“Tôi không đói, cảm ơn.” Lý Vũ Hân lạnh lùng nói.
Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân một chút sau đó nói với Diệp Sương: “Anh đói, đi mua đi.”
“Vậy ở đây thì làm sao bây giờ?” Diệp Sương nhìn mấy người khách đang ngồi chờ ngoài bàn nói.
“Có anh ở đây rồi, không sao đâu.” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói.
“Vậy được rồi, vậy em đi trước, chị Vũ Hân, chị ngồi bên này chờ em một lát nhé, em sẽ về ngay thôi.” Diệp Sương cười cười, lấy sáu trăm nghìn từ trong tủ tiền ra sau đó đi ra ngoài.
“Diệp Lăng Thiên, rốt cuộc là anh muốn làm gì?” Lý Vũ Hân đợi Diệp Sương đi ra rồi mới lạnh lùng hỏi Diệp Lăng Thiên.
“Không phải cô muốn biết câu trả lời sao? Cô tới làm bà chủ một đêm đi rồi cô sẽ biết câu trả lời thôi.” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói, trong tay cũng không ngừng chuyển động, hai tay thuần thục quết dầu và các loại gia vị.
“Cái gì? Anh bảo tôi tới giúp anh bán đồ nướng à?” Lý Vũ Hân mở to hai mắt nhìn.
“Nếu như cô muốn biết đáp án thì làm, không thì thôi, tôi nướng xong mấy xiên này cô mang ra ngoài cho khách đi.” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói.
Lý Vũ Hân cắn răng nhìn Diệp Lăng Thiên, sau đó nhìn cái bàn đen sì bóng mỡ kia, cuối cùng cắn răng nói ra: “Được, hôm nay tôi sẽ làm.”
Lý Vũ Hân nói xong thì đi vào, cầm túi của mình nhìn trái nhìn phải một chút, tìm rất lâu cũng không tìm được chỗ nào sạch sẽ để đặt túi nên cuối cùng chỉ có thể để túi ở trên ghế sau lưng.
Cô cẩn thận từng li từng tí đi đến bên cạnh Diệp Lăng Thiên, hờn dỗi hỏi thăm: “Nói đi, phải làm những gì?”
“Mang bát đũa lên cho bọn họ.” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói xong sau đó cầm khăn mặt vắt trên vai lên lau mồ hôi đi rồi lại tiếp tục nướng.
“Bày bát đũa?” Lý Vũ Hân lại mở to hai mắt nhìn anh nhưng thấy Diệp Lăng Thiên không để ý đến mình, cuối cùng mới cắn môi nói ra: “Bát đũa ở đâu?”
“Ở đâu tự tìm lấy, Vũ Hân, tôi nói rồi, hôm nay cô tới đây để làm bà chủ, cô phải nghĩ rằng bây giờ cô đang kiếm tiền, mỗi một nghìn cô kiếm ra đều là để nuôi sống cả gia đình hoặc là tiền này dùng để cứu mạng của chính mình, đối với cô bây giờ mà nói thì một nghìn đồng cũng vô cùng quý giá, tôi hi vọng cô sẽ dùng cả tấm lòng mình để làm công việc này, chỉ có như vậy thì cô mới có thể biết được đáp án, cô mới có thể phát hiện ra có một cuộc sống rất khác.” Diệp Lăng Thiên nhìn ánh mắt phẫn nộ của Lý Vũ Hân không nhanh không chậm nói một câu.
Nghe Diệp Lăng Thiên nói xong Lý Vũ Hân ngẩn người, mấy giây sau mới chậm rãi nói với Diệp Lăng Thiên: “Tôi biết rồi.”
Sau khi nói xong cô bắt đầu ở đằng sau lục lọi tìm được bát đũa, sau đó cầm bát đũa đi tới vụng về bày bát đũa ra bàn.
“Tôi nói này, các người làm ăn kiểu gì vậy? Sao lâu như thế rồi mà vẫn chưa mang đồ lên?” Một người khách trong đó dùng giọng điệu khó chịu nói với Lý Vũ Hân.
