Editor: shinoki
Còn không dám nói cho cô biết, sợ chữa không hết làm cô thất vọng.
Kỳ thực hắn không phải ngu xuẩn, không phải đần, hắn là dở hơi.
Thời Tiểu Niệm dựa vào người hắn, ôn nhu hỏi, Trong bốn năm, anh có thấy trời sao xinh đẹp như này không?
Muốn nghe lời nói thật không?
Cung Âu lâu trứ cô hỏi.
Có.
Thời Tiểu Niệm gật đầu, duỗi tay mình ra, tách ngón tay ra, nhìn ánh sao lọt qua kẽ tay, nhìn ánh sao vô danh chói mắt trên tay cô.
Không có, em không ở đó, anh nhìn cái gì cũng không có hứng. giọng trầm thấp của Cung Âu vang lên bên tai cô, thanh âm của hắn từ tính, từng chữ từng chữ đều khắc vào xương cô.
Thời Tiểu Niệm nghe hắn nói, mắt chua xót, Vậy sau này anh đừng rời khỏi em nữa.
Em thực sự không ngại anh?
Cung Âu hỏi lại một lần nữa.
Hắn vẫn quá chú ý chuyện bị Mona đùa bỡn bốn năm.
Thời Tiểu Niệm hướng trong ngực hắn rụt một cái, thấp mắt nhìn nhẫn trên tay mình, Em hận lấy chồng a, chỉ cần anh bằng lòng cưới em, em mới không để bụng nhiều như vậy.
...
Cung Âu cúi đầu hôn cô một cái.
Thời Tiểu Niệm ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy sao, mỉm cười, Thật hy vọng du thuyền này vĩnh viễn sẽ không tới bờ.
Muốn cùng anh sống hết trên biển đời?
Cung Âu hỏi, thanh âm tràn ngập quyến luyến của cô làm cho trong mắt của hắn nhiều hơn vẻ đắc ý.
Muốn a. Thời Tiểu Niệm nghiêm túc nói, Nhưng không nhất định là trên biển, chỉ cần có thể ở cùng với anh, sống hết đời ở đâu cũng có thể.
Vậy trên giường là tốt nhất!
Cung Âu không chút nghĩ ngợi nói, lại cúi đầu ngậm môi cô một lần nữa, hôn xuống thật sâu, ngón tay thon dài chậm rãi xoa tay cô, nhẹ nhàng chạm vào nhẫn.
Gió biển thổi qua, ngọn đèn trên du thuyền có vẻ vừa yếu ớt vừa lãng mạn ở trong đại dương.
Tóc cô mơn trớn mặt hắn, Thời Tiểu Niệm nghênh hợp nụ hôn của hắn, Cung Âu dùng thảm che kín cô, đang muốn đè cô xuống, Thời Tiểu Niệm bỗng nhiên kêu A một tiếng.
...
Hứng thú của Cung Âu trong nháy mắt bị đánh rơi phân nửa.
Cung Âu, anh mau nhìn!
Thời Tiểu Niệm một tay đẩy mặt hắn ra, một tay chỉ hướng xa.
...
Cung Âu nhìn theo ngón tay cô, chỉ thấy trên mặt biển đêm khuya xuất hiện một hàng loang loáng, rất xa như là một hàng quang lãng, cực kỳ chói mắt.
Đẹp quá a! Thời Tiểu Niệm có chút kích động phủ thảm đứng lên, đi tới lan can bên cạnh nhìn tia sáng, hưng phấn đến muốn nhảy dựng lên, Cung Âu anh mau nhìn a, đẹp quá.
Sao mỗi lần em thấy vật có ánh sáng trên biển lại hưng phấn như vậy?
Cung Âu đi tới bên cạnh cô dừng lại, chuyển mắt nhìn tia sáng, lại rất nhanh mà thu hồi lại ánh mắt, thấp mắt yên lặng nhìn cô chòng chọc.
Ánh mắt của hắn chuyên chú mà thâm tình.
Thời Tiểu Niệm ngóng nhìn tia sáng xa xa, nó cuồn cuộn ở trên mặt biển hướng về bọn họ vọt tới, nhưng chậm chạp không có cách nào tiếp cận, như xa như gần.
Đẹp quá.
