- Trà Ni?
Lãnh Phong dựa người mệt mỏi vào bức tường, tay xoay xoay cái đồng hồ vàng, giọng nói trầm thấp vang lên. Khiêm đang vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Hy Mộc, động tác dừng lại khi nghe hai từ đó. Anh nắm chặt tay lại thành quyền, đôi mắt ánh lên tia hụt hẫn.
- Tôi đã bắn cô ấy.
Phong giật phắt người, đứng thẳng dậy.
- Tôi không biết rằng mình đã yêu cô ấy nhiều như thế. Ngay tại thời khắc con dao của Trà Ni chạm vào da thịt Hy Mộc, tôi thấy tim mình cũng là một đường cắt sâu. Tôi không hối hận chuyện đã làm, chỉ thấy bản thân hiện tại không thể thở nổi...
- Đừng để cô ả bước vào cuộc sống cậu, một lần nữa. Trà Ni không bao giờ có tư cách, cô ấy đã bị tước đi quyền được ở cạnh cậu rất lâu rồi.
Lãnh Phong nhìn thẳng vào con ngươi đang rối bời đó, nói lên những điều trong lòng chưa bao giờ nói được suốt quãng thời gian dài đằng đẵng kia, suốt quãng thời gian chứng kiến người anh em của mình lao đầu vào máu tươi, mà trái tim anh ta cũng rỉ máu.
Khiêm dời mắt, nhìn sang Hy Mộc, cô bé nhỏ nhắn năm nào giờ đã có vị trí quá đỗi quan trọng trong anh. Anh vuốt nhẹ mái tóc bóng mượt của cô, cầm chặt cái tay nhỏ lành lạnh.
- Cậu luôn là người cho lời khuyên ngàn vàng nhất.
Anh nhìn sang Phong, nụ cười sắc sảo hiện lên trên khuôn mặt được điêu khắc hoàn hảo, và Lãnh Phong cũng cảm nhận được, dường như mình vừa vực dậy ý chí của một chúa tể một cách hoàn hảo.
__________________________________________
- Cô nên lấn sân vào nền giải trí. Không chừng giải Diễn viên xuất xắc sẽ được trao cho cô.
- Họ Từ kia, nếu anh không im lặng tôi sẽ chặt luôn năm ngón tay còn lại của anh.
Trà Ni nghiến răng, tay nắm cái ra trường trắng toát đau đớn.
- Ây, cô còn miệng lưỡi cay độc với tôi được như thế chứng tỏ 2 phát đạn này chả thấm thía gì. Nhưng mà hãy gọi thân mật một tí. Từ Lạc Hiên, được không?
- Tôi muốn Hy Mộc đó không còn đường sống trên cái đất này.
Trà Ni không thèm quan tâm Từ Lạc Hiên, hai mắt nhìn lên trần nhà đầy sự căm ghét.
- Cô ả khó nhai lắm, nhất là có tên tổng tài Vương Khiê kia ở cạnh. E rằng 8 mạng của tôi cũng không trôi nổi.
- Bằng mọi giá, suy nghĩ đi, tôi sẽ cho anh những gì anh muốn.
- Sẽ đắt đấy.
- Không cần hù dọa, bao nhiêu cũng thỏa.
Tiếng cười tràn ngập ma mị và nỗi ấm ức lan tỏa căn phòng bệnh VIP ở tầng cao nhất, màng đêm như đến thở thôi cũng nghe mùi nguy hiểm.
_______________________________________
2 tuần sau.
- Khiêm Khiêm Khiêm Khiêm......Khiêm ơi......Ông xãaaaaa..
Hy Mộc nũng nịu ngồi trên chiếc ghế màu vàng chanh ở ghế sofa, nhún nhún hai chân kêu anh ầm ĩ như con nít đòi mẹ. Bộ ghế sofa này vàng chanh tươi rói này cũng là cô muốn, vì bộ sofa cũ thật đơn giản, cô bỗng dưng thấy không thích, thế là Khiêm thay luôn cả bộ, từ ghế sofa, màn cửa, ra giường, đèn ngủ, tất cả đều màu vàng nhẹ. Hy Mộc thích đến rối tít mắt cả lên.
Anh mặc một chiếc quần tây sọc caro xám, áo sơ mi trắng bỏ thùng ở trước, thả tự do ở sau. Bỏ một tay vào túi quần bước thong thả từ lầu trên xuống.
