CHƯƠNG 128
Trầm Mặc Ca nói, mắt cũng không hề nhìn xoài. Thật ra năm năm rồi cô không động vào xoài, vì Trầm Tử An và Thẩm Nghê Nghê dị ứng với xoài.
Điểm này hai đứa bé lại giống Diệp Nam Huyền.
Diệp Nam Huyền ngừng lại một chút.
Anh biết Trầm Mặc Ca thích ăn xoài, từ miệng người làm. Anh dị ứng xoài nên trong nhà không bao có giờ xoài, anh vẫn luôn cho rằng là vì Trầm Mặc Ca cũng không thích ăn nên mới không thấy trên bàn ăn trong nhà, sau này trong lúc vô tình mới biết vì chiều theo anh mà Trầm Mặc Ca từ bỏ loại quả mình thích nhất.
Anh vốn định nói với cô rằng cô có thể ăn thoải mái, không cần chiều theo anh, nhưng Sở Mộng Khê quay về, hai người không có cơ hội ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng.
Bây giờ Trầm Mặc Ca lại nói với anh, cô không thích ăn xoài, thậm chí nhìn cũng không nhìn, thoáng chốc trong lòng Diệp Nam Huyền rất khó chịu.
“Ánh mắt em đã bán đứng em, em thích ăn phải không? Thích thì thích, sao phải cố kiềm? Tôi gọt vỏ cho em.”
Diệp Nam Huyền như không nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Trầm Mặc Ca, anh cầm một quả xoài lên định gọt.
“Đừng! Không phải anh dị ứng xoài à?”
Trầm Mặc Ca nói xong mới giật mình phát hiện mình đã kích động, bàn tay đưa ra dừng lại giữa không trung, rụt lại cũng không được, không rụt cũng không xong.
Mắt Diệp Nam Huyền bỗng loé lên.
“Sao em biết tôi dị ứng xoài?”
Ánh mắt anh loé lên tia chờ mong.
Trầm Mặc Ca vội vàng thu tay lại, cười nói: “Thật ngại quá, tôi quên mất là tổng giám đốc Diệp ở đây, tôi cứ nghĩ là Trình Siêu. Anh ấy dị ứng với xoài, lần nào cũng muốn gọt cho tôi nhưng lần nào cũng khiến toàn thân mẩn đỏ. Thấy anh ấy khó chịu như vậy nên tôi không ăn nữa.”
Mọi ánh sáng trong mắt Diệp Nam Huyền khi nghe thấy câu này của Trầm Mặc Ca tan biến từng chút từng chút.
Đường Trình Siêu!
Thì ra là vì Đường Trình Siêu!
Tay anh hơi dùng sức, nước trong quả xoài bị chảy ra một ít.
Trầm Mặc Ca làm như không nhìn thấy, tiếp tục nói: “Tổng giám đốc Diệp, nếu anh tiện thì anh gọt cho tôi đi. Trình Siêu không ở đây, tôi cũng hơi thèm.”
Nhìn nụ cười đúng mực của Trầm Mặc Ca, nghe câu nói như sát muối vào tim mình của cô, Diệp Nam Huyền chỉ cảm thấy trái tim vô cùng đau đớn nhưng lại cúi đầu, bắt đầu chậm rãi gọt vỏ xoài.
“Thích ăn thì ăn nhiều một chút, tôi nghe người ta nói phụ nữ ăn xoài tốt cho sức khoẻ, sau này đừng vì ai mà khiến bản thân phải uất ức nữa.”
“Cảm ơn tổng giám đốc Diệp quan tâm nhưng tình cảm của Trình Siêu và tôi không như thế, tôi không thể nhìn anh ấy vì tôi như vậy.”
Lời của Trầm Mặc Ca một lần nữa khiến sắc mặt Diệp Nam Huyền trầm xuống vài phần.
“Em thích Đường Trình Siêu vậy sao?”
Bỗng nhiên anh ngẩng đầu, đôi mắt sắc bén mang theo vẻ tổn thương và đỏ rực tựa như dã thú bị thương nhưng lại cố gắng giấu nanh vuốt của mình, sợ làm Trầm Mặc Ca bị thương.
/178
|