Tổng Tài, Ly Hôn Đi Full

CHƯƠNG 245: NHỤC NHÃ

/548


CHƯƠNG 245: NHỤC NHÃ

Nếu như không phải Tần Tư Lam nhắc nhở cô thì e là lúc này nhân vật chính trong đoạn băng ghi hình kia không ai khác chính là cô rồi.

Mộ Dạ Bạch ra lệnh lập tức tắt đi.

Tuy Hoắc Thanh Uyển tự mình gây họa phải chịu là đáng đời nhưng dù gì đây cũng là trong khách sạn Hoàn Vũ, sự việc hoang đường như thế này không thể để tiếp diễn được.

Hoắc Trịnh Lang cảm giác bốc hỏa trong người, đôi mắt ông ta đỏ lừ phẫn nộ xông về phía phòng khách sạn.

Sau lưng ông ta là cả đám người náo nhiệt.

“Màn kịch này có phần hơi đặc sắc quá rồi nhỉ!”

“Thật không ngờ tiểu thư nhà họ Hoắc lại là người phong tình như vậy!”

“Mộ tổng không thèm cô ta là đúng rồi! Nhìn thấy chưa? Làm tình tập thể đó! Thật cuồng bạo quá đi!”

“Hihi, còn hơn cả phim cấp 3 ý nhỉ!”

Mọi người thì thầm to nhỏ với nhau, rất nhiều phóng viên cũng hóng hớt đi theo sau ông Hoắc Trịnh Lang.

“Rốt cuộc chuyện này là sao hả? Mau tra xem là phòng nào?” Mặt ông Mộ Trung Thiên cũng vô cùng khó coi.

Cố Thiên Tầm còn chưa kịp lên tiếng thì Trần Anh Hào đã bước đến, “Là phòng Tần tiểu thư vẫn ở ạ.”

Đám người nhìn sang Tần Tư Lam. Cô ta gật đầu. “Là ở đó.”

“Vậy còn chần chừ gì nữa, mau lên đi!” Lão phu nhân đau hết cả đầu, đi lên theo cùng đám người.

............

Trong phòng.

Cô gái bị đè xuống giường một cách thô bạo, thân người mềm mại bị hai bàn tay to lớn lực lưỡng sục sạo, nắn bóp.

Thân dưới cô ta càng bị trương căng lên to hơn.

Gã đàn ông lực lưỡng sau khi thỏa mãn đã xuất chất dịch lỏng trắng đục lên bụng cô ta.

Cô ta vẫn cảm thấy chưa đủ, thân người rung lên một hồi, mặt đỏ bừng bừng, theo bản năng lại ưỡn lên dán người vào chỗ đó của anh ta.

“Đù! Con mụ này thật muốn lấy mạng người ta...” Gã đàn ông bị hai chân cô ta kẹp chặt đến mức lưng mỏi nhừ, bèn nắn bóp mông cô ta.

“Đến lượt tôi, đến lượt tôi!” Một gã khác đẩy hắn ta ra, nâng cái vật sớm đã cương cứng của mình, thọc thẳng vào bên trong cô ta.

Cũng không quan tâm xem cô ta có chịu nổi không, cứ thế ra sức thò thụt ngang dọc.

Hoắc Thanh Uyển bị đâm liên tiếp đến mức la hét thất thanh, giọng cô ta vang ra tận ngoài dãy hành lang dài.

Ông Hoắc Trịnh Lang cảm giác máu nóng trong người đều như đang dốc ngược, ông lao vào, điên tiết đạp cửa.

Nhưng cửa phòng đã bị khóa trái bên trong, dù ông ta đạp thế nào cũng không nhúc nhích.

Lúc này lão phu nhân và đám người cũng đã lên đến nơi.

Tần Tư Lam nhanh chóng lôi thẻ phòng ra, mở cửa phòng.

Cảnh tượng khó coi trong phòng lập tức hiện ra trước mắt khiến ông Hoắc suýt nữa tức giận đến ngất đi.

“Mau, lôi hai người ra!” Ông Mộ Trung Thiên lạnh lùng ra lệnh, Trần Anh Hào vội xông lên trước.

Hai gã đàn ông đang mê mệt không thể ngờ rằng bỗng chốc nhiều người như vậy ùa vào, bị kinh ngạc sợ đến mức bỗng chốc mềm oặt.

Tuy có bảo vệ của khách sạn chắn ngang nhưng những tiếng đèn flash vẫn không ngừng vang lên điên cuồng.

