Chương 198
Bốn phía bỗng dưng trở nên tĩnh lặng. Lưu Cầm có hơi khó hiểu: “Ngài Mạc, món đồ này thật sự rất bình thường.”
Mắt người này có vấn đề nặng như thế nào mới có thể coi trọng vật điêu khắc trang trí con Tì Hưu vụng về đến vậy?
Giọng điệu của Mạc Đông Lăng vô cùng bình tĩnh: “Tôi làm việc gì còn cần phải báo cáo với bà sao?”
“Đương… Đương nhiên không cần.” Sắc mặt của Lưu Cầm cực kỳ khó coi: “Chỉ là có hơi bất ngờ thôi.”
Tại sao người đàn ông nào cũng đều đối xử với Mạc Hồi tốt như vậy?
Lớn lên cũng đâu đẹp đến mức nghiêng nước nghiêng thành.
Mạc Đông Lăng nghiêng đầu, nhìn con Tì Hưu kia: “Tuy rằng tay nghề vẫn còn có hơi thô sơ nhưng rất có thiên phú, rất đặc biệt.”
Bên dưới đáy mắt của Thi Nhân hiện lên sự ngạc nhiên, không ngờ lại nhận được lời khen ngợi từ ông chủ của nhà họ Mạc!!!
Kích động quá trời ơi!
Tiêu Khôn Hoằng nhìn thấy ánh mắt của vợ nhỏ nhà mình đang tỏa ra ánh sáng rạng ngời, lập tức cảm thấy khó chịu trong lòng, khẽ nói một câu: “Cái này không bán!”
Hừ, tại sao anh phải bán tác phẩm đầu tay của vợ mình cho người khác?
Thi Nhân ngạc nhiên ngẩng đầu, vì sao lại không bán?
Mạc Đông Lăng thản nhiên nói: “Đồ trưng bày ở nơi này mà không bán sao?”
“Đúng vậy, tôi đặt ở đây cho đẹp mắt, chẳng qua là để mọi người nhìn thấy tác phẩm của vợ tôi mà thôi. Đồ này tôi sẽ cất giữ cho riêng mình, ngại quá, ngài Mạc có thể nhìn xem những sản phẩm khác.” Dù thế nào cũng không bán! Đây là tác phẩm của vợ tôi!
Thi Nhân cũng không biết nên nói cái gì mới tốt.
Quả nhiên Tiêu Khôn Hoằng luôn có thể khiến cô cảm thấy bất ngờ.
Mạc Đông Lăng đột nhiên nhìn sang: “Bà Tiêu, tôi thấy cô rất có thiên phú, chẳng lẽ trước kia cô đã từng học cách làm từ người thợ chuyên nghiệp nào sao?”
“Không hề, toàn bộ đều là tự tôi suy nghĩ và đẽo gọt.”
Dưới đáy mắt của Mạc Đông Lăng cất giấu những suy nghĩ sâu kín: “Tôi sẽ mua tác phẩm này với giá cao, hơn nữa còn đặt ở gian hàng triển lãm của nhà họ Mạc. Cô cảm thấy thế nào?”
Đặt ở gian hàng triển lãm của nhà họ Mạc sao?
Phải biết rằng không phải đồ vật bình thường nào cũng đủ tư cách để được đặt trên gian hàng triển lãm của nhà họ Mạc đâu, nơi đó không khác gì một viện bảo tàng.
Những tác phẩm có thể xuất hiện trong gian hàng triển lãm đó đều là những tác phẩm cực kỳ nổi tiếng của các bậc thầy hoặc là những tác phẩm vô cùng có ý nghĩa.
Cô tài đức gì mà nhận được sự may mắn này. Thi Nhân choáng váng.
Triệu Nhược Trúc kích động thúc giục: “Mau đồng ý đi!”
Đó là gian hàng triển lãm của nhà họ Mạc đấy, người khác mơ ước tha thiết cũng không nhận được cơ hội này đâu.
Ánh mắt rét lạnh của Tiêu Khôn Hoằng quét một vòng. Người trong bộ phận thiết kế thật sự quá đáng ghét, đây rõ ràng là tác phẩm của vợ anh, dựa vào cái gì phải bán cho người khác!
Anh thấp giọng mở miệng: “Vợ ơi, em bảo sẽ tặng cái này cho anh mà, chẳng lẽ bây giờ em muốn bán nó cho người đàn ông khác sao?”
Lời này khá chua nha!
Những người xung quanh che mặt, không đành lòng nhìn thẳng.
Đây vẫn là tổng giám đốc Tiêu mà bọn họ quen biết sao? Con người ngày thường cao quý, lạnh lùng và luôn làm việc một cách nghiêm túc đi đâu mất rồi? Ngài thả nó chạy rồi sao?
