Editor: Yuhina
Một người cầm súng đứng ở nơi đó.
Thời Địch
Thời Tiểu Niệm khiếp sợ mở to mắt, chạy về phía cô ta.
Tại sao lại như vậy.
Thời Địch nằm trên đất, máu từ ngực chảy ra đã nhuộm ướt áo bành-tô, cô ta mở to đôi mắt, lông mi run rẩy, còn sót lại một chút hơi tàn.
Thời Địch Thời Địch cô cảm thấy thế nào Thời Tiểu Niệm ngồi xổm xuống khó có thể tin mà nhìn cô ta.
Chị.
Thời Địch nhìn cô nở một nụ cười, run rẩy đưa tay lên nắm lấy Thời Tiểu Niệm.
Cô cảm thấy thế nào,để tôi đưa cô đi gặp bác sỹ. Thời Tiểu Niệm cầm lấy tay của Thời Địch, ân ân oán oán với Thời Địch nhiều năm như vậy, mà đến giờ phút này dường như hoàn toàn không còn quan trọng nữa.
Cô chỉ nhìn thấy người của Thời Địch dính đầy máu.
Đến.
Thời Địch nói chuyện, âm thanh suy yếu, máu tươi từ trong miệng chảy ra.
Thời Tiểu Niệm vội vã cúi đầu, kề sát lỗ tai bên môi của Thời Địch, tầm mắt chạm vào vết thương trên ngực của cô ta, dòng máu tươi kia khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.
Chỗ anh ấy trốn… trốn rất tốt, nhưng chỉ… chỉ đủ cho một người, vì thế nên em đi ra, đến rồi. Thời Địch run rẩy nói, Đừng… đừng nói cho anh ấy biết, em…em chết…xin…chị cứu… cứu anh ấy, nếu…không… không phải chờ chị… hắn sẽ không… không lưu… lưu lại.
Thời Tiểu Niệm nghe âm thanh vất vả của cô ta, đôi mắt ửng hồng, nghẹn ngào nói, Được, tôi đáp ứng cô.
Phía ngoài đầu trọc đi tới, nghi hoặc mà nhìn bọn họ.
Xin lỗi… chị. Thời Địch cầm lấy tay cô, máu tươi từ miệng chảy ra, Đối… chị, em… thật sự… biết… sai rồi… chị… tin em.
Thời Tiểu Niệm dùng sức mà gật đầu, Chị tin, chị tin, kỳ thực nhiều lúc em chỉ là một đứa bé kiêu căng tính khí thất thường mà thôi, chị biết, chị đều biết, hơn nữa, chị biết em cũng đủ khổ rồi.
Cô ta bị Cung Âu ném đến một quốc gia bần cùng, sống ở đó rất thảm, cô đều biết.
Nghe vậy, Thời Địch cười vui vẻ, từng giọt lệ tràn ra từ khóe mắt, Chị… chị thật tốt, bé… khi còn bé, mỗi… khi em… gặp rắc rối… chị đều…giúp em, kỳ thực chị là… người… đối xử… với… em… tốt nhất.
…
Thời Tiểu Niệm nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống gò má.
Đừng… đừng khóc… chị. Thời Địch phun ra một ngụm máu, dùng hết khí lực toàn thân cầm lấy tay của Thời Tiểu Niệm, dùng một hơi cuối cùng nói, Em… được rồi… sống đủ rồi… em… thật sự rất vui vẻ… rốt cục em cũng…làm được như… chị năm đó, chiếu… chiếu cố Thiên Sơ mù… bốn… bốn năm… nếu là… trước đây… hắn sẽ không… không cho.
Thời Tiểu Niệm đưa tay ra ôm Thời Địch vào trong lồng ngực, ôm chặt lấy.
Cảm nhận được cái ôm của Thời Tiểu Niệm, Thời Địch cười càng vui vẻ, mặt bê bết máu tựa ở trong ngực của cô, đôi mawys nhìn về phía cô, ánh mắt càng ngày càng vô hồn.
