Bé Cảnh Vận cho rằng dì nhỏ muốn bỏ nhà đi, và hai người sẽ không gặp nhau trong khoảng thời gian dài, cho nên đã rầu rĩ không vui một lúc lâu rồi.
Cho nên tới khi Thanh Nhược hứa sẽ đưa bé đi cùng, bé liền vui tới mức tối ngủ không yên.
Ngày thứ ba, Thanh Nhược thu dọn đồ thoả đáng, Cảnh Trường Bách liền lái xe đưa cô cùng Cảnh Vận tới sân bay.
Khi chia tay, Cảnh Vận do dự một hồi lâu mới mới rụt rè vẫy vẫy tay nhỏ với ba, "Ba ba, tạm biệt."
"Tạm biệt." Cảnh Trường Bách cười nhẹ với bé.
Đôi mắt bé dần dần mở to, nóng lên, quả thật không tin được người đàn ông cười dịu dàng trước mắt đó chính là ba ba hà khắc của bé.
Khi hai người xếp hàng, Thanh Nhược hỏi bé, "Vận nhi rời ba ba, vậy có vui vẻ không?"
"Ân..." Cảnh Vận không lên tiếng đáp lại, nghĩ tới ba ba vừa cười với mình thì bé lại cười xán lạn.
Ngoài cabin có mấy trắng kéo dài, một đồng nghiệp cùng công ty đang ngồi phía trước, bên cạnh quen thuộc là bé Cảnh Vận, Thanh Nhược nhắm mắt lại, để trái tim đang đập kịch liệt của mình có thể dần dần bình phục. Loading...
Không sao, không sao cả, sau khi thi xong, cô sẽ lại về nhà và sống cuộc sống yên bình với Cảnh Trường Bách.
Hơn nữa, cô cũng nên học cách trưởng thành hơn.
-----
Hạ thành, tại tòa cao ốc Dạ thị.
Lại một cuộc họp không dám thở nữa đã kết thúc, cô thư ký theo sát bước chân của Dạ tổng và ở bên cạnh báo cáo hành trình.
"Nghiêm Thanh Minh, Nghiêm tổng trưa nay mời ngài dùng cơm, địa điểm ở nhà hàng cơm Tây."
Nghiêm Thanh Minh tới từ thành phố A, là tổng giám đốc của tập đoàn giải trí Viêm Hoàng, cùng điện ảnh Dạ thị có quan hệ hợp tác lâu dài.
Vừa rồi tới công tác ở Hạ Thành, thuận tiện mời đối tác đi dùng cơm.
Giữa trưa, khi Dạ Đình Sâm tới nơi thì Nghiêm Thanh Minh đã đợi riêng rất lâu ở trong phòng.
Nghiêm Thanh Minh diện mạo diễm lệ không hề kém cạnh cái tiểu thịt tươi trong giới giải trí, có hơn chứ không kém.
Nhìn thấy người đàn ông khí thế trầm mặc đi vào, Nghiêm Thanh Minh cười đứng lên nghênh đón, "Dạ tổng, đã lâu không gặp."
Dạ Đình Sâm bắt lấy tay hắn, giọng lãnh đạm, "Nghiêm tổng, hân hạnh được gặp."
Thư kí hai bên tiếp lời boss nhà mình chào hỏi nhiệt tình.
Thư ký của Nghiêm Thanh Minh là một cô gái có khí chất lạnh lùng diễm lệ, mặc bộ đồ tây nghiệp vụ màu hồng, váy ngắn bao mông đầy dụ hoặc.
Nhưng ở trước mặt mỹ nhân, hai người đàn ông, một là đẹp trai lạnh lùng, một là đào hoa diễm lệ, dung mạo cũng không thua kém nữ giới.
Dạ Đình Sâm ít nói, khí chất lãnh đạm, những năm gần đây bên ngoài ai cũng biết nên đều thích ứng, Nghiêm Thanh Minh khéo đưa đẩy hay nói, vẻ mặt tự nhiên hỏi, "Dạ tổng, dạo gần đây tốt chứ?"
"Tốt."
Dạ Đình Sâm nói một từ khiến cho đối phương á khẩu.
Nghiêm Thanh Nghiêm ở trong giới giải trí cũng lâu, thần chặn giết thần, phật chặn giết phật, nên việc nhỏ này làm sao khiến hắn khó xử được.
Thư ký duyên dáng bên cạnh rót ly rượu, trong ánh mắt Nghiêm Thanh Minh hiện lên ý cười, con ngươi nhẹ nhàng nhìn cô ta một cái, trêu chọc làm cô thư ký đỏ mặt.
Ở đây có mặt hai người đàn ông, mà vẫn âm thầm tán tỉnh, nghe nói Nghiêm Thanh Minh đầu óc linh hoạt uyển chuyển, xử sự khéo đưa khéo đẩy, nhưng với hành vi nào đó thì đúng là không dám khen tặng, hôm nay cũng thấy được kết quả, quả nhiên là như vậy.
Dạ Đình Sâm mặt vô cảm, hiển nhiên biết tính tình của đối phương, lại sợ cô thư ký nhà mình không ổn, thấy thế y mới vội vàng hòa giải, giảm bớt bầu không khí, "Tôi nghe nói anh vì cuộc thi thiết kế thời trang thế giới mới đến, anh được mời làm giám khảo?"
"Đúng" Nghiêm Thanh Minh không chút để ý bưng lên ly rượu, "Coi như nghỉ phép, thả lỏng tâm tình."
Nghiêm Thanh Minh ở trong giới giải trí không dính dáng tới cuộc thi thiết kế thời trang, mà ban tổ chức mời anh làm giám khảo là bởi vì danh tiếng và gần địa điểm thi.
Cuộc thi được tổ chức ở Hạ thành, tất nhiên nhất định phải mời người giàu nhất là Dạ Đình Sâm, nhưng lại bị y lấy lý do công tác bận rộn mà cự tuyệt.
Dạ Đình Sâm không thích nói chuyện, Nghiêm Thanh Minh có tính khí đa dạng, chỉ nói khi muốn, không muốn nói thì liền không nghĩ tới mặt mũi của ai, chỉ duy nhất hai người thư ký ở bên cạnh mỉm cười khen tặng làm hòa hoãn bầu không khí.
Cô thư ký trong lòng lệ rơi đầy mặt, nếu đã không muốn ăn cơm thì sao còn đồng ý lời mời làm chi?
Giữa chừng, Dạ Đình Sâm đứng dậy đi vào buồng vệ sinh, mặt lạnh sát thần rời đi, bầu không khí cuối cùng cũng được cải thiện một ít.
Bất quá trong giây lát, thư ký bị rượu đổ vào người cũng vội vàng đến buồng vệ sinh sửa sang lại.
Con ngươi Nghiêm Thanh Minh lộ vẻ lười biếng, hai tay chống cầm, nở nụ cười quyến rũ, "Thư ký Lý, cô có hứng thú làm minh tinh không, tới chỗ tôi để phát triển không nhỉ?"
Nói xong, còn ném một cái nháy mắt.
Vẻ mặt thư ký Lý dại ra, cằm muốn rớt xuống.
/183
|