“Khụ khụ” Thi Nhân khẽ mím miệng: “Ngài Mạc, thật sự rất xin lỗi ngài, tôi đã hứa sẽ tặng đồ triển lãm này cho người khác, cám ơn lời khen ngợi và sự ủng hộ của ngài.”
Nếu anh muốn nó, vậy cô sẽ đưa cho anh.
Mạc Đông Lăng cũng không tức giận, gật đầu nói: “Vậy tôi muốn mua tác phẩm tiếp theo của cô, được không?”
“Tôi e rằng cũng không được đâu.”
Thi Nhân vô cùng ngượng ngùng: “Tôi đã hứa với một người bạn của tôi rằng sẽ giúp cô ấy làm quà mừng thọ, cho nên tôi không thể đồng ý đưa cho ngài tác phẩm kế tiếp được.”
Mừng thọ sao?
Mạc Đông Lăng đã đoán được cô muốn giúp ai điêu khắc. Không ngờ nhóc con Mạc Tử Tây kia lại nhờ cô tự tay điêu khắc đồ vật để làm quà tặng mừng thọ cho ông nội, hơn nữa còn tìm được người có tay nghề tốt thế này!
Ông ta gật đầu: “Vậy tác phẩm thứ ba thì sao? Chắc hẳn bà Tiêu sẽ không từ chối tôi nữa nhỉ?”
“Đó là điều đương nhiên, dù sao tập đoàn Quang Viễn và công ty nhà họ Mạc sẽ hợp tác lâu dài trong tương lai, tôi nhất định sẽ làm ra một tác phẩm hoàn mỹ.”
“Tạm biệt.”
Mạc Đông Lăng chỉ trả lời bằng hai chữ đơn giản, trực tiếp rời đi, không hề thắng mặt trả lời vấn đề hợp tác của Thi Nhân.
Vốn dĩ ông ta chỉ định đến đây nhìn thoáng qua, không ngờ rằng lại phát hiện một vật triển lãm rất thú vị.
Đáng tiếc, có lẽ đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi.
Thảo nào Mạc Tử Tây lại nhờ Thi Nhân điêu khắc, có lẽ ông nội sẽ vui mừng hơn một chút khi nhìn thấy tác phẩm có kỹ thuật tương tự.
Nhóc con to gan kia, không ngờ nó dám truyền lại kỹ thuật của gia tộc cho người ngoài, làm hại ông ta suýt chút nữa tưởng rằng mình tìm được con cháu nhà họ Mạc đã mất tích năm đó.
Khi trở về nhất định phải dạy cho nó một bài học.
Thi Nhân cảm thấy có hơi khẩn trương trong lòng: “Tôi thật sự không ngờ rằng ngài Mạc sẽ thích tác phẩm của tôi.”
Rõ ràng cũng chẳng có gì đặc biệt mà.
Tuy nhiên vừa rồi Mạc Đông Lăng không tiếp lời của cô, quả nhiên là con cáo già, không hề đề cập gì đến vấn đề hợp tác.
Nhưng nếu chuyện vừa rồi được truyền ra ngoài, có lẽ sẽ mang lại hiệu ứng tốt cho tập đoàn Quang Viễn.
Dù sao hiện tại cô cũng là thiết kế sư của tập đoàn Quang Viễn.
Người đàn ông cụp mắt xuống: “Tôi cũng thích.” Giọng nói trầm ấm cất lên bên tai, trái tim của Thi Nhân đột nhiên tăng nhanh. Anh nói thích cái gì?
Tiêu Khôn Hoằng ho một tiếng, giải thích: “Tôi nói là thích tác phẩm của em.”
Anh yên lặng bỏ thêm một câu: Cũng thích em nữa.
“Ồ, tôi biết mà, ha ha.”
Thi Nhân xấu hổ nhưng vẫn nở nụ cười không mất lễ phép, vừa rồi suýt chút nữa đã nghe nhầm.
Buổi triển lãm kết thúc, thời điểm Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoằng cùng nhau đi ra ngoài lập tức bị đám phóng viên bao vây.
“Ngài Tiêu, khi nào thì ngài định tái kết hôn với vợ mình?”
“Nghe đồn năm đó hai người đã ly hôn, chuyện này là thật sao?”
“Đứa nhỏ tên Hải Đào kia có phải là con ruột của ngài Tiêu hay không?”
“Tổng giám đốc Tiêu, xin hỏi anh định xử lý mối quan hệ với cô Vương Ngọc San như thế nào?”
Ngay từ đầu tất cả mọi người đều bị chuyện phơi bày thân phận thật hấp dẫn ánh mắt, sau đó bọn họ mới kịp thời nhận ra có điều gì đó không đúng.
