... 6 năm sau
Dưới sự chăm sóc đầy đủ cùng tình yêu thương của An Nhiên, Phong Hi dần lớn lên trong vui vẻ và hạnh phúc. Cô bé rất hiểu chuyện, ngoan ngoãn và xinh đẹp hệt như một nàng công chúa nhỏ. Đặc biệt rằng Phong Hi có một tình yêu rất lớn với ba của mình. Tuy chưa bao giờ nhìn lâu, cũng chưa bao giờ nói chuyện nhưng cô bé lại được An Nhiên kể những chuyện tốt của ba cho nghe. Nếu hỏi người cô bé ngưỡng mộ ai thì nhất định chính là ba mình.
Trong 6 năm sống ở đây, An Nhiên luôn nhẫn nhịn chịu đựng chỉ vì Phong Hi. Những gì người khác nói đều không quan trọng. Nhưng 6 năm qua đi, Diệp Ân Tuấn vẫn luôn chán ghét con bé như vậy, không nói một lời nào. Vật chất không thiếu thứ gì, duy nhất chỉ thiếu tình cảm của ba.
6 tuổi, Phong Hi được cho theo học tại một ngôi trường danh giá của giới thượng lưu. Phong Hi rất thông minh, luôn cố gắng học giỏi để về khoe cho ba, nhưng lần nào cũng bị làm lơ. Cô bé luôn nghĩ ngợi lỗi do mình làm không tốt nên ba không thích, vậy là lại cố gắng lần nữa. Cho đến một ngày Phong Hi nghe được tiếng nói lớn của ba trong phòng làm việc
– Hạ An Nhiên tại sao cô không nhìn đứa bé đó cẩn thận vậy? Tại sao lại để nó vào trong thư phòng làm lộn xộn hết đồ ở đây?
Giọng nói Diệp Ân Tuấn mang đầy tức giận. Tài liệu anh ta để trên bàn bị xếp không theo một phương án nào cả, ngôn ngữ đảo lộn. Nhưng An Nhiên chỉ có thể nhỏ giọng nhẫn nhịn
– Thật xin lỗi, lúc đó do tôi không để ý nên để nó lẻn vào đây. Nhưng Tiểu Hi chỉ có ý tốt muốn dọn dẹp lại...
Chưa nói hết câu đã bị anh cắt ngang
– Tôi không cần nó dọn dẹp. Đây mà là dọn dẹp? Hạ An Nhiên, tốt nhất cô nên quản thứ đó cho tốt.
Nói xong liền tức giận đùng đùng đi ra ngoài.Thấy Phong Hi đứng bên ngoài ngớ ngác ngước mặt lên nhìn, anh ta chỉ liếc qua rồi tức tối bỏ đi. Lát sau An Nhiên cũng bước ra theo. Thấy Phong Hi đang còn đứng đơ ở đó nên cô bước lại ôm lấy cô bé. Giọng Phong Hi rung rung hỏi
– Mẹ, có phải Tiểu Hi làm không tốt nên ba mới tức giận mắng mẹ không?
– Không. Tiểu Hi làm rất tốt, chỉ là ba con bận rộn nên mới dễ nổi giận một chút, con đừng để tâm.
– Có phải ba không cần con không?
– Tiểu Hi ngoan đừng nói bậy. Ba chỉ tức giận nói bừa, thực ra ba rất yêu Tiểu Hi. Con gái ngoan đừng để tâm, lát ba sẽ hết giận thôi.
An Nhiên an ủi Phong Hi một chút. Tuy nói là không để tâm nhưng tấm lòng của một đứa trẻ cũng bị tổn thương không ít. Chính câu chuyện lần đấy đã khiến cô bé trầm lặng hơn đuôi chút, tình yêu dành cho ba cũng không thể hiện nhiều.
Sống chung 6 năm với nhau, An Nhiên cũng có một chút rung động với Diệp Ân Tuấn. Ở chung với một người đẹp lại còn tài giỏi như vậy, một người như An Nhiên cũng khó qua ải. Nhưng dù sao cũng nên chỉ dừng lại ở rung động, nếu tình cảm lớn lên cũng sẽ không tốt đẹp. Đã bao lần cô dặn lòng mình không được phép rung động nữa, nhưng con tim lại không chịu nghe lời. Lần đầu rung động với người khác đúng là có chút mới lạ. Nhưng nhìn lại cô bây giờ thật không xứng với Diệp Ân Tuấn. Ngoài việc sinh cho anh một đứa con gái thì giờ cô chẳng còn gì. Vẫn khuôn mặt xinh đẹp nhưng có trưởng thành hơn một chút, dáng người vẫn xinh đẹp hoàn mĩ, người ngoài sẽ không nghĩ rằng cô đã là mẹ một con. Sự nghiệp của cô cũng không còn vì chăm sóc Phong Hi. Bạn bè vẫn quan tâm đến cô và Phong Hi, vẫn luôn tranh thủ lúc rảnh rỗi để gặp mặt. Thời gian 6 năm cảm giác lướt nhanh như một cơn gió, nhưng lại không khiến An Nhiên cảm nhận được sự mát mẻ nào. Với cô hiện tại chỉ sống vì cô con gái nhỏ của mình.
