“Tôi là muốn hỏi anh, bản thân anh sau này sẽ có dự định gì?” Sau khi nghe thấy câu trả lời của Diệp Lăng Thiên, Lý Vũ Hân cũng sửng sốt thật lâu, sau đó tiếp tục hỏi.
“Tôi à?” Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân một chút, sau đó lại đốt một điếu thuốc, rít hai hơi, khi cả người anh đều bao phủ bởi khói thuốc, anh mới nói: “Hoàn thành lời hứa với ba cô một năm, sau đó, sau đó tiếp tục sống.”
“Sống?” Lý Vũ Hân hơi kinh ngạc và nghi hoặc hỏi.
“Đúng, chính là sống.” Diệp Lăng Thiên khẽ gật đầu khẳng định nói.
Sống, hai người Hứa Hiểu Tinh và Lý Vũ Hân đều chấn động trong lòng. Hai người bọn họ căn bản không biết rốt cuộc Diệp Lăng Thiên nói tới “sống” này là có ý gì, nhưng qua nét mặt của Diệp Lăng Thiên các cô có thể cảm nhận được “sống” trong lời nói của Diệp Lăng Thiên không phải là sống bình thường, cũng có lẽ, thật chỉ là sống bình thường nhất mà thôi. Có điều các cô cảm thấy lời này nói ra từ trong miệng Diệp Lăng Thiên có cảm giác vô cùng kỳ quái, nhưng đến tột cùng chỗ nào kỳ quái, thì các cô lại không nói ra được.
Đến lúc này, ba người cũng không nói gì nữa, thời gian trôi qua từng giây từng phút, không ai biết rốt cuộc đã qua bao lâu, dù sao tàn thuốc Diệp Lăng Thiên gảy xuống mặt đất đã thành một đống rồi, mà gói thuốc lá trong túi cũng chỉ còn lại một điếu cuối cùng.
Đúng lúc này, cửa phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ đầu đầy mồ hôi đi ra, vừa tháo mũ xuống vừa thở hổn hển. Diệp Lăng Thiên vốn lặng lẽ ngồi ở kia hút thuốc liền ném điếu thuốc xuống mặt đất, cũng không quan tâm được cái gì có văn hóa hay không văn hóa, lập tức vọt tới bên cạnh bác sĩ hỏi: “Bác sĩ, thế nào rồi? Phẫu thuật thành công không?”
“Phẫu thuật rất thành công, mọi việc đều thuận lợi.” Bác sĩ vừa thở hổn hển vừa nói.
Nghe được tin này, Hứa Hiểu Tinh lập tức khóc òa lên, hay tay Diệp Lăng Thiên cũng đột ngột nắm lấy tay bác sĩ âm thanh có chút run rẩy nói: “Cảm ơn, cảm ơn bác sĩ.”
“Không cần cám ơn, đây đều là việc chúng tôi phải làm. Nhưng, ở chỗ này tôi còn có mấy lời phải nói cho mọi người biết, dù phẫu thuật rất thuận lợi, nhưng đó cũng không có nghĩa là bệnh nhân có thể khỏi hẳn, nếu như dùng vạn lý trường thành để hình dung, thì bây giờ mới chỉ là đi những bước đầu tiên của vạn lý trường thành, sau này còn phải chiến đấu lâu dài, cuối cùng có thể khỏi hẳn hay không, không ai có thể bảo đảm. Nhưng chỉ cần quả thận này dung hợp được với cơ thể bệnh nhân không sinh ra bài xích, vậy thì tính mạng của bệnh nhân có thể được bảo vệ, sau này có thể lại xuất hiện biến chứng khác của bệnh hay không thì không thể bảo đảm.” Bác sĩ nhắc nhở Diệp Lăng Thiên.
“Vậy phải thế nào mới có thể xác định thận mới dung hợp với cơ thể em ấy chứ?” Diệp Lăng Thiên có chút vội vàng hỏi.
