Chương 310
Bà Hách đứng ngây người ra hoàn toàn.
Bà ta không thể chấp nhận sự thật này, rõ ràng nhà họ Hách đã nắm chắc trong tay phần thắng, tại sao có thể thua được chứ?
Không có thể nào, chắc là bà ta nghe lầm rồi.
“Trời đất ơi, người thắng cuộc lần này lại là tập đoàn Quang Viễn, Tiêu Khôn Hoằng lợi hại như vậy sao?”
“Tiêu Khôn Hoằng gây dựng tập đoàn Quang Viễn từ hai bàn tay trắng, anh xem anh ta xảy ra chuyện không may lâu như vậy mà tập đoàn Quang Viễn vẫn hoạt động như bình thường, nếu như là tập đoàn khác thì anh thử nghĩ xem sẽ ra sao?”
“Tôi cũng thấy vậy, cũng may tập đoàn Quang Viễn cũng là một tập đoàn lớn ở trong nước, trước đây nhà họ Hách hống hách như vậy, đến đất nước chúng ta vẫn như vậy không là cái thá gì cả.”
“Đúng vậy, nhà họ Hách lợi hại như vậy, nghe nói thái độ làm người cũng không ra làm sao, ức hiếp bảo mẫu đó. Tập đoàn đỉnh như vậy, tại sao lại phải đến nước chúng ta đấu thầu hạng mục cơ chứ, cút về nước không phải tốt hơn sao?”
“Tôi cũng thấy thế, nhà họ Hách ở đất nước chúng ta thì chẳng là gì cả? Bọn họ nghĩ có thể xưng vương xưng bá ở đất nước chúng ta được sao?”
Bà Hách nghe thấy những lời xì xào này liền cảm thấy vô cùng xấu hổ. Bà ta dường như cảm thấy tất cả mọi người xung quanh đều đang cười nhạo mình, cười nhạo nhà họ Hách không biết lượng sức.
Kiêu ngạo hơn nửa đời người, vốn dĩ nghĩ có thể ở trước mặt Mạc Hồi tát cô ta một cái thật mạnh.
Tưởng lần này, có thể giành được chiến thắng nói cho tất cả mọi người biết thế lực của nhà họ Hách bọn họ mạnh đến nhường nào.
Nhưng bà ta ngàn vạn lần không ngờ tới, nhà họ Hách lại thua như vậy.
Bà Hách nhìn thấy cảnh tượng vừa cười vừa nói của Mạc Đông Lăng, Mạc Hồi, Tiêu Khôn Hoằng ba người bọn họ ở bên đó, hốc mắt của bà ta bỗng nhiên đỏ lên rồi lớn tiếng xông lại gần: “Có nội tình, đằng sau tuyệt đối có nội tình.”
Trong chốc lát rất nhiều người nhìn qua.
Vẻ mặt bà Hách kích động mà lao tới, Tiêu Khôn Hoằng nghiêng người lại bảo vệ cho Thi Nhân ở phía sau, tránh bà Hách tới gần vợ mình.
Thi Nhân cũng bị dọa cho phát sợ.
Đợi khi cô hoàn hồn lại thì đã được người đàn ông bảo vệ ở phía sau, cánh tay che trước mặt, cả người đang trong tư thế bảo vệ an toàn cho cô.
Cô thấy hành động này, trong lòng vui vẻ giống như đang ăn kẹo ngọt vậy.
Vừa rồi trong nháy mắt Tiêu Khôn Hoằng theo bản năng mà bảo vệ cho cô.
Cảm giác được người khác bảo vệ thật hạnh phúc.
Thi Nhân ngẩng đầu nhìn bà Hách đang kích động ở bên kia, vẻ vừa lạnh nhạt vừa khách sáo nói: “Bà Hách, nói chuyện phải có chứng cứ, cuộc đấu thầu lần này chúng tôi dựa vào thực lực mà thắng.”
“Cô nói bậy, rõ ràng người có thực lực nhất chính là nhà họ Hách, không phải Tiêu Khôn Hoằng, tập đoàn Quang Viễn đều đã bán cổ phần công ty cho chúng tôi rồi, tập đoàn đó từ sớm đã lung lay sắp sụp đổ thì có thực lực gì chứ?”
Xung quanh không ít người đều chú ý, còn có cả truyền thông báo chí.
