Sau khi nghe Diệp Lăng Thiên nói như thế, Lý Tiên Nguyên mỉm cười vỗ vai anh rồi nói: “Tôi không nhìn nhầm cậu. Giấy nợ và thẻ của cậu còn đang nằm trên bàn làm việc của tôi, cậu tự quay về lấy đi đi, tôi đã nghe Vũ Hân nói về tình trạng gia đình cậu rồi, em gái cậu bị bệnh rất cần tiền chữa trị, lấy về mà sống cho yên ổn.”
“Ông…không…hận tôi à?” Diệp Lăng Thiên cảm thấy hơi ngạc nhiên.
“Hận cậu cái gì? Thực chất việc này cũng không có liên quan gì mấy với cậu. Người mà chúng muốn đối phó là tôi, bởi thế mới liên lụy đến Vũ Hân, bọn chúng đã muốn bắt cóc Vũ Hân, cho dù lần này có cậu, chúng không ra tay được, thế nhưng lần sau thì thế nào? Hơn nữa, bọn chúng định bắt cóc Vũ Hân thì có liên quan gì đến cậu đâu? Vũ Hân đã nói cho tôi biết cậu thân thiết với con bé rồi, cậu đã giúp con bé nhiều chuyện như thế, con bé thật lòng xem cậu như bạn của mình. Có việc này tôi phải hỏi cậu thử, con bé thật sự yêu thằng nhóc bên Mỹ kia mà?” Lý Tiên Nguyên hỏi anh.
“Chia tay rồi.” Diệp Lăng Thiên ngạc nhiên khi thấy Lý Tiên Nguyên lại hỏi như thế vào thời điểm này, nhưng anh vẫn trả lời theo đúng sự thật, đương nhiên anh sẽ không nói cho ông ta biết nguyên nhân chia tay. Lý Vũ Hân cứ nghĩ là mình qua mặt được Lý Tiên Nguyên, cho là ông ta không biết chuyện của cô và bạn trai cũ. Trên thực thế, Lý Tiên Nguyên đều biết hết cả, chỉ có điều ông ta không nói ra mà thôi, Tình yêu của một người ba chính là như thế, Diệp Lăng Thiên cũng không biết phải dùng từ gì để hình dung.
“Chia tay thì tốt, thằng nhóc kia không xứng với con gái của Lý Tiên Nguyên tôi.” Đột nhiên Lý Tiên Nguyên nở nụ cười, lần này nụ cười của ông ta rất chân thực.
Chính vào lúc này, đột nhiên có tiếng nói vàng lên từ bộ đàm của Lý Yến: “Đội trưởng Lý, tôi là Trương Phi Dương, có nghe thấy không?”
“Tôi là Lý Yến, anh nói đi.” Lý Yến lập tức trả lời ngay, gần như tất cả mọi người đều chú ý vào bộ đàm trên tay Lý Yến.
“Tôi phát hiện ra một xưởng bỏ hoang, có thể nghe loáng thoáng có tiếng người nói chuyện, nhưng chúng tôi không nhìn rõ tình hình bên trong, cũng không dám xông vào, xin hỏi bây giờ phải làm sao?”
Lý Yến khựng lại rồi mới nói tiếp: “Hai người các anh lập tức quay về đây, không cần phải làm gì cả, nhớ không được để cho đối phương nhận ra các anh, phải quay về ngay lập tức.”
Sau khi nói dứt lời, Lý Yến bèn nói qua kênh chung: “Tất cả mọi người tạm ngừng hành động, ẩn nấp nguyên tại chỗ, giấu kín hành tung, đợi chờ mệnh lệnh.”
Lý Yến nói với một tay xạ thủ: “Cậu lập tức đi tìm xưởng bỏ hoang mà anh ta vừa mới báo cáo ngay, tìm vị trí tập kích ở gần đó, quan sát rõ ràng tình hình bên trong, xem xem có phải bọn bắt cóc đang nấp ở đó hay không, ngoài ra, cũng phải xem xem chúng có bao nhiêu người, có súng hay là không.”
