“Cô hãy trả lời tôi!” Lâm Hi Hi lớn tiếng quát.
Thân mình nữ hầu trẻ tuổi run lên, rõ ràng là cô ở đây để uy hiếp người ta, lại không nghĩ rằng bị tiểu nữ nhân phương Đông xinh đẹp này đoạt lấy quyền chủ động, trái lại còn bị gào thét, giống như nếu cô không trả lời thì sẽ bị ăn tươi nuốt sống ngay tại đây vậy. Truyện "Tổng Tài Thực Đáng Sợ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Cô ấy. . . . . .” Nữ hầu trấn tĩnh tinh thần một chút, trong mắt phát ra một tia lạnh lùng đáp: “Lâm tiểu thư, cô còn lãng phí thời gian thì sẽ không kịp, Lily công chúa có nói, nếu cô không đi, liền đem đứa nhỏ bỏ mặc lại trên vách núi, xem sức sống của nó kiên cường cỡ nào!”
Như bị sét đánh ngang tai, trái tim yếu ớt của Lâm Hi Hi đã sớm không chịu nổi đau đớn như muốn vỡ vụn.
Đầu óc nàng quay cuồng mà nghĩ, thân thể lảo đảo lui lại mấy bước, nữ hầu đi theo bên người nàng đang lớn tiếng nói cái gì, nàng cũng không có nghe được, chỉ ba giây sau nàng đã hoàn toàn phản ứng lại, đẩy người bên cạnh ra, lảo đảo chạy ra ngoài!
Bên ngoài tòa lâu đài, mưa gió kéo đến!
Nửa giờ. Vách núi gần nhất.
Không có xe, không có phương tiện giao thông, chỉ có mưa to cùng gió bão từ trên trời giáng xuống, đem thân ảnh nhu nhược của tiểu nữ nhân làm ướt đẫm.
Nàng khó khăn lặn lội tìm đường, đường lên núi bên ngoài tòa lâu đài rất lầy lội, một đường hướng tới vách núi thật cao kia đi tới, nàng biết rằng, toàn bộ bên ngoài lâu đài cũng chỉ có một ngọn núi này là gần nhất, cố tiếp cận đỉnh núi nhọn hoắt trên vách núi cao cao, trong lúc đó trời mưa to làm nàng không xác định rõ được tình hình đường đi, trượt nhân một cái mà cả thân thể đều bị ngập trong vũng bùn, thân thể bủn rủn vô lực, mệt mỏi đau đớn tới cực hạn, nhưng nàng phải đi, nàng nhất định phải đi!
Bên cạnh không có ai đi cùng, một mình Lâm Hi Hi hướng về phía ngọn núi kia chạy tới.
Giờ khắc này, tất cả những ý tưởng trong đầu nàng đều biến mất! Nàng không đủ sức lực để suy nghĩ rõ ràng mọi thứ, không đủ sức mà suy nghĩ rằng rốt cục Lily làm như vậy là có mục đích gì! Nàng chỉ biết mưa to như vậy cục cưng sẽ rất sợ hãi, có người che ô cho con không? Có người che chở cho con hay không? Mưa to như vậy, chỉ là đứa trẻ mới hơn một tháng, Lâm Hi Hi ngẩng đầu lên làm gương mặt tràn đầy nước mưa, lòng đau như cắt!
Cục cưng. . . . . . . . .
“Cục cưng không phải sợ, mẹ lập tức tới ngay đây!”
Nàng thẳng một đường chạy tới, từ trong vũng bùn bị té ngã đứng dậy, khoảng cách tới vách núi càng ngày càng gần, nàng có thể nhìn thấy một chiếc xe màu đen có rèm che đang đỗ ở đó, bị mưa giội vào, như là đang chờ đợi nàng từ rất lâu rồi, nàng chạy liên tục rất lâu, nước mưa thấm vào từng góc trên cơ thể nàng, rét lạnh như băng, nhưng trong lòng nàng lại đang có một ngọn lửa thiêu đốt rất đau đớn, thực vô cùng lo lắng, ngẩng đầu lên, rốt cuộc nàng cũng thấy được Lily.
Một cái ô lớn màu đen che chắn cho thân thể của cô ta, vẫn như trước kia là một công chúa mang váy dài xinh đẹp, bị ngấm nước mưa thật sự nhếch nhác, đôi mắt Lily lạnh lùng mà nhìn tiểu nữ nhân đang chạy lên kia, trong lòng khẩn trương, gắt gao nhìn chằm chằm nàng.
“Cục cưng. . . . . . .” Trong mắt Lâm Hi Hi chỉ có đứa bé, muốn chạy nhanh tới phía trước.
“Đứng lại!” Lily quát lớn một tiếng, người đàn ông phía sau thay cô tay cầm ô có chút xúc động, đôi mắt dưới kính râm màu đen lóe lên một tia cảm xúc khác thường.
Lâm Hi Hi bị bắt dừng bước lại, nhìn thấy trời vẫn mưa to như trước mà Lily lại cả vú lấp miệng em, ánh mắt trong veo cuồn cuộn đau đớn, thực oán hận, nghi ngờ, không thể tin nổi! Nhưng điều mà nàng lo lắng nhất cũng chỉ là cục cưng trên tay Lily! Trời mưa thật sự lớn, cho dù là chiếc ô lớn màu đen đã che toàn bộ thân thể nó, không để cho mưa gió chạm tới, thế nhưng ôm ấp xa lạ kia cùng với mưa to tầm tã làm cho cục cưng sợ tới mức oa oa khóc lớn, nắm tay hồng nhạt vùng vẫy trong không trung, khóc đến nỗi cả thân thể đều run lên.