Rất… muốn… trở về thơ ấu, chị… anh ấy… chịu để em… chơi…cùng hai người…tốt rồi. Thời Địch nói xong từ từ nhắm hai mắt lại, tay vẫn siết chặy tay của Thời Tiểu Niệm từ từ rủ xuống.
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác mà ngồi quỳ chân trên đất, tay ôm chặt lấy Thời Địch, cô nhìn thấy tay của Thời Địch từ từ rủ xuống đất.
Tiểu Địch Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn khuôn mặt của Thời Địch, cô ta nhắm mắt như đang nhủ thiếp đi vậy, Tiểu Địch, tiểu Địch em tỉnh lại đi.
…
Thời Địch nằm ở trong ngực của cô… không nói gì nữa.
Chết rồi.
Thời Địch chết rồi.
Tiểu Địch, chị mang em chơi, nhất định mang theo em. Thời Tiểu Niệm ôm Thời Địch thì thào nói, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Sẽ không.
Nếu như lại trở về thời thơ ấu, các cô sẽ làm chân chính chị em tốt của nhau, nhất định làm chị em tốt.
Thời Tiểu Niệm càng ngày càng ôm chặt lấy Thời Địch, đầu trọc từ một bên đi tới, nhìn cô giơ súng lên, lạnh lùng thốt, Người bạn mà cô muốn dẫn đi là cô ta, cô ta là người của Mộ Thiên Sơ.
Thời Tiểu Niệm ngồi quỳ chân trên đất, ngẩng đầu lên nhìn về phía nòng súng của đầu trọc, lắc lắc đầu, mở miệng có chút nghẹn ngào nói, Không, người tôi muốn tìm không phải là cô ấy, nhưng cô ấy là em gái của tôi, tôi không biết tại sao cô ấy lại ở chỗ này. Ông biết tôi, hẳn phải biết tôi và em gái, Mộ Thiên Sơ có một chút ân oán đi
Dù vẫn đang thống khổ nhưng Thời Tiểu Niệm vẫn còn sót lại một tia lý trí.
Đầu trọc nửa tin nửa ngờ mà nhìn cô.
Có người dùng điện thoại di động tra xét qua loa về tư liệu cuả cô, giao cho đầu trọc xem, đầu trọc liếc mắt nhìn sau nhận lấy súng, nhìn Thời Tiểu Niệm nói, Là tự cô ta va vào nòng súng, người chúng tôi muốn tìm là Mộ Thiên Sơ, tự bản thân cô ta muốn tìm cái chết.
…
Thời Tiểu Niệm nhắm mắt lại, nước mắt không cách nào ngừng rơi.
Cô rất khó vượt qua sao đầu trọc hỏi, xem ra oán hận của chị em bọn họ cũng không nặng như trên internet viết vậy.
Bất kể nói thế nào, cô ấy cũng là em gái của tôi. Thời Tiểu Niệm nói.
Các ngươi vừa nói cái gì, cô ta có nói Mộ Thiên Sơ ở nơi nào hay không
Đầu trọc lại hỏi.
Hắn nghe không hiểu tiếng Trung Quốc.
Thời Tiểu Niệm cẩn thận đặt Thời Địch nằm trên đất, đứng lên, trên người dính máu, cô lắc đầu một cái, Không có, cô ấy chỉ nhớ lại chuyện chúng tôi khi còn bé mà thôi. Các ngươi là người Cung Âu cử đến đối phó với Mộ Thiên Sơ à
Nghe cô đề cập đến tên Cung Âu, đầu trọc cười một tiếng, Sao Cung tiên sinh có thể làm bạn với người như bọn ta được, ta chỉ biết Mộ Thiên Sơ thất thế có một phần công lao của hắn, lúc trước Mộ Thiên Sơ cũng nuốt không ít địa phương của chúng ta, hiện tại hắn thất thế, bọn ta muốn báo thù.
Cung Âu chính là Cung Âu, bất kể là lúc nào, chỉ cần hắn đồng ý, hắn nhúc nhích ngón tay là có thể khiến người ta đi vào cùng đường mạt lộ.
Hắn vì giúp cô, cô cảm động; nhưng hắn không biết, cô cũng không muốn nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Thì ra là như vậy.