Hai gã đàn ông lạ mặt đều chưa kịp phản kháng thì đã bị Trần Anh Hào đánh cho ngã vật xuống đất.

“Tóm lấy bọn chúng, không được để đứa nào thoát!” Lão phu nhân ra lệnh.

Bên kia, ông Hoắc Trịnh Lang bước lên trước đấm đá túi bụi vào hai gã đó.

Đá đến mức cả hai ôm lấy thân dưới, thảm thiết đau đớn kêu gào, co cụm lại thành một nhúm.

Còn trên giường...

Dược tính của thuốc quá mạnh, Hoắc Thanh Uyển thần trí bất minh, chỉ cảm giác cơ thể mình hụt hẫng vô tận.

Thân người trần truồng của cô ta khó chịu vật vã.

Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào cô ta, ngay sau đó một tiếng “bốp” vang lên, ông Hoắc giơ tay tát mạnh một cái vào khuôn mặt không hay biết gì của Hoắc Thanh Uyển.

“Tỉnh táo lại đi!”

Mặt ông xám ngoét lại, não như muốn nổ tung ra.

Ông giáng xuống một cái tát nữa. “Tao và mẹ mày đều bị mày làm cho mất mặt đến chết rồi đấy!”

Liên tiếp bị giáng hai cái tát đau điếng khiến cô ta tỉnh táo lại hơn một chút, con ngươi lờ mờ mở ra.

Nhìn thấy rõ trước mặt là ông Hoắc Trịnh Lang, cô ta vốn định gọi một tiếng “bố”, nhưng dường như ý thức ra được điều gì đó, tiếng gọi đó bị nghẹn cứng lại trong cổ họng, không sao cất lên thành lời được.

Cô ta kinh hãi nhìn ông Hoắc Trịnh Lang, rồi lại kinh hãi nhìn đám người đông đúc sau lưng mình, kinh hãi nhìn xuống cơ thể trần truồng của mình...

Sao ... sao lại có thể như vậy được?

“Aaa...” Thời gian như ngừng lại trong giây lát rồi ngay lập tức cô ta kêu lên đầy vụn vỡ.

“Không! Không thể nào! Không thể nào!”

Những tiếng “Tạch”, “tạch” không ngừng vang lên.

Cô ta quấn chặt người trong chăn, khóc như mưa. “Đừng chụp nữa! Các người đừng chụp nữa!”

Những ánh đèn flash vẫn không ngừng lóe lên.

Giờ phút này Hoắc Thanh Uyển thực sự rất đáng thương, không một cô gái nào có thể chịu đựng được sự nhục nhã đến như vậy.

Cố Thiên Tầm nhìn sang Mộ Dạ Bạch, nắm chặt tay anh.

Tay cô lạnh ngắt, cứng đờ.

Hoắc Thanh Uyển như thể điên rồi, cô ta quấn lấy cái chăn, lao xuống khỏi giường, giơ tay túm lấy được một cái máy ảnh trong số đó ném mạnh xuống sàn.

“Tôi bảo các người đừng chụp nữa cơ mà!” Cô ta gào thét điên cuồng.

Sau đó cô ta lại nhảy ra tóm lấy một cái máy ảnh khác, đúng lúc này mắt cô ta dừng lại, đột nhiên nhìn thấy Cố Thiên Tầm trong đám người.

Tất cả mọi động tác đều ngừng lại.

Cả người Hoắc Thanh Uyển đều run rẩy, sự hận thù tàn độc lóe lên trong mắt cô ta như thể hận không ngũ mã phanh thây được Cố Thiên Tầm.

“Tại sao cô lại ở đây?”

“Tại sao người nằm ở đây không phải là cô?!” Mắt cô ta lửa hận ngút ngàn nhìn Cố Thiên Tầm, ngón tay run run chỉ vào giường.

“Tại sao người nằm ở đó lại là tôi?” Cố Thiên Tầm hỏi lại.

“Cô... cô bày kế hại tôi?!” Hoắc Thanh Uyển đột nhiên quay đầu bừng bừng, cô ta nắm lấy tóc Cố Thiên Tầm định đánh cô.

Tay cô ta bị Mộ Dạ Bạch tóm lấy.

Anh bóp chặt tay Hoắc Thanh Uyển, cơn đau điếng khiến cô ta buông tóc Cố Thiên Tầm ra, quay mặt lại nhìn ánh mắt trừng trừng của Mộ Dạ Bạch, Hoắc Thanh Uyển thoáng rùng mình.

