Tống Thì Hành

Chương 75: Phòng ngừa chu đáo (Hạ)

/534


Sau khi bố trí La Đức ở phòng Yến Nô, Ngọc Doãn và Yến Nô sóng vai nhau ngồi ở ngưỡng cửa, ngơ ngác nhìn cây hòa trong đình viện, không ai mở miệng trước. Sắc trời càng lúc càng muộn, thỏ ngọc treo trên cao, ánh trăng sáng tỏ chiếu vào trong đình viện như một tầng lụa mỏng mông lung bao phủ.

- Tiểu Ất ca!

- Ừ?

- Sau khi trả nợ xong, ngươi có tính toán gì?

Yến Nô đột nhiên hỏi làm Ngọc Doãn ngẩn ra.

Do dự một chút, Ngọc Doãn nói:

- Ta định đi khỏi nơi này.

- Đi khỏi?

-Ừ!

-Đi đâu?

Ánh mắt Ngọc Doãn mơ màng, sau một lúc lâu khẽ nói:

- Ta muốn đi Hàng Châu.

-Vì sao?

Người người khắp thiên hạ đều ước được sống ở Khai Phong, mà không ngờ Ngọc Doãn lại muốn rời khỏi đây. Đương nhiên Yến Nô cảm thấy bất ngờ, tuy nhiên sự nghi ngoặc nhiều hơn, nghiêng đầu nhìn Ngọc Doãn, Yến Nô hỏi:

-Tiểu Ất ca, huynh biết không?

- Biết cái gì?

- Từ lúc huynh và Lý Bảo giao tranh, sau khi thức tỉnh như đã thay đổi thành một người khác.

- Ồ?

Tim Ngọc Doãn nảy lên:

- Trở nên như nào?

- Nô cũng không rõ lắm, nhưng dù sao vẫn khác trước rất nhiều. Nếu không phải sớm chiều sống chung với huynh, thậm chí nô sẽ cảm thấy huynh là Tiểu Ất giả mạo.

Trong khoảng thời gian này, huynh vẫn luôn có tâm sự nặng nề.

Nô có thể cảm nhận được, Tiểu Ất ca không chỉ lo lắng về tiền tài, mà dường như càng lúc càng sợ hãi gì đó...

Ngọc Doãn biến đổi sắc mặt, quay sang nhìn lại Yến Nô.

Ta sợ hãi sao?

Ngọc Doãn gãi gãi đầu, cố gắng cười nói:

-Ta thì có gì để sợ chứ? Đọc Truyện Online Tại TruyệnYY

- Nô không biết, nhưng nô biết, dường như Tiểu Ất muốn tránh né gì đó.

Tránh né sao?

Có lẽ...

Có lẽ ta thật sự vẫn luôn tránh né!

Tránh né thời đại này, tránh né sự thật mình đã tái sinh, tránh né mối họa sắp tới kia.

Nhưng thật sự có thể tránh né được sao?

Ra sức vần vò hai má, Ngọc Doãn khẽ thở dài thật sâu:

- Thật ra ta cũng không biết mình trốn tránh cái gì, nhưng luôn cảm thấy bất an.

Cửu Nhi tỷ, muội cũng biết ta thường xuyên uống rượu với Thiếu Dương Phong Dật, khi nghe những việc từ những lời bọn họ, ta cảm giác...Khai Phong sẽ có một trận tai họa. Cửu Nhi tỷ, đợi sang năm chúng ta đi Hàng Châu nhé?

- Tai họa? Hàng Châu?

Yến Nô nghĩ mãi không hiểu mấu chốt trong đó.

Chỉ có điều nếu Ngọc Doãn đã mở miệng, nàng cũng không thể lặng im.

Ngẫm nghĩ một chút, Yến Nô hạ giọng nói:

-Nếu Tiểu Ất ca thật sự muốn rời khỏi đây, đương nhiên Yến Nô sẽ đi theo.

Chỉ có điều không biết phong thổ Hàng Châu thế nào, mạo muội tới đó sợ rằng cũng không phải là chuyện tốt. Tiểu Ất ca đã có ý này thì nên trù tính cho thỏa đáng. Thật sự không được thì có thể tìm một người hiểu biết đi thăm dò trước, còn hơn là hai năm sau ta và ngươi mới lần mò đến đó. Nô nghe người ta nói cảnh sắc Hàng Châu rất đẹp, chỉ có điều không được phồn hoa như Khai Phong.

Phụ nữ suy xét sự việc luôn thấu đáo hơn đàn ông rất nhiều.

Ngọc Doãn vẫn luôn muốn đến ở Hàng Châu, nhưng lại không có kế hoạch và chương trình cụ thể.