“Cái này cần phải quan sát một thời gian, thứ nhất là không sinh ra phản ứng bài xích với khung máy. Sau đó, nếu như mấy ngày nay bệnh nhân có thể bắt đầu đi tiểu, chúng ta có thể căn cứ vào nước tiểu nhiều ít để xác định mức độ dung hợp giữa thận mới và bệnh nhân. Nếu như, mức độ dung hợp cao, thì sau nửa tháng sức khỏe bệnh nhân có thể từ từ khôi phục bình thường, thậm chí là khỏi hẳn. Đương nhiên, đó chỉ là tình huống lý tưởng nhất, cụ thể thế nào thì phải quan sát trong khoảng thời gian này.” Dứt lời, bác sĩ lập tức đi ra ngoài.
“Cám ơn bác sĩ.” Diệp Lăng Thiên lần nữa cảm kích nói, dù như thế nào, từ lời của bác sĩ anh có thể nghe được, ít nhất Diệp Sương là có hi vọng.
Đúng lúc này, mấy y tá đẩy giường bệnh ra, Diệp Sương mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh, trên người treo mấy lọ thuốc. Ánh mắt mê man, nhưng vẫn là có một tia sáng.
Sau khi nhìn thấy Diệp Lăng Thiên, Diệp Sương hơi lắp bắp: “Anh, em… làm được rồi.”
“Tốt lắm, anh luôn tin em sẽ thành công, đừng nói chuyện nữa, em đang được gây tê, cơ thể suy yếu, trước tiên hãy ngủ đi.” Diệp Lăng Thiên nói, mà lát sau Diệp Sương quả thật ngủ thiếp đi.
Diệp Sương không ở phòng bệnh ban đầu, mà được đẩy thẳng vào phòng cách ly chăm sóc đặc biệt. Phòng cách ly chăm sóc đặc biệt là phòng không cho phép người nhà tùy tiện ra vào, muốn đi vào phải được sự đồng ý của y tá, hơn nữa trước tiên phải tiến hành trừ độc sau đó mặc vào quần áo và giày mũ đặc thù, bởi vì bệnh nhân trong này đều là bệnh nhân rất suy yếu, không được có một chút vi khuẩn nào, trên nguyên tắc là không cho phép người không phải nhân viên y tế ra vào.
Cuối cùng, hai người Lý Vũ Hân và Hứa Hiểu Tinh đã được phê chuẩn đi vào phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, mà Diệp Lăng Thiên lại đi phòng làm việc của bác sĩ, hàn huyên với bác sĩ thật lâu. Đại thể, bệnh tình Diệp Sương phải xem tình hình nước tiểu mấy ngày nay và sự dung hợp giữa cơ thể cô và thận mới mà quyết định, nếu tình hình mấy ngày nay ổn thì xem như tính mạng Diệp Sương đã được đảm bảo.
Khi Diệp Lăng Thiên từ trong văn phòng bác sĩ đi ra, Lý Vũ Hân và Hứa Hiểu Tinh cũng bị y tá yêu cầu rời khỏi phòng chăm sóc đặc biệt hơn nữa còn nói hôm nay không thể đi vào thăm hỏi nữa.
Diệp Lăng Thiên nhìn đồng hồ, đã là hơn một giờ, Diệp Lăng Thiên ngẩn người, cũng cảm thấy bụng rất đói, nói với Lý Vũ Hân và Hứa Hiểu Tinh: “Đi thôi, chúng ta cùng đi ăn cơm đi, trưa nay tôi mời cơm hai người, hôm nay tôi thật rất cảm ơn mọi người, tôi nhìn ra, hai người đến, Diệp Sương rất vui.”
“Thật ra, Diệp Sương vui vẻ nhất là anh có thể tới.” Hứa Hiểu Tinh nhìn Diệp Lăng Thiên nói.
Sau khi nghe xong Diệp Lăng Thiên không nói gì, đến khi đến đại sảnh bệnh viện anh mới nói với Lý Vũ Hân và Hứa Hiểu Tinh: “Hai người chờ một chút, vừa rồi bệnh viện đã thông báo tôi đi nộp viện phí, tôi vào trong nộp, mọi người chờ tôi một chút, tôi sẽ xong ngay.”