Lý Vũ Hân vô cùng khó chịu, chưa có ai dám nói chuyện với cô như thế, ngay lúc định nổi giận thì lại nhớ tới lời Diệp Lăng Thiên vừa nói, quả thực là nuốt giận xuống, nói ra: “Rất xin lỗi, xin lỗi, xong ngay rồi đây, anh cũng biết là muốn nướng chín đồ phải cần chút thời gian mà đúng không.”
“Vậy mang mấy chai bia ra đây trước đi, nhớ là phải lạnh, không lạnh bọn tôi không uống đâu đấy.”
“Bia đúng không, được, tôi mang ra ngay đây.” Lý Vũ Hân cười nói, sau đó chạy tới hỏi Diệp Lăng Thiên: “Bia ở đâu? Bọn họ muốn uống bia.”
“Ở trong tủ lạnh, mang bia lên xong phải nhớ ghi vào cuốn sổ này lát nữa còn tính tiền, còn nữa, đồ mở chai bia ở kia.” Diệp Lăng Thiên vừa nướng đồ vừa nói, sau đó chỉ vào giỏ đựng đồ mở chai bia ở gần đó.
Lý Vũ Hân lấy đồ mở chai bia sau đó chạy tới chỗ tủ lạnh lấy mấy chai bia lạnh ra mang đi, suýt chút nữa còn bị ngã xuống đất khiến cô cũng bị dọa cho nhảy dựng.
Lúc lấy đồ ra để mở chai bia cô lại không biết phải dùng như thế nào, cô cầm đồ mở chai bia loay hoay một lúc nhưng vẫn không biết rốt cuộc phải làm như thế nào mới được. Nếu như mở rượu vang thì chắc chắn Lý Vũ Hân sẽ mở nhanh hơn so với bất kỳ ai nhưng bia thì thật sự là cô chưa từng uống qua.
“Người đẹp, để tôi làm cho.” Một người khách không thể nhìn nổi nữa cầm lấy đồ mở chai từ trong tay Lý Vũ Hân tức giận nói.
“Cảm ơn anh, thật sự rất xin lỗi, tôi không biết làm cái này.” Lý Vũ Hân lúng túng nói.
“Người đẹp, cô không phải người làm của quán này mà chỉ tới giúp thôi đúng không?” Người khách kia vừa mở bia vừa hỏi Lý Vũ Hân.
“Làm sao anh biết? Là bởi vì tôi không biết mở bia à?” Lý Vũ Hân hơi kinh ngạc.
“Đây cũng là một lý do, thật ra ai nhìn vào cũng biết cô không phải người làm của quán này, cô nhìn những người bán đồ nướng kia đi, cô khác hẳn với những người đó, cô đứng ở đây nhìn rất lạc lõng, trên người cô có khí chất cao quý không giống như những người bình thường chúng tôi. Anh ta là gì của cô vậy? Cô đến đây để giúp ông chủ của quán này đúng không?” Người khách kia vừa hút thuốc vừa cười hỏi Lý Vũ Hân.
“Ừm, anh ấy là một người bạn của tôi, em gái anh ấy vừa đi mua đồ cho nên tôi tới giúp một chút. Rất xin lỗi các anh, quả thực là tôi không biết phải đón tiếp các anh như thế nào, xin lỗi các anh nhé.” Lý Vũ Hân cười một cái nói.
“Không sao, có thể gặp được một cô gái xinh đẹp như cô là may mắn của chúng tôi rồi.” Người khách kia cười ha hả nói.
“Quá khen rồi, cần gì thì cứ gọi tôi nhé.” Lý Vũ Hân cười cười, đi tới. Tất cả ngôn hành cử chỉ của cô đều lộ ra sự cao quý như vậy quả thực là không hợp với hoàn cảnh nơi này.
“Bưng những thứ này lên cho bọn họ giúp tôi.” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói, anh đem đồ mình vừa nướng xong xếp gọn vào trong một cái khay đưa cho Lý Vũ Hân, sau đó bản thân mình thì bưng một cái chảo nướng sắt.