Đúng vậy, nay là thời Bắc Tống, rất khác với đời sau. Đời sau từ Khai Phong đến Hàng Châu đi xe lửa mất nửa ngày là đến, nhưng hiện tại, từ Khai Phong đến Hàng Châu đường xá xa xôi, chắc chắn có nhiều phiền toái. Ngoại trừ xử lý vấn đề hộ quán ra, còn có vấn đề phong thổ như Yến Nô nói. Đúng vậy, Hàng Châu thời Bắc Tống thật sự thay đổi rất lớn hơn rất nhiều so với Ngụy Tấn Đường Cường Tam Quốc. Nhưng so sánh với Khai Phong mà nói, Hàng Châu có chút lạc hậu...

Phong thổ tất nhiên là khác biệt, đến lúc đó khó tránh khỏi phải mất một thời gian để làm quen.

Hơn nữa đến Hàng Châu lập nghiệp, nói thì đơn giản nhưng thật sự không hề dễ dàng. Khai Phong có kẻ nhàn rỗi lưu manh, tất nhiên Hàng Châu cũng có du côn lưu manh. Chưa quen cuộc sống ở đó mà xông đến ở, chuẩn bị không tốt sẽ bị đụng phải đầu rơi máu chảy.

- Cửu Nhi tỷ nói rất đúng, là Tiểu Ất suy tính quá đơn giản.

Yến Nô mỉm cười!

Nụ cười này như hoa lan nở rộ rung động lòng người.

- Cũng không phải là Tiểu Ất ca nghĩ đơn giản, mà là cả ngày bề bộn làm việc, sao có thời gian suy xét những việc vụn vặn này.

Đúng rồi, Tiểu Ất ca muốn đi Hàng Châu, cần phải tính toán sớm mới được. Tốt nhất là lúc này phái người đến đó, thì năm sau chúng ta đi mới không có phiền toái. Nô thấy Tiểu Thất ca rất thích hợp, lại chung hoạn nạn với Tiểu Ất ca, có thể tin tưởng.

- Vậy thì ta sẽ suy nghĩ.

Nói chuyện một hồi, không khí càng thêm hòa hợp.

Ban đêm yên tĩnh, bên ngoài vách phòng vọng đến từng tiếng gà gáy, Yến Nô tựa vào lòng Ngọc Doãn, bất giác đã thiếp đi...

Lúc tỉnh lại thì trời đã sáng.

Một đêm ngồi ở ngưỡng cửa, thể cốt có chút nhức mỏi.

Yến Nô mở mắt ra, duỗi lưng mệt mỏi, thấy một chiếc áo bào rơi trên mặt đất.

Là trường bào của Ngọc Doãn!

Yến Nô lập tức tỉnh táo, vội quay lại nhìn vào phòng.

Không thấy La Đức mà cũng không thấy Ngọc Doãn.

-Tiểu Ất ca?

Yến Nô quá sợ hãi, vội đứng dậy gọi to.

- Cửu Nhi tỷ thức dậy rồi?

Trương Nhị tỷ đi ra từ phòng bếp, thấy vẻ mặt hoảng loạn của Yến Nô, bước tới nói:

-Cửu Nhi tỷ đừng sốt ruột, sáng sớm Tiểu Ất ca đã dẫn La Đại Lang đến phòng Quân phố thăm lão La rồi. Lúc Tiểu Ất ca sắp đi có nói, Cửu Nhi tỷ cứ ở nhà, hắn sẽ trở về nhanh...

Lúc này Yến Nô mới thở phào, chà sát mặt, đi đến bên giếng nước rửa mặt.

Dương Nhập Cửu và Hoàng Tiểu Thất đi Giác Tử Môn lấy thịt tươi, bởi vì phải đi cùng La Đức đến Phòng Quân Phố, cho nên đành phải để hai người Nhập Cửu và Tiểu Thất đi giao dịch. Yến Nô sau khi rửa mặt xong, chỉnh trang lại xiêm y thì chuẩn bị đi vào phòng bếp giúp làm cơm.

Nhưng đúng lúc này chợt nghe ngoài cửa có tiếng ồn ào.

Theo sát đó là tiếng cửa sân bị người ta đá văng, Quách Kinh dẫn theo mấy kẻ nhàn rỗi lưu manh đi vào.

Yến Nô vừa thấy Quách Kinh, không nói hai lời chộp lấy côn đồng ở góc tường, chĩa ngang trước ngực:

- Quách Thiếu Tam, có biết tự xông vào nhà dân là tội lớn.

Quách Kinh cười ha ha:

- Cái gì mà tự xông vào nhà dân, tòa nhà này từ hôm nay trở đi là nhà của ta.