Cục cưng!
Trong lòng Lâm Hi Hi đau đớn kêu gào.
“Lily, cô muốn làm cái gì?” Mưa lớn tạt vào thân thể nhu nhược của nàng, nàng cố nén nước mắt trong lòng, chịu đựng lạnh lẽo cùng đau đớn bỏng rát khi bị mưa tạt vào, lớn tiếng hỏi. Truyện "Tổng Tài Thực Đáng Sợ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Tôi muốn làm gì ư?” Ánh mắt sâu xa của Lily nhìn chằm chằm nàng, nghiêng đầu, cười lạnh một tiếng: “Hẳn là tôi phải hỏi cô muốn gì mới đúng! Trước đây chúng ta như thế nào mà bây giờ lại biến thành thế này? Đều là tại cô! ! Lúc trước ở Trung Quốc, cô rõ ràng biết rằng tôi và Vinson ở cùng một chỗ, cô rõ ràng biết tôi là đàn bà của anh ấy, cô cư nhiên không biết xấu hổ mà tiếp cận anh ấy, thậm chí không từ thủ đoạn làm cho anh ấy kết hôn với cô, trở thành chồng cô, thế nhưng hiện tại các người còn có con! Cô còn xem tôi là cái gì? Lúc trước tôi xem cô là bạn bè nhưng Lâm Hi Hi cô lại là một kẻ lừa đảo không biết xấu hổ! Cô biết không, tôi hận cô, tôi hận không thể giết chết cô!”
Lily rất kích động, tay càng thuận theo mà xiết chặt cục cưng hơn nữa.
Lâm Hi Hi cố nén lại ý muốn xông lên trước đem cục cưng đoạt lại vào lòng, trong lòng vô cùng xúc động, ra sức trấn an chính mình.
Đừng hoảng.
Hi Hi, không phải sợ!
“Chuyện đó không liên quan gì đến cục cưng. . . . . . Lily, cô muốn làm gì thì hãy hướng vào tôi đây, không cần lấy cục cưng của tôi ra đặt điều kiện! Nó mới chỉ có hơn một tháng, nó vô tội, cô không cần đem nó ra làm chuyện quá đáng, tôi van cầu cô.” Lòng tự trọng mạnh mẽ lúc này lập tức sụp đổ, chỉ có Lâm Hi Hi tự biết mình nói gì, nàng không có sai, không có mất tự trọng đến nỗi muốn đi phá hoại tương lai cùng hạnh phúc của người khác, thế nhưng nàng không có cách nào giải thích! Chỉ có thể nhịn đau mà khiển trách chính mình, những gọt lệ ấm áp từ hóc mắt tuôn trào, nhưng lại nhanh chóng bị nước mưa rửa sạch!
“Tôi không cần cô cầu xin tôi! Là tôi nên cầu xin cô mới đúng!” Lily không khống chế được, trong mắt hiện lên tia máu đỏ tươi trừng mắt nhìn nàng: “Tôi van cô rời khỏi nơi này có gì không tốt? Tôi xin cô hãy chết đi liệu cô có biến mất được không, cô dùng những lời này để kích động tôi sao? Mỗi lần tôi nhìn thấy cô cùng Vinson thân mật ở chung mỗi một chỗ trong lòng tôi đau da diết cô biết không? Lâm Hi Hi, những điều này hẳn là cô phải gánh chịu!”
Cô ta nói xong liền đoạt lấy cái ô trong tay người đàn ông phía sau vứt sang một bên!
Mưa to tầm tã khắp bầu trời, rầm một tiếng đã giội lên thân thể của nó, cũng giội vào trong lòng cô,đứa trẻ trong ngực cũng mới chỉ hơn một tháng mà thôi.
“Đừng!” Lâm Hi Hi tê dại hét lên, ánh mắt trừng lớn nhìn thấy cục cưng ở trong lồng ngực cô ta, định xông tới.
Vẻ mặt Lily lạnh lùng mà nhìn nàng, thế nhưng lại đem dao găm hung hăng hướng tới giữ tã lót của đứa bé : “Tới gần nó sẽ phải chết! Đừng lại đây! Lui ra phía sau!”
Dưới mưa lớn, cục cưng khóc đến khan cả tiếng, thế nhưng lại bị tiếng mưa ầm ầm che phủ.
Chân Lâm Hi Hi lảo đảo suýt nữa té ngã, sắc mặt nháy mắt đã trắng bệch, nhìn thấy con dao kia trong tay Lily, nàng sợ hãi, sợ hãi từ tận đáy lòng dâng lên! Nàng cũng không dám . . . tiến lên phía trước nữa, yếu ớt mà cố đứng vững, mọi chú ý trên người đều tập trung trên con dao kia! Nàng nhìn cục cưng, quật cường cùng kiên trì trong lòng nháy mắt đã sụp đổ!
Giờ khắc này, thế giới trong mắt nàng thật tối tăm, hư vô, mờ mịt.
Giờ khắc này, nàng tình nguyện biến mất, tình nguyện tan xương nát thịt, cũng muốn đổi lấy an toàn của cục cưng.
