Kim Chấn Huy nghe Hồ Điệp nói vậy liền chỉnh lại tư thế nằm của mình, anh nhìn cô thích thú nói.
- Được, là do em nói đó.
Nghĩ đến đây sắc mặt Hồ Điệp liền biến đổi, cô đẩy Kim Chấn Huy ra nhìn anh.
- Em thua một cách tâm phục khẩu phục.
Anh muốn em làm gì?
Hồ Điệp chưa từng nghĩ qua một người với vẻ bề ngoài trong sáng như
Thần Phong, một chủ tịch của tập đòan lớn nhất tại Trung Quốc lại có thân phận thần bí không đơn giản.
Vừa rồi khi cô ẩn núp trên sân thượng Hồ Điệp nhìn thấy cảnh Thần Phong một mình giải quyết đám du côn một cách nhanh gọn.
Thần Phong ra quyền vừa nhanh vừa chuẩn, một sát thủ như cô đã giết người vô số lại bị dáng vẻ giết người hăng say của Thần Phong làm kích thích.
Thần Phong ra quyền thật tàn nhẫn mỗi quyền anh đánh ra nếu nặng sẽ lấy mạng của đối phương ngay lập tức, còn nhẹ thì đối phương sẽ tàn phế suốt cả đời.
Kim Chấn Huy với tâm trạng sảng khoái, anh vươn tay qua vòng eo nhỏ của cô kéo cô sát vào lòng.
Anh yêu thương hôn lên trán của Hồ Điệp rồi vùi khuôn mặt đẹp trai vào hồm cổ cô, hơi thở nóng ran phà vào cổ Hồ Điệp khiến cô bất giác rùng mình.
Anh cắn nhẹ tai cô thì thầm điều gì đó làm Hồ Điệp đỏ bừng cả mặt, cô dùng sức đẩy anh ra nhưng Kim Chấn Huy như đã nhìn thấu suy nghĩ của cô, nên càng ôm cô chặt hơn.
Kim Chấn Huy đột nhiên khom xuống bế Hồ Điệp lên bước thẳng vào bên trong, vừa bước ngang qua cái đèn ngủ tỏa ra ánh sáng màu trắng Kim Chấn Huy không suy nghĩ liền dùng chân đá cái đèn ngủ sang một bên.
Vật duy nhất thấp sáng cả căn phòng đã bị Kim Chấn Huy hủy đi, chỉ trong tích tắc Kim Chấn Huy đã thành thạo gởi bỏ hết chướng ngại vật trên người của hai người.
Mấy tuần nay Thần Phong không hề rời khỏi biệt thự Thần Viên, tuy vết thương trên người anh đã lành hẳn nhưng việc trong công ty anh vẫn giao lại cho Hứa Thừa Anh.
Theo thường lệ đúng 6 giờ tối Hứa Thừa Anh sẽ đến biệt thự tìm Thần Phong để báo cáo về chuyện trong công ty.
Hôm nay không biết vì sao gần 7 giờ tối Hứa Thừa Anh mới đến, không chỉ Hứa Thừa Anh còn có thêm một người đàn ông khác, anh ta nhìn đẹp trai không thua gì với Hứa Thừa Anh, nhưng phong cách ăn mặc lại khác một trời một vực.
Trên người Hứa Thừa Anh lúc nào cũng là bộ com lê màu đen áo sơ mi trắng, còn người đàn ông kia lại mặc quần jean áo sơ mi xanh hai nút áo ở trên tuỳ tiện mở bung ra để lộ sợi dây chuyền hình con sói.
Hai người vừa được Bác Ninh đưa vào trong liền nhìn thấy Chung Hân đang ngồi xem TV trên sofa.
Hai người cung kính cuối đầu chào Chung Hân một cái rồi bước nhanh lên cầu thang đến thư phòng tìm Thần Phong.
Trong lúc xoay người Lăng Triều lén quan sát Chung Hân, anh đã nghe Hứa Thừa Anh nhắc qua về cô vợ trên danh nghĩa của chủ nhân, đến tận hôm nay anh mới nhìn thấy.
Nhưng khi đối mặt với Chung Hân, không biết vì sao trong lòng Lăng Triều lại hiện lên cảm giác rất lạ lẫm, cảm giác như anh đã từng gặp qua Chung Hân ở đâu.
