao được, cho cậu bánh bao, cho cậu hết là được chứ gì!”.
Tô Trúc Y: “……”
Sống lại một lần nữa, ma xui quỷ khiến trở thành một tiểu hòa thượng, nhưng tình cảnh lại không gian nan như kiếp trước, liệu đây có phải điềm báo, con đường sau này của nàng cũng sẽ có điều chỉnh không?
Nghĩ đến đám ngụy quân tử chính phải rõ ràng cũng làm chuyện ác nhưng lại có thể tìm ra những lý do rất đại nghĩa, giết người còn được người ta vỗ tay khen ngợi, Tô Trúc Y cảm thấy trước mắt bừng sáng.
Nàng có thể xấu ngấm ngầm, xấu kín đáo một chút mà, khoác cái vỏ bọc của danh môn chính phái lên nhưng sau lưng thì làm chuyện ác, ái chà, nghĩ đến đây thôi đã thấy kích động rồi nhóe!
Sợ rằng cái cây này cũng phải đến hơn ngàn năm tuổi chứ chẳng chơi.
Huyết La môn năm đó sau khi giết sạch người trong thôn đã châm lửa đốt toàn bộ, cây cổ thụ này cũng bị cháy thành tro, ngọn lửa bốc lên tận chín tầng mây, ngay cả những đám mây trên trời cũng bị nhuộm cho đỏ rực.
Tô Trúc Y đột nhiên nhớ lại ngày hôm đó, toàn bộ thôn Trường Ninh chìm trong biển lửa, mười mấy đứa trẻ bọn nàng bị trói chung lại với nhau bằng dây thừng, giống như trói một xâu chim cút, sau đó treo lên cao, mặt mũi ngơ ngác đờ đẫn, nhìn thôn làng bọn họ từng sống bị ngọn lửa nuốt chửng, chứng kiến những người thân quen kêu la giãy dụa đau đớn trong ánh lửa, nhìn ngôi làng yên bình, trở thành lò luyện ngục.
Có vài đứa bị dọa cho sợ đến ngất xỉu, vài đứa tỉnh táo thì cũng bật khóc nức nở, duy chỉ có một mình Tô Trúc Y nàng là vẫn giữ được bình tĩnh, không rơi lấy một giọt nước mắt.
Nàng không có chút cảm tình nào với thôn Trường Ninh.
Thậm chí trong lòng nàng còn có một thoáng hả hê, đó là một loại cảm giác sung sướng rất đặc biệt, giống như một cơn tê dại từ đuôi xương cụt bò men theo cột sống đi lên, khiến sau gáy nàng nóng phừng phừng, toàn thân run rẩy, run rẩy vì hưng phấn. Vì thế, ngay từ trong cốt tủy nàng đã là một ma đầu rồi, Tần Giang Lan niệm Thanh tâm chú suốt sáu trăm năm với mong muốn nàng cải tà quy chính, thật đúng là người điên nói mớ.
Tô Trúc Y khi còn nhỏ đối mặt với cảnh tượng cả thôn bị tàn sát, hay khi đối mặt với cái chết, nàng đều không hề sợ hãi, ngược lại còn cảm thấy rất thống khoái, nàng cảm thấy vô cùng hưng phấn, ai bảo các ngươi bắt nạt ta, xua chó cắn ta, giờ thì hay lắm, chết hết cả đi!
“Ta cũng phải trở nên mạnh mẽ hơn, có năng lực giống như đám người ấy, muốn giết ai thì giết kẻ đó!”.
Nàng trầm mặc mà bình tĩnh, đôi con mắt lạnh lùng buốt giá nhìn chằm chằm vào tận đáy của biển lửa đỏ rực, quan sát sự hủy diệt khiến máu huyết người ta phải sôi sục, cũng chính sự lạnh lùng và cô độc ấy, đã giúp nàng trổ hết bản lĩnh ra giữa mười hai đồng nam đồng nữ, có được sự chiếu cố quan trọng của các tu sĩ Huyết La môn.
Giờ nhìn cái cây cổ thụ xiêu xiêu vẹo vẹo kìa, nghĩ đến tình cảnh lúc ấy, Tô Trúc Y đột nhiên nhớ đến một vài thứ mà lúc còn bé nàng đã không để ý đến, một vài thứ nàng đã vô tình quên mất, kỳ thật bên trong lại ẩn giấu một bí mật ý vị sâu xa.