Thời Tiểu Niệm cảm khái nói, bỗng nhiên lại nói, Em chưa từng thấy cảnh sắc xinh đẹp như này.
Vậy sao?
Cung Âu nhìn cô hỏi.
Đúng vậy. Thời Tiểu Niệm thu hồi ánh mắt nhìn về phía Cung Âu, cong mắt lên, Bởi vì không có anh, em nhìn cái gì cũng không có màu.
Hai người đứng trên boong thuyền.
Gió thổi loạn tóc cô, lại không ảnh hưởng chút nào đến vẻ đẹp của cô.
Cung Âu đưa mắt nhìn cô, ngực như bị gõ một cái, đau nhưng thoải mái, hắn cúi đầu lại hôn lên môi cô lần nữa, Thời Tiểu Niệm ngoan ngoãn dựa sát cả người vào trong ngực hắn.
Lúc nửa đêm, du thuyền cập bờ.
Hai người cũng không xuống, Cung Âu nằm trên boong thuyền, Thời Tiểu Niệm tựa ở trong ngực hắn đang ngủ, chắc là sợ lạnh, cô vẫn gắt gao ôm hắn, vùi mặt thật sâu vào trong ngực hắn.
Cứ như vậy, ôm nhau đến hừng đông.
Hắt xì.
Thời Tiểu Niệm bắt đầu một ngày mới bằng một cái hắt xì, cô đứng trên boong thuyền nhéo nhéo mũi.
Đi thôi.
Cung Âu kiểm tra du thuyền một vòng rồi nói với Thời Tiểu Niệm, Thời Tiểu Niệm quay đầu nhìn về phía khuôn mặt của Cung Âu dưới ánh mặt trời, quả thực anh tuấn đến chói mắt, cô không khỏi mỉm cười, ung dung đi đến chỗ hắn, Ừ.
Mười ngón tay đan chặt.
Cung Âu cùng cô đi xuống, hôm nay thời tiết cực kỳ tốt, mặt trời xua tan sương mù.
Có đói bụng không? Thời Tiểu Niệm hỏi Cung Âu, hai người ở trên du thuyền đều chưa từng ăn qua cái gì.
Đói!
Cung Âu nói.
Trên du thuyền có bánh mì bảo anh ăn anh lại không ăn. Thời Tiểu Niệm có chút oán trách nói, tình nguyện đói cũng không chịu ăn bánh mì.
Cung Âu thấp mắt liếc cô, thản nhiên nói, Bây giờ anh khôi phục thèm ăn như bình thường rồi, tại sao còn phải ăn những thứ rác rưởi kia.
Cái gì mà thèm ăn như bình thường? Đương nhiên là em làm. Cung Âu cúi đầu tới gần cô, môi mỏng để ở bên tai cô, cắn rằng nói, Vẫn là thức ăn em làm hợp với dạ dày anh nhất.
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía hắn, không khỏi nói, Em nhớ anh còn phê bình đồ ăn em làm.
Đó là anh miễn cưỡng nghĩ ra.
Cái gì?
Bốn năm không ăn đồ em nấu, anh con mẹ nó rất thèm rồi, sao ăn hư được? Cung Âu thấp mắt trừng cô, <Đọc nhanh nhất tại Truyện FULL chấm VN> Nếu không phải là sợ các người cảm thấy anh như vậy không thích hợp, anh sẽ khắc chế lâu sao?
Thời Tiểu Niệm nghe lời này nhất thời tức giận, lại cảm thấy không nỡ, cô nhìn Cung Âu, Sau này anh không thể quá nghe lời em.
...
Cung Âu thấp mắt nhìn chòng chọc cô.
Quên đi, vẫn là sau này em ăn nói cẩn thận một chút!, Nghĩ sẵn trong đầu rồi mới nói. Thời Tiểu Niệm nói, nắm tay hắn thật chặt.
Như vậy, Cung Âu cũng sẽ không lại vì một câu nói của cô muốn như vậy nhiều, làm nhiều việc ngốc như vậy.
Em muốn ăn nói cẩn thận trước mặt em? Cẩn thận cái này, cẩn thận cái kia chính là cho em không gian nói láo, không được! Cung Âu phủ quyết đề nghị của cô.
Thời Tiểu Niệm theo bước tiến của hắn đi về phía trước, Được rồi, sau này mặc kệ em nói gì, anh đều phải nhớ kỹ, điểm mấu chốt là em tuyệt đối không thể xa anh.
