Editor: nguyentrangjr
Dáng vẻ cô bị trói nhất định sẽ ngoan ngoãn lại.
Hắn ở trong đầu bắt đầu tưởng tượng dáng vẻ cô bị trói.
Thời Tiểu Niệm bị hắn lộ cốt ánh mắt lôi đến.
Vì để kế hoạch hoàn thành thuận lợi, Thời Tiểu Niệm bảo tất cả mọi người kể cả Phong Đức, mẹ con Đường Nghệ tham gia chơi.
Làm quỷ một giờ bên trong bắt được toàn bộ mọi người coi như thắng, không bắt được thì thua.
Trước tiên Phong Đức cùng một bảo tiêu làm quỷ.
Thời Tiểu Niệm một đường bị Cung Âu mạnh mẽ quấn lấy, hắn đi nơi nào, cô cũng nhất định phải theo đến đó.
Hai giờ nhanh chóng trôi qua, Bob chơi mệt, ở trên xe giải lao, một bảo tiêu trông chừng cậu.
Ván thứ ba, là Cung Âu làm quỷ.
Đúng ý Thời Tiểu Niệm.
Cung Âu đứng ở vị trí trung tâm công viên, tất cả mọi người phân tán đi.
Tất cả mọi người đều tự tìm vị trí có thể trốn.
Thời Tiểu Niệm liếc mắt nhìn Đường Nghệ, Đường Nghệ hướng về cô gật đầu, nói, Mình sẽ tìm cơ hội tiếp cận Cung tiên sinh.
Được, mình ra công viên trước, chờ tin tức của cậu, gần đủ người mình lại trở về.
Thời Tiểu Niệm cùng cô vừa đi vừa nói.
Cô phải ra khỏi công viên, như vậy Cung Âu không thể tìm tới cô, như vậy có thể tạo thời gian cho bọn họ tiếp xúc với nhau.
Đường Nghệ suy nghĩ một chút lo lắng nói, Vạn nhất bị Cung tiên sinh phát hiện, hắn có xử lí cậu không
Cùng lắm là bị hắn rống một trận.
Thời Tiểu Niệm chuẩn bị sẵn sàng, trên hiệp ước viết rõ, hắn không thể đánh cô.
Cô cũng cần Cung Âu chán ghét cô, như vậy cô mới cách tự do càng gần hơn một bước.
Được rồi, vậy chúng ta tách ra, mình sẽ cẩn thận. Đường Nghệ nói, Đúng rồi, cậu phải tìm lối ra khác, lối vào đều có bảo tiêu.
Mình tìm một chút.
Tường vây xung quanh công viên này rất cao, mặt tường bóng loáng cô không bò lên nổi, leo lên nhảy ra ngoài cũng là rất nguy hiểm.
Vừa nãy lúc tôi đi trốn, phát hiện bên kia có ngọn núi giả rất cao Đường Nghệ chỉ về một chỗ, Khi ở trường học, lúc cậu quên chìa khóa đều là bò qua từ sát vách ký túc xá, này giả sơn ngươi nên có thể bò.
Được, mình đi nhìn.
Thời Tiểu Niệm gật đầu, cùng Đường Nghệ mỗi người đi một ngả.
Cô một mình hướng về nơi sâu xa đi đến, lối vào đều có bảo tiêu canh gác, cô không thể đi lối đó.
Công viên này rất lớn, núi nhân tạo, nước biếc, cầu đá, rừng cây không thiếu gì cả, phong cảnh đẹp không sao tả xiết.
Thời Tiểu Niệm không có tâm tư thưởng thức phong cảnh, thẳng một đường đi vào.
Đi tới nơi Đường Nghệ chỉ, đập vào mắt là một ngọn núi nhân tạo rất cao.
Thời Tiểu Niệm ngửa đầu liếc mắt một cái, toà này giả sơn là đực vườn mép sách, lề sách bình phong.
Trên núi động không ít, không phải rất khó leo lên, chỉ cần qua được một nửa ngọn núi, bên ngoài chính là công viên.
Quả nhiên là chỗ tốt.
