“Đúng vậy, bàn về phương diện pháp luật thì đúng thật là như vậy, anh là pháp nhân của công ty, tất cả tài sản đều đứng tên của anh, anh là ông chủ công ty, tất cả những gì của công ty đều là của anh, thật ra thì bọn họ cũng chỉ có mối quan hệ là người mà anh thuê. Nhưng mà từ phương diện tình người mà nói công ty không thể nói là của một mình anh được, công ty có như ngày hôm nay chỉ dựa vào một mình Diệp Lăng Thiên anh là chuyện không thể nào, đây là bởi vì có mỗi một người lao động như bọn họ thì công ty mới có được ngày hôm nay.
Dù cho công ty và bọn họ chỉ đơn thuần là anh đưa bọn họ tiền, bọn họ đang làm việc vì tiền, anh cũng không thể mạo hiểm lớn như thế, bởi vì trong số những người bọn họ có một nửa đều là những quân nhân đã xuất ngũ, mặt khác có một nửa người đến từ nông thôn, trình độ văn hóa không được bao nhiêu, càng không có tay nghề và kỹ thuật, nếu như công ty phá sản phải đóng cửa, bọn họ rất khó có thể tìm một công việc như vậy, có thể an cư lạc nghiệp.”
“Cho dù nói như thế nào, Vũ Hân, chúng ta không thể nghĩ cho riêng mình mà không cân nhắc đến mọi người, dù sao thì chúng ta là một công ty, không phải là một người đơn giản. Tha thứ cho anh nói thẳng, làm như vậy thì mức độ nguy hiểm quá lớn, hiện tại công ty vẫn đang phát triển trong sự ổn định, thật sự không cần phải mạo hiểm lớn như thế. Nhưng mà phương án của em anh hoàn toàn ủng hộ nó, anh cũng vô cùng hiểu công ty thực phẩm có tương lai rất lớn, đúng là có triển vọng, chỉ cần làm tốt thế thì lợi nhuận sẽ vô cùng mê hoặc lòng người. Nhưng mà chúng ta không nên đi một phương thức cực đoan như thế, có lẽ chúng ta có thể suy nghĩ một biện pháp khác.” Diệp Lăng Thiên nghiêm túc nói với Lý Vũ Hân.
“Thật ra thì em cũng biết làm như vậy là nguy hiểm, nhưng mà trong tay của chúng ta còn có biện pháp nào khác không? Hơn nữa Diệp Lăng Thiên à, anh phải biết rằng với một vài thời điểm đầu tư thật ra chính là một vụ đánh bạc biến tướng, chỉ là khác biệt duy nhất với việc đánh bạc đó chính là cái này cần phải được phân tích và ước định một cách phức tạp, làm việc cần phải có xác suất.
Em đã tính toán cho dự án công ty thực phẩm này rồi, bao gồm tất cả các phương diện, tỉ lệ thành công của chúng ta ít nhất trên 70%, xác suất thất bại cũng chỉ có 20%, 5% khác là những nhân tố không xác định, ai cũng không có cách nào xác định được. Dựa theo cách nói trong ngành nghề chúng ta, xác suất thành công vượt qua 50% là có thể thử một lần, vượt qua 60% thì có thể ổn định đầu tư, vượt qua 70% thì đó chính là dự án tốt nhất, đủ để ăn cả ngã về không đối với dự án này.”
“Có rất nhiều người đều nói bí quyết của thành công chính là cơ hội và năng lực, về vấn đề năng lực chúng ta không nói tới, hiện tại thứ đang đặt trước mắt của chúng ta chính là cơ hội hiếm, sở dĩ nó được gọi là cơ hội hiếm đó chính là bởi vì cơ hội này hiếm có, nó cũng sẽ không đứng đó chờ đợi anh, bỏ qua cơ hội lần này có lẽ là lần sau sẽ không còn có cơ hội như vậy nữa rồi.
Hơn nữa, mặc dù là phương thức đầu tư của em có nguy hiểm, nhưng mà nguy hiểm cũng không tính là quá lớn, phải biết là công ty thực phẩm hiện tại của chúng ta đã sớm không còn là công ty thực phẩm như năm ngoái, bây giờ quy mô của chúng ta còn lớn hơn trước đó rất nhiều, khả năng chống đỡ rủi ro cao hơn năm ngoái, khó có nguy cơ đổ vỡ, thế chấp tài sản vay vốn ngân hàng cũng là hình thức hoạt động kinh doanh phổ biến nhất. Anh xem thử đi có bao nhiêu công ty mà không vay ngân hàng đâu chứ, không vay thì mãi mãi công ty cũng không thành tài được, đây là chuyện tất nhiên.”
