Lâm Hi Hi lẳng lặng nghe, ánh mắt lưu luyến nhìn ra phía cửa.
“Có chuyện gì xảy ra sao?”
“Xem như gặp chuyện không may đi.” Colin đơn giản nói một câu, cúi người mỉm cười đùa giỡn với đứa nhỏ trong nôi, “Anh cả đi bắt người xấu . . . Đứa nhỏ này thực đáng yêu, Lâm, nó rất giống cô.”
Lâm Hi Hi ngẩn ra, lúc này mới phát hiện cục cưng thực đã tỉnh, đang đùa giỡn ngón tay của Colin, ánh mắt lại vẫn nhìn Lâm Hi Hi không nhúc nhích, cánh môi phấn nộn khẽ ngáp một cái.
Lâm Hi Hi dỗ dành cục cưng vừa mới tỉnh dậy, trong lòng đã có một chút căng thẳng.
“Bruce là ai?” Nàng đột nhiên nhẹ giọng hỏi.
Colin không khỏi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt có một tia sửng sốt, “Cô không biết hắn ta?”
Lâm Hi Hi lắc lắc đầu. Trên thực tế trước kia nàng nghe được cái tên này trong tin tức thời sự, cũng đã nghe Lan phu nhân nói qua, nàng vẫn đều cảm thấy thực khó hiểu, là bởi vì trong lòng nàng vẫn luôn bài xích, cũng không cảm thấy Anh chính là một nơi nàng có thể dừng chân lại quá lâu, cho nên căn bản là không có để ý.
Thế giới của hắn, hình thù như thế nào nàng thực xa lạ.
Lúc này Colin mới dừng chơi đùa với cục cưng, nghiêm mặt đứng dậy, hắn cho rằng ở Trung Quốc đã xảy ra ngần ấy chuyện, thì Lâm ít nhiều cũng phải biết một chút chứ, lại không ngờ đến anh trai ngay cả một điểm nhỏ như đầu đinh cũng không nói cho nàng biết.
Bất quá, cũng đúng thôi.
Colin cười khổ một tiếng, đây cũng là nguyên nhân khiến hắn buồn bực, tính cách của anh trai đúng là bá đạo, hắn đem tất cả những người hắn để ý tới giấu ở nơi sâu nhất, không chỉ là bảo vệ bọn họ, cho dù là có nguy hiểm cũng không để cho bọn họ biết có sự nguy hiểm này tồn tại, hắn thân là công tước mà lại tự mình đi chỉ đạo, cũng không chịu để cho em trai chính mình đi cùng.
Hắn đương nhiên biết, anh trai là đang bảo vệ hắn
Ngay cả đối hắn đều như thế, lại không cần phải nói đến người con gái mà anh ấy yêu sâu đậm đến tận xương tủy.
“Lâm, khi cô còn ở Trung Quốc, có phải có một buổi tối cô đã bị tập kích?” Colin nhẹ giọng hỏi nàng.
Hoảng hốt một chút, Lâm Hi Hi nhớ tới một buổi tối kia.
Tai nạn xe cộ, giết người, còn có xác người chết ở bên cạnh mình . . .
Đầu ngón tay hơi hơi tái nhợt, nàng đương nhiên có thể nhớ lại ngày nào đó, bất quá là bởi vì gặp lại Tần Dịch Dương, nguyện vọng của nàng đã thổi bay tất cả, căn bản là không có hỏi, buổi tối hôm đó đã xảy ra chuyện gì.
Nàng gật gật đầu, đôi mắt trong veo có một tia mong mỏi.
“Đó chính là sát thủ do Bruce an bài.” Colin nhún vai, nhíu mày nói, bất quá tôi nghe nói cô thực dũng cảm, Lâm cô cư nhiên có thể giằng co đuổi bắt trên xe với bọn chúng, bên cạnh còn có một xác người chết nằm đó, cô cũng không thấy sợ hãi sao?”
Chuyện đó không phải trọng điểm.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Hi Hi hé ra chút tái nhợt, những gì nàng muốn nghe không phải những điều này.
Colin tự nhiên cũng có thể hiểu được sự mê man cùng mờ mịt của nàng, nhẹ nhàng hấp một hơi, chậm rãi nói: “Cô thực ra cũng không yêu anh trai giống như anh ấy yêu cô.”