Thời Tiểu Niệm vận động cái cổ, vặn vẹo cánh tay, làm xong công tác chuẩn bị liền bắt đầu bò lên núi, ra sức trèo lên trên.
Cung Âu chung quy phải bắt cô mặc váy, hiện tại chiếc váy trở thành chướng ngại lớn nhất của cô.
Thời Tiểu Niệm đem làn váy dài kéo lên, kéo đến chỗ bắp đùi, sau đó trèo lên trên.
Bò đến chỗ cao, Thời Tiểu Niệm bò vào một sơn động nhỏ để giải lao, liếc mắt xuống một cái, nơi này ít nhất cao bằng 2 tầng lầu.
Bỗng nhiên có tiếng bước chân truyền đến.
Thời Tiểu Niệm liền vội vàng đem cả người co vào trong sơn động, liền nghe thanh âm của Phong Đức truyền đến, Thiếu gia, ngài thật là lợi hại, nhanh như vậy liền tìm được tôi.
Tìm ngươi quá dễ.
Cung Âu hừ lạnh một tiếng.
Thời Tiểu Niệm núp ở sơn động, đưa tay lau mồ hôi.
Công viên này lớn đến mức khó mà tin nổi, hắn làm sao nhanh như vậy liền tìm tới bên này.
Cung Âu người này thông minh cũng quá đáng sợ.
Thiếu gia, Thời tiểu thư cũng không ở đây, nơi này chỉ có núi. Thanh âm của Phong Đức bay tới.
Thời Tiểu Niệm yên lặng mà gật đầu.
Đúng vậy, đi nhanh lên đi.
Ngươi biết cái gì. Cung Âu lạnh lùng nói, Người phụ nữ kia rất thích leo trèo, giống như một con khỉ.
Thời Tiểu Niệm đen mặt, hắn có cần hiểu rõ cô thế không.
Dù gì Thời tiểu thư cũng là người nho nhã yếu đuối, làm sao lại treo lên núi cao như vậy, chỉ là tìm chỗ trốn cũng không cần phải leo lên vách núi. Bên kia có một núi giả cũng không cao, Thời tiểu thư có thể sẽ ở nơi đó. Phong Đức ở một bên bày mưu tính kế.
Ngay sau đó, phía dưới là một mảnh lặng im.
Đại khái là cảm thấy Phong Đức nói rất có đạo lý, bước chân của hai người dần dần đi xa.
Thời Tiểu Niệm thở phào nhẹ nhõm.
Phong quản gia thực sự là thần trợ công.
Đề phòng bị lừa, Thời Tiểu Niệm ở trong sơn động trốn một hồi lâu, đang chuẩn bị đi ra ngoài, bỗng nhiên ánh sáng tối lại.
Mặt trời vừa còn chói chang trong nháy mắt trở nên âm trầm.
Thời Tiểu Niệm ngẩng đầu lên, chỉ thấy mây đen đang ô ép kéo đến, chỉ chốc lát sau, giọt mưa lớn như hạt đậu liền nện xuống đất, sau đó ào ào đổ xuống như thác nước, điên cuồng cuốn lấy toà công viên này.
Mưa rào đột đến.
Khí trời âm trầm như buổi tối.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở trong sơn động bị ướt váy, muốn đi ra ngoài, bên ngoài lại mưa lớn đến mức không làm gì được.
Làm sao bây giờ
Thời Tiểu Niệm đưa tay xoa xoa trên mặt, làm sao đột nhiên trời lạo mưa.
Vốn là cho rằng chỉ là mưa một lúc, lập tức sẽ dừng, kết quả thời gian trôi qua hồi lâu, cũng không có dấu hiệu dừng mưa.
Sắc trời u ám cực kỳ, mưa to như trút nước điên cuồng mà xuống, sơn động căn bản là không có chỗ tránh mưa, hạt mưa lớn chừng hạt đậu, hạt mưa xối vào hòn đá không ngừng rơi xuống, ném đến trên người cô hết sức đau đớn.
Lúc này thực sự là chính mình tìm đường chết rồi.
Thời Tiểu Niệm áo não nghĩ, quyết định hay là bò xuống, ở đây sớm muộn sẽ bị cục đá cùng mưa to đập chết.