“Dạ.” Sau khi nghe mệnh lệnh từ cô, tay xạ thủ lập tức chạy đi ngay.
“Tất thảy mọi người chuẩn bị chiến đấu.” Cuối cùng Lý Yến mới ra lệnh, cô ta đi về phía chiếc xe của cục trưởng Vương, rồi ông ta cũng bước ra.
“Đã phát hiện ra bọn bắt cóc, nhìn thấy hai người và con tin, không thể phán đoán cụ thể bọn họ có bao nhiêu người, cũng không thể biết được bọn chúng có súng hay là không.” Đợi tầm mười phút hơn, lại có tiếng nói phát ra từ bộ đàm trong tay Lý Yến.
“Tất thảy mọi người chuẩn bị phương án hành động theo kế hoạch đã định trước, chú ý phải kín kẽ, xuất phát.” Lý Yến ra lệnh, tất thảy mọi người đều bỏ chạy.
Cục trưởng Vương cũng dẫn người đi theo, Diệp Lăng Thiên đỡ Lý Tiên Nguyên đi theo sau.
Đi được vài phút đã đến công xưởng bỏ hoang, vừa nhìn đã thấy xưởng này đã bỏ hoang từ rất lâu, bức tường bên ngoài vẫn còn nguyên nhưng những tấm cửa sổ trong tòa nhà bốn năm tầng ấy đều đã vỡ nát, cỏ dại mọc đầy trên mặt đất.
Tất thảy cảnh sát ngồi ẩn nấp bên dưới bức tường bên ngoài, bao vây hết toàn bộ xưởng bỏ hoang. Đội đặc cảnh mai phục hai bên, chờ đợi đợi mệnh lệnh để xông vào trong.
Cục trưởng Vương và Lý Yến cùng với hai vài người cảnh sát nhân dân đều đi vào trong rừng cây bên cạnh công xưởng, bọn họ đứng trong rừng có thể quan sát tình hình bên trong nhà máy.
“Đội đặc cảnh, bắt đầu hành động.” Lý Yến cầm kính viễn vọng, nhìn vào trong một hồi lâu rồi nói nói khe khẽ.
Sau khi người của đội đặc cảnh nghe thấy mệnh lệnh của Lý Yến, bọn họ chia ra làm hai đội, mỗi đội một bên, khom lưng nhanh chóng dán người vào tường lẩn vào trong. Vào lúc này, Diệp Lăng Thiên cảm thấy hết sức căng thẳng, anh chỉ mong mình có thể đi vào trong giải cứu Lý Vũ Hân.
Thực chất ban đầu Diệp Lăng Thiên định tự mình đi vào cứu Lý Vũ Hân, suy nghĩ này đã hình thành từ lúc một mình anh đi đến quảng trường nhân dân tìm bọn bắt cóc, bởi thế anh mới không cho Lý Yến đi theo, nhưng sau đó anh ý thức được một điều, nếu không có kỹ thuật và lực lượng cảnh sát thì anh không tài nào lần theo dấu và tìm ra được vị trí cụ thể của bọn bắt cóc, hơn nữa, anh cũng không có niềm tin tuyệt đối vào mình. Anh không hề có bất kỳ thứ vũ khí nào cả, chỉ có một mình mà thôi. Nếu như làm liều xông vào trong khi không hề biết đối phương có vũ khí hay không, còn là đi giải cứu một cô gái trói gà không chặt thì mạo hiểm quá. Anh thì không sợ, cho dù không cứu được Lý Vũ Hân cũng sẽ không thể không trở ra được, nhưng mà, anh sợ vì hành vi của mình mà làm hại Lý Vũ Hân, bởi thế đến cuối cùng anh chỉ đành tin tưởng Lý Yến, tin tưởng vào cảnh sát. Sự thể hiện của Lý Yến khiến cho anh hơi bình tĩnh hơn một chút, bởi vì cho đến lúc này, tất thảy mọi hành động đều được tiến hành một cách thuận lợi như trong dự tính của Lý Yến.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên có tiếng súng vang rền, tất thảy mọi người đều sợ hết hồn, nhất là Lý Tiên Nguyên, Diệp Lăng Thiên có thể cảm thấy cơ thể của ông ta run rẩy, nếu như Diệp Lăng Thiên không nhanh tay lẹ mắt đỡ ông ta lại, lần này chắc chắn ông ta sẽ ngã ra đất.