“Xin đừng như vậy. . . . . . .” Tiếng nói của nàng từ trong lồng ngực phát ra, nước mắt nhanh chóng tràn đầy hai hốc mắt làm tầm nhìn mơ hồ, nàng lại vẫn vững vàng nhìn chằm chằm cục cưng: “Lily, cô nói cho tôi biết rốt cuộc cô muốn như thế nào, cô muốn như thế nào cũng được! Chỉ cần cô đừng làm tổn thương cục cưng của tôi! Tôi van cầu cô! Cô nói cho tôi biết cô muốn cái gì! Cô nói đi!”
Tiếng hét vỡ vụn, vang vọng khắp vách núi.
Chương 242: Tôi chính là muốn cô chết đi.
Lily đương nhiên biết, nữ nhân này thực đã bị chính mình bức tới đường cùng rồi.
Trong mắt cô hằn lên tơ máu, trong tay cũng nắm chặt con dao găm sáng lóe, cô biết rằng, nếu lúc này có Vinson ở đây, cô vĩnh viễn không thắng được Lâm Hi Hi! Nam nhân kia che chở nàng, sủng nàng, yêu nàng! Chỉ hận không thể đem toàn bộ thế giới tặng cho nàng! Cho dù chính cô qùy dưới thân hắn cầu xin hắn một trăm lần hắn cũng sẽ không liếc cô lấy một lần, mà hiện tại thì thế nào?
“Lâm Hi Hi, cô cũng có ngày hôm nay sao?”
“Đứng lên đi về phía bên kia đi!” Lily dùng dao nhọn chỉ hướng, dưới màn mưa cọ rửa, Lâm Hi Hi có thể thấy rõ ràng đó là đường kéo dài đến vách núi bên ngoài tảng đá, vách núi nguy hiểm ở sát bên cạnh!
Sắc mặt đau đớn mà trắng bệch.
“Cô không dám đi sao? Đứng lên đi!” Lily quát.
Lâm Hi Hi chấn động cả người, nhìn thấy cô ta một lần nữa kề con dao bên trên thân thể cục cưng, đau đớn hô thành tiếng: “Không cần!” Ở trong mưa lặn lội đi tới, gian nan mà đến gần vách núi bên cạnh, đứng ở đỉnh núi nguy hiểm!
Cả chặng đường, nàng vẫn gắt gao mà nhìn chằm chằm đứa nhỏ. Trái tim đau đến nghẹt thở!
“Cô muốn con của cô không có việc gì phải không? Lâm Hi Hi, rất đơn giản!” Lily thực vừa lòng mà nhìn thấy nàng đứng ở nơi đó, thù hận cùng đố kị hằn rõ trên mặt, biến thành nụ cười dữ tợn: “Cô nhảy xuống đi! Từ chỗ đứng hiện tại mà nhảy xuống đi, tôi sẽ tha cho nó! Cô nhảy đi!”
Mưa to, thân thể nhu nhược của Lâm Hi Hi kịch liệt run lên, sắc mặt trắng bệch.
Nàng run rẩy gian nan quay đầu lại, nhìn thoáng qua vách núi phía dưới, một hồi chóng mặt!
Một mảng sương mù mênh mông cuồn cuộn, cái gì nàng cũng không thấy rõ, phía dưới là màu đen của núi non cùng cây cối, giống như vực sâu vạn trượng! Thế nhưng xem ra, cảm giác mãnh liệt kia đã cuốn sạch suy nghĩ của nàng!
Cô ta muốn nàng chết.
Cô thật sự đã hận nàng đến mức muốn nàng chết sao?
“Ha ha ha. . . . .” Lily cười lớn, nước mắt giàn giụa hòa cùng nước mưa, rõ ràng đang điên cuồng, cô thật vui vẻ khi có thể nhìn thấy bộ dáng này của Lâm Hi Hi, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của nàng, không thể tưởng tượng nổi, nhìn thấy nàng bị bức đến tuyệt vọng ánh mắt đờ đẫn! Cô thật sự rất vui vẻ! “Cô không phải yêu con của các người sao? Lâm Hi Hi, không phải cô vì nó mà cái gì cũng có thể làm sao? Cô nhảy đi. . . . Cô nhảy xuống tôi sẽ không làm hại nó, tôi sẽ đối với nó thật tốt như một tiểu vương tử.” Truyện "Tổng Tài Thực Đáng Sợ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Được không? Cô mau mau nhảy xuống đi!”
Môt trận sét nổ vang trên bầu trời.
Cả người Lâm Hi Hi ngây dại, sắc mặt tái nhợt mà nhìn cục cưng trong lòng cô ta. Nó vẫn khóc, một mực khóc, khóc đến khi không còn sức lực cũng không ra tiếng nữa, chỉ còn lại có thân thể run rẩy, bị mưa gió điên cuồng giội vào suýt mất đi dấu hiệu của sự sống.
“Anh ở đâu. . . . . . .” Thân thể nàng giống như một chiếc lá khô sắp bị cuốn đi, hơi thở mong manh từ cánh môi tái nhợt thoát ra.
“Dịch Dương. . . . . . anh ở đâu?”
“Em thực bất lực. . . . . . Em không biết nên làm cái gì bây giờ, anh tới cứu . . . cứu em, cứu con chúng ta đi!”
“Lâm Hi Hi, cô do dự cái gì? Không nhảy có phải không?” Âm thanh khàn khàn của Lily hướng về phía nàng nói.
Cả người Lâm Hi Hi chấn động!
“Hừ!” Lily lộ ra một tiếng cười lạnh, cơ mặt co quắp lại, nhẫn tâm đem con dao hạ thấp xuống, hướng đứa trẻ trong lồng ngực đâm một chút, con dao kia đâm vào cổ đứa trẻ, thấy được một màu đỏ tươi chói mắt!