Cô vừa muốn xuống núi, lại nghe được một trận tiếng chạy bộ truyền đến, cô lập tức thu về sơn động.
Chỉ nghe có bảo tiêu hô cách màn mưa truyền đến, Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút mang quần áo mưa tới, tìm thấy Thời tiểu thư liền để cô ấy mặc vào, đừng làm cho Thời tiểu thư bị mưa ướt.
Biết rồi.
Lại nói cái Đường tiểu thư kia thực sự là anh dũng, bồi Cung tiên sinh tìm Thời tiểu thư, kết quả chính mình ngã không nhẹ.
Lúc mưa to, Cung tiên sinh suýt chút nữa bị hoạt thạch ném đến, là Đường tiểu thư vồ tới đẩy ngài ấy ra mới ngã chổng vó.
Được rồi, đừng nói nữa, tìm không được Thời tiểu thư, các ngươi chờ bị Cung tiên sinh giết chết đi.
Vâng vâng vâng, tìm người tìm người.
Thời tiểu thư Thời tiểu thư, mưa to rồi, Cung tiên sinh kêu người chớ núp
Một đám bảo tiêu một bên xa xôi hô cách giả sơn một đoạn.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở trong sơn động, một viên đá nhỏ đập xuống trên người cô, đau đến dữ dội.
Đường Nghệ quả nhiên là cao thủ ở phương diện này, như thế có thể tìm cơ hội, còn đánh đổi bằng viếc bị thương.
Cô hiện tại, làm sao có thể đi quấy rối.
Cơ hội thật tốt, nói không chừng Cung Âu liền như vậy thay đổi sắc mặt.
Thời Tiểu Niệm nghĩ, ném hòn đá nhỏ trên người ra, dứt khoát leo ra ngoài sơn động, vừa ra khỏi sơn động, người cô trong nháy mắt bị ướt nhẹp, nước mưa rơi vào trên khuôn mặt dính vô cùng, cực kỳ khó chịu.
Mưa to cọ rửa mặt cô, làm cho tầm mắt trở nên mơ hồ.
Thời Tiểu Niệm cơ hồ nhìn không rõ lắm tình hình trước mắt, chỉ có thể bám vào từng điểm từng điểm trên vách đá đi xuống.
Mưa to như trút nước, vách đá trở nên rất trơn, tốc độ của cô càng thêm chậm lại.
Cô đi xuống liếc mắt một cái, cách mặt đất còn có hai mét.
Càng ngày càng gần.
Lập tức liền có thể ra công viên rồi.
ok.
Thời Tiểu Niệm cắn chặt hàm răng, tiếp tục đi xuống, bỗng nhiên, chân cô dẫm lên một viên đá, tay trong nháy mắt không nắm được vách đá, cả người rơi xuống.
A
Thời Tiểu Niệm kêu thảm một tiếng, cả người rơi trên mặt đất, đầu choáng váng, ngất đi.
Quên bao lâu.
Nước mưa lạnh lẽo tàn nhẫn mà ướt nhẹp thân thể của cô.
Thời Tiểu Niệm ở bên trong làn mưa lạnh lẽo tỉnh lại, đầu vô cùng đau đớn, cô khoát tay, tay cũng đau dữ dội.
Cô chậm rãi ở trên cỏ ngồi xuống, cúi đầu nhìn hướng tay của mình, khuỷu tay tất cả đều là máu, lẫn vào nước mưa nhiễm phải váy của cô.
Xương cốt đau đến quá mức.
Hẳn là gãy xương.
Thời Tiểu Niệm cắn chặt hàm răng nhịn đau, muốn đứng lên kết quả chân hơi dùng sức liền đau.
Rời khỏi Cung Âu, cô muốn tự do làm sao lại khó như vậy.
Thời Tiểu Niệm chật vật ngồi ở trong mưa, mái tóc dài bị ướt đến như tắm biển, gương mặt có chút tái nhợt, trên cánh tay máu tươi không ngừng chảy ra, theo nước mưa chảy xuống.Cô lấy điện thoại di động ra, dùng thân thể che chở điện thoại, không cho nước mưa làm ướt.