Nghe vậy, khóe môi Cung Âu câu dẫn ra vẻ độ cong đắc ý, tự tay nhéo nhéo mặt cô, trong con ngươi đen có cưng chìu, Em, người phụ nữ này càng ngày càng biết dụ anh.
Mỗi một chữ của cô đều làm cho hắn sung sướng toàn thân.
Thời Tiểu Niệm cũng cười theo, cùng hắn đi về phía trước, cách đó không xa, Phong Đức mang theo người đứng một hàng trước đoàn xe, đang lo nghĩ mà đi tới đi lui tại chỗ.
Thấy bọn họ đi tới, Phong Đức vội vã đã chạy tới, lo âu nhìn bọn họ, Thiếu gia, Tịch tiểu thư, các người cuối cùng đã về.
Phong Đức lo nghĩ cả đêm không ngủ, đầu trắng ra nhiều hơn.
Có bắt được Mona không?
Cung Âu nhìn về phía Phong Đức, sắc mặt trong nháy mắt trầm xuống, lạnh lùng hỏi.
Thiếu gia, xin lỗi, là tôi hành sự bất lực. Phong Đức nói, chân mày súc chặt, Tôi đã cho người canh chừng mấy nơi thiếu gia nói, nhưng thẳng đến hừng đông đều không nhìn thấy bóng Mona.
Xem ra cô ta đã chạy thoát. Thời Tiểu Niệm nhăn đầu lông mày, nhìn về phía Cung Âu, Cô ta chạy thoát cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu.
Cô cũng không biết Mona sẽ làm ra chuyện gì.
Nghe vậy, Cung Âu hừ lạnh một tiếng, Đụng tới Cung Âu anh, chính là chuyện xấu nhất đời này của cô ta!
Cung Âu kéo cô đi tới xe, Phong Đức đứng ở một bên vừa nghi hoặc vừa lo lắng mà nhìn bóng lưng Cung Âu, kéo áo Thời Tiểu Niệm, im lặng dùng khẩu hình miệng hỏi cô, Thiếu gia không sao chứ?
Xem tình hình thiếu gia đã biết tất cả rồi.
Thời Tiểu Niệm quay đầu lại làm động tác ‘OK’ với ông, nở nụ cười, Phong Đức vẻ mặt kinh ngạc.
Thời Tiểu Niệm cùng Cung Âu ngồi lên xe, Phong Đức theo ngồi trên chỗ kế bên tài xế, vẫn không hiểu ra sao, quay đầu dè dặt nhìn về phía mặt của Cung Âu, Thiếu gia, tiếp theo chúng ta làm gì?
Về nhà trước.
Cung Âu lạnh lùng thốt.
Dạ, thiếu gia. Phong Đức gật đầu, lấy sữa ấm và bánh ga-tô đưa xuống phía sau, Tịch tiểu thư, trước ăn một chút cho ấm bụng a!.
Ở trên du thuyền lâu như thế khẳng định đã đói.
Cảm ơn cha nuôi.
Thời Tiểu Niệm buông tay Cung Âu ra nhận lấy sữa và bánh, cười rực rỡ.
Lòng bàn tay Cung Âu trống rỗng, không khỏi có chút bất mãn, ngước mắt nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, chân mày cau lại.
Phong Đức nhìn còn tưởng rằng Cung Âu lại bất mãn cách xưng hô của Thời Tiểu Niệm với hắn, vội vã cúi đầu, vẻ mặt hèn mọn nói, Tịch tiểu thư, cô gọi tôi là Phong quản gia a!, Như vậy không thích hợp.
Nghe Phong Đức nói, Thời Tiểu Niệm sửng sốt một chút, Cha là cha nuôi của con a.
Tịch tiểu thư...
Cô ấy thích gọi thế nào thì gọi thế đó, từ khi nào đến phiên ông quản nữ nhân của tôi rồi? ánh mắt không vui của Cung Âu bắn xuyên qua Phong Đức, giống như tên bắn.
Phong Đức nhất thời ngây ngốc, ngơ ngác nhìn về phía Cung Âu.
Không phải thiếu gia rất bất mãn Thời Tiểu Niệm gọi ông là cha nuôi sao? Sao bây giờ trái lại chỉ trích ông?
