“Không được, em đi không được đâu, em với lại Tiết Tổng của Hâm Hoa đã hẹn nhau dùng cơm rồi. Em với Trần Quân cũng phải đi đến đó, anh biết rồi đó, Hâm Hoa là bạn hợp tác lâu năm của chúng ta, phần lớn nguyên liệu nấu ăn của chúng ta đều là do bọn họ cung cấp, mối quan hệ của hai bên vẫn tương đối tốt, người ta đã tự mình mời em, em cũng không tiện từ chối. Lúc nãy Hiểu Tinh có gọi điện thoại cho em, kêu em tối nay đến đó, em có nói với cô ấy là em đi không được, đợi một lát sau khi em trở về thì em sẽ đón sinh nhật cùng với cô ấy. Anh đi đi, tối ngày hôm nay cô ấy còn ăn mừng sinh nhật với một vài người bạn và đồng nghiệp nữa.” Lý Vũ Hân nói.
“Hả? Có bạn bè nữa hả?” Diệp Lăng Thiên có hơi nhíu mày, hiện tại anh thật sự rất sợ phải gặp mấy người đồng nghiệp của Hứa Hiểu Tinh.
“Đúng rồi đó, anh đi giúp đỡ cô ấy một chút đi, đừng để cô ấy uống quá nhiều rượu. Được rồi, không nói nhiều nữa, em phải đi đến đó đây, tạm biệt anh.” Lý Vũ Hân nói xong thì liền cúp điện thoại.
Trong lúc Diệp Lăng Thiên đang do dự mình có cần phải đi khỏi đây trước hay không, anh đã nhìn thấy Hứa Hiểu Tinh đi tới, ngoài ra còn có ba bốn cô gái khác vừa đi vừa cười, Diệp Lăng Thiên bất đắc dĩ cười cười, dường như là hiện tại mình có chạy trốn cũng không thể rồi. Diệp Lăng Thiên thật sự không biết làm sao, đợi đến lúc bọn người Hứa Hiểu Tinh đi đến đây thì anh đẩy cửa bước xuống xe, anh gọi: “Hiểu Tinh.”
Lúc đầu, Hứa Hiểu Tinh không phát hiện ra Diệp Lăng Thiên, bỗng nhiên lại nhìn thấy Diệp Lăng Thiên, cô ta rất kinh ngạc, ngạc nhiên hỏi: “Lăng Thiên, sao anh lại ở đây vậy?”
“Chúc cô sinh nhật vui vẻ nha, đây là quà sinh nhật tôi tặng cô, hi vọng là cô thích nó.” Diệp Lăng Thiên cười nói, cầm một món quà đưa qua cho Hứa Hiểu Tinh.
“Cảm ơn anh nha.”
“Là anh Diệp, Diệp Lăng Thiên, có đúng không? Đã lâu không gặp nha.” Có một cô gái trong đó hiển nhiên nhận ra Diệp Lăng Thiên, đi tới cười chào hỏi.
“Vâng, chào cô, chào mọi người.” Diệp Lăng Thiên đều không có ấn tượng gì với mấy cô gái này, chứ đừng nói chi là gọi tên, chỉ có thể chào hỏi qua loa mà thôi. “Tôi đã mời nhóm đồng nghiệp của tôi đi dùng cơm, anh... anh... có đi cùng không?” Hứa Hiểu Tinh nhìn Diệp Lăng Thiên rồi hỏi, trong mắt tràn đầy chờ mong.
Diệp Lăng Thiên thật sự rất muốn từ chối, nhưng mà cuối cùng vẫn không có cách nào nó ra chữ "không", anh gật đầu nói: “Được rồi, ở đâu vậy?”
“Là một nơi anh hết sức quen thuộc, anh cứ lái xe đi theo tôi là được rồi.” Hứa Hiểu Tinh thần bí nói, sau đó mở cửa xe ra nói với mấy cô gái đó: “Mấy người các cô có muốn ngồi xe sang trọng không, nếu như muốn ngồi xe sang trọng thì qua xe đó ngồi đi.”