Dáng vẻ cô bị trói nhất định sẽ ngoan ngoãn lại.
Hắn ở trong đầu bắt đầu tưởng tượng dáng vẻ cô bị trói.
Thời Tiểu Niệm bị hắn lộ cốt ánh mắt lôi đến.
Vì để kế hoạch hoàn thành thuận lợi, Thời Tiểu Niệm bảo tất cả mọi người kể cả Phong Đức, mẹ con Đường Nghệ tham gia chơi.
Làm quỷ một giờ bên trong bắt được toàn bộ mọi người coi như thắng, không bắt được thì thua.
Trước tiên Phong Đức cùng một bảo tiêu làm quỷ.
Thời Tiểu Niệm một đường bị Cung Âu mạnh mẽ quấn lấy, hắn đi nơi nào, cô cũng nhất định phải theo đến đó.
Hai giờ nhanh chóng trôi qua, Bob chơi mệt, ở trên xe giải lao, một bảo tiêu trông chừng cậu.
Ván thứ ba, là Cung Âu làm quỷ.
Đúng ý Thời Tiểu Niệm.
Cung Âu đứng ở vị trí trung tâm công viên, tất cả mọi người phân tán đi.
Tất cả mọi người đều tự tìm vị trí có thể trốn.
Thời Tiểu Niệm liếc mắt nhìn Đường Nghệ, Đường Nghệ hướng về cô gật đầu, nói, Mình sẽ tìm cơ hội tiếp cận Cung tiên sinh.
Được, mình ra công viên trước, chờ tin tức của cậu, gần đủ người mình lại trở về.
Thời Tiểu Niệm cùng cô vừa đi vừa nói.
Cô phải ra khỏi công viên, như vậy Cung Âu không thể tìm tới cô, như vậy có thể tạo thời gian cho bọn họ tiếp xúc với nhau.
Đường Nghệ suy nghĩ một chút lo lắng nói, Vạn nhất bị Cung tiên sinh phát hiện, hắn có xử lí cậu không
Cùng lắm là bị hắn rống một trận.
Thời Tiểu Niệm chuẩn bị sẵn sàng, trên hiệp ước viết rõ, hắn không thể đánh cô.
Cô cũng cần Cung Âu chán ghét cô, như vậy cô mới cách tự do càng gần hơn một bước.
Được rồi, vậy chúng ta tách ra, mình sẽ cẩn thận. Đường Nghệ nói, Đúng rồi, cậu phải tìm lối ra khác, lối vào đều có bảo tiêu.
Mình tìm một chút.
Tường vây xung quanh công viên này rất cao, mặt tường bóng loáng cô không bò lên nổi, leo lên nhảy ra ngoài cũng là rất nguy hiểm.
Vừa nãy lúc tôi đi trốn, phát hiện bên kia có ngọn núi giả rất cao Đường Nghệ chỉ về một chỗ, Khi ở trường học, lúc cậu quên chìa khóa đều là bò qua từ sát vách ký túc xá, này giả sơn ngươi nên có thể bò.
Được, mình đi nhìn.
Thời Tiểu Niệm gật đầu, cùng Đường Nghệ mỗi người đi một ngả.
Cô một mình hướng về nơi sâu xa đi đến, lối vào đều có bảo tiêu canh gác, cô không thể đi lối đó.
Công viên này rất lớn, núi nhân tạo, nước biếc, cầu đá, rừng cây không thiếu gì cả, phong cảnh đẹp không sao tả xiết.
Thời Tiểu Niệm không có tâm tư thưởng thức phong cảnh, thẳng một đường đi vào.
Đi tới nơi Đường Nghệ chỉ, đập vào mắt là một ngọn núi nhân tạo rất cao.
Thời Tiểu Niệm ngửa đầu liếc mắt một cái, toà này giả sơn là đực vườn mép sách, lề sách bình phong.
Trên núi động không ít, không phải rất khó leo lên, chỉ cần qua được một nửa ngọn núi, bên ngoài chính là công viên.
Quả nhiên là chỗ tốt.