Thời Tiểu Niệm quay đầu nhìn về phía Cung Âu, nhỏ giọng nói, Đừng như vậy, khách khí với cha nuôi một chút.
Hắn luôn hừng hực khí thế như vậy, cha nuôi tốt xấu gì cũng chăm sóc cô nhiều năm.
Ah. Cung Âu nặng nề lên tiếng, sau đó con ngươi đen quét về phía Phong Đức, nói từng chữ từng chữ, Cô ấy thích gọi thế nào thì gọi thế đó, từ lúc nào mời ông tới quản nữ nhân của tôi rồi?
Cung Âu nói mời rất nặng, rất khách khí.
Thời Tiểu Niệm vừa mới mở nắp uống sữa, nghe thế cô suýt chút nữa phun sữa trong miệng ra ngoài, không nói gì nhìn về phía Cung Âu.
Xảy ra chuyện gì?
Cung Âu nhìn về phía cô, vẻ mặt lẽ nào anh làm không đúng.
Thời Tiểu Niệm cười gượng, Cung đại tổng tài thật lễ phép.
Thế còn được.
Cung Âu rất tự nhiên xem lời cô nói thàng lời khen.
Thời Tiểu Niệm không nói gì, nhưng vừa nghĩ hắn hiện giờ đang giải phóng mình nghĩ gì nói đó, lại cảm thấy rất là yên tâm.
Một người quá phóng túng mình không tốt, nhưng ép mình vào chỗ chết cũng không phải chuyện tốt.
Thời Tiểu Niệm đưa chai sữa cho hắn, Anh có muốn uống không?
Cung Âu nhận chai sữa uống một ngụm, môi mỏng dính một chút chất lỏng màu trắng, lông mày của hắn trong nháy mắt vặn chặt, không vui trừng mắt về phía Phong Đức, Bây giờ ông làm việc càng ngày càng không có tâm rồi, ông đây là mang cái gì cho tôi uống thế?
Khó uống chết.
...
Trên mặt Phong Đức một chữ Mộng , cầu cứu mà nhìn về phía Thời Tiểu Niệm
Còn không dám nói cho cô biết, sợ chữa không hết làm cô thất vọng.
Kỳ thực hắn không phải ngu xuẩn, không phải đần, hắn là dở hơi.
Thời Tiểu Niệm dựa vào người hắn, ôn nhu hỏi, Trong bốn năm, anh có thấy trời sao xinh đẹp như này không?
Muốn nghe lời nói thật không?
Cung Âu lâu trứ cô hỏi.
Có.
Thời Tiểu Niệm gật đầu, duỗi tay mình ra, tách ngón tay ra, nhìn ánh sao lọt qua kẽ tay, nhìn ánh sao vô danh chói mắt trên tay cô.
Không có, em không ở đó, anh nhìn cái gì cũng không có hứng. giọng trầm thấp của Cung Âu vang lên bên tai cô, thanh âm của hắn từ tính, từng chữ từng chữ đều khắc vào xương cô.
Thời Tiểu Niệm nghe hắn nói, mắt chua xót, Vậy sau này anh đừng rời khỏi em nữa.
Em thực sự không ngại anh?
Cung Âu hỏi lại một lần nữa.
Hắn vẫn quá chú ý chuyện bị Mona đùa bỡn bốn năm.
Thời Tiểu Niệm hướng trong ngực hắn rụt một cái, thấp mắt nhìn nhẫn trên tay mình, Em hận lấy chồng a, chỉ cần anh bằng lòng cưới em, em mới không để bụng nhiều như vậy.
...
Cung Âu cúi đầu hôn cô một cái.
Thời Tiểu Niệm ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy sao, mỉm cười, Thật hy vọng du thuyền này vĩnh viễn sẽ không tới bờ.
Muốn cùng anh sống hết trên biển đời?
Cung Âu hỏi, thanh âm tràn ngập quyến luyến của cô làm cho trong mắt của hắn nhiều hơn vẻ đắc ý.
Muốn a. Thời Tiểu Niệm nghiêm túc nói, Nhưng không nhất định là trên biển, chỉ cần có thể ở cùng với anh, sống hết đời ở đâu cũng có thể.
Vậy trên giường là tốt nhất!
