Thời gian trôi nhanh, chưa gì đã hết một tuần nữa. Vào tối thứ bảy, Diệp Ân Tuấn cứ căng thẳng, tay chân đều hay đổ mồ hôi. Nhiều khi Phong Hi và An Nhiên còn bắt gặp được cảnh anh đứng nói chuyện trước gương. Hành động này khiến cho hai người cảm thấy rất nghi ngờ. Khi ăn tối xong anh vẫn tiếp tục đứng trước gương nói gì đó. An Nhiên dùng ánh mắt ra hiệu cho con gái đến để dò la. Cô bé hiểu ý khẽ đi đến bên cạnh ba, nhỏ nhẹ hỏi
– Ba, từ tối hôm qua ba cứ đứng trước gương nói gì vậy? Ba có chuyện gì căng thẳng lắm sao ạ?
Diệp Ân Tuấn tập trung đến mức bị giọng nói của con gái làm cho giật mình. Anh quay lại
– Thì ra là con à!? Đúng là ba có chút căng thẳng.
Anh thở dài rồi dắt Phong Hi qua sofa ngồi nghỉ một lát. Phong Hi lại tiếp tục dò la
– Vậy… ba căng thẳng chuyện gì? Con có thể giúp ba được không?
– Ngày mai đến nhà ông ngoại của con nên ba có chút căng thẳng. Dù sao cũng là lần đầu chính thức gặp mặt nên ba cũng không biết nói gì. Con xem con giúp ba thế nào? – Anh xoa đầu con gái.
– Vậy con sẽ nói tốt về ba với ông ngoại.
Phong Hi cười rất tươi tắn. Nhưng anh biết chuyện anh đối xử tệ với hai mẹ con trong 6 năm qua nhà ngoại đã biết tỏng từ lâu, có nói tốt cũng khó có được sự tin tưởng của ba vợ. Anh lại thở dài. An Nhiên ở trong nhà bếp lại nháy mắt Phong Hi. Nhận được tín hiệu, cô bé lại lén chạy đi vào nhà bếp báo tin cho mẹ biết. Nghe Phong Hi kể xong An Nhiên vừa buồn cười lại thấy vừa thương Diệp Ân Tuấn. Cũng không ngờ là chỉ vì lần gặp mặt này mà khiến anh căng thẳng đến vậy. Cơ mà hình như đây là lần đầu tiên anh căng thẳng như vậy thì phải. An Nhiên đưa cho Phong Hi ly nước
– Con ra nói chuyện an ủi ba một chút đi.
– Tuân lệnh mẫu hậu.
Phong Hi lại lon ton chạy ra, trên tay cầm theo ly nước vừa nãy. Cô bé làm đúng như lời mẹ dặn
– Ba cứ yên tâm đi, ông ngoại cũng thoải mái lắm.
– Ba biết rồi.
An Nhiên bê đĩa trái cây đi ra rồi ngồi xuống bên cạnh Phong Hi. Cô cũng không nói gì. Diệp Ân Tuấn đột nhiên lại thấy căng thẳng hơn. Không khí giữa ba người đột nhiên trở nên rất im ắng, chỉ có tiếng tivi. Đang rất khó xử thì có chuông cửa. Diệp Ân Tuấn nhanh chóng đứng dậy ra xem. Là Kim Lăng đem đồ đến. Diệp Ân Tuấn bảo anh đem vào phòng khách. Đặt xong anh mới lịch sự chào hỏi
– Thiếu phu nhân, Phong Hi tiểu thư.
An Nhiên tò mò nhìn vào chiếc thùng Kim Lăng vừa đặt xuống
– Kim Lăng, thùng này là gì vậy?
– Thưa thiếu phu nhân, đây là một số đồ mà sếp tôi dặn tìm. Không còn việc gì nữa, tôi xin phép về trước.
– Chú không ở lại uống nước đã sao ạ?
– Cảm ơn Phong Hi tiểu thư, nhưng hiện giờ tôi còn có chút việc.