Thời Tiểu Niệm vận động cái cổ, vặn vẹo cánh tay, làm xong công tác chuẩn bị liền bắt đầu bò lên núi, ra sức trèo lên trên.
Cung Âu chung quy phải bắt cô mặc váy, hiện tại chiếc váy trở thành chướng ngại lớn nhất của cô.
Thời Tiểu Niệm đem làn váy dài kéo lên, kéo đến chỗ bắp đùi, sau đó trèo lên trên.
Bò đến chỗ cao, Thời Tiểu Niệm bò vào một sơn động nhỏ để giải lao, liếc mắt xuống một cái, nơi này ít nhất cao bằng 2 tầng lầu.
Bỗng nhiên có tiếng bước chân truyền đến.
Thời Tiểu Niệm liền vội vàng đem cả người co vào trong sơn động, liền nghe thanh âm của Phong Đức truyền đến, Thiếu gia, ngài thật là lợi hại, nhanh như vậy liền tìm được tôi.
Tìm ngươi quá dễ.
Cung Âu hừ lạnh một tiếng.
Thời Tiểu Niệm núp ở sơn động, đưa tay lau mồ hôi.
Công viên này lớn đến mức khó mà tin nổi, hắn làm sao nhanh như vậy liền tìm tới bên này.
Cung Âu người này thông minh cũng quá đáng sợ.
Thiếu gia, Thời tiểu thư cũng không ở đây, nơi này chỉ có núi. Thanh âm của Phong Đức bay tới.
Thời Tiểu Niệm yên lặng mà gật đầu.
Đúng vậy, đi nhanh lên đi.
Ngươi biết cái gì. Cung Âu lạnh lùng nói, Người phụ nữ kia rất thích leo trèo, giống như một con khỉ.
Thời Tiểu Niệm đen mặt, hắn có cần hiểu rõ cô thế không.
Dù gì Thời tiểu thư cũng là người nho nhã yếu đuối, làm sao lại treo lên núi cao như vậy, chỉ là tìm chỗ trốn cũng không cần phải leo lên vách núi. Bên kia có một núi giả cũng không cao, Thời tiểu thư có thể sẽ ở nơi đó. Phong Đức ở một bên bày mưu tính kế.
Ngay sau đó, phía dưới là một mảnh lặng im.
Đại khái là cảm thấy Phong Đức nói rất có đạo lý, bước chân của hai người dần dần đi xa.
Thời Tiểu Niệm thở phào nhẹ nhõm.
Phong quản gia thực sự là thần trợ công.
Đề phòng bị lừa, Thời Tiểu Niệm ở trong sơn động trốn một hồi lâu, đang chuẩn bị đi ra ngoài, bỗng nhiên ánh sáng tối lại.
Mặt trời vừa còn chói chang trong nháy mắt trở nên âm trầm.
Thời Tiểu Niệm ngẩng đầu lên, chỉ thấy mây đen đang ô ép kéo đến, chỉ chốc lát sau, giọt mưa lớn như hạt đậu liền nện xuống đất, sau đó ào ào đổ xuống như thác nước, điên cuồng cuốn lấy toà công viên này.
Mưa rào đột đến.
Khí trời âm trầm như buổi tối.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở trong sơn động bị ướt váy, muốn đi ra ngoài, bên ngoài lại mưa lớn đến mức không làm gì được.
Làm sao bây giờ
Thời Tiểu Niệm đưa tay xoa xoa trên mặt, làm sao đột nhiên trời lạo mưa.
Vốn là cho rằng chỉ là mưa một lúc, lập tức sẽ dừng, kết quả thời gian trôi qua hồi lâu, cũng không có dấu hiệu dừng mưa.
Sắc trời u ám cực kỳ, mưa to như trút nước điên cuồng mà xuống, sơn động căn bản là không có chỗ tránh mưa, hạt mưa lớn chừng hạt đậu, hạt mưa xối vào hòn đá không ngừng rơi xuống, ném đến trên người cô hết sức đau đớn.
Lúc này thực sự là chính mình tìm đường chết rồi.
Thời Tiểu Niệm áo não nghĩ, quyết định hay là bò xuống, ở đây sớm muộn sẽ bị cục đá cùng mưa to đập chết.