Bước chân của Lăng Triều dừng hẳn lại trên hai bực thềm cầu thang trong đầu cố suy nghĩ.
- Đi thôi.
Giọng nói thúc giục của Hứa Thừa Anh làm Lăng Triều chợt thức tỉnh, anh lắc đầu bước theo sau Hứa Thừa Anh.
Cốc.....cốc.....
- Vào đi!
Giọng nói trầm khàn vang lên từ trong thư phòng, Hứa Thừa Anh liền đẩy nhẹ cánh cửa phòng ra.
Hai người bước vào nhìn thấy Thần Phong đang ngồi thanh thản trên ghế sofa màu đen đặt ngay chính giữa thư phòng, với phong thái vô cùng ưu nhã nhâm nhi ly rượu đỏ trên tay.
- Chủ nhân!
Hai người đồng thanh lên tiếng, Thần Phong không nói gì ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn hai người.
Hứa Thừa Anh liền hiểu ý bước tới đứng trước mặt Thần Phong cung kính báo cáo.
- Chủ nhân, Nhật Trung vừa mới liên lạc với thuộc hạ nói rằng tuần sau Tần lão đại sẽ đến Trung Quốc.
Tần Lão Đại muốn gặp riêng ngài.
Nghe Hứa Thừa Anh nói vậy ánh mắt lãnh đạm của Thần Phong chợt hiện lên tia sáng.
- Tốt, chúng tôi cũng đã lâu không gặp.
Thần Phong nâng ly rượu đỏ lên uống một ngụm trong lòng vui vẻ hẳn lên.
- Chủ nhân, thuộc hạ nghĩ lần này Tần Lão Đại đến Trung Quốc không chỉ đơn giản là để hàn huyên.
Trong lời nói của Lăng Triều, Thần Phong nghe ra được sự đắn đo trong đó.
- Tôi đã thiếu cậu ấy một cái mạng, cũng đã đến lúc trả lại món nợ ân tình này.
Tuy trong lòng Thần Phong không biết Tần Gia Uy tìm anh là vì chuyện gì, nhưng bất kể Tần Gia Uy nhờ anh làm gì anh cũng sẵn lòng giúp đỡ.
Trong lúc này cánh cửa phòng đột nhiên được mở ra thu hút sự chú ý của ba người, Chung Hân trên tay cầm một khay thức ăn bước vào.
Vừa bước vào cửa Chung Hân mới ý thức được có người ngòai Thần Phong hiện diện trong căn phòng, cô cuối đầu nói nhỏ.
- Xin lỗi, để tôi ra ngoài.
Mỗi đêm nhiệm vụ mới của Chung Hân chính là đem điểm tâm tối đến thư phòng cho Thần Phong, thường thì 6 giờ tối Hứa Thừa Anh sẽ đến chỉ ở lại khỏang chừng nửa canh giờ rồi rời đi.
Nhưng hôm nay vì hai người đến trễ nên Chung Hân quên mất.
Nhìn thấy Chung Hân định xoay người đi ra ngoài, Thần Phong liền sa sầm mặt.
- Vào đây!
Không chỉ Chung Hân ngay cả Hứa Thừa Anh và Lăng Triều cũng kinh ngạc trong lòng.
Từ khi nào trong lúc bàn chuyện quan trọng Chủ nhân lại để phụ nữ có mặt.
Họ đã theo bên cạnh Thần Phong nhiều năm, cũng hiểu rõ thói quen của anh.
Nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Hứa Thừa Anh và Lăng Triều nhìn mình, Chung Hân thật muốn quay đầu bỏ chạy ra ngoài ngay, nhưng cô biết Thần Phong sẽ nổi giận đành bất đắc dĩ cầm chặt khay thức ăn bước chậm chạp vào, cử chỉ luống cuống khi đặt khay thức ăn xuống cái bàn thủy tinh trước mặt Thần Phong, khiến anh nhíu mày tỏ ra không hài lòng.
Chung Hân vụng về để khay thức ăn xuống liền vội vàng bước nhanh ra ngoài, đáng lý ra Chung Hân sẽ ở lại đợi đến khi Thần Phong dùng xong buổi tối cô mới thu dọn khay thức ăn rời đi.
Nhìn thấy Chung Hân như mũi tên bắn thẳng ra cửa, tâm trạng của Thần Phong liền chuyển biến xấu đi.