Nghe tiếng là biết ngay anh đến, Hy Mộc cười một cách ngỗ ngịch đứngn phắt dậy chạy đến chân cầu thang.
- Hy Mộc.
Anh gấp rút gọi tên cô thật to làm cô gái nhỏ giật bắn dừng lại, đôi mắt to tròn không chơm chớp nữa mà nhìn anh hoảng sợ. Trông anh vẫn không mất đi sự điềm tĩnh.
- Không được chạy. Anh sẽ đi xuống. Em không còn là con nít, đã là mẹ rồi.
Hy Mộc bất giác sờ tay lên bụng, rồi cười khì khì dang hai tay đứng ở cầu thang, chờ anh xuống mà ôm cô một cái.
Đụng chân cầu thang, anh lướt qua Hy Mộc một cách nhẹ nhàng, mặc kệ cho vòng tay của cô đang rộng mở chờ anh. Hy Mộc bịu mặt, giận dỗi hét to:
- Nếu anh không ôm em, em sẽ không sinh em bé nữa.
Vương Khiêm đứng lại, quay người nhìn cô. Đôi mày đẹp nhíu lại, đôi mắt không hề tỏ vẻ nhún nhường. Trong phút chốc cô tưởng mình sẽ bị anh ăn thịt mất. Không dám mà nhỏng nhẻo với anh nữa, Hy Mộc cuối mặt nhìn mặt sàn.- Không, em sẽ sinh.
Anh cười một cái thật sắc nét, nụ cười có thể giết chết cả tâm hồn một cô gái. Nếu thấy sao trên trời là khó, thì thấy anh cười còn khó gấp trăm lần. Duy chỉ có một cô gái được thấy, chỉ có một cô gái có khả năng làm khóe môi anh cong lên hạnh phúc. Khiêm đi đến vòng tay ôm eo cô, cái eo nhỏ ngày nào nay đã nhô cao một sinh linh bé nhỏ, hôn vào cánh môi mọng nước của cô, giữ thật lâu. Rồi mân mê bụng cô, nụ cười ấm áp lại xuất hiện. Cô và anh cùng cười. Hạnh phúc là một điều gì đó xa lạ với Khiêm, nhưng anh đang nắm giữ nó, nhất quyết không buông.
Hy Mộc là cô gái nữ tính, và cũng chính chắn phần nào, nhưng với Khiêm cô không muốn mình lớn. Cô không biết vì đâu, có lẽ là một tính cách tự nhiên mà khi có Khiêm ở bên cô mới trở nên như thế. Che chở và an toàn, cô cảm nhận được điều đó từ người đàn ông này.
An Nhi của mẹ, phải thật khỏe mạnh và làm niềm hạnh phúc thứ hai của ba nhé.
- Gọi anh?
- Em muốn đi dạo, em đã ở nhà 2 tuần rồi.
- Được.
Hy Mộc chọn một chiếc áo len dài màu xám tro, choàng một chiếc khăn len màu beige, đôi boot cao hơn mắt cá màu bò, mái tóc dài bóng xoăn nhẹ thả dài xuống đến khuỷa tay khiến cô vừa chửng chạc, vừa xinh đẹp lạ lùng.
Trên con đường nhộn nhịp ánh đèn cùng tuyết trắng rơi phủ nhẹ mặt đất, người đi tấp nập hai bên đường, giữa lòng đường nhỏ là dòng xe chạy thưa thớt nhưng đủ tạo nên sự tấp nập, một hạt tuyết rơi trên mũi cô gái nhỏ khiến cô giật bắn:
- Anh ơi, nhìn này.
Hy Mộc cười khúc khích đưa mũi cho anh xem, bộ dạng thích thú khó tả. Anh không biết cô gái này khi nào mới chịu lớn, không chừng khi sinh con, cô sẽ thành chị gái của đứa nhỏ, còn anh sẽ thành một ông bố già khó tính. Nghĩ tới đó Khiêm bỗng rùng mình, đưa tay phũi nhẹ tuyết đi, nắm lấy bàn tay nhỏ bỏ vào túi áo khoác dáng dài dày cộm. Hy Mộc thích như thế, cảm giác như Khiêm là một nơi an toàn, dù thế nào, tuyệt đối, mãi mãi, an toàn.
