Hứa Bành không ngăn nổi Sở Tường Hùng và Hứa Thịnh liền lập tức chuyển hướng lên người Lâm Phiên Phiên.
“Có phải là cô lại khiêu khích quan hệ giữa Tường Hùng và Thịnh không hả, người phụ nữ độc ác này, lúc tôi chưa quay về, Tường Hùng và Thịnh thân với nhau thế nào chứ, hai đứa nó còn thân hơn cả anh em ruột nữa, cô vừa quay lại thì Tường Hùng và Thịnh liền xích mích triệt để rồi, nhưng cũng đến nỗi động tay, nhất định là người phụ nữ là cô, cô nói đi, cô vừa làm gì rồi, cô nói cho tôi!”
Trong lòng bà ta, Sở Tường Hùng là con trai của bà ta, từ nhỏ bà ta đã yêu thương bao bọc trong vòng tay, còn Hứa Thịnh là cháu trai của bà ta, lúc bốn tuổi đã được bà ta nuôi dưỡng, cũng là đứa được bà ta yêu thương từ nhỏ đến lớn, hơn nữa Hứa Thịnh lại dẻo mồm, sau khi lớn lên luôn có thể dỗ cho bà ta vui, quà đón năm mới tặng bà ta món nào cũng đều quý giá vô cùng, bà ta đem ra khoe trước mặt các phu nhân giàu có cũng rất mát mặt, rất được lòng bà ta, vậy nên bà ta luôn cảm tháy Hứa Thịnh rất được, còn ân cần hơn đứa con trai Sở Tường Hùng này gấp mấy lần.
Nhưng con ruột của mình vẫn là con ruột thôi, sâu thẳm trong tim Hứa Bành đương nhiên vẫn là nghiêng về Sở Tường Hùng rồi, vậy nên cho dù bây giờ người đánh Hứa Thịnh là Sở Tường Hùng thì bà ta cũng không nỡ máng dù chỉ một câu, ngược lại còn trút giận lên đầu Lâm Phiên Phiên nữa.
Lâm Phiên Phiên đang lo lắng để ý đến Sở Tường Hùng, mỗi lần Sở Tường Hùng bị Hứa Thịnh đánh một cái, trái tim cô cũng theo đó mà đau nhói một lần, nhưng cô biết lúc này cô không thể đi khuyên giải được, Sở Tường Hùng cần trận đánh này, nếu không thì anh sẽ bị bí bách đến phát điên mất, nhưng lúc này Hứa Bành vừa ra ngoài một cái là liền làm ra bộ mặt không tha cho cô, Lâm Phiên Phiên không nhịn được vừa nực cười, vừa tức giận, cũng không biết là vừa nãy trong xe ai đã nói sau này sẽ không làm khó cô, nhất định đối tốt với cô, haha, cô biết ngay mà, Hứa Bành trước giờ chình là một kẻ độc ác trở mặt không nhận người như vậy mà.
Cô cùng lười chẳng muốn để tâm đến bà ta, Lâm Phiên Phiên tiếp tục lo lắng nhìn Sở Tường Hùng, trực tiếp coi Hứa Bành như không khí luôn.
Hứa Bành bị coi như không khí lập tức nổi giận lôi đình, chỉ là không đợi đến khi bà ta tiếp tục nổi giận thì Sở Mộng đã lên trước kéo bà ta lại, cười với Lâm Phiên Phiên một cái để xin lỗi, sau đó ghé sát vào tai Hứa Bành rồi nói qua cho bà ta lí do hai người Sở Tường Hùng và Hứa Thịnh động tay động chân.
Nghe xong, cả người Hứa Bành đều ngẩn ra.
“Lôi Lôi không phải con gái của Tường Hùng, mà là con gái của Thịnh… Trời, con tiện nhân Mạc Tiểu Vang này, cô ta còn có thể làm ra chuyện này sao, trời ơi, sao con không xử lí cô ta đi, không có đạo trời, không có đạo trời mà…”
Vừa nghĩ đến đứa cháu gái mình hết lòng yêu thương gần bốn năm trời lại là hàng giả mạo, cả người Hứa Bành liền run lên, cộng thêm việc mấy ngày nay tình hình sức khỏe của bà ta luôn không được tốt nên nhất thời không thở nổi, trợn ngược hai mắt, ngất thẳng xuống dưới đất.