– Tiếc thật, vậy chú đi đường cẩn thận nhé.
– Cảm ơn Phong Hi tiểu thư. Tạm biệt mọi người, tôi xin phép.
Kim Lăng cúi chào rồi đi về. Diệp Ân Tuấn bước đến mở chiếc thùng ra xem. Đấy đúng là những món đồ mà anh ưng ý, trà thượng hạng, tranh ảnh, tài liệu lịch sử đều có đủ. Anh khẽ nâng niu bức tranh mở ra xem. An Nhiên cuối cùng cũng nhìn ra
– Đừng nói là anh định dùng những món đồ này để lấy lòng ba tôi đấy nhé!?
– Quả nhiên là vợ của anh, đoán trúng rồi.
– Dù sao cũng là gặp mặt bình thường thôi, anh không cần phải khoa trương như vậy đâu.
– Không được. Dù sao lần đầu gặp mặt chính thức cũng phải để lại ấn tượng tốt một chút. Nếu không làm sao ba có thể đồng ý giao em cho anh được.
– Anh nghĩ quá rồi đấy.
Diệp Ân Tuấn vẫn mâm mê bức tranh. Chuyện đại sự lần này phải dựa hết vào chúng rồi. Anh đưa cho An Nhiên ngắm nhìn thử bức tranh. Cô nhẹ nhàng cầm lấy. Bức tranh tuy rất cũ, thậm chí chỉ một sơ suất nhỏ cũng có thể làm nó rách đi. Nhưng hình vẽ vẫn còn khác đẹp, đây đích thị là một báu vật lịch sử được lưu giữ từ rất nhiêu đời. Thật không ngờ anh lại có thể tốn công đi tìm những thứ này cho một buổi gặp mặt.
Lúc cô đang mải mê xem thì điện thoại của anh nhận được tin nhắn của Kim Lăng, nội dung tin nhắn khiến anh phải cong môi
" Sếp, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, sếp nhớ phần thưởng nhé! Chúc sếp ngày mai gặp ba vợ thuận lợi. "
Cái tên Kim Lăng này! Anh không nói nhiều mà lập tức chuyển cho anh ta 40 vạn như lời hứa rồi tiếp tục xem tranh ảnh cùng vợ và con gái.
Mong rằng ngày mai gặp ba vợ sẽ thuận lợi.
– Ba, từ tối hôm qua ba cứ đứng trước gương nói gì vậy? Ba có chuyện gì căng thẳng lắm sao ạ?
Diệp Ân Tuấn tập trung đến mức bị giọng nói của con gái làm cho giật mình. Anh quay lại
– Thì ra là con à!? Đúng là ba có chút căng thẳng.
Anh thở dài rồi dắt Phong Hi qua sofa ngồi nghỉ một lát. Phong Hi lại tiếp tục dò la
– Vậy… ba căng thẳng chuyện gì? Con có thể giúp ba được không?
– Ngày mai đến nhà ông ngoại của con nên ba có chút căng thẳng. Dù sao cũng là lần đầu chính thức gặp mặt nên ba cũng không biết nói gì. Con xem con giúp ba thế nào? – Anh xoa đầu con gái.
– Vậy con sẽ nói tốt về ba với ông ngoại.
Phong Hi cười rất tươi tắn. Nhưng anh biết chuyện anh đối xử tệ với hai mẹ con trong 6 năm qua nhà ngoại đã biết tỏng từ lâu, có nói tốt cũng khó có được sự tin tưởng của ba vợ. Anh lại thở dài. An Nhiên ở trong nhà bếp lại nháy mắt Phong Hi. Nhận được tín hiệu, cô bé lại lén chạy đi vào nhà bếp báo tin cho mẹ biết. Nghe Phong Hi kể xong An Nhiên vừa buồn cười lại thấy vừa thương Diệp Ân Tuấn. Cũng không ngờ là chỉ vì lần gặp mặt này mà khiến anh căng thẳng đến vậy. Cơ mà hình như đây là lần đầu tiên anh căng thẳng như vậy thì phải. An Nhiên đưa cho Phong Hi ly nước
– Con ra nói chuyện an ủi ba một chút đi.
