Nàng cũng sắp không thể khống chế được cục diện nữa rồi.
Tay nhỏ bé nhu lạnh đặt trên cánh tay to lớn của hắn, nhẹ nhàng mà dùng sức, hắn cũng không buông ra, nàng thoáng bối rối, thân thể có chút run rẩy, ở trong nụ hôn ẩm ướt của hắn trộm hít thở một hơi, thở dốc nói: “Dịch Dương. . . .”
Ánh mắt hắn cực nóng, đột nhiên bắt lấy tay nàng đặt sang một bên, cúi đầu càng hung ác mà ngậm lấy cánh môi của nàng.
“Ngô!” Lâm Hi Hi cảm thấy bản thân bị trừng phạt, eo dựa lên hàng rào, hắn thô bạo mà xâm nhập và ngăn chặn nàng, tay nhanh chóng giữ chặt sau gáy nàng hôn tàn sát bừa bãi! Hôn đến khi nàng không có chỗ để trốn cũng không thể trốn được.
“Không cần. . . . . . Không cần như vậy!” Nàng nóng vội hô lên, nước mắt vẫn ẩn nhẫn đột nhiên nhịn không được, cũng sắp trào ra.
Tần Dịch Dương đột nhiên hung hăng cắn cánh môi của nàng, trong thân thể dâng lên một cỗ dục hỏa không được phóng thích, chỉ có thể đắm chìm toàn bộ vào nụ hôn này, hắn nặng nề mà mút cái lưỡi mềm mại của nàng, thở hổn hển buông ra cánh môi của nàng.
Ánh mắt cực nóng dừng ở nàng, từ điên cuồng quấn quýt si mê đến cuối cùng là bối rối rồi bình tĩnh, biến thành lưu luyến khắc cốt.
“Anh trúng tà thật rồi thì phải?” Hắn đột nhiên hỏi, thanh âm buồn tẻ mà quỷ dị.
Lâm Hi Hi thở dốc chưa kịp bình tĩnh lại, khóe mắt lệ lấp lánh, trái tim loạn nhịp, từ sủng nịnh ban nãy đến bá đạo lúc này, bản tính của người đàn ông này tựa hồ không sửa được. Hắn vẫn cứ như trước, dục vọng trong thân thể nháy mắt đã không thể khống chế được, nàng nhịn không được mà sợ hãi, lúng túng bám vào hàng rào phía sau.
Ánh mắt của nàng lại bắt đầu có sự phòng bị, xem ra lúc này đây, hắn lại là không thể khống chế được.
Bên môi lộ ra một nụ cười, thực chua xót, thực hờ hững. Ánh mắt thâm thúy của Tần Dịch Dương khôi phục thanh tỉnh, đem nàng ôm vào lòng, thanh âm khàn khàn ở trên đỉnh đầu nàng chậm rãi nói “Anh nhất định là mất khống chế mới có thể như vậy . . . . Đừng sợ, đừng sợ, được không?”
Thân thể nằm trong lồng ngực hắn có chút kinh hoàng, thật lâu sau mới có thể bình tĩnh lại.
Hắn một mực ở bên tai nhẹ giọng dỗ dành, tiếng sau so với trước lại càng ôn nhu hơn, tâm tình buộc chặt của Lâm Hi Hi chậm rãi thả lỏng, ẩm ướt trong mắt cũng dần dần rút đi, cuối cùng bị hắn ôn nhu mà ôm vào lòng, im lặng không lên tiếng.
Dưới ánh trời chiều thưa thớt nắng, một đôi bích nhân thân mật ôm nhau, duy trì sự ấm áp ngắn ngủi.
“Buổi chiều em theo anh đến công ty được không?” Lâm Hi Hi cố lấy dũng khí hỏi ý kiến của hắn.
Lòng bàn tay vẫn có chút lạnh như cũ, Tần Dịch Dương ngồi trên sofa, ánh mắt thâm thúy chăm chú nhìn nàng, bàn tay xiết chặt hơn một chút.
