Nhưng Diệp Lăng Thiên đã nói hết rồi, Hứa Hiểu Tinh không có cách nào, chỉ có thể biểu hiện mặc niệm với kết cục tiếp theo của mình, cô thật sự hận chết tên đầu gỗ Diệp Lăng Thiên này, dùng giọng chỉ có Diệp Lăng Thiên có thể nghe thấy mắng: “Đã nói anh nói ít lại, bình thường không thấy anh nói nhiều như vậy, hôm nay sao nói nhiều thế.”
Diệp Lăng Thiên hiểu ý của Hứa Hiểu Tinh, cười cười, không nói gì.
Mẹ Hứa Hiểu Tinh lại ở phía sau hỏi: “Con đang ở đó thì thào gì đó? Mẹ cảm thấy lời này của Tiểu Diệp nói rất đúng, con là con gái mẹ, mẹ đến là để thăm con, không phải đến hưởng thụ, nếu chúng ta muốn ở khách sạn thì thành phố Y không có khách sạn à, làm gì phải chạy tới đây? Còn nữa, ở khách sạn có gì thoải mái, ai biết ga giường có sạch sẽ không?”
“Được được được, ở chỗ con được rồi, các người đều đúng, chỉ có con sai thôi.” Hứa Hiểu Tinh không vui nói, nói xong còn không quên liếc Diệp Lăng Thiên.
“Con nói năng kiểu gì vậy, nghe giọng điệu của con là không muốn chúng ta ở nhà con phải không? Có phải trong nhà có gì không muốn chúng ta nhìn thấy không?” Rốt cuộc cũng là con gái của mình, mẹ Hứa Hiểu Tinh nhìn cô rất chuẩn, lập tức đoán ra nguyên nhân, nghi ngờ hỏi.
“Nào…nào có, con nào có gì che giấu mọi người chứ, được rồi được rồi, con cũng đã nói để hai người ở nhà rồi, sao mẹ còn nghĩ này nghĩ kia chứ, ăn cơm đi, Diệp Lăng Thiên, tìm chỗ ăn cơm, tiền ăn trưa anh trả, hơn nữa phải ăn ngon.” Hứa Hiểu Tinh đầy bụng tức giận xả lên người Diệp Lăng Thiên, nhưng cũng không thể mắng trước mặt ba mẹ mình, cho nên không thể tra tấn thân thể Diệp Lăng Thiên thì tra tấn tiền của anh, cô phải khiến Diệp Lăng Thiên trưa nay mất thật nhiều máu, đau lòng chết anh.
“Đây là đương nhiên, chú thím không dễ dàng gì mới tới Đông Hải một chuyến, nhất định phải để con mời.” Diệp Lăng Thiên nhìn Hứa Hiểu Tinh, cười cười nói.
“Tiểu Diệp, đừng nghe con bé nhà chúng ta nói bậy, đừng đi ăn cái gì đắt tiền, đồ ăn không ngon không nói, còn lãng phí, chỉ mấy người chúng ta, cũng không phải người ngoài, tùy tiện tìm chỗ ăn chút là được rồi.” Ba Hứa Hiểu Tinh lại nói một câu.
“Dạ được, chú thím trước đây chưa từng ăn món Đông Hải ạ? Nếu không chúng ta tìm nhà hàng chuẩn vị Đông Hải ăn một chút đi, cũng để chú thím cảm nhận một chút hương vị thức ăn Đông Hải.” Diệp Lăng Thiên cười nói.
“Ý kiến này không tệ.” Mẹ Hứa Hiểu Tinh cũng biểu đạt tán thành, sau khi nghe mấy câu này của Diệp Lăng Thiên, ấn tượng của bà đối với anh đột nhiên tốt hơn rất nhiều, ít nhất những lời này của Diệp Lăng Thiên vô cùng khéo.
Hứa Hiểu Tinh đầy bụng tức giận, dù sao hôm nay người tốt đều để Diệp Lăng Thiên làm rồi, hễ cô nói chuyện thì chỉ còn phần bị dạy dỗ thôi, dứt khoát không nói gì.
Diệp Lăng Thiên đương nhiên không thể thật sự tùy tiện tìm một nhà hàng ăn, mặc dù chỉ là bạn trai giả, nhưng diễn kịch phải diễn tới cùng, hơn nữa, cho dù chỉ là bạn, ba mẹ Hứa Hiểu Tinh đến, anh cũng nên mời bữa cơm. Cho nên, Diệp Lăng Thiên cuối cùng vẫn tìm một nhà hàng rất cao cấp, gọi một bàn thức ăn Đông Hải.