“Oa. . . . . .” Đứa trẻ đột nhiên khóc lớn, thanh âm khàn khàn!
“Đừng làm vậy!” Lâm Hi Hi đau đớn gọi, giống như là lấy máu chim hoàng oanh!
“Dừng tay. . . . . . Lily cô dừng tay!” Nàng muốn tiến lên, cũng không dám tiến lên, chỉ có thể gắt gao ôm lấy thân thể của chính mình, điên cuồng mà yêu cầu, điên cuồng mà khóc cầu xin cô ta: “Không cần đối xử với con tôi như vậy, không cần!”
“Vậy cô cũng không nên dông dài nữa!” Tiếng nói của Lily cũng phát run, cả đời cô, cô chưa bao giờ cảm thấy được mình ác độc như lúc này, chưa bao giờ nghĩ chính mình sẽ bị ném vào địa ngục! Thế nhưng vào giờ khắc này, cô biết chính mình đã bị thượng đế phán tội tử hình! Cô quả thật không biết hận thù của chính mình lại sâu như vậy, có thể đem sinh mệnh trong lòng coi như một miếng thịt để uy hiếp, đâm một cái chảy máu để làm cho nữ nhân đối diện cảm thấy đau lòng.
“Nhảy xuống đi. . . . . Cô không nhảy xuống tôi sẽ đem mắt nó móc ra cho cô xem!” Như phát điên, Lily đau đớn quát, ánh mắt như điên dại.
Mưa to gột rửa cả thế giới, trời đất trong lúc đó giống như chỉ còn lại một người khốn khổ, Lâm Hi Hi đứng thẳng người, chịu đựng sự đau dớn mãnh liệt từ trong trái tim nan ra tứ chi, nàng khóc hô cầu xin, hít thật sâu một hơi, sắc mặt tái nhợt ngẩng lên: “Tôi nhảy. . . . .”
Mọi ý thức đều trống rỗng, hoàn toàn là trống rỗng, nàng không biết ánh mắt chính mình đã có bao nhiêu tê tái cùng vô vọng, thanh âm khàn khàn đến mức nào, nàng có thể cảm nhận được cục cưng đang thống khổ, nàng không nên làm cho nó tiếp tực thống khổ nữa!
“Tôi nhảy. . . . . .” Từ trong lồng ngực gian nan mà phát ra hai chữ này, Lâm Hi Hi chậm rãi đứng thẳng người, suy yếu giống như ngay sau đó sẽ biến mất: “Tôi nhảy xuống đây. . . . . . .”
“Lily, cô buông dao ra. . . . . . Tôi nhảy xuống đây. . . . . .” thanh âm tắc nghẹn , Lâm Hi Hi lần đầu tiên cảm thấy chính mình lại gần cái chết đến như vậy, gần đến mức nàng chỉ cần vung chân xoay người một cái là có thể bước tới, trong đáy mắt nàng chỉ có cục cưng của nàng . . . . . . . . Chỉ có cục cưng của nàng!
Lily lạnh lùng nhìn nàng, đem dao chậm rãi dời đi.
Trời đất trong lúc đó, nàng chỉ có thể nghe thấy được tiếng khóc trẻ con, một tiếng lại một tiếng, xé rách lòng của nàng.
Cục cưng, đừng khóc, mẹ ở đây. . . . . .
“Nhảy nhanh lên!” Lily chờ không được, ánh mắt hằn lên tia máu mà nhìn nàng, chờ xem khoảnh khắc nàng chết kia!
Lâm Hi Hi lui về phía sau, từng bước lại từng bước, lùi đến bên cạnh vách núi, một chân thực đã lơ lửng giữa không trung.
Nàng đau đớn mà cố đứng vững một chút, trong ánh mắt sâu sắc nhớ lại toàn bộ sự việc trong đời, cha mẹ nàng, bạn bè của nàng, chồng của nàng, nàng đều nhớ lại và quý trọng hết thảy. . . . .
Tại đây trong một khắc, tất cả đều tái hiện lại!
Cánh tay tái nhợt nâng lên, che miệng lại không cho chính mình khóc thành tiếng, nàng thấy chiếc dù màu đen chỗ cục cưng chuẩn bị bung ra, sắc mặt tái nhợt mà trầm tĩnh, kiềm chế âm thanh gian nan từ trong lồng ngực phát ra, khàn khan nói: “Em yêu anh . . . . .”
Âm thanh vụn vặt kia, không ai có thể nghe được.
Cũng không ai biết được, nàng rốt cuộc là nói với ai.
Ở trong mưa nhắm mắt lại, nàng ngửa đầu, thân thể giống như con bướm trắng mất đi đôi cánh, nhanh chóng chìm vào màn sương mù bên trong vách núi đen tối.
Không có âm thanh, không hề động tĩnh, chỉ có nàng rơi xuống dưới, thân ảnh phút chốc đã biến mất ở trong vách núi đen kia, trái tim Lily như bị búa tạ đánh một phen loảng xoảng tựa ly thủy tinh vỡ, hoàn toàn yên ả.
Ào ào . . . . .
Mưa to vẫn còn trút xuống, vẫn trút xuống.