Môt câu này làm cho tiểu nữ nhân trước mắt hoàn toàn choáng váng, Colin nhìn nàng tiếp tục nói.
“Bruce chính là con trai cả trong gia tộc chúng tôi, cũng là con trai của anh trai công tước tiền nhiệm, mà về Vinson, tôi nghĩ cô cũng không biết, mẹ của anh ấy cũng không phải là Lan phu nhân, mà là một người phụ nữ Trung Quốc. Năm đó công tước rất sủng ái người phụ nữ này, nhưng là hẳn cô cũng biết đấy.” Lông mi tuyệt đẹp của hắn nhíu lại một chút, “Tựa như cô và Lily hiện tại vậy, hoàn cảnh của bọn cô thực giống nhau, lúc đó mẹ của Vinson đã sinh anh ấy rồi, nhưng bởi vì một nguyên nhân nào đó, bà ấy rời khỏi Anh, không rõ tung tích, mà phu nhân lại tiến hành cuộc hôn nhân hợp pháp với công tước.
“Nếu như đứng về phía người Trung Quốc các cô mà nói, anh trai cũng chỉ là một đứa con riêng mà thôi.”
“Từ trước khi cuộc tham tuyển chính thức bắt đầu, Lan phu nhân, cũng chính là mẹ tôi, vẫn luôn luôn giúp đỡ anh ấy, đương nhiên, nguyên nhân cũng là bởi vì tôi chơi bời lêu lổng không chuyện ác nào không làm, cho nên ‘mẫu thân đại nhân’ cũng không có ý định để cho tôi kế vị.” Colin cười cười nói một câu trêu chọc, “Nhưng là Bruce cũng không thể làm được những gì hắn muốn, hắn cũng không được coi là người thừa kế chính thất trong cơ thể hắn cũng chảy hai dòng máu, hắn cũng có tư cách tham tuyển, mà con người này, cũng chính là đối thủ nặng ký nhất của anh trai, như cô đã chứng kiến được đấy, hắn chuyện gì cũng có thể làm ra, thật không biết sự máu lạnh hắn thừa kế ở đâu mà có, may mắn chính là hắn chưa thể thương tổn được cô và con của cô . . .”
“Lâm, cô hãy tin tôi, chỉ có trong tòa lâu đài này cô mới thực sự an toàn, Bruce từ hơn nửa năm trước đã để mắt đến cô, anh trai chỉ có thể bỏ mặc cô mới có thể làm tan biến đi sự băn khoăn của anh ấy, nhưng là thực rõ ràng, anh ấy không thể tiếp tục bỏ mặc cô được nữa, lòng của phụ nữ thực yếu ớt, không thể chịu đựng được hiểu lầm lớn như vậy, chính là xin cô hãy tin tưởng, anh trai thực yêu cô, vẫn luôn luôn yêu.”
Con mắt trong veo của Lâm Hi Hi đầy kinh ngạc và sửng sốt.
“Vì sao?” Nàng cảm thấy không thể hiểu nổi: “Vì sao? Anh ấy không giải thích cho tôi nghe?”
Colin nhún vai, “Đây là nguyên tắc của anh ấy, anh ấy cảm thấy rất có lỗi với cô, mặc kệ là xuất phát từ nguyên nhân gì, những thương tổn mà anh ấy đã gây ra cho cô, giải thích chính là Phương pháp bù đắp hèn mọn nhất, việc này sẽ có một này cô hiểu tất cả, mà muốn cho cô một lần nữa tin tưởng anh ấy, cũng chỉ có thể dùng di động để nói cho cô biết.”
“Lâm, tôi chỉ có thể nói những lời này, đối với thương tổn tôi đã từng gây ra cho cô, tôi thành thực xin lỗi.” Colin chân thành nói.
Lâm Hi Hi không có phản ứng gì, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.
Colin nhíu mi một cái, tiếp tục mở miệng thừa nhận: “Thời điểm kia, khi tôi đến Trung Quốc, mục đích cũng chỉ là cho cô rời khỏi anh ấy, trừ cô ra, anh ấy sẽ không còn uy hiếp nào nữa, khi tham tuyển sẽ không phải kiêng dè cái gì. . . Lâm, thực có lỗi.”
