CHƯƠNG 162
Từ lúc cô bước vào, Diệp Nam Huyền đã quan sát sắc mặt cô, sự khiếp sợ, quyến luyến, hoảng hốt, cuối cùng là lạnh lùng và giấu đi của cô, anh đều nhìn thấy hết.
Lúc Trầm Mặc Ca nhắm mắt, trái tim anh cũng thắt lại, anh biết, người cô đã về rồi, nhưng trái tim thì đã mất.
Nhưng không sao hết, anh có thời gian để cô thừa nhận mình là vợ của anh, là bà chủ của nơi này!
Diệp Nam Huyền nhẹ nhàng đặt Trầm Mặc Ca lên giường, lại đột nhiên nghe thấy cô hỏi: “Đây là phòng của anh và vợ anh à?”
“Phải!”
Diệp Nam Huyền khàn giọng đáp lời.
Cô lại cười nói: “Vậy vì sao không thấy ảnh kết hôn của hai người thế? Chẳng lẽ bà Diệp chỉ là một người hữu danh vô thực thôi sao?”
Những lời này khiến động tác của Diệp Nam Huyền trở nên cứng đờ
Hữu danh vô thực?
Suy nghĩ kỹ lại, kết hôn ba năm, ngoài ở nhà, hình như Trầm Mặc Ca chưa từng đi đâu cả, cũng chưa từng tham gia vào cuộc sống và sự nghiệp của anh, thậm chí còn chưa từng đến tập đoàn Hoàn Trí lần nào. Lúc kết hôn mọi người đều biết Diệp Nam Huyền anh cưới vợ, là một người phụ nữ dựa vào thủ đoạn, anh cũng không nghĩ tới chuyện giải thích cho cô. Cưới nhau ba năm, hình như ở trong mắt anh và người bên ngoài, bà Diệp là Trầm Mặc Ca thật sự chỉ là một người hữu danh vô thực.
Lễ cưới trước đây cực kỳ đơn giản, mà Trầm Mặc Ca còn mang dáng vẻ cực kỳ khó coi gả vào nhà họ Diệp, vì thế mẹ anh là bà Diệp tức giận ra nước ngoài định cư, suốt ba năm chưa từng trở về lần nào. Lại thêm ba năm Trầm Mặc Ca vẫn không mang thai, càng không được bà Diệp thích hơn.
Bây giờ nghĩ lại, Trầm Mặc Ca gả cho anh, ngoài anh ra hình như thật sự không có gì cả. Sống gió năm đó khiến nhà họ Thẩm gạch tên Trầm Mặc Ca, cũng cắt đứt quan hệ người thân với cô. Cô kiên quyết gả vào nhà họ Diệp như vậy, có được cái gì chứ?
Trong chốc lát Diệp Nam Huyền nói không nên lời.
Anh luôn cảm thấy mình đối xử với Trầm Mặc Ca không tệ. Tuy cô không phải người phụ nữ mình muốn, nhưng sau khi xảy ra chuyện kia, anh cưới cô, cho cô thân phận bà Diệp, hơn nữa sau khi kết hôn vẫn luôn giữ mình trong sạch, ngoài cô ra không hề có người phụ nữ nào khác cả. Anh cho rằng những điều này đã là ơn nghĩa lớn nhất với cô, nhưng bây giờ nhìn thấy Trầm Mặc Ca không hề giống với trước đi, Diệp Nam Huyền biết mình sai rồi.
Có lẽ Trầm Mặc Ca trở thành như hôm nay, anh cách xa con trai năm năm đều là trách nhiệm của anh! Bây giờ đối diện với ánh mắt chất vấn của Trầm Mặc Ca, anh hiếm khi nhỏ giọng nói: “Là trước kia tôi có lỗi với cô ấy, khiến cô ấy gánh vác quá nhiều, mất đi quá nhiều, mà tôi lại không biết gì cả, thậm chí còn hưởng thụ tình yêu của cô ấy với mình như lẽ đương nhiên. Tôi cho cô ấy quá ít, thậm chí ngay cả một lễ cưới thật sự cũng không có, càng khỏi nói tới chụp ảnh cưới. Nếu ông trời có thể cho tôi thêm một cơ hội, tôi nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy gấp bội. Bây giờ tôi mới biết cái nhà này thiếu đi cô ấy, đã không còn là nhà nữa rồi.”
Trái tim Trầm Mặc Ca chợt chua xót.
Trước kia ai mà tin được Diệp Nam Huyền sẽ nói ra những lời này, bây giờ nghe thấy khiến cô rất khó chịu.
Cô quay đầu sang chỗ khác, cười lạnh: “Hình như Tổng Giám đốc Diệp nói sai người rồi, những lời này anh nên nói với vợ mình chứ không phải là tôi. Anh luôn miệng nói sẽ đối xử tốt với cô ấy, bây giờ lại để một người phụ nữ xa lạ là tôi vào ở phòng ngủ của hai người, đây là cách sẽ đối xử tốt với vợ anh mà Tổng Giám đốc Diệp nói sao?”
Không phải Diệp Nam Huyền không nghe ra giọng điệu châm chọc của Trầm Mặc Ca, nhưng anh không quan tâm, với anh, chỉ cần Trầm Mặc Ca quay lại, cô nói sao cũng được.
“Em làm quen với nơi này trước, tôi ra ngoài kêu vú Trương nấu chút đồ ăn cho em. Sau này em sẽ ở lại đây.”
/178
|