“Không muốn ở đây sao?” hắn nhẹ giọng hỏi.
Lâm Hi Hi lắc đầu: “Không phải, em muốn đi làm, ở trong này . . . Em không có việc gì để làm cả.”
Trong phòng khách, ánh mắt ôn nhu của người đàn ông anh tuấn kia, chẳng qua là có chuyện quan trọng, thái độ của hắn vẫn cứ bình thường như trước, bình tĩnh kiêu căng, cho tới bây giờ đều luôn dùng lý trí để điều khiển mọi hành động.
Trừ bỏ sự mất khống chế khi ở bên cạnh nàng ra, sự bình tĩnh của hắn vẫn là không thể phá vỡ nổi.
“Công ty hai ngày tới không cần đến em, em nghỉ ngơi một chút.” Hắn nắm bàn tay nhỏ bé của nàng đưa lên bên môi, nhẹ nhàng hôn.
“Nhưng mà . . .” Nàng nhớ tới một việc, “Nhạc Cảnh San bên kia không biết có đồng ý hay không, bà ta nhất định sẽ liên lạc lại với em, em tìm không thấy di động của em, ở chỗ của anh sao?”
Không biết vì sao, nàng luôn luôn có cảm giác như mình đang bị giam cầm.
Tầm nhìn của hắn rất xa, nàng cũng không biết hắn đang làm cái gì, có kế hoạch gì, rõ ràng phương án thu mua tiến hành rất chặt chẽ và cũng thuận lợi, sao đến nửa đường lại không cần nàng nhúng tay vào nữa? Tuy rằng làm chuyện này không dễ dàng gì, nhưng nàng vẫn hy vọng bản thân tận lực mà làm.
Hít một hơi thật sâu, ánh mắt hắn lạnh nhạt, tay vuốt ve một chút mái tóc nàng, nhẹ giọng nói: “Đừng nghĩ nhiều như vậy.”
Những chuyện liên quan đến việc này bên ngoài hắn xử lý là tốt rồi.
“Anh tới công ty trước, buổi tối muốn ăn gì nói cho anh biết trước, hoặc là em muốn đi đâu như đã nói, buổi tối anh sẽ sai người đến đây đón em. . .”
Hắn đứng dậy, cúi người đặt hai tay bên hông nàng, ánh mắt sáng rực.
“Ngoan một chút, anh sợ em quá mệt mỏi.” Nói xong, cúi đầu hôn lên hai má của nàng, ý tứ của hắn thực khó hiểu mà đứng dậy.
Trong lòng Lâm Hi Hi hoảng hốt, vội đi theo phía sau hắn ra tới cửa.
“Em như vậy sẽ khiến anh nghĩ rằng em thực không nỡ rời khỏi anh mất.” Tần Dịch Dương tao nhã xoay người, ánh mắt trầm tĩnh có tia quang mang chói mắt, ánh mắt bình tĩnh nhìn nàng, “Anh sẽ trở về, sẽ không để một mình em ở trong này.”
Chẳng qua là chuyện nàng đang lo lắng cũng không phải những chuyện này.
Trước căn phòng khách lớn như vậy, nàng một thân quần áo nhu bạch ở nhà, thật sự rất giống với vợ tiễn chồng ra khỏi cửa, chẳng là đôi mắt kia mờ ảo chứa sự ưu thương, khiến người ta xem đau lòng vô cùng.
Sau đó, làm trò trước mặt tất cả người hầu, hắn cười yếu ớt cúi đầu, ôn nhu mà hôn lên cánh môi của nàng.
Chẳng qua chỉ là một nụ hôn cáo biệt nhưng lại khiến người xem kinh hãi.
“Đi thôi.” Hắn trầm giọng nói, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, xoay người rời đi.
***
Trong văn phòng, Nhạc Phong dừng ở tin tức trên màn hình máy tính, “Ba.” Một tiếng vứt cái bút trên tay.