Đường phố đông đúc, mà mỗi người đi qua đều để lại một ánh nhìn. Họ quá đẹp, cái đẹp sắc sảo, lãnh khốc của chàng trai, cái mỏng manh của cô gái nhỏ nhắn đáng yêu hòa quyện vào nhau. Rất hoàn hảo . Các cô gái ngang qua ai cũng khao khát có được Vương Khiêm, mỗi chàng trai bắt gặp đều ao ước có được Hy Mộc. Đáng tiếc, họ thuộc về nhau, họ hạnh phúc với điều đó.
- Khiêm ơi, em muốn ăn kem.
Anh yêu chiều hôn cái má ửng hồng của cô.
- Không lạnh sao?
Hy Mộc lắc đầu quầy quậy như đứa trẻ khiến môi anh cong lên thành một tuyệt tác.
- Được, em ở đây, không được đi lung tung, anh không muốn con mệt vì em.
Cô ngoan ngoãn gật đầu, ngồi ngay chiếc ghế đá bên cạnh nhìn dòng người qua lại, đèn thành phố chớp nhoáng làm cô thích thú. Hy Mộc yêu chết cái không khí này, nhất là khi có anh bên cạnh.
______
- Aaaaaaa.... mẹ ơi....mẹ ơi.......
Một nhóc con chừng 3 tuổi đứng gọi mẹ phía bên kia phố, bốn ngón tay đưa vào miệng khóc nức nở, đôi mắt mở to dáo dác tìm kiếm. Hy Mộc lo lắng nhìn cậu bé, trong lòng thấp thỏm không yên, chắc phải sợ hãi lắm mới khóc to như thế. Người hai bên đường ai cũng đi ngang để lại một ánh nhìn tò mò, thương hại. Bỗng mọi người thốt lên, cậu bé vừa khóc vừa đi ra giữa đường lớn, nhưng không ai giữ cậu bé lại. Hy Mộc hét lên:
- Ai đó giữ cậu bé lại đi chứ..
Cô chỉ hận không thể chạy thật nhanh đến ôm cậu bé lại, nhưng lại chần chừ vì còn tiểu bảo bối ở đây. Xe cộ qua lại bỗng dưng tấp nập khiến Hy Mộc sốt sắn, đau lòng đứng phắt dậy đi ra mép đường, thấy một cậu sinh viên trẻ đứng cạnh cũng lúng túng không biết làm gì. Hy Mộc đánh vai cậu ta một cái:
- Cậu còn đứng đó, mau ra đó đưa cậu bé vào. Đừng nói với tôi sinh viên các cậu sức dài vai rộng như thế lại đứng nhìn một đứa nhỏ còn chảy dãi đứng giữa lòng đường kia mà trơ ra Mau lên mau lên.
Hy Mộc thúc giục mà sắc mặt nhăn nhó lo lắng vô cùng. Chàng trai trẻ nhìn cô gái quá trẻ và dám xưng hô vô căn với mình như vậy cũng ngỡ ngàng, sau đó vì bị cô hối vội vã nên đã lao đại ra khoảng đường dồn dập xe cộ. Tiếng còi xe inh ỏi khiến lòng người chua xót, tim Hy Mộc như muốn rớt ra, mà người hai bên đường ai cũng hoảng sợ mà la ó chói tai. Cậu bé được ôm vào bên lề một cách an toàn, dù chàng trai trẻ đã toát mồ hôi lạnh. Hy Mộc ngồi xổm xuống ôm lấy cậu bé.
- Không sao rồi, đừng khóc. Cô ở đây, sẽ đi tìm mẹ cho tiểu quỷ. Không được chạy lung tung sẽ nguy hiểm nghe không?
Cậu bé vừa khóc vừa gật đầu, hết sức thương tâm.
- Cậu vừa tích đức đấy, rất tốt. Sau này sẽ đỗ cao, quyền cao chức trọng.
Hy Mộc xoa đầu cậu sinh viên, động viên cậu sau chiến công hết sức oanh liệt. Cậu ngại ngùng hiểu ra cô gái này tuy vẻ ngoài trẻ như vậy nhưng dường như đã mang thai rồi, quả thật rất xinh đẹp.
_________
- Áhh........
- Áhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh.....
Tiếng người hai bên đường một lần nữa vang lên inh ỏi. Chàng sinh viên đờ người không biết phải làm gì. Vương Khiêm đứng từ đằng xa quan sát mọi việc làm của Hy Mộc từ đầu đến giờ bỗng hốt hoảng. Anh buông bỏ cây kem trong tay mình, lao thật nhanh ra đường.
Trong đám đông ồn ào, một bàn tay dã tâm đã đẩy cô gái nhỏ ra lòng đường....
