Chương 263 Ha ha.
Tiếng cười trầm thấp của người đàn ông vang lên giữa căn phòng yên tĩnh, nương theo bóng đêm, vây lấy cô vào một góc tối, nơi ánh đèn không chiếu tới được.
Chỉ hai từ ngắn ngủi, đã khiến Thi Nhân nổi hết cả da gà.
“Muộn rồi, nên đi ngủ thôi.”
Cô đã nói rõ ràng như vậy, thế mà Tiêu Khôn Hoằng vẫn không nhúc nhích.
Chẳng những không tránh ra, mà anh còn cúi thấp đầu tới gần cô: “Lúc nãy tụi nhỏ có hỏi tôi một vấn đề.”
“Cái, cái gì?”
“Chúng hỏi tôi, chúng được sinh ra như thế nào.”
Thi Nhân sửng sốt, ngước mắt nhìn anh: “Anh trả lời thế nào?”
Trước đây hình như tụi nhỏ đâu có hỏi loại chuyện này, nhưng mà vấn đề này hẳn là đứa trẻ nào cũng sẽ hỏi thôi.
Anh nâng cằm cô: “Em muốn tôi trả lời thế nào?”
Thi Nhân hít vào một hơi, môi hơi mím lại, nói: “Tất nhiên là…”
Những lời còn lại cô không nói được nữa. Tiêu Khôn Hoằng cúi đầu chặn miệng cô lại, đối với anh, đáp án không quan trọng, huống chi là tình huống bây giờ.
Mẹ nó, anh đã chờ rất lâu rồi. Cuối cùng cũng bắt được cơ hội này.
Đèn trong phòng vẫn sáng, cô mơ hồ trông thấy mấy con bướm đêm vờn quanh ánh đèn, ánh sáng chỉ chiếu tới bên cạnh họ, những chỗ khác vẫn tối đen như mực.
“Nhắm mắt lại, vẫn còn tinh thần để suy nghĩ lung tung?”
Tiêu Khôn Hoằng cắn môi cô, hơi thở rối loạn.
Thi Nhân đè tay anh lại: “Anh, anh muốn làm gì?”
Đã biết rõ mà còn cố hỏi, Tiêu Khôn Hoằng bỗng nhiên dừng lại, nhìn cô: “Nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau là ở đâu không?”
Lần đầu gặp?
Tất nhiên là nhớ rồi, ở nhà vệ sinh nam.
Lúc đó cô uống say, bị người ta đẩy vào nhà vệ sinh nam, phía sau còn có người truy sát, tính mạng như sợi chỉ treo chuông, tiến hay lùi đều nguy hiểm.
“Anh còn dám nói, lúc đó là anh ép buộc tôi, còn uy hiếp tôi giúp anh diễn trò, đuổi mấy người kia đi.”
“Em làm rất tốt, còn hơn cả dự kiến của tôi.”
Tiêu Khôn Hoằng nhéo nhéo mũi cô, chậm rãi nói: “Khi đó tôi bị người của Tiêu Vinh mưu hại, anh ta muốn thăm dò xem có thật là tôi đã tàn phế hay không.”
Thì ra quan hệ của bọn họ đã không tốt từ rất lâu rồi.
“Sau đó tôi tốt bụng giúp đỡ anh, anh lại đối xử với tôi thế nào?”
Thi Nhân bóp eo anh một cái, bây giờ nghĩ lại, cô thật sự rất tức giận, cái người này đúng là sói mắt trắng mà.
Cả người anh cứng lại, cúi đầu hôn cô: “Thật xin lỗi.”
“Nếu đã cảm thấy có lỗi, sao anh còn chưa buông tôi ra?”
“Không được, mặc dù tôi thấy có lỗi, nhưng tôi không hối hận.”
Đột nhiên, Tiêu Khôn Hoằng ôm cô lên, sải bước đi đến cạnh cửa, tắt đèn, căn phòng chìm vào bóng tối.
