Tiếng nước trong phòng tắm vang lên, Lâm Hi Hi ôm vai ngồi một hồi rồi đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, nhìn phong cảnh bên ngoài. Loại tình cảnh này mặc dù có chút xấu hổ, nhưng nàng vẫn có thể nhận ra, dù sao người cùng nàng đến đây không phải là ai khác mà là chồng của nàng. Nàng nỗ lực ngăn bản thân không cảm thấy đây là một loại giao dịch mà là vợ chồng trong lúc nhất thời kích tình, tìm đến một nơi xa lạ tìm ân ái. Hắn săn sóc hết mực, nàng còn muốn gì nữa chứ?
Nhẹ nhàng thở một hơi, nàng vén bức màn lên, ngắm nhìn phía bên ngoài.
Khách sạn tổng cộng có 26 tầng, bọn họ hiện ở vị trí rất cao, có thể thấy rõ toàn cảnh nơi này. Lâm Hi Hi nhớ rõ tên khách sạn này “Vienna”, rất dễ nhớ. Hướng bên trái đi tới là thấy ngay tòa nhà thương mại trong thành thị, theo lối đi bộ bên cạnh đi tới, qua bãi đỗ xe thì có thể đến khách sạn.
….Từ từ, nàng vì sao lại nhớ rõ ràng như vậy?
Ngoài cửa sổ, một cơn gió lạnh thổi tới, Lâm Hi Hi nhất thời rùng mình một cái, ý thức đột nhiên tỉnh táo lại.
Ánh mắt nàng trong veo dừng lại ở con đường kia, đem bức màn nhấc cao lên một chút mà nhìn.
Không sai, chính là con đường đó, hai năm trước, nàng từ bên trong một tòa nhà đối diện phỏng vấn đi ra, nghe điện thoại của Nhạc Phong, đi tới khách sạn này, hắn nói qua cha mẹ hắn nghỉ ở nơi này…
Trong phòng nhẹ truyền đến một tiếng “Rầm”, là do nàng bất thình lình tạo ra, ngón tay ở trên mặt không ngừng được mà run rẩy.
Tại sao vậy? Như thế nào nàng chợt nhớ nhiều chuyện như vậy?
Vì hôm nay và hai năm trước đều cùng đến một khách sạn này chăng?
Lại đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, Lâm Hi Hi vội nhẹ bước đi qua, ở chỗ cửa đóng thấy được số phòng ở phía trên. Ngón tay mảnh khảnh đem số phòng lấy ra một chút, mặt trên kia rõ ràng là “K1109”. Mắt của nàng có một chút đau đớn.
Tiếng nước trong nhà tắm ngừng chảy.
Tần Dịch Dương từ bên trong đi tới, dáng người rắn rỏi thon dài, đôi mắt sắc lạnh nhìn chăm chú sắc mặt có chút tái nhợt của người con gái bên kia giường, mặc kệ tóc trên trán hắn còn đầy nước đang chảy xuống người.
“Làm sao vậy?” Hắn đi qua, cúi đầu vuốt ve tóc nàng, nhẹ giọng hỏi.
Đầu óc Lâm Hi Hi rõ ràng thực loạn cũng thật bất lực, cảm giác được hắn chạm đến, trong lòng không hiểu sao bỗng yên ổn một chút, như là bắt được một cọng rơm rạ cứu mạng, nắm chặt tay hắn không chịu buông. Tần Dịch Dương khẽ cười một chút, tiến sát khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cảm nhận được nàng hoàn toàn ỷ lại.
“Muốn đi tắm rửa không? Cần anh giúp không?” Hắn không hề để ý sẽ tắm thêm lần nữa. “Không cần.” Lâm Hi Hi vội ngẩn ra, mặt đỏ ửng, lấy y phục thay đổi đến phòng tắm. Nàng tự nói với bản thân chẳng qua là tiếp xúc thân mật, không có gì hết.
Tắm rửa thật lâu mới đi ra, tóc nàng cũng ướt sũng, muốn tìm quạt để hong khô tóc. Trên giường lớn mềm mại, người đàn ông tuấn duật rắn rỏi dựa vào đầu giường, chăm chú nhìn vào một ít tài liệu, giống như không chú ý đến nàng. Lúc này Lâm Hi Hi trong lòng mới bình tĩnh một chút, tìm thấy máy sấy tóc đi ra ngoài.