Cô vừa muốn xuống núi, lại nghe được một trận tiếng chạy bộ truyền đến, cô lập tức thu về sơn động.
Chỉ nghe có bảo tiêu hô cách màn mưa truyền đến, Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút mang quần áo mưa tới, tìm thấy Thời tiểu thư liền để cô ấy mặc vào, đừng làm cho Thời tiểu thư bị mưa ướt.
Biết rồi.
Lại nói cái Đường tiểu thư kia thực sự là anh dũng, bồi Cung tiên sinh tìm Thời tiểu thư, kết quả chính mình ngã không nhẹ.
Lúc mưa to, Cung tiên sinh suýt chút nữa bị hoạt thạch ném đến, là Đường tiểu thư vồ tới đẩy ngài ấy ra mới ngã chổng vó.
Được rồi, đừng nói nữa, tìm không được Thời tiểu thư, các ngươi chờ bị Cung tiên sinh giết chết đi.
Vâng vâng vâng, tìm người tìm người.
Thời tiểu thư Thời tiểu thư, mưa to rồi, Cung tiên sinh kêu người chớ núp
Một đám bảo tiêu một bên xa xôi hô cách giả sơn một đoạn.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở trong sơn động, một viên đá nhỏ đập xuống trên người cô, đau đến dữ dội.
Đường Nghệ quả nhiên là cao thủ ở phương diện này, như thế có thể tìm cơ hội, còn đánh đổi bằng viếc bị thương.
Cô hiện tại, làm sao có thể đi quấy rối.
Cơ hội thật tốt, nói không chừng Cung Âu liền như vậy thay đổi sắc mặt.
Thời Tiểu Niệm nghĩ, ném hòn đá nhỏ trên người ra, dứt khoát leo ra ngoài sơn động, vừa ra khỏi sơn động, người cô trong nháy mắt bị ướt nhẹp, nước mưa rơi vào trên khuôn mặt dính vô cùng, cực kỳ khó chịu.
Mưa to cọ rửa mặt cô, làm cho tầm mắt trở nên mơ hồ.
Thời Tiểu Niệm cơ hồ nhìn không rõ lắm tình hình trước mắt, chỉ có thể bám vào từng điểm từng điểm trên vách đá đi xuống.
Mưa to như trút nước, vách đá trở nên rất trơn, tốc độ của cô càng thêm chậm lại.
Cô đi xuống liếc mắt một cái, cách mặt đất còn có hai mét.
Càng ngày càng gần.
Lập tức liền có thể ra công viên rồi.
ok.
Thời Tiểu Niệm cắn chặt hàm răng, tiếp tục đi xuống, bỗng nhiên, chân cô dẫm lên một viên đá, tay trong nháy mắt không nắm được vách đá, cả người rơi xuống.
A
Thời Tiểu Niệm kêu thảm một tiếng, cả người rơi trên mặt đất, đầu choáng váng, ngất đi.
Quên bao lâu.
Nước mưa lạnh lẽo tàn nhẫn mà ướt nhẹp thân thể của cô.
Thời Tiểu Niệm ở bên trong làn mưa lạnh lẽo tỉnh lại, đầu vô cùng đau đớn, cô khoát tay, tay cũng đau dữ dội.
Cô chậm rãi ở trên cỏ ngồi xuống, cúi đầu nhìn hướng tay của mình, khuỷu tay tất cả đều là máu, lẫn vào nước mưa nhiễm phải váy của cô.
Xương cốt đau đến quá mức.
Hẳn là gãy xương.
Thời Tiểu Niệm cắn chặt hàm răng nhịn đau, muốn đứng lên kết quả chân hơi dùng sức liền đau.
Rời khỏi Cung Âu, cô muốn tự do làm sao lại khó như vậy.
Thời Tiểu Niệm chật vật ngồi ở trong mưa, mái tóc dài bị ướt đến như tắm biển, gương mặt có chút tái nhợt, trên cánh tay máu tươi không ngừng chảy ra, theo nước mưa chảy xuống.Cô lấy điện thoại di động ra, dùng thân thể che chở điện thoại, không cho nước mưa làm ướt.
/703
|