“Cách tân đổi mới mà em nói tôi cảm thấy rất tốt, khuyến khích nghiên cứu phát triển các món ăn mới và trao phần thưởng, do các nhân viên nghiên cứu và phát triển độc lập, món ăn mới được phát minh ra, sau khi được xem xét và được khách hàng công nhận, sẽ căn cứ theo tiêu chuẩn phần thưởng một món ăn là 30 triệu. Cái này rất hay, tôi chưa từng nghĩ đến cái này, hẳn là sự đổi mới này sẽ có thể duy trì được sự tươi mới về khẩu vị cho tiệm, rất là hay. Nhưng cái công nghiệp phái sinh và nghiệp vụ mà em nói là ý gì?” Diệp Lăng Thiên không hiểu mà hỏi.
“Ví dụ như anh làm giao đồ ăn nhanh, đây chính là nghiệp vụ phái sinh, có rất nhiều loại công nghiệp phái sinh, ví dụ như anh có thể phát triển đồ nướng trong tiệm thành đồ ăn vặt đóng gói, sau đó xây dựng nhà máy tiến hành sản xuất tung ra thị thường, đây chính là công nghiệp phái sinh, đương nhiên, đây chỉ là một ví dụ mà thôi, trên thực tế chính là mở rộng nghiệp vụ mà tôi nói. Đây chính là trọng điểm cho sự phát triển của công ty sau này. Theo như bố cục của anh, sau khi hoàn thành mười tiệm vào cuối năm, hoạt động kinh doanh chính trong tương lai thực ra chính là mở rộng kinh doanh.” Lý Vũ Hân chậm rãi giải thích.
“Được rồi, tôi cũng không xem nữa, sau này mấy chuyện này em cũng không cần thông qua tôi, tôi đã nói rồi, em là phó tổng giám đốc, sau này cái danh tổng giám đốc của tôi cũng chỉ là danh nghĩa mà thôi, cái tiệm này do một mình em quyết định hết, em đứng trên vạn người, không đứng dưới bất kỳ ai, bao gồm tôi, cũng sẽ nghe lời em.” Diệp Lăng Thiên không xem hết, cuối cùng trực tiếp đưa văn kiện cho Lý Vũ Hân, anh tin tưởng Lý Vũ Hân, nếu như mình nói xằng nói bậy về kế hoạch của Lý Vũ Hân, thì đó thật sự chính là người ngoại đạo chỉ dẫn cho người nội đạo rồi. Sau này cái mà anh phải làm chính là toàn tâm toàn ý phát triển công ty bảo vệ, cái tiệm này, anh thật sự định giao toàn bộ cho Lý Vũ Hân. Anh tin, anh chỉ là người thích hợp lập nghiệp, còn cái loại phát triển này thì cần phải giao cho người có chuyên môn.
“Tôi sẽ dành thêm vài ngày thời gian để tu sửa lại kế hoạch này tỉ mỉ một chút, 3 ngày sau tôi sẽ triệu tập một cuộc họp mới, đến lúc đó anh cũng cần phải có mặt. Đến lúc đó sẽ tiến hành cải tổ toàn bộ đối với công ty, thực hiện quy định mới.” Lý Vũ Hân chậm rãi nói.
“Được.” Diệp Lăng Thiên gật gật đầu.
“Tôi phải ra ngoài rồi, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi là được rồi.” Diệp Lăng Thiên nói xong, thì chuẩn bị ra ngoài.
“Buổi chiều tôi tự ngồi xe bus về, anh không cần đặc biệt chạy qua đón tôi.” Lý Vũ Hân đột nhiên nói với Diệp Lăng Thiên, hiển nhiên, cô ta biết hôm qua Diệp Lăng Thiên là đặc biệt đến đón cô ta, vốn không phải là thuận đường.
Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân, rất lâu sau mới nói: “Hay là em mua chiếc xe đi, tiền có thể ứng trước từ tiền lương của em.”
Lý Vũ Hân lắc lắc đầu, nói: “Không cần đâu, lần trước đưa Diệp Sương ra ngoài mua đồ ngồi xe bus một lần, cảm thấy khá tốt. Có máy lạnh, có chỗ ngồi, còn bảo vệ môi trường nữa. Buổi trưa tôi ra ngoài làm một tấm thẻ xe bus thì tiện hơn nữa. Anh đi bận việc đi.” Lý Vũ Hân nói xong thì cầm lấy văn kiện của mình đi ra ngoài.