Hắn còn đang xem tài liệu, muốn làm phiền hắn sao?
Ngón tay thon dài đem tài liệu xếp lại, đặt ở một bên, hắn thâm thúy nâng mắt lên, dừng ở nàng: “Đến đây.”
Nàng nhu thuận đi qua, đến bên giường, cánh tay hắn mạnh mẽ đem cả người nàng đều thu vào lòng ngực, làm cho nàng có thể thoải mái tựa vào khuỷu tay hắn. Nàng có chút bất an, nhẹ giọng hỏi: “Anh vừa xem gì thế?”
“Báo cáo quý về tài chính và dự toán của Bác Viễn.” âm thanh Tần Dịch Dương êm ái đáp, ánh mắt đảo qua vùng ngực mềm mại, trắng như tuyết của nàng, ngón tay ở trong tóc nàng vân vê. “Vừa mới nãy lòng còn không yên, em suy nghĩ chuyện gì?”
Hơi thở của hắn rơi xuống bên tai, ngứa ngáy làm nàng không có chỗ trốn, mặt càng lui chỉ càng có thể tiến vào trong lòng hắn.
“Em…đâu có gì” nàng cắn môi, nhẹ giọng phủ nhận, nhưng một lát sau thấy không được hợp lí, tựa vào hắn nói nhẹ thêm: “Anh có nhớ em đã từng nói, em cũng không sạch sẽ, em từng bị…”
Nàng quả thực nói không nên lời. Làm như thế nào khiến cho một cô gái thực nhẹ nhàng nói ra: tôi từng bị cường bạo?
Mấy chữ này quá khó khăn, nàng thật nói không nên lời.
Đáy mắt thâm thúy của Tần Dịch Dương hiện lên một tia phức tạp, lông mi buông xuống, hạ xuống sườn mặt nàng một nụ hôn yêu thương, thay nàng nói ra: “Từng bị cường bạo. Anh biết”.
Thật sự nghe được mấy chữ kia, trong lòng Lâm Hi Hi lại nổi lên một trận đau đớn, đợi cho một cỗ cảm xúc kia đi qua, mới nhẹ nhàng gật gật đầu, càng thêm gian nan mà nói: “Chính là ở đây, tại khách sạn này, tại phòng này”.
Nàng nói xong, chờ đợi hắn phản ứng.
Thế nhưng đợi thật lâu cũng không nghe thấy thanh âm của hắn, Lâm Hi Hi chợt cảm thấy chính mình không đúng, dù là trùng hợp đến phòng này đi nữa, nàng cũng không nên nói ra như vậy, chẳng khác nào dùng lời nói mà phá hư bầu không khí sao?
“Tiếp đi chứ? Em nghĩ muốn cho anh biết điều gì?” Âm thanh của hắn rất nhẹ, xoay người một cái đem nửa người nàng đặt dưới thân, đôi mắt đen tuấn dật tỏa ra hơi nóng dừng ở người nàng, chậm rãi nói: “Tiền căn hậu quả (ý nói có nguyên nhân phải có kết quả) sau tất cả, vẫn còn điều gì khác sao?”
“Em…” Lâm Hi Hi nghẹn lời, nàng kì thật cũng không biết bản thân nên nói gì.
Đầu óc nàng sau một hồi tự hỏi mới phản ứng lại, hắn nói những lời này chẳng lẽ là đang nói…hắn không quan tâm sao?
Đối với chuyện nàng bị cường bạo, trong đầu hắn không có chút ham muốn muốn biết chi tiết bên trong, thậm chí là như thế nào xảy ra, hắn cũng không hỏi đến. Như vậy hắn thật sự không quan tâm, phải không?
Nàng mê muội, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn trong sáng rất vô tội.
“Em muốn nói cũng có thể nói, anh sẽ nghe, sau đó cùng em quên đi tất cả”. Hắn thản nhiên nói, đôi mắt đen thâm thúy đem hết tất cả hấp dẫn của nàng giữ lại, nhẹ vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nói từng chữ một “Qua đêm nay, tất cả mọi chuyện phải quên đi.”
Lâm Hi Hi càng thêm mê muội, cả đêm sao? Hắn muốn nàng quên đi sự kiện kia?