Diệp Lăng Thiên tiếp tục gửi vào thẻ nằm viện của Diệp Sương một trăm năm mươi triệu, thật một trăm năm mươi triệu này cũng không dùng được mấy ngày. Mấy ngày nay ở trong phòng chăm sóc đặc biệt hết sức tốn kém, có thể nói, chỉ cần ở trong phòng chăm sóc đặc biệt thêm một ngày, thì phải dùng thêm một số tiền lớn, mà cuối cùng còn ở trong phòng chăm sóc đặc biệt mấy ngày, hoàn toàn phải xem khả năng hồi phục của cơ thể Diệp Sương. Hiện tại, Diệp Lăng Thiên cũng căn bản không biết rốt cuộc tiền trên người mình có thể đảm bảo hoàn thành toàn bộ quá trình điều trị của Diệp Sương hay không?
“Anh còn tiền không? Nếu không đủ tiền tôi có thể cho anh mượn một ít, dù tôi cũng không có quá nhiều tiền, nhưng mấy trăm triệu vẫn có.” Sau khi nhìn thấy Diệp Lăng Thiên trở về, Hứa Hiểu Tinh nói với anh.
“Tạm thời đủ tiền.” Diệp Lăng Thiên nhẹ nhàng nói.
Diệp Lăng Thiên mời hai người Lý Vũ Hân và Hứa Hiểu Tinh đi quán cơm bên cạnh bệnh viện ăn cơm. Ba người không ăn món quá đắt, nhưng cũng không quá xuề xòa. Mọi người đều vội vã ăn, Hứa Hiểu Tinh phải chạy về trường học lên lớp, Lý Vũ Hân và Diệp Lăng Thiên cũng vội về công ty, bởi vì buổi chiều Lý Vũ Hân phải họp. Khi tính tiền, Lý Vũ Hân và Hứa Hiểu Tinh đều tranh nhau thanh toán trước Diệp Lăng Thiên, nhưng lần này Diệp Lăng Thiên không giống bình thường, ngăn cản hai cô gái nói: “Tôi đã nói, bữa cơm này tôi mời, xem như tôi cảm ơn hai người.”
Diệp Lăng Thiên nhẹ nhàng nói xong, sau đó tự mình đi thanh toán, hai cô gái cũng không tiếp tục tranh với anh nữa.
“Tôi à?” Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân một chút, sau đó lại đốt một điếu thuốc, rít hai hơi, khi cả người anh đều bao phủ bởi khói thuốc, anh mới nói: “Hoàn thành lời hứa với ba cô một năm, sau đó, sau đó tiếp tục sống.”
“Sống?” Lý Vũ Hân hơi kinh ngạc và nghi hoặc hỏi.
“Đúng, chính là sống.” Diệp Lăng Thiên khẽ gật đầu khẳng định nói.
Sống, hai người Hứa Hiểu Tinh và Lý Vũ Hân đều chấn động trong lòng. Hai người bọn họ căn bản không biết rốt cuộc Diệp Lăng Thiên nói tới “sống” này là có ý gì, nhưng qua nét mặt của Diệp Lăng Thiên các cô có thể cảm nhận được “sống” trong lời nói của Diệp Lăng Thiên không phải là sống bình thường, cũng có lẽ, thật chỉ là sống bình thường nhất mà thôi. Có điều các cô cảm thấy lời này nói ra từ trong miệng Diệp Lăng Thiên có cảm giác vô cùng kỳ quái, nhưng đến tột cùng chỗ nào kỳ quái, thì các cô lại không nói ra được.
Đến lúc này, ba người cũng không nói gì nữa, thời gian trôi qua từng giây từng phút, không ai biết rốt cuộc đã qua bao lâu, dù sao tàn thuốc Diệp Lăng Thiên gảy xuống mặt đất đã thành một đống rồi, mà gói thuốc lá trong túi cũng chỉ còn lại một điếu cuối cùng.
Đúng lúc này, cửa phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ đầu đầy mồ hôi đi ra, vừa tháo mũ xuống vừa thở hổn hển. Diệp Lăng Thiên vốn lặng lẽ ngồi ở kia hút thuốc liền ném điếu thuốc xuống mặt đất, cũng không quan tâm được cái gì có văn hóa hay không văn hóa, lập tức vọt tới bên cạnh bác sĩ hỏi: “Bác sĩ, thế nào rồi? Phẫu thuật thành công không?”