Lãnh Phong dựa người mệt mỏi vào bức tường, tay xoay xoay cái đồng hồ vàng, giọng nói trầm thấp vang lên. Khiêm đang vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Hy Mộc, động tác dừng lại khi nghe hai từ đó. Anh nắm chặt tay lại thành quyền, đôi mắt ánh lên tia hụt hẫn.
- Tôi đã bắn cô ấy.
Phong giật phắt người, đứng thẳng dậy.
- Tôi không biết rằng mình đã yêu cô ấy nhiều như thế. Ngay tại thời khắc con dao của Trà Ni chạm vào da thịt Hy Mộc, tôi thấy tim mình cũng là một đường cắt sâu. Tôi không hối hận chuyện đã làm, chỉ thấy bản thân hiện tại không thể thở nổi...
- Đừng để cô ả bước vào cuộc sống cậu, một lần nữa. Trà Ni không bao giờ có tư cách, cô ấy đã bị tước đi quyền được ở cạnh cậu rất lâu rồi.
Lãnh Phong nhìn thẳng vào con ngươi đang rối bời đó, nói lên những điều trong lòng chưa bao giờ nói được suốt quãng thời gian dài đằng đẵng kia, suốt quãng thời gian chứng kiến người anh em của mình lao đầu vào máu tươi, mà trái tim anh ta cũng rỉ máu.
Khiêm dời mắt, nhìn sang Hy Mộc, cô bé nhỏ nhắn năm nào giờ đã có vị trí quá đỗi quan trọng trong anh. Anh vuốt nhẹ mái tóc bóng mượt của cô, cầm chặt cái tay nhỏ lành lạnh.
- Cậu luôn là người cho lời khuyên ngàn vàng nhất.
Anh nhìn sang Phong, nụ cười sắc sảo hiện lên trên khuôn mặt được điêu khắc hoàn hảo, và Lãnh Phong cũng cảm nhận được, dường như mình vừa vực dậy ý chí của một chúa tể một cách hoàn hảo.
__________________________________________
- Cô nên lấn sân vào nền giải trí. Không chừng giải Diễn viên xuất xắc sẽ được trao cho cô.
- Họ Từ kia, nếu anh không im lặng tôi sẽ chặt luôn năm ngón tay còn lại của anh.
Trà Ni nghiến răng, tay nắm cái ra trường trắng toát đau đớn.
- Ây, cô còn miệng lưỡi cay độc với tôi được như thế chứng tỏ 2 phát đạn này chả thấm thía gì. Nhưng mà hãy gọi thân mật một tí. Từ Lạc Hiên, được không?
- Tôi muốn Hy Mộc đó không còn đường sống trên cái đất này.
Trà Ni không thèm quan tâm Từ Lạc Hiên, hai mắt nhìn lên trần nhà đầy sự căm ghét.
- Cô ả khó nhai lắm, nhất là có tên tổng tài Vương Khiê kia ở cạnh. E rằng 8 mạng của tôi cũng không trôi nổi.
- Bằng mọi giá, suy nghĩ đi, tôi sẽ cho anh những gì anh muốn.
- Sẽ đắt đấy.
- Không cần hù dọa, bao nhiêu cũng thỏa.
Tiếng cười tràn ngập ma mị và nỗi ấm ức lan tỏa căn phòng bệnh VIP ở tầng cao nhất, màng đêm như đến thở thôi cũng nghe mùi nguy hiểm.
_______________________________________
2 tuần sau.
- Khiêm Khiêm Khiêm Khiêm......Khiêm ơi......Ông xãaaaaa..
Hy Mộc nũng nịu ngồi trên chiếc ghế màu vàng chanh ở ghế sofa, nhún nhún hai chân kêu anh ầm ĩ như con nít đòi mẹ. Bộ ghế sofa này vàng chanh tươi rói này cũng là cô muốn, vì bộ sofa cũ thật đơn giản, cô bỗng dưng thấy không thích, thế là Khiêm thay luôn cả bộ, từ ghế sofa, màn cửa, ra giường, đèn ngủ, tất cả đều màu vàng nhẹ. Hy Mộc thích đến rối tít mắt cả lên.
Anh mặc một chiếc quần tây sọc caro xám, áo sơ mi trắng bỏ thùng ở trước, thả tự do ở sau. Bỏ một tay vào túi quần bước thong thả từ lầu trên xuống.