“Anh sẽ cho em nhớ rõ đêm nay em ở dưới thân ai, là ai muốn em…” Hắn nói một cách lộ liễu, làm cho nàng vì cảm nhận được mà khuôn mặt biến sắc “Chuyện quá khứ là của quá khứ, không được đề cập tới. Em hiện tại là người phụ nữ của Tần Dịch Dương anh, em nghĩ anh dễ dàng để cho em nghĩ đến người đàn ông khác sao?”
Toàn bộ âm thanh của nàng đều nghẹn trong cổ họng, không thốt lên được.
Tần Dịch Dương vỗ vỗ cái gáy của nàng, đem nàng thu vào trong lòng ngực, cằm đặt trên đỉnh đầu nàng, nhẹ nhàng nói: “Nói đi.”
Hắn có ánh mắt thâm thúy, nhìn gần nàng cảm giác thoải mái rất nhiều. Hắn ôm nàng thực ấm áp cũng thực khoan dung, như là chờ nàng nói ra sau đó quên đi. Nàng lần đầu tiên được như thế mà nhớ lại chuyện ngày đó, không hề cố kỵ.
“Ngày đó là cha mẹ Nhạc Phong về nước, đến nghỉ tại khách sạn này. Hắn đi công tác không có thời gian, buộc lòng phải để em lại đây trước…” Nàng nhẹ giọng giống như nói mê, nhớ lại điều này có thể nhớ đến chi tiết kia “Ngày đó là em không cẩn thận, nhớ lầm phòng, đi vào sau đó liền…Quá nhanh…em không nhớ rõ….”
Ngày đó, nàng chính là đau đến bất tỉnh, mang theo hết thảy hồn nhiên bị cơn đau đớn xé rách, rơi vào trong ác mộng đáng sợ.
“Đó là lần đầu tiên của em?” Ánh mắt hắn điềm tĩnh hỏi. Lâm Hi Hi gật đầu.
Tần Dịch Dương ôm chặt cô gái nhỏ trong lòng, hôn nhẹ lên tóc nàng, cặp mắt nhắm lại che hết biểu tình. Hắn đương nhiên nhớ rõ ngày đó, nàng ngây ngô đến nỗi hôn liên tục cũng đều không hiểu mà mở hàm răng ra, hắn phải khiêu khích mới có thể bắt lấy được mật ngọt trong miệng nàng. Nàng rất nhỏ, rất chặt, đến khi hắn phát hiện ra điều đó thì hắn đã hung hăng tiến vào cơ thể nàng rồi. Nàng đau đến không nói nên lời, ở vài cú thúc mạnh mẽ đầu còn cầm cự được, lúc sau liền hoàn toàn ngất đi, nhưng thân thể trong mộng vì những di chuyển lên xuống kịch liệt kia mà thống khổ rên lên…
Đột nhiên hắn mở mắt, sắc mặt lạnh đi nhưng động tác vẫn như trước, mềm nhẹ mà ôm nàng.
“Kì thật em luôn nghĩ, nếu không có chuyện ngày đó, em sẽ như thế nào…” Nàng tựa như tiểu cô nương rơi vào cảnh xinh đẹp trong mơ, vừa khẽ nói vừa nghĩ đến mọi chuyện kia chưa hề phát sinh, ánh mắt dần ảm đạm: “Cha mẹ Nhạc Phong nhất định sẽ không thích em, bọn em cũng sẽ không thể ở bên nhau.”
Khóe miệng Tần Dịch Dương cong lên lạnh lùng, trầm giọng nói: “Em cảm thấy tiếc sao?”
Đầu Lâm Hi Hi bỗng run rẩy một chút.
“Không thể nào…Ít nhất hiện giờ em đã biết hắn là loại đàn ông gì” Nàng chậm rãi hạ lông mi dài xuống, nhỏ nhẹ nói: “Dù cái giá phải trả có lớn một chút, đồng thời cũng hủy đi mọi suy nghĩ nhân sinh của chính mình”.
Trong đôi mắt Tần Dịch Dương độ lạnh giảm đi một ít, trong lòng nổi lên một cỗ thương tiếc, phát ra âm thanh ôn nhu nói: “Suy nghĩ của em là gì?”
Đầu nàng lại suy nghĩ một chút, những điều muốn thay đổi trên người Nhạc Phong đó, nàng một chút cũng không muốn nói. “Có lẽ chính là tìm một người có cuộc sống bình thường, không có yêu hận chết chóc, không có tranh giành quyền lợi. Em hi vọng có thể cùng người đó sống bình thản và yên ổn, như vậy là tốt rồi”.