Dưới sự chăm sóc đầy đủ cùng tình yêu thương của An Nhiên, Phong Hi dần lớn lên trong vui vẻ và hạnh phúc. Cô bé rất hiểu chuyện, ngoan ngoãn và xinh đẹp hệt như một nàng công chúa nhỏ. Đặc biệt rằng Phong Hi có một tình yêu rất lớn với ba của mình. Tuy chưa bao giờ nhìn lâu, cũng chưa bao giờ nói chuyện nhưng cô bé lại được An Nhiên kể những chuyện tốt của ba cho nghe. Nếu hỏi người cô bé ngưỡng mộ ai thì nhất định chính là ba mình.
Trong 6 năm sống ở đây, An Nhiên luôn nhẫn nhịn chịu đựng chỉ vì Phong Hi. Những gì người khác nói đều không quan trọng. Nhưng 6 năm qua đi, Diệp Ân Tuấn vẫn luôn chán ghét con bé như vậy, không nói một lời nào. Vật chất không thiếu thứ gì, duy nhất chỉ thiếu tình cảm của ba.
6 tuổi, Phong Hi được cho theo học tại một ngôi trường danh giá của giới thượng lưu. Phong Hi rất thông minh, luôn cố gắng học giỏi để về khoe cho ba, nhưng lần nào cũng bị làm lơ. Cô bé luôn nghĩ ngợi lỗi do mình làm không tốt nên ba không thích, vậy là lại cố gắng lần nữa. Cho đến một ngày Phong Hi nghe được tiếng nói lớn của ba trong phòng làm việc
– Hạ An Nhiên tại sao cô không nhìn đứa bé đó cẩn thận vậy? Tại sao lại để nó vào trong thư phòng làm lộn xộn hết đồ ở đây?
Giọng nói Diệp Ân Tuấn mang đầy tức giận. Tài liệu anh ta để trên bàn bị xếp không theo một phương án nào cả, ngôn ngữ đảo lộn. Nhưng An Nhiên chỉ có thể nhỏ giọng nhẫn nhịn
– Thật xin lỗi, lúc đó do tôi không để ý nên để nó lẻn vào đây. Nhưng Tiểu Hi chỉ có ý tốt muốn dọn dẹp lại...
Chưa nói hết câu đã bị anh cắt ngang
– Tôi không cần nó dọn dẹp. Đây mà là dọn dẹp? Hạ An Nhiên, tốt nhất cô nên quản thứ đó cho tốt.
Nói xong liền tức giận đùng đùng đi ra ngoài.Thấy Phong Hi đứng bên ngoài ngớ ngác ngước mặt lên nhìn, anh ta chỉ liếc qua rồi tức tối bỏ đi. Lát sau An Nhiên cũng bước ra theo. Thấy Phong Hi đang còn đứng đơ ở đó nên cô bước lại ôm lấy cô bé. Giọng Phong Hi rung rung hỏi
– Mẹ, có phải Tiểu Hi làm không tốt nên ba mới tức giận mắng mẹ không?
– Không. Tiểu Hi làm rất tốt, chỉ là ba con bận rộn nên mới dễ nổi giận một chút, con đừng để tâm.
– Có phải ba không cần con không?
– Tiểu Hi ngoan đừng nói bậy. Ba chỉ tức giận nói bừa, thực ra ba rất yêu Tiểu Hi. Con gái ngoan đừng để tâm, lát ba sẽ hết giận thôi.
An Nhiên an ủi Phong Hi một chút. Tuy nói là không để tâm nhưng tấm lòng của một đứa trẻ cũng bị tổn thương không ít. Chính câu chuyện lần đấy đã khiến cô bé trầm lặng hơn đuôi chút, tình yêu dành cho ba cũng không thể hiện nhiều.
Sống chung 6 năm với nhau, An Nhiên cũng có một chút rung động với Diệp Ân Tuấn. Ở chung với một người đẹp lại còn tài giỏi như vậy, một người như An Nhiên cũng khó qua ải. Nhưng dù sao cũng nên chỉ dừng lại ở rung động, nếu tình cảm lớn lên cũng sẽ không tốt đẹp. Đã bao lần cô dặn lòng mình không được phép rung động nữa, nhưng con tim lại không chịu nghe lời. Lần đầu rung động với người khác đúng là có chút mới lạ. Nhưng nhìn lại cô bây giờ thật không xứng với Diệp Ân Tuấn. Ngoài việc sinh cho anh một đứa con gái thì giờ cô chẳng còn gì. Vẫn khuôn mặt xinh đẹp nhưng có trưởng thành hơn một chút, dáng người vẫn xinh đẹp hoàn mĩ, người ngoài sẽ không nghĩ rằng cô đã là mẹ một con. Sự nghiệp của cô cũng không còn vì chăm sóc Phong Hi. Bạn bè vẫn quan tâm đến cô và Phong Hi, vẫn luôn tranh thủ lúc rảnh rỗi để gặp mặt. Thời gian 6 năm cảm giác lướt nhanh như một cơn gió, nhưng lại không khiến An Nhiên cảm nhận được sự mát mẻ nào. Với cô hiện tại chỉ sống vì cô con gái nhỏ của mình.
/97
|