Ngồi trong phòng bao, Diệp Lăng Thiên hỏi: “Chú thím, hai người ăn thử trước, xem thử có ăn quen không, nếu ăn không quen, chúng ta lại gọi món vị khác.”
“Không sao, thím con và chú mặc dù ở thành phố Y, nhưng bất kể là chú hay là bà ấy đều phải thường đi khắp nơi trong nước, cho nên hương vị gì chúng ta cũng có thể ăn. Chỉ là con đó, nói con tùy tiện tìm chỗ ăn một chút là được rồi, lại muốn đến nơi này, khiến con phí tiền rồi.” Ba Hứa Hiểu Tinh cười nói.
“Không sao đâu chú, hai người không dễ dàng gì mới tới một chuyến, con là người dưới hẳn phải bỏ ra chút tâm ý. Thím, thím xem nếu không lại gọi món ngọt?” Diệp Lăng Thiên khách sáo hỏi.
“Không cần, đủ rồi đủ rồi, lãng phí quá, bốn người chúng ta ăn không hết nhiều như vậy.” Mẹ Hứa Hiểu Tinh cũng tươi cười nói, rõ ràng, “con rể” Diệp Lăng Thiên này biểu hiện ngày càng tốt.
“Con còn muốn gọi, cho một phần tổ yến, mọi người không ăn thì một mình con ăn, ngoài ra, lại thêm hai con bào ngư, con to ấy.” Hứa Hiểu Tinh thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của Diệp Lăng Thiên thì tức giận, trực tiếp lầm bầm. Theo lý, vốn nói cô và Diệp Lăng Thiên đứng cùng một phía, Diệp Lăng Thiên biểu hiện càng tốt cô hẳn càng nên vui mừng, nhưng lúc này cô nhìn thấy Diệp Lăng Thiên lại không thoải mái, vì Diệp Lăng Thiên lắm miệng diễn kịch hỏng rồi. Cô đã có thể tưởng tượng lát nữa về nhà cô phải tiếp nhận hậu quả thế nào.
“Hiểu Tinh, lớn vậy rồi sao còn nhõng nhẽo, giống con nít vậy.” Ba Hứa Hiểu Tinh không nhìn nỗi nữa, nói.
Diệp Lăng Thiên cười cười, hỏi Hứa Hiểu Tinh: “Thật sự muốn ăn?”
“Đúng.” Hứa Hiểu Tinh trừng mắt Diệp Lăng Thiên nói.
“Vậy được.” Diệp Lăng Thiên nói rồi gọi phục vụ tới, trực tiếp nói: “Lại thêm bốn phần tổ yến, ngoài ra thêm vài con bào ngư đi, khoảng bốn năm con.”
“Anh gọi thật à? Không cần không cần, chúng tôi đùa thôi.” Hứa Hiểu Tinh vội nói với phục vụ.
“Đi đi, mau đưa thức ăn lên.” Diệp Lăng Thiên phất phất tay với nhân viên phục vụ, để phục vụ gọi món rời đi.
“Anh còn gọi thật à, anh điên rồi sao, thế này tốn bao nhiêu tiền chứ?” Hứa Hiểu Tinh không nhịn được mắng Diệp Lăng Thiên.
“Em cũng đã nói trước mặt chú thím em muốn ăn, anh có thể không gọi sao? Bao nhiêu tiền cũng phải gọi có đúng không.” Diệp Lăng Thiên đùa, chọc ba mẹ Hứa Hiểu Tinh cười to.
“Tôi đi hủy nhé.” Hứa Hiểu Tinh khẽ hỏi Diệp Lăng Thiên.
“Không cần, ăn đi, tôi luôn không đãi cô ăn một bữa đàng hoàng, bữa cơm này xem như là cảm ơn cô.” Diệp Lăng Thiên cũng đè thấp giọng nói.
Trong mắt ba mẹ Hứa Hiểu Tinh, hai người đang khe khẽ thì thầm chính là biểu hiện tình cảm hai người rất hạnh phúc ngọt ngào, cho nên hai ông bà nhìn cũng vô cùng vui mừng. Làm ba mẹ, hi vọng duy nhất chính là mong con cái mình có thể hạnh phúc. Bữa cơm này có thể nói là phong phú, bốn người nói chuyện rất thoải mái, Hứa Hiểu Tinh vốn bụng đầy tức giận Diệp Lăng Thiên, nhưng dưới sự oanh động của bào ngư và tổ yến của anh, lập tức biến mất không còn tung tích, tâm trạng cực kỳ tốt. Về phần đợi lát nữa về nhà có hậu quả gì, cô cũng lười suy nghĩ nữa.