Nghĩ như thế giống như xả bầu tâm trạng hơn.
Nàng tài giỏi như thế nào dám ở trong lòng người đàn ông này nói ra “Hy vọng của chính mình”? Của nàng hết thảy cũng là của hắn, từ thân thể đến tâm hồn, ngay cả đường nét số phận của nàng đều bị nắm trong lòng bàn tay hắn, không thể động đậy.
“Anh không cần để ý, em chỉ tùy tiện nói thôi”. Nàng nhẹ nhàng nắm quần áo hắn, nhỏ giọng nói.
Tay hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang đặt trên y phục của nàng, hướng về trong ngực mình mà tìm kiếm…Lâm Hi Hi hoảng sợ, đôi mắt trong veo nhìn hắn, đã thấy trong ánh mắt anh tuấn của hắn lộ ra một cỗ dục vọng quen thuộc. Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng trong ngực muốn vân vê, ánh mắt thâm thúy phức tạp muốn đem nàng nuốt vào như mọi khi.
“Coi như là một nguyện vọng đơn giản”. Hắn nhàn nhạt mà đánh giá, xoay người đem nàng ngăn lại, cúi nhanh xuống hôn lên cái gáy của nàng. “Ngoan ngoãn một chút, anh có thể sẽ giúp em thực hiện”.
Đây…Đây là ý gì?
Nàng còn chưa phản ứng lại đã bị hắn hôn lấy, đầu lưỡi đẩy hàm răng nàng mở ra, xâm nhập cướp lấy mùi vị ngọt ngào trong miệng nàng, hơi thở sâu xa mà cấp bách, làm nàng một trận choáng váng, ý thức đột nhiên ngẩn ngơ một chút, cánh môi bị hắn hôn mất hết thần sắc.
Giúp nàng thực hiện…nguyện vọng sao?
A….
Nàng còn chưa kịp suy nghĩ, hắn đã cởi bỏ khăn tắm trên người nàng, phóng thích thân thể xinh đẹp, non mềm bên trong ra, ôm vào trong ngực, ra sức mà âu yếm, đôi môi ẩm ướt di chuyển khắp khuôn mặt và cổ nàng, như cuồng phong kéo tới cuốn phăng nàng đi.
Ngọn lửa trong bụng nháy mắt bị khơi lên ngoài ý muốn!
Nhẹ nhàng thở một hơi, nàng vén bức màn lên, ngắm nhìn phía bên ngoài.
Khách sạn tổng cộng có 26 tầng, bọn họ hiện ở vị trí rất cao, có thể thấy rõ toàn cảnh nơi này. Lâm Hi Hi nhớ rõ tên khách sạn này “Vienna”, rất dễ nhớ. Hướng bên trái đi tới là thấy ngay tòa nhà thương mại trong thành thị, theo lối đi bộ bên cạnh đi tới, qua bãi đỗ xe thì có thể đến khách sạn.
….Từ từ, nàng vì sao lại nhớ rõ ràng như vậy?
Ngoài cửa sổ, một cơn gió lạnh thổi tới, Lâm Hi Hi nhất thời rùng mình một cái, ý thức đột nhiên tỉnh táo lại.
Ánh mắt nàng trong veo dừng lại ở con đường kia, đem bức màn nhấc cao lên một chút mà nhìn.
Không sai, chính là con đường đó, hai năm trước, nàng từ bên trong một tòa nhà đối diện phỏng vấn đi ra, nghe điện thoại của Nhạc Phong, đi tới khách sạn này, hắn nói qua cha mẹ hắn nghỉ ở nơi này…
Trong phòng nhẹ truyền đến một tiếng “Rầm”, là do nàng bất thình lình tạo ra, ngón tay ở trên mặt không ngừng được mà run rẩy.
Tại sao vậy? Như thế nào nàng chợt nhớ nhiều chuyện như vậy?
Vì hôm nay và hai năm trước đều cùng đến một khách sạn này chăng?
Lại đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, Lâm Hi Hi vội nhẹ bước đi qua, ở chỗ cửa đóng thấy được số phòng ở phía trên. Ngón tay mảnh khảnh đem số phòng lấy ra một chút, mặt trên kia rõ ràng là “K1109”. Mắt của nàng có một chút đau đớn.