Cung Âu không chút nghĩ ngợi nói, lại cúi đầu ngậm môi cô một lần nữa, hôn xuống thật sâu, ngón tay thon dài chậm rãi xoa tay cô, nhẹ nhàng chạm vào nhẫn.
Gió biển thổi qua, ngọn đèn trên du thuyền có vẻ vừa yếu ớt vừa lãng mạn ở trong đại dương.
Tóc cô mơn trớn mặt hắn, Thời Tiểu Niệm nghênh hợp nụ hôn của hắn, Cung Âu dùng thảm che kín cô, đang muốn đè cô xuống, Thời Tiểu Niệm bỗng nhiên kêu A một tiếng.
...
Hứng thú của Cung Âu trong nháy mắt bị đánh rơi phân nửa.
Cung Âu, anh mau nhìn!
Thời Tiểu Niệm một tay đẩy mặt hắn ra, một tay chỉ hướng xa.
...
Cung Âu nhìn theo ngón tay cô, chỉ thấy trên mặt biển đêm khuya xuất hiện một hàng loang loáng, rất xa như là một hàng quang lãng, cực kỳ chói mắt.
Đẹp quá a! Thời Tiểu Niệm có chút kích động phủ thảm đứng lên, đi tới lan can bên cạnh nhìn tia sáng, hưng phấn đến muốn nhảy dựng lên, Cung Âu anh mau nhìn a, đẹp quá.
Sao mỗi lần em thấy vật có ánh sáng trên biển lại hưng phấn như vậy?
Cung Âu đi tới bên cạnh cô dừng lại, chuyển mắt nhìn tia sáng, lại rất nhanh mà thu hồi lại ánh mắt, thấp mắt yên lặng nhìn cô chòng chọc.
Ánh mắt của hắn chuyên chú mà thâm tình.
Thời Tiểu Niệm ngóng nhìn tia sáng xa xa, nó cuồn cuộn ở trên mặt biển hướng về bọn họ vọt tới, nhưng chậm chạp không có cách nào tiếp cận, như xa như gần.
Đẹp quá.
Thời Tiểu Niệm cảm khái nói, bỗng nhiên lại nói, Em chưa từng thấy cảnh sắc xinh đẹp như này.
Vậy sao?
Cung Âu nhìn cô hỏi.
Đúng vậy. Thời Tiểu Niệm thu hồi ánh mắt nhìn về phía Cung Âu, cong mắt lên, Bởi vì không có anh, em nhìn cái gì cũng không có màu.
Hai người đứng trên boong thuyền.
Gió thổi loạn tóc cô, lại không ảnh hưởng chút nào đến vẻ đẹp của cô.
Cung Âu đưa mắt nhìn cô, ngực như bị gõ một cái, đau nhưng thoải mái, hắn cúi đầu lại hôn lên môi cô lần nữa, Thời Tiểu Niệm ngoan ngoãn dựa sát cả người vào trong ngực hắn.
Lúc nửa đêm, du thuyền cập bờ.
Hai người cũng không xuống, Cung Âu nằm trên boong thuyền, Thời Tiểu Niệm tựa ở trong ngực hắn đang ngủ, chắc là sợ lạnh, cô vẫn gắt gao ôm hắn, vùi mặt thật sâu vào trong ngực hắn.
Cứ như vậy, ôm nhau đến hừng đông.
Hắt xì.
Thời Tiểu Niệm bắt đầu một ngày mới bằng một cái hắt xì, cô đứng trên boong thuyền nhéo nhéo mũi.
Đi thôi.
Cung Âu kiểm tra du thuyền một vòng rồi nói với Thời Tiểu Niệm, Thời Tiểu Niệm quay đầu nhìn về phía khuôn mặt của Cung Âu dưới ánh mặt trời, quả thực anh tuấn đến chói mắt, cô không khỏi mỉm cười, ung dung đi đến chỗ hắn, Ừ.
Mười ngón tay đan chặt.
Cung Âu cùng cô đi xuống, hôm nay thời tiết cực kỳ tốt, mặt trời xua tan sương mù.
Có đói bụng không? Thời Tiểu Niệm hỏi Cung Âu, hai người ở trên du thuyền đều chưa từng ăn qua cái gì.
Đói!
Cung Âu nói.