“Mau cút đi cho ông, chứ bằng không viên đạn này sẽ bắn vào đầu.”Tiếng hét của một người đàn ông vang lên.
“Sao thế?” Cục trưởng Vương nói với vẻ nghiêm túc, rồi giành lấy kính viễn vọng từ tay Lý Yến.
Lý Yến siết chặt nắm tay lại, có thể thấy rằng bây giờ cô ta đang phẫn nộ đến mức nào.
“Người của chúng ta đã bị chúng phát hiện ra rồi, đối phương nổ súng, bắn vào tay một đồng chí đặc cảnh của chúng ta.” Lý Yến nghiến răng cắn lợi.
“Kêu tất thảy mọi người lui xuống đi, nhất là người bị thương ở tay ấy, lập tức rút lui, bảo xe cứu thương chạy vào đây.” Gương mặt cục trưởng Vương đen sì.
Một người đứng bên cạnh lập tức gọi cho xe cứu thương đang chờ ở phía bên ngoài, còn Lý Yến lại nghiến chặt răng, không chịu ra lệnh.
“Cho các người thời gian mười giây, tao đến đến mười, nếu như tụi mày còn không đi thì tao sẽ lấy mạng của cô gái này.” Giọng nói của một người đàn ông lại vang lên, rồi vài tiếng súng cất lên ngay sau đó, tất thảy mọi người, kể cả Diệp Lăng Thiên đều trở nên căng thẳng khi nghe thấy súng, không ai biết súng bắn xuống mặt đất hay là bắn vào người Lý Vũ Hân.
“Ông…không…hận tôi à?” Diệp Lăng Thiên cảm thấy hơi ngạc nhiên.
“Hận cậu cái gì? Thực chất việc này cũng không có liên quan gì mấy với cậu. Người mà chúng muốn đối phó là tôi, bởi thế mới liên lụy đến Vũ Hân, bọn chúng đã muốn bắt cóc Vũ Hân, cho dù lần này có cậu, chúng không ra tay được, thế nhưng lần sau thì thế nào? Hơn nữa, bọn chúng định bắt cóc Vũ Hân thì có liên quan gì đến cậu đâu? Vũ Hân đã nói cho tôi biết cậu thân thiết với con bé rồi, cậu đã giúp con bé nhiều chuyện như thế, con bé thật lòng xem cậu như bạn của mình. Có việc này tôi phải hỏi cậu thử, con bé thật sự yêu thằng nhóc bên Mỹ kia mà?” Lý Tiên Nguyên hỏi anh.
“Chia tay rồi.” Diệp Lăng Thiên ngạc nhiên khi thấy Lý Tiên Nguyên lại hỏi như thế vào thời điểm này, nhưng anh vẫn trả lời theo đúng sự thật, đương nhiên anh sẽ không nói cho ông ta biết nguyên nhân chia tay. Lý Vũ Hân cứ nghĩ là mình qua mặt được Lý Tiên Nguyên, cho là ông ta không biết chuyện của cô và bạn trai cũ. Trên thực thế, Lý Tiên Nguyên đều biết hết cả, chỉ có điều ông ta không nói ra mà thôi, Tình yêu của một người ba chính là như thế, Diệp Lăng Thiên cũng không biết phải dùng từ gì để hình dung.