Lúc cả thôn bị giết lửa cháy suốt một ngày một đêm, đám trẻ con bọn nàng cũng bị treo ngược lên trọn một ngày, đến cuối cùng, chỉ còn lại duy nhất một mình nàng là không bị ngất. Cũng chính vì thế mà nàng được thưởng một viên đan dược, về điểm này, những tiểu đồng khác đều không biết. Nếu không có viên đan dược ấy, thì e rằng nàng không thể tiếp tục gắng gượng theo những đợt huấn luyện về sau được, không phải vì ý chí không đủ, mà là thân thể quá yếu.
Tô Trúc Y nhớ, tất cả những thứ khác trong thôn đều bị cháy rụi, nhưng riêng cái cây cổ thụ đó lại cháy rất lâu, tu sĩ Huyết La môn thỉnh thoảng còn làm vài dấu tay, vứt vài món đồ lên cái cây, đợi cho đến khi cái cây cháy hết, bọn họ liền tạo ra một kết giới dưới gốc cây.
Lúc ấy nàng có nhìn thấy, nhưng cũng không biết đám tu sĩ đó đang làm gì, sau này ngày nào cũng vật vã đấu tranh để sinh tồn thì còn hơi sức đâu mà quan tâm xem cái cây đó ra sao nữa, nếu không phải quay trở về một nghìn năm trước, lại nhìn thấy cái cây già cỗi này, thì nàng căn bản không nghĩ đến chuyện đó, còn hiện giờ nhớ ra rồi……
Tô Trúc Y đi tới chỗ gốc cây, nương nhờ ánh trăng để quan sát thật kỹ.
Vì tuổi của cái cây này quá lâu, nên người trong thôn cảm giác nó rất linh thiêng, vậy nên trên cây treo rất nhiều những sợi vải đỏ, dưới gốc cây cắm rất nhiều hương, chẳng qua bây giờ đang là ban đêm, hương khói đều đã tắt cả rồi.
Nàng với tay ngắt một cái lá, sau đó vò nát đưa lên gần mũi ngửi thử, đó là một mùi thơm man mát nhàn nhạt, còn mang theo một thoáng linh khí, tươi mới khiến nàng phải hít vào một hơi thật sâu.
Thôn Trường Ninh không có linh tuyền cũng chẳng đào đâu ra linh mạch, linh khí của trời đất ít đến thảm thương, không đáng để nhắc đến, nếu đã như vậy, tại sao chiếc lá từ cái cây cổ thụ này lại có linh khí? Linh khí của trời đất vô cùng ít ỏi, xung quanh cái cây này cũng vậy, Tô Trúc Y quan sát khắp bốn phía, sau đó ngồi xổm xuống, dùng tay không để đào hố, chỉ đào được một đám bùn nhão.
(Linh tuyền có nghĩa là một con suối linh thiêng.)
Đám bùn này cũng chẳng có gì đặc biệt……
Ánh trăng trong vắt sáng lấp lánh, xuyên qua giữa những kẽ lá, để lại từng vệt sáng trên mặt đất, Tô Trúc Y tóm chặt lấy một cái rễ con con rồi cấu đứt, đưa phần rễ đó lên mũi cẩn thận ngửi thử, quả nhiên cảm nhận được linh khí, nàng chùi cái rễ vào tay áo cho thật sạch, bóc lớp vỏ sù sì bên ngoài, rồi bỏ luôn vào trong miệng ăn sống.
Linh khí trong rễ cây đậm hơn trong lá khá nhiều, rõ ràng chỉ là một cái cây bình thường, không phải linh thực, nhưng lại có linh khí, hơn thế linh khí còn tương đương với những loại thảo dược cấp thấp, Tô Trúc Y vừa nhai vừa suy nghĩ, linh khí từ đâu ra nhỉ?
(Linh thực có nghĩa là một loại thực vật linh thiêng.)
Mọi sinh linh trong đất trời đều có thể tu luyện, chẳng qua là quá trình thực vật hút linh khí của trời đất để tu luyện kéo dài hơn, thêm vào đó những thứ hút được cũng bị hạn chế khá nhiều, suy cho cùng trong một khoảng thời gian đằng đẵng như thế, bọn chúng cắm rễ sâu xuống mặt đất, căn bản không thể di chuyển được, nhưng một khi đã tu luyện thành công, thì thực lực tất nhiên không thể coi thường.
Cái cây cổ thụ này vốn chỉ là một cái cây bình thường, gặp được cơ duyên hút nạp được linh khí vào trong mình, được linh khí nuôi dưỡng trong một thời gian dài như vậy chắc chắn nó sẽ có linh trí, vì thế lúc các tu sĩ Huyết La môn định đốt cái cây phải thi triển một vài pháp quyết bí thuật, mới có thể thiêu trụi được nó.