Trên du thuyền có bánh mì bảo anh ăn anh lại không ăn. Thời Tiểu Niệm có chút oán trách nói, tình nguyện đói cũng không chịu ăn bánh mì.
Cung Âu thấp mắt liếc cô, thản nhiên nói, Bây giờ anh khôi phục thèm ăn như bình thường rồi, tại sao còn phải ăn những thứ rác rưởi kia.
Cái gì mà thèm ăn như bình thường? Đương nhiên là em làm. Cung Âu cúi đầu tới gần cô, môi mỏng để ở bên tai cô, cắn rằng nói, Vẫn là thức ăn em làm hợp với dạ dày anh nhất.
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía hắn, không khỏi nói, Em nhớ anh còn phê bình đồ ăn em làm.
Đó là anh miễn cưỡng nghĩ ra.
Cái gì?
Bốn năm không ăn đồ em nấu, anh con mẹ nó rất thèm rồi, sao ăn hư được? Cung Âu thấp mắt trừng cô, <Đọc nhanh nhất tại Truyện FULL chấm VN> Nếu không phải là sợ các người cảm thấy anh như vậy không thích hợp, anh sẽ khắc chế lâu sao?
Thời Tiểu Niệm nghe lời này nhất thời tức giận, lại cảm thấy không nỡ, cô nhìn Cung Âu, Sau này anh không thể quá nghe lời em.
...
Cung Âu thấp mắt nhìn chòng chọc cô.
Quên đi, vẫn là sau này em ăn nói cẩn thận một chút!, Nghĩ sẵn trong đầu rồi mới nói. Thời Tiểu Niệm nói, nắm tay hắn thật chặt.
Như vậy, Cung Âu cũng sẽ không lại vì một câu nói của cô muốn như vậy nhiều, làm nhiều việc ngốc như vậy.
Em muốn ăn nói cẩn thận trước mặt em? Cẩn thận cái này, cẩn thận cái kia chính là cho em không gian nói láo, không được! Cung Âu phủ quyết đề nghị của cô.
Thời Tiểu Niệm theo bước tiến của hắn đi về phía trước, Được rồi, sau này mặc kệ em nói gì, anh đều phải nhớ kỹ, điểm mấu chốt là em tuyệt đối không thể xa anh.
Nghe vậy, khóe môi Cung Âu câu dẫn ra vẻ độ cong đắc ý, tự tay nhéo nhéo mặt cô, trong con ngươi đen có cưng chìu, Em, người phụ nữ này càng ngày càng biết dụ anh.
Mỗi một chữ của cô đều làm cho hắn sung sướng toàn thân.
Thời Tiểu Niệm cũng cười theo, cùng hắn đi về phía trước, cách đó không xa, Phong Đức mang theo người đứng một hàng trước đoàn xe, đang lo nghĩ mà đi tới đi lui tại chỗ.
Thấy bọn họ đi tới, Phong Đức vội vã đã chạy tới, lo âu nhìn bọn họ, Thiếu gia, Tịch tiểu thư, các người cuối cùng đã về.
Phong Đức lo nghĩ cả đêm không ngủ, đầu trắng ra nhiều hơn.
Có bắt được Mona không?
Cung Âu nhìn về phía Phong Đức, sắc mặt trong nháy mắt trầm xuống, lạnh lùng hỏi.
Thiếu gia, xin lỗi, là tôi hành sự bất lực. Phong Đức nói, chân mày súc chặt, Tôi đã cho người canh chừng mấy nơi thiếu gia nói, nhưng thẳng đến hừng đông đều không nhìn thấy bóng Mona.
Xem ra cô ta đã chạy thoát. Thời Tiểu Niệm nhăn đầu lông mày, nhìn về phía Cung Âu, Cô ta chạy thoát cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu.
Cô cũng không biết Mona sẽ làm ra chuyện gì.
Nghe vậy, Cung Âu hừ lạnh một tiếng, Đụng tới Cung Âu anh, chính là chuyện xấu nhất đời này của cô ta!
Cung Âu kéo cô đi tới xe, Phong Đức đứng ở một bên vừa nghi hoặc vừa lo lắng mà nhìn bóng lưng Cung Âu, kéo áo Thời Tiểu Niệm, im lặng dùng khẩu hình miệng hỏi cô, Thiếu gia không sao chứ?