Tiếng nước trong nhà tắm ngừng chảy.
Tần Dịch Dương từ bên trong đi tới, dáng người rắn rỏi thon dài, đôi mắt sắc lạnh nhìn chăm chú sắc mặt có chút tái nhợt của người con gái bên kia giường, mặc kệ tóc trên trán hắn còn đầy nước đang chảy xuống người.
“Làm sao vậy?” Hắn đi qua, cúi đầu vuốt ve tóc nàng, nhẹ giọng hỏi.
Đầu óc Lâm Hi Hi rõ ràng thực loạn cũng thật bất lực, cảm giác được hắn chạm đến, trong lòng không hiểu sao bỗng yên ổn một chút, như là bắt được một cọng rơm rạ cứu mạng, nắm chặt tay hắn không chịu buông. Tần Dịch Dương khẽ cười một chút, tiến sát khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cảm nhận được nàng hoàn toàn ỷ lại.
“Muốn đi tắm rửa không? Cần anh giúp không?” Hắn không hề để ý sẽ tắm thêm lần nữa. “Không cần.” Lâm Hi Hi vội ngẩn ra, mặt đỏ ửng, lấy y phục thay đổi đến phòng tắm. Nàng tự nói với bản thân chẳng qua là tiếp xúc thân mật, không có gì hết.
Tắm rửa thật lâu mới đi ra, tóc nàng cũng ướt sũng, muốn tìm quạt để hong khô tóc. Trên giường lớn mềm mại, người đàn ông tuấn duật rắn rỏi dựa vào đầu giường, chăm chú nhìn vào một ít tài liệu, giống như không chú ý đến nàng. Lúc này Lâm Hi Hi trong lòng mới bình tĩnh một chút, tìm thấy máy sấy tóc đi ra ngoài.
Hắn còn đang xem tài liệu, muốn làm phiền hắn sao?
Ngón tay thon dài đem tài liệu xếp lại, đặt ở một bên, hắn thâm thúy nâng mắt lên, dừng ở nàng: “Đến đây.”
Nàng nhu thuận đi qua, đến bên giường, cánh tay hắn mạnh mẽ đem cả người nàng đều thu vào lòng ngực, làm cho nàng có thể thoải mái tựa vào khuỷu tay hắn. Nàng có chút bất an, nhẹ giọng hỏi: “Anh vừa xem gì thế?”
“Báo cáo quý về tài chính và dự toán của Bác Viễn.” âm thanh Tần Dịch Dương êm ái đáp, ánh mắt đảo qua vùng ngực mềm mại, trắng như tuyết của nàng, ngón tay ở trong tóc nàng vân vê. “Vừa mới nãy lòng còn không yên, em suy nghĩ chuyện gì?”
Hơi thở của hắn rơi xuống bên tai, ngứa ngáy làm nàng không có chỗ trốn, mặt càng lui chỉ càng có thể tiến vào trong lòng hắn.
“Em…đâu có gì” nàng cắn môi, nhẹ giọng phủ nhận, nhưng một lát sau thấy không được hợp lí, tựa vào hắn nói nhẹ thêm: “Anh có nhớ em đã từng nói, em cũng không sạch sẽ, em từng bị…”
Nàng quả thực nói không nên lời. Làm như thế nào khiến cho một cô gái thực nhẹ nhàng nói ra: tôi từng bị cường bạo?
Mấy chữ này quá khó khăn, nàng thật nói không nên lời.
Đáy mắt thâm thúy của Tần Dịch Dương hiện lên một tia phức tạp, lông mi buông xuống, hạ xuống sườn mặt nàng một nụ hôn yêu thương, thay nàng nói ra: “Từng bị cường bạo. Anh biết”.
Thật sự nghe được mấy chữ kia, trong lòng Lâm Hi Hi lại nổi lên một trận đau đớn, đợi cho một cỗ cảm xúc kia đi qua, mới nhẹ nhàng gật gật đầu, càng thêm gian nan mà nói: “Chính là ở đây, tại khách sạn này, tại phòng này”.
Nàng nói xong, chờ đợi hắn phản ứng.