Sắc mặt Mạc Đông Lăng sắc lạnh nhìn Hách Liên Thành: “Nói lung tung thì phải chịu trách nhiệm đó. Nhà họ Hách các ngươi thua mà không phục sao?”
Hách Liên Thành vội vàng đi tới rồi kéo lấy mẹ mình: “Mẹ, mẹ bình tĩnh lại một chút.”
“Mẹ làm sao có thể bình tĩnh được chứ, mẹ không thể bình tĩnh được!”
Bà Hách cầm lấy cánh tay của Hách Liên Thành, người khác không biết, chẳng lẽ anh ta cũng không biết sao?
Vì cuộc đấu thầu lần này, nhà họ Hách đã đầu tư không ít tiền cho quân đội trong nước.
Trong đó cổ phần của tập đoàn Quang Viễn, anh ta cũng tốn rất nhiều tiền để mua lại.
Làm nhiều chuyện như vậy chỉ vì hạng mục của nhà họ Mạc, vốn tưởng rằng nắm chắc chín phần thắng trong tay, ban giám đốc của nhà họ Hách bên kia cũng sẽ không nói được gì. Nhưng kết quả thì sao, thua rồi?
Vậy giờ đây bọn họ quay về phải ăn nói như thế nào với ban giám đốc? Làm thế nào để giải thích những chuyện này với ban giám đốc?
Báo cáo tài chính của nhà họ Hách càng năm càng thụt lùi.
Ở Singapore, nhà họ Mạc chiếm đa số định mức thị trường. Từ sau khi hai nhà tranh chấp trở mặt với nhau, sự cạnh tranh của nhà họ Hách với nhà họ Mạc dần dần yếu đi, đến bây giờ hầu như không còn bất cứ cạnh tranh nào nữa.
Vậy nên lần này nhà họ Hách mới vội vàng ra mặt tranh đoạt các hạng mục bên ngoài.
Lần này thua, bà Hách cũng không biết quay về nên ăn nói ra sao.
“Mẹ, mẹ hãy theo con đi khỏi đây trước.”
“Mẹ không đi, mẹ muốn hỏi rõ ràng. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, mẹ cảm thấy trong chuyện này có nội tình?”
Bà Hách nhìn Mạc Đông Lăng: “Cậu phải cho tôi một lời giải thích, tại sao là tập đoàn Quang Viễn mà không phải nhà họ Hách?”
Những người đứng đầu bên tổ chức hoạt động đều chau mày.
Không ngờ bà Hách lại là người đàn bà đanh đá như vậy, đã thua nhưng không chịu chấp nhận còn gây chuyện làm ồn.
May mắn vì đã không có chọn nhà họ Hách, bằng không sau này có vấn đề gì, không chừng sẽ xảy ra sai sót gì mất.
“Bà muốn lý do đúng không?”
Mạc Đông Lăng đứng ở tại chỗ, nhìn qua những người đứng đầu một lượt: “Kết quả lần này, một nửa là do tập đoàn của chúng tôi cho điểm, một nửa là kết quả khảo sát của VNS. Lần hợp tác này có ảnh hưởng rất nhiều đến chức vụ của rất nhiều người, mà còn là sự mở đầu hữu nghị hợp tác giữa các tập đoàn xuyên quốc gia của hai nước. Đây không chỉ đơn giản là một cuộc hợp tác làm ăn, mà còn là vì đặt nền móng cho giao thương trao đổi hàng hóa giữa hai nước trong tương lai sắp tới. Tôi không có lí do gì để sắp đạt hay âm mưu gì ở đây.”
Đại diện bên tổ chức hạng mục cũng nói theo: “Vốn dĩ lần đấu thầu này, chủ yếu là nhằm vào tập đoàn trong nước. Nhà họ Hách hừng hực khí thế thành lập nhiều chi nhánh, nhưng mà xét về sức ảnh hưởng thì vẫn kém xa tập đoàn Quang Viễn.”
“Nói bậy, tập đoàn Quang Viễn đã biến thành như vậy rồi, làm sao có thể có đủ năng lực cơ chứ?”
“Nếu hôm nay người đại diện là anh Tiêu Vinh thì chúng tôi có lẽ sẽ suy nghĩ lại, nhưng mà nếu như anh Tiêu Khôn Hoằng đã trở lại, những chuyện này không còn là vấn đề nữa.”