Xem tình hình thiếu gia đã biết tất cả rồi.
Thời Tiểu Niệm quay đầu lại làm động tác ‘OK’ với ông, nở nụ cười, Phong Đức vẻ mặt kinh ngạc.
Thời Tiểu Niệm cùng Cung Âu ngồi lên xe, Phong Đức theo ngồi trên chỗ kế bên tài xế, vẫn không hiểu ra sao, quay đầu dè dặt nhìn về phía mặt của Cung Âu, Thiếu gia, tiếp theo chúng ta làm gì?
Về nhà trước.
Cung Âu lạnh lùng thốt.
Dạ, thiếu gia. Phong Đức gật đầu, lấy sữa ấm và bánh ga-tô đưa xuống phía sau, Tịch tiểu thư, trước ăn một chút cho ấm bụng a!.
Ở trên du thuyền lâu như thế khẳng định đã đói.
Cảm ơn cha nuôi.
Thời Tiểu Niệm buông tay Cung Âu ra nhận lấy sữa và bánh, cười rực rỡ.
Lòng bàn tay Cung Âu trống rỗng, không khỏi có chút bất mãn, ngước mắt nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, chân mày cau lại.
Phong Đức nhìn còn tưởng rằng Cung Âu lại bất mãn cách xưng hô của Thời Tiểu Niệm với hắn, vội vã cúi đầu, vẻ mặt hèn mọn nói, Tịch tiểu thư, cô gọi tôi là Phong quản gia a!, Như vậy không thích hợp.
Nghe Phong Đức nói, Thời Tiểu Niệm sửng sốt một chút, Cha là cha nuôi của con a.
Tịch tiểu thư...
Cô ấy thích gọi thế nào thì gọi thế đó, từ khi nào đến phiên ông quản nữ nhân của tôi rồi? ánh mắt không vui của Cung Âu bắn xuyên qua Phong Đức, giống như tên bắn.
Phong Đức nhất thời ngây ngốc, ngơ ngác nhìn về phía Cung Âu.
Không phải thiếu gia rất bất mãn Thời Tiểu Niệm gọi ông là cha nuôi sao? Sao bây giờ trái lại chỉ trích ông?
Thời Tiểu Niệm quay đầu nhìn về phía Cung Âu, nhỏ giọng nói, Đừng như vậy, khách khí với cha nuôi một chút.
Hắn luôn hừng hực khí thế như vậy, cha nuôi tốt xấu gì cũng chăm sóc cô nhiều năm.
Ah. Cung Âu nặng nề lên tiếng, sau đó con ngươi đen quét về phía Phong Đức, nói từng chữ từng chữ, Cô ấy thích gọi thế nào thì gọi thế đó, từ lúc nào mời ông tới quản nữ nhân của tôi rồi?
Cung Âu nói mời rất nặng, rất khách khí.
Thời Tiểu Niệm vừa mới mở nắp uống sữa, nghe thế cô suýt chút nữa phun sữa trong miệng ra ngoài, không nói gì nhìn về phía Cung Âu.
Xảy ra chuyện gì?
Cung Âu nhìn về phía cô, vẻ mặt lẽ nào anh làm không đúng.
Thời Tiểu Niệm cười gượng, Cung đại tổng tài thật lễ phép.
Thế còn được.
Cung Âu rất tự nhiên xem lời cô nói thàng lời khen.
Thời Tiểu Niệm không nói gì, nhưng vừa nghĩ hắn hiện giờ đang giải phóng mình nghĩ gì nói đó, lại cảm thấy rất là yên tâm.
Một người quá phóng túng mình không tốt, nhưng ép mình vào chỗ chết cũng không phải chuyện tốt.
Thời Tiểu Niệm đưa chai sữa cho hắn, Anh có muốn uống không?
Cung Âu nhận chai sữa uống một ngụm, môi mỏng dính một chút chất lỏng màu trắng, lông mày của hắn trong nháy mắt vặn chặt, không vui trừng mắt về phía Phong Đức, Bây giờ ông làm việc càng ngày càng không có tâm rồi, ông đây là mang cái gì cho tôi uống thế?
Khó uống chết.
...
Trên mặt Phong Đức một chữ Mộng , cầu cứu mà nhìn về phía Thời Tiểu Niệm
/703
|