Ánh mắt lạnh lùng dâng lên, hết sức dọa người.
Thu mua Nhạc Thị.
Nhiều tiêu đề đỏ au như là phủ máu hiện lên ở trang đầu báo thương mại, tên người đàn ông trên ảnh chụp kia cũng không thường xuyên xuất hiện ở trong giới thương nhân Trung Quốc, cũng không thấy nghe đồn, bất quá những tin tức này vẫn bị giới phóng viên chuyên nghiệp tung ra. Ánh mắt Nhạc Phong dừng ở trên nội dung những tiêu đề này, Bác Viễn – hai chữ này thập phần chói mắt.
Rốt cục là ai cho nàng lá gan lớn như vậy?
Tần Dịch Dương sao?
Giận dữ trong lòng đã không có biện pháp để tiếp tục che giấu nữa, Nhạc Phong cầm lấy di động, ấn dãy số vốn đã quen thuộc kia, lửa giận trong mắt khiến kẻ khác khiếp sợ mà lùi bước.
. . . . . . . Hi Hi. . . . . . . . . . Hắn lẩm nhẩm đọc cái tên kia, ngón tay mân mê một chiếc nhẫn kim cương chói mắt.
Trong điện thoại thanh âm kết nối vang lên, khí lực càng lúc càng lớn, cơ hồ muốn đem chiếc nhẫn bóp nát đi.
Nàng không tiếp điện thoại.
“Rắc” một tiếng động vang lên, chiếc di động màu đen bị ném vào trong góc, tan thành từng mảnh.
Kiều Nhan đẩy cửa văn phòng đi vào, bị tiếng động như vậy dọa cho hoảng sợ, sắc mặt so với bình thường càng thêm tái nhợt, trong tay là một tập văn kiện quan trọng, cô căn bản không dám đi qua đem văn kiện đưa cho hắn.
“Phong. . . . . .” Cô kêu một tiếng, có một loại sợ hãi dâng trào trong lòng, nhưng mạnh mẽ áp chế xuống.
“Cái gì?” Thanh âm của Nhạc Phong lãnh khốc đáng sợ.
Kiều Nhan hít một hơi thật sâu, đem văn kiện qua,: “Đây là văn kiện từ chỗ bác của anh mang tới, bên trong có giấy chuyển nhượng một phần cổ phần của công ty, có chữ kí của đích thân bà ấy cùng các loại tư liệu, rất đầy đủ, số cổ phần của bà ta trong công ty đã được chuyển nhượng hoàn toàn.”
Lông mi Nhạc Phong có chút nhảy dựng lên.
“Bà ta chuyển nhượng cho ai?” Hắn yếu ớt hỏi.
Vụ kiện kia, hắn biết rõ mình đã lấy cái gì để uy hiếp bà ta, năm ấy đứa con 14 tuổi của bà ta đã được đưa ra nước ngoài du học, bà ta căn bản không thể chú ý đến an toàn của con mình, cũng chỉ có thể dùng cái này để uy hiếp, bà ta mới có thể ngoan ngoãn để cho chồng mình nhận tội thay hắn!
Mà hiện tại, sai lầm lớn nhất, thế nhưng xuất hiện lúc này sao?
Nhạc Cảnh San. Tính mệnh của con bà ta còn nằm ở trong tay Nhạc Phong, chồng của bà ta thậm chí còn ở trong tù không được thả ra, bà ta điên rồi sao?
Dám chuyển nhượng cổ phần?
Sắc mặt Kiều Nhan càng thêm trắng bệch, mạo hiểm sẽ bị hắn nguy hiểm bóp chết, phun ra ba chữ: “Lâm Hi Hi.”
“Bà ta đem toàn bộ cổ phần của công ty đều chuyển nhượng sang cho Lâm Hi Hi, không phải là danh nghĩa của Lâm Hi Hi, mà là bản thân cô ta.”
Một tiếng sấm nổ tung trong đầu Nhạc Phong.