Sao, Ngọc Tiểu Ất không có ở đây? Chẳng lẽ là sợ rồi nên chạy trốn trước...Ha ha, để đàn bà ở nhà, vậy mà cũng có thể trốn đi được? Cửu Nhi tỷ, trước giờ ta vẫn luôn ăn nói thô tục thẳng thắn, thời gian đã đến rồi, mau lấy tiền ra trả đi.

Yến Nô khẽ biến đổi sắc mặt, định mở miệng nói, chợt nghe bên ngoài cửa có giọng nói vọng vào:

-Ta nói kẻ nào ăn nói ngông cuồng, hóa ra là Quách Thiếu Tam.

Nói xong, đã thấy Ngọc Doãn sải bước đi vào đình viện.

Hai kẻ đầu gấu tiến lên định ngăn trở, Ngọc Doãn hừ lạnh một tiếng, quát:

- Nếu không muốn gãy tay thiếu chân thì cút sang một bên cho ta.

Người là danh, cây là ảnh.

Đừng thấy Ngọc Doãn bị thua Lý Bảo nhưng uy thế vẫn không phục như trước.

Nhưng biệt hiệu Ngọc Giao Long kia cũng không phải hư danh, Ngọc Doãn trước kia dựa vào nắm đấm mà tạo nên biệt hiệu đó. Bại bởi Lý Bảo là điều khó tránh khỏi, nhưng cũng không phải kẻ lưu manh nhàn rỗi nào cũng có thể chống lại hắn được.

Ánh mắt trừng trừng kia khiến hai kẻ đầu gấu lập tức dừng lại.

Hai người nhìn nhau, rồi cùng nhường đường.

Quách Kinh thấy vậy càng mất mặt, hung hãn trừng mắt với hai tên kia, rồi sau đó nhìn Ngọc Doãn cười gằn, nói:

- Ngọc Tiểu Ất, quả nhiên có can đảm.

- Ta có can đảm hay không không tới phiên Quách Thiếu Tam đánh giá.

Ngươi dẫn nhiều ngươi đến nhà chúng ta, là có ý gì?

Quách Kinh mỉm cười!

- Có ý gì?

Y nhìn Ngọc Doãn, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Hôm nay là ngày ngươi trả tiền, món nợ ba trăm quan đã đến hạn trả.

Ta cho ngươi biết, đừng hòng ăn vạ.

Ta mời Tống Áp Ti phủ Khai Phong đến, nếu còn không giao tiền ra, cửa hàng và nhà ngươi sẽ lập tức chuyển sang tên của ta. Nếu không, chúng ta cùng đi đến phủ Khai Phong để phân giải, ta có biên lai mượn đồ của ngươi, cũng có người làm chứng, sợ ngươi giở trò hay sao?

Nói xong, Quách Kinh nghiêng người tránh ra, một người đàn ông đứng sau y.

Người đàn ông đó mặc áo dài màu đen, kết hợp với một chiếc quần màu nho dài, chân đi một đôi giày đen. Nhìn cách ăn mặc là biết người trong quan phủ. Thời Bắc Tống, các ngành nghề có quy định rõ ràng về trang phục, nhìn một cái là có thể nhận ra ngay.

Cũng như tiểu nhị trong cửa hàng nhất định phải mang mũ, mặc áo choàng làm áo khoác.

Còn những nghề khác tuyệt đối không thể nào mặc như vậy. Cũng như thế, nếu tiểu nhị trong cửa hàng không mặc như thế, nhẹ thì bị mắng chửi, nặng thì bị đuổi ra khỏi cửa hàng, thậm chí còn bị toàn bộ nghề khác không chấp nhận. Ví dụ như tiểu nhị ở tiệm cầm đồ nhất định phải mặc áo đơn màu đen ngắn tay, bên hông mang giác, mà quan trọng nhất chính là không được mang mũ.

Dân chúng bình thường phần lớn là áo ngắn cao đi giày.

Mà lại viên trong nha môn tuy không phải tầng lớp sĩ phu nhưng lại có thể mặc áo dài ..

Cho nên chỉ cần nhìn cách ăn mặc của người nọ thì Ngọc Doãn đã biết là người trong nha môn.

Vì thế chắp tay vái chào, lên tiếng:

- Tống Áp Ti.