Những chuyện này, tựa hồ nàng không biết gì cả.
Nàng có chút mờ mịt nhẹ nhàng lắc đầu, lúc này mới phát hiện nguyên lai mưa gió bão bùng bên ngoài nàng một mực không biết, nàng thủy chung vẫn nằm trong sự che chở của hắn, trong thế giới mà hắn không có rời đi, là như vậy đúng không?
Nàng hồi tưởng lại buổi đêm khuya kia, gió lạnh lạnh thấu xương, một người máu me nằm trong xe, bên ngoài xe tiếng súng khô khốc khiến người ta run rẩy, nháy mắt khi cửa xe mở ra nàng nghĩ đến mình đã phải tìm đến cái chết, nhưng hắn lại đem nàng từ trong xe ôm ra, thu tiến vào trong lồng ngực.
Trên tay hắn còn đọng mùi máu tanh, chính là cái ôm ấp kia, ấm áp như mùa xuân.
“Lâm, cô có việc gì sao?” Colin nhíu mi, nhẹ giọng hỏi.
Truyện "Tổng Tài Thực Đáng Sợ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lâm Hi Hi từ trong suy tư hoàn hồn lại, thanh ảnh mảnh mai nhẹ nhàng quỳ xuống nền nhà, đẹp tao nhã như một nữ thần.
Nàng nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi không sao.”
Cánh mi thật dài rung động dưới nắng chiều, nàng gian nan hỏi: “Vừa mới, anh ấy phải đi làm gì vậy?”
“Anh ấy. . .”
“Colin!” trợ thủ Leo xuất hiện ở ngoài cửa, sắc mặt hơi căng thẳng, “Phu nhân tìm cậu, qua mau thôi.”
Người đàn ông tóc vàng mắt xanh cũng vội vàng đứng dậy tính toán rời đi, rồi lại xoay người, hướng nàng cười cười: “Lần sau sẽ lại nói với cô, anh trai lần này không biết có gặp nguy hiểm gì không, nhưng là, cô. . . nhất. . . định đừng có ngốc nghếch rời khỏi lâu đài đấy, nhớ kỹ rồi chứ?”
“Có chuyện gì xảy ra sao?”
“Xem như gặp chuyện không may đi.” Colin đơn giản nói một câu, cúi người mỉm cười đùa giỡn với đứa nhỏ trong nôi, “Anh cả đi bắt người xấu . . . Đứa nhỏ này thực đáng yêu, Lâm, nó rất giống cô.”
Lâm Hi Hi ngẩn ra, lúc này mới phát hiện cục cưng thực đã tỉnh, đang đùa giỡn ngón tay của Colin, ánh mắt lại vẫn nhìn Lâm Hi Hi không nhúc nhích, cánh môi phấn nộn khẽ ngáp một cái.
Lâm Hi Hi dỗ dành cục cưng vừa mới tỉnh dậy, trong lòng đã có một chút căng thẳng.
“Bruce là ai?” Nàng đột nhiên nhẹ giọng hỏi.
Colin không khỏi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt có một tia sửng sốt, “Cô không biết hắn ta?”
Lâm Hi Hi lắc lắc đầu. Trên thực tế trước kia nàng nghe được cái tên này trong tin tức thời sự, cũng đã nghe Lan phu nhân nói qua, nàng vẫn đều cảm thấy thực khó hiểu, là bởi vì trong lòng nàng vẫn luôn bài xích, cũng không cảm thấy Anh chính là một nơi nàng có thể dừng chân lại quá lâu, cho nên căn bản là không có để ý.
Thế giới của hắn, hình thù như thế nào nàng thực xa lạ.
Lúc này Colin mới dừng chơi đùa với cục cưng, nghiêm mặt đứng dậy, hắn cho rằng ở Trung Quốc đã xảy ra ngần ấy chuyện, thì Lâm ít nhiều cũng phải biết một chút chứ, lại không ngờ đến anh trai ngay cả một điểm nhỏ như đầu đinh cũng không nói cho nàng biết.
Bất quá, cũng đúng thôi.