Anh hất tay một cái, cả người cô ta ngã dụi xuống sàn thê thảm.

“Chuyện này rốt cục là sao?” Lão phu nhân sáng suốt, chỉ nghe những lời qua lại ngắn ngủi giữa hai người, bà đã lần ra có điều khả nghi.

Nhìn hai người một cái, ánh mắt bà dừng lại ở phía Tần Tư Lam, ánh mắt sắc bén bà tra hỏi. “Tại sao trong phòng cháu lại có camera, hơn nữa lại nối đến màn hình lớn trong hội trường? Tại sao Hoắc Thanh Uyển lại ở trong phòng cháu? Hai kẻ này là ai?”

Bà chỉ vào hai gã đàn ông đang bị bảo vệ khách sạn giữ chặt dưới nền đất. Trần Anh Hào vơ tạm lấy đống quần áo trên sàn ném cho chúng để miễn cưỡng che đi bộ phận nhạy cảm.

Đã xảy ra trong phòng Tần Tư Lam, vậy chuyện này chắc chắn Tần Tư Lam không thoát khỏi có liên quan.

Lão phu nhân vừa hỏi vậy thì lập tức ánh mắt mọi người đều tập trung trên người cô ta.

Cô ta nhìn Hoắc Thanh Uyển, không dám lên tiếng.

“Đã đến nước này rồi còn có gì không dám nữa chứ?” Lão phu nhân đã nổi giận bừng bừng rồi.

Xảy ra chuyện như vậy cũng ít nhiều ảnh hưởng đến danh tiếng khách sạn.

Hơn nữa hôm nay còn là sinh nhật bà, ngày tốt lành như vậy mà lại xảy ra chuyện ô uế bại hoại như vậy thật sự phá hỏng tất cả.

Ông Hoắc cũng nóng lòng muốn biết chân tướng sự việc nên trừng trừng bước lại gần Tần Tư Lam. “Nói mau! Rốt cuộc chuyện này là sao?”

Không khí đầy nguy hiểm lại thêm cả báo chí khiến Tần Tư Lam có phần hoảng hốt.

Cô ta bất giác dựa sát lại gần lão phu nhân, rồi mới lắp bắp lên tiếng. “Camera này là do... Hoắc Thanh Uyển cô ta tự mình gắn vào, liên kết đến màn hình trong hội trường cũng là do cô ta làm.”

“Tần Tư Lam!” Hoắc Thanh Uyển gào lên thất thanh, giọng đầy cảnh cáo.

Lão phu nhân nhíu mày.

Ông Hoắc Trịnh Lang hầm hè đe dọa. “Cô đang nói lung tung điên khùng gì thế hả? Rõ ràng con gái tôi bị người ta bỏ thuốc, cô mù rồi à?”

“Chính cô ta là người bày ra trò này, vốn là muốn hãm hại Thiên Tầm?” Mộ Dạ Bạch lạnh lùng lên tiếng.

Là câu hỏi, nhưng giọng khẳng định chắc nịch.

Tần Tư Lam cắn cắn môi nhìn sang Cố Thiên Tầm rồi gật đầu. “...Đúng vậy.”

Lão phu nhân lạnh mặt. “Nói tiếp đi!”

“Cô ta cho vào ly rượu của Cố Thiên Tầm một ít... thuốc hoan hợp, kết quả là ly rượu đó tự cô ta uống phải.” Tần Tư Lam nhìn ánh mắt lão phu nhân càng lúc càng lạnh lùng, cô ta nói giọng càng lúc càng nhỏ đi, người trong phòng đều im phăng phắc nín thở lắng nghe. “Hai gã đàn ông đó cũng là cô ta thuê đến... vốn là định để làm nhục Cố Thiên Tầm....”

Câu này vừa nói ra thì lập tức dấy lên những tiếng lao xao.

Hoắc Thanh Uyển nhìn Tần Tư Lma với ánh mắt thống hận.

Ông Hoắc Trịnh Lang cũng tức đến tái mặt.

“Hoang đường!” Lão phu nhân giận run người, bà nhìn sang Hoắc Thanh Uyển trước rồi lại nhìn về phía ông Hoắc Trịnh Lang, cười lạnh. “Ông Hoắc, xem ra sau khi kết thúc chuyện này, Hoắc tiểu thư còn phải có sự bồi thường đối với Mộ gia và cả Thiên Tầm!”