Thời Tiểu Niệm gật gật đầu.
Cái này, ta lấy làm xấu hổ... Đầu trọc dùng súng chỉ chỉ Thời Địch trên đất hướng về phía Thời Tiểu Niệm nói.
Thời Tiểu Niệm lắc lắc đầu, cô thế đơn sức bạc, muốn truy cứu cũng không truy cứu được.
Mấy người hướng đầu trọc chạy đến, nhỏ giọng nói, Không tìm được người, gián điệp cũng chỉ nhìn thấy người phụ nữ này ra vào quán cà phê, có vẻ như chưa thấy Mộ Thiên Sơ.
Lẽ nào Mộ Thiên Sơ thật sự không tới đầu trọc nghi ngờ.
Thời Tiểu Niệm thấy thế, chậm rãi xoay người, tiếp tục đi vào, cảm xúc cực kỳ nặng nề.
Trong một căn phòng nào đó, một đôi tình lữ trẻ tuổi đang ôm nay, núp ở bên trong góc, người đàn ông ôm chặt lấy người phụ nữ, đưa lưng mình quay về phía nòng súng.
tôi tới tìm bạn của tôi.
Thời Tiểu Niệm cất giọng nói, đi lên trước nhìn về phía bọn họ, Sallỵ, David, bạn của tôi, vị tiên sinh kia chịu để chúng ta đi rồi.
Đôi tình nhân ngơ ngác nhìn Thời Tiểu Niệm, không quá hồ đồ, đứng lên theo Thời Tiểu Niệm rời đi.
Cuối cùng, thời Tiểu Niệm chỉ mang theo một đôi tình nhân xa lạ rời khỏi quán cà phê.
Cô vào một cửa tiệm ở chếch đối diện quán cà phê ngồi xuống chờ, đơi đến buổi tối, vẫn đợi được cho đến khi những người kia rời đi, Thời Tiểu Niệm đứng trước cửa kính nhìn, không nhìn thấy bọn họ mang Mộ Thiên Sơ đi.
Như Thời Địch từng nói, cô ấy giấu Mộ Thiên Sơ ở vị trí ẩn thân tốt nhất.
---------------------------------
Quốc Nội.
Đêm khuya.
Đế quốc pháo đài hoàn toàn yên tĩnh, ánh trăng chiếu xuống cửa sổ sát đất, chiếu vào phòng ngủ lớn, trong phòng ánh đèn vẫn đang sáng tỏ.
Trên giường ngủ cực lớn, dưới chiếc chăn màu xám, một người đàn ông anh tuấn đang nằm ngủ ở trên giường, trên trán tràn đầy mồ hôi, hai mắt đóng chặt, nhưng con ngươi dưới mí mắt vẫn đang nhích tới nhích lui, ngủ được vô cùng không yên ổn.
Trên đất mấy sợi xích sắt kéo dài.
So với cánh tay của hắn thì còn to hơn, xích hắn… lồng giam vây ham hắn ở đây.
Ti vi trên tường đang chiếu từng video một, Thời Tiểu Niệm đi Italy, đuổi tới tang lễ của cha, sau đó chủ trì tang lễ của mẹ.
Thả hắn ra ngoài.
Hắn muốn gặp Thời Tiểu Niệm, hắn muốn gặp Thời Tiểu Niệm
Hắn dùng sức mà đạp song sắt, điên cuồng mà hét lên, xích sắt khóa bên hông của hắn, khiến cho eo hắn máu thịt be bét.
Cung Âu, đến khi nào anh thờ ơ không quan tâm tới những tin tức này của Thời Tiểu Niệm, đến lúc đó anh mới trị hết bệnh. Mona từ ngoài lồng giam nói.
Tôi con mẹ nó không trị, tôi muốn thấy Thời Tiểu Niệm, hiện tại tôi muốn thấy Thời Tiểu Niệm
Hắn hận không thể lao ra xé nát mặt Mona.
Là do chính anh muốn trị bệnh, nhưng nếu anh không phối hợp trị bệnh, thì anh không thể chữa khỏi bệnh này được. Mona ôm cánh tay nhìn hắn.