Khuỷu tay cô buông lỏng, đem đứa nhỏ trong lồng ngực buông ra, mà người đàn ông phía sau sắc mặt có chút biến đổi, tiến lên đỡ được đứa bé, cũng không để ý đến Lily đang chạy thẳng một đường lên trước, dùng ô che cho đứa bé
Thân mình nữ hầu trẻ tuổi run lên, rõ ràng là cô ở đây để uy hiếp người ta, lại không nghĩ rằng bị tiểu nữ nhân phương Đông xinh đẹp này đoạt lấy quyền chủ động, trái lại còn bị gào thét, giống như nếu cô không trả lời thì sẽ bị ăn tươi nuốt sống ngay tại đây vậy. Truyện "Tổng Tài Thực Đáng Sợ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Cô ấy. . . . . .” Nữ hầu trấn tĩnh tinh thần một chút, trong mắt phát ra một tia lạnh lùng đáp: “Lâm tiểu thư, cô còn lãng phí thời gian thì sẽ không kịp, Lily công chúa có nói, nếu cô không đi, liền đem đứa nhỏ bỏ mặc lại trên vách núi, xem sức sống của nó kiên cường cỡ nào!”
Như bị sét đánh ngang tai, trái tim yếu ớt của Lâm Hi Hi đã sớm không chịu nổi đau đớn như muốn vỡ vụn.
Đầu óc nàng quay cuồng mà nghĩ, thân thể lảo đảo lui lại mấy bước, nữ hầu đi theo bên người nàng đang lớn tiếng nói cái gì, nàng cũng không có nghe được, chỉ ba giây sau nàng đã hoàn toàn phản ứng lại, đẩy người bên cạnh ra, lảo đảo chạy ra ngoài!
Bên ngoài tòa lâu đài, mưa gió kéo đến!
Nửa giờ. Vách núi gần nhất.
Không có xe, không có phương tiện giao thông, chỉ có mưa to cùng gió bão từ trên trời giáng xuống, đem thân ảnh nhu nhược của tiểu nữ nhân làm ướt đẫm.
Nàng khó khăn lặn lội tìm đường, đường lên núi bên ngoài tòa lâu đài rất lầy lội, một đường hướng tới vách núi thật cao kia đi tới, nàng biết rằng, toàn bộ bên ngoài lâu đài cũng chỉ có một ngọn núi này là gần nhất, cố tiếp cận đỉnh núi nhọn hoắt trên vách núi cao cao, trong lúc đó trời mưa to làm nàng không xác định rõ được tình hình đường đi, trượt nhân một cái mà cả thân thể đều bị ngập trong vũng bùn, thân thể bủn rủn vô lực, mệt mỏi đau đớn tới cực hạn, nhưng nàng phải đi, nàng nhất định phải đi!
Bên cạnh không có ai đi cùng, một mình Lâm Hi Hi hướng về phía ngọn núi kia chạy tới.
Giờ khắc này, tất cả những ý tưởng trong đầu nàng đều biến mất! Nàng không đủ sức lực để suy nghĩ rõ ràng mọi thứ, không đủ sức mà suy nghĩ rằng rốt cục Lily làm như vậy là có mục đích gì! Nàng chỉ biết mưa to như vậy cục cưng sẽ rất sợ hãi, có người che ô cho con không? Có người che chở cho con hay không? Mưa to như vậy, chỉ là đứa trẻ mới hơn một tháng, Lâm Hi Hi ngẩng đầu lên làm gương mặt tràn đầy nước mưa, lòng đau như cắt!
Cục cưng. . . . . . . . .
“Cục cưng không phải sợ, mẹ lập tức tới ngay đây!”
Nàng thẳng một đường chạy tới, từ trong vũng bùn bị té ngã đứng dậy, khoảng cách tới vách núi càng ngày càng gần, nàng có thể nhìn thấy một chiếc xe màu đen có rèm che đang đỗ ở đó, bị mưa giội vào, như là đang chờ đợi nàng từ rất lâu rồi, nàng chạy liên tục rất lâu, nước mưa thấm vào từng góc trên cơ thể nàng, rét lạnh như băng, nhưng trong lòng nàng lại đang có một ngọn lửa thiêu đốt rất đau đớn, thực vô cùng lo lắng, ngẩng đầu lên, rốt cuộc nàng cũng thấy được Lily.
Một cái ô lớn màu đen che chắn cho thân thể của cô ta, vẫn như trước kia là một công chúa mang váy dài xinh đẹp, bị ngấm nước mưa thật sự nhếch nhác, đôi mắt Lily lạnh lùng mà nhìn tiểu nữ nhân đang chạy lên kia, trong lòng khẩn trương, gắt gao nhìn chằm chằm nàng.
“Cục cưng. . . . . . .” Trong mắt Lâm Hi Hi chỉ có đứa bé, muốn chạy nhanh tới phía trước.
“Đứng lại!” Lily quát lớn một tiếng, người đàn ông phía sau thay cô tay cầm ô có chút xúc động, đôi mắt dưới kính râm màu đen lóe lên một tia cảm xúc khác thường.
Lâm Hi Hi bị bắt dừng bước lại, nhìn thấy trời vẫn mưa to như trước mà Lily lại cả vú lấp miệng em, ánh mắt trong veo cuồn cuộn đau đớn, thực oán hận, nghi ngờ, không thể tin nổi! Nhưng điều mà nàng lo lắng nhất cũng chỉ là cục cưng trên tay Lily! Trời mưa thật sự lớn, cho dù là chiếc ô lớn màu đen đã che toàn bộ thân thể nó, không để cho mưa gió chạm tới, thế nhưng ôm ấp xa lạ kia cùng với mưa to tầm tã làm cho cục cưng sợ tới mức oa oa khóc lớn, nắm tay hồng nhạt vùng vẫy trong không trung, khóc đến nỗi cả thân thể đều run lên.