Một trò cười cuối cùng cũng kết thúc vì Hứa Bành bị ngất, Sở Tường Hùng bế Hứa Bành chạy đến một bệnh viện khác.
Sở Quy Thôn lạnh lùng nhìn Hứa Thịnh người đầy thương tích, ánh mắt phức tạp, lúc lâu sau mặt không cảm xúc vứt lại một câu: “Sau này, đừng bước vào cửa nhà họ Sở nhà tôi nửa bước.”
Nói xong liền quay người bỏ đi.
Ý câu nói này chính là tuyên bố cả nhà họ Sở đã cắt đứt quan hệ với Hứa Thịnh, còn quan hệ bác cháu của Sở Quy Thôn và Hứa Thịnh cũng cắt đứt từ đây.
Nếu không phải Hứa Thịnh là người nhà họ Hứa, không dễ động vào được, cộng thêm những ngày trước, Hứa Thịnh luôn ngầm làm bao nhiêu việc người khác không biết cho Sở Quy Thôn, thì Sở Quy Thôn tuyệt đối sẽ không thể nào dễ dàng tha cho anh ta vậy đâu.
“Vô liêm sỉ!”
Sở Mộng căm ghét, trực tiếp nhổ một bãi nước bọt vào Hứa Thịnh, sau đó khoác lên vai trái của Lâm Phiên Phiên, nói: “Chị dâu, chúng ta đi, loại người này nhìn thêm nữa chỉ làm bẩn mắt chúng ta thôi.”
Trong nhà họ Sở, Sở Mộng luôn là một người khác loài, cô ta thích tự do, vậy nên phần lớn thời gian đều một mình ở bên ngoài, rất ít khi về nhà, tự nhiên quan hệ với “đứa cháu bé” Lôi Lôi này cũng không thân là mấy, có lúc một hai tháng chẳng gặp lấy một lần, vậy nên sau khi biết chân tướng Lôi Lôi là con gái của Hứa Thịnh thì trong tất cả mọi người, cô ta ít kích động nhất.
Thế nhưng cô ta từ nhỏ đã không ưu gì Hứa Thịnh rồi, thậm chí là rất ghét, bởi vì Hứa Thịnh từ nhỏ đã biết tùy mặt gửi lời rồi, vì để lấy lòng Hứa Bành mà từ nhỏ đến lớn đã không ít lần ức hiếp Sở Lý, đây đương nhiên là đối đầu với Sở Mộng rồi.
Đối mặt với sự lạnh nhạt của Sở Quy Thôn và sự lăng nhục của Sở Mộng, Hứa Thịnh mặt luôn không cảm xúc, cũng không có bất cứ phản ứng nào, nhưng lại dùng đôi mắt thâm hiểm như rắn độc của anh ta nhìn chằm chằm vào Lâm Phiên Phiên, sau đó nghiến răng từng chữ một: “Xem ra tôi thật sự coi thường cô rồi, nhưng chỉ như vậy vẫn không thể đánh gục tôi, nhưng, cô đã thành công chọc giận tôi rồi đấy.”
Ý của câu này là anh ta đã quy mọi lỗi lầm lên người Lâm Phiên Phiện, còn mình lại chẳng có chút hối cải nào cả, dáng vẻ nham hiểm hận không thể ăn tươi nuốt sống Lâm Phiên Phiên được, có thể thấy trong lòng anh ta đã bắt đầu lên kế hoạch rồi.
“Anh không cần nhìn tôi thế đâu, tất cả những chuyện này đều là do một tay anh gây nên, đáng đời nhà anh!”
Lâm Phiên Phiên ung dung nhìn vào mắt anh ta, ánh mắt thẳng thắn vô tư.