“Tần Tư Lam, cô tưởng là mình được nhận về nhà họ Mộ xong thì có thể ngậm máu phun người sao? Cô nói rõ mọi chuyện ra xem nào!” Giọng ông Hoắc run rẩy gào lên. Cứ như thể nói to hơn thì có thể lấn át được lý lẽ vậy.

“Tôi... những gì tôi nói đều là sự thật, không tin ông hỏi bọn họ đi.” Tần Tư Lam chỉ vào hai gã đàn ông đang co ro dưới đất kia.

Hai kẻ đó vốn dĩ đang hứng chí chơi bời, đột nhiên bao người ùa vào bắt lấy chúng, còn cả thân thủ võ nghệ cao cường của Trần Anh Hào khiến chúng bị đánh vài đòn, còn cả đám phóng viên đó khiến hai gã run rẩy đến mông cũng không dám đặt xuống đất nữa.

Vừa nhìn thấy sự chú ý của mọi người đều đổ dồn về phía mình, hai kẻ đó vội vàng xua tay, lắp bắp nói. “Không liên quan đến chúng tôi! Không liên quan đến chúng tôi!”

“Chúng tôi vừa vào thì cô ta đã lao đến, chúng tôi... chúng tôi cũng chỉ là bị động thôi!”

“Ai lao vào chúng mày? Ai lao vào?!” Hoắc Thanh Uyển kích động gào thét lên, cô ta vơ lấy gối điên cuồng ném vào người bọn chúng.

“Chúng mày không soi gương hả, tao lao vào chúng mày?! Sao chúng mày không đi chết đi!” Dường như ném gối vẫn chưa đủ phát tiết hết cơn giận trong đầu, cô ta vơ lấy cả cái chăn, đá chân trần vào người bọn chúng.

Hoắc Thanh Uyển thật sự đã tức giận đến mất đi lý trí rồi, cô ta không còn ý thức được gì nữa. Hai gã đàn ông bị đá túi bụi đến thâm tím cả người nhưng không dám bật lại vì bị giữ chặt.

Ông Hoắc sợ sự việc làm ngày càng rắc rối, chỉ đành giữ con gái lại.

Ông trừng mắt nhìn hai gã đàn ông kia, quát lên. “Nói mau! Sao các người lại xuất hiện ở đây!”

“Là... là Hoắc tiểu thư gọi điện cho chúng tôi, đưa thẻ phòng và địa chỉ cho chúng tôi. Chỉ dặn bọn tôi là... nói là ngủ với cô gái trong phòng.”

“Đúng vậy, nhưng... bọn tôi cũng không biết được hóa ra cô ta nói cô gái trong phòng chính là cô ta.”

Hai con ngươi trong tròng mắt ông ta như sắp nhảy ra ngoài.

“Các ngươi nói láo!”

“Chúng tôi không nói láo! Tôi có ghi âm lại! Điện thoại của tôi có ghi âm!” Đột nhiên một gã lên tiếng.

Làm cái nghề như bọn chúng luôn phải nghĩ cách để lại đường lui cho mình, tránh sau này sự việc kết thúc rồi đối phương giở mặt xù luôn.

Kết quả giờ đã đến lúc dùng đến con bài này.

“Điện thoại ngươi đâu?” Lão phu nhân hỏi.

Ánh mắt của gã quét khắp căn phòng, tìm chiếc quần mình bị vứt dưới đất.

Hoắc Thanh Uyển giật thót tim, mắt cô ta nhanh hơn đã phát hiện ra chiếc quần của gã đàn ông bèn vội chộp lấy định giành lấy điện thoại của gã.

Thế nhưng...

Một bàn tay đã nhanh hơn cô ta.

Mộ Dạ Bạch rút chiếc điện thoại ra đưa ra trước mặt gã đàn ông. “Có phải cái này không?”

“Đúng, chính là nó, tôi có ghi âm lại các cuộc gọi!”

Mộ Dạ Bạch nhìn sang Hoắc Thanh Uyển chỉ thấy mặt cô ta tái mét, ngồi run rẩy trên giường.

Tóc tai rối bù, son phấn trên mặt nhòe nhoẹt, nhìn cả người trông như một mụ điên.

Gã đàn ông thành thục lật giở điện thoại, chỉ vài chục giây sau một giọng nói quen thuộc vang lên.