“Anh ta là của cô mà, chúng tôi làm sao có ý tranh giành được chứ. Thôi đi, chúng tôi không có phúc ngồi xe sang trọng đâu.” Mấy cô gái cười hihi haha, sau đó chen lên xe cùng Hứa Hiểu Tinh, ngược lại không có ai lên xe của Diệp Lăng Thiên. Đây cũng là chuyện bình thường mà thôi, bọn họ với Diệp Lăng Thiên cũng không tính là quen biết, hơn nữa nam nữ khác biệt, làm sao có thể leo lên xe của Diệp Lăng Thiên được.
Diệp Lăng Thiên cười cười lái xe mình đi theo phía sau Hứa Hiểu Tinh, chạy cả một đường, càng chạy càng thấy quen, cuối cùng Hứa Hiểu Tinh trực tiếp dừng xe trong bãi đỗ xe quảng trường Xuân Thiên.
“Sao lại đến đây vậy?” Sau khi bước xuống xe, Diệp Lăng Thiên hỏi Hứa Hiểu Tinh.
“Anh đoán xem?” Hứa Hiểu Tinh cười cười, sau đó dẫn mấy cô gái cười hihi ha ha trực tiếp đi ra ngoài, hơn nữa liền trực tiếp đi về phía cửa hàng Xuân Thiên.
Diệp Lăng Thiên mở to hai mắt mà nhìn, sau đó bất đắc dĩ nở nụ cười, cũng đi vào cùng.
“Woa! Nhiều người như vậy luôn hả! Tôi nói cho cô biết nha, đến đây thì phải gọi điện thoại đặt chỗ đó, cô không biết tình hình kinh doanh của nơi này tốt biết bao nhiêu, nếu như mà trực tiếp tới đây thì không có khả năng đặt được phòng đâu, đoán chừng là ngay cả chỗ ngồi cũng khó tìm nữa kìa.” Một cô gái trong đó oán giận Hứa Hiểu Tinh.
“Về chuyện này thì cô không cần phải lo lắng đâu, ở đây tôi có người quen, chỉ cần có anh ở đây thì tôi đảm bảo là mình có thể tìm được vị trí, có đúng không hả Diệp tổng.” Hứa Hiểu Tinh cười nói.
“Nếu như cô nói muốn đến đây thì tôi đã gọi điện thoại cho bọn họ sớm rồi.” Diệp Lăng Thiên bất đắc dĩ nói.
“Vậy thì ngại quá, anh cứ coi như là tổng giám đốc đúng lúc đến đây thăm hỏi một chút thôi mà, nhưng mà kinh doanh ở nơi này thật sự không tệ, so với lúc trước anh còn ở đây kinh doanh còn tốt hơn nữa đó. À đúng rồi, tôi có khoảng tám chín người bạn, tổng cộng có mười người đi, nhất định phải chọn một căn phòng nhỏ, nếu không thì có lẽ cũng không có bầu không khí tốt như vậy đâu, chờ một lát nữa không sao rồi.” Hứa Hiểu Tinh nói.
“Được rồi, để tôi đi hỏi một chút.” Diệp Lăng Thiên gật gật đầu, sau đó lại gọi một nhân viên phục vụ lại hỏi: “Cửa hàng trưởng của các người đâu rồi, gọi cửa hàng trưởng của các người đến đây một chút đi.”
“Xin hỏi quý khách có chuyện gì không? Có gì thì anh cứ dặn dò tôi đi, cửa hàng trưởng của chúng tôi bận rất nhiều việc.” Nhân viên phục vụ kỳ quái hỏi.
“Cậu cứ gọi cửa hàng trưởng của cậu tới đây đi, tôi có chuyện cần tìm anh ta, cậu không cần phải nhìn tôi đầy cảnh giác như vậy, tôi với cửa hàng trưởng của các người là bạn học của nhau.” Diệp Lăng Thiên cười nói.
“À được rồi, để tôi đi gọi cho.” Nhân viên phục vụ nửa tin nửa ngờ, sau đó mới chạy đi.
“Nhân viên ở đây không nhận ra anh hả?” Hứa Hiểu Tinh thật sự rất tò mò.
