Editor: shinoki
Bất kể là trước kia hay là bây giờ, hắn đều thần phục cô trong tay.
...
Cung Âu trợn mắt nhìn cô một cái, trầm mặt quan sát khắp nơi, xác định không có bất kỳ thứ gì có thể để cho Thời Tiểu Niệm đứng cao hơn, hắn nhíu mày, khom người xuống trước mặt Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm nhìn hắn, cau mày, Cao như vậy em không đứng lên được.
Hắn có hiểu ngồi xuống là thế nào không?
Ai bảo em đứng! Cung Âu liếc cô một cái, Anh cõng em là xong.
... Nga.
Thời Tiểu Niệm hiểu ý hắn, sờ mũi một cái, leo lên lưng hắn, Chấm cọ vào màu đỏ cho em.
Cung Âu nhúng cây cọ vẽ vào thuốc màu rồi đưa cho cô, hai tay ôm lấy hai chân cô nâng lên, ngón tay cách quần để ở bắp đùi của cô.
Thời Tiểu Niệm có chút không được tự nhiên giật giật người.
Đừng động, chuyên tâm vẽ.
Cung Âu lạnh giọng mắng cô.
Nga.
Không biết có phải do bị bệnh không, Thời Tiểu Niệm cảm giác mặt mình hơi nóng lên, cô quàng một tay vào cổ Cung Âu, một tay giơ cao cọ vẽ lên tường.
Cung Âu nâng cao cô, để cô vẽ thuận tay hơn.
Khụ khụ.
Thời Tiểu Niệm vừa vẽ vừa ho, cô kiên trì vẽ.
Cung Âu cõng cô, ngước mắt nhìn cô, sắc mặt Thời Tiểu Niệm càng ngày càng kém, môi tái nhợt đến không có một chút huyết sắc, mí mắt rũ xuống, nhìn ra được là đang mạnh mẽ chống đỡ.
Cung Âu càng nhíu chặt mày.
Em làm được không?
Cung Âu hỏi.
Không sao. Thời Tiểu Niệm khí hư nói, tiếp tục vẽ, một tay cô quàng qua cô hắn, bỗng nhiên thật thấp than thở một câu, Cung Âu, em thích được anh cõng.
Cô thật sự thích cảm giác này.
...
Cung Âu đứng trước tường, ngực rung một cái, tròng mắt đen chợt lóe lên tâm tình rồi biến mất, Có phải em thật sự rất thích Cung Âu trước kia không?
Ngô?
Thời Tiểu Niệm vẽ, thanh âm của hắn đè thấp, cô không nghe rõ.
Nếu để Cung Âu trước kia trở lại, em sẽ vui vẻ hơn bây giờ sao? Cung Âu hỏi, giọng trầm thấp.
Sự chú ý của Thời Tiểu Niệm đều đặt lên bức vẽ, nghe vậy, cô không suy nghĩ nhiều nói, Có lẽ vậy.
Tại sao em không thích anh?
Cung Âu hỏi tiếp.
Thời Tiểu Niệm vẽ con diều, nghe vậy, động tác của cô ngừng lại, suy yếu nói, Em không có không thích anh, em chỉ không thể tiếp nhận anh biến hóa. Sang trái một chút.
...
Cung Âu sang trái một bước.
Thời Tiểu Niệm tiếp tục vẽ, vẽ tranh đã hao sạch khí lực của cô, khiến cô nói chuyện tỏ ra càng uể oải, Cung Âu, bốn năm qua, em trải qua rất nhiều chuyện, lúc cha mẹ em qua đời, em nhớ anh, lúc cặp sinh đôi đều bị cha mẹ anh mang đi, em nhớ anh, có lúc em đã nghĩ đến ầm ĩ một trận với cha mẹ anh, liều mạng lấy lại cặp sinh đôi.
...
Nhưng em nghĩ không được, là cha mẹ anh, anh không có ở đây, sao em có thể làm bọn họ thêm khó chịu, bọn họ muốn cặp sinh đôi thì để bọn họ mang đi đi. Thanh âm của Thời Tiểu Niệm nhẹ như gió, yếu không có một chút sức lực, Nhưng em thật sự rất khổ, em luôn là cái gì cũng không có.
...
Cung Âu cõng cô, tròng mắt đen càng ngày càng chìm, dần dần rũ mắt xuống.
Em trải qua càng nhiều chuyện, lại càng nhớ anh. Thời Tiểu Niệm vừa vẽ vừa nói, Bộ dáng của anh, giọng nói của anh, tính cách của anh đều khắc sâu trong đầu em bốn năm, Anh đột nhiên khỏi bệnh trở lại, khụ khụ, em liền rối.
...
Cung Âu yên lặng, sắc mặt ngưng trọng, lẳng lặng nghe thanh âm yếu ớt của cô.
Em không ghét anh bây giờ, Cung Âu, nhưng anh biết không, em yêu bộ dáng kia của anh đã nhiều năm, em vốn phải chuẩn bị yêu đến lúc em chết mới dừng. Thời Tiểu Niệm vẽ từng nét, lại ho chừng mấy tiếng, chậm lại rất lâu mới tiếp tục nói, Nhưng anh trở lại như vậy, giống như biến thành một người khác.
...
Cung Âu, cho em một chút thời gian được không? Thời Tiểu Niệm nhẹ giọng nói, Cho em thời gian, có lẽ em có thể làm tốt.
Có lẽ cô có thể yêu tính cách hoàn toàn khác trước kia này, có lẽ cô có thể sống theo ý của hắn, làm một phu nhân nhà giàu không quấy nhiễu, dây dưa hắn, ngoan ngoãn ở nhà.
Nếu em không làm được thì sao?
Cung Âu hỏi, giọng không lạnh lùng như vừa nãy.
Em... Thời Tiểu Niệm cứng họng.
Em vừa mới bắt đầu liền coi anh là một người khác, em là thật yêu anh, vậy em thay lòng hay không thay thay lòng? Cung Âu hỏi.
...
Thời Tiểu Niệm không nói ra lời, cô giống như lại bị quấn vào vòng luẩn quẩn, nghĩ đến đau đầu.
Chuông báo thức đặt trong điện thoại vang lên, Thời Tiểu Niệm vẽ xong nét cuối cùng, trên tường màu sắc sặc sỡ, vô cùng xinh đẹp, màu sắc hợp lại hài hoà, vui tươi.
Cô thở phào nhẹ nhõm, hoàn thành đúng hạn.
Hít xong một ngụm khí, Thời Tiểu Niệm hoàn toàn không còn khí lực, ngón tay buông lỏng một chút, bút vẽ rơi xuống đất, cô nhoài người trên lưng Cung Âu, hít thở yếu ớt.
Cung Âu nghe nhịp thở của cô không đúng lắm, không kiềm được cau mày, Em sao vậy?
Vẽ xong rồi, em đã hoàn thành. Thời Tiểu Niệm nằm trên lưng hắn miễn cưỡng cười một tiếng, Trở về xe, em khát.
Em khát tại sao không nói sớm?
Thanh âm của Cung Âu đột nhiên lạnh, cô rõ ràng là cứng rắn chống đỡ vẽ hai giờ vẽ, Cung Âu cõng cô đi.
Trên đường trở về, có một nhà ba người từ đối diện đi tới, cặp vợ chồng trẻ tuổi đẩy xe lăn, một cô bé chừng sáu tuổi ngồi trên xe lăn, mặc quần áo dầy, tay nắm mũ trên đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng đáng yêu, liên tục cười, nhưng sắc mặt tái nhợt, so với Thời Tiểu Niệm bết bát hơn.
Nhìn dáng vẻ bọn họ giống như là người ở đây.
Mà xung quanh đây cũng chỉ có căn lầu, chủ nhân trở lại.
Thời Tiểu Niệm có chút khẩn trương ôm cổ Cung Âu, mặt đôi vợ chồng trẻ tuổi đầy ngạc nhìn bọn họ, cô bé ngồi xe lăn chỉ vào Thời Tiểu Niệm, ngọt ngào hỏi, Dì cũng bị bệnh sao?
...
Thời Tiểu Niệm hướng cô bé mỉm cười, Cung Âu liền cõng cô đi về phía trước.
Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Cung Âu cõng cô cầm điện thoại, Thời Tiểu Niệm nằm trên lưng hắn, nghe thanh âm của Phong Đức từ bên trong truyền tới, Thiếu gia, tôi đã điều tra căn lầu các người ở, đó chỉ là một căn nhà của người bình thường, không có gì đặc biệt. Chỗ đặc biệt duy nhất có thể chính là con gái bọn họ mắc bệnh ung thư máu, không còn nhiều thời gian.
...
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm ngẩn người một chút.
Biết rồi. Cung Âu cúp điện thoại muốn đi, Thời Tiểu Niệm suy yếu nói, Em nhìn thêm chút nữa.
Cung Âu dừng bước lại, cõng cô quay đầu, Thời Tiểu Niệm nằm trên lưng hắn, từ từ ngẩng đầu lên, ngẩng mặt lên nhìn.
Hai vợ chồng kia đẩy con gái tới trước bức tường phía nam, thấy trên tường chi chít màu sắc, cô bé vui vẻ kêu, Oa, thật là đẹp a, cầu vồng ư, con có nhà cầu vồng rồi, thật là giỏi a!
Nói xong, mũ trên đầu cô bé rơi xuống, lộ ra một cái đầu trọc nhỏ.
Thời Tiểu Niệm nhìn cô bé, tim co rút nhanh, giống như bị thứ gì bóp.
Cặp vợ chồng trẻ thấy con gái mình cao hứng, cũng đã biết là bọn họ vẽ, xoay người lại hướng Thời Tiểu Niệm và Cung Âu ở xa lạy một cái.
...
Thời Tiểu Niệm cảm giác khó chịu.
Chúng ta đi.
Cung Âu trầm thấp nói, cõng Thời Tiểu Niệm rời đi, xa xa vẫn truyền tới tiếng cười như chuông bạc của cô bé.
Tại sao tên bắt cóc muốn làm vậy? thanh âm của Thời Tiểu Niệm rất nhẹ.
Có thể hắn là một tên bắt cóc có lòng thương người.
Cung Âu giễu cợt nói.
...
Có lòng thương người, có lòng thương người sẽ không bắt cóc cặp sinh đôi.
Nhưng Thời Tiểu Niệm loáng thoáng hiểu, lần này bọn họ đụng phải là tên bắt cóc không đi đường thường.
Thời Tiểu Niệm được Cung Âu ôm vào xe, tên bắt cóc vẫn chưa gọi lại, cô lấy bình giữ nhiệt, liên tục vẽ hai giờ, thân thể vốn hư nhược càng kém hơn, tay cô đã có chút run.
Cô vừa mới cầm bình lên liền rớt xuống.
Cung Âu từ bên kia xe ngồi vào, lanh tay lẹ mắt bắt lại bình nước, tròng mắt đen nhìn cô một cái, mở nắp, đưa đến bên miệng cô.
Thời Tiểu Niệm tựa vào chỗ ngồi, muốn ngẩng mặt lên uống, nhưng ngay cả khí lực cử động cũng bị mất.
Nhưng cô thật khát.
Thời Tiểu Niệm mím môi, dùng hết khí lực muốn uống nước, nhưng không làm được, cô nhục chí ngồi ở chỗ đó, đầu choáng váng đến sự vật trước mắt cũng nhuộm một tầng mơ hồ, nhìn cũng không rõ.
Phiền anh, chấm một chút nước lên môi em được không?
Thời Tiểu Niệm uể oải nói, môi cô giống như sắp bị thiêu cháy vậy.
Em còn chịu được không?
Cung Âu hỏi, giọng trầm thấp.
Chịu được, chưa thấy cặp sinh đôi trước kia, em sẽ không ngã xuống. Thời Tiểu Niệm suy yếu nói.
Con ngươi Cung Âu chuyển vòng, tìm bông gòn bốn phía, trên xe này không có bông gòn, ngay cả khăn giấy cũng không có, hắn nhìn về phía môi của cô, đã có chút tróc da.
Cô ngồi ở chỗ đó, bộ dáng hấp hối, một giây kế tiếp cô bất tỉnh hắn cũng không thấy kỳ quái.
...
Thật là khát.
Thời Tiểu Niệm giật giật môi, mí mắt rũ xuống từng chút một.
Tại sao tên bắt cóc còn chưa gọi tới chứ, cô cũng vẽ xong rồi.
Bỗng nhiên, cô được người kéo vào trong ngực, Thời Tiểu Niệm mở hai mắt ra, tầm mắt mơ hồ, chỉ thấy một tay Cung Âu cầm bình giữ nhiệt, ngửa đầu uống nước, chợt cúi đầu xuống liền hôn lên đôi môi khô khốc của cô.
...
Thời Tiểu Niệm khiếp sợ mở to hai mắt, tia máu trong mắt hiện rõ.
Cô mắc bệnh viêm phổi.
Thời Tiểu Niệm theo bản năng muốn giãy giụa, nhưng căn bản không có sức, hai tròng mắt đen nhánh của Cung Âu thâm thúy nhìn cô, cường thế ngăn môi cô, đổ nước ấm trong miệng hắn vào miệng cô.
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn hắn, nuốt nước xuống.
Cung Âu lại uống nước, hôn cô tiếp, vững vàng khóa môi cô lại, một lần nữa dùng phương thức miệng đối miệng đút cho cô.
Sau hai lần uống, Thời Tiểu Niệm không khô miệng khô lưỡi nữa, cô thậm chí cảm thấy cả người đều nóng lên.
Cung Âu ôm cô, một tay cầm bả vai cô, để cô tựa vào ngực hắn, Còn muốn không?
Hắn nhìn cô chằm chằm hỏi, giọng âm ách, gợi cảm.
Bất kể là trước kia hay là bây giờ, hắn đều thần phục cô trong tay.
...
Cung Âu trợn mắt nhìn cô một cái, trầm mặt quan sát khắp nơi, xác định không có bất kỳ thứ gì có thể để cho Thời Tiểu Niệm đứng cao hơn, hắn nhíu mày, khom người xuống trước mặt Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm nhìn hắn, cau mày, Cao như vậy em không đứng lên được.
Hắn có hiểu ngồi xuống là thế nào không?
Ai bảo em đứng! Cung Âu liếc cô một cái, Anh cõng em là xong.
... Nga.
Thời Tiểu Niệm hiểu ý hắn, sờ mũi một cái, leo lên lưng hắn, Chấm cọ vào màu đỏ cho em.
Cung Âu nhúng cây cọ vẽ vào thuốc màu rồi đưa cho cô, hai tay ôm lấy hai chân cô nâng lên, ngón tay cách quần để ở bắp đùi của cô.
Thời Tiểu Niệm có chút không được tự nhiên giật giật người.
Đừng động, chuyên tâm vẽ.
Cung Âu lạnh giọng mắng cô.
Nga.
Không biết có phải do bị bệnh không, Thời Tiểu Niệm cảm giác mặt mình hơi nóng lên, cô quàng một tay vào cổ Cung Âu, một tay giơ cao cọ vẽ lên tường.
Cung Âu nâng cao cô, để cô vẽ thuận tay hơn.
Khụ khụ.
Thời Tiểu Niệm vừa vẽ vừa ho, cô kiên trì vẽ.
Cung Âu cõng cô, ngước mắt nhìn cô, sắc mặt Thời Tiểu Niệm càng ngày càng kém, môi tái nhợt đến không có một chút huyết sắc, mí mắt rũ xuống, nhìn ra được là đang mạnh mẽ chống đỡ.
Cung Âu càng nhíu chặt mày.
Em làm được không?
Cung Âu hỏi.
Không sao. Thời Tiểu Niệm khí hư nói, tiếp tục vẽ, một tay cô quàng qua cô hắn, bỗng nhiên thật thấp than thở một câu, Cung Âu, em thích được anh cõng.
Cô thật sự thích cảm giác này.
...
Cung Âu đứng trước tường, ngực rung một cái, tròng mắt đen chợt lóe lên tâm tình rồi biến mất, Có phải em thật sự rất thích Cung Âu trước kia không?
Ngô?
Thời Tiểu Niệm vẽ, thanh âm của hắn đè thấp, cô không nghe rõ.
Nếu để Cung Âu trước kia trở lại, em sẽ vui vẻ hơn bây giờ sao? Cung Âu hỏi, giọng trầm thấp.
Sự chú ý của Thời Tiểu Niệm đều đặt lên bức vẽ, nghe vậy, cô không suy nghĩ nhiều nói, Có lẽ vậy.
Tại sao em không thích anh?
Cung Âu hỏi tiếp.
Thời Tiểu Niệm vẽ con diều, nghe vậy, động tác của cô ngừng lại, suy yếu nói, Em không có không thích anh, em chỉ không thể tiếp nhận anh biến hóa. Sang trái một chút.
...
Cung Âu sang trái một bước.
Thời Tiểu Niệm tiếp tục vẽ, vẽ tranh đã hao sạch khí lực của cô, khiến cô nói chuyện tỏ ra càng uể oải, Cung Âu, bốn năm qua, em trải qua rất nhiều chuyện, lúc cha mẹ em qua đời, em nhớ anh, lúc cặp sinh đôi đều bị cha mẹ anh mang đi, em nhớ anh, có lúc em đã nghĩ đến ầm ĩ một trận với cha mẹ anh, liều mạng lấy lại cặp sinh đôi.
...
Nhưng em nghĩ không được, là cha mẹ anh, anh không có ở đây, sao em có thể làm bọn họ thêm khó chịu, bọn họ muốn cặp sinh đôi thì để bọn họ mang đi đi. Thanh âm của Thời Tiểu Niệm nhẹ như gió, yếu không có một chút sức lực, Nhưng em thật sự rất khổ, em luôn là cái gì cũng không có.
...
Cung Âu cõng cô, tròng mắt đen càng ngày càng chìm, dần dần rũ mắt xuống.
Em trải qua càng nhiều chuyện, lại càng nhớ anh. Thời Tiểu Niệm vừa vẽ vừa nói, Bộ dáng của anh, giọng nói của anh, tính cách của anh đều khắc sâu trong đầu em bốn năm, Anh đột nhiên khỏi bệnh trở lại, khụ khụ, em liền rối.
...
Cung Âu yên lặng, sắc mặt ngưng trọng, lẳng lặng nghe thanh âm yếu ớt của cô.
Em không ghét anh bây giờ, Cung Âu, nhưng anh biết không, em yêu bộ dáng kia của anh đã nhiều năm, em vốn phải chuẩn bị yêu đến lúc em chết mới dừng. Thời Tiểu Niệm vẽ từng nét, lại ho chừng mấy tiếng, chậm lại rất lâu mới tiếp tục nói, Nhưng anh trở lại như vậy, giống như biến thành một người khác.
...
Cung Âu, cho em một chút thời gian được không? Thời Tiểu Niệm nhẹ giọng nói, Cho em thời gian, có lẽ em có thể làm tốt.
Có lẽ cô có thể yêu tính cách hoàn toàn khác trước kia này, có lẽ cô có thể sống theo ý của hắn, làm một phu nhân nhà giàu không quấy nhiễu, dây dưa hắn, ngoan ngoãn ở nhà.
Nếu em không làm được thì sao?
Cung Âu hỏi, giọng không lạnh lùng như vừa nãy.
Em... Thời Tiểu Niệm cứng họng.
Em vừa mới bắt đầu liền coi anh là một người khác, em là thật yêu anh, vậy em thay lòng hay không thay thay lòng? Cung Âu hỏi.
...
Thời Tiểu Niệm không nói ra lời, cô giống như lại bị quấn vào vòng luẩn quẩn, nghĩ đến đau đầu.
Chuông báo thức đặt trong điện thoại vang lên, Thời Tiểu Niệm vẽ xong nét cuối cùng, trên tường màu sắc sặc sỡ, vô cùng xinh đẹp, màu sắc hợp lại hài hoà, vui tươi.
Cô thở phào nhẹ nhõm, hoàn thành đúng hạn.
Hít xong một ngụm khí, Thời Tiểu Niệm hoàn toàn không còn khí lực, ngón tay buông lỏng một chút, bút vẽ rơi xuống đất, cô nhoài người trên lưng Cung Âu, hít thở yếu ớt.
Cung Âu nghe nhịp thở của cô không đúng lắm, không kiềm được cau mày, Em sao vậy?
Vẽ xong rồi, em đã hoàn thành. Thời Tiểu Niệm nằm trên lưng hắn miễn cưỡng cười một tiếng, Trở về xe, em khát.
Em khát tại sao không nói sớm?
Thanh âm của Cung Âu đột nhiên lạnh, cô rõ ràng là cứng rắn chống đỡ vẽ hai giờ vẽ, Cung Âu cõng cô đi.
Trên đường trở về, có một nhà ba người từ đối diện đi tới, cặp vợ chồng trẻ tuổi đẩy xe lăn, một cô bé chừng sáu tuổi ngồi trên xe lăn, mặc quần áo dầy, tay nắm mũ trên đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng đáng yêu, liên tục cười, nhưng sắc mặt tái nhợt, so với Thời Tiểu Niệm bết bát hơn.
Nhìn dáng vẻ bọn họ giống như là người ở đây.
Mà xung quanh đây cũng chỉ có căn lầu, chủ nhân trở lại.
Thời Tiểu Niệm có chút khẩn trương ôm cổ Cung Âu, mặt đôi vợ chồng trẻ tuổi đầy ngạc nhìn bọn họ, cô bé ngồi xe lăn chỉ vào Thời Tiểu Niệm, ngọt ngào hỏi, Dì cũng bị bệnh sao?
...
Thời Tiểu Niệm hướng cô bé mỉm cười, Cung Âu liền cõng cô đi về phía trước.
Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Cung Âu cõng cô cầm điện thoại, Thời Tiểu Niệm nằm trên lưng hắn, nghe thanh âm của Phong Đức từ bên trong truyền tới, Thiếu gia, tôi đã điều tra căn lầu các người ở, đó chỉ là một căn nhà của người bình thường, không có gì đặc biệt. Chỗ đặc biệt duy nhất có thể chính là con gái bọn họ mắc bệnh ung thư máu, không còn nhiều thời gian.
...
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm ngẩn người một chút.
Biết rồi. Cung Âu cúp điện thoại muốn đi, Thời Tiểu Niệm suy yếu nói, Em nhìn thêm chút nữa.
Cung Âu dừng bước lại, cõng cô quay đầu, Thời Tiểu Niệm nằm trên lưng hắn, từ từ ngẩng đầu lên, ngẩng mặt lên nhìn.
Hai vợ chồng kia đẩy con gái tới trước bức tường phía nam, thấy trên tường chi chít màu sắc, cô bé vui vẻ kêu, Oa, thật là đẹp a, cầu vồng ư, con có nhà cầu vồng rồi, thật là giỏi a!
Nói xong, mũ trên đầu cô bé rơi xuống, lộ ra một cái đầu trọc nhỏ.
Thời Tiểu Niệm nhìn cô bé, tim co rút nhanh, giống như bị thứ gì bóp.
Cặp vợ chồng trẻ thấy con gái mình cao hứng, cũng đã biết là bọn họ vẽ, xoay người lại hướng Thời Tiểu Niệm và Cung Âu ở xa lạy một cái.
...
Thời Tiểu Niệm cảm giác khó chịu.
Chúng ta đi.
Cung Âu trầm thấp nói, cõng Thời Tiểu Niệm rời đi, xa xa vẫn truyền tới tiếng cười như chuông bạc của cô bé.
Tại sao tên bắt cóc muốn làm vậy? thanh âm của Thời Tiểu Niệm rất nhẹ.
Có thể hắn là một tên bắt cóc có lòng thương người.
Cung Âu giễu cợt nói.
...
Có lòng thương người, có lòng thương người sẽ không bắt cóc cặp sinh đôi.
Nhưng Thời Tiểu Niệm loáng thoáng hiểu, lần này bọn họ đụng phải là tên bắt cóc không đi đường thường.
Thời Tiểu Niệm được Cung Âu ôm vào xe, tên bắt cóc vẫn chưa gọi lại, cô lấy bình giữ nhiệt, liên tục vẽ hai giờ, thân thể vốn hư nhược càng kém hơn, tay cô đã có chút run.
Cô vừa mới cầm bình lên liền rớt xuống.
Cung Âu từ bên kia xe ngồi vào, lanh tay lẹ mắt bắt lại bình nước, tròng mắt đen nhìn cô một cái, mở nắp, đưa đến bên miệng cô.
Thời Tiểu Niệm tựa vào chỗ ngồi, muốn ngẩng mặt lên uống, nhưng ngay cả khí lực cử động cũng bị mất.
Nhưng cô thật khát.
Thời Tiểu Niệm mím môi, dùng hết khí lực muốn uống nước, nhưng không làm được, cô nhục chí ngồi ở chỗ đó, đầu choáng váng đến sự vật trước mắt cũng nhuộm một tầng mơ hồ, nhìn cũng không rõ.
Phiền anh, chấm một chút nước lên môi em được không?
Thời Tiểu Niệm uể oải nói, môi cô giống như sắp bị thiêu cháy vậy.
Em còn chịu được không?
Cung Âu hỏi, giọng trầm thấp.
Chịu được, chưa thấy cặp sinh đôi trước kia, em sẽ không ngã xuống. Thời Tiểu Niệm suy yếu nói.
Con ngươi Cung Âu chuyển vòng, tìm bông gòn bốn phía, trên xe này không có bông gòn, ngay cả khăn giấy cũng không có, hắn nhìn về phía môi của cô, đã có chút tróc da.
Cô ngồi ở chỗ đó, bộ dáng hấp hối, một giây kế tiếp cô bất tỉnh hắn cũng không thấy kỳ quái.
...
Thật là khát.
Thời Tiểu Niệm giật giật môi, mí mắt rũ xuống từng chút một.
Tại sao tên bắt cóc còn chưa gọi tới chứ, cô cũng vẽ xong rồi.
Bỗng nhiên, cô được người kéo vào trong ngực, Thời Tiểu Niệm mở hai mắt ra, tầm mắt mơ hồ, chỉ thấy một tay Cung Âu cầm bình giữ nhiệt, ngửa đầu uống nước, chợt cúi đầu xuống liền hôn lên đôi môi khô khốc của cô.
...
Thời Tiểu Niệm khiếp sợ mở to hai mắt, tia máu trong mắt hiện rõ.
Cô mắc bệnh viêm phổi.
Thời Tiểu Niệm theo bản năng muốn giãy giụa, nhưng căn bản không có sức, hai tròng mắt đen nhánh của Cung Âu thâm thúy nhìn cô, cường thế ngăn môi cô, đổ nước ấm trong miệng hắn vào miệng cô.
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn hắn, nuốt nước xuống.
Cung Âu lại uống nước, hôn cô tiếp, vững vàng khóa môi cô lại, một lần nữa dùng phương thức miệng đối miệng đút cho cô.
Sau hai lần uống, Thời Tiểu Niệm không khô miệng khô lưỡi nữa, cô thậm chí cảm thấy cả người đều nóng lên.
Cung Âu ôm cô, một tay cầm bả vai cô, để cô tựa vào ngực hắn, Còn muốn không?
Hắn nhìn cô chằm chằm hỏi, giọng âm ách, gợi cảm.
/703
|