Ăn xong, mẹ Hứa Hiểu Tinh lấy thẻ trực tiếp đưa cho ba cô nói: “Đi thanh toán.” Ba Hứa Hiểu Tinh nói một tiếng “được”, cầm thẻ chuẩn bị đứng dậy rời đi.
“Thím, đã nói là con mời, sao có thể bắt hai người thanh toán chứ?” Diệp Lăng Thiên vội đứng dậy nói.
“Con à, nghe thím nói, tấm lòng của con chú thím cũng cảm nhận được rồi, nhưng mà, chúng ta cũng hiểu chỗ khó của người trẻ các con, con cũng chỉ là một phiên dịch, tiền lương nhất định không thấp, nhưng mà cũng chẳng cao được, bây giờ áp lực xã hội lớn như vậy. Tiền các con kiếm được còn có rất nhiều chỗ cần dùng. Thím và chú con cũng đến tuổi này rồi, có tiền cũng không có chỗ xài, hơn nữa hai chúng ta cũng có tích lũy nhất định, cho nên để chúng ta thanh toán đi.” Mẹ Hứa Hiểu Tinh mở miệng nói, từ lời này thì biết, đều là người có tố chất có văn hóa.
“Đúng, anh để ba em đi thanh toán đi, em nói cho anh biết, hai người họ là phú hào, thứ nhiều nhất chính là tiền, bữa cơm này của chúng ta xem như đấu địa chú đánh phú hào đi.” Hứa Hiểu Tinh vội kéo Diệp Lăng Thiên nói.
Cô thật sự không muốn Diệp Lăng Thiên trả tiền, tình huống thực tế của Diệp Lăng Thiên cô rõ ràng hơn bất kỳ ai.
“Không được, chú thím, bất kể con có tiền hay không, bữa cơm này cũng nên để con mời. Mặc dù con kiếm được không nhiều tiền, nhưng tiền bữa cơm này con vẫn có thể trả nổi. Hai chú thím từ xa tới đây, con là bạn của Hiểu Tinh, làm người dưới con thế nào cũng nên mời hai người ăn bữa cơm, nếu không sau này con cũng ngại đối mặt với Hiểu Tinh, cho nên, chú thím đừng tranh với con nữa, tiền bữa cơm này để con trả.” Diệp Lăng Thiên nói xong liền tự mình đi ra.
Diệp Lăng Thiên hiểu ý của Hứa Hiểu Tinh, cười cười, không nói gì.
Mẹ Hứa Hiểu Tinh lại ở phía sau hỏi: “Con đang ở đó thì thào gì đó? Mẹ cảm thấy lời này của Tiểu Diệp nói rất đúng, con là con gái mẹ, mẹ đến là để thăm con, không phải đến hưởng thụ, nếu chúng ta muốn ở khách sạn thì thành phố Y không có khách sạn à, làm gì phải chạy tới đây? Còn nữa, ở khách sạn có gì thoải mái, ai biết ga giường có sạch sẽ không?”
“Được được được, ở chỗ con được rồi, các người đều đúng, chỉ có con sai thôi.” Hứa Hiểu Tinh không vui nói, nói xong còn không quên liếc Diệp Lăng Thiên.
“Con nói năng kiểu gì vậy, nghe giọng điệu của con là không muốn chúng ta ở nhà con phải không? Có phải trong nhà có gì không muốn chúng ta nhìn thấy không?” Rốt cuộc cũng là con gái của mình, mẹ Hứa Hiểu Tinh nhìn cô rất chuẩn, lập tức đoán ra nguyên nhân, nghi ngờ hỏi.
“Nào…nào có, con nào có gì che giấu mọi người chứ, được rồi được rồi, con cũng đã nói để hai người ở nhà rồi, sao mẹ còn nghĩ này nghĩ kia chứ, ăn cơm đi, Diệp Lăng Thiên, tìm chỗ ăn cơm, tiền ăn trưa anh trả, hơn nữa phải ăn ngon.” Hứa Hiểu Tinh đầy bụng tức giận xả lên người Diệp Lăng Thiên, nhưng cũng không thể mắng trước mặt ba mẹ mình, cho nên không thể tra tấn thân thể Diệp Lăng Thiên thì tra tấn tiền của anh, cô phải khiến Diệp Lăng Thiên trưa nay mất thật nhiều máu, đau lòng chết anh.