Diệp Lăng Thiên nhìn thấy Lý Vũ Hân rời khỏi, không biết nên nói gì cho tốt, sau đó cũng đi xuống lầu. Tiếp đó trực tiếp đi ngân hàng, mở một tài khoản mới lần nữa, sau đó gửi hết 150 tỷ vào trong. Sau đó bắt đầu quá trình đi đến các bộ phận chạy thủ tục dài dặc dặc, cứ như vậy đã chạy hết mấy ngày, kết quả Diệp Lăng Thiên phát hiện căn bản không có hiệu quả gì cả. Cuối cùng Diệp Lăng Thiên hết cách, chỉ có thể đi tìm Lý Đông Sinh lần nữa, Lý Đông Sinh nghe xong thì cười cười với Diệp Lăng Thiên, nói: “Lần trước không phải tôi đã nói với cậu rồi sao? Ông Dư chỉ cho cậu một câu nói, nhưng sự giúp đỡ cho cậu lại cực lớn. Nhớ lấy số điện thoại này, sau đó gọi điện thoại cho người đó, sau này, chuyện công ty hoặc là cá nhân cậu có chuyện gì đó khó xử lý, cần giúp đỡ thì cứ trực tiếp gọi số này, người đó sẽ giúp cậu giải quyết tất cả vấn đề.”
Nghe thấy lời nói cổ quái khó hiểu này, Diệp Lăng Thiên căn bản không hiểu tình hình cho lắm, bèn hỏi: “Người này là ai?”
“Sau khi ông Dư đích thân nói về cậu với người đó, người đó đã tìm tôi nói chuyện, đặc biệt nhắc đến cậu, cuối cùng kêu tôi cho cậu số điện thoại của thư ký người đó, bảo cậu sau này có chuyện thì trực tiếp tìm thư ký của người đó là được. Cấp bậc của tôi tuy cao hơn thư ký người đó không ít, nhưng nếu như bàn về làm việc, tôi ngược lại không có giỏi như thư ký người đó.” Lý Đông Sinh chậm rãi nói.
“Được.” Diệp Lăng Thiên gật gật đầu, thực ra anh rất không thích loại chuyện này, nhưng mà hết cách rồi, bây giờ anh cần phải làm như vậy.
“Cậu gọi điện thoại qua đó nói với người đó cậu tên là Diệp Lăng Thiên là được rồi, người đó biết cậu, cậu nói tên cậu là người ta sẽ hiểu. Sau này chỗ mà cậu cần người ta giúp đỡ sẽ rất nhiều, đây là điều tất nhiên thôi.” Lý Đông Sinh cuối cùng tuôn ra một câu có hàm ý sâu xa.
“Ừm.” Diệp Lăng Thiên không có nói nhiều nữa.
Sau khi ra khỏi văn phòng của Lý Đông Sinh, Diệp Lăng Thiên liền lên xe, sau đó ngồi trên xe gọi vào số của người thư ký đó, lúc bắt đầu ngữ khí đối phương có chút cứng rắn, nhưng khi Diệp Lăng Thiên nói tên ra xong, ngữ khí của đối phương lập tức trở nên hoà khí hơn rất nhiều, hỏi Diệp Lăng Thiên có chuyện gì, khi Diệp Lăng Thiên nói ra suy nghĩ mình muốn mở một công ty bảo vệ, muốn nhanh chóng lấy được văn kiện cho phép và cả thủ tục ở các bộ phận, đối phương hiển nhiên cũng không hiểu về mấy cái này lắm, chỉ hỏi Diệp Lăng Thiên cần bộ phận nào phối hợp, Diệp Lăng Thiên liền nói những bộ phận cần thiết ra, đối phương nói được, sau đó nói với Diệp Lăng Thiên, anh ta sẽ đi nói chuyện với mấy bộ phận này, bảo Diệp Lăng Thiên sau này đi đến mấy bộ phận này thì trực tiếp tìm người đứng đầu của bộ phận, báo tên của mình ra được rồi. Sau đó Diệp Lăng Thiên nói cảm ơn, hai người cúp máy. Chuyện mà đối với Diệp Lăng Thiên mà nói là vô cùng vô cùng khó giải quyết, lại đột nhiên được giải quyết hết chỉ trong một cuộc điện thoại, điều này lại lần nữa khiến Diệp Lăng Thiên không thể không có chút cảm thán. Đây cũng là chỗ khác biệt lớn nhất trong xã hội. Trên xã hội, nhiều lúc tình nghĩa là rất quan trọng. Diệp Lăng Thiên bây giờ cũng hiểu một đạo lý, mạng lưới quan hệ thực ra một một tài phú khổng lồ, tuy anh không thích như vậy, nhưng mà, bây giờ anh lại không thể không làm như vậy.