“Phẫu thuật rất thành công, mọi việc đều thuận lợi.” Bác sĩ vừa thở hổn hển vừa nói.
Nghe được tin này, Hứa Hiểu Tinh lập tức khóc òa lên, hay tay Diệp Lăng Thiên cũng đột ngột nắm lấy tay bác sĩ âm thanh có chút run rẩy nói: “Cảm ơn, cảm ơn bác sĩ.”
“Không cần cám ơn, đây đều là việc chúng tôi phải làm. Nhưng, ở chỗ này tôi còn có mấy lời phải nói cho mọi người biết, dù phẫu thuật rất thuận lợi, nhưng đó cũng không có nghĩa là bệnh nhân có thể khỏi hẳn, nếu như dùng vạn lý trường thành để hình dung, thì bây giờ mới chỉ là đi những bước đầu tiên của vạn lý trường thành, sau này còn phải chiến đấu lâu dài, cuối cùng có thể khỏi hẳn hay không, không ai có thể bảo đảm. Nhưng chỉ cần quả thận này dung hợp được với cơ thể bệnh nhân không sinh ra bài xích, vậy thì tính mạng của bệnh nhân có thể được bảo vệ, sau này có thể lại xuất hiện biến chứng khác của bệnh hay không thì không thể bảo đảm.” Bác sĩ nhắc nhở Diệp Lăng Thiên.
“Vậy phải thế nào mới có thể xác định thận mới dung hợp với cơ thể em ấy chứ?” Diệp Lăng Thiên có chút vội vàng hỏi.
“Cái này cần phải quan sát một thời gian, thứ nhất là không sinh ra phản ứng bài xích với khung máy. Sau đó, nếu như mấy ngày nay bệnh nhân có thể bắt đầu đi tiểu, chúng ta có thể căn cứ vào nước tiểu nhiều ít để xác định mức độ dung hợp giữa thận mới và bệnh nhân. Nếu như, mức độ dung hợp cao, thì sau nửa tháng sức khỏe bệnh nhân có thể từ từ khôi phục bình thường, thậm chí là khỏi hẳn. Đương nhiên, đó chỉ là tình huống lý tưởng nhất, cụ thể thế nào thì phải quan sát trong khoảng thời gian này.” Dứt lời, bác sĩ lập tức đi ra ngoài.
“Cám ơn bác sĩ.” Diệp Lăng Thiên lần nữa cảm kích nói, dù như thế nào, từ lời của bác sĩ anh có thể nghe được, ít nhất Diệp Sương là có hi vọng.
Đúng lúc này, mấy y tá đẩy giường bệnh ra, Diệp Sương mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh, trên người treo mấy lọ thuốc. Ánh mắt mê man, nhưng vẫn là có một tia sáng.
Sau khi nhìn thấy Diệp Lăng Thiên, Diệp Sương hơi lắp bắp: “Anh, em… làm được rồi.”
“Tốt lắm, anh luôn tin em sẽ thành công, đừng nói chuyện nữa, em đang được gây tê, cơ thể suy yếu, trước tiên hãy ngủ đi.” Diệp Lăng Thiên nói, mà lát sau Diệp Sương quả thật ngủ thiếp đi.
Diệp Sương không ở phòng bệnh ban đầu, mà được đẩy thẳng vào phòng cách ly chăm sóc đặc biệt. Phòng cách ly chăm sóc đặc biệt là phòng không cho phép người nhà tùy tiện ra vào, muốn đi vào phải được sự đồng ý của y tá, hơn nữa trước tiên phải tiến hành trừ độc sau đó mặc vào quần áo và giày mũ đặc thù, bởi vì bệnh nhân trong này đều là bệnh nhân rất suy yếu, không được có một chút vi khuẩn nào, trên nguyên tắc là không cho phép người không phải nhân viên y tế ra vào.