“Đây là đương nhiên, chú thím không dễ dàng gì mới tới Đông Hải một chuyến, nhất định phải để con mời.” Diệp Lăng Thiên nhìn Hứa Hiểu Tinh, cười cười nói.
“Tiểu Diệp, đừng nghe con bé nhà chúng ta nói bậy, đừng đi ăn cái gì đắt tiền, đồ ăn không ngon không nói, còn lãng phí, chỉ mấy người chúng ta, cũng không phải người ngoài, tùy tiện tìm chỗ ăn chút là được rồi.” Ba Hứa Hiểu Tinh lại nói một câu.
“Dạ được, chú thím trước đây chưa từng ăn món Đông Hải ạ? Nếu không chúng ta tìm nhà hàng chuẩn vị Đông Hải ăn một chút đi, cũng để chú thím cảm nhận một chút hương vị thức ăn Đông Hải.” Diệp Lăng Thiên cười nói.
“Ý kiến này không tệ.” Mẹ Hứa Hiểu Tinh cũng biểu đạt tán thành, sau khi nghe mấy câu này của Diệp Lăng Thiên, ấn tượng của bà đối với anh đột nhiên tốt hơn rất nhiều, ít nhất những lời này của Diệp Lăng Thiên vô cùng khéo.
Hứa Hiểu Tinh đầy bụng tức giận, dù sao hôm nay người tốt đều để Diệp Lăng Thiên làm rồi, hễ cô nói chuyện thì chỉ còn phần bị dạy dỗ thôi, dứt khoát không nói gì.
Diệp Lăng Thiên đương nhiên không thể thật sự tùy tiện tìm một nhà hàng ăn, mặc dù chỉ là bạn trai giả, nhưng diễn kịch phải diễn tới cùng, hơn nữa, cho dù chỉ là bạn, ba mẹ Hứa Hiểu Tinh đến, anh cũng nên mời bữa cơm. Cho nên, Diệp Lăng Thiên cuối cùng vẫn tìm một nhà hàng rất cao cấp, gọi một bàn thức ăn Đông Hải.
Ngồi trong phòng bao, Diệp Lăng Thiên hỏi: “Chú thím, hai người ăn thử trước, xem thử có ăn quen không, nếu ăn không quen, chúng ta lại gọi món vị khác.”
“Không sao, thím con và chú mặc dù ở thành phố Y, nhưng bất kể là chú hay là bà ấy đều phải thường đi khắp nơi trong nước, cho nên hương vị gì chúng ta cũng có thể ăn. Chỉ là con đó, nói con tùy tiện tìm chỗ ăn một chút là được rồi, lại muốn đến nơi này, khiến con phí tiền rồi.” Ba Hứa Hiểu Tinh cười nói.
“Không sao đâu chú, hai người không dễ dàng gì mới tới một chuyến, con là người dưới hẳn phải bỏ ra chút tâm ý. Thím, thím xem nếu không lại gọi món ngọt?” Diệp Lăng Thiên khách sáo hỏi.
“Không cần, đủ rồi đủ rồi, lãng phí quá, bốn người chúng ta ăn không hết nhiều như vậy.” Mẹ Hứa Hiểu Tinh cũng tươi cười nói, rõ ràng, “con rể” Diệp Lăng Thiên này biểu hiện ngày càng tốt.
“Con còn muốn gọi, cho một phần tổ yến, mọi người không ăn thì một mình con ăn, ngoài ra, lại thêm hai con bào ngư, con to ấy.” Hứa Hiểu Tinh thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của Diệp Lăng Thiên thì tức giận, trực tiếp lầm bầm. Theo lý, vốn nói cô và Diệp Lăng Thiên đứng cùng một phía, Diệp Lăng Thiên biểu hiện càng tốt cô hẳn càng nên vui mừng, nhưng lúc này cô nhìn thấy Diệp Lăng Thiên lại không thoải mái, vì Diệp Lăng Thiên lắm miệng diễn kịch hỏng rồi. Cô đã có thể tưởng tượng lát nữa về nhà cô phải tiếp nhận hậu quả thế nào.
“Hiểu Tinh, lớn vậy rồi sao còn nhõng nhẽo, giống con nít vậy.” Ba Hứa Hiểu Tinh không nhìn nỗi nữa, nói.
Diệp Lăng Thiên cười cười, hỏi Hứa Hiểu Tinh: “Thật sự muốn ăn?”
“Đúng.” Hứa Hiểu Tinh trừng mắt Diệp Lăng Thiên nói.