Lúc Diệp Lăng Thiên lái xe về nhà đã đặc biệt đến tiệm Giải Phóng một chuyến, nhìn thấy công việc làm ăn trong tiệm rất tốt, liền kêu Vương Lực đến hỏi, khi nghe thấy việc làm ăn trong tiệm càng lúc càng tốt, liền yên tâm rồi. Nói chuyện một hồi mới rời khỏi, lái xe về nhà. Vừa mở cửa liền nghe thấy bên trong nhà bếp truyền đến tiếng binh binh bang bang, đi vào xem thử, mới phát hiện hoá ra là một mình Lý Vũ Hân đang ở trong nhà bếp nấu ăn, mà trong nhà không có nhìn thấy bóng ảnh của Diệp Sương đâu.
Diệp Lăng Thiên tò mò mà đi vào trong nhà bếp.
“Về rồi à? Đợi một chút, tôi sẽ làm xong ngay đây.” Lý Vũ Hân nhìn thấy Diệp Lăng Thiên thì nói, tay bận rộn, có chút cảm giác luống cuống tay chân.
“Sao lại là em làm? Diệp Sương đâu?” Diệp Lăng Thiên hỏi.
“Ò, buổi chiều Diệp Sương có gọi qua cho tôi, nói tối nay em ấy có một bạn học làm sinh nhật, cùng nhau ra ngoài ăn cơm, có thể em ấy sẽ về muộn một chút, bảo tôi và anh ăn ở bên ngoài là được rồi. Lúc tôi về đi qua chợ nên mua chút đồ ăn về, tự mình nấu, sắp được ăn rồi, nhưng mà, có thể là nấu không ngon lắm.” Lý Vũ Hân có chút ngại ngùng mà nói.
“Ví dụ như anh làm giao đồ ăn nhanh, đây chính là nghiệp vụ phái sinh, có rất nhiều loại công nghiệp phái sinh, ví dụ như anh có thể phát triển đồ nướng trong tiệm thành đồ ăn vặt đóng gói, sau đó xây dựng nhà máy tiến hành sản xuất tung ra thị thường, đây chính là công nghiệp phái sinh, đương nhiên, đây chỉ là một ví dụ mà thôi, trên thực tế chính là mở rộng nghiệp vụ mà tôi nói. Đây chính là trọng điểm cho sự phát triển của công ty sau này. Theo như bố cục của anh, sau khi hoàn thành mười tiệm vào cuối năm, hoạt động kinh doanh chính trong tương lai thực ra chính là mở rộng kinh doanh.” Lý Vũ Hân chậm rãi giải thích.
“Được rồi, tôi cũng không xem nữa, sau này mấy chuyện này em cũng không cần thông qua tôi, tôi đã nói rồi, em là phó tổng giám đốc, sau này cái danh tổng giám đốc của tôi cũng chỉ là danh nghĩa mà thôi, cái tiệm này do một mình em quyết định hết, em đứng trên vạn người, không đứng dưới bất kỳ ai, bao gồm tôi, cũng sẽ nghe lời em.” Diệp Lăng Thiên không xem hết, cuối cùng trực tiếp đưa văn kiện cho Lý Vũ Hân, anh tin tưởng Lý Vũ Hân, nếu như mình nói xằng nói bậy về kế hoạch của Lý Vũ Hân, thì đó thật sự chính là người ngoại đạo chỉ dẫn cho người nội đạo rồi. Sau này cái mà anh phải làm chính là toàn tâm toàn ý phát triển công ty bảo vệ, cái tiệm này, anh thật sự định giao toàn bộ cho Lý Vũ Hân. Anh tin, anh chỉ là người thích hợp lập nghiệp, còn cái loại phát triển này thì cần phải giao cho người có chuyên môn.