Tay nhỏ bé nhu lạnh đặt trên cánh tay to lớn của hắn, nhẹ nhàng mà dùng sức, hắn cũng không buông ra, nàng thoáng bối rối, thân thể có chút run rẩy, ở trong nụ hôn ẩm ướt của hắn trộm hít thở một hơi, thở dốc nói: “Dịch Dương. . . .”
Ánh mắt hắn cực nóng, đột nhiên bắt lấy tay nàng đặt sang một bên, cúi đầu càng hung ác mà ngậm lấy cánh môi của nàng.
“Ngô!” Lâm Hi Hi cảm thấy bản thân bị trừng phạt, eo dựa lên hàng rào, hắn thô bạo mà xâm nhập và ngăn chặn nàng, tay nhanh chóng giữ chặt sau gáy nàng hôn tàn sát bừa bãi! Hôn đến khi nàng không có chỗ để trốn cũng không thể trốn được.
“Không cần. . . . . . Không cần như vậy!” Nàng nóng vội hô lên, nước mắt vẫn ẩn nhẫn đột nhiên nhịn không được, cũng sắp trào ra.
Tần Dịch Dương đột nhiên hung hăng cắn cánh môi của nàng, trong thân thể dâng lên một cỗ dục hỏa không được phóng thích, chỉ có thể đắm chìm toàn bộ vào nụ hôn này, hắn nặng nề mà mút cái lưỡi mềm mại của nàng, thở hổn hển buông ra cánh môi của nàng.
Ánh mắt cực nóng dừng ở nàng, từ điên cuồng quấn quýt si mê đến cuối cùng là bối rối rồi bình tĩnh, biến thành lưu luyến khắc cốt.
“Anh trúng tà thật rồi thì phải?” Hắn đột nhiên hỏi, thanh âm buồn tẻ mà quỷ dị.
Lâm Hi Hi thở dốc chưa kịp bình tĩnh lại, khóe mắt lệ lấp lánh, trái tim loạn nhịp, từ sủng nịnh ban nãy đến bá đạo lúc này, bản tính của người đàn ông này tựa hồ không sửa được. Hắn vẫn cứ như trước, dục vọng trong thân thể nháy mắt đã không thể khống chế được, nàng nhịn không được mà sợ hãi, lúng túng bám vào hàng rào phía sau.
Ánh mắt của nàng lại bắt đầu có sự phòng bị, xem ra lúc này đây, hắn lại là không thể khống chế được.
Bên môi lộ ra một nụ cười, thực chua xót, thực hờ hững. Ánh mắt thâm thúy của Tần Dịch Dương khôi phục thanh tỉnh, đem nàng ôm vào lòng, thanh âm khàn khàn ở trên đỉnh đầu nàng chậm rãi nói “Anh nhất định là mất khống chế mới có thể như vậy . . . . Đừng sợ, đừng sợ, được không?”
Thân thể nằm trong lồng ngực hắn có chút kinh hoàng, thật lâu sau mới có thể bình tĩnh lại.
Hắn một mực ở bên tai nhẹ giọng dỗ dành, tiếng sau so với trước lại càng ôn nhu hơn, tâm tình buộc chặt của Lâm Hi Hi chậm rãi thả lỏng, ẩm ướt trong mắt cũng dần dần rút đi, cuối cùng bị hắn ôn nhu mà ôm vào lòng, im lặng không lên tiếng.
Dưới ánh trời chiều thưa thớt nắng, một đôi bích nhân thân mật ôm nhau, duy trì sự ấm áp ngắn ngủi.
“Buổi chiều em theo anh đến công ty được không?” Lâm Hi Hi cố lấy dũng khí hỏi ý kiến của hắn.
Lòng bàn tay vẫn có chút lạnh như cũ, Tần Dịch Dương ngồi trên sofa, ánh mắt thâm thúy chăm chú nhìn nàng, bàn tay xiết chặt hơn một chút.