Sự hân hoan gặp lại bạn cũ của vừa rồi được thay thế bởi sự trầm tư rõ rệt.
Thật ra Thần Phong không có thói quen ăn tối, chỉ vì muốn Chung Hân ở bên cạnh anh nên mới tự tập cho mình thói quen này.
Thần Phong bực bội uống cạn ly rượu trên tay đặt nó lên cái khay, anh dùng hai đầu ngón tay đẩy khay thức ăn trước mặt ra xa không muốn nhìn thấy nó.
Hứa Thừa Anh thu hết từng biến chuyển thần sắc của Thần Phong, trong lòng có phần lo lắng.
Anh cân nhắc một lúc mới lấy dũng khí lên tiếng.
- Chủ nhân, mong người đừng quên tiểu thư Lãnh Thiên Hân.
Trong lòng Hứa Thừa Anh cũng rất đồng cảm với Chung Hân, anh biết cô là người tốt không có ý định làm hại đến chủ nhân, nhưng nếu chủ nhân thật sự yêu Chung Hân anh chỉ e là chủ nhân sẽ quên đi việc tìm kiếm Tiểu thư Lãnh Thiên Hân.
Nghe Hứa Thừa Anh nói vậy ánh mắt của Thần Phong tối sầm lại, anh ngẩng đầu nhìn Hứa Thừa Anh, ánh mắt màu đen thẫm lúc này đã phản chiếu lại một màu cam nhàng nhạt tỏa ra từ cái đèn ngủ pha lê bên cạnh, nhìn vào y như tia lửa khiến người đối diện cảm thấy e dè không dám nhìn thẳng vào.
- Việc của tôi không cần cậu phải quan tâm.
Ra ngoài!
Ngữ khí của Thần Phong vô cùng lạnh lẽo, lạnh đến nổi Lăng Triều đứng bên cạnh cũng cảm thấy bất an.
Thần Phong luôn xem trọng Lãnh Thiên Hân, lúc trước chỉ cần nhắc đến cái tên Lãnh Thiên Hân trên gương mặt Thần Phong lập tức hiện lên vẻ ưu tư, nhưng hôm nay cái Lăng Triều nhìn thấy chỉ là sự phẫn nộ của chủ nhân khi bị thuộc hạ xen vào chuyện riêng của mình.
- Được, là do em nói đó.
Nghĩ đến đây sắc mặt Hồ Điệp liền biến đổi, cô đẩy Kim Chấn Huy ra nhìn anh.
- Em thua một cách tâm phục khẩu phục.
Anh muốn em làm gì?
Hồ Điệp chưa từng nghĩ qua một người với vẻ bề ngoài trong sáng như
Thần Phong, một chủ tịch của tập đòan lớn nhất tại Trung Quốc lại có thân phận thần bí không đơn giản.
Vừa rồi khi cô ẩn núp trên sân thượng Hồ Điệp nhìn thấy cảnh Thần Phong một mình giải quyết đám du côn một cách nhanh gọn.
Thần Phong ra quyền vừa nhanh vừa chuẩn, một sát thủ như cô đã giết người vô số lại bị dáng vẻ giết người hăng say của Thần Phong làm kích thích.
Thần Phong ra quyền thật tàn nhẫn mỗi quyền anh đánh ra nếu nặng sẽ lấy mạng của đối phương ngay lập tức, còn nhẹ thì đối phương sẽ tàn phế suốt cả đời.
Kim Chấn Huy với tâm trạng sảng khoái, anh vươn tay qua vòng eo nhỏ của cô kéo cô sát vào lòng.
Anh yêu thương hôn lên trán của Hồ Điệp rồi vùi khuôn mặt đẹp trai vào hồm cổ cô, hơi thở nóng ran phà vào cổ Hồ Điệp khiến cô bất giác rùng mình.
Anh cắn nhẹ tai cô thì thầm điều gì đó làm Hồ Điệp đỏ bừng cả mặt, cô dùng sức đẩy anh ra nhưng Kim Chấn Huy như đã nhìn thấu suy nghĩ của cô, nên càng ôm cô chặt hơn.
Kim Chấn Huy đột nhiên khom xuống bế Hồ Điệp lên bước thẳng vào bên trong, vừa bước ngang qua cái đèn ngủ tỏa ra ánh sáng màu trắng Kim Chấn Huy không suy nghĩ liền dùng chân đá cái đèn ngủ sang một bên.