Cuối cùng, hai người Lý Vũ Hân và Hứa Hiểu Tinh đã được phê chuẩn đi vào phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, mà Diệp Lăng Thiên lại đi phòng làm việc của bác sĩ, hàn huyên với bác sĩ thật lâu. Đại thể, bệnh tình Diệp Sương phải xem tình hình nước tiểu mấy ngày nay và sự dung hợp giữa cơ thể cô và thận mới mà quyết định, nếu tình hình mấy ngày nay ổn thì xem như tính mạng Diệp Sương đã được đảm bảo.
Khi Diệp Lăng Thiên từ trong văn phòng bác sĩ đi ra, Lý Vũ Hân và Hứa Hiểu Tinh cũng bị y tá yêu cầu rời khỏi phòng chăm sóc đặc biệt hơn nữa còn nói hôm nay không thể đi vào thăm hỏi nữa.
Diệp Lăng Thiên nhìn đồng hồ, đã là hơn một giờ, Diệp Lăng Thiên ngẩn người, cũng cảm thấy bụng rất đói, nói với Lý Vũ Hân và Hứa Hiểu Tinh: “Đi thôi, chúng ta cùng đi ăn cơm đi, trưa nay tôi mời cơm hai người, hôm nay tôi thật rất cảm ơn mọi người, tôi nhìn ra, hai người đến, Diệp Sương rất vui.”
“Thật ra, Diệp Sương vui vẻ nhất là anh có thể tới.” Hứa Hiểu Tinh nhìn Diệp Lăng Thiên nói.
Sau khi nghe xong Diệp Lăng Thiên không nói gì, đến khi đến đại sảnh bệnh viện anh mới nói với Lý Vũ Hân và Hứa Hiểu Tinh: “Hai người chờ một chút, vừa rồi bệnh viện đã thông báo tôi đi nộp viện phí, tôi vào trong nộp, mọi người chờ tôi một chút, tôi sẽ xong ngay.”
Diệp Lăng Thiên tiếp tục gửi vào thẻ nằm viện của Diệp Sương một trăm năm mươi triệu, thật một trăm năm mươi triệu này cũng không dùng được mấy ngày. Mấy ngày nay ở trong phòng chăm sóc đặc biệt hết sức tốn kém, có thể nói, chỉ cần ở trong phòng chăm sóc đặc biệt thêm một ngày, thì phải dùng thêm một số tiền lớn, mà cuối cùng còn ở trong phòng chăm sóc đặc biệt mấy ngày, hoàn toàn phải xem khả năng hồi phục của cơ thể Diệp Sương. Hiện tại, Diệp Lăng Thiên cũng căn bản không biết rốt cuộc tiền trên người mình có thể đảm bảo hoàn thành toàn bộ quá trình điều trị của Diệp Sương hay không?
“Anh còn tiền không? Nếu không đủ tiền tôi có thể cho anh mượn một ít, dù tôi cũng không có quá nhiều tiền, nhưng mấy trăm triệu vẫn có.” Sau khi nhìn thấy Diệp Lăng Thiên trở về, Hứa Hiểu Tinh nói với anh.
“Tạm thời đủ tiền.” Diệp Lăng Thiên nhẹ nhàng nói.
Diệp Lăng Thiên mời hai người Lý Vũ Hân và Hứa Hiểu Tinh đi quán cơm bên cạnh bệnh viện ăn cơm. Ba người không ăn món quá đắt, nhưng cũng không quá xuề xòa. Mọi người đều vội vã ăn, Hứa Hiểu Tinh phải chạy về trường học lên lớp, Lý Vũ Hân và Diệp Lăng Thiên cũng vội về công ty, bởi vì buổi chiều Lý Vũ Hân phải họp. Khi tính tiền, Lý Vũ Hân và Hứa Hiểu Tinh đều tranh nhau thanh toán trước Diệp Lăng Thiên, nhưng lần này Diệp Lăng Thiên không giống bình thường, ngăn cản hai cô gái nói: “Tôi đã nói, bữa cơm này tôi mời, xem như tôi cảm ơn hai người.”
Diệp Lăng Thiên nhẹ nhàng nói xong, sau đó tự mình đi thanh toán, hai cô gái cũng không tiếp tục tranh với anh nữa.
/841
|