“Ngài Ravel, nói thật nhé, sau khi gặp mặt trao đổi lần trước, tôi hoàn toàn không nhìn thấy thành ý của công ty Ale các anh với hạng mục này, các anh đưa ra 50% cổ phần công ty, hơn nữa không hề cho cơ hội thương lượng, khiến chúng tôi cảm thấy thái độ của các anh rất không có trách nhiệm, điều kiện này cũng rất không phù hợp với quy tắc kinh doanh. Tập đoàn của chúng tôi đang tìm kiếm bạn hợp tác khác ở châu Âu, chẳng mấy chốc tôi sẽ có thể bàn bạc với công ty khác, trên cơ bản kế hoạch hợp tác với quý công ty đã bị loại bỏ khỏi lịch trình trong ngày của chúng tôi rồi. Cho nên ngài Ravel, tôi chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi với anh.”
“Nhưng dù thế nào, tôi cảm thấy ngài Ravel là một quý ông cực kỳ tao nhã, được quen anh tôi rất vui vẻ. Bên này có bạn đang đợi tôi, tôi sẽ không nhiều lời nữa, tạm biệt.” Diệp Lăng Thiên nói xong câu cuối thì cúp máy.
“Diệp Lăng Thiên, cuối cùng anh đang làm cái quỷ gì vậy? Anh nói vớ vẩn cái gì đó, anh có ý gì?” Cuối cùng cũng đợi được Diệp Lăng Thiên cúp máy, Lý Vũ Hân lập tức nhảy dựng lên. Thật ra cô đã sớm muốn chất vấn Diệp Lăng Thiên, thậm chí còn muốn giật điện thoại. Nhưng vì cô không hiểu tiếng Pháp, cho dù lấy lại cũng không có tác dụng gì, cho nên chỉ có thể kiên nhẫn đợi Diệp Lăng Thiên nói hết.
Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân, sau đó để điện thoại của cô lên bàn nói: “Tôi nói với ông ta, công ty của các cô đã không muốn hợp tác với bọn họ nữa rồi, đã huỷ kế hoạch hợp tác với công ty của bọn họ, bây giờ đang tìm công ty hợp tác khác. Chỉ thế thôi.”
“Cái gì hả? Diệp Lăng Thiên, anh… anh…” Sau khi nghe thấy Diệp Lăng Thiên trả lời, Lý Vũ Hân tức giận đến run rẩy chỉ vào anh, một lúc lâu vẫn không nói nên lời, môi cũng muốn đen lại.
“Đừng căng thẳng, yên tâm đi, tôi sẽ không hại cô đâu, tôi là đang giúp cô đấy. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ chiều nay hoặc sáng mai Ravel sẽ chạy tới Provence tìm cô.” Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân bình tĩnh nói.
“Anh dựa vào cái gì mà chắc chắn vậy.” Lý Vũ Hân lạnh lùng nhìn Diệp Lăng Thiên.
“Không dựa vào cái gì cả, chỉ đoán thôi. Lúc anh ta tới tìm cô nên nhớ đừng đồng ý dễ dàng, làm ra vẻ từ chối, nhất định phải đợi Ravel chủ động đồng ý giới hạn 65% cổ phần cô mới chịu.” Diệp Lăng Thiên vừa châm thuốc vừa nói.
“Diệp Lăng Thiên, nếu Ravel không đến tìm tôi, tôi sẽ không để yên cho anh đâu.” Lý Vũ Hân nhìn Diệp Lăng Thiên, cuối cùng thở phì phì bỏ đi.
Cả buổi chiều cô đều không ra ngoài, vẫn ở mãi trong phòng. Diệp Lăng Thiên biết cô đang tức giận, tức giận vì mình tự quyết định, đồng thời cũng đang lo lắng. Vốn tình hình đã nằm trong phạm vi khống chế của cô, cuối cùng, hành động của Diệp Lăng Thiên khiến tình hình vốn đang có hy vọng lại trở thành một lần mạo hiểm không có lý do, ít nhất Lý Vũ Hân cho rằng như vậy.
Ngay hôm đó, lúc đến chạng vạng, Lý Vũ Hân vô cùng lo lắng gõ cửa phòng của Diệp Lăng Thiên, đưa điện thoại vào tay anh nói: “Mau, mau nghe điện thoại, của Ravel đấy. Diệp Lăng Thiên, nếu lần này anh lại không nghe tôi mà nói lung tung, tôi thật sự sẽ giết anh.”
Diệp Lăng Thiên không để ý đến uy hiếp không có chút sức mạnh của Lý Vũ Hân, nghe máy nói: “Xin chào ngài Ravel.”