“Chắc có lẽ không có nhiều người nhận ra tôi, thật ra thì... đám nhân viên đã từng làm việc ở đây bây giờ không biết đi đâu rồi nữa, ngày nào tôi cũng làm việc ở phòng làm việc, sao những nhân viên này có thể nhận ra tôi được chứ, cửa hàng trưởng ở đây có biết tôi hay không thì tôi cũng không chắc nữa, dù sao thì tôi cũng không biết cửa hàng trưởng ở đây là ai, cho dù có biết tên thì cũng không biết người.” Diệp Lăng Thiên nói là đang nói thật.
Những gì mà anh đang nói đều là thật, phải biết là hiện tại phương thức quản lý công ty đã khác rồi, mỗi một cửa hàng đều có người quản lý riêng. Ở thành phố A có công ty chi nhánh, hơn nữa trên công ty chi nhánh thành phố A còn có tổng công ty thức ăn, sau đó còn có tập đoàn, một tuyến nhân viên này sao lại biết người tổng giám đốc là anh cơ chứ.
Không bao lâu sau thì nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc đồng phục cửa hàng trưởng đi tới, người đàn ông vẫn luôn không nhìn thấy Diệp Lăng Thiên, chờ đến lúc nhìn thấy mặt của Diệp Lăng Thiên, mới nhận ra người này là Diệp Lăng Thiên, bị hù dọa hai mắt mở to, trợn mắt há hốc mồm, lắp bắp gọi Diệp Lăng Thiên: “Diệp... Diệp tổng, sao... sao ngài lại đến đây?”
Ông ta nhận ra Diệp Lăng Thiên, cũng là lúc tham gia một cuộc họp lớn mới gặp Diệp Lăng Thiên được một lần, cho nên thật ra ông ta cũng không có ấn tượng sâu sắc đối với Diệp Lăng Thiên.
“Ừ, ông đừng có khẩn trương, ngày hôm nay tôi đến đây không phải để thị sát đâu, chỉ là ngày hôm nay có mấy người bạn của tôi đến đây dùng cơm, hôm nay là sinh nhật của bạn tôi, đúng lúc muốn đến cửa hàng của chúng ta dùng cơm. Ở đây có nhiều người quá, tôi muốn hỏi ông xem có còn phòng trống không?” Diệp Lăng Thiên cười nói.
Diệp Lăng Thiên vừa nói vừa lấy thuốc lá ra.
“Diệp tổng, lấy của tôi lấy của tôi này.” Cửa hàng trưởng vội vàng lấy thuốc lá từ trên người của mình đưa qua cho Diệp Lăng Thiên, lúc dâng thuốc lá, hai tay đều đang phát run.
“Hả? Có bạn bè nữa hả?” Diệp Lăng Thiên có hơi nhíu mày, hiện tại anh thật sự rất sợ phải gặp mấy người đồng nghiệp của Hứa Hiểu Tinh.
“Đúng rồi đó, anh đi giúp đỡ cô ấy một chút đi, đừng để cô ấy uống quá nhiều rượu. Được rồi, không nói nhiều nữa, em phải đi đến đó đây, tạm biệt anh.” Lý Vũ Hân nói xong thì liền cúp điện thoại.
Trong lúc Diệp Lăng Thiên đang do dự mình có cần phải đi khỏi đây trước hay không, anh đã nhìn thấy Hứa Hiểu Tinh đi tới, ngoài ra còn có ba bốn cô gái khác vừa đi vừa cười, Diệp Lăng Thiên bất đắc dĩ cười cười, dường như là hiện tại mình có chạy trốn cũng không thể rồi. Diệp Lăng Thiên thật sự không biết làm sao, đợi đến lúc bọn người Hứa Hiểu Tinh đi đến đây thì anh đẩy cửa bước xuống xe, anh gọi: “Hiểu Tinh.”
Lúc đầu, Hứa Hiểu Tinh không phát hiện ra Diệp Lăng Thiên, bỗng nhiên lại nhìn thấy Diệp Lăng Thiên, cô ta rất kinh ngạc, ngạc nhiên hỏi: “Lăng Thiên, sao anh lại ở đây vậy?”
“Chúc cô sinh nhật vui vẻ nha, đây là quà sinh nhật tôi tặng cô, hi vọng là cô thích nó.” Diệp Lăng Thiên cười nói, cầm một món quà đưa qua cho Hứa Hiểu Tinh.