“Tôi sẽ dành thêm vài ngày thời gian để tu sửa lại kế hoạch này tỉ mỉ một chút, 3 ngày sau tôi sẽ triệu tập một cuộc họp mới, đến lúc đó anh cũng cần phải có mặt. Đến lúc đó sẽ tiến hành cải tổ toàn bộ đối với công ty, thực hiện quy định mới.” Lý Vũ Hân chậm rãi nói.
“Được.” Diệp Lăng Thiên gật gật đầu.
“Tôi phải ra ngoài rồi, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi là được rồi.” Diệp Lăng Thiên nói xong, thì chuẩn bị ra ngoài.
“Buổi chiều tôi tự ngồi xe bus về, anh không cần đặc biệt chạy qua đón tôi.” Lý Vũ Hân đột nhiên nói với Diệp Lăng Thiên, hiển nhiên, cô ta biết hôm qua Diệp Lăng Thiên là đặc biệt đến đón cô ta, vốn không phải là thuận đường.
Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân, rất lâu sau mới nói: “Hay là em mua chiếc xe đi, tiền có thể ứng trước từ tiền lương của em.”
Lý Vũ Hân lắc lắc đầu, nói: “Không cần đâu, lần trước đưa Diệp Sương ra ngoài mua đồ ngồi xe bus một lần, cảm thấy khá tốt. Có máy lạnh, có chỗ ngồi, còn bảo vệ môi trường nữa. Buổi trưa tôi ra ngoài làm một tấm thẻ xe bus thì tiện hơn nữa. Anh đi bận việc đi.” Lý Vũ Hân nói xong thì cầm lấy văn kiện của mình đi ra ngoài.
Diệp Lăng Thiên nhìn thấy Lý Vũ Hân rời khỏi, không biết nên nói gì cho tốt, sau đó cũng đi xuống lầu. Tiếp đó trực tiếp đi ngân hàng, mở một tài khoản mới lần nữa, sau đó gửi hết 150 tỷ vào trong. Sau đó bắt đầu quá trình đi đến các bộ phận chạy thủ tục dài dặc dặc, cứ như vậy đã chạy hết mấy ngày, kết quả Diệp Lăng Thiên phát hiện căn bản không có hiệu quả gì cả. Cuối cùng Diệp Lăng Thiên hết cách, chỉ có thể đi tìm Lý Đông Sinh lần nữa, Lý Đông Sinh nghe xong thì cười cười với Diệp Lăng Thiên, nói: “Lần trước không phải tôi đã nói với cậu rồi sao? Ông Dư chỉ cho cậu một câu nói, nhưng sự giúp đỡ cho cậu lại cực lớn. Nhớ lấy số điện thoại này, sau đó gọi điện thoại cho người đó, sau này, chuyện công ty hoặc là cá nhân cậu có chuyện gì đó khó xử lý, cần giúp đỡ thì cứ trực tiếp gọi số này, người đó sẽ giúp cậu giải quyết tất cả vấn đề.”
Nghe thấy lời nói cổ quái khó hiểu này, Diệp Lăng Thiên căn bản không hiểu tình hình cho lắm, bèn hỏi: “Người này là ai?”
“Sau khi ông Dư đích thân nói về cậu với người đó, người đó đã tìm tôi nói chuyện, đặc biệt nhắc đến cậu, cuối cùng kêu tôi cho cậu số điện thoại của thư ký người đó, bảo cậu sau này có chuyện thì trực tiếp tìm thư ký của người đó là được. Cấp bậc của tôi tuy cao hơn thư ký người đó không ít, nhưng nếu như bàn về làm việc, tôi ngược lại không có giỏi như thư ký người đó.” Lý Đông Sinh chậm rãi nói.
“Được.” Diệp Lăng Thiên gật gật đầu, thực ra anh rất không thích loại chuyện này, nhưng mà hết cách rồi, bây giờ anh cần phải làm như vậy.