Mọi chuyện thành ra thế này cũng không phải do cô cố ý, cô tự thấy không hổ thẹn với lòng mình, đối mặt với sự hận thù bị bóp méo của Hứa Thịnh, cô bây giờ đường nhiên là sẽ không sợ sệt rồi, dù sao thì bắt đầu từ bốn năm trước, giây phút Hứa Thịnh liên kết với Mạc Tiểu Vang đưa cô lên bàn mổ, cướp đi tính mạng của đứa con chưa chào đời của cô, sau đó lại cùng với Sở Quy Thôn tính kế bóp méo sự thật ép cô phát điên thì cô và Hứa Thịnh đã là kẻ thù không đội trời chung rồi, chỉ là…
“Có phải là cô lại khiêu khích quan hệ giữa Tường Hùng và Thịnh không hả, người phụ nữ độc ác này, lúc tôi chưa quay về, Tường Hùng và Thịnh thân với nhau thế nào chứ, hai đứa nó còn thân hơn cả anh em ruột nữa, cô vừa quay lại thì Tường Hùng và Thịnh liền xích mích triệt để rồi, nhưng cũng đến nỗi động tay, nhất định là người phụ nữ là cô, cô nói đi, cô vừa làm gì rồi, cô nói cho tôi!”
Trong lòng bà ta, Sở Tường Hùng là con trai của bà ta, từ nhỏ bà ta đã yêu thương bao bọc trong vòng tay, còn Hứa Thịnh là cháu trai của bà ta, lúc bốn tuổi đã được bà ta nuôi dưỡng, cũng là đứa được bà ta yêu thương từ nhỏ đến lớn, hơn nữa Hứa Thịnh lại dẻo mồm, sau khi lớn lên luôn có thể dỗ cho bà ta vui, quà đón năm mới tặng bà ta món nào cũng đều quý giá vô cùng, bà ta đem ra khoe trước mặt các phu nhân giàu có cũng rất mát mặt, rất được lòng bà ta, vậy nên bà ta luôn cảm tháy Hứa Thịnh rất được, còn ân cần hơn đứa con trai Sở Tường Hùng này gấp mấy lần.
Nhưng con ruột của mình vẫn là con ruột thôi, sâu thẳm trong tim Hứa Bành đương nhiên vẫn là nghiêng về Sở Tường Hùng rồi, vậy nên cho dù bây giờ người đánh Hứa Thịnh là Sở Tường Hùng thì bà ta cũng không nỡ máng dù chỉ một câu, ngược lại còn trút giận lên đầu Lâm Phiên Phiên nữa.
Lâm Phiên Phiên đang lo lắng để ý đến Sở Tường Hùng, mỗi lần Sở Tường Hùng bị Hứa Thịnh đánh một cái, trái tim cô cũng theo đó mà đau nhói một lần, nhưng cô biết lúc này cô không thể đi khuyên giải được, Sở Tường Hùng cần trận đánh này, nếu không thì anh sẽ bị bí bách đến phát điên mất, nhưng lúc này Hứa Bành vừa ra ngoài một cái là liền làm ra bộ mặt không tha cho cô, Lâm Phiên Phiên không nhịn được vừa nực cười, vừa tức giận, cũng không biết là vừa nãy trong xe ai đã nói sau này sẽ không làm khó cô, nhất định đối tốt với cô, haha, cô biết ngay mà, Hứa Bành trước giờ chình là một kẻ độc ác trở mặt không nhận người như vậy mà.
Cô cùng lười chẳng muốn để tâm đến bà ta, Lâm Phiên Phiên tiếp tục lo lắng nhìn Sở Tường Hùng, trực tiếp coi Hứa Bành như không khí luôn.
Hứa Bành bị coi như không khí lập tức nổi giận lôi đình, chỉ là không đợi đến khi bà ta tiếp tục nổi giận thì Sở Mộng đã lên trước kéo bà ta lại, cười với Lâm Phiên Phiên một cái để xin lỗi, sau đó ghé sát vào tai Hứa Bành rồi nói qua cho bà ta lí do hai người Sở Tường Hùng và Hứa Thịnh động tay động chân.
Nghe xong, cả người Hứa Bành đều ngẩn ra.