“Để đó đi, để tôi tự làm.” Lý Vũ Hân nói với Diệp Lăng Thiên.
“Cái này rất nóng nên để tôi mang lên cho, cô bưng không cẩn thận sẽ bị bỏng đó.” Diệp Lăng Thiên giải thích.
“Cứ để đó đi, tôi đã nói hôm nay tôi làm thì cứ để tôi làm.” Lý Vũ Hân quật cường nói, sau khi bưng một khay đồ nướng lên xong lại trở về bưng chảo nướng sắt.
“Dùng cái này bọc hai bên lại rồi bưng, cẩn thận một chút, tuyệt đối đừng để mình bị bỏng.” Diệp Lăng Thiên nhanh chóng đưa cho Lý Vũ Hân hai chiếc khăn nhỏ.
“Cảm ơn.” Lý Vũ Hân cầm lấy khăn bọc lên hai quai của chảo nướng sắt bưng qua đó.
Có lẽ là đến giờ cao điểm của công việc bán hàng mà từ khi Lý Vũ Hân bắt đầu đi vào quầy hàng thì lại đông khách hơn hẳn, vừa có thêm hai bàn khách mới tới ngoài ra còn có không ít người tới mua mang về, kết quả là người mới toanh Lý Vũ Hân lập tức bận bịu xoay quanh, quần áo đắt đỏ trên người đã dính đầy dầu mỡ từ lúc nào, đầu tóc đẹp đẽ cũng hơi rối, trên người toàn là mồ hôi nhưng Lý Vũ Hân vẫn luôn cắn răng kiên trì.
Nếu như bình thường trên người vừa bẩn lại còn đầy mồ hôi như vậy chắc chắn Lý Vũ Hân sẽ phát điên rồi nhưng hôm nay cô lại hoàn toàn nhịn xuống được, sự bận rộn của nơi này căn bản cũng khiến cô không có thời gian để xem xét hình tượng của mình, bây giờ cô chỉ cảm thấy đầu óc mình vô cùng choáng váng, mệt đến mức sắp không chịu được nữa rồi.
Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân một chút sau đó nói với Diệp Sương: “Anh đói, đi mua đi.”
“Vậy ở đây thì làm sao bây giờ?” Diệp Sương nhìn mấy người khách đang ngồi chờ ngoài bàn nói.
“Có anh ở đây rồi, không sao đâu.” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói.
“Vậy được rồi, vậy em đi trước, chị Vũ Hân, chị ngồi bên này chờ em một lát nhé, em sẽ về ngay thôi.” Diệp Sương cười cười, lấy sáu trăm nghìn từ trong tủ tiền ra sau đó đi ra ngoài.
“Diệp Lăng Thiên, rốt cuộc là anh muốn làm gì?” Lý Vũ Hân đợi Diệp Sương đi ra rồi mới lạnh lùng hỏi Diệp Lăng Thiên.
“Không phải cô muốn biết câu trả lời sao? Cô tới làm bà chủ một đêm đi rồi cô sẽ biết câu trả lời thôi.” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói, trong tay cũng không ngừng chuyển động, hai tay thuần thục quết dầu và các loại gia vị.
“Cái gì? Anh bảo tôi tới giúp anh bán đồ nướng à?” Lý Vũ Hân mở to hai mắt nhìn.
“Nếu như cô muốn biết đáp án thì làm, không thì thôi, tôi nướng xong mấy xiên này cô mang ra ngoài cho khách đi.” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói.
Lý Vũ Hân cắn răng nhìn Diệp Lăng Thiên, sau đó nhìn cái bàn đen sì bóng mỡ kia, cuối cùng cắn răng nói ra: “Được, hôm nay tôi sẽ làm.”
Lý Vũ Hân nói xong thì đi vào, cầm túi của mình nhìn trái nhìn phải một chút, tìm rất lâu cũng không tìm được chỗ nào sạch sẽ để đặt túi nên cuối cùng chỉ có thể để túi ở trên ghế sau lưng.