“20 phút nữa các anh mang theo thẻ phòng, đi lên phòng 2030. Giúp tôi diễn cho đẹp màn kịch này tôi sẽ trả thưởng hậu hĩnh cho.”

“Nhớ cho kỹ, các anh hãy làm nhục đứa con gái trong phòng cho tôi! Càng kịch liệt càng tốt, hiểu chưa hả?”

Giọng nói này...

Rõ ràng là của Hoắc Thanh Uyển.

Cho dù thế nào cũng không thể chối cãi được.

Ông Hoắc Trịnh Lang không nói nên lời nữa, cổ họng ông nghẹn lại như mắc phải vật cứng gì đó, khuôn mặt già nua của ông đã bị con gái làm cho không biết chui vào đâu cho đỡ nhục.

“Cố Thiên Tầm, là cô hãm hại tôi!” Hoắc Thanh Uyển tuyệt vọng túm lấy ông Hoắc Trịnh Lang. “Bố, là Cố Thiên Tầm làm! Là cô ta làm!”

Cố Thiên Tầm bước ra khỏi đám người, nhìn vào Hoắc Thanh Uyển. “Câu này của cô tôi không hiểu nổi, tại sao lại là tôi hại cô? Người là do cô gọi đến, thuốc cũng là do cô thả, đến rượu cũng là cô đặt vào tay tôi, thậm chí đến cả căn phòng này cũng là cô gọi tôi vào. Vì vậy nói cho đúng ra là cô bị chính mình hãm hại!”

Hoắc Thanh Uyển bị Cố Thiên Tầm nói cho cứng họng không phản kháng được câu nào.

Cô ta đờ người ra một lúc rồi dường như phát giác ra có gì đó sai sai, ánh mắt lập tức quay ngoắt sang phía Tần Tư Lam. “Cô bán đứng tôi? Tần Tư Lam, cô bán đứng tôi!!”

“....” Tần Tư Lam cắn môi, im lặng.

Hoắc Thanh Uyển tức đến mức mặt trắng bệch chuyển sang xanh lét. “Cô là kẻ giết người mà còn dám bán đứng tôi! Cô tưởng là làm vậy rồi thì mình sẽ có kết cục tốt đẹp sao?”

Hoắc Thanh Uyển giờ đã trở thành chó cùng cắn giậu rồi, giờ cô ta tung hê tất cả, chỉ thẳng mặt Tần Tư Lam nói. “Mộ gia các người nhận cô ta về, haha, thật là một chuyện nực cười!”

Mặt Tần Tư Lam tái mét, tay chân lạnh run.

Nhưng...

Cô ta không hề bỏ chạy, cũng không hề lùi lại, chỉ đứng chôn chân tại đó như thể đã có sự chuẩn bị tâm lý sẵn từ trước rồi.

Ánh mắt Mộ Dạ Bạch thâm trầm.

Những người khác đều không hiểu gì.

“Cô ta chính là con sói gian xảo, các người có biết không? Lão phu nhân bà có biết tại sao con dâu bà đến giờ vẫn nằm hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện không? Các người tưởng là Cố Vân La lái xe đâm Hạ Vân Thường sao?”

“Không đâu! Cố Vân La căn bản chỉ là giơ đầu ra chịu tội thay cho Tần Tư Lam mà thôi! Kẻ đâm vào bà ta chính là Tần Tư Lam, chính vì Hạ Vân Thường không chịu cho cô ta vào nhà họ Mộ! Các người không tin thì đi mà hỏi nhân chứng lúc đó là ông Cảnh Thanh Phong!”

Cố Thiên Tầm kinh ngạc trợn tròn mắt quay lại nhìn Mộ Dạ Bạch.

Anh bình tĩnh như thể đã đoán biết trước được mọi chuyện vậy, quay sang nhìn Tần Tư Lam. “Có gì muốn giải trình không?”

Tần Tư Lam im lặng hồi lâu, cả căn phòng chìm trong không khí nặng nề như hóa đá.

Một lúc sau, cô ta đột nhiên nghẹn ngào nói trong nước mắt. “Đúng vậy, lúc đó tôi... là tôi ngu muội. Chính Hoắc Thanh Uyển nói với tôi, chỉ cần Hạ Vân Thường chết đi thì tôi có thể về nhà họ Mộ...”

“Nhưng tôi đã hối hận rồi!”

“Tôi rất hối hận! Cả ngày lẫn đêm đều ăn không ngon ngủ không yên! Đêm nào cũng mơ thấy ác mộng! Tôi rất sợ...”