Hai mắt của hắn dữ tợn trừng cô ta, khàn cả giọng mà rống lên, Thả tôi ra ngoài, tôi muốn thấy Thời Tiểu Niệm
Hắn muốn nhìn thấy cô
Cha mẹ của cô đều chết hết, nhất định cô sẽ rất khó chịu, còn phải ở bên người người đàn ông kia- Mộ Thiên Sơ, hắn tuyệt đối không cho phép
Hắn muốn Thời Tiểu Niệm, hắn muốn Thời Tiểu Niệm
Bỏ xuống tâm tư, bộ dáng này bây giờ của anh, đi tới thì có ích lợi gì, anh có thể giúp được Thời Tiểu Niệm cái gì, anh cho rằng cô ta thật sự sẽ thích một kẻ có bệnh thần kinh hay nổi cơn điên sao Mona cười lạnh kích thích hắn, Đừng có mà nằm mơ, vào lúc này, Mộ Thiên Sơ bồi tiếp Thời Tiểu Niệm, e rằng đã lên giường vô số lần.
Thả tôi ra ngoài để tôi ra ngoài
Hắn nhằm về phía trước, một cước tàn nhẫn mà đạp song sắt.
Trong lồng giam, ánh đèn lập lòe, khiến cho hắn càng thêm táo bạo điên cuồng, hắn liều mạng mà giựt bỏ xích sắt, nhìn ti vi trên tường chiếu hình Thời Tiểu Niệm, thoắt ẩn thoắt hiện.
Mồ hôi từ trên trán của hắn chảy xuống, ướt cả đôi mắt của hắn.
Bỗng nhiên, ánh đèn tối sầm lại.
Không nhìn thấy được cái gì.
Không nhìn thấy lồng giam.
Cũng không nhìn thấy Thời Tiểu Niệm.
Thả tôi ra ngoài
Cung Âu đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, đôi mắt trừng về phía trước, ánh mắt hung ác, vẻ mặt dữ tợn, mồ hôi chảy xuống đôi mắt của hắn, khiến cho tầm mắt của hắn trở nên mơ hồ.
Ác mộng.
Cung Âu đưa tay lau mặt một cái, ngồi ở trên giường há miệng lớn mà thở gấp.
Gần đây hắn luôn mơ tới giai đoạn trị liệu ban đầu, mơ tới cái loại dày vò khi muốn Thời Tiểu Niệm mà không được, lẽ nào hắn cách ngày trở lại không xa
Mona, bản lãnh của cô đúng là vẫn không ra gì.
Hắn bất quá mới ngừng một lượt thuốc mà thôi, thì mơ hồ bệnh đã có dấu hiệu tái phát rồi.
Trị liệu, bốn năm của hắn, vậy mà thời gian tái phát lại ngắn ngủi như vậy sao
Cung Âu vùi ngón tay vào đầu, tóc ngắn đã ướt cả, chết tiệt.
Hắn vén chăn lên xuống giường, chuẩn bị đi tắm, tiếng gõ cửa bỗng nhiên truyền đến, lông mày của Cung Âu nhíu lại, đi tới cửa kéo cửa phòng ra.
Một người hầu với vẻ mặt lo lắng đứng ở cửa.
Ngươi có biết mấy giờ rồi hay không.
Cung Âu lạnh lùng nhìn về phía người hầu, sau nửa đêm lại tới quấy rầy hắn, điên rồi sao
Thiếu gia, Phong quản gia gọi điện thoại về, nói Tịch tiểu thư có khả năng xảy ra vấn đề rồi. Phong Đức nhìn hắn nói.
…
Cung Âu đứng ở nơi đó, ngón tay lập tức sờ về phía tay áo của mình, hắn đang mặc áo ngủ, không có cúc tay áo.
Sắc mặt của hắn căng thẳng, lạnh lùng mở miệng, Nói nhăng nói cuội gì đó.
Làm sao cô có khả năng xảy ra chuyện được.
Bốn năm trước cha mẹ của cô đều mất mà cô không xảy ra chuyện gì, vậy sao bây giờ còn có thể xảy ra chuyện.