Cô cẩn thận từng li từng tí đi đến bên cạnh Diệp Lăng Thiên, hờn dỗi hỏi thăm: “Nói đi, phải làm những gì?”
“Mang bát đũa lên cho bọn họ.” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói xong sau đó cầm khăn mặt vắt trên vai lên lau mồ hôi đi rồi lại tiếp tục nướng.
“Bày bát đũa?” Lý Vũ Hân lại mở to hai mắt nhìn anh nhưng thấy Diệp Lăng Thiên không để ý đến mình, cuối cùng mới cắn môi nói ra: “Bát đũa ở đâu?”
“Ở đâu tự tìm lấy, Vũ Hân, tôi nói rồi, hôm nay cô tới đây để làm bà chủ, cô phải nghĩ rằng bây giờ cô đang kiếm tiền, mỗi một nghìn cô kiếm ra đều là để nuôi sống cả gia đình hoặc là tiền này dùng để cứu mạng của chính mình, đối với cô bây giờ mà nói thì một nghìn đồng cũng vô cùng quý giá, tôi hi vọng cô sẽ dùng cả tấm lòng mình để làm công việc này, chỉ có như vậy thì cô mới có thể biết được đáp án, cô mới có thể phát hiện ra có một cuộc sống rất khác.” Diệp Lăng Thiên nhìn ánh mắt phẫn nộ của Lý Vũ Hân không nhanh không chậm nói một câu.
Nghe Diệp Lăng Thiên nói xong Lý Vũ Hân ngẩn người, mấy giây sau mới chậm rãi nói với Diệp Lăng Thiên: “Tôi biết rồi.”
Sau khi nói xong cô bắt đầu ở đằng sau lục lọi tìm được bát đũa, sau đó cầm bát đũa đi tới vụng về bày bát đũa ra bàn.
“Tôi nói này, các người làm ăn kiểu gì vậy? Sao lâu như thế rồi mà vẫn chưa mang đồ lên?” Một người khách trong đó dùng giọng điệu khó chịu nói với Lý Vũ Hân.
Lý Vũ Hân vô cùng khó chịu, chưa có ai dám nói chuyện với cô như thế, ngay lúc định nổi giận thì lại nhớ tới lời Diệp Lăng Thiên vừa nói, quả thực là nuốt giận xuống, nói ra: “Rất xin lỗi, xin lỗi, xong ngay rồi đây, anh cũng biết là muốn nướng chín đồ phải cần chút thời gian mà đúng không.”
“Vậy mang mấy chai bia ra đây trước đi, nhớ là phải lạnh, không lạnh bọn tôi không uống đâu đấy.”
“Bia đúng không, được, tôi mang ra ngay đây.” Lý Vũ Hân cười nói, sau đó chạy tới hỏi Diệp Lăng Thiên: “Bia ở đâu? Bọn họ muốn uống bia.”
“Ở trong tủ lạnh, mang bia lên xong phải nhớ ghi vào cuốn sổ này lát nữa còn tính tiền, còn nữa, đồ mở chai bia ở kia.” Diệp Lăng Thiên vừa nướng đồ vừa nói, sau đó chỉ vào giỏ đựng đồ mở chai bia ở gần đó.
Lý Vũ Hân lấy đồ mở chai bia sau đó chạy tới chỗ tủ lạnh lấy mấy chai bia lạnh ra mang đi, suýt chút nữa còn bị ngã xuống đất khiến cô cũng bị dọa cho nhảy dựng.
Lúc lấy đồ ra để mở chai bia cô lại không biết phải dùng như thế nào, cô cầm đồ mở chai bia loay hoay một lúc nhưng vẫn không biết rốt cuộc phải làm như thế nào mới được. Nếu như mở rượu vang thì chắc chắn Lý Vũ Hân sẽ mở nhanh hơn so với bất kỳ ai nhưng bia thì thật sự là cô chưa từng uống qua.
“Người đẹp, để tôi làm cho.” Một người khách không thể nhìn nổi nữa cầm lấy đồ mở chai từ trong tay Lý Vũ Hân tức giận nói.