Cục cưng!
Trong lòng Lâm Hi Hi đau đớn kêu gào.
“Lily, cô muốn làm cái gì?” Mưa lớn tạt vào thân thể nhu nhược của nàng, nàng cố nén nước mắt trong lòng, chịu đựng lạnh lẽo cùng đau đớn bỏng rát khi bị mưa tạt vào, lớn tiếng hỏi. Truyện "Tổng Tài Thực Đáng Sợ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Tôi muốn làm gì ư?” Ánh mắt sâu xa của Lily nhìn chằm chằm nàng, nghiêng đầu, cười lạnh một tiếng: “Hẳn là tôi phải hỏi cô muốn gì mới đúng! Trước đây chúng ta như thế nào mà bây giờ lại biến thành thế này? Đều là tại cô! ! Lúc trước ở Trung Quốc, cô rõ ràng biết rằng tôi và Vinson ở cùng một chỗ, cô rõ ràng biết tôi là đàn bà của anh ấy, cô cư nhiên không biết xấu hổ mà tiếp cận anh ấy, thậm chí không từ thủ đoạn làm cho anh ấy kết hôn với cô, trở thành chồng cô, thế nhưng hiện tại các người còn có con! Cô còn xem tôi là cái gì? Lúc trước tôi xem cô là bạn bè nhưng Lâm Hi Hi cô lại là một kẻ lừa đảo không biết xấu hổ! Cô biết không, tôi hận cô, tôi hận không thể giết chết cô!”
Lily rất kích động, tay càng thuận theo mà xiết chặt cục cưng hơn nữa.
Lâm Hi Hi cố nén lại ý muốn xông lên trước đem cục cưng đoạt lại vào lòng, trong lòng vô cùng xúc động, ra sức trấn an chính mình.
Đừng hoảng.
Hi Hi, không phải sợ!
“Chuyện đó không liên quan gì đến cục cưng. . . . . . Lily, cô muốn làm gì thì hãy hướng vào tôi đây, không cần lấy cục cưng của tôi ra đặt điều kiện! Nó mới chỉ có hơn một tháng, nó vô tội, cô không cần đem nó ra làm chuyện quá đáng, tôi van cầu cô.” Lòng tự trọng mạnh mẽ lúc này lập tức sụp đổ, chỉ có Lâm Hi Hi tự biết mình nói gì, nàng không có sai, không có mất tự trọng đến nỗi muốn đi phá hoại tương lai cùng hạnh phúc của người khác, thế nhưng nàng không có cách nào giải thích! Chỉ có thể nhịn đau mà khiển trách chính mình, những gọt lệ ấm áp từ hóc mắt tuôn trào, nhưng lại nhanh chóng bị nước mưa rửa sạch!
“Tôi không cần cô cầu xin tôi! Là tôi nên cầu xin cô mới đúng!” Lily không khống chế được, trong mắt hiện lên tia máu đỏ tươi trừng mắt nhìn nàng: “Tôi van cô rời khỏi nơi này có gì không tốt? Tôi xin cô hãy chết đi liệu cô có biến mất được không, cô dùng những lời này để kích động tôi sao? Mỗi lần tôi nhìn thấy cô cùng Vinson thân mật ở chung mỗi một chỗ trong lòng tôi đau da diết cô biết không? Lâm Hi Hi, những điều này hẳn là cô phải gánh chịu!”
Cô ta nói xong liền đoạt lấy cái ô trong tay người đàn ông phía sau vứt sang một bên!
Mưa to tầm tã khắp bầu trời, rầm một tiếng đã giội lên thân thể của nó, cũng giội vào trong lòng cô,đứa trẻ trong ngực cũng mới chỉ hơn một tháng mà thôi.
“Đừng!” Lâm Hi Hi tê dại hét lên, ánh mắt trừng lớn nhìn thấy cục cưng ở trong lồng ngực cô ta, định xông tới.
Vẻ mặt Lily lạnh lùng mà nhìn nàng, thế nhưng lại đem dao găm hung hăng hướng tới giữ tã lót của đứa bé : “Tới gần nó sẽ phải chết! Đừng lại đây! Lui ra phía sau!”
Dưới mưa lớn, cục cưng khóc đến khan cả tiếng, thế nhưng lại bị tiếng mưa ầm ầm che phủ.
Chân Lâm Hi Hi lảo đảo suýt nữa té ngã, sắc mặt nháy mắt đã trắng bệch, nhìn thấy con dao kia trong tay Lily, nàng sợ hãi, sợ hãi từ tận đáy lòng dâng lên! Nàng cũng không dám . . . tiến lên phía trước nữa, yếu ớt mà cố đứng vững, mọi chú ý trên người đều tập trung trên con dao kia! Nàng nhìn cục cưng, quật cường cùng kiên trì trong lòng nháy mắt đã sụp đổ!
Giờ khắc này, thế giới trong mắt nàng thật tối tăm, hư vô, mờ mịt.
Giờ khắc này, nàng tình nguyện biến mất, tình nguyện tan xương nát thịt, cũng muốn đổi lấy an toàn của cục cưng.