Một người cầm súng đứng ở nơi đó.
Thời Địch
Thời Tiểu Niệm khiếp sợ mở to mắt, chạy về phía cô ta.
Tại sao lại như vậy.
Thời Địch nằm trên đất, máu từ ngực chảy ra đã nhuộm ướt áo bành-tô, cô ta mở to đôi mắt, lông mi run rẩy, còn sót lại một chút hơi tàn.
Thời Địch Thời Địch cô cảm thấy thế nào Thời Tiểu Niệm ngồi xổm xuống khó có thể tin mà nhìn cô ta.
Chị.
Thời Địch nhìn cô nở một nụ cười, run rẩy đưa tay lên nắm lấy Thời Tiểu Niệm.
Cô cảm thấy thế nào,để tôi đưa cô đi gặp bác sỹ. Thời Tiểu Niệm cầm lấy tay của Thời Địch, ân ân oán oán với Thời Địch nhiều năm như vậy, mà đến giờ phút này dường như hoàn toàn không còn quan trọng nữa.
Cô chỉ nhìn thấy người của Thời Địch dính đầy máu.
Đến.
Thời Địch nói chuyện, âm thanh suy yếu, máu tươi từ trong miệng chảy ra.
Thời Tiểu Niệm vội vã cúi đầu, kề sát lỗ tai bên môi của Thời Địch, tầm mắt chạm vào vết thương trên ngực của cô ta, dòng máu tươi kia khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.
Chỗ anh ấy trốn… trốn rất tốt, nhưng chỉ… chỉ đủ cho một người, vì thế nên em đi ra, đến rồi. Thời Địch run rẩy nói, Đừng… đừng nói cho anh ấy biết, em…em chết…xin…chị cứu… cứu anh ấy, nếu…không… không phải chờ chị… hắn sẽ không… không lưu… lưu lại.
Thời Tiểu Niệm nghe âm thanh vất vả của cô ta, đôi mắt ửng hồng, nghẹn ngào nói, Được, tôi đáp ứng cô.
Phía ngoài đầu trọc đi tới, nghi hoặc mà nhìn bọn họ.
Xin lỗi… chị. Thời Địch cầm lấy tay cô, máu tươi từ miệng chảy ra, Đối… chị, em… thật sự… biết… sai rồi… chị… tin em.
Thời Tiểu Niệm dùng sức mà gật đầu, Chị tin, chị tin, kỳ thực nhiều lúc em chỉ là một đứa bé kiêu căng tính khí thất thường mà thôi, chị biết, chị đều biết, hơn nữa, chị biết em cũng đủ khổ rồi.
Cô ta bị Cung Âu ném đến một quốc gia bần cùng, sống ở đó rất thảm, cô đều biết.
Nghe vậy, Thời Địch cười vui vẻ, từng giọt lệ tràn ra từ khóe mắt, Chị… chị thật tốt, bé… khi còn bé, mỗi… khi em… gặp rắc rối… chị đều…giúp em, kỳ thực chị là… người… đối xử… với… em… tốt nhất.
…
Thời Tiểu Niệm nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống gò má.
Đừng… đừng khóc… chị. Thời Địch phun ra một ngụm máu, dùng hết khí lực toàn thân cầm lấy tay của Thời Tiểu Niệm, dùng một hơi cuối cùng nói, Em… được rồi… sống đủ rồi… em… thật sự rất vui vẻ… rốt cục em cũng…làm được như… chị năm đó, chiếu… chiếu cố Thiên Sơ mù… bốn… bốn năm… nếu là… trước đây… hắn sẽ không… không cho.
Thời Tiểu Niệm đưa tay ra ôm Thời Địch vào trong lồng ngực, ôm chặt lấy.
Cảm nhận được cái ôm của Thời Tiểu Niệm, Thời Địch cười càng vui vẻ, mặt bê bết máu tựa ở trong ngực của cô, đôi mawys nhìn về phía cô, ánh mắt càng ngày càng vô hồn.