“Cảm ơn anh, thật sự rất xin lỗi, tôi không biết làm cái này.” Lý Vũ Hân lúng túng nói.
“Người đẹp, cô không phải người làm của quán này mà chỉ tới giúp thôi đúng không?” Người khách kia vừa mở bia vừa hỏi Lý Vũ Hân.
“Làm sao anh biết? Là bởi vì tôi không biết mở bia à?” Lý Vũ Hân hơi kinh ngạc.
“Đây cũng là một lý do, thật ra ai nhìn vào cũng biết cô không phải người làm của quán này, cô nhìn những người bán đồ nướng kia đi, cô khác hẳn với những người đó, cô đứng ở đây nhìn rất lạc lõng, trên người cô có khí chất cao quý không giống như những người bình thường chúng tôi. Anh ta là gì của cô vậy? Cô đến đây để giúp ông chủ của quán này đúng không?” Người khách kia vừa hút thuốc vừa cười hỏi Lý Vũ Hân.
“Ừm, anh ấy là một người bạn của tôi, em gái anh ấy vừa đi mua đồ cho nên tôi tới giúp một chút. Rất xin lỗi các anh, quả thực là tôi không biết phải đón tiếp các anh như thế nào, xin lỗi các anh nhé.” Lý Vũ Hân cười một cái nói.
“Không sao, có thể gặp được một cô gái xinh đẹp như cô là may mắn của chúng tôi rồi.” Người khách kia cười ha hả nói.
“Quá khen rồi, cần gì thì cứ gọi tôi nhé.” Lý Vũ Hân cười cười, đi tới. Tất cả ngôn hành cử chỉ của cô đều lộ ra sự cao quý như vậy quả thực là không hợp với hoàn cảnh nơi này.
“Bưng những thứ này lên cho bọn họ giúp tôi.” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói, anh đem đồ mình vừa nướng xong xếp gọn vào trong một cái khay đưa cho Lý Vũ Hân, sau đó bản thân mình thì bưng một cái chảo nướng sắt.
“Để đó đi, để tôi tự làm.” Lý Vũ Hân nói với Diệp Lăng Thiên.
“Cái này rất nóng nên để tôi mang lên cho, cô bưng không cẩn thận sẽ bị bỏng đó.” Diệp Lăng Thiên giải thích.
“Cứ để đó đi, tôi đã nói hôm nay tôi làm thì cứ để tôi làm.” Lý Vũ Hân quật cường nói, sau khi bưng một khay đồ nướng lên xong lại trở về bưng chảo nướng sắt.
“Dùng cái này bọc hai bên lại rồi bưng, cẩn thận một chút, tuyệt đối đừng để mình bị bỏng.” Diệp Lăng Thiên nhanh chóng đưa cho Lý Vũ Hân hai chiếc khăn nhỏ.
“Cảm ơn.” Lý Vũ Hân cầm lấy khăn bọc lên hai quai của chảo nướng sắt bưng qua đó.
Có lẽ là đến giờ cao điểm của công việc bán hàng mà từ khi Lý Vũ Hân bắt đầu đi vào quầy hàng thì lại đông khách hơn hẳn, vừa có thêm hai bàn khách mới tới ngoài ra còn có không ít người tới mua mang về, kết quả là người mới toanh Lý Vũ Hân lập tức bận bịu xoay quanh, quần áo đắt đỏ trên người đã dính đầy dầu mỡ từ lúc nào, đầu tóc đẹp đẽ cũng hơi rối, trên người toàn là mồ hôi nhưng Lý Vũ Hân vẫn luôn cắn răng kiên trì.
Nếu như bình thường trên người vừa bẩn lại còn đầy mồ hôi như vậy chắc chắn Lý Vũ Hân sẽ phát điên rồi nhưng hôm nay cô lại hoàn toàn nhịn xuống được, sự bận rộn của nơi này căn bản cũng khiến cô không có thời gian để xem xét hình tượng của mình, bây giờ cô chỉ cảm thấy đầu óc mình vô cùng choáng váng, mệt đến mức sắp không chịu được nữa rồi.
/841
|