Colin cười khổ một tiếng, đây cũng là nguyên nhân khiến hắn buồn bực, tính cách của anh trai đúng là bá đạo, hắn đem tất cả những người hắn để ý tới giấu ở nơi sâu nhất, không chỉ là bảo vệ bọn họ, cho dù là có nguy hiểm cũng không để cho bọn họ biết có sự nguy hiểm này tồn tại, hắn thân là công tước mà lại tự mình đi chỉ đạo, cũng không chịu để cho em trai chính mình đi cùng.
Hắn đương nhiên biết, anh trai là đang bảo vệ hắn
Ngay cả đối hắn đều như thế, lại không cần phải nói đến người con gái mà anh ấy yêu sâu đậm đến tận xương tủy.
“Lâm, khi cô còn ở Trung Quốc, có phải có một buổi tối cô đã bị tập kích?” Colin nhẹ giọng hỏi nàng.
Hoảng hốt một chút, Lâm Hi Hi nhớ tới một buổi tối kia.
Tai nạn xe cộ, giết người, còn có xác người chết ở bên cạnh mình . . .
Đầu ngón tay hơi hơi tái nhợt, nàng đương nhiên có thể nhớ lại ngày nào đó, bất quá là bởi vì gặp lại Tần Dịch Dương, nguyện vọng của nàng đã thổi bay tất cả, căn bản là không có hỏi, buổi tối hôm đó đã xảy ra chuyện gì.
Nàng gật gật đầu, đôi mắt trong veo có một tia mong mỏi.
“Đó chính là sát thủ do Bruce an bài.” Colin nhún vai, nhíu mày nói, bất quá tôi nghe nói cô thực dũng cảm, Lâm cô cư nhiên có thể giằng co đuổi bắt trên xe với bọn chúng, bên cạnh còn có một xác người chết nằm đó, cô cũng không thấy sợ hãi sao?”
Chuyện đó không phải trọng điểm.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Hi Hi hé ra chút tái nhợt, những gì nàng muốn nghe không phải những điều này.
Colin tự nhiên cũng có thể hiểu được sự mê man cùng mờ mịt của nàng, nhẹ nhàng hấp một hơi, chậm rãi nói: “Cô thực ra cũng không yêu anh trai giống như anh ấy yêu cô.”
Môt câu này làm cho tiểu nữ nhân trước mắt hoàn toàn choáng váng, Colin nhìn nàng tiếp tục nói.
“Bruce chính là con trai cả trong gia tộc chúng tôi, cũng là con trai của anh trai công tước tiền nhiệm, mà về Vinson, tôi nghĩ cô cũng không biết, mẹ của anh ấy cũng không phải là Lan phu nhân, mà là một người phụ nữ Trung Quốc. Năm đó công tước rất sủng ái người phụ nữ này, nhưng là hẳn cô cũng biết đấy.” Lông mi tuyệt đẹp của hắn nhíu lại một chút, “Tựa như cô và Lily hiện tại vậy, hoàn cảnh của bọn cô thực giống nhau, lúc đó mẹ của Vinson đã sinh anh ấy rồi, nhưng bởi vì một nguyên nhân nào đó, bà ấy rời khỏi Anh, không rõ tung tích, mà phu nhân lại tiến hành cuộc hôn nhân hợp pháp với công tước.
“Nếu như đứng về phía người Trung Quốc các cô mà nói, anh trai cũng chỉ là một đứa con riêng mà thôi.”
“Từ trước khi cuộc tham tuyển chính thức bắt đầu, Lan phu nhân, cũng chính là mẹ tôi, vẫn luôn luôn giúp đỡ anh ấy, đương nhiên, nguyên nhân cũng là bởi vì tôi chơi bời lêu lổng không chuyện ác nào không làm, cho nên ‘mẫu thân đại nhân’ cũng không có ý định để cho tôi kế vị.” Colin cười cười nói một câu trêu chọc, “Nhưng là Bruce cũng không thể làm được những gì hắn muốn, hắn cũng không được coi là người thừa kế chính thất trong cơ thể hắn cũng chảy hai dòng máu, hắn cũng có tư cách tham tuyển, mà con người này, cũng chính là đối thủ nặng ký nhất của anh trai, như cô đã chứng kiến được đấy, hắn chuyện gì cũng có thể làm ra, thật không biết sự máu lạnh hắn thừa kế ở đâu mà có, may mắn chính là hắn chưa thể thương tổn được cô và con của cô . . .”