Thế nhưng đợi thật lâu cũng không nghe thấy thanh âm của hắn, Lâm Hi Hi chợt cảm thấy chính mình không đúng, dù là trùng hợp đến phòng này đi nữa, nàng cũng không nên nói ra như vậy, chẳng khác nào dùng lời nói mà phá hư bầu không khí sao?
“Tiếp đi chứ? Em nghĩ muốn cho anh biết điều gì?” Âm thanh của hắn rất nhẹ, xoay người một cái đem nửa người nàng đặt dưới thân, đôi mắt đen tuấn dật tỏa ra hơi nóng dừng ở người nàng, chậm rãi nói: “Tiền căn hậu quả (ý nói có nguyên nhân phải có kết quả) sau tất cả, vẫn còn điều gì khác sao?”
“Em…” Lâm Hi Hi nghẹn lời, nàng kì thật cũng không biết bản thân nên nói gì.
Đầu óc nàng sau một hồi tự hỏi mới phản ứng lại, hắn nói những lời này chẳng lẽ là đang nói…hắn không quan tâm sao?
Đối với chuyện nàng bị cường bạo, trong đầu hắn không có chút ham muốn muốn biết chi tiết bên trong, thậm chí là như thế nào xảy ra, hắn cũng không hỏi đến. Như vậy hắn thật sự không quan tâm, phải không?
Nàng mê muội, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn trong sáng rất vô tội.
“Em muốn nói cũng có thể nói, anh sẽ nghe, sau đó cùng em quên đi tất cả”. Hắn thản nhiên nói, đôi mắt đen thâm thúy đem hết tất cả hấp dẫn của nàng giữ lại, nhẹ vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nói từng chữ một “Qua đêm nay, tất cả mọi chuyện phải quên đi.”
Lâm Hi Hi càng thêm mê muội, cả đêm sao? Hắn muốn nàng quên đi sự kiện kia?
“Anh sẽ cho em nhớ rõ đêm nay em ở dưới thân ai, là ai muốn em…” Hắn nói một cách lộ liễu, làm cho nàng vì cảm nhận được mà khuôn mặt biến sắc “Chuyện quá khứ là của quá khứ, không được đề cập tới. Em hiện tại là người phụ nữ của Tần Dịch Dương anh, em nghĩ anh dễ dàng để cho em nghĩ đến người đàn ông khác sao?”
Toàn bộ âm thanh của nàng đều nghẹn trong cổ họng, không thốt lên được.
Tần Dịch Dương vỗ vỗ cái gáy của nàng, đem nàng thu vào trong lòng ngực, cằm đặt trên đỉnh đầu nàng, nhẹ nhàng nói: “Nói đi.”
Hắn có ánh mắt thâm thúy, nhìn gần nàng cảm giác thoải mái rất nhiều. Hắn ôm nàng thực ấm áp cũng thực khoan dung, như là chờ nàng nói ra sau đó quên đi. Nàng lần đầu tiên được như thế mà nhớ lại chuyện ngày đó, không hề cố kỵ.
“Ngày đó là cha mẹ Nhạc Phong về nước, đến nghỉ tại khách sạn này. Hắn đi công tác không có thời gian, buộc lòng phải để em lại đây trước…” Nàng nhẹ giọng giống như nói mê, nhớ lại điều này có thể nhớ đến chi tiết kia “Ngày đó là em không cẩn thận, nhớ lầm phòng, đi vào sau đó liền…Quá nhanh…em không nhớ rõ….”
Ngày đó, nàng chính là đau đến bất tỉnh, mang theo hết thảy hồn nhiên bị cơn đau đớn xé rách, rơi vào trong ác mộng đáng sợ.
“Đó là lần đầu tiên của em?” Ánh mắt hắn điềm tĩnh hỏi. Lâm Hi Hi gật đầu.
Tần Dịch Dương ôm chặt cô gái nhỏ trong lòng, hôn nhẹ lên tóc nàng, cặp mắt nhắm lại che hết biểu tình. Hắn đương nhiên nhớ rõ ngày đó, nàng ngây ngô đến nỗi hôn liên tục cũng đều không hiểu mà mở hàm răng ra, hắn phải khiêu khích mới có thể bắt lấy được mật ngọt trong miệng nàng. Nàng rất nhỏ, rất chặt, đến khi hắn phát hiện ra điều đó thì hắn đã hung hăng tiến vào cơ thể nàng rồi. Nàng đau đến không nói nên lời, ở vài cú thúc mạnh mẽ đầu còn cầm cự được, lúc sau liền hoàn toàn ngất đi, nhưng thân thể trong mộng vì những di chuyển lên xuống kịch liệt kia mà thống khổ rên lên…
Đột nhiên hắn mở mắt, sắc mặt lạnh đi nhưng động tác vẫn như trước, mềm nhẹ mà ôm nàng.