“Xin chào cô Lý, bây giờ tôi đã đến Provence rồi, xin hỏi có thể mời cô Lý ra ngoài cũng nhau ăn bữa tối không?”
“Cái này…” Diệp Lăng Thiên lại do dự nói.
“Tôi không có ý gì khác, chỉ muốn mời cô Lý ăn một bữa cơm thôi. Cho dù nói thế nào chúng ta cũng là bạn bè có đúng không. Hơn nữa tôi cố ý chạy từ Paris đến Provence, chẳng lẽ cô Lý không thể nể mặt một chút sao?”
“Được rồi, anh nói địa chỉ đi.” Cuối cùng Diệp Lăng Thiên vẫn sảng khoái đồng ý.
“Diệp Lăng Thiên.” Lần này Lý Vũ Hân thật sự muốn nổi điên.
“Lần này không phải tôi tự quyết định nói gì, hơn nữa hoàn toàn không cần phiên dịch cho cô nghe. Chỉ là anh ta đã đến Provence rồi, mời cô đi ăn bữa tối, tôi đã đồng ý thay cô, chỉ đơn giản như vậy thôi, thời gian cũng xấp xỉ rồi, chúng ta đi thôi.” Diệp Lăng Thiên bình tĩnh nói.
“Diệp Lăng Thiên, cho dù có phải nội dung quan trọng không, anh đều phải phiên dịch cho tôi nghe xong, tôi nói cái gì anh lại phiên dịch qua bên kia. Anh phải nhớ kỹ, anh là phiên dịch viên chứ không phải Tổng Giám đốc, xảy ra vấn đề anh không chịu trách nhiệm nổi, và tôi cũng thế.” Lý Vũ Hân cực kỳ tức giận nói với Diệp Lăng Thiên, phất tay áo rời đi.
Diệp Lăng Thiên cười nhìn dáng vẻ của cô, sau đó cũng đi ra ngoài theo.
“Diệp Lăng Thiên, vì sao anh chắc chắn Ravel sẽ đến đây tìm tôi, hơn nữa còn gấp gáp vậy?” Ngồi trên xe, Lý Vũ Hân hỏi Diệp Lăng Thiên.
“Đoán.”
“Anh cho rằng tôi là đứa nhỏ ba tuổi à? Chuyện này có thể đoán được hả? Nếu anh đã không muốn nói thì tôi cũng sẽ không hỏi, có đôi khi tôi thật sự không hiểu anh, anh khiến tôi cảm thấy ngày càng bí ẩn. Anh hoàn toàn không giống một người tốt nghiệp cấp hai xong đã đi lính, giống một cao nhân lánh đời đi ra từ trong rừng sâu núi thẳm hơn. Ai cũng không biết trên người anh cất giấu bao nhiêu bí mật, cũng không biết anh còn có bản lĩnh gì. Lúc đó Hứa Hiểu Tinh nói anh là một người có chuyện xưa, khiến người ta rất muốn tìm hiểu anh như đi tìm tòi một câu đố chưa có lời giải vậy. Bây giờ, tôi cũng có cảm giác này.” Lý Vũ Hân nhìn Diệp Lăng Thiên nói.
“Tôi chỉ là một người bình thường thôi, nếu tôi thật sự là cao nhân lánh đời, tôi cũng không thể đi làm bảo vệ.” Diệp Lăng Thiên bình tĩnh nói.
“Vì sao anh muốn đi làm bảo vệ tôi không biết, chỉ dựa vào tiếng Pháp đủ tiêu chuẩn lại xuất sắc này của anh đã đủ để sống cuộc sống rất tốt rồi. Nhưng anh lại cứ thích che thích giấu, lúc trước còn thà rằng đi làm bảo vệ trông nhà kho, đây cũng là lý do tôi nhìn không hiểu anh.”
“Nói thật, tôi hơi ghét anh, ghét anh cứ hay tự quyết định. Người như anh hoàn toàn không biết xét thời cơ, đây là tôi xem anh như bạn bè mới không so đo với anh. Nếu anh đổi chỗ làm việc, anh đã bị lãnh đạo đuổi từ lâu rồi. Cho dù anh làm có đúng không, anh đều phải làm từng bước theo quy tắc, nghe theo cấp trên. Nếu ngay cả nhân viên của mình cũng không thể điều khiển, vậy cấp trên chắc chắn là một cấp trên thất bại. Cho nên không có lãnh đạo nào chấp nhận được cấp dưới cãi lại mình, có lẽ anh cũng hiểu đạo lý này.” Lý Vũ Hân còn nói tiếp.
Diệp Lăng Thiên vẫn im lặng như trước, nhưng lời nói của Lý Vũ Hân lại khiến trong lòng anh hơi run rẩy. Trước giờ anh đều là người hy vọng nắm giữ số phận trong tay mình, cho nên có đôi khi, anh rất chuyên quyền độc đoán. Nhưng anh đã quên, anh bây giờ đã không phải là anh trên chiến trường nữa, mà chỉ là một người bình thường đến không thể bình thường hơn thôi.
“Nhưng dù thế nào, tôi cảm thấy ngài Ravel là một quý ông cực kỳ tao nhã, được quen anh tôi rất vui vẻ. Bên này có bạn đang đợi tôi, tôi sẽ không nhiều lời nữa, tạm biệt.” Diệp Lăng Thiên nói xong câu cuối thì cúp máy.
“Diệp Lăng Thiên, cuối cùng anh đang làm cái quỷ gì vậy? Anh nói vớ vẩn cái gì đó, anh có ý gì?” Cuối cùng cũng đợi được Diệp Lăng Thiên cúp máy, Lý Vũ Hân lập tức nhảy dựng lên. Thật ra cô đã sớm muốn chất vấn Diệp Lăng Thiên, thậm chí còn muốn giật điện thoại. Nhưng vì cô không hiểu tiếng Pháp, cho dù lấy lại cũng không có tác dụng gì, cho nên chỉ có thể kiên nhẫn đợi Diệp Lăng Thiên nói hết.
Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân, sau đó để điện thoại của cô lên bàn nói: “Tôi nói với ông ta, công ty của các cô đã không muốn hợp tác với bọn họ nữa rồi, đã huỷ kế hoạch hợp tác với công ty của bọn họ, bây giờ đang tìm công ty hợp tác khác. Chỉ thế thôi.”
“Cái gì hả? Diệp Lăng Thiên, anh… anh…” Sau khi nghe thấy Diệp Lăng Thiên trả lời, Lý Vũ Hân tức giận đến run rẩy chỉ vào anh, một lúc lâu vẫn không nói nên lời, môi cũng muốn đen lại.
“Đừng căng thẳng, yên tâm đi, tôi sẽ không hại cô đâu, tôi là đang giúp cô đấy. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ chiều nay hoặc sáng mai Ravel sẽ chạy tới Provence tìm cô.” Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân bình tĩnh nói.
“Anh dựa vào cái gì mà chắc chắn vậy.” Lý Vũ Hân lạnh lùng nhìn Diệp Lăng Thiên.
“Không dựa vào cái gì cả, chỉ đoán thôi. Lúc anh ta tới tìm cô nên nhớ đừng đồng ý dễ dàng, làm ra vẻ từ chối, nhất định phải đợi Ravel chủ động đồng ý giới hạn 65% cổ phần cô mới chịu.” Diệp Lăng Thiên vừa châm thuốc vừa nói.
“Diệp Lăng Thiên, nếu Ravel không đến tìm tôi, tôi sẽ không để yên cho anh đâu.” Lý Vũ Hân nhìn Diệp Lăng Thiên, cuối cùng thở phì phì bỏ đi.
Cả buổi chiều cô đều không ra ngoài, vẫn ở mãi trong phòng. Diệp Lăng Thiên biết cô đang tức giận, tức giận vì mình tự quyết định, đồng thời cũng đang lo lắng. Vốn tình hình đã nằm trong phạm vi khống chế của cô, cuối cùng, hành động của Diệp Lăng Thiên khiến tình hình vốn đang có hy vọng lại trở thành một lần mạo hiểm không có lý do, ít nhất Lý Vũ Hân cho rằng như vậy.
Ngay hôm đó, lúc đến chạng vạng, Lý Vũ Hân vô cùng lo lắng gõ cửa phòng của Diệp Lăng Thiên, đưa điện thoại vào tay anh nói: “Mau, mau nghe điện thoại, của Ravel đấy. Diệp Lăng Thiên, nếu lần này anh lại không nghe tôi mà nói lung tung, tôi thật sự sẽ giết anh.”
Diệp Lăng Thiên không để ý đến uy hiếp không có chút sức mạnh của Lý Vũ Hân, nghe máy nói: “Xin chào ngài Ravel.”
“Xin chào cô Lý, bây giờ tôi đã đến Provence rồi, xin hỏi có thể mời cô Lý ra ngoài cũng nhau ăn bữa tối không?”
“Cái này…” Diệp Lăng Thiên lại do dự nói.
“Tôi không có ý gì khác, chỉ muốn mời cô Lý ăn một bữa cơm thôi. Cho dù nói thế nào chúng ta cũng là bạn bè có đúng không. Hơn nữa tôi cố ý chạy từ Paris đến Provence, chẳng lẽ cô Lý không thể nể mặt một chút sao?”
“Được rồi, anh nói địa chỉ đi.” Cuối cùng Diệp Lăng Thiên vẫn sảng khoái đồng ý.
“Diệp Lăng Thiên.” Lần này Lý Vũ Hân thật sự muốn nổi điên.
“Lần này không phải tôi tự quyết định nói gì, hơn nữa hoàn toàn không cần phiên dịch cho cô nghe. Chỉ là anh ta đã đến Provence rồi, mời cô đi ăn bữa tối, tôi đã đồng ý thay cô, chỉ đơn giản như vậy thôi, thời gian cũng xấp xỉ rồi, chúng ta đi thôi.” Diệp Lăng Thiên bình tĩnh nói.
“Diệp Lăng Thiên, cho dù có phải nội dung quan trọng không, anh đều phải phiên dịch cho tôi nghe xong, tôi nói cái gì anh lại phiên dịch qua bên kia. Anh phải nhớ kỹ, anh là phiên dịch viên chứ không phải Tổng Giám đốc, xảy ra vấn đề anh không chịu trách nhiệm nổi, và tôi cũng thế.” Lý Vũ Hân cực kỳ tức giận nói với Diệp Lăng Thiên, phất tay áo rời đi.
Diệp Lăng Thiên cười nhìn dáng vẻ của cô, sau đó cũng đi ra ngoài theo.
“Diệp Lăng Thiên, vì sao anh chắc chắn Ravel sẽ đến đây tìm tôi, hơn nữa còn gấp gáp vậy?” Ngồi trên xe, Lý Vũ Hân hỏi Diệp Lăng Thiên.
“Đoán.”
“Anh cho rằng tôi là đứa nhỏ ba tuổi à? Chuyện này có thể đoán được hả? Nếu anh đã không muốn nói thì tôi cũng sẽ không hỏi, có đôi khi tôi thật sự không hiểu anh, anh khiến tôi cảm thấy ngày càng bí ẩn. Anh hoàn toàn không giống một người tốt nghiệp cấp hai xong đã đi lính, giống một cao nhân lánh đời đi ra từ trong rừng sâu núi thẳm hơn. Ai cũng không biết trên người anh cất giấu bao nhiêu bí mật, cũng không biết anh còn có bản lĩnh gì. Lúc đó Hứa Hiểu Tinh nói anh là một người có chuyện xưa, khiến người ta rất muốn tìm hiểu anh như đi tìm tòi một câu đố chưa có lời giải vậy. Bây giờ, tôi cũng có cảm giác này.” Lý Vũ Hân nhìn Diệp Lăng Thiên nói.
“Tôi chỉ là một người bình thường thôi, nếu tôi thật sự là cao nhân lánh đời, tôi cũng không thể đi làm bảo vệ.” Diệp Lăng Thiên bình tĩnh nói.
“Vì sao anh muốn đi làm bảo vệ tôi không biết, chỉ dựa vào tiếng Pháp đủ tiêu chuẩn lại xuất sắc này của anh đã đủ để sống cuộc sống rất tốt rồi. Nhưng anh lại cứ thích che thích giấu, lúc trước còn thà rằng đi làm bảo vệ trông nhà kho, đây cũng là lý do tôi nhìn không hiểu anh.”
“Nói thật, tôi hơi ghét anh, ghét anh cứ hay tự quyết định. Người như anh hoàn toàn không biết xét thời cơ, đây là tôi xem anh như bạn bè mới không so đo với anh. Nếu anh đổi chỗ làm việc, anh đã bị lãnh đạo đuổi từ lâu rồi. Cho dù anh làm có đúng không, anh đều phải làm từng bước theo quy tắc, nghe theo cấp trên. Nếu ngay cả nhân viên của mình cũng không thể điều khiển, vậy cấp trên chắc chắn là một cấp trên thất bại. Cho nên không có lãnh đạo nào chấp nhận được cấp dưới cãi lại mình, có lẽ anh cũng hiểu đạo lý này.” Lý Vũ Hân còn nói tiếp.
Diệp Lăng Thiên vẫn im lặng như trước, nhưng lời nói của Lý Vũ Hân lại khiến trong lòng anh hơi run rẩy. Trước giờ anh đều là người hy vọng nắm giữ số phận trong tay mình, cho nên có đôi khi, anh rất chuyên quyền độc đoán. Nhưng anh đã quên, anh bây giờ đã không phải là anh trên chiến trường nữa, mà chỉ là một người bình thường đến không thể bình thường hơn thôi.
/841
|