Ánh mắt lão phu nhân tràn đầy sự thất vọng, ông Mộ Trung Thiên càng đau lòng hơn.

Tần Tư Lam bị ánh mắt đó của ông làm cho đau đón, cô ta níu lấy tay ông, vội vàng giải thích. “Bố... con xin lỗi... con hối hận rồi, con thực sự rất ân hận, bố đừng bỏ mặc con... dù thế nào thì con vẫn là con gái bố!”

“Sao con lại làm những chuyện hồ đồ như vậy chứ? Đây là chuyện liên quan đến mạng người đấy có biết không! Con làm ta quá thất vọng rồi!” Lão phu nhân đau lòng nói.

Tần Tư Lam khóc lóc quỳ xuống đất. “Bà nội, cháu xin bà, bà đừng không nhận cháu, cháu biết lỗi rồi, cháu thật sự sai rồi... Cháu chấp nhận ngồi tù, cháu sẽ hối cải, bà đừng từ cháu!”

Tần Tư Lam khóc nấc lên, nói những lời đứt đoạn.

Mộ Dạ Bạch đứng một bên, ánh mắt anh thâm trầm nhìn ra màn đêm dày đặc.

Cố Thiên Tầm đứng bên nắm lấy tay anh an ủi, cuối cùng anh nói. “Tôi đã báo cảnh sát rồi, đợi cảnh sát đến, các người tự mình giải trình đi!”

..........

Kết quả...

Một buổi tiệc sinh nhật đã hoàn toàn bị biến thành một tấn bi hài kịch.

Tần Tư Lam và hai gã đàn ông kia bị cảnh sát đưa đi, Hoắc Thanh Uyển thì thê thảm bị ông Hoắc Trịnh Lang che chắn, đi ra bằng cửa sau khách sạn. Mặc dù vậy vẫn không tránh khỏi những lời xì xầm bàn tán vang đến tai họ.

Có khó nghe đến đâu thì bọn họ cũng chẳng còn mặt mũi nào phản bác nữa.

Chỉ khổ cho Cố Đình Xuyên không có mặt tại hiện trường mà cả đêm phải thức để giải quyết những rắc rối này.

Hơn 10 giờ đêm, Cố Thiên Tầm mới ra khỏi phòng lão phu nhân.

Ông Mộ Trung Thiên, Mộ Dạ Bạch và cả Cố Thiên Hàn đều đang đợi ngoài phòng khách.

Vừa nhìn thấy cô, ông Mộ đã hỏi ngay. “Lão phu nhân nào rồi? Không sao chứ?”

“Bà vừa uống mấy viên thuốc, cuối cùng cũng ngủ rồi ạ.” Cố Thiên Tầm đáp.

“Vậy thì tốt.” Ông Mộ thở ra.

Cố Thiên Tầm ngẩng đầu nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường. “Hôm nay mọi người đều mệt rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, mau đi ngủ thôi.”

“Cũng phải, ngày mai Dạ Bạch còn phải đến bệnh viện nữa đúng không? Mau đi ngủ đi.” Ông Mộ nói.

“Vâng.” Tình thần Mộ Dạ Bạch không được tốt, tâm trạng càng tệ hơn, anh không nói gì nữa, tự đi về phòng ngủ.

Cố Thiên Tầm lo lắng nhìn theo bóng anh, cho đến khi anh vào trong phòng rồi cô mới quay đầu lại.

“Giờ tình hình Hạ Vân Thường đã khá hơn rất nhiều rồi, tâm trạng của nó cũng sẽ dần dần tốt lên thôi.” Ông Mộ an ủi cô.

“Hy vọng là vậy.” Cố Thiên Tầm gật đầu.

“Ngày mai ta và Thiên Hàn đi thăm mẹ con trước đã rồi ta sẽ đưa nó về bệnh viện. Dạ Bạch đành phiền con rồi.”

“Bác yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho anh ấy.”

Cố Thiên Tầm đưa Thiên Hàn về phòng trước, cô đắp chăn cho cậu xong mới quay về phòng mình.

Lúc cô bước vào thì Mộ Dạ Bạch đã tắm rửa xong, nằm trên giường.

Hai mắt anh nhắm chặt lại, dù nghe thấy tiếng động cũng không nhúc nhích.

Cố Thiên Tầm không làm phiền anh, chỉ cầm quần áo ngủ đi vào phòng tắm.


/548

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status