– Tuân lệnh mẫu hậu.
Phong Hi lại lon ton chạy ra, trên tay cầm theo ly nước vừa nãy. Cô bé làm đúng như lời mẹ dặn
– Ba cứ yên tâm đi, ông ngoại cũng thoải mái lắm.
– Ba biết rồi.
An Nhiên bê đĩa trái cây đi ra rồi ngồi xuống bên cạnh Phong Hi. Cô cũng không nói gì. Diệp Ân Tuấn đột nhiên lại thấy căng thẳng hơn. Không khí giữa ba người đột nhiên trở nên rất im ắng, chỉ có tiếng tivi. Đang rất khó xử thì có chuông cửa. Diệp Ân Tuấn nhanh chóng đứng dậy ra xem. Là Kim Lăng đem đồ đến. Diệp Ân Tuấn bảo anh đem vào phòng khách. Đặt xong anh mới lịch sự chào hỏi
– Thiếu phu nhân, Phong Hi tiểu thư.
An Nhiên tò mò nhìn vào chiếc thùng Kim Lăng vừa đặt xuống
– Kim Lăng, thùng này là gì vậy?
– Thưa thiếu phu nhân, đây là một số đồ mà sếp tôi dặn tìm. Không còn việc gì nữa, tôi xin phép về trước.
– Chú không ở lại uống nước đã sao ạ?
– Cảm ơn Phong Hi tiểu thư, nhưng hiện giờ tôi còn có chút việc.
– Tiếc thật, vậy chú đi đường cẩn thận nhé.
– Cảm ơn Phong Hi tiểu thư. Tạm biệt mọi người, tôi xin phép.
Kim Lăng cúi chào rồi đi về. Diệp Ân Tuấn bước đến mở chiếc thùng ra xem. Đấy đúng là những món đồ mà anh ưng ý, trà thượng hạng, tranh ảnh, tài liệu lịch sử đều có đủ. Anh khẽ nâng niu bức tranh mở ra xem. An Nhiên cuối cùng cũng nhìn ra
– Đừng nói là anh định dùng những món đồ này để lấy lòng ba tôi đấy nhé!?
– Quả nhiên là vợ của anh, đoán trúng rồi.
– Dù sao cũng là gặp mặt bình thường thôi, anh không cần phải khoa trương như vậy đâu.
– Không được. Dù sao lần đầu gặp mặt chính thức cũng phải để lại ấn tượng tốt một chút. Nếu không làm sao ba có thể đồng ý giao em cho anh được.
– Anh nghĩ quá rồi đấy.
Diệp Ân Tuấn vẫn mâm mê bức tranh. Chuyện đại sự lần này phải dựa hết vào chúng rồi. Anh đưa cho An Nhiên ngắm nhìn thử bức tranh. Cô nhẹ nhàng cầm lấy. Bức tranh tuy rất cũ, thậm chí chỉ một sơ suất nhỏ cũng có thể làm nó rách đi. Nhưng hình vẽ vẫn còn khác đẹp, đây đích thị là một báu vật lịch sử được lưu giữ từ rất nhiêu đời. Thật không ngờ anh lại có thể tốn công đi tìm những thứ này cho một buổi gặp mặt.
Lúc cô đang mải mê xem thì điện thoại của anh nhận được tin nhắn của Kim Lăng, nội dung tin nhắn khiến anh phải cong môi
" Sếp, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, sếp nhớ phần thưởng nhé! Chúc sếp ngày mai gặp ba vợ thuận lợi. "
Cái tên Kim Lăng này! Anh không nói nhiều mà lập tức chuyển cho anh ta 40 vạn như lời hứa rồi tiếp tục xem tranh ảnh cùng vợ và con gái.
Mong rằng ngày mai gặp ba vợ sẽ thuận lợi.
/97
|