Cảm quan đều bị khuếch đại lên nhiều lần.
Thi Nhân vòng tay qua cổ anh, tim đập thình thịch, biết lần này không tránh được nữa.
Nhưng mà cũng hình như cũng không khó chịu đến thế, dù sao thì cũng đã sinh con rồi còn gì.
Đêm còn dài, nhưng hai người vẫn không ra khỏi phòng làm việc.
Vệ sĩ ở bên ngoài canh giữ nửa ngày, sau đó mới nói chuyện này cho Diệp Tranh biết.
Diệp Tranh chửi thầm: “Quan tâm bọn họ làm gì? Đã lớn như vậy rồi còn không biết nhìn à?”
Hôm nay là ngày gì, Tiêu Khôn Hoằng nhịn lâu như vậy, làm sao có thể bỏ qua cơ hội lần này được.
Tên khốn đó đã lên kế hoạch từ lâu rồi.
“Hừ hừ.”
Ngày thứ hai, Thi Nhân ôm cái lưng đau nhức bò dậy, che mặt nhớ lại cảnh tượng đêm qua.
Mặc dù vẫn còn chút ý thức, nhưng không nghĩ tới lại ở ngay phòng làm việc.
Sau này cô không dám nhìn ngó phòng làm việc nữa rồi, nhất là sau cánh cửa, cô cắn răng: “Tiêu Khôn Hoằng, đồ khốn.”
“Dậy rồi hả?”
Thi Nhân quay đầu nhìn lại, thấy Tiêu Khôn Hoằng đang đi tới, vẻ mặt thoải mái tươi tỉnh.
Anh híp mắt cười cười: “Sao tôi lại cảm thấy em đang mắng tôi nhỉ?”
Thi Nhân lườm anh, sau đó mới để ý tới cấu trúc căn phòng, đây không phải là phòng bệnh của anh sao?
Cô ngồi bật dậy, trên người đã được thay đồ ngủ, không phải đang khỏa thân.
Nhưng cô vẫn còn nhớ, buổi sáng bác sĩ sẽ đến kiểm tra!
Nghĩ đến hoàn cảnh đó, cô không còn mặt mũi nào gặp người nữa.
“Bọn họ không dám nói gì đâu.”
Tiêu Khôn Hoằng nhìn cái là biết cô đang nghĩ gì, bá đạo nói: “Ở đây, bọn họ đều phải nghe lời tôi.”
“Tại anh chứ ai, sao không đưa tôi về phòng?”
“Em chắc chắn muốn về ngủ với con trong bộ dạng kia hả?” Thi Nhân nghẹn họng, cô chậm rãi xuống giường, cẩn thận xoa eo, có hơi khó chịu.
Một giây sau, cô bị người ta bế lên, đi thẳng vào phòng tắm.
Cô mơ hồ rồi.
Tiêu Khôn Hoằng thả cô xuống, ngữ khí dịu dàng nói: “Rửa mặt đi, đã chuẩn bị đầy đủ vật dụng rồi.”
Thi Nhân thấy mấy thứ dụng cụ quen thuộc kia, vừa nhìn gương vừa ngẩn người đánh răng. Cứ có cảm giác cô đã quên mất gì đó.
Quay đầu nhìn bóng lưng Tiêu Khôn Hoằng, ánh mắt cô rơi xuống hai chân anh, bước đi vững vàng, động tác thoải mái, không thấy dấu hiệu bệnh trạng nặng hơn ở chỗ nào.
Ánh mắt Thi Nhân lóe lên, cô chợt nhận ra một điều.
Tên khốn Tiêu Khôn Hoằng kia dám lừa mình!
Rõ ràng đã khỏe hơn nhiều, tại sao vẫn giả vờ, bắt mình phục vụ anh ta, giúp anh ta đi đường?
Thi Nhân hít sâu một hơi, cái tên khốn này.
Cô nhìn người phụ nữ trong gương, sắc mặt rất tốt, ánh mắt dỗi hờn.