“Xin đừng như vậy. . . . . . .” Tiếng nói của nàng từ trong lồng ngực phát ra, nước mắt nhanh chóng tràn đầy hai hốc mắt làm tầm nhìn mơ hồ, nàng lại vẫn vững vàng nhìn chằm chằm cục cưng: “Lily, cô nói cho tôi biết rốt cuộc cô muốn như thế nào, cô muốn như thế nào cũng được! Chỉ cần cô đừng làm tổn thương cục cưng của tôi! Tôi van cầu cô! Cô nói cho tôi biết cô muốn cái gì! Cô nói đi!”
Tiếng hét vỡ vụn, vang vọng khắp vách núi.
Chương 242: Tôi chính là muốn cô chết đi.
Lily đương nhiên biết, nữ nhân này thực đã bị chính mình bức tới đường cùng rồi.
Trong mắt cô hằn lên tơ máu, trong tay cũng nắm chặt con dao găm sáng lóe, cô biết rằng, nếu lúc này có Vinson ở đây, cô vĩnh viễn không thắng được Lâm Hi Hi! Nam nhân kia che chở nàng, sủng nàng, yêu nàng! Chỉ hận không thể đem toàn bộ thế giới tặng cho nàng! Cho dù chính cô qùy dưới thân hắn cầu xin hắn một trăm lần hắn cũng sẽ không liếc cô lấy một lần, mà hiện tại thì thế nào?
“Lâm Hi Hi, cô cũng có ngày hôm nay sao?”
“Đứng lên đi về phía bên kia đi!” Lily dùng dao nhọn chỉ hướng, dưới màn mưa cọ rửa, Lâm Hi Hi có thể thấy rõ ràng đó là đường kéo dài đến vách núi bên ngoài tảng đá, vách núi nguy hiểm ở sát bên cạnh!
Sắc mặt đau đớn mà trắng bệch.
“Cô không dám đi sao? Đứng lên đi!” Lily quát.
Lâm Hi Hi chấn động cả người, nhìn thấy cô ta một lần nữa kề con dao bên trên thân thể cục cưng, đau đớn hô thành tiếng: “Không cần!” Ở trong mưa lặn lội đi tới, gian nan mà đến gần vách núi bên cạnh, đứng ở đỉnh núi nguy hiểm!
Cả chặng đường, nàng vẫn gắt gao mà nhìn chằm chằm đứa nhỏ. Trái tim đau đến nghẹt thở!
“Cô muốn con của cô không có việc gì phải không? Lâm Hi Hi, rất đơn giản!” Lily thực vừa lòng mà nhìn thấy nàng đứng ở nơi đó, thù hận cùng đố kị hằn rõ trên mặt, biến thành nụ cười dữ tợn: “Cô nhảy xuống đi! Từ chỗ đứng hiện tại mà nhảy xuống đi, tôi sẽ tha cho nó! Cô nhảy đi!”
Mưa to, thân thể nhu nhược của Lâm Hi Hi kịch liệt run lên, sắc mặt trắng bệch.
Nàng run rẩy gian nan quay đầu lại, nhìn thoáng qua vách núi phía dưới, một hồi chóng mặt!
Một mảng sương mù mênh mông cuồn cuộn, cái gì nàng cũng không thấy rõ, phía dưới là màu đen của núi non cùng cây cối, giống như vực sâu vạn trượng! Thế nhưng xem ra, cảm giác mãnh liệt kia đã cuốn sạch suy nghĩ của nàng!
Cô ta muốn nàng chết.
Cô thật sự đã hận nàng đến mức muốn nàng chết sao?
“Ha ha ha. . . . .” Lily cười lớn, nước mắt giàn giụa hòa cùng nước mưa, rõ ràng đang điên cuồng, cô thật vui vẻ khi có thể nhìn thấy bộ dáng này của Lâm Hi Hi, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của nàng, không thể tưởng tượng nổi, nhìn thấy nàng bị bức đến tuyệt vọng ánh mắt đờ đẫn! Cô thật sự rất vui vẻ! “Cô không phải yêu con của các người sao? Lâm Hi Hi, không phải cô vì nó mà cái gì cũng có thể làm sao? Cô nhảy đi. . . . Cô nhảy xuống tôi sẽ không làm hại nó, tôi sẽ đối với nó thật tốt như một tiểu vương tử.” Truyện "Tổng Tài Thực Đáng Sợ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Được không? Cô mau mau nhảy xuống đi!”
Môt trận sét nổ vang trên bầu trời.
Cả người Lâm Hi Hi ngây dại, sắc mặt tái nhợt mà nhìn cục cưng trong lòng cô ta. Nó vẫn khóc, một mực khóc, khóc đến khi không còn sức lực cũng không ra tiếng nữa, chỉ còn lại có thân thể run rẩy, bị mưa gió điên cuồng giội vào suýt mất đi dấu hiệu của sự sống.
“Anh ở đâu. . . . . . .” Thân thể nàng giống như một chiếc lá khô sắp bị cuốn đi, hơi thở mong manh từ cánh môi tái nhợt thoát ra.
“Dịch Dương. . . . . . anh ở đâu?”
“Em thực bất lực. . . . . . Em không biết nên làm cái gì bây giờ, anh tới cứu . . . cứu em, cứu con chúng ta đi!”
“Lâm Hi Hi, cô do dự cái gì? Không nhảy có phải không?” Âm thanh khàn khàn của Lily hướng về phía nàng nói.
Cả người Lâm Hi Hi chấn động!
“Hừ!” Lily lộ ra một tiếng cười lạnh, cơ mặt co quắp lại, nhẫn tâm đem con dao hạ thấp xuống, hướng đứa trẻ trong lồng ngực đâm một chút, con dao kia đâm vào cổ đứa trẻ, thấy được một màu đỏ tươi chói mắt!