Cách xưng hô này rất quen tai, có vẻ như trong Thủy Hử truyện cũng có một Tống Áp Ti. Chẳng qua vị Tống Áp Ti này thư sinh trắng trẻo, cao cao to to, có chút khí khái. Thấy Ngọc Doãn thi lễ, Tống Áp Ti ngay cả mí mắt cũng không nâng lên, chỉ nhếch khóe miệng, mang vẻ kiêu căng nói:

- Nam nữ trước mặt là Ngọc Doãn Ngọc Tiểu Ất sao? Hiện có hộ quán Khai Phong Quách Kinh nói ngươi nợ hắn ba trăm quan tiền, hôm nay phải trả. Lúc trước có Trần Đông, Lý Dật Phong trường Thái Học viện bảo đảm, không biết người bảo lãnh đâu rồi?

Nam nữ là cách xưng hô khinh miệt tại thời Bắc Tống.

Đại thể nói là Ngọc Doãn thiếu tiền Tạ nam tử Khai Phong Quách Kinh, hôm nay phải trả lại.

- Người bảo lãnh ở đây!

Ngoài cửa vọng đến tiếng nói rất to.

Ngay sau đó thấy hai người Trần Đông, Lý Dật Phong đi vào đình viện, chắp tay với Áp Ti kia:

- Mỗ gia là Trần Đông Trần Thiếu Dương và Lý Dật Phong trường thái học viện trước đây đã bảo lãnh cho Ngọc Doãn, hôm nay đặc biệt đến đây.

Đừng nhìn Trần Đông và Lý Dật Phong chỉ là hai Thái Học Sinh, nhưng Áp Ti này lập tức mất vẻ kiêu căng.

Tống Áp Ti vội vàng tươi cười, khom người nói:

- Hại vị đại quan nhân tới thật đúng lúc, dựa vào khế ước trước đây, hôm nay Ngọc Doãn cần phải trả cho Quách Kinh ba trăm quan tiền. Nếu không trả được, cần phải thế chấp nhà cửa để bồi thường.Tiểu nhân cũng là bất đắc dĩ, đặc biệt đến giám thị.

Tống Áp Ti là Áp Ti, nhưng ở trước mặt Thái Học Sinh vẫn thấp hơn một bậc.

- Nên trả thì trả, đừng có nóng vội.

Trần Đông không nói gì, nhưng Lý Dật Phong đã mở miệng.

Con cháu quan lại mở miệng, đương nhiên toát lên khí chất khác biệt. Tống Áp Ti kia cũng là loại người khéo léo,lập tức cảm thấy thân phận Lý Dật Phong đặc biệt, lại thấy khi Lý Dật Phong xoay người tươi cười đối diện với Ngọc Doãn.

- Tiểu Ất, đã lâu không gặp, quả thật thường nghe người ta nhắc tới đại danh, ha hả, gần đây tốt chứ?

Ngọc Doãn vội chắp tay nói:

- Nhọc lòng Đại Lang quan tâm, mọi thứ đều tốt.

Trần Đông nói:

- Tiểu Ất, trượng nghĩa!

- Ồ?

- Hành vi lúc trước của ngươi, chúng ta cũng nghe nói rồi, đúng là một người đàn ông tốt, không hổ với danh xưng Ngọc Giao Long trên phố Mã Hành. Hôm nay ta dẫn Đại Lang đến tất nhiên là để bảo đảm cho ngươi. Đại Lang mang tới chút ngân lượng, ước chừng một trăm quan, trước hết cho ngươi mượn tạm dùng khẩn cấp. Ta cũng không tin thế đạo này dung nạp được kẻ tiểu nhân càn rỡ, chẳng lẽ không để người tốt một con đường sống?

Nói xong, Trần Đông hung tợn trừng mắt nhìn Quách Kinh.

Trong lòng Quách Kinh thầm kêu khổ định mở miệng, lại nghe Ngọc Doãn cười nói:

- Đại Lang cao thượng, Tiểu Ất xin nhận. Tuy nhiên một chút tiền bạc đó không đảm đương nổi việc lớn. Ba trăm quan không là gì cả, Yến Nô sẽ mang ra trả nợ cho Quách Thiếu Tam.

Lần này không chỉ có Quách Kinh giật mình, Trần Đông và Lý Dật Phong cũng giật mình theo.

Quách Kinh một tay hãm hại Ngọc Doãn, đương nhiên biết tình trạng của Ngọc Doãn.

Mà Trần Đông và Lý Dật Phong cũng chỉ hôm qua mới nghe người ta bàn tàn về chuyện La Đức, cảm thấy vô cùng kính nể đối với tinh thần trượng nghĩa của Ngọc Doãn, cho nên Lý Dật Phong mới có thể mang một trăm quan đến muốn giúp đỡ Ngọc Doãn một chút, nào ngờ Ngọc Doãn đã có thể tự mình giải quyết được!

Hai người nhìn nhau cùng mỉm cười.

Tiểu Ất này quả nhiên là người có bản lĩnh...


/534

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status