“Cảm ơn anh nha.”
“Là anh Diệp, Diệp Lăng Thiên, có đúng không? Đã lâu không gặp nha.” Có một cô gái trong đó hiển nhiên nhận ra Diệp Lăng Thiên, đi tới cười chào hỏi.
“Vâng, chào cô, chào mọi người.” Diệp Lăng Thiên đều không có ấn tượng gì với mấy cô gái này, chứ đừng nói chi là gọi tên, chỉ có thể chào hỏi qua loa mà thôi. “Tôi đã mời nhóm đồng nghiệp của tôi đi dùng cơm, anh... anh... có đi cùng không?” Hứa Hiểu Tinh nhìn Diệp Lăng Thiên rồi hỏi, trong mắt tràn đầy chờ mong.
Diệp Lăng Thiên thật sự rất muốn từ chối, nhưng mà cuối cùng vẫn không có cách nào nó ra chữ "không", anh gật đầu nói: “Được rồi, ở đâu vậy?”
“Là một nơi anh hết sức quen thuộc, anh cứ lái xe đi theo tôi là được rồi.” Hứa Hiểu Tinh thần bí nói, sau đó mở cửa xe ra nói với mấy cô gái đó: “Mấy người các cô có muốn ngồi xe sang trọng không, nếu như muốn ngồi xe sang trọng thì qua xe đó ngồi đi.”
“Anh ta là của cô mà, chúng tôi làm sao có ý tranh giành được chứ. Thôi đi, chúng tôi không có phúc ngồi xe sang trọng đâu.” Mấy cô gái cười hihi haha, sau đó chen lên xe cùng Hứa Hiểu Tinh, ngược lại không có ai lên xe của Diệp Lăng Thiên. Đây cũng là chuyện bình thường mà thôi, bọn họ với Diệp Lăng Thiên cũng không tính là quen biết, hơn nữa nam nữ khác biệt, làm sao có thể leo lên xe của Diệp Lăng Thiên được.
Diệp Lăng Thiên cười cười lái xe mình đi theo phía sau Hứa Hiểu Tinh, chạy cả một đường, càng chạy càng thấy quen, cuối cùng Hứa Hiểu Tinh trực tiếp dừng xe trong bãi đỗ xe quảng trường Xuân Thiên.
“Sao lại đến đây vậy?” Sau khi bước xuống xe, Diệp Lăng Thiên hỏi Hứa Hiểu Tinh.
“Anh đoán xem?” Hứa Hiểu Tinh cười cười, sau đó dẫn mấy cô gái cười hihi ha ha trực tiếp đi ra ngoài, hơn nữa liền trực tiếp đi về phía cửa hàng Xuân Thiên.
Diệp Lăng Thiên mở to hai mắt mà nhìn, sau đó bất đắc dĩ nở nụ cười, cũng đi vào cùng.
“Woa! Nhiều người như vậy luôn hả! Tôi nói cho cô biết nha, đến đây thì phải gọi điện thoại đặt chỗ đó, cô không biết tình hình kinh doanh của nơi này tốt biết bao nhiêu, nếu như mà trực tiếp tới đây thì không có khả năng đặt được phòng đâu, đoán chừng là ngay cả chỗ ngồi cũng khó tìm nữa kìa.” Một cô gái trong đó oán giận Hứa Hiểu Tinh.
“Về chuyện này thì cô không cần phải lo lắng đâu, ở đây tôi có người quen, chỉ cần có anh ở đây thì tôi đảm bảo là mình có thể tìm được vị trí, có đúng không hả Diệp tổng.” Hứa Hiểu Tinh cười nói.
“Nếu như cô nói muốn đến đây thì tôi đã gọi điện thoại cho bọn họ sớm rồi.” Diệp Lăng Thiên bất đắc dĩ nói.