“Không muốn ở đây sao?” hắn nhẹ giọng hỏi.
Lâm Hi Hi lắc đầu: “Không phải, em muốn đi làm, ở trong này . . . Em không có việc gì để làm cả.”
Trong phòng khách, ánh mắt ôn nhu của người đàn ông anh tuấn kia, chẳng qua là có chuyện quan trọng, thái độ của hắn vẫn cứ bình thường như trước, bình tĩnh kiêu căng, cho tới bây giờ đều luôn dùng lý trí để điều khiển mọi hành động.
Trừ bỏ sự mất khống chế khi ở bên cạnh nàng ra, sự bình tĩnh của hắn vẫn là không thể phá vỡ nổi.
“Công ty hai ngày tới không cần đến em, em nghỉ ngơi một chút.” Hắn nắm bàn tay nhỏ bé của nàng đưa lên bên môi, nhẹ nhàng hôn.
“Nhưng mà . . .” Nàng nhớ tới một việc, “Nhạc Cảnh San bên kia không biết có đồng ý hay không, bà ta nhất định sẽ liên lạc lại với em, em tìm không thấy di động của em, ở chỗ của anh sao?”
Không biết vì sao, nàng luôn luôn có cảm giác như mình đang bị giam cầm.
Tầm nhìn của hắn rất xa, nàng cũng không biết hắn đang làm cái gì, có kế hoạch gì, rõ ràng phương án thu mua tiến hành rất chặt chẽ và cũng thuận lợi, sao đến nửa đường lại không cần nàng nhúng tay vào nữa? Tuy rằng làm chuyện này không dễ dàng gì, nhưng nàng vẫn hy vọng bản thân tận lực mà làm.
Hít một hơi thật sâu, ánh mắt hắn lạnh nhạt, tay vuốt ve một chút mái tóc nàng, nhẹ giọng nói: “Đừng nghĩ nhiều như vậy.”
Những chuyện liên quan đến việc này bên ngoài hắn xử lý là tốt rồi.
“Anh tới công ty trước, buổi tối muốn ăn gì nói cho anh biết trước, hoặc là em muốn đi đâu như đã nói, buổi tối anh sẽ sai người đến đây đón em. . .”
Hắn đứng dậy, cúi người đặt hai tay bên hông nàng, ánh mắt sáng rực.
“Ngoan một chút, anh sợ em quá mệt mỏi.” Nói xong, cúi đầu hôn lên hai má của nàng, ý tứ của hắn thực khó hiểu mà đứng dậy.
Trong lòng Lâm Hi Hi hoảng hốt, vội đi theo phía sau hắn ra tới cửa.
“Em như vậy sẽ khiến anh nghĩ rằng em thực không nỡ rời khỏi anh mất.” Tần Dịch Dương tao nhã xoay người, ánh mắt trầm tĩnh có tia quang mang chói mắt, ánh mắt bình tĩnh nhìn nàng, “Anh sẽ trở về, sẽ không để một mình em ở trong này.”
Chẳng qua là chuyện nàng đang lo lắng cũng không phải những chuyện này.
Trước căn phòng khách lớn như vậy, nàng một thân quần áo nhu bạch ở nhà, thật sự rất giống với vợ tiễn chồng ra khỏi cửa, chẳng là đôi mắt kia mờ ảo chứa sự ưu thương, khiến người ta xem đau lòng vô cùng.
Sau đó, làm trò trước mặt tất cả người hầu, hắn cười yếu ớt cúi đầu, ôn nhu mà hôn lên cánh môi của nàng.
Chẳng qua chỉ là một nụ hôn cáo biệt nhưng lại khiến người xem kinh hãi.
“Đi thôi.” Hắn trầm giọng nói, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, xoay người rời đi.
***
Trong văn phòng, Nhạc Phong dừng ở tin tức trên màn hình máy tính, “Ba.” Một tiếng vứt cái bút trên tay.