Những loại cây đại thụ sống đến hơn mấy nghìn năm như thế này, căn bản không thể biết được rễ của chúng đâm sâu đến đâu, nàng dù có muốn điều tra cũng vô cùng khó khăn, nhưng tạm thời nàng đã có một nơi để đờ đẫn, ngày nào cũng đứng cạnh cái cây ngây người quan sát, ăn rễ và vỏ cây, rồi tu luyện bí quyết nhuận mạch, thiết nghĩ thế còn tốt hơn chán vạn lần việc nàng cứ chạy đông chạy tây khắp nơi, nghĩ đến đây, Tô Trúc Y dựa vào thân cây, ngắt hai cái lá, vừa ăn vừa ngẫm nghĩ, rất nhanh trong đầu đã có dự định.
Giới Chân tu có rất nhiều pháp bảo dò tìm được linh khí, trong đó đơn giản nhất chính là Tầm Linh bàn, cũng không quá mất công mất sức để chế tác, một cây kim sắt, một cục nam châm, cộng thêm một viên linh thạch và một cái đĩa bát quái là đủ, thôn Trường Ninh chắc chắn không thể mua được mấy món đó, suy cho cùng thôn dân ở đây đều là những người bình thường, đợi cơ thể nàng có được chút linh khí rồi, sẽ thử làm một cái Tầm Linh bàn xem sao.
Dùng một cái Tầm Linh bàn đơn giản để tìm bảo vật đúng là không thực tế chút nào, nhưng nàng có thể dùng nó để thăm dò nguồn gốc xuất xứ mức độ đậm nhạt của linh khí bên dưới rễ cây cổ thụ, có thể chắc chắn một điều rằng nơi nào càng gần với kho báu, thì linh khí sẽ càng nhiều, như vậy cũng có thể xác định được đại khái vị trí.
Nếu quả thật là di vật của Cơ Vô Tâm, cũng tức là phần mộ của ông ta, thì không thể chôn mình ở tận sâu dưới lòng đất được, đến lúc nàng đào đào bới bới, chưa biết chừng có thể đào được cả ra mộ của ông ta cũng nên.
Hiện giờ cơ thể của Tô Trúc Y chỉ là của một cô bé hơn năm tuổi, vất vả cả một ngày, giờ dựa vào cái cây đại thụ suy nghĩ, nghĩ mãi nghĩ mãi nghĩ đến mức buồn ngủ, hai mắt nặng trịch không chống đỡ nổi, mệt mỏi ngoẹo đầu sang một bên, chưa được bao lâu đã nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Ngày thứ hai vừa tỉnh giấc, thì xung quanh vang lên tiếng xôn xao, Tô Trúc Y còn chưa mở mắt, thì đã cảm giác được hơi thở của người lạ vây lấy, nàng nhủ thầm không xong rồi, nàng hơi ti hí mắt, muốn nhìn xem có khe hở nào giữa vòng vây không, sau đó sẽ chui qua đám người trốn đi, không ngờ lông mi mới chớp chớp vài cái, thì đã nghe thấy một giọng nói vang lên: “Dậy đi, dậy đi!”.
Nếu đã không giả vờ ngủ được, vậy thì……
Nàng mở bừng mắt ra, định bụng sẽ giết người mở đường máu, thì lại phát hiện ra trước mặt là một bát cháo trắng, cùng một người phụ nữ trung niên người quấn tạp dề tay phải đang bê bát cháo, tay trái cầm một đôi đũa, khuôn mặt ấm áp hiền hòa nhìn nàng.
Đứng bên cạnh người phụ nữ trung niên là một cậu bé tầm bảy tám tuổi, thấy nàng tỉnh lại, liền trợn mắt lên, khuôn mặt không vui, chìa cái bánh bao trong tay ra trước mặt nàng, cố ý làm ra vẻ hung dữ nói: “Cho ngươi này!”.
Hả?
Tô Trúc Y đờ người ra, tình huống xảy ra trước mắt khác biệt quá lớn với những gì có trong ký ức của nàng. Trước đây nếu nàng bị thôn dân phát hiện ra, thì bị đánh một trận là chuyện rất đỗi bình thường. Mọi người đều không muốn nàng ở lì trong thôn Trường Ninh, nói nàng là sao xúi quẩy khắc chết cha mẹ mình.
Nhưng chỉ thoáng cái, nàng liền hiểu ra.
“Tiểu hòa thượng từ đâu tới thế, đói đến mức phải ăn rễ cây cơ à. Sư phụ nhà cậu không dạy cậu làm thế nào để hóa duyên sao?”.