“Vậy thì ngại quá, anh cứ coi như là tổng giám đốc đúng lúc đến đây thăm hỏi một chút thôi mà, nhưng mà kinh doanh ở nơi này thật sự không tệ, so với lúc trước anh còn ở đây kinh doanh còn tốt hơn nữa đó. À đúng rồi, tôi có khoảng tám chín người bạn, tổng cộng có mười người đi, nhất định phải chọn một căn phòng nhỏ, nếu không thì có lẽ cũng không có bầu không khí tốt như vậy đâu, chờ một lát nữa không sao rồi.” Hứa Hiểu Tinh nói.
“Được rồi, để tôi đi hỏi một chút.” Diệp Lăng Thiên gật gật đầu, sau đó lại gọi một nhân viên phục vụ lại hỏi: “Cửa hàng trưởng của các người đâu rồi, gọi cửa hàng trưởng của các người đến đây một chút đi.”
“Xin hỏi quý khách có chuyện gì không? Có gì thì anh cứ dặn dò tôi đi, cửa hàng trưởng của chúng tôi bận rất nhiều việc.” Nhân viên phục vụ kỳ quái hỏi.
“Cậu cứ gọi cửa hàng trưởng của cậu tới đây đi, tôi có chuyện cần tìm anh ta, cậu không cần phải nhìn tôi đầy cảnh giác như vậy, tôi với cửa hàng trưởng của các người là bạn học của nhau.” Diệp Lăng Thiên cười nói.
“À được rồi, để tôi đi gọi cho.” Nhân viên phục vụ nửa tin nửa ngờ, sau đó mới chạy đi.
“Nhân viên ở đây không nhận ra anh hả?” Hứa Hiểu Tinh thật sự rất tò mò.
“Chắc có lẽ không có nhiều người nhận ra tôi, thật ra thì... đám nhân viên đã từng làm việc ở đây bây giờ không biết đi đâu rồi nữa, ngày nào tôi cũng làm việc ở phòng làm việc, sao những nhân viên này có thể nhận ra tôi được chứ, cửa hàng trưởng ở đây có biết tôi hay không thì tôi cũng không chắc nữa, dù sao thì tôi cũng không biết cửa hàng trưởng ở đây là ai, cho dù có biết tên thì cũng không biết người.” Diệp Lăng Thiên nói là đang nói thật.
Những gì mà anh đang nói đều là thật, phải biết là hiện tại phương thức quản lý công ty đã khác rồi, mỗi một cửa hàng đều có người quản lý riêng. Ở thành phố A có công ty chi nhánh, hơn nữa trên công ty chi nhánh thành phố A còn có tổng công ty thức ăn, sau đó còn có tập đoàn, một tuyến nhân viên này sao lại biết người tổng giám đốc là anh cơ chứ.
Không bao lâu sau thì nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc đồng phục cửa hàng trưởng đi tới, người đàn ông vẫn luôn không nhìn thấy Diệp Lăng Thiên, chờ đến lúc nhìn thấy mặt của Diệp Lăng Thiên, mới nhận ra người này là Diệp Lăng Thiên, bị hù dọa hai mắt mở to, trợn mắt há hốc mồm, lắp bắp gọi Diệp Lăng Thiên: “Diệp... Diệp tổng, sao... sao ngài lại đến đây?”
Ông ta nhận ra Diệp Lăng Thiên, cũng là lúc tham gia một cuộc họp lớn mới gặp Diệp Lăng Thiên được một lần, cho nên thật ra ông ta cũng không có ấn tượng sâu sắc đối với Diệp Lăng Thiên.
“Ừ, ông đừng có khẩn trương, ngày hôm nay tôi đến đây không phải để thị sát đâu, chỉ là ngày hôm nay có mấy người bạn của tôi đến đây dùng cơm, hôm nay là sinh nhật của bạn tôi, đúng lúc muốn đến cửa hàng của chúng ta dùng cơm. Ở đây có nhiều người quá, tôi muốn hỏi ông xem có còn phòng trống không?” Diệp Lăng Thiên cười nói.
Diệp Lăng Thiên vừa nói vừa lấy thuốc lá ra.
“Diệp tổng, lấy của tôi lấy của tôi này.” Cửa hàng trưởng vội vàng lấy thuốc lá từ trên người của mình đưa qua cho Diệp Lăng Thiên, lúc dâng thuốc lá, hai tay đều đang phát run.
/841
|