Nếu bà chủ thứ ba của nhà họ Tiêu không chết, vậy chuyện của Vương Ngọc San là sao?
Còn có đứa con trai kia của Vương Ngọc San nữa. Năm năm trước đứa bé đấy còn được đối đãi như con trai của Tiêu Khôn Hoằng, hơn nữa chính miệng Tiêu Khôn Hoằng cũng thừa nhận thân phận của đứa bé đấy.
Lượng thông tin này đủ khiến người khác thức suốt đêm để hóng hớt đó.
Tiêu Khôn Hoằng nhíu mày, ôm chặt Thi Nhân vào trong lòng của mình, nếu không phóng viên sẽ chen chúc đến chỗ vợ mình.
Trợ lý Tiêu lập tức dẫn người tới để thu dọn hiện trường, phóng viên bị ngăn ở bên cạnh, không được phép đến gần.
“Ngài Tiêu, chẳng lẽ ngài từ chối việc trả lời là vì có nỗi lòng không thể nói ra sao? Hay là năm đó hai người tách ra bởi vì phạm sai lầm, lỡ có đứa nhỏ của Vương Ngọc San đúng không?”
Tiêu Khôn Hoằng dùng ánh mắt lạnh lùng quét qua: “Không phải.”
“Vậy xin hỏi nguyên nhân là gì?”
Thi Nhân giữ chặt cánh tay của anh: “Nếu anh không muốn trả lời thì có thể từ chối việc giải thích.”
Chuyện Hải Đào là con ngoài giá thú vẫn chưa bị phơi bày ra ánh sáng.
Đại khái bởi vì cô là một người mẹ, cho nên cô có hơi mềm lòng đối với những đứa nhỏ. Tiêu Khôn Hoằng rất cố chấp: “Tôi không thể để em phải chịu tủi nhục thêm nữa.”
Tuy rằng anh chưa bao giờ thích việc người khác chú ý đến chuyện của mình, đồng thời cũng không có thói quen giải thích với công chúng. Từ trước tới nay anh không hề để ý việc bị người hiểu lầm.
Nhưng bây giờ, anh quan tâm đến vợ mình.
Người đàn ông khẽ mở đôi môi mỏng, lạnh lùng nói: “Đứa nhỏ của Vương Ngọc.
San không phải là của tôi, tôi chỉ nhận nó làm con thừa tự mà thôi. Nguyên nhân thì trước đó tôi cũng đã nói qua rồi, khi đó tôi cho rằng Thi Nhân xảy ra chuyện, cho nên đã tự nhủ rằng đời này sẽ không sinh đứa nhỏ nào khác. Giữa tôi và Vương Ngọc.
San không có bất kỳ mối quan hệ nào vượt quá thân phận.”
Lúc trước Tiêu Khôn Hoằng đã từng giải thích nhưng không có ai tin tưởng.
Hiện tại xem ra có khả năng.
“Tổng giám đốc Tiêu, người ta đồn đại rằng ông cụ nhà họ Tiêu là người chú trọng đến quan hệ huyết thống nhất, nếu anh thật sự nhận đứa con không có dòng máu của mình làm con thừa tự, vậy vì sao ông cụ lại giao phần lớn tài sản thừa kế cho Hải Đào? Điều này không phù hợp lẽ thường.”
Tiêu Khôn Hoằng dừng lại một lát, mở miệng: “Bởi vì trong năm năm này, tôi đã…”
“Nếu anh cảm thấy không phù hợp lẽ thường, vậy anh đến hỏi ông cụ là được.”
Thi Nhân đột nhiên lên tiếng, cô nhìn về phía tên phóng viên: “Dù sao ông cụ cũng không đưa tiền cho chúng tôi, anh nên tìm người hiểu rõ nhất mà hỏi.”
Những người này thật sự quá nhiều chuyện, cái gì cũng dám hỏi ra miệng.
Chẳng phải là bởi vì ông cụ tự mình tìm đường chết sao.
Tiêu Khôn Hoằng bị đánh gấy lời nói, anh ngạc nhiên nhìn thoáng qua Thi Nhân bên cạnh mình. Vừa rồi thật ra anh đã muốn nói ra chân tướng rằng anh đã để người khác nuôi dưỡng đứa con trai đó năm năm.
Nhưng lại bị vợ mình cắt ngang.
Thi Nhân lôi kéo Tiêu Khôn Hoằng lên xe, động tác liền mạch lưu loát, nhốt đám phóng viên ở bên ngoài.
Ngăn cách tiếng ồn ào ở bên ngoài, bên trong xe lập tức trở nên vô cùng im lặng.
/506
|