"Bà cũng xứng làm một người mẹ chăng!"
Bà ta có biết hành vi đáng xấu hổ của mình đã hại chết con gái ruột của mình không?
Chẳng lẽ cô ấy không phải do bà mang nặng mười tháng sinh ra, chẳng lẽ hai mươi mấy năm cô ấy không gọi bà là mẹ, chẳng lẽ huyết thống tình thâm lại rẻ rúng hơn vật ngoài thân.
Bà chết rồi tiền có thể giữ đạo hiếu với bà chăng? Bà chết rồi tiền có thể cúng bái mỗi năm cho bà ư!?
Dạ Đình Sâm hận đến vô cực, nhớ tới ngày đó, cả người Nhan Thanh Nhược đều là máu, bất lực quỳ trên mặt đất giải thích với y nhưng y tới nghe cũng không muốn, chỉ tin hai người nói năng bậy bạ là Nhan Chỉ Yên và Lý Phinh thôi.
Lúc ấy Nhan Thanh Nhược có bao nhiêu là tuyệt vọng? Cô ấy mất đi đứa con, bị đánh gãy chân, trên cổ tay còn có dấu vết tự sát.
Thật đáng buồn, Dạ Đình Sâm y giờ mới chú ý tới, y đã bức chết một người phụ nữ yêu y sâu sắc, hiện tại mới biết được hối hận! (Sang Việt Nam Overnight truyện để đọc nhiều chương hơn nhé)
Mà trên thế giới này làm gì có thuốc chữa hối hận, người chết cũng không thể sống lại, tim Dạ Đình Sâm bị đóng băng lại rồi, không có cách nào cho nó tan ra.
Loading...
Mặt mũi y đầy lạnh lẽo, duỗi tay đánh mạnh vào chân trái của Lý Phinh, "Từ nay về sau, Nhan Thanh Nhược không còn là con của bà nữa, cũng không cho phép bà ở trước mặt người khác nhắc tới cô ấy, lần này, là bà thiếu nợ cô ấy."
Y xoay người rời đi không chút lưu tình nào, Lý Phinh nằm tại chỗ thảm thiết gào lớn, chân trái bị thương chảy đầy máu tươi, nếu không được kịp thời cứu chữa e là cái chân này sẽ bị tàn phế bỏ.
Chiếc xe sang trọng Bentley lái thẳng tới bệnh viện, dưới chân Dạ Đình Sâm như đang cưỡi gió, một bước chưa từng dừng lại, đi tới trước cửa phòng bệnh của Nhan Chỉ Yên.
Bảo tiêu mở cửa, suốt một ngày rồi Nhan Chỉ Yên không được cho ăn cơm thấy y liền vui mừng ngẩng đầu lên, "Sâm, rốt cuộc anh cũng tới, anh chịu gặp em nghe em giải thích!"
Ả vồ chạy về hướng Dạ Đình Sâm, còn chưa tới trước mặt đã bị y tát tới.
Một bạt tay này có lực rất lớn, cả người Nhan Chỉ Yên ngã trên mặt đất lăn đi vài vòng, đầu ong ong vang lên, da thịt non mềm trên gương mặt nóng rát đau, có lẽ chốc lát sau nó sẽ sưng vù lên không thể tả nổi.
"Tôi nói rồi", Dạ Đình Sâm bước một bước vào phòng bệnh, cả người tản ra khí lạnh, "Không được gọi tên của tôi."
Nhan Chỉ Yên che mặt lại, nước mắt chảy ròng ra, nhưng không dám phát ra âm thanh, "Dạ, Dạ thiếu, anh nghe em giải thích..."
"Không cầm nói, giọng của cô khiến tôi buồn nôn."
Dạ Đình Sâm từ trên cao nhìn xuống, đứng trước mặt ả, "Hai hầu gái bị cô đuổi còn cả Lý Phinh đều thừa nhận, cô cảm thấy tôi sẽ tin cô chăng, cô vẫn là nên quỳ trên mặt đất khóc lóc xin tha nhỉ?"
Nhan Chỉ Yên trừng to hai mắt, cơ thể bị té đau đớn vô cùng, hôm trước vừa làm giải phẫu xong nên vết thương dường như đang bị rách ra rồi.
"Em thừa nhận em lừa anh" Nhan Chỉ Yên bò nửa người dậy, "Nhưng đó là do anh đối với Nhan Thanh Nhược không rõ ràng! Nếu anh kiên định hơn, sớm kết hôn cùng em, thì việc này sẽ không xảy ra..."
Dạ Đình Sâm mím thẳng môi mỏng, trong mắt hiện lên nộ khí muốn chém giết bừa bãi, "Tôi chỉ nói cho cô một câu."
Nói xong câu này, từ nay về sau không còn gặp nhau nữa.
"Không cần, không cần!" Nhan Chỉ Yên run rẩy lắc đâu, bây giờ ả mới tin Dạ Đình Sâm đã quyết tâm, người đàn ông này thật sự muốn vứt bỏ ả.
Không, không thể vứt bỏ, y điên rồi, y nhất định sẽ tra tấn mình!
"Chẳng lẽ anh đã quên, ngày đầu tiên chúng ta gặp mặt, anh đã hứa hẹn gì với em rồi sao?"
Trong mắt Dạ Đình Sâm không hề gợn sóng, bây giờ bất kể nói cái gì, có chuyện gì cũng không dao động được nội tâm của y rồi.
Y xoay người vô tình giống như lúc tới, lúc đi để lại bóng lưng càng thêm khắc nghiệt.
"Dạ thiếu..."
Nhan Chỉ Yên nằm trên mặt đất bò theo hướng đi của y, ả làm sao cũng không thể nghĩ tới được, mình đề cập tới lần đầu tiên gặp mặt lại khiến y bình tĩnh như vậy, như thể chuyện đó chưa bao giờ xảy ra trước đây!
Lúc trước ả dựa vào cái này cho nên mới ở bên cạnh y...
Bên ngoài cửa truyền đến giọng nói lạnh băng vô tình của Dạ Đình Sâm,"Ba ngày không được đưa cơm cho cô ta..."
Nhan Chỉ Yên không bò nữa, nhịp tim đập loạn dần dần lạnh đi.
Ả thật sự không có cơ hội nào nữa ư.
Lúc trước ả lừa Nhan Thanh Nhược trong đồ ăn có độc bức cô ta ba ngày không ăn cơm.
Bây giờ Dạ Đình Sâm lấy cái này tới trừng phạt ả, đem tất cả việc ả từng làm đều làm lại trên người ả.
Báo ứng không phải không báo chỉ là chưa đúng thời điểm thôi, tới rồi, vì thế ả nên trả giá cho tất cả hành vi của mình.
Nhưng ả không cam lòng, Nhan Thanh Nhược đã chết!
Sao ả lại thua một người chết cơ chứ, ả không cam lòng!
/183
|