Rất… muốn… trở về thơ ấu, chị… anh ấy… chịu để em… chơi…cùng hai người…tốt rồi. Thời Địch nói xong từ từ nhắm hai mắt lại, tay vẫn siết chặy tay của Thời Tiểu Niệm từ từ rủ xuống.
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác mà ngồi quỳ chân trên đất, tay ôm chặt lấy Thời Địch, cô nhìn thấy tay của Thời Địch từ từ rủ xuống đất.
Tiểu Địch Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn khuôn mặt của Thời Địch, cô ta nhắm mắt như đang nhủ thiếp đi vậy, Tiểu Địch, tiểu Địch em tỉnh lại đi.
…
Thời Địch nằm ở trong ngực của cô… không nói gì nữa.
Chết rồi.
Thời Địch chết rồi.
Tiểu Địch, chị mang em chơi, nhất định mang theo em. Thời Tiểu Niệm ôm Thời Địch thì thào nói, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Sẽ không.
Nếu như lại trở về thời thơ ấu, các cô sẽ làm chân chính chị em tốt của nhau, nhất định làm chị em tốt.
Thời Tiểu Niệm càng ngày càng ôm chặt lấy Thời Địch, đầu trọc từ một bên đi tới, nhìn cô giơ súng lên, lạnh lùng thốt, Người bạn mà cô muốn dẫn đi là cô ta, cô ta là người của Mộ Thiên Sơ.
Thời Tiểu Niệm ngồi quỳ chân trên đất, ngẩng đầu lên nhìn về phía nòng súng của đầu trọc, lắc lắc đầu, mở miệng có chút nghẹn ngào nói, Không, người tôi muốn tìm không phải là cô ấy, nhưng cô ấy là em gái của tôi, tôi không biết tại sao cô ấy lại ở chỗ này. Ông biết tôi, hẳn phải biết tôi và em gái, Mộ Thiên Sơ có một chút ân oán đi
Dù vẫn đang thống khổ nhưng Thời Tiểu Niệm vẫn còn sót lại một tia lý trí.
Đầu trọc nửa tin nửa ngờ mà nhìn cô.
Có người dùng điện thoại di động tra xét qua loa về tư liệu cuả cô, giao cho đầu trọc xem, đầu trọc liếc mắt nhìn sau nhận lấy súng, nhìn Thời Tiểu Niệm nói, Là tự cô ta va vào nòng súng, người chúng tôi muốn tìm là Mộ Thiên Sơ, tự bản thân cô ta muốn tìm cái chết.
…
Thời Tiểu Niệm nhắm mắt lại, nước mắt không cách nào ngừng rơi.
Cô rất khó vượt qua sao đầu trọc hỏi, xem ra oán hận của chị em bọn họ cũng không nặng như trên internet viết vậy.
Bất kể nói thế nào, cô ấy cũng là em gái của tôi. Thời Tiểu Niệm nói.
Các ngươi vừa nói cái gì, cô ta có nói Mộ Thiên Sơ ở nơi nào hay không
Đầu trọc lại hỏi.
Hắn nghe không hiểu tiếng Trung Quốc.
Thời Tiểu Niệm cẩn thận đặt Thời Địch nằm trên đất, đứng lên, trên người dính máu, cô lắc đầu một cái, Không có, cô ấy chỉ nhớ lại chuyện chúng tôi khi còn bé mà thôi. Các ngươi là người Cung Âu cử đến đối phó với Mộ Thiên Sơ à
Nghe cô đề cập đến tên Cung Âu, đầu trọc cười một tiếng, Sao Cung tiên sinh có thể làm bạn với người như bọn ta được, ta chỉ biết Mộ Thiên Sơ thất thế có một phần công lao của hắn, lúc trước Mộ Thiên Sơ cũng nuốt không ít địa phương của chúng ta, hiện tại hắn thất thế, bọn ta muốn báo thù.
Cung Âu chính là Cung Âu, bất kể là lúc nào, chỉ cần hắn đồng ý, hắn nhúc nhích ngón tay là có thể khiến người ta đi vào cùng đường mạt lộ.
Hắn vì giúp cô, cô cảm động; nhưng hắn không biết, cô cũng không muốn nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Thì ra là như vậy.