Lập tức nhìn ra chỗ khác, rửa mặt, sau đó đi ra ngoài.
“Ăn chút gì đi.”
Bữa sáng đã dọn lên bàn, trong đó có mấy món cô yêu thích, người nào đó thản nhiên ngồi cạnh bàn, nói: “Lại đây, sợ tôi ăn em à?”
“Dừng!”
Thi Nhân bước đến, tùy tiện ăn mấy món, đúng là có hơi đói bụng.
“Ăn chút cháo trước đã.”
Tiêu Khôn Hoằng thấy Thi Nhân thích ăn đồ dầu mỡ, không cản được, chỉ đành cho cô ăn ít cháo dưỡng dạ dày.
Thi Nhân thoải mái tiếp nhận sự phục vụ của anh.
Một cho ăn, một thưởng thức, cả nhà đều vui. Ăn sáng xong, Thi Nhân hỏi: “Con đâu?”
“Diệp Tranh dẫn đi chơi rồi.”
“Con của anh, tại sao lại để người khác dẫn đi chơi?”
Giọng điệu có chút xót xa, Tiêu Khôn Hoằng đưa khăn giấy cho cô: “Anh phải ở đây canh chừng em chứ, mắc công em ăn xong lại không chịu nhận.”
Khụ khụ khụ, Thi Nhân đá anh một phát.
Thi Nhân sang phòng bên cạnh thay quần áo, cô quyết định phải dạy cho người đàn ông này một bài học, miễn cho anh ta suốt ngày tính kế mình.
Buổi chiều, Diệp Tranh dẫn mấy đứa nhỏ về, đứa nào cũng ôm một đống đồ chơi.
Ba đứa trẻ đều rất vui, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.
Chỉ có Diệp Tranh kêu cha gọi mẹ, sau này anh ta không muốn sinh con, quá phiền phức.
Tại sao lại có sinh vật khó chiều như thế cơ chứ.
Thi Nhân sờ đầu ba đứa trẻ: “Hôm nay đi chơi cái gì đó?”
“Bánh xe bầu trời, xe ngựa, và nhỉ: trò khác nữa.”
Bé Bánh Bao rất vui, tuy không phải ba mẹ dẫn đi, nhưng được đi chơi cũng là một chuyện rất vui vẻ, còn được mua nhiều đồ chơi nữa chứ.
Mạc Tiểu Nam nghiêng đầu, đi tới cạnh Tiêu Khôn Hoằng: “Cha, đây là quà cho cha.”
Khuôn mặt cậu bé có hơi mất tự nhiên.
Chẳng qua, trên tay cậu bé đang cầm món quà chuẩn bị cho Tiêu Khôn Hoằng, anh mỉm cười, nhận lấy: “Cảm ơn con.”
“Cha ơi, con cũng mua quà cho cha nè.
“Cả con nữa”
Ba đứa nhỏ đến bên cạnh Tiêu Khôn Hoằng, nhao nhao tặng quà cho anh, thật ra đây đều là thứ chúng thích nhất, bởi vì chúng không biết Tiêu Khôn Hoằng thích cái gì.
Chú Diệp nói chỉ cần tặng những món chúng thích nhất là được.
Ba đứa nhỏ cũng làm theo.
Tiêu Khôn Hoằng nhìn ra được đây là mấy món bọn nhỏ thích nhất, anh liếc nhìn Diệp Tranh, cực khổ anh ta trông tụi nhỏ cả một ngày rồi.
Thi Nhân dẫn con về phòng rửa tay, thay quần áo.
Diệp Tranh năm vật ra ghế sô pha: “Anh muốn trả tiền lại cho em hở?”
` “Ưm.”
Sắc mặt Tiêu Khôn Hoằng nghiêm túc lên: “Cậu có người bạn nào ở bệnh viên tư của nhà họ Tiêu không?”
“Anh nghỉ ngờ Tiêu Vinh trốn trong bệnh viện?”
/506
|