(Hóa duyên là các tăng ni, đạo sĩ xin người bố thí, nhờ đồ bố thí mà người tạo duyên lành với tiên phật.)
Vốn dĩ người nàng bẩn thỉu, khuôn mặt thì lấm lem, nhìn không ra được màu da thật, giờ tắm rửa mặt mũi chân tay sạch sẽ rồi, lại cạo trọc cả đầu đi, quần áo tuy có rách, nhưng gọn gàng tinh tươm, tuổi nhỏ nên không phân biệt được là nam hay nữ, người trong thôn tưởng nàng là một tiểu hòa thượng, nên bố thí cho nàng một bát cơm chay.
Thực ra lúc đầu nàng bị bài xích, là do nàng bị Tô gia đuổi đi, dân trong thôn Trường Ninh nhát gan sợ dính vào phiền phức, nên không muốn cũng không dám đắc tội với Tô gia, hơn thế còn muốn bợ đỡ nhà họ Tô, nên mới đổ thêm dầu vào lửa đối xử tệ bạc với một cô bé mồ côi như nàng, nhưng gạt qua một bên thân phận của Tô Trúc Y, không có sự cố kỵ khi đắc tội với Tô gia, cuối cùng đã có người sẵn sàng chìa tay ra giúp đỡ.
Tần Giang Lan, ngươi nhìn đi, đây chính là cái thiện mà ngươi nói đấy, giả tạo biết chừng nào.
Tô Trúc Y cười lạnh trong lòng, nàng không làm được những việc giả nhân giả nghĩa đó, vậy nên lựa chọn từ trước tới giờ của nàng là ác thật.
Nhưng hiện giờ thì sao, Tô Trúc Y liếm liếm môi, nàng nở nụ cười ngọt ngào, hai tay chắp lại, nói một câu: “A di đà phật, đa tạ thí chủ.”
Hiện giờ, nàng chọn cháo trắng và bánh bao.
“Thôn Trường Ninh không có chùa chiền nào, cậu là hòa thượng từ đâu đến vậy?” Lúc nàng ăn bánh bao, lại có thêm vài thiếu niên nữa vây lấy, trong số đó có một người lớn tuổi hơn một chút, có lẽ tầm mười tuổi, mặc bộ quần áo bằng vải thô, trên quần có vài mảnh vá, phía trên lông mày của cậu có một vết sẹo dài nhỏ, là do lúc bé đánh nhau với người ta để lại.
Tô Trúc Y hơi hơi có ấn tượng với cậu thiếu niên này, cậu ta chính là người chết cuối cùng, cũng chính là người cuối cùng bị Tô Trúc Y giết, chỉ là chuyện đã từ hơn một nghìn năm trước, Tô Trúc Y đã quên mất tên cậu ta từ đời tám hoánh nào rồi.
“Trương Ân Ninh, tiểu hòa thượng này mặt mũi tuấn tú phết.” Một thằng bé sáu bảy tuổi huých củi chỏ vào người cậu thiếu niên có vết sẹo trên lông mày, “Dù sao nhà mày cũng nghèo sau này chắc chắn không lấy được vợ đâu, chi bằng dẫn tiểu hòa thượng này về nhà nuôi đi.”
“Phụt…….”
Suýt chút nữa thì Tô Trúc Y phun hết chỗ cháo trong miệng ra, nàng vừa ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy Trương Ân Ninh tung ra một cú đấm, đánh ngã luôn thằng bé kia xuống dưới đất, thằng bé ngoạc miệng khóc tu tu, cậu bé vừa cho Tô Trúc Y bánh bao đứng bên cạnh bĩu môi nói: “Biết thừa không đánh lại được nó vậy mà ngày nào cũng cứ thích dây vào, mày có bị ngốc không vậy?”.
“Mẹ nó là đồ hồ ly tinh, chuyên môn đi bắt cóc đàn ông, con trai sinh ra cũng là đồ con hoang……” thằng bé nằm trên đất vừa khóc vừa mắng, Trương Ân Ninh liền xông tới lại đạp cho nó thêm hai cú, lúc ấy có một vài thôn dân vội vã chạy tới kéo hai đứa ra, trong đó có Trương Lẫm, ông ta thẳng tay tát một cái cực mạnh, khiến một nửa mặt cậu thiếu niên sưng vù lên.
Nhìn đến đây, Tô Trúc Y liền hiểu ra, tại sao Trương Ân Ninh lại có thể kiên trì được đến cuối cùng.
Cậu ta cũng có hận.
Nhưng cậu ta còn có mẹ.
Trong trái tim vẫn còn có một nơi mềm yếu, vì thế, cuối cùng cậu ta vẫn chết, còn Tô Trúc Y lại sống.
