Phía ban tổ chức cuộc thi đưa ra lời giải thích là do đạo ý tưởng, đồng nghĩa giải thích cho việc tác phẩm của Thanh Nhược bị hủy, việc này không đi sâu vào tìm hiểu nguyên nhân để giải thích tỉ mỉ vì còn phải đảm bảo hình ảnh của cuộc thi.
Người xếp hạng nhì bị đào thải, hạng của Thanh Nhược được tăng lên hạng mười, quả là bất ngờ, một pha chuyển mình bước vào vòng tiếp theo.
Tại nhà hàng, Victor gục đầu xuống bàn ăn.
"Tại sao tác phẩm của anh lại giống với tác phẩm của tôi?" Thanh Nhược ngồi ở đối diện anh ta, rất bình tĩnh nhìn anh ta.
"Ô, đây là ý tưởng của tôi mà, nếu cô cũng có ý tưởng như thế thì có thể là do chúng ta cùng linh cảm."
Anh ta cười gian xảo một tiếng, dưới tình huống bị đào thảy mà vẫn còn tâm tình nói giỡn được.
Thanh Nhược cười nhạt, nghiền ngẫm nhìn anh ta, "Nếu anh đối với văn hóa của đất nước tôi hiểu biết như thế thì không bằng giảng cho tôi nghe một chút, được không nhỉ?"
Victor ngẩng đầu, nhìn thoáng qua người đàn ông, "Tôi đói bụng, tôi muốn ăn thịt bò."
Bộ dáng của anh ta trông như một kẻ thô lỗ, thấy rõ là không muốn phối hợp mà.
Nghiêm Thanh Minh búng tay một cái, người phục vụ liền tới đây, hắn gọi hai đĩa thịt bò, rồi cùng Thanh Nhược hưởng thụ nó làm người đàn ông ngồi ở đối diện chảy nước miếng ròng ròng.
"Tác phẩm của anh ta giống em thì có hai trường hợp, một là anh ta thật sự có cùng ý tưởng với em hai là anh ta đã biết trước rồi tiến hành sao chép." Hắn thong thả ung dung cắt miếng thịt bò trên đĩa rồi đưa tới trước mặt cô, "Em cho rằng, là trường hợp nào?"
"Nhưng, sao anh ta lại biết..." Thanh Nhược ngẩn ra, tay cầm dao nĩa không nhúc nhích.
"Lúc trước em có nói cho ai biết không?" Nghiêm Thanh Minh nhìn vẻ mặt của cô, ánh mắt khẽ dao động.
"Nhưng mà, không có khả năng..." Cô cắn nhẹ môi dưới, sắc mặt đã khó coi hơn.
"Điều gì không có khả năng nhất đó mới chính là sự thật." Giọng của hắn nhè nhẹ dễ nghe, "Đem những chuyện em hoài nghi nói ra thì chúng ta mới có cơ hội tìm kiếm chứng cứ."
"Là, cô ấy..." Thanh Nhược nhắm mắt lại, xoang mũi có chút chua xót, "Đặc Lỵ Ti."
Ba chữ từ trong cổ họng phát ra, khàn khàn và yếu ớt (Liz = Đặc Lỵ Ti đã dịch ra tên thành tiếng Trung)
Người đàn ông đối diện nghe thấy ba chữ này thì ngón tay khẽ rung nhẹ.
"Hừ, xem ra chính là cô ta rồi." Nghiêm Thanh Minh cúi đầu ngậm lấy miếng thịt bò.
"Nhưng không có chứng cứ, không chắc chắn là..."
"Chứng cứ ở trước mặt chúng ta đây." Hắn ngẩng đầu, dùng con ngươi đen nhánh nhìn, "Chỉ cần anh nói ra, tôi liền cho anh ăn thịt bò."
Hắn vừa nĩa thịt bò vừa đảo mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
Mùi thịt bò khiến bụng anh ta càng đói cồn cào, quan trọng nhất chính là ánh mắt đen kịt, âm u và áp lực của người đàn ông ở đối diện thật sự quá đáng sợ.
"Cho tôi thịt bò, anh nói đấy nhé." Victor nuốt xuống một chút nước bọt, "Là tôi hợp tác với cô ta, bắt đầu là kể từ trận thi đấu lần trước."
"Cô ấy, là ai?" Thanh Nhược gắt gao nhìn anh ta, đầu ngón tay đã tự cắm vào da thịt chính mình.
"Liz!" Anh ta nhắm mắt lại, "Tại trận thi đấu lần trước, chúng tôi cũng dùng phương thức này, làm cho Ruslan tự động bỏ thi."
Ruslan, một nhà thiết kế nam đa tài đa nghệ.
Trên mặt Thanh Nhược thể hiện sự không thể tin tưởng được, lại có một loại đau và ý niệm nhất định không thể tha thứ, "Tác phẩm của Liz, ý tưởng về khoa học kỹ thuật trong tương lai..."
"Đó là tác phẩm của Ruslan, Liz không có cảm hứng và cô ta rất sợ chính mình bị đào thải cho nên tìm tới tôi."
Trận thi đấu trước người được lợi là Liz mà trận lần này chính là anh ta.
Chỉ là không ngờ được, lại có rất nhiều người có năng lực giúp đỡ cô gái tên Ngải Duy này, làm cho anh ta bị thất bại trong gang tấc.
"Victor, Ruslan, hai người là bạn bè à?" Nghiêm Thanh Minh nheo lại con mắt đào hoa.
"Đúng vậy, chúng tôi là bạn bè tốt cũng là người đồng hành."
"Sao anh dám!" Thanh Nhược đột nhiên đập tay lên bàn phát ra âm thanh sắc bén, "Hai người là bạn bè thân nhau lại chỉ vì một cuộc thi mà phản bội đối phương ư?"
"Liz cũng là bạn của cô, không phải cũng đã phản bội cô sao?" Victor nhìn cô với vẻ châm chọc, giễu cợt.
"Anh câm miệng! Câm miệng!" Thanh Nhược lắc đầu, đột nhiên đứng dậy.
Cô xoay người chạy ra khỏi nhà hàng, giống như bị điên rồi.
Victor há to miệng, có chút băn khoăn, "Cổ nhìn không ổn lắm, sao anh không đuổi theo cổ?"
"Suỵt, em ấy cần được an tĩnh." Vẻ mặt Nghiêm Thanh Minh vẫn bình tĩnh, dùng thịt bò chặn miệng anh ta.
Bị phản bội bởi một người bạn đáng tin cậy, có thể tưởng tượng ra được nó khó chấp nhận như thế nào.
Thanh Nhược coi trọng bình bạn với Liz như thế nào thì có thể nhìn ra từ cái cách cô ấy dễ dàng như trở bàn tay đã đem ý tưởng của mình nói ra cho đối phương biết.
/183
|