“Chia tay thì tốt, thằng nhóc kia không xứng với con gái của Lý Tiên Nguyên tôi.” Đột nhiên Lý Tiên Nguyên nở nụ cười, lần này nụ cười của ông ta rất chân thực.
Chính vào lúc này, đột nhiên có tiếng nói vàng lên từ bộ đàm của Lý Yến: “Đội trưởng Lý, tôi là Trương Phi Dương, có nghe thấy không?”
“Tôi là Lý Yến, anh nói đi.” Lý Yến lập tức trả lời ngay, gần như tất cả mọi người đều chú ý vào bộ đàm trên tay Lý Yến.
“Tôi phát hiện ra một xưởng bỏ hoang, có thể nghe loáng thoáng có tiếng người nói chuyện, nhưng chúng tôi không nhìn rõ tình hình bên trong, cũng không dám xông vào, xin hỏi bây giờ phải làm sao?”
Lý Yến khựng lại rồi mới nói tiếp: “Hai người các anh lập tức quay về đây, không cần phải làm gì cả, nhớ không được để cho đối phương nhận ra các anh, phải quay về ngay lập tức.”
Sau khi nói dứt lời, Lý Yến bèn nói qua kênh chung: “Tất cả mọi người tạm ngừng hành động, ẩn nấp nguyên tại chỗ, giấu kín hành tung, đợi chờ mệnh lệnh.”
Lý Yến nói với một tay xạ thủ: “Cậu lập tức đi tìm xưởng bỏ hoang mà anh ta vừa mới báo cáo ngay, tìm vị trí tập kích ở gần đó, quan sát rõ ràng tình hình bên trong, xem xem có phải bọn bắt cóc đang nấp ở đó hay không, ngoài ra, cũng phải xem xem chúng có bao nhiêu người, có súng hay là không.”
“Dạ.” Sau khi nghe mệnh lệnh từ cô, tay xạ thủ lập tức chạy đi ngay.
“Tất thảy mọi người chuẩn bị chiến đấu.” Cuối cùng Lý Yến mới ra lệnh, cô ta đi về phía chiếc xe của cục trưởng Vương, rồi ông ta cũng bước ra.
“Đã phát hiện ra bọn bắt cóc, nhìn thấy hai người và con tin, không thể phán đoán cụ thể bọn họ có bao nhiêu người, cũng không thể biết được bọn chúng có súng hay là không.” Đợi tầm mười phút hơn, lại có tiếng nói phát ra từ bộ đàm trong tay Lý Yến.
“Tất thảy mọi người chuẩn bị phương án hành động theo kế hoạch đã định trước, chú ý phải kín kẽ, xuất phát.” Lý Yến ra lệnh, tất thảy mọi người đều bỏ chạy.
Cục trưởng Vương cũng dẫn người đi theo, Diệp Lăng Thiên đỡ Lý Tiên Nguyên đi theo sau.
Đi được vài phút đã đến công xưởng bỏ hoang, vừa nhìn đã thấy xưởng này đã bỏ hoang từ rất lâu, bức tường bên ngoài vẫn còn nguyên nhưng những tấm cửa sổ trong tòa nhà bốn năm tầng ấy đều đã vỡ nát, cỏ dại mọc đầy trên mặt đất.
Tất thảy cảnh sát ngồi ẩn nấp bên dưới bức tường bên ngoài, bao vây hết toàn bộ xưởng bỏ hoang. Đội đặc cảnh mai phục hai bên, chờ đợi đợi mệnh lệnh để xông vào trong.
Cục trưởng Vương và Lý Yến cùng với hai vài người cảnh sát nhân dân đều đi vào trong rừng cây bên cạnh công xưởng, bọn họ đứng trong rừng có thể quan sát tình hình bên trong nhà máy.
“Đội đặc cảnh, bắt đầu hành động.” Lý Yến cầm kính viễn vọng, nhìn vào trong một hồi lâu rồi nói nói khe khẽ.