“Này, ngươi vẫn chưa nói ngươi từ đâu đến?” Cậu bé bánh bao lại hỏi.
“Phổ Giác tự.” Tô Trúc Y ăn no uống đủ rồi, liền đi tới một cái giếng cách đó không xa múc nước rửa sạch bát cháo đi, đang định trả lại cho cậu bé bánh bao, kết quả lại thấy cậu bé khoát khoát tay: “Ngươi hóa duyên mà ngay cả một cái bát cũng không có, cái bát này cho ngươi đấy, Phổ Giác tự là ở đâu, ở trấn Vĩnh An à? Sao ngươi lại đến thôn Trường Ninh, ngươi đi một mình à, trời ạ!”.
“Không phải ở trấn Vĩnh An.” Tô Trúc Y lắc lắc đầu, “Cách trấn Vĩnh An một con sông, còn phải trèo qua mấy ngọn núi nữa, thuộc địa giới Dung Thành.” Dưới cái nhìn chăm chăm đầy khiếp sợ của đám trẻ con ở đây, Tô Trúc Y cúi đầu, nở nụ cười bi thương sầu thảm: “Ta đi cùng với sư phụ, nghe nói cây thần ở đây rất linh thiêng, nên đặc biệt tới xem, nào ngờ mấy ngày trước lúc đi qua núi gặp phải thú dữ, sư phụ bị trọng thương không chữa được nên viên tịch rồi.”
Nàng sống đến ngần này tuổi, bịa đại một câu chuyện để dỗ một đứa trẻ đúng là dễ như trở bàn tay, lúc nói hốc mắt còn ửng đỏ, thật sự khiến cho lũ trẻ thổn thức mãi.
“Cậu đừng buồn, cây thần chỗ bọn ta có linh thiêng, nó sẽ phù hộ cho cậu.” Cậu bé bánh bao vốn dĩ hung dữ, nhưng giờ giọng điệu khi nói chuyện đã nhẹ nhàng hơn hẳn, “Nhà tôi không giàu có gì, nhưng một bát cháo thì vẫn lo được, sau này nếu cậu đói bụng, thì cứ tới tìm tôi.”
Lúc cậu bé nói những lời này, cậu thiếu niên Trương Ân Ninh kia rõ ràng liếc nhìn cái cây, trong ánh mắt thấp thoáng mang theo vẻ khinh thường. Xem ra cho dù cái cây cổ thụ này có linh trí nhưng tu hành cũng có hạn, sức ảnh hưởng của thôn Trường Ninh vẫn không đủ.
Nói đến đây, cậu bé bánh bao dừng lại một thoáng, nghiến răng nói: “Bánh bao thì không có……” nhìn thấy tiểu hòa thượng ngước đầu lên nhìn mình với ánh mắt đáng thương, cậu ta liền nói: “Vậy, vậy tôi chia cho cậu một nửa.” Cậu ta đang tuổi ăn tuổi lớn, nên mỗi ngày bố mẹ mới cho cậu ta một cái bánh bao trắng to, hôm nay cho tiểu hòa thượng này rồi, cậu ta không còn gì nữa, vì thế lúc trước mới hung thần ác sát như vậy, giờ nhìn thấy tiểu hòa thượng này tội nghiệp quá, cũng động lòng trắc ẩn, tuy rằng không nỡ, nhưng cũng đồng ý chia đôi khẩu phần ăn.
Tô Trúc Y mím môi, “Đa tạ thí chủ, ta ăn rễ cây là được rồi.”
Kết quả lông mày cậu bé dựng đứng, “Ăn rễ cây làm sao được, cho cậu bánh bao, cho cậu hết là được chứ gì!”.
Tô Trúc Y: “……”
Sống lại một lần nữa, ma xui quỷ khiến trở thành một tiểu hòa thượng, nhưng tình cảnh lại không gian nan như kiếp trước, liệu đây có phải điềm báo, con đường sau này của nàng cũng sẽ có điều chỉnh không?
Nghĩ đến đám ngụy quân tử chính phải rõ ràng cũng làm chuyện ác nhưng lại có thể tìm ra những lý do rất đại nghĩa, giết người còn được người ta vỗ tay khen ngợi, Tô Trúc Y cảm thấy trước mắt bừng sáng.
Nàng có thể xấu ngấm ngầm, xấu kín đáo một chút mà, khoác cái vỏ bọc của danh môn chính phái lên nhưng sau lưng thì làm chuyện ác, ái chà, nghĩ đến đây thôi đã thấy kích động rồi nhóe!
/23
|