“Lôi Lôi không phải con gái của Tường Hùng, mà là con gái của Thịnh… Trời, con tiện nhân Mạc Tiểu Vang này, cô ta còn có thể làm ra chuyện này sao, trời ơi, sao con không xử lí cô ta đi, không có đạo trời, không có đạo trời mà…”
Vừa nghĩ đến đứa cháu gái mình hết lòng yêu thương gần bốn năm trời lại là hàng giả mạo, cả người Hứa Bành liền run lên, cộng thêm việc mấy ngày nay tình hình sức khỏe của bà ta luôn không được tốt nên nhất thời không thở nổi, trợn ngược hai mắt, ngất thẳng xuống dưới đất.
Một trò cười cuối cùng cũng kết thúc vì Hứa Bành bị ngất, Sở Tường Hùng bế Hứa Bành chạy đến một bệnh viện khác.
Sở Quy Thôn lạnh lùng nhìn Hứa Thịnh người đầy thương tích, ánh mắt phức tạp, lúc lâu sau mặt không cảm xúc vứt lại một câu: “Sau này, đừng bước vào cửa nhà họ Sở nhà tôi nửa bước.”
Nói xong liền quay người bỏ đi.
Ý câu nói này chính là tuyên bố cả nhà họ Sở đã cắt đứt quan hệ với Hứa Thịnh, còn quan hệ bác cháu của Sở Quy Thôn và Hứa Thịnh cũng cắt đứt từ đây.
Nếu không phải Hứa Thịnh là người nhà họ Hứa, không dễ động vào được, cộng thêm những ngày trước, Hứa Thịnh luôn ngầm làm bao nhiêu việc người khác không biết cho Sở Quy Thôn, thì Sở Quy Thôn tuyệt đối sẽ không thể nào dễ dàng tha cho anh ta vậy đâu.
“Vô liêm sỉ!”
Sở Mộng căm ghét, trực tiếp nhổ một bãi nước bọt vào Hứa Thịnh, sau đó khoác lên vai trái của Lâm Phiên Phiên, nói: “Chị dâu, chúng ta đi, loại người này nhìn thêm nữa chỉ làm bẩn mắt chúng ta thôi.”
Trong nhà họ Sở, Sở Mộng luôn là một người khác loài, cô ta thích tự do, vậy nên phần lớn thời gian đều một mình ở bên ngoài, rất ít khi về nhà, tự nhiên quan hệ với “đứa cháu bé” Lôi Lôi này cũng không thân là mấy, có lúc một hai tháng chẳng gặp lấy một lần, vậy nên sau khi biết chân tướng Lôi Lôi là con gái của Hứa Thịnh thì trong tất cả mọi người, cô ta ít kích động nhất.
Thế nhưng cô ta từ nhỏ đã không ưu gì Hứa Thịnh rồi, thậm chí là rất ghét, bởi vì Hứa Thịnh từ nhỏ đã biết tùy mặt gửi lời rồi, vì để lấy lòng Hứa Bành mà từ nhỏ đến lớn đã không ít lần ức hiếp Sở Lý, đây đương nhiên là đối đầu với Sở Mộng rồi.
Đối mặt với sự lạnh nhạt của Sở Quy Thôn và sự lăng nhục của Sở Mộng, Hứa Thịnh mặt luôn không cảm xúc, cũng không có bất cứ phản ứng nào, nhưng lại dùng đôi mắt thâm hiểm như rắn độc của anh ta nhìn chằm chằm vào Lâm Phiên Phiên, sau đó nghiến răng từng chữ một: “Xem ra tôi thật sự coi thường cô rồi, nhưng chỉ như vậy vẫn không thể đánh gục tôi, nhưng, cô đã thành công chọc giận tôi rồi đấy.”
Ý của câu này là anh ta đã quy mọi lỗi lầm lên người Lâm Phiên Phiện, còn mình lại chẳng có chút hối cải nào cả, dáng vẻ nham hiểm hận không thể ăn tươi nuốt sống Lâm Phiên Phiên được, có thể thấy trong lòng anh ta đã bắt đầu lên kế hoạch rồi.
“Anh không cần nhìn tôi thế đâu, tất cả những chuyện này đều là do một tay anh gây nên, đáng đời nhà anh!”
Lâm Phiên Phiên ung dung nhìn vào mắt anh ta, ánh mắt thẳng thắn vô tư.
Mọi chuyện thành ra thế này cũng không phải do cô cố ý, cô tự thấy không hổ thẹn với lòng mình, đối mặt với sự hận thù