Vật duy nhất thấp sáng cả căn phòng đã bị Kim Chấn Huy hủy đi, chỉ trong tích tắc Kim Chấn Huy đã thành thạo gởi bỏ hết chướng ngại vật trên người của hai người.
Mấy tuần nay Thần Phong không hề rời khỏi biệt thự Thần Viên, tuy vết thương trên người anh đã lành hẳn nhưng việc trong công ty anh vẫn giao lại cho Hứa Thừa Anh.
Theo thường lệ đúng 6 giờ tối Hứa Thừa Anh sẽ đến biệt thự tìm Thần Phong để báo cáo về chuyện trong công ty.
Hôm nay không biết vì sao gần 7 giờ tối Hứa Thừa Anh mới đến, không chỉ Hứa Thừa Anh còn có thêm một người đàn ông khác, anh ta nhìn đẹp trai không thua gì với Hứa Thừa Anh, nhưng phong cách ăn mặc lại khác một trời một vực.
Trên người Hứa Thừa Anh lúc nào cũng là bộ com lê màu đen áo sơ mi trắng, còn người đàn ông kia lại mặc quần jean áo sơ mi xanh hai nút áo ở trên tuỳ tiện mở bung ra để lộ sợi dây chuyền hình con sói.
Hai người vừa được Bác Ninh đưa vào trong liền nhìn thấy Chung Hân đang ngồi xem TV trên sofa.
Hai người cung kính cuối đầu chào Chung Hân một cái rồi bước nhanh lên cầu thang đến thư phòng tìm Thần Phong.
Trong lúc xoay người Lăng Triều lén quan sát Chung Hân, anh đã nghe Hứa Thừa Anh nhắc qua về cô vợ trên danh nghĩa của chủ nhân, đến tận hôm nay anh mới nhìn thấy.
Nhưng khi đối mặt với Chung Hân, không biết vì sao trong lòng Lăng Triều lại hiện lên cảm giác rất lạ lẫm, cảm giác như anh đã từng gặp qua Chung Hân ở đâu.
Bước chân của Lăng Triều dừng hẳn lại trên hai bực thềm cầu thang trong đầu cố suy nghĩ.
- Đi thôi.
Giọng nói thúc giục của Hứa Thừa Anh làm Lăng Triều chợt thức tỉnh, anh lắc đầu bước theo sau Hứa Thừa Anh.
Cốc.....cốc.....
- Vào đi!
Giọng nói trầm khàn vang lên từ trong thư phòng, Hứa Thừa Anh liền đẩy nhẹ cánh cửa phòng ra.
Hai người bước vào nhìn thấy Thần Phong đang ngồi thanh thản trên ghế sofa màu đen đặt ngay chính giữa thư phòng, với phong thái vô cùng ưu nhã nhâm nhi ly rượu đỏ trên tay.
- Chủ nhân!
Hai người đồng thanh lên tiếng, Thần Phong không nói gì ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn hai người.
Hứa Thừa Anh liền hiểu ý bước tới đứng trước mặt Thần Phong cung kính báo cáo.
- Chủ nhân, Nhật Trung vừa mới liên lạc với thuộc hạ nói rằng tuần sau Tần lão đại sẽ đến Trung Quốc.
Tần Lão Đại muốn gặp riêng ngài.
Nghe Hứa Thừa Anh nói vậy ánh mắt lãnh đạm của Thần Phong chợt hiện lên tia sáng.
- Tốt, chúng tôi cũng đã lâu không gặp.
Thần Phong nâng ly rượu đỏ lên uống một ngụm trong lòng vui vẻ hẳn lên.
- Chủ nhân, thuộc hạ nghĩ lần này Tần Lão Đại đến Trung Quốc không chỉ đơn giản là để hàn huyên.
Trong lời nói của Lăng Triều, Thần Phong nghe ra được sự đắn đo trong đó.
- Tôi đã thiếu cậu ấy một cái mạng, cũng đã đến lúc trả lại món nợ ân tình này.
Tuy trong lòng Thần Phong không biết Tần Gia Uy tìm anh là vì chuyện gì, nhưng bất kể Tần Gia Uy nhờ anh làm gì anh cũng sẵn lòng giúp đỡ.
Trong lúc này cánh cửa phòng đột nhiên được mở ra thu hút sự chú ý của ba người, Chung Hân trên tay cầm một khay thức ăn bước vào.