Nghe tiếng là biết ngay anh đến, Hy Mộc cười một cách ngỗ ngịch đứngn phắt dậy chạy đến chân cầu thang.
- Hy Mộc.
Anh gấp rút gọi tên cô thật to làm cô gái nhỏ giật bắn dừng lại, đôi mắt to tròn không chơm chớp nữa mà nhìn anh hoảng sợ. Trông anh vẫn không mất đi sự điềm tĩnh.
- Không được chạy. Anh sẽ đi xuống. Em không còn là con nít, đã là mẹ rồi.
Hy Mộc bất giác sờ tay lên bụng, rồi cười khì khì dang hai tay đứng ở cầu thang, chờ anh xuống mà ôm cô một cái.
Đụng chân cầu thang, anh lướt qua Hy Mộc một cách nhẹ nhàng, mặc kệ cho vòng tay của cô đang rộng mở chờ anh. Hy Mộc bịu mặt, giận dỗi hét to:
- Nếu anh không ôm em, em sẽ không sinh em bé nữa.
Vương Khiêm đứng lại, quay người nhìn cô. Đôi mày đẹp nhíu lại, đôi mắt không hề tỏ vẻ nhún nhường. Trong phút chốc cô tưởng mình sẽ bị anh ăn thịt mất. Không dám mà nhỏng nhẻo với anh nữa, Hy Mộc cuối mặt nhìn mặt sàn.- Không, em sẽ sinh.
Anh cười một cái thật sắc nét, nụ cười có thể giết chết cả tâm hồn một cô gái. Nếu thấy sao trên trời là khó, thì thấy anh cười còn khó gấp trăm lần. Duy chỉ có một cô gái được thấy, chỉ có một cô gái có khả năng làm khóe môi anh cong lên hạnh phúc. Khiêm đi đến vòng tay ôm eo cô, cái eo nhỏ ngày nào nay đã nhô cao một sinh linh bé nhỏ, hôn vào cánh môi mọng nước của cô, giữ thật lâu. Rồi mân mê bụng cô, nụ cười ấm áp lại xuất hiện. Cô và anh cùng cười. Hạnh phúc là một điều gì đó xa lạ với Khiêm, nhưng anh đang nắm giữ nó, nhất quyết không buông.
Hy Mộc là cô gái nữ tính, và cũng chính chắn phần nào, nhưng với Khiêm cô không muốn mình lớn. Cô không biết vì đâu, có lẽ là một tính cách tự nhiên mà khi có Khiêm ở bên cô mới trở nên như thế. Che chở và an toàn, cô cảm nhận được điều đó từ người đàn ông này.
An Nhi của mẹ, phải thật khỏe mạnh và làm niềm hạnh phúc thứ hai của ba nhé.
- Gọi anh?
- Em muốn đi dạo, em đã ở nhà 2 tuần rồi.
- Được.
Hy Mộc chọn một chiếc áo len dài màu xám tro, choàng một chiếc khăn len màu beige, đôi boot cao hơn mắt cá màu bò, mái tóc dài bóng xoăn nhẹ thả dài xuống đến khuỷa tay khiến cô vừa chửng chạc, vừa xinh đẹp lạ lùng.
Trên con đường nhộn nhịp ánh đèn cùng tuyết trắng rơi phủ nhẹ mặt đất, người đi tấp nập hai bên đường, giữa lòng đường nhỏ là dòng xe chạy thưa thớt nhưng đủ tạo nên sự tấp nập, một hạt tuyết rơi trên mũi cô gái nhỏ khiến cô giật bắn:
- Anh ơi, nhìn này.
Hy Mộc cười khúc khích đưa mũi cho anh xem, bộ dạng thích thú khó tả. Anh không biết cô gái này khi nào mới chịu lớn, không chừng khi sinh con, cô sẽ thành chị gái của đứa nhỏ, còn anh sẽ thành một ông bố già khó tính. Nghĩ tới đó Khiêm bỗng rùng mình, đưa tay phũi nhẹ tuyết đi, nắm lấy bàn tay nhỏ bỏ vào túi áo khoác dáng dài dày cộm. Hy Mộc thích như thế, cảm giác như Khiêm là một nơi an toàn, dù thế nào, tuyệt đối, mãi mãi, an toàn.