Thời Tiểu Niệm gật gật đầu.
Cái này, ta lấy làm xấu hổ... Đầu trọc dùng súng chỉ chỉ Thời Địch trên đất hướng về phía Thời Tiểu Niệm nói.
Thời Tiểu Niệm lắc lắc đầu, cô thế đơn sức bạc, muốn truy cứu cũng không truy cứu được.
Mấy người hướng đầu trọc chạy đến, nhỏ giọng nói, Không tìm được người, gián điệp cũng chỉ nhìn thấy người phụ nữ này ra vào quán cà phê, có vẻ như chưa thấy Mộ Thiên Sơ.
Lẽ nào Mộ Thiên Sơ thật sự không tới đầu trọc nghi ngờ.
Thời Tiểu Niệm thấy thế, chậm rãi xoay người, tiếp tục đi vào, cảm xúc cực kỳ nặng nề.
Trong một căn phòng nào đó, một đôi tình lữ trẻ tuổi đang ôm nay, núp ở bên trong góc, người đàn ông ôm chặt lấy người phụ nữ, đưa lưng mình quay về phía nòng súng.
tôi tới tìm bạn của tôi.
Thời Tiểu Niệm cất giọng nói, đi lên trước nhìn về phía bọn họ, Sallỵ, David, bạn của tôi, vị tiên sinh kia chịu để chúng ta đi rồi.
Đôi tình nhân ngơ ngác nhìn Thời Tiểu Niệm, không quá hồ đồ, đứng lên theo Thời Tiểu Niệm rời đi.
Cuối cùng, thời Tiểu Niệm chỉ mang theo một đôi tình nhân xa lạ rời khỏi quán cà phê.
Cô vào một cửa tiệm ở chếch đối diện quán cà phê ngồi xuống chờ, đơi đến buổi tối, vẫn đợi được cho đến khi những người kia rời đi, Thời Tiểu Niệm đứng trước cửa kính nhìn, không nhìn thấy bọn họ mang Mộ Thiên Sơ đi.
Như Thời Địch từng nói, cô ấy giấu Mộ Thiên Sơ ở vị trí ẩn thân tốt nhất.
---------------------------------
Quốc Nội.
Đêm khuya.
Đế quốc pháo đài hoàn toàn yên tĩnh, ánh trăng chiếu xuống cửa sổ sát đất, chiếu vào phòng ngủ lớn, trong phòng ánh đèn vẫn đang sáng tỏ.
Trên giường ngủ cực lớn, dưới chiếc chăn màu xám, một người đàn ông anh tuấn đang nằm ngủ ở trên giường, trên trán tràn đầy mồ hôi, hai mắt đóng chặt, nhưng con ngươi dưới mí mắt vẫn đang nhích tới nhích lui, ngủ được vô cùng không yên ổn.
Trên đất mấy sợi xích sắt kéo dài.
So với cánh tay của hắn thì còn to hơn, xích hắn… lồng giam vây ham hắn ở đây.
Ti vi trên tường đang chiếu từng video một, Thời Tiểu Niệm đi Italy, đuổi tới tang lễ của cha, sau đó chủ trì tang lễ của mẹ.
Thả hắn ra ngoài.
Hắn muốn gặp Thời Tiểu Niệm, hắn muốn gặp Thời Tiểu Niệm
Hắn dùng sức mà đạp song sắt, điên cuồng mà hét lên, xích sắt khóa bên hông của hắn, khiến cho eo hắn máu thịt be bét.
Cung Âu, đến khi nào anh thờ ơ không quan tâm tới những tin tức này của Thời Tiểu Niệm, đến lúc đó anh mới trị hết bệnh. Mona từ ngoài lồng giam nói.
Tôi con mẹ nó không trị, tôi muốn thấy Thời Tiểu Niệm, hiện tại tôi muốn thấy Thời Tiểu Niệm
Hắn hận không thể lao ra xé nát mặt Mona.
Là do chính anh muốn trị bệnh, nhưng nếu anh không phối hợp trị bệnh, thì anh không thể chữa khỏi bệnh này được. Mona ôm cánh tay nhìn hắn.