Tiêu Khôn Hoằng cười gật đầu: “Cảm ơn đất nước đã tin tưởng tôi, tương lai tập đoàn Quang Viễn nhất định sẽ cùng nhà họ Mạc hợp tác tốt với nhau làm nên cây cầu thương mại làm nền móng vững chắc cho các xí nghiệp vừa và nhỏ sau này hợp tác phát triển.”
“Nói rất hay!”
Mọi người ở xung quanh đều vỗ tay ủng hộ, những xí nghiệp không được chọn khác, trong lòng cũng có bất mãn, nhưng lúc này cảm giác bất mãn khó chịu cũng đã tiêu tan đi rất nhiều. Lần này thất bại , tương lai còn có nhiều cơ hội khác có thể giành lấy.
Các hạng mục của nhà họ Mạc quá lớn, rất nhiều xí nghiệp cũng không thể đảm đương.
Hiện tại có mở đầu tốt đẹp thì tương lai sau này sẽ tốt hơn.
Nhưng còn bà Hách thì bà ta không vừa lòng một chút nào, còn muốn nói cái gì đó, nhưng lại bị Hách Liên Thành kéo đi mất.
Trở lại phòng, điện thoại của ban giám đốc từ bên Mỹ đã gọi tới, nhưng bà ta không biết nên giải thích như thế nào.
Không muốn nghe điện thoại, cũng không muốn nghe những lời chế giễu của đám người xung quanh.
Bà Hách cảm thấy lạc lõng, trong chốc lát giống như đã già đi nhiều tuổi vậy.
Lần này tiêu tốn nhiều tiền như vậy, cuối cùng kết quả đổi được lại là thua cuộc.
Căn phòng yên tĩnh, không có tiếng ai nói chuyện.
Hốc mắt của bà Hách đỏ lên nhìn Hách Liên Thành: “Tại sao con lại bình tĩnh như vậy, có nội tình bên trong chẳng lẽ con không biết sao?”
“Có nội tình gì chứ? Chẳng lẽ mẹ không thể thừa nhận một lần rằng thực lực của nhà họ Hách không đủ sao?”
Hách Liên Thành không thể hiểu nổi.
Tại sao việc thừa nhận thực lực của mình không đủ, thừa nhận lỗi sai của mình lại khó đến vậy?
Bà Hách vô cùng tức giận: “Con nghĩ rằng mẹ làm nhiều chuyện như vậy là vì ai? Đều là vì tốt cho con. Ban giám đốc bên đó vẫn luôn có ý kiến với con, chẳng lẽ con không biết, mẹ chính là muốn tạo ra thành tích cho con, khiến cho ban giám đốc bên đó phải ngậm miệng lại à?”
“Sớm biết có ngày này, ngày trước sao mẹ còn làm như vậy chứ?” Hách Liên Thành nhìn mẹ mình: “Nếu không phải Mộng Thần xảy ra chuyện, nhà họ Mạc có trở mặt với chúng ta không?
Hợp tác giữa hai nhà chúng ta liệu có kết thúc không?”
Nhà họ Hách chính thức đi xuống dốc chính là bắt đầu từ lúc đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Mạc.
“Vậy con đang trách mẹ sao? Lúc đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn, số của Mạc Mộng Thần không may mắn thì trách được ai cơ chứ?”
“Nếu lúc trước mẹ thấy Mộng Thần chướng mắt như vậy, tại sao bây giờ lại liều cả mạng muốn hợp tác cùng nhà họ Mạc? Còn muốn con kết hôn với nhà họ Mạc, mẹ không cảm thấy mâu thuẫn sao?”
Sắc mặt bà Hách bỗng nhiên tái nhợt, nửa ngày một chữ cũng nói không ra lời.
Tuy rằng sự thật là như thế này, bà ta thật sự hối hận.
Nhưng điều mà bà ta không ngờ rằng những lời này lại từ chính miệng Hách Liên Thành nói ra.
Tay của bà Hách run rẩy bưng cốc nước rồi uống vài ngụm, sau đó nói: “Mẹ còn không phải vì muốn tốt cho nhà họ Hách sao?”
“Mẹ, mẹ thật sự nghĩ rằng nhà họ Mạc sẽ không truy cứu chuyện của Mộng Thần sao?”
“Con có ý gì? Ngày trước ông nội của con cùng ông chủ Mạc đã thỏa thuận xong xuôi rồi, nhà họ Mạc sao có thể động tay chân được chứ?”
“Phải, nhưng cũng không hoàn toàn như thế.”
/506
|