“Kì thật em luôn nghĩ, nếu không có chuyện ngày đó, em sẽ như thế nào…” Nàng tựa như tiểu cô nương rơi vào cảnh xinh đẹp trong mơ, vừa khẽ nói vừa nghĩ đến mọi chuyện kia chưa hề phát sinh, ánh mắt dần ảm đạm: “Cha mẹ Nhạc Phong nhất định sẽ không thích em, bọn em cũng sẽ không thể ở bên nhau.”
Khóe miệng Tần Dịch Dương cong lên lạnh lùng, trầm giọng nói: “Em cảm thấy tiếc sao?”
Đầu Lâm Hi Hi bỗng run rẩy một chút.
“Không thể nào…Ít nhất hiện giờ em đã biết hắn là loại đàn ông gì” Nàng chậm rãi hạ lông mi dài xuống, nhỏ nhẹ nói: “Dù cái giá phải trả có lớn một chút, đồng thời cũng hủy đi mọi suy nghĩ nhân sinh của chính mình”.
Trong đôi mắt Tần Dịch Dương độ lạnh giảm đi một ít, trong lòng nổi lên một cỗ thương tiếc, phát ra âm thanh ôn nhu nói: “Suy nghĩ của em là gì?”
Đầu nàng lại suy nghĩ một chút, những điều muốn thay đổi trên người Nhạc Phong đó, nàng một chút cũng không muốn nói. “Có lẽ chính là tìm một người có cuộc sống bình thường, không có yêu hận chết chóc, không có tranh giành quyền lợi. Em hi vọng có thể cùng người đó sống bình thản và yên ổn, như vậy là tốt rồi”.
Nghĩ như thế giống như xả bầu tâm trạng hơn.
Nàng tài giỏi như thế nào dám ở trong lòng người đàn ông này nói ra “Hy vọng của chính mình”? Của nàng hết thảy cũng là của hắn, từ thân thể đến tâm hồn, ngay cả đường nét số phận của nàng đều bị nắm trong lòng bàn tay hắn, không thể động đậy.
“Anh không cần để ý, em chỉ tùy tiện nói thôi”. Nàng nhẹ nhàng nắm quần áo hắn, nhỏ giọng nói.
Tay hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang đặt trên y phục của nàng, hướng về trong ngực mình mà tìm kiếm…Lâm Hi Hi hoảng sợ, đôi mắt trong veo nhìn hắn, đã thấy trong ánh mắt anh tuấn của hắn lộ ra một cỗ dục vọng quen thuộc. Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng trong ngực muốn vân vê, ánh mắt thâm thúy phức tạp muốn đem nàng nuốt vào như mọi khi.
“Coi như là một nguyện vọng đơn giản”. Hắn nhàn nhạt mà đánh giá, xoay người đem nàng ngăn lại, cúi nhanh xuống hôn lên cái gáy của nàng. “Ngoan ngoãn một chút, anh có thể sẽ giúp em thực hiện”.
Đây…Đây là ý gì?
Nàng còn chưa phản ứng lại đã bị hắn hôn lấy, đầu lưỡi đẩy hàm răng nàng mở ra, xâm nhập cướp lấy mùi vị ngọt ngào trong miệng nàng, hơi thở sâu xa mà cấp bách, làm nàng một trận choáng váng, ý thức đột nhiên ngẩn ngơ một chút, cánh môi bị hắn hôn mất hết thần sắc.
Giúp nàng thực hiện…nguyện vọng sao?
A….
Nàng còn chưa kịp suy nghĩ, hắn đã cởi bỏ khăn tắm trên người nàng, phóng thích thân thể xinh đẹp, non mềm bên trong ra, ôm vào trong ngực, ra sức mà âu yếm, đôi môi ẩm ướt di chuyển khắp khuôn mặt và cổ nàng, như cuồng phong kéo tới cuốn phăng nàng đi.
Ngọn lửa trong bụng nháy mắt bị khơi lên ngoài ý muốn!
/243
|