“Vậy được.” Diệp Lăng Thiên nói rồi gọi phục vụ tới, trực tiếp nói: “Lại thêm bốn phần tổ yến, ngoài ra thêm vài con bào ngư đi, khoảng bốn năm con.”
“Anh gọi thật à? Không cần không cần, chúng tôi đùa thôi.” Hứa Hiểu Tinh vội nói với phục vụ.
“Đi đi, mau đưa thức ăn lên.” Diệp Lăng Thiên phất phất tay với nhân viên phục vụ, để phục vụ gọi món rời đi.
“Anh còn gọi thật à, anh điên rồi sao, thế này tốn bao nhiêu tiền chứ?” Hứa Hiểu Tinh không nhịn được mắng Diệp Lăng Thiên.
“Em cũng đã nói trước mặt chú thím em muốn ăn, anh có thể không gọi sao? Bao nhiêu tiền cũng phải gọi có đúng không.” Diệp Lăng Thiên đùa, chọc ba mẹ Hứa Hiểu Tinh cười to.
“Tôi đi hủy nhé.” Hứa Hiểu Tinh khẽ hỏi Diệp Lăng Thiên.
“Không cần, ăn đi, tôi luôn không đãi cô ăn một bữa đàng hoàng, bữa cơm này xem như là cảm ơn cô.” Diệp Lăng Thiên cũng đè thấp giọng nói.
Trong mắt ba mẹ Hứa Hiểu Tinh, hai người đang khe khẽ thì thầm chính là biểu hiện tình cảm hai người rất hạnh phúc ngọt ngào, cho nên hai ông bà nhìn cũng vô cùng vui mừng. Làm ba mẹ, hi vọng duy nhất chính là mong con cái mình có thể hạnh phúc. Bữa cơm này có thể nói là phong phú, bốn người nói chuyện rất thoải mái, Hứa Hiểu Tinh vốn bụng đầy tức giận Diệp Lăng Thiên, nhưng dưới sự oanh động của bào ngư và tổ yến của anh, lập tức biến mất không còn tung tích, tâm trạng cực kỳ tốt. Về phần đợi lát nữa về nhà có hậu quả gì, cô cũng lười suy nghĩ nữa.
Ăn xong, mẹ Hứa Hiểu Tinh lấy thẻ trực tiếp đưa cho ba cô nói: “Đi thanh toán.” Ba Hứa Hiểu Tinh nói một tiếng “được”, cầm thẻ chuẩn bị đứng dậy rời đi.
“Thím, đã nói là con mời, sao có thể bắt hai người thanh toán chứ?” Diệp Lăng Thiên vội đứng dậy nói.
“Con à, nghe thím nói, tấm lòng của con chú thím cũng cảm nhận được rồi, nhưng mà, chúng ta cũng hiểu chỗ khó của người trẻ các con, con cũng chỉ là một phiên dịch, tiền lương nhất định không thấp, nhưng mà cũng chẳng cao được, bây giờ áp lực xã hội lớn như vậy. Tiền các con kiếm được còn có rất nhiều chỗ cần dùng. Thím và chú con cũng đến tuổi này rồi, có tiền cũng không có chỗ xài, hơn nữa hai chúng ta cũng có tích lũy nhất định, cho nên để chúng ta thanh toán đi.” Mẹ Hứa Hiểu Tinh mở miệng nói, từ lời này thì biết, đều là người có tố chất có văn hóa.
“Đúng, anh để ba em đi thanh toán đi, em nói cho anh biết, hai người họ là phú hào, thứ nhiều nhất chính là tiền, bữa cơm này của chúng ta xem như đấu địa chú đánh phú hào đi.” Hứa Hiểu Tinh vội kéo Diệp Lăng Thiên nói.
Cô thật sự không muốn Diệp Lăng Thiên trả tiền, tình huống thực tế của Diệp Lăng Thiên cô rõ ràng hơn bất kỳ ai.
“Không được, chú thím, bất kể con có tiền hay không, bữa cơm này cũng nên để con mời. Mặc dù con kiếm được không nhiều tiền, nhưng tiền bữa cơm này con vẫn có thể trả nổi. Hai chú thím từ xa tới đây, con là bạn của Hiểu Tinh, làm người dưới con thế nào cũng nên mời hai người ăn bữa cơm, nếu không sau này con cũng ngại đối mặt với Hiểu Tinh, cho nên, chú thím đừng tranh với con nữa, tiền bữa cơm này để con trả.” Diệp Lăng Thiên nói xong liền tự mình đi ra.
/841
|