Sau khi người của đội đặc cảnh nghe thấy mệnh lệnh của Lý Yến, bọn họ chia ra làm hai đội, mỗi đội một bên, khom lưng nhanh chóng dán người vào tường lẩn vào trong. Vào lúc này, Diệp Lăng Thiên cảm thấy hết sức căng thẳng, anh chỉ mong mình có thể đi vào trong giải cứu Lý Vũ Hân.
Thực chất ban đầu Diệp Lăng Thiên định tự mình đi vào cứu Lý Vũ Hân, suy nghĩ này đã hình thành từ lúc một mình anh đi đến quảng trường nhân dân tìm bọn bắt cóc, bởi thế anh mới không cho Lý Yến đi theo, nhưng sau đó anh ý thức được một điều, nếu không có kỹ thuật và lực lượng cảnh sát thì anh không tài nào lần theo dấu và tìm ra được vị trí cụ thể của bọn bắt cóc, hơn nữa, anh cũng không có niềm tin tuyệt đối vào mình. Anh không hề có bất kỳ thứ vũ khí nào cả, chỉ có một mình mà thôi. Nếu như làm liều xông vào trong khi không hề biết đối phương có vũ khí hay không, còn là đi giải cứu một cô gái trói gà không chặt thì mạo hiểm quá. Anh thì không sợ, cho dù không cứu được Lý Vũ Hân cũng sẽ không thể không trở ra được, nhưng mà, anh sợ vì hành vi của mình mà làm hại Lý Vũ Hân, bởi thế đến cuối cùng anh chỉ đành tin tưởng Lý Yến, tin tưởng vào cảnh sát. Sự thể hiện của Lý Yến khiến cho anh hơi bình tĩnh hơn một chút, bởi vì cho đến lúc này, tất thảy mọi hành động đều được tiến hành một cách thuận lợi như trong dự tính của Lý Yến.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên có tiếng súng vang rền, tất thảy mọi người đều sợ hết hồn, nhất là Lý Tiên Nguyên, Diệp Lăng Thiên có thể cảm thấy cơ thể của ông ta run rẩy, nếu như Diệp Lăng Thiên không nhanh tay lẹ mắt đỡ ông ta lại, lần này chắc chắn ông ta sẽ ngã ra đất.
“Mau cút đi cho ông, chứ bằng không viên đạn này sẽ bắn vào đầu.”Tiếng hét của một người đàn ông vang lên.
“Sao thế?” Cục trưởng Vương nói với vẻ nghiêm túc, rồi giành lấy kính viễn vọng từ tay Lý Yến.
Lý Yến siết chặt nắm tay lại, có thể thấy rằng bây giờ cô ta đang phẫn nộ đến mức nào.
“Người của chúng ta đã bị chúng phát hiện ra rồi, đối phương nổ súng, bắn vào tay một đồng chí đặc cảnh của chúng ta.” Lý Yến nghiến răng cắn lợi.
“Kêu tất thảy mọi người lui xuống đi, nhất là người bị thương ở tay ấy, lập tức rút lui, bảo xe cứu thương chạy vào đây.” Gương mặt cục trưởng Vương đen sì.
Một người đứng bên cạnh lập tức gọi cho xe cứu thương đang chờ ở phía bên ngoài, còn Lý Yến lại nghiến chặt răng, không chịu ra lệnh.
“Cho các người thời gian mười giây, tao đến đến mười, nếu như tụi mày còn không đi thì tao sẽ lấy mạng của cô gái này.” Giọng nói của một người đàn ông lại vang lên, rồi vài tiếng súng cất lên ngay sau đó, tất thảy mọi người, kể cả Diệp Lăng Thiên đều trở nên căng thẳng khi nghe thấy súng, không ai biết súng bắn xuống mặt đất hay là bắn vào người Lý Vũ Hân.
/841
|