Đường phố đông đúc, mà mỗi người đi qua đều để lại một ánh nhìn. Họ quá đẹp, cái đẹp sắc sảo, lãnh khốc của chàng trai, cái mỏng manh của cô gái nhỏ nhắn đáng yêu hòa quyện vào nhau. Rất hoàn hảo . Các cô gái ngang qua ai cũng khao khát có được Vương Khiêm, mỗi chàng trai bắt gặp đều ao ước có được Hy Mộc. Đáng tiếc, họ thuộc về nhau, họ hạnh phúc với điều đó.
- Khiêm ơi, em muốn ăn kem.
Anh yêu chiều hôn cái má ửng hồng của cô.
- Không lạnh sao?
Hy Mộc lắc đầu quầy quậy như đứa trẻ khiến môi anh cong lên thành một tuyệt tác.
- Được, em ở đây, không được đi lung tung, anh không muốn con mệt vì em.
Cô ngoan ngoãn gật đầu, ngồi ngay chiếc ghế đá bên cạnh nhìn dòng người qua lại, đèn thành phố chớp nhoáng làm cô thích thú. Hy Mộc yêu chết cái không khí này, nhất là khi có anh bên cạnh.
______
- Aaaaaaa.... mẹ ơi....mẹ ơi.......
Một nhóc con chừng 3 tuổi đứng gọi mẹ phía bên kia phố, bốn ngón tay đưa vào miệng khóc nức nở, đôi mắt mở to dáo dác tìm kiếm. Hy Mộc lo lắng nhìn cậu bé, trong lòng thấp thỏm không yên, chắc phải sợ hãi lắm mới khóc to như thế. Người hai bên đường ai cũng đi ngang để lại một ánh nhìn tò mò, thương hại. Bỗng mọi người thốt lên, cậu bé vừa khóc vừa đi ra giữa đường lớn, nhưng không ai giữ cậu bé lại. Hy Mộc hét lên:
- Ai đó giữ cậu bé lại đi chứ..
Cô chỉ hận không thể chạy thật nhanh đến ôm cậu bé lại, nhưng lại chần chừ vì còn tiểu bảo bối ở đây. Xe cộ qua lại bỗng dưng tấp nập khiến Hy Mộc sốt sắn, đau lòng đứng phắt dậy đi ra mép đường, thấy một cậu sinh viên trẻ đứng cạnh cũng lúng túng không biết làm gì. Hy Mộc đánh vai cậu ta một cái:
- Cậu còn đứng đó, mau ra đó đưa cậu bé vào. Đừng nói với tôi sinh viên các cậu sức dài vai rộng như thế lại đứng nhìn một đứa nhỏ còn chảy dãi đứng giữa lòng đường kia mà trơ ra Mau lên mau lên.
Hy Mộc thúc giục mà sắc mặt nhăn nhó lo lắng vô cùng. Chàng trai trẻ nhìn cô gái quá trẻ và dám xưng hô vô căn với mình như vậy cũng ngỡ ngàng, sau đó vì bị cô hối vội vã nên đã lao đại ra khoảng đường dồn dập xe cộ. Tiếng còi xe inh ỏi khiến lòng người chua xót, tim Hy Mộc như muốn rớt ra, mà người hai bên đường ai cũng hoảng sợ mà la ó chói tai. Cậu bé được ôm vào bên lề một cách an toàn, dù chàng trai trẻ đã toát mồ hôi lạnh. Hy Mộc ngồi xổm xuống ôm lấy cậu bé.
- Không sao rồi, đừng khóc. Cô ở đây, sẽ đi tìm mẹ cho tiểu quỷ. Không được chạy lung tung sẽ nguy hiểm nghe không?
Cậu bé vừa khóc vừa gật đầu, hết sức thương tâm.
- Cậu vừa tích đức đấy, rất tốt. Sau này sẽ đỗ cao, quyền cao chức trọng.
Hy Mộc xoa đầu cậu sinh viên, động viên cậu sau chiến công hết sức oanh liệt. Cậu ngại ngùng hiểu ra cô gái này tuy vẻ ngoài trẻ như vậy nhưng dường như đã mang thai rồi, quả thật rất xinh đẹp.
_________
- Áhh........
- Áhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh.....
Tiếng người hai bên đường một lần nữa vang lên inh ỏi. Chàng sinh viên đờ người không biết phải làm gì. Vương Khiêm đứng từ đằng xa quan sát mọi việc làm của Hy Mộc từ đầu đến giờ bỗng hốt hoảng. Anh buông bỏ cây kem trong tay mình, lao thật nhanh ra đường.
Trong đám đông ồn ào, một bàn tay dã tâm đã đẩy cô gái nhỏ ra lòng đường....
/59
|