Ánh mắt lạnh lùng dâng lên, hết sức dọa người.
Thu mua Nhạc Thị.
Nhiều tiêu đề đỏ au như là phủ máu hiện lên ở trang đầu báo thương mại, tên người đàn ông trên ảnh chụp kia cũng không thường xuyên xuất hiện ở trong giới thương nhân Trung Quốc, cũng không thấy nghe đồn, bất quá những tin tức này vẫn bị giới phóng viên chuyên nghiệp tung ra. Ánh mắt Nhạc Phong dừng ở trên nội dung những tiêu đề này, Bác Viễn – hai chữ này thập phần chói mắt.
Rốt cục là ai cho nàng lá gan lớn như vậy?
Tần Dịch Dương sao?
Giận dữ trong lòng đã không có biện pháp để tiếp tục che giấu nữa, Nhạc Phong cầm lấy di động, ấn dãy số vốn đã quen thuộc kia, lửa giận trong mắt khiến kẻ khác khiếp sợ mà lùi bước.
. . . . . . . Hi Hi. . . . . . . . . . Hắn lẩm nhẩm đọc cái tên kia, ngón tay mân mê một chiếc nhẫn kim cương chói mắt.
Trong điện thoại thanh âm kết nối vang lên, khí lực càng lúc càng lớn, cơ hồ muốn đem chiếc nhẫn bóp nát đi.
Nàng không tiếp điện thoại.
“Rắc” một tiếng động vang lên, chiếc di động màu đen bị ném vào trong góc, tan thành từng mảnh.
Kiều Nhan đẩy cửa văn phòng đi vào, bị tiếng động như vậy dọa cho hoảng sợ, sắc mặt so với bình thường càng thêm tái nhợt, trong tay là một tập văn kiện quan trọng, cô căn bản không dám đi qua đem văn kiện đưa cho hắn.
“Phong. . . . . .” Cô kêu một tiếng, có một loại sợ hãi dâng trào trong lòng, nhưng mạnh mẽ áp chế xuống.
“Cái gì?” Thanh âm của Nhạc Phong lãnh khốc đáng sợ.
Kiều Nhan hít một hơi thật sâu, đem văn kiện qua,: “Đây là văn kiện từ chỗ bác của anh mang tới, bên trong có giấy chuyển nhượng một phần cổ phần của công ty, có chữ kí của đích thân bà ấy cùng các loại tư liệu, rất đầy đủ, số cổ phần của bà ta trong công ty đã được chuyển nhượng hoàn toàn.”
Lông mi Nhạc Phong có chút nhảy dựng lên.
“Bà ta chuyển nhượng cho ai?” Hắn yếu ớt hỏi.
Vụ kiện kia, hắn biết rõ mình đã lấy cái gì để uy hiếp bà ta, năm ấy đứa con 14 tuổi của bà ta đã được đưa ra nước ngoài du học, bà ta căn bản không thể chú ý đến an toàn của con mình, cũng chỉ có thể dùng cái này để uy hiếp, bà ta mới có thể ngoan ngoãn để cho chồng mình nhận tội thay hắn!
Mà hiện tại, sai lầm lớn nhất, thế nhưng xuất hiện lúc này sao?
Nhạc Cảnh San. Tính mệnh của con bà ta còn nằm ở trong tay Nhạc Phong, chồng của bà ta thậm chí còn ở trong tù không được thả ra, bà ta điên rồi sao?
Dám chuyển nhượng cổ phần?
Sắc mặt Kiều Nhan càng thêm trắng bệch, mạo hiểm sẽ bị hắn nguy hiểm bóp chết, phun ra ba chữ: “Lâm Hi Hi.”
“Bà ta đem toàn bộ cổ phần của công ty đều chuyển nhượng sang cho Lâm Hi Hi, không phải là danh nghĩa của Lâm Hi Hi, mà là bản thân cô ta.”
Một tiếng sấm nổ tung trong đầu Nhạc Phong.
/243
|