Vừa bước vào cửa Chung Hân mới ý thức được có người ngòai Thần Phong hiện diện trong căn phòng, cô cuối đầu nói nhỏ.
- Xin lỗi, để tôi ra ngoài.
Mỗi đêm nhiệm vụ mới của Chung Hân chính là đem điểm tâm tối đến thư phòng cho Thần Phong, thường thì 6 giờ tối Hứa Thừa Anh sẽ đến chỉ ở lại khỏang chừng nửa canh giờ rồi rời đi.
Nhưng hôm nay vì hai người đến trễ nên Chung Hân quên mất.
Nhìn thấy Chung Hân định xoay người đi ra ngoài, Thần Phong liền sa sầm mặt.
- Vào đây!
Không chỉ Chung Hân ngay cả Hứa Thừa Anh và Lăng Triều cũng kinh ngạc trong lòng.
Từ khi nào trong lúc bàn chuyện quan trọng Chủ nhân lại để phụ nữ có mặt.
Họ đã theo bên cạnh Thần Phong nhiều năm, cũng hiểu rõ thói quen của anh.
Nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Hứa Thừa Anh và Lăng Triều nhìn mình, Chung Hân thật muốn quay đầu bỏ chạy ra ngoài ngay, nhưng cô biết Thần Phong sẽ nổi giận đành bất đắc dĩ cầm chặt khay thức ăn bước chậm chạp vào, cử chỉ luống cuống khi đặt khay thức ăn xuống cái bàn thủy tinh trước mặt Thần Phong, khiến anh nhíu mày tỏ ra không hài lòng.
Chung Hân vụng về để khay thức ăn xuống liền vội vàng bước nhanh ra ngoài, đáng lý ra Chung Hân sẽ ở lại đợi đến khi Thần Phong dùng xong buổi tối cô mới thu dọn khay thức ăn rời đi.
Nhìn thấy Chung Hân như mũi tên bắn thẳng ra cửa, tâm trạng của Thần Phong liền chuyển biến xấu đi.
Sự hân hoan gặp lại bạn cũ của vừa rồi được thay thế bởi sự trầm tư rõ rệt.
Thật ra Thần Phong không có thói quen ăn tối, chỉ vì muốn Chung Hân ở bên cạnh anh nên mới tự tập cho mình thói quen này.
Thần Phong bực bội uống cạn ly rượu trên tay đặt nó lên cái khay, anh dùng hai đầu ngón tay đẩy khay thức ăn trước mặt ra xa không muốn nhìn thấy nó.
Hứa Thừa Anh thu hết từng biến chuyển thần sắc của Thần Phong, trong lòng có phần lo lắng.
Anh cân nhắc một lúc mới lấy dũng khí lên tiếng.
- Chủ nhân, mong người đừng quên tiểu thư Lãnh Thiên Hân.
Trong lòng Hứa Thừa Anh cũng rất đồng cảm với Chung Hân, anh biết cô là người tốt không có ý định làm hại đến chủ nhân, nhưng nếu chủ nhân thật sự yêu Chung Hân anh chỉ e là chủ nhân sẽ quên đi việc tìm kiếm Tiểu thư Lãnh Thiên Hân.
Nghe Hứa Thừa Anh nói vậy ánh mắt của Thần Phong tối sầm lại, anh ngẩng đầu nhìn Hứa Thừa Anh, ánh mắt màu đen thẫm lúc này đã phản chiếu lại một màu cam nhàng nhạt tỏa ra từ cái đèn ngủ pha lê bên cạnh, nhìn vào y như tia lửa khiến người đối diện cảm thấy e dè không dám nhìn thẳng vào.
- Việc của tôi không cần cậu phải quan tâm.
Ra ngoài!
Ngữ khí của Thần Phong vô cùng lạnh lẽo, lạnh đến nổi Lăng Triều đứng bên cạnh cũng cảm thấy bất an.
Thần Phong luôn xem trọng Lãnh Thiên Hân, lúc trước chỉ cần nhắc đến cái tên Lãnh Thiên Hân trên gương mặt Thần Phong lập tức hiện lên vẻ ưu tư, nhưng hôm nay cái Lăng Triều nhìn thấy chỉ là sự phẫn nộ của chủ nhân khi bị thuộc hạ xen vào chuyện riêng của mình.
/118
|