“Lâm, cô hãy tin tôi, chỉ có trong tòa lâu đài này cô mới thực sự an toàn, Bruce từ hơn nửa năm trước đã để mắt đến cô, anh trai chỉ có thể bỏ mặc cô mới có thể làm tan biến đi sự băn khoăn của anh ấy, nhưng là thực rõ ràng, anh ấy không thể tiếp tục bỏ mặc cô được nữa, lòng của phụ nữ thực yếu ớt, không thể chịu đựng được hiểu lầm lớn như vậy, chính là xin cô hãy tin tưởng, anh trai thực yêu cô, vẫn luôn luôn yêu.”
Con mắt trong veo của Lâm Hi Hi đầy kinh ngạc và sửng sốt.
“Vì sao?” Nàng cảm thấy không thể hiểu nổi: “Vì sao? Anh ấy không giải thích cho tôi nghe?”
Colin nhún vai, “Đây là nguyên tắc của anh ấy, anh ấy cảm thấy rất có lỗi với cô, mặc kệ là xuất phát từ nguyên nhân gì, những thương tổn mà anh ấy đã gây ra cho cô, giải thích chính là Phương pháp bù đắp hèn mọn nhất, việc này sẽ có một này cô hiểu tất cả, mà muốn cho cô một lần nữa tin tưởng anh ấy, cũng chỉ có thể dùng di động để nói cho cô biết.”
“Lâm, tôi chỉ có thể nói những lời này, đối với thương tổn tôi đã từng gây ra cho cô, tôi thành thực xin lỗi.” Colin chân thành nói.
Lâm Hi Hi không có phản ứng gì, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.
Colin nhíu mi một cái, tiếp tục mở miệng thừa nhận: “Thời điểm kia, khi tôi đến Trung Quốc, mục đích cũng chỉ là cho cô rời khỏi anh ấy, trừ cô ra, anh ấy sẽ không còn uy hiếp nào nữa, khi tham tuyển sẽ không phải kiêng dè cái gì. . . Lâm, thực có lỗi.”
Những chuyện này, tựa hồ nàng không biết gì cả.
Nàng có chút mờ mịt nhẹ nhàng lắc đầu, lúc này mới phát hiện nguyên lai mưa gió bão bùng bên ngoài nàng một mực không biết, nàng thủy chung vẫn nằm trong sự che chở của hắn, trong thế giới mà hắn không có rời đi, là như vậy đúng không?
Nàng hồi tưởng lại buổi đêm khuya kia, gió lạnh lạnh thấu xương, một người máu me nằm trong xe, bên ngoài xe tiếng súng khô khốc khiến người ta run rẩy, nháy mắt khi cửa xe mở ra nàng nghĩ đến mình đã phải tìm đến cái chết, nhưng hắn lại đem nàng từ trong xe ôm ra, thu tiến vào trong lồng ngực.
Trên tay hắn còn đọng mùi máu tanh, chính là cái ôm ấp kia, ấm áp như mùa xuân.
“Lâm, cô có việc gì sao?” Colin nhíu mi, nhẹ giọng hỏi.
Truyện "Tổng Tài Thực Đáng Sợ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lâm Hi Hi từ trong suy tư hoàn hồn lại, thanh ảnh mảnh mai nhẹ nhàng quỳ xuống nền nhà, đẹp tao nhã như một nữ thần.
Nàng nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi không sao.”
Cánh mi thật dài rung động dưới nắng chiều, nàng gian nan hỏi: “Vừa mới, anh ấy phải đi làm gì vậy?”
“Anh ấy. . .”
“Colin!” trợ thủ Leo xuất hiện ở ngoài cửa, sắc mặt hơi căng thẳng, “Phu nhân tìm cậu, qua mau thôi.”
Người đàn ông tóc vàng mắt xanh cũng vội vàng đứng dậy tính toán rời đi, rồi lại xoay người, hướng nàng cười cười: “Lần sau sẽ lại nói với cô, anh trai lần này không biết có gặp nguy hiểm gì không, nhưng là, cô. . . nhất. . . định đừng có ngốc nghếch rời khỏi lâu đài đấy, nhớ kỹ rồi chứ?”
/243
|