Chương 203
“Tại sao lại là anh?”
Sắc mặt Thi Nhân đột ngột thay đổi, cô cầm điện thoại di động bước ra khỏi văn phòng, kiểm tra lại số điện thoại, quả nhiên đó là số điện thoại của giáo viên chủ nhiệm của con cô.
Đột nhiên cô có một loại dự cảm xấu. “Tại sao không thể là tôi? Nghe thấy giọng của tôi, em có cảm thấy kinh ngạc không? Dù gì chúng ta cũng từng yêu nhau, em lại quên tôi nhanh như vậy. Thật khiến tôi rất buồn đấy.”
Thi Nhân hít một hơi thật sâu: “Rốt cuộc anh muốn làm cái gi?” “Anh chỉ muốn kể cho em nghe về chút chuyện cũ. Dù sao thì em cũng trở thành bà chủ thứ ba nhà họ Tiêu, hưởng thụ cuộc sống thượng lưu giàu có, nhưng còn anh thì sao? Vốn dĩ anh cũng đã tốt nghiệp từ một trường đại học danh tiếng, có tiền đồ rất rộng mở. Nhưng tất cả đều bị Tiêu Khôn Hoằng phá hỏng.”
Châu Chính Bắc giọng điệu ảm đạm, thậm chí còn rất tức giận.
Thi Nhân siết chặt điện thoại: “Sao anh lại có điện thoại của cô giáo? Con tôi đâu?”
“Khi gả vào một gia đình giàu có, cô có biết Tiêu Khôn Hoằng đã làm gì không? Người đàn ông đó chính là ác ma, anh ta đã hủy hoại tất cả mọi thứ của tôi. Cuộc sống hiện tại của tôi là một mớ hỗn độn, tất cả đều do anh ta gây ra, cô nói xem, tôi nên tính khoản này như thế nào đây?”
Châu Chính Bắc, tôi hỏi lại anh lần nữa, con tôi đâu?” Thi Nhân không bao giờ mong đợi sẽ gặp lại người đàn ông này theo cách này cá. “Con của cô, tất nhiên là ở trong tay tôi. Bang không, tôi gọi cho cô để làm gì?”
“Anh điên rồi sao? Tôi với anh chia tay đã nhiều năm như vậy, nếu có gì muốn trả thù thì cứ việc đến tìm tôi mà trả thù, đứa nhỏ hoàn toàn vô tội.” “Đứa nhỏ cũng không hề ngây thơ chút nào, dù sao nó cũng là giống loài của Tiêu Khôn Hoằng. Cô nghĩ xem nếu đứa nhỏ này có chuyện gì thì vẻ mặt của Tiêu Khôn Hoắng chắc rất thủ vị đây. Ha ha, chỉ nghĩ đến cảnh này, tôi liền cảm thấy phẩn khích đến run người.”
“Châu Chính Bắc! Anh dám!” “Cô nói tôi không dám, nhưng người của cô đã ở trong tay tôi rồi.”
Thân thể Thi Nhân như rơi vào hầm bằng, cô nghiến răng nghiến lợi: “Đừng quên, anh cũng còn có một đứa con trai.” “Ha, cô đang nói gì vậy, tôi là đàn ông hơn nữa còn chưa lập gia đình, sinh con ở đâu?”
“Đừng giả vờ với tôi, Hải Đào là con trai của anh, nó rất giống anh, chỉ cần nhìn thoáng qua liên có thể nhận ra. Tôi biết anh với Vương Ngọc San có chủ ý gì.”
“Thi Nhân, bây giờ con của cô đang nắm trong tay tôi. Nếu muốn thì phải đến đây một mình, cũng đừng nói với ai, kể cả Tiêu Khôn Hoảng. Ngoài ra, cô cũng không được gọi cảnh sát. Nếu không, cô sẽ chỉ thấy thi thể của ba đứa con cô.”
Hai mắt Thi Nhân đỏ hoe: “Anh điên rồi!” “Tôi đã phát điên từ lâu rồi, chính các người làm tôi phát điên. Cứ làm theo lời tôi nói, chuyến bay gần nhất đến đây còn khoảng một đến hai tiếng đồng hồ nữa, đừng bỏ lỡ”
Anh ta trực tiếp dập máy mà không cho Thi Nhân có cơ hội từ chối.
Châu Chính Bắc trực tiếp gửi một tin nhắn: “Tôi đã làm theo những gì anh nói, Thi Nhân sẽ đến đây vào buổi tối, khi nào tiền sẽ có.” “Không vội”
Ảnh mắt Tiêu Vinh phát lạnh, cuối cùng ngày này cũng đến sao?
Tập đoàn Quang Viễn.
Thi Nhân đứng một mình trong hành lang, chi trong vài giây ngắn ngủi, cô lại cảm thấy như đã trôi qua cá một thế kỷ.
Cô nên làm gì đây?
Cô nghiên rằng, xoay người chạy thật nhanh lên phòng họp trên lầu.
Lúc này cuộc họp đã bắt đầu, Tiêu Khôn Hoằng vừa bước vào chỗ ngồi, nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của Thi Nhân, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút kỳ lạ
Triệu Nhược Trúc nhanh chóng nói: “Giám đốc Mạc sao, cô ấy đã vào nhà vệ sinh và sẽ quay lại ngay.”
Lưu Cầm hừ lạnh một tiếng: “Có người chẳng qua là không coi trọng quy tắc của công ty.”