“Oa. . . . . .” Đứa trẻ đột nhiên khóc lớn, thanh âm khàn khàn!
“Đừng làm vậy!” Lâm Hi Hi đau đớn gọi, giống như là lấy máu chim hoàng oanh!
“Dừng tay. . . . . . Lily cô dừng tay!” Nàng muốn tiến lên, cũng không dám tiến lên, chỉ có thể gắt gao ôm lấy thân thể của chính mình, điên cuồng mà yêu cầu, điên cuồng mà khóc cầu xin cô ta: “Không cần đối xử với con tôi như vậy, không cần!”
“Vậy cô cũng không nên dông dài nữa!” Tiếng nói của Lily cũng phát run, cả đời cô, cô chưa bao giờ cảm thấy được mình ác độc như lúc này, chưa bao giờ nghĩ chính mình sẽ bị ném vào địa ngục! Thế nhưng vào giờ khắc này, cô biết chính mình đã bị thượng đế phán tội tử hình! Cô quả thật không biết hận thù của chính mình lại sâu như vậy, có thể đem sinh mệnh trong lòng coi như một miếng thịt để uy hiếp, đâm một cái chảy máu để làm cho nữ nhân đối diện cảm thấy đau lòng.
“Nhảy xuống đi. . . . . Cô không nhảy xuống tôi sẽ đem mắt nó móc ra cho cô xem!” Như phát điên, Lily đau đớn quát, ánh mắt như điên dại.
Mưa to gột rửa cả thế giới, trời đất trong lúc đó giống như chỉ còn lại một người khốn khổ, Lâm Hi Hi đứng thẳng người, chịu đựng sự đau dớn mãnh liệt từ trong trái tim nan ra tứ chi, nàng khóc hô cầu xin, hít thật sâu một hơi, sắc mặt tái nhợt ngẩng lên: “Tôi nhảy. . . . .”
Mọi ý thức đều trống rỗng, hoàn toàn là trống rỗng, nàng không biết ánh mắt chính mình đã có bao nhiêu tê tái cùng vô vọng, thanh âm khàn khàn đến mức nào, nàng có thể cảm nhận được cục cưng đang thống khổ, nàng không nên làm cho nó tiếp tực thống khổ nữa!
“Tôi nhảy. . . . . .” Từ trong lồng ngực gian nan mà phát ra hai chữ này, Lâm Hi Hi chậm rãi đứng thẳng người, suy yếu giống như ngay sau đó sẽ biến mất: “Tôi nhảy xuống đây. . . . . . .”
“Lily, cô buông dao ra. . . . . . Tôi nhảy xuống đây. . . . . .” thanh âm tắc nghẹn , Lâm Hi Hi lần đầu tiên cảm thấy chính mình lại gần cái chết đến như vậy, gần đến mức nàng chỉ cần vung chân xoay người một cái là có thể bước tới, trong đáy mắt nàng chỉ có cục cưng của nàng . . . . . . . . Chỉ có cục cưng của nàng!
Lily lạnh lùng nhìn nàng, đem dao chậm rãi dời đi.
Trời đất trong lúc đó, nàng chỉ có thể nghe thấy được tiếng khóc trẻ con, một tiếng lại một tiếng, xé rách lòng của nàng.
Cục cưng, đừng khóc, mẹ ở đây. . . . . .
“Nhảy nhanh lên!” Lily chờ không được, ánh mắt hằn lên tia máu mà nhìn nàng, chờ xem khoảnh khắc nàng chết kia!
Lâm Hi Hi lui về phía sau, từng bước lại từng bước, lùi đến bên cạnh vách núi, một chân thực đã lơ lửng giữa không trung.
Nàng đau đớn mà cố đứng vững một chút, trong ánh mắt sâu sắc nhớ lại toàn bộ sự việc trong đời, cha mẹ nàng, bạn bè của nàng, chồng của nàng, nàng đều nhớ lại và quý trọng hết thảy. . . . .
Tại đây trong một khắc, tất cả đều tái hiện lại!
Cánh tay tái nhợt nâng lên, che miệng lại không cho chính mình khóc thành tiếng, nàng thấy chiếc dù màu đen chỗ cục cưng chuẩn bị bung ra, sắc mặt tái nhợt mà trầm tĩnh, kiềm chế âm thanh gian nan từ trong lồng ngực phát ra, khàn khan nói: “Em yêu anh . . . . .”
Âm thanh vụn vặt kia, không ai có thể nghe được.
Cũng không ai biết được, nàng rốt cuộc là nói với ai.
Ở trong mưa nhắm mắt lại, nàng ngửa đầu, thân thể giống như con bướm trắng mất đi đôi cánh, nhanh chóng chìm vào màn sương mù bên trong vách núi đen tối.
Không có âm thanh, không hề động tĩnh, chỉ có nàng rơi xuống dưới, thân ảnh phút chốc đã biến mất ở trong vách núi đen kia, trái tim Lily như bị búa tạ đánh một phen loảng xoảng tựa ly thủy tinh vỡ, hoàn toàn yên ả.
Ào ào . . . . .
Mưa to vẫn còn trút xuống, vẫn trút xuống.
Khuỷu tay cô buông lỏng, đem đứa nhỏ trong lồng ngực buông ra, mà người đàn ông phía sau sắc mặt có chút biến đổi, tiến lên đỡ được đứa bé, cũng không để ý đến Lily đang chạy thẳng một đường lên trước, dùng ô che cho đứa bé
/243
|