Hai mắt của hắn dữ tợn trừng cô ta, khàn cả giọng mà rống lên, Thả tôi ra ngoài, tôi muốn thấy Thời Tiểu Niệm
Hắn muốn nhìn thấy cô
Cha mẹ của cô đều chết hết, nhất định cô sẽ rất khó chịu, còn phải ở bên người người đàn ông kia- Mộ Thiên Sơ, hắn tuyệt đối không cho phép
Hắn muốn Thời Tiểu Niệm, hắn muốn Thời Tiểu Niệm
Bỏ xuống tâm tư, bộ dáng này bây giờ của anh, đi tới thì có ích lợi gì, anh có thể giúp được Thời Tiểu Niệm cái gì, anh cho rằng cô ta thật sự sẽ thích một kẻ có bệnh thần kinh hay nổi cơn điên sao Mona cười lạnh kích thích hắn, Đừng có mà nằm mơ, vào lúc này, Mộ Thiên Sơ bồi tiếp Thời Tiểu Niệm, e rằng đã lên giường vô số lần.
Thả tôi ra ngoài để tôi ra ngoài
Hắn nhằm về phía trước, một cước tàn nhẫn mà đạp song sắt.
Trong lồng giam, ánh đèn lập lòe, khiến cho hắn càng thêm táo bạo điên cuồng, hắn liều mạng mà giựt bỏ xích sắt, nhìn ti vi trên tường chiếu hình Thời Tiểu Niệm, thoắt ẩn thoắt hiện.
Mồ hôi từ trên trán của hắn chảy xuống, ướt cả đôi mắt của hắn.
Bỗng nhiên, ánh đèn tối sầm lại.
Không nhìn thấy được cái gì.
Không nhìn thấy lồng giam.
Cũng không nhìn thấy Thời Tiểu Niệm.
Thả tôi ra ngoài
Cung Âu đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, đôi mắt trừng về phía trước, ánh mắt hung ác, vẻ mặt dữ tợn, mồ hôi chảy xuống đôi mắt của hắn, khiến cho tầm mắt của hắn trở nên mơ hồ.
Ác mộng.
Cung Âu đưa tay lau mặt một cái, ngồi ở trên giường há miệng lớn mà thở gấp.
Gần đây hắn luôn mơ tới giai đoạn trị liệu ban đầu, mơ tới cái loại dày vò khi muốn Thời Tiểu Niệm mà không được, lẽ nào hắn cách ngày trở lại không xa
Mona, bản lãnh của cô đúng là vẫn không ra gì.
Hắn bất quá mới ngừng một lượt thuốc mà thôi, thì mơ hồ bệnh đã có dấu hiệu tái phát rồi.
Trị liệu, bốn năm của hắn, vậy mà thời gian tái phát lại ngắn ngủi như vậy sao
Cung Âu vùi ngón tay vào đầu, tóc ngắn đã ướt cả, chết tiệt.
Hắn vén chăn lên xuống giường, chuẩn bị đi tắm, tiếng gõ cửa bỗng nhiên truyền đến, lông mày của Cung Âu nhíu lại, đi tới cửa kéo cửa phòng ra.
Một người hầu với vẻ mặt lo lắng đứng ở cửa.
Ngươi có biết mấy giờ rồi hay không.
Cung Âu lạnh lùng nhìn về phía người hầu, sau nửa đêm lại tới quấy rầy hắn, điên rồi sao
Thiếu gia, Phong quản gia gọi điện thoại về, nói Tịch tiểu thư có khả năng xảy ra vấn đề rồi. Phong Đức nhìn hắn nói.
…
Cung Âu đứng ở nơi đó, ngón tay lập tức sờ về phía tay áo của mình, hắn đang mặc áo ngủ, không có cúc tay áo.
Sắc mặt của hắn căng thẳng, lạnh lùng mở miệng, Nói nhăng nói cuội gì đó.
Làm sao cô có khả năng xảy ra chuyện được.
Bốn năm trước cha mẹ của cô đều mất mà cô không xảy ra chuyện gì, vậy sao bây giờ còn có thể xảy ra chuyện.
/703
|