Rầm.
Cánh cửa phòng họp được mở ra. “Tiêu Khôn Hoång!”
Thi Nhân bước vào với chiếc điện thoại di động đang cầm trên tay, cô loạng choạng bước về phía anh với đôi mắt đó hoe nhưng miệng lại không nói lên lời.
Bọn nhỏ đã xảy ra chuyện. “Chuyện gì đã xảy ra?”
Tiêu Khôn Hoằng vội vàng đứng lên, tiến lên đỡ người: “Nói cho anh biết là đã xảy ra chuyện gì?” “Con, con.”
Thi Nhân giật mạnh ống tay áo anh kéo xuống: “Đã xảy ra chuyện.”
Sắc mặt Tiêu Khôn Hoằng đột ngột thay đổi, anh trực tiếp đưa Thi Nhân rời khỏi văn phòng, sau đó nhìn cô: “Nói rõ ràng, đứa nhỏ đã xảy ra chuyện gì?” “Có người đã bắt cóc bọn chúng và yêu cầu em tự mình ra đảo, không được nói với ai.”
Đầu óc Thi nhân lúc này trống rồng, nói năng không được mach lac. “Vậy ai đã gọi điện cho em?” “Là Châu Chính Bắc.”
Thi Nhân lo lắng nằm lấy cánh tay anh: “Em phải làm sao đây, em phải làm sao đây?” “Không sao, có anh ở đây.”
Tiêu Khôn Hoằng ôm Thi Nhân vào trong lòng, nhẹ nhàng trấn an cô, sau đó dẫn người đến thang máy riêng. Trợ lý Tiêu vội vàng đuổi theo: “Ông chủ, máy bay tư nhân đã sắp xếp xong rồi.” “Bố trí người bao vây hòn đảo, bằng bất cứ giá nào cũng làm rõ được tình hình ở đó.”
Sắc mặt Tiêu Khôn Hoằng phát lạnh, vậy mà lại là Châu Chính Bắc?
Anh vẫn cứ cảm thấy điều này rất kì lạ.
Một giây tiếp theo, anh nói: “Cho người khống chế mẹ con Vương Ngọc San. Trước khi xuống máy bay, tôi phải biết kết quả.”
Cha của Hải Đào là Châu Chính Bắc.
Bây giờ còn dám bắt cóc ba đứa nhỏ, nhất định là có liên quan đến Vương Ngọc San.
Lúc đầu anh không có ý định ra tay xử lý người phụ nữ này, vậy mà cô ta lại dám bắt cóc bọn trẻ!
Cả hai lên xe rồi nhanh chóng rời khỏi tập đoàn Quang Viên.
Lúc ở trong xe, Tiêu Khôn Hoằng cúi đầu an ủi: “Tin tưởng anh, đứa nhỏ sẽ không có chuyện gì đâu.”
Thi Nhân hai mắt đỏ hoe, đờ đẫn, tay run run. “Nhìn anh, Thi Nhân, nhìn vào mắt anh.”
Người đàn ông cúi đầu, ôm mặt cô: “Anh sẽ không để xảy ra thảm cảnh như năm năm trước. Lần này anh sẽ bảo vệ đứa nhỏ. Cho nên, hãy tin tưởng anh nhé?” “Xin lỗi!”
Đột nhiên Thi Nhân khóc lóc thảm thiết, nước mắt không ngừng tuôn rơi. “Em không có lỗi mà là lỗi của anh. Cho dù con không phải là của anh nhưng bằng mọi giá anh sẽ cứu chúng.” “Bọn trẻ là con của anh! Chúng là con của anh!”
Thi Nhân hét lớn.
Cô rất hối hận, tại sao cô không nói sớm hơn.
Tiêu Khôn Hoằng dừng lại, sững sờ mở miệng: “Em, em vừa mới nói cái gì?”
Đứa trẻ là của anh, có thật không? “Em đã nói con là của anh.”
Thi Nhân lau nước mắt, bây giờ cô không thể gục ngã, nhất định phải tỉnh táo lại mới được.
Khi lấy lại tinh thần, lúc này cô nói: “Lúc trước em có nói dối anh. Bản xét nghiệm quan hệ cha con là em làm giả. Lúc đó em mới biết anh lén làm xét nghiệm quan hệ cha con nên em cố tình làm giả, để xóa tan nghi ngờ của anh, em đã chủ động làm vậy.”
Trong xe vô cùng yên tĩnh.
Tiêu Khôn Hoằng có chút khó tiêu hóa lượng thông tin này. Tay chân anh luống cuống, não lập tức trống rồng, đứng máy “Thực xin lỗi, anh muốn trách em thì cứ trách, là em nói dối anh” “Anh không trách em.”
Giọng của Tiêu Khôn Hoằng đột nhiên cao lên, vẻ mặt hưng phấn: “Ở bệnh viện là Tiêu Vinh đã cứu em?” “Đúng, là anh ta.” “Quả tốt rồi.”
Tiêu Khôn Hoằng ôm cô, hai tay run rẩy: “Tin tức này thật sự quá tốt, Thi Nhân, anh thật sự rất hối hận, thật sự.” “Em xin lỗi! Em không nên nói dối anh.” Thi Nhân rất hối hận, thật sự rất hối hận. Nếu như thời gian có thể quay ngược lại thì tốt rồi.
/506
|