“Cậu gọi điện thoại qua đó nói với người đó cậu tên là Diệp Lăng Thiên là được rồi, người đó biết cậu, cậu nói tên cậu là người ta sẽ hiểu. Sau này chỗ mà cậu cần người ta giúp đỡ sẽ rất nhiều, đây là điều tất nhiên thôi.” Lý Đông Sinh cuối cùng tuôn ra một câu có hàm ý sâu xa.
“Ừm.” Diệp Lăng Thiên không có nói nhiều nữa.
Sau khi ra khỏi văn phòng của Lý Đông Sinh, Diệp Lăng Thiên liền lên xe, sau đó ngồi trên xe gọi vào số của người thư ký đó, lúc bắt đầu ngữ khí đối phương có chút cứng rắn, nhưng khi Diệp Lăng Thiên nói tên ra xong, ngữ khí của đối phương lập tức trở nên hoà khí hơn rất nhiều, hỏi Diệp Lăng Thiên có chuyện gì, khi Diệp Lăng Thiên nói ra suy nghĩ mình muốn mở một công ty bảo vệ, muốn nhanh chóng lấy được văn kiện cho phép và cả thủ tục ở các bộ phận, đối phương hiển nhiên cũng không hiểu về mấy cái này lắm, chỉ hỏi Diệp Lăng Thiên cần bộ phận nào phối hợp, Diệp Lăng Thiên liền nói những bộ phận cần thiết ra, đối phương nói được, sau đó nói với Diệp Lăng Thiên, anh ta sẽ đi nói chuyện với mấy bộ phận này, bảo Diệp Lăng Thiên sau này đi đến mấy bộ phận này thì trực tiếp tìm người đứng đầu của bộ phận, báo tên của mình ra được rồi. Sau đó Diệp Lăng Thiên nói cảm ơn, hai người cúp máy. Chuyện mà đối với Diệp Lăng Thiên mà nói là vô cùng vô cùng khó giải quyết, lại đột nhiên được giải quyết hết chỉ trong một cuộc điện thoại, điều này lại lần nữa khiến Diệp Lăng Thiên không thể không có chút cảm thán. Đây cũng là chỗ khác biệt lớn nhất trong xã hội. Trên xã hội, nhiều lúc tình nghĩa là rất quan trọng. Diệp Lăng Thiên bây giờ cũng hiểu một đạo lý, mạng lưới quan hệ thực ra một một tài phú khổng lồ, tuy anh không thích như vậy, nhưng mà, bây giờ anh lại không thể không làm như vậy.
Lúc Diệp Lăng Thiên lái xe về nhà đã đặc biệt đến tiệm Giải Phóng một chuyến, nhìn thấy công việc làm ăn trong tiệm rất tốt, liền kêu Vương Lực đến hỏi, khi nghe thấy việc làm ăn trong tiệm càng lúc càng tốt, liền yên tâm rồi. Nói chuyện một hồi mới rời khỏi, lái xe về nhà. Vừa mở cửa liền nghe thấy bên trong nhà bếp truyền đến tiếng binh binh bang bang, đi vào xem thử, mới phát hiện hoá ra là một mình Lý Vũ Hân đang ở trong nhà bếp nấu ăn, mà trong nhà không có nhìn thấy bóng ảnh của Diệp Sương đâu.
Diệp Lăng Thiên tò mò mà đi vào trong nhà bếp.
“Về rồi à? Đợi một chút, tôi sẽ làm xong ngay đây.” Lý Vũ Hân nhìn thấy Diệp Lăng Thiên thì nói, tay bận rộn, có chút cảm giác luống cuống tay chân.
“Sao lại là em làm? Diệp Sương đâu?” Diệp Lăng Thiên hỏi.
“Ò, buổi chiều Diệp Sương có gọi qua cho tôi, nói tối nay em ấy có một bạn học làm sinh nhật, cùng nhau ra ngoài ăn cơm, có thể em ấy sẽ về muộn một chút, bảo tôi và anh ăn ở bên ngoài là được rồi. Lúc tôi về đi qua chợ nên mua chút đồ ăn về, tự mình nấu, sắp được ăn rồi, nhưng mà, có thể là nấu không ngon lắm.” Lý Vũ Hân có chút ngại ngùng mà nói.
/841
|