Lý Vũ Hân có chút tức giận, sau đó nhìn Diệp Lăng Thiên, còn nói thêm: “Thật ra thì em hiểu ý của anh, trong lòng anh chỉ là bởi vì đang suy nghĩ cho hơn một nghìn nhân viên, một khi công ty sụp đổ bọn họ lại biến thành người không có gì cả như lúc trước.
Em cũng có thể hiểu được, là lãnh đạo của công ty, sao em có thể không suy nghĩ cho bọn họ được chứ? Chỉ là cơ hội lần này thật sự ngàn năm có một, bởi vì cơ hội hiếm có lần này mà chúng ta đã chuẩn bị gần hai năm trời rồi, không thể đợi thêm được nữa. Hơn nữa đối với bọn họ mà nói cũng chỉ là gặp phải nguy cơ có thể sẽ thất nghiệp mà thôi, cũng không phải là thật sự thất nghiệp, sở dĩ em lựa chọn như vậy cũng là không có cách nào khác, chúng ta thật sự không có nhiều tiền như vậy.”
Diệp Lăng Thiên cau mày hút thuốc, chậm rãi tự hỏi, thật lâu về sau cũng không nói cái gì, cuối cùng lại nói với Lý Vũ Hân: “Như vậy đi, anh ủng hộ vay ngân hàng, nhưng dù sao thì tài khoản của công ty ít nhất cũng phải giữ lại dòng vốn lưu động khoảng bốn mươi lăm tỷ, với bốn mươi lăm tỷ này đủ để chống chọi với rủi ro, có thể nói rằng ít nhất công ty của chúng ta vẫn có thể đảm bảo hoạt động an toàn theo như kế hoạch lúc nãy của em, nói cách khác công ty chỉ có thể sử dụng nguồn vốn là bốn mươi lăm tỷ, còn về vay ngân hàng, anh chỉ có thể huy động một vài mối quan hệ, mong là ngân hàng có thể cho vay thêm, hi vọng là có thể vay được một trăm năm mươi tỷ, còn ba mươi tỷ thiếu hụt sẽ được chuyển đến từ công ty bảo vệ, ngày hôm qua em cũng đã kiểm tra tài chính bên công ty bảo vệ, căn cứ vào suy đoán của em, bên phía đó có thể xuất ra nhiều nhất bao nhiêu tiền, điều kiện tiên quyết là phải đảm bảo nguồn vốn lưu động tất yếu.”
“Không bao gồm thanh khoản để duy trì hoạt động, tiền quỹ chứng khoán của công ty không vượt quá mười lăm tỷ, xét cho cùng các công ty bảo vệ không giống như các công ty cung cấp dịch vụ ăn uống, không phải là ngày nào bọn họ cũng có khoản doanh thu tài chính giống như của chúng ta, quỷ dự án không được đảm bảo đúng theo tiến độ cho nên cần phải giữ lại càng nhiều vốn lưu động để chuẩn bị cho tình huống bất cứ lúc nào, đây cũng là từ lúc mới bắt đầu em đã không nghĩ tới chuyện muốn chuyển vốn từ công ty bảo vệ.” Lý Vũ Hân nói thành thật.
“Điều đó có nghĩa là vẫn còn thiếu khoảng ba mươi tỷ có đúng không?” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói.
“Đúng vậy.”
“Ba mươi tỷ này cứ để anh nghĩ biện pháp đi.” Diệp Lăng Thiên thờ ơ nói.
“Anh nghĩ biện pháp hả? Anh nghĩ biện pháp từ đâu chứ? Tài sản của anh chính là hai công ty này, tiền trong công ty có thể lấy ra đã lấy ra hết rồi, anh lấy ba mươi tỷ từ đâu ra nữa?” Lý Vũ Hân không tin.
“Trong thẻ cá nhân của anh vẫn còn khoảng mười lăm tỷ, hơn nữa lần trước lúc gặp khủng hoảng anh đã thế chấp nhà xe cho ngân hàng, lần trước anh vay hơn chín tỷ, anh đã trả hết rồi, lần này anh cũng sẽ thế chấp nhà và xe, nghĩ cách nói thêm với ngân hàng chắc là có thể thế chấp được mười hai tỷ, tính ra cũng chỉ còn thiếu có ba tỷ, khi đến thời điểm đó ba tỷ sẽ được cộng từ tài khoản của hai chi nhánh, vậy thì bài toán khó đã được giải quyết rồi.” Diệp Lăng Thiên chậm rãi tính toán.
“Thế anh làm như vậy anh có khi nào nghỉ tới hậu quả một khi dự án thất bại không?” Lần này đổi thành Lý Vũ Hân cau mày.
“Có thể có hậu quả gì? Đơn giản chính là không có xe không có nhà không có công ty không có tài sản gì hết, không phải là trước đó anh cũng đã nói với em rồi hả, cùng lắm thì anh lại trở về mở cửa hàng đồ nướng bán tiếp. Thôi được rồi, phương án cứ quyết định như vậy đi, đến lúc đó anh sẽ phụ trách chuyện vay ngân hàng, mối quan hệ cứ để anh chạy.” Diệp Lăng Thiên cười nói.
Dù cho công ty và bọn họ chỉ đơn thuần là anh đưa bọn họ tiền, bọn họ đang làm việc vì tiền, anh cũng không thể mạo hiểm lớn như thế, bởi vì trong số những người bọn họ có một nửa đều là những quân nhân đã xuất ngũ, mặt khác có một nửa người đến từ nông thôn, trình độ văn hóa không được bao nhiêu, càng không có tay nghề và kỹ thuật, nếu như công ty phá sản phải đóng cửa, bọn họ rất khó có thể tìm một công việc như vậy, có thể an cư lạc nghiệp.”
“Cho dù nói như thế nào, Vũ Hân, chúng ta không thể nghĩ cho riêng mình mà không cân nhắc đến mọi người, dù sao thì chúng ta là một công ty, không phải là một người đơn giản. Tha thứ cho anh nói thẳng, làm như vậy thì mức độ nguy hiểm quá lớn, hiện tại công ty vẫn đang phát triển trong sự ổn định, thật sự không cần phải mạo hiểm lớn như thế. Nhưng mà phương án của em anh hoàn toàn ủng hộ nó, anh cũng vô cùng hiểu công ty thực phẩm có tương lai rất lớn, đúng là có triển vọng, chỉ cần làm tốt thế thì lợi nhuận sẽ vô cùng mê hoặc lòng người. Nhưng mà chúng ta không nên đi một phương thức cực đoan như thế, có lẽ chúng ta có thể suy nghĩ một biện pháp khác.” Diệp Lăng Thiên nghiêm túc nói với Lý Vũ Hân.
“Thật ra thì em cũng biết làm như vậy là nguy hiểm, nhưng mà trong tay của chúng ta còn có biện pháp nào khác không? Hơn nữa Diệp Lăng Thiên à, anh phải biết rằng với một vài thời điểm đầu tư thật ra chính là một vụ đánh bạc biến tướng, chỉ là khác biệt duy nhất với việc đánh bạc đó chính là cái này cần phải được phân tích và ước định một cách phức tạp, làm việc cần phải có xác suất.
Em đã tính toán cho dự án công ty thực phẩm này rồi, bao gồm tất cả các phương diện, tỉ lệ thành công của chúng ta ít nhất trên 70%, xác suất thất bại cũng chỉ có 20%, 5% khác là những nhân tố không xác định, ai cũng không có cách nào xác định được. Dựa theo cách nói trong ngành nghề chúng ta, xác suất thành công vượt qua 50% là có thể thử một lần, vượt qua 60% thì có thể ổn định đầu tư, vượt qua 70% thì đó chính là dự án tốt nhất, đủ để ăn cả ngã về không đối với dự án này.”
“Có rất nhiều người đều nói bí quyết của thành công chính là cơ hội và năng lực, về vấn đề năng lực chúng ta không nói tới, hiện tại thứ đang đặt trước mắt của chúng ta chính là cơ hội hiếm, sở dĩ nó được gọi là cơ hội hiếm đó chính là bởi vì cơ hội này hiếm có, nó cũng sẽ không đứng đó chờ đợi anh, bỏ qua cơ hội lần này có lẽ là lần sau sẽ không còn có cơ hội như vậy nữa rồi.
Hơn nữa, mặc dù là phương thức đầu tư của em có nguy hiểm, nhưng mà nguy hiểm cũng không tính là quá lớn, phải biết là công ty thực phẩm hiện tại của chúng ta đã sớm không còn là công ty thực phẩm như năm ngoái, bây giờ quy mô của chúng ta còn lớn hơn trước đó rất nhiều, khả năng chống đỡ rủi ro cao hơn năm ngoái, khó có nguy cơ đổ vỡ, thế chấp tài sản vay vốn ngân hàng cũng là hình thức hoạt động kinh doanh phổ biến nhất. Anh xem thử đi có bao nhiêu công ty mà không vay ngân hàng đâu chứ, không vay thì mãi mãi công ty cũng không thành tài được, đây là chuyện tất nhiên.”
Lý Vũ Hân có chút tức giận, sau đó nhìn Diệp Lăng Thiên, còn nói thêm: “Thật ra thì em hiểu ý của anh, trong lòng anh chỉ là bởi vì đang suy nghĩ cho hơn một nghìn nhân viên, một khi công ty sụp đổ bọn họ lại biến thành người không có gì cả như lúc trước.
Em cũng có thể hiểu được, là lãnh đạo của công ty, sao em có thể không suy nghĩ cho bọn họ được chứ? Chỉ là cơ hội lần này thật sự ngàn năm có một, bởi vì cơ hội hiếm có lần này mà chúng ta đã chuẩn bị gần hai năm trời rồi, không thể đợi thêm được nữa. Hơn nữa đối với bọn họ mà nói cũng chỉ là gặp phải nguy cơ có thể sẽ thất nghiệp mà thôi, cũng không phải là thật sự thất nghiệp, sở dĩ em lựa chọn như vậy cũng là không có cách nào khác, chúng ta thật sự không có nhiều tiền như vậy.”
Diệp Lăng Thiên cau mày hút thuốc, chậm rãi tự hỏi, thật lâu về sau cũng không nói cái gì, cuối cùng lại nói với Lý Vũ Hân: “Như vậy đi, anh ủng hộ vay ngân hàng, nhưng dù sao thì tài khoản của công ty ít nhất cũng phải giữ lại dòng vốn lưu động khoảng bốn mươi lăm tỷ, với bốn mươi lăm tỷ này đủ để chống chọi với rủi ro, có thể nói rằng ít nhất công ty của chúng ta vẫn có thể đảm bảo hoạt động an toàn theo như kế hoạch lúc nãy của em, nói cách khác công ty chỉ có thể sử dụng nguồn vốn là bốn mươi lăm tỷ, còn về vay ngân hàng, anh chỉ có thể huy động một vài mối quan hệ, mong là ngân hàng có thể cho vay thêm, hi vọng là có thể vay được một trăm năm mươi tỷ, còn ba mươi tỷ thiếu hụt sẽ được chuyển đến từ công ty bảo vệ, ngày hôm qua em cũng đã kiểm tra tài chính bên công ty bảo vệ, căn cứ vào suy đoán của em, bên phía đó có thể xuất ra nhiều nhất bao nhiêu tiền, điều kiện tiên quyết là phải đảm bảo nguồn vốn lưu động tất yếu.”
“Không bao gồm thanh khoản để duy trì hoạt động, tiền quỹ chứng khoán của công ty không vượt quá mười lăm tỷ, xét cho cùng các công ty bảo vệ không giống như các công ty cung cấp dịch vụ ăn uống, không phải là ngày nào bọn họ cũng có khoản doanh thu tài chính giống như của chúng ta, quỷ dự án không được đảm bảo đúng theo tiến độ cho nên cần phải giữ lại càng nhiều vốn lưu động để chuẩn bị cho tình huống bất cứ lúc nào, đây cũng là từ lúc mới bắt đầu em đã không nghĩ tới chuyện muốn chuyển vốn từ công ty bảo vệ.” Lý Vũ Hân nói thành thật.
“Điều đó có nghĩa là vẫn còn thiếu khoảng ba mươi tỷ có đúng không?” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói.
“Đúng vậy.”
“Ba mươi tỷ này cứ để anh nghĩ biện pháp đi.” Diệp Lăng Thiên thờ ơ nói.
“Anh nghĩ biện pháp hả? Anh nghĩ biện pháp từ đâu chứ? Tài sản của anh chính là hai công ty này, tiền trong công ty có thể lấy ra đã lấy ra hết rồi, anh lấy ba mươi tỷ từ đâu ra nữa?” Lý Vũ Hân không tin.
“Trong thẻ cá nhân của anh vẫn còn khoảng mười lăm tỷ, hơn nữa lần trước lúc gặp khủng hoảng anh đã thế chấp nhà xe cho ngân hàng, lần trước anh vay hơn chín tỷ, anh đã trả hết rồi, lần này anh cũng sẽ thế chấp nhà và xe, nghĩ cách nói thêm với ngân hàng chắc là có thể thế chấp được mười hai tỷ, tính ra cũng chỉ còn thiếu có ba tỷ, khi đến thời điểm đó ba tỷ sẽ được cộng từ tài khoản của hai chi nhánh, vậy thì bài toán khó đã được giải quyết rồi.” Diệp Lăng Thiên chậm rãi tính toán.
“Thế anh làm như vậy anh có khi nào nghỉ tới hậu quả một khi dự án thất bại không?” Lần này đổi thành Lý Vũ Hân cau mày.
“Có thể có hậu quả gì? Đơn giản chính là không có xe không có nhà không có công ty không có tài sản gì hết, không phải là trước đó anh cũng đã nói với em rồi hả, cùng lắm thì anh lại trở về mở cửa hàng đồ nướng bán tiếp. Thôi được rồi, phương án cứ quyết định như vậy đi, đến lúc đó anh sẽ phụ trách chuyện vay ngân hàng, mối quan hệ cứ để anh chạy.” Diệp Lăng Thiên cười nói.
/841
|