Editor: shinoki
Bốn năm đã là gì? Mona ngồi trên đùi Cung Âu nói, Trung Quốc không phải có chuyện Vương Bảo Xuyến giữ lò nung mười tám năm sao? Tịch Tiểu Niệm mới có bốn năm.
Cô...
Annie tức giận trừng mắt về phía Mona, lại nhìn Cung Âu, trên mặt anh tuấn của hắn tràn đầy thờ ơ.
Kết cục của câu chuyện đó là thế nào nhỉ? Ah, Vương Bảo Xuyến khổ tận cam lai làm hoàng hậu, đáng tiếc chỉ được mười tám ngày đã qua đời. Mona nhìn Annie cười, Có vài người chính là không hưởng nổi số tốt.
Cô đừng quá đáng! Annie trừng mắt Mona tức giận đến rối tinh rối mù.
Cư nhiên tức giận như vậy? Mona có chút khó tin nhìn Annie, chuyển mắt nhìn về phía Cung Âu, Xem nữ nhân bảo bối của anh xem, cô ta dùng bốn năm thắng hết đồng tình của mọi người, sau này nếu anh dám mắt đưa mày lại với cô gái nào, không cần chờ Tịch Tiểu Niệm ra tay thì đã chí sĩ chính nghĩa nhảy ra ám sát anh rồi.
Annie nói không lại Moana, chỉ có thể buồn rầu giương mắt nhìn.
Đủ rồi. Cung Âu lạnh lùng mở miệng, đôi mắt âm trầm nhìn về phía Annie, Cô đến phòng nhân sự làm thủ tục tạm thời rời cương vị công tác, N.E không cần nhân viên không phân biệt được công tư.
...
Annie trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn Cung Âu, không nghĩ tới mình một phen bênh vực lẽ phải rước lấy vận mệnh bị xa thải.
Trước đây thời điểm N.E bấp bênh, cô cũng không chọn rời đi, nhịn bốn năm, bây giờ lại bị sa thải.
Nha, thất bại. Mona khinh miệt nhìn thư kí.
...
Annie tức giận trừng Mona, sau đó ôm văn kiện tức tối rời đi.
Annie rời phòng làm việc, Cung Âu liếc Mona ngồi trên đùi hắn, Cô có thể đứng dậy rồi, tôi còn phải họp.
Đi, em đi.
Mona dứt khoát đứng lên, viết số phòng lên văn kiện, xoay người rời đi.
Trên tay Cung Âu còn cầm lọ thuốc, hắn thấp mắt nhìn thoáng qua, đột nhiên hỏi, Thuốc này tôi còn phải uống bao lâu?
Mona xoay người nhìn hắn, cười cười, Yên tâm đi, em thấy anh thích ứng với xã hội một lần nữa rất khá, tối đa ba tháng là có thể hoàn toàn ngừng thuốc.
Nói cách khác, ba tháng sau, tôi hoàn toàn không cần chữa bệnh nữa?
Cung Âu lắc lắc lọ thuốc, con ngươi đen quét về phía Mona.
Đúng vậy. Mona gật đầu, Sau này, em cũng phải cống hiến cho gia tộc, tổ chức hôn lễ, không có nhiều thời gian quản anh nữa.
Nói đến đây, Mona không phải là không thương cảm.
Cô nhìn người đàn ông ngồi trước bàn làm việc, anh tuấn, ưu nhã, hoàn mỹ.
Cô thực sự yêu hắn, cũng hận hắn, kỳ thực từng yêu từng hận cũng rất tốt, từ nay về sau, trên người cô cũng chỉ có trách nhiệm kéo dài phồn vinh cho gia tộc, giống những thục nữ trong gia tộc, mất đi quyền theo đuổi tình yêu.
Cảm ơn.
Cung Âu đặt lọ thuốc lên trên bàn, mở văn kiện trước mặt ra.
Cung Âu. Mona vừa gọi tên hắn vừa lui về sau, giày cao gót giẫm trên mặt đất phát ra âm thanh.
Cung Âu ngước mắt nhìn phía cô, ánh mắt đạm mạc.
Em thực sự yêu anh rất nhiều năm, em đã từng cho răng chúng ta thực sự sẽ đính hôn, kết hôn, sống chung cả đời, thậm chí lúc anh mời em chữa bệnh, em còn hy vọng xa vời chờ anh từ từ khỏi bệnh, anh sẽ yêu em, theo đuổi em. Mona vừa cười nói vừa lui về phía sau, trong đôi mắt đẹp tích tụ một tầng thủy quang mỏng.
...
Cung Âu không nói gì.
Kỳ thực em có thể tranh giành với Tịch Tiểu Niệm một lần nữa, bây giờ chưa chắc em không tranh nổi với cô ta. Nhưng gia tộc đang đợi em, em không dây dưa với anh được nữa rồi, hơn nữa, em vừa mới nghĩ đến năm đó anh thoái hôn tim liền đâu, anh biến em thành một trò cười lớn, tôn nghiêm của em không cho phép em lại dây dưa với anh nữa. Thanh âm của Mona mang theo nghẹn ngào, tiếp tục lui về sau, Khách sạn Hoa Thiên là khách sạn ngày đó bọn em hẹn anh tới đón dâu, đêm mai coi như là em cho tình cảm nhiều năm của mình một câu trả lời thỏa đáng, không gặp không về.
...
Cung Âu trầm mặc nhìn cô, thần tình đạm mạc, con ngươi đen thâm thúy.
Mona chớp mắt chua xót, xoay người rời đi, bước chân vẫn ưu nhã xinh đẹp như cũ, tựa như một con khổng tước kiêu ngạo, mặc dù lệ rơi đầy mặt, vẫn nhất định phải lưu lại người khác bóng lưng đẹp nhất, để cho lòng người lưu luyến.
Tôn nghiêm.
Cung Âu ngồi trên ghế, ánh mắt hiện lên thâm ý, hắn nhớ tới dáng vẻ thận trọng của Thời Tiểu Niệm ở trước mặt hắn.
Cô đang hạ thấp tôn nghiêm dây dưa cùng hắn sao?
Cung Âu đảo mắt qua lọ thuôc, thấp mắt nhìn số phòng ghi trên văn kiện, khóe môi chậm rãi câu dẫn ra một độ cong, cực kỳ tà khí.
...
Giao thừa.
Sắc trời dần dần tối xuống, bóng đêm bao phủ, trong thành phố truyền đến tiếng bắn pháo hoa.
Tâm tình Cung Âu cũng không tệ lắm, khó có được cơ hội rút ngắn thời gian tan họp nửa giờ.
Một tiểu đội, giao thừa còn tăng ca nhao nhao chạy trốn khỏi công ty, Cung Âu thay một bộ quần áo thoải mái, mặc áo khoác ngoài vào, quàng khăn đi về phía đường cái đối diện.
Thiếu gia.
Mấy bảo tiêu ở cửa phòng tranh thấy hắn liền nhao nhao cúi đầu.
Cung Âu tự tay đẩy mấy chiếc câu đối đỏ treo trước cửa ra, chân thon dài rảo bước tiến vào phòng tranh, một giọng điện tử truyền đến, Cung tiên sinh, ngài đã tới.
Mr Cung đứng ở nơi đó hướng hắn cung kính khom lưng.
Cung Âu lãnh đạm nhìn lướt qua phòng tranh, tranh trên tường đa số đã được tháo xuống, trên mặt đất có rất nhiều thùng, xem ra Tiểu Niệm đã quyết định đóng cửa phòng tranh an tâm làm Thiếu phu nhân rồi.
Thật nghe lời.
Hắn thích cô theo chân hắn.
Là Mom về sao?
Nghe được âm thanh, Cung Quỳ hưng phấn từ trong chạy ra, vừa thấy Cung Âu, cô bé ngây ngô sửng sốt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
Hắn không thích cô bé.
Hắn nói cô bé là rác rưởi.
Cung Âu và Cung Quỳ hai mắt nhìn nhau, Cung Quỳ chạy vào trong, Cung Âu trầm giọng gọi lại, Tiểu Quỳ.
Thân thể Cung Quỳ cứng đờ.
Cung Diệu đi ra, khuôn mặt nhỏ nhắn thờ ơ, có vẻ lão thành.
Thấy anh trai ra, Cung Quỳ lập tức cong lưng trốn sau Cung Diệu, nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt đề phòng nhìn Cung Âu.
Cung Diệu lạnh lùng nhìn Cung Âu, hai cha con đứng đối diện trong phòng tranh.
Trong không khí lưu động một cỗ xấu hổ.
Các con không biết ba?
Cung Âu mở miệng trước, hai đứa bé nhìn hắn, một người băng lãnh, một người sợ.
Phong Đức đeo tạp dề từ trong đi ra, vừa thấy Cung Âu liền sửng sốt, Thiếu gia, hôm nay ngài về sớm thế? Tôi đang làm cơm tất niên, tối nay ăn cơm ở đây sao?
Tịch Tiểu Niệm đâu?
Cung Âu hỏi.
Tịch tiểu thư vẫn chưa về.
Phong Đức đáp.
Vẫn chưa về? Thanh âm của Cung Âu trầm xuống, giữa chân mày hiện lên vẻ không vui, Gọi điện chưa?
Gọi rồi. Phong Đức vội vàng nói, Tịch tiểu thư nói nhất định sẽ trở về trước tám giờ tối ăn cơm tất niên với tiểu Quỳ tiểu thư và Holy thiếu gia.
Tám giờ tối.
Cung Âu giơ tay lên, nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, còn 20 phút nữa.
Vậy chờ một lát đi.
Cung Âu nhàn nhạt gật đầu, kéo một cái ghế qua ngồi xuống, vắt chép chân, con ngươi đen quét về phía Cung Diệu và Cung Quỳ.
Cung Quỳ nắm chặt tay áo Cung Diệu.
Cung Diệu nhìn thoáng qua em gái, đôi mắt to hiện lên suy tư, lát sau, cậu đi về phía Cung Âu, Xin ngài nói xin lỗi tiểu Quỳ.
...
Cung Quỳ kinh ngạc nhìn về phía Cung diệu, anh trai thật giỏi, cô bé cũng không dám nói.
Cung Âu nghe vậy cong môi, cười như không cười, Có chút can đảm, biết ta là ai không?
Ngài là... Dad.
Cung Quỳ trốn sau Cung Diệu yếu ớt lên tiếng, vì chuyện bình hoa còn có chút sợ hãi.
Đúng, ta là ba ba của các con. Cung Âu nhìn về phía Cung Quỳ đang co đầu rụt cổ, tiếng nói trầm thấp, Tiểu Quỳ, hoa lúc chiều là con hái? Rất đẹp.
Cung Quỳ mới 5 tuổi, tính tình đơn thuần ngây thơ, nghe vậy mắt liền sáng lên, Dad thích con? Dad có nhặt lên không?
Nhặt.
Cung Âu trầm thấp nói.
Thực sự? Cung Quỳ có chút ngoài ý muốn nhìn về phía Cung Âu, Dad thích không? Không có nước sẽ héo.
Không héo, vẫn rất đẹp.
Con hái lúc đẹp nhất, chọn những bông lớn nhất, con rất hy vọng Dad thích. vừa thấy Cung Âu nói thích, Cung Quỳ liền không hề co rụt nữa, từ phía sau Cung Diệu đi ra, hưng phấn bày tỏ tâm tình của mình, vừa mở lòng liền kích động đến Trung Anh hỗn loạn.
Cung Âu yên lặng nghe, ánh mắt thâm trầm mà ổn trọng, có khí tức bẩm sinh.
Cung Diệu đứng ở nơi đó, nghe em gái mình lải nhải, đôi mắt nhìn về phía Cung Âu, mang theo dò xét.
Ánh mắt của người đàn ông này, cậu rất không thích.
Lừa gạt anh em họ như những đứa trẻ dốt nát.
Cậu không ngây thơ như em gái, cậu không tin Cung Âu sẽ nhặt lại, hắn gọi đó là rác rưởi, chỉ có em gái mới có thể tin hắn nhặt lại.
20 phút trôi quan rất nhanh trong đống Trung Anh của Cung Quỳ.
Cung Âu liếc mắt nhìn đồng hồ, lạnh lùng giương giọng, Phong Đức.
Dạ, thiếu gia có gì giao phó?
Phong Đức từ trong đi ra, cởi tạp dề trên người xuống.
Tám giờ rồi, gọi cho Tịch Tiểu Niệm, hỏi có phải cô ấy ở trên đường không.
Cung Âu nói.
Được. Phong Đức gật đầu, lấy điện thoại ra gọi cho Thời Tiểu Niệm, không đến 10 giây, Phong Đức liền đặt điện thoại xuống, Thiếu gia, điện thoại của Tịch tiểu thư không gọi được, khả năng tắt máy rồi.
Ánh mắt Cung Âu lạnh lùng, hôm nay hắn cố ý kết thúc cuộc họp sớm để đến tìm cô, nhưng lại không thấy cô.
Bốn năm đã là gì? Mona ngồi trên đùi Cung Âu nói, Trung Quốc không phải có chuyện Vương Bảo Xuyến giữ lò nung mười tám năm sao? Tịch Tiểu Niệm mới có bốn năm.
Cô...
Annie tức giận trừng mắt về phía Mona, lại nhìn Cung Âu, trên mặt anh tuấn của hắn tràn đầy thờ ơ.
Kết cục của câu chuyện đó là thế nào nhỉ? Ah, Vương Bảo Xuyến khổ tận cam lai làm hoàng hậu, đáng tiếc chỉ được mười tám ngày đã qua đời. Mona nhìn Annie cười, Có vài người chính là không hưởng nổi số tốt.
Cô đừng quá đáng! Annie trừng mắt Mona tức giận đến rối tinh rối mù.
Cư nhiên tức giận như vậy? Mona có chút khó tin nhìn Annie, chuyển mắt nhìn về phía Cung Âu, Xem nữ nhân bảo bối của anh xem, cô ta dùng bốn năm thắng hết đồng tình của mọi người, sau này nếu anh dám mắt đưa mày lại với cô gái nào, không cần chờ Tịch Tiểu Niệm ra tay thì đã chí sĩ chính nghĩa nhảy ra ám sát anh rồi.
Annie nói không lại Moana, chỉ có thể buồn rầu giương mắt nhìn.
Đủ rồi. Cung Âu lạnh lùng mở miệng, đôi mắt âm trầm nhìn về phía Annie, Cô đến phòng nhân sự làm thủ tục tạm thời rời cương vị công tác, N.E không cần nhân viên không phân biệt được công tư.
...
Annie trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn Cung Âu, không nghĩ tới mình một phen bênh vực lẽ phải rước lấy vận mệnh bị xa thải.
Trước đây thời điểm N.E bấp bênh, cô cũng không chọn rời đi, nhịn bốn năm, bây giờ lại bị sa thải.
Nha, thất bại. Mona khinh miệt nhìn thư kí.
...
Annie tức giận trừng Mona, sau đó ôm văn kiện tức tối rời đi.
Annie rời phòng làm việc, Cung Âu liếc Mona ngồi trên đùi hắn, Cô có thể đứng dậy rồi, tôi còn phải họp.
Đi, em đi.
Mona dứt khoát đứng lên, viết số phòng lên văn kiện, xoay người rời đi.
Trên tay Cung Âu còn cầm lọ thuốc, hắn thấp mắt nhìn thoáng qua, đột nhiên hỏi, Thuốc này tôi còn phải uống bao lâu?
Mona xoay người nhìn hắn, cười cười, Yên tâm đi, em thấy anh thích ứng với xã hội một lần nữa rất khá, tối đa ba tháng là có thể hoàn toàn ngừng thuốc.
Nói cách khác, ba tháng sau, tôi hoàn toàn không cần chữa bệnh nữa?
Cung Âu lắc lắc lọ thuốc, con ngươi đen quét về phía Mona.
Đúng vậy. Mona gật đầu, Sau này, em cũng phải cống hiến cho gia tộc, tổ chức hôn lễ, không có nhiều thời gian quản anh nữa.
Nói đến đây, Mona không phải là không thương cảm.
Cô nhìn người đàn ông ngồi trước bàn làm việc, anh tuấn, ưu nhã, hoàn mỹ.
Cô thực sự yêu hắn, cũng hận hắn, kỳ thực từng yêu từng hận cũng rất tốt, từ nay về sau, trên người cô cũng chỉ có trách nhiệm kéo dài phồn vinh cho gia tộc, giống những thục nữ trong gia tộc, mất đi quyền theo đuổi tình yêu.
Cảm ơn.
Cung Âu đặt lọ thuốc lên trên bàn, mở văn kiện trước mặt ra.
Cung Âu. Mona vừa gọi tên hắn vừa lui về sau, giày cao gót giẫm trên mặt đất phát ra âm thanh.
Cung Âu ngước mắt nhìn phía cô, ánh mắt đạm mạc.
Em thực sự yêu anh rất nhiều năm, em đã từng cho răng chúng ta thực sự sẽ đính hôn, kết hôn, sống chung cả đời, thậm chí lúc anh mời em chữa bệnh, em còn hy vọng xa vời chờ anh từ từ khỏi bệnh, anh sẽ yêu em, theo đuổi em. Mona vừa cười nói vừa lui về phía sau, trong đôi mắt đẹp tích tụ một tầng thủy quang mỏng.
...
Cung Âu không nói gì.
Kỳ thực em có thể tranh giành với Tịch Tiểu Niệm một lần nữa, bây giờ chưa chắc em không tranh nổi với cô ta. Nhưng gia tộc đang đợi em, em không dây dưa với anh được nữa rồi, hơn nữa, em vừa mới nghĩ đến năm đó anh thoái hôn tim liền đâu, anh biến em thành một trò cười lớn, tôn nghiêm của em không cho phép em lại dây dưa với anh nữa. Thanh âm của Mona mang theo nghẹn ngào, tiếp tục lui về sau, Khách sạn Hoa Thiên là khách sạn ngày đó bọn em hẹn anh tới đón dâu, đêm mai coi như là em cho tình cảm nhiều năm của mình một câu trả lời thỏa đáng, không gặp không về.
...
Cung Âu trầm mặc nhìn cô, thần tình đạm mạc, con ngươi đen thâm thúy.
Mona chớp mắt chua xót, xoay người rời đi, bước chân vẫn ưu nhã xinh đẹp như cũ, tựa như một con khổng tước kiêu ngạo, mặc dù lệ rơi đầy mặt, vẫn nhất định phải lưu lại người khác bóng lưng đẹp nhất, để cho lòng người lưu luyến.
Tôn nghiêm.
Cung Âu ngồi trên ghế, ánh mắt hiện lên thâm ý, hắn nhớ tới dáng vẻ thận trọng của Thời Tiểu Niệm ở trước mặt hắn.
Cô đang hạ thấp tôn nghiêm dây dưa cùng hắn sao?
Cung Âu đảo mắt qua lọ thuôc, thấp mắt nhìn số phòng ghi trên văn kiện, khóe môi chậm rãi câu dẫn ra một độ cong, cực kỳ tà khí.
...
Giao thừa.
Sắc trời dần dần tối xuống, bóng đêm bao phủ, trong thành phố truyền đến tiếng bắn pháo hoa.
Tâm tình Cung Âu cũng không tệ lắm, khó có được cơ hội rút ngắn thời gian tan họp nửa giờ.
Một tiểu đội, giao thừa còn tăng ca nhao nhao chạy trốn khỏi công ty, Cung Âu thay một bộ quần áo thoải mái, mặc áo khoác ngoài vào, quàng khăn đi về phía đường cái đối diện.
Thiếu gia.
Mấy bảo tiêu ở cửa phòng tranh thấy hắn liền nhao nhao cúi đầu.
Cung Âu tự tay đẩy mấy chiếc câu đối đỏ treo trước cửa ra, chân thon dài rảo bước tiến vào phòng tranh, một giọng điện tử truyền đến, Cung tiên sinh, ngài đã tới.
Mr Cung đứng ở nơi đó hướng hắn cung kính khom lưng.
Cung Âu lãnh đạm nhìn lướt qua phòng tranh, tranh trên tường đa số đã được tháo xuống, trên mặt đất có rất nhiều thùng, xem ra Tiểu Niệm đã quyết định đóng cửa phòng tranh an tâm làm Thiếu phu nhân rồi.
Thật nghe lời.
Hắn thích cô theo chân hắn.
Là Mom về sao?
Nghe được âm thanh, Cung Quỳ hưng phấn từ trong chạy ra, vừa thấy Cung Âu, cô bé ngây ngô sửng sốt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
Hắn không thích cô bé.
Hắn nói cô bé là rác rưởi.
Cung Âu và Cung Quỳ hai mắt nhìn nhau, Cung Quỳ chạy vào trong, Cung Âu trầm giọng gọi lại, Tiểu Quỳ.
Thân thể Cung Quỳ cứng đờ.
Cung Diệu đi ra, khuôn mặt nhỏ nhắn thờ ơ, có vẻ lão thành.
Thấy anh trai ra, Cung Quỳ lập tức cong lưng trốn sau Cung Diệu, nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt đề phòng nhìn Cung Âu.
Cung Diệu lạnh lùng nhìn Cung Âu, hai cha con đứng đối diện trong phòng tranh.
Trong không khí lưu động một cỗ xấu hổ.
Các con không biết ba?
Cung Âu mở miệng trước, hai đứa bé nhìn hắn, một người băng lãnh, một người sợ.
Phong Đức đeo tạp dề từ trong đi ra, vừa thấy Cung Âu liền sửng sốt, Thiếu gia, hôm nay ngài về sớm thế? Tôi đang làm cơm tất niên, tối nay ăn cơm ở đây sao?
Tịch Tiểu Niệm đâu?
Cung Âu hỏi.
Tịch tiểu thư vẫn chưa về.
Phong Đức đáp.
Vẫn chưa về? Thanh âm của Cung Âu trầm xuống, giữa chân mày hiện lên vẻ không vui, Gọi điện chưa?
Gọi rồi. Phong Đức vội vàng nói, Tịch tiểu thư nói nhất định sẽ trở về trước tám giờ tối ăn cơm tất niên với tiểu Quỳ tiểu thư và Holy thiếu gia.
Tám giờ tối.
Cung Âu giơ tay lên, nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, còn 20 phút nữa.
Vậy chờ một lát đi.
Cung Âu nhàn nhạt gật đầu, kéo một cái ghế qua ngồi xuống, vắt chép chân, con ngươi đen quét về phía Cung Diệu và Cung Quỳ.
Cung Quỳ nắm chặt tay áo Cung Diệu.
Cung Diệu nhìn thoáng qua em gái, đôi mắt to hiện lên suy tư, lát sau, cậu đi về phía Cung Âu, Xin ngài nói xin lỗi tiểu Quỳ.
...
Cung Quỳ kinh ngạc nhìn về phía Cung diệu, anh trai thật giỏi, cô bé cũng không dám nói.
Cung Âu nghe vậy cong môi, cười như không cười, Có chút can đảm, biết ta là ai không?
Ngài là... Dad.
Cung Quỳ trốn sau Cung Diệu yếu ớt lên tiếng, vì chuyện bình hoa còn có chút sợ hãi.
Đúng, ta là ba ba của các con. Cung Âu nhìn về phía Cung Quỳ đang co đầu rụt cổ, tiếng nói trầm thấp, Tiểu Quỳ, hoa lúc chiều là con hái? Rất đẹp.
Cung Quỳ mới 5 tuổi, tính tình đơn thuần ngây thơ, nghe vậy mắt liền sáng lên, Dad thích con? Dad có nhặt lên không?
Nhặt.
Cung Âu trầm thấp nói.
Thực sự? Cung Quỳ có chút ngoài ý muốn nhìn về phía Cung Âu, Dad thích không? Không có nước sẽ héo.
Không héo, vẫn rất đẹp.
Con hái lúc đẹp nhất, chọn những bông lớn nhất, con rất hy vọng Dad thích. vừa thấy Cung Âu nói thích, Cung Quỳ liền không hề co rụt nữa, từ phía sau Cung Diệu đi ra, hưng phấn bày tỏ tâm tình của mình, vừa mở lòng liền kích động đến Trung Anh hỗn loạn.
Cung Âu yên lặng nghe, ánh mắt thâm trầm mà ổn trọng, có khí tức bẩm sinh.
Cung Diệu đứng ở nơi đó, nghe em gái mình lải nhải, đôi mắt nhìn về phía Cung Âu, mang theo dò xét.
Ánh mắt của người đàn ông này, cậu rất không thích.
Lừa gạt anh em họ như những đứa trẻ dốt nát.
Cậu không ngây thơ như em gái, cậu không tin Cung Âu sẽ nhặt lại, hắn gọi đó là rác rưởi, chỉ có em gái mới có thể tin hắn nhặt lại.
20 phút trôi quan rất nhanh trong đống Trung Anh của Cung Quỳ.
Cung Âu liếc mắt nhìn đồng hồ, lạnh lùng giương giọng, Phong Đức.
Dạ, thiếu gia có gì giao phó?
Phong Đức từ trong đi ra, cởi tạp dề trên người xuống.
Tám giờ rồi, gọi cho Tịch Tiểu Niệm, hỏi có phải cô ấy ở trên đường không.
Cung Âu nói.
Được. Phong Đức gật đầu, lấy điện thoại ra gọi cho Thời Tiểu Niệm, không đến 10 giây, Phong Đức liền đặt điện thoại xuống, Thiếu gia, điện thoại của Tịch tiểu thư không gọi được, khả năng tắt máy rồi.
Ánh mắt Cung Âu lạnh lùng, hôm nay hắn cố ý kết thúc cuộc họp sớm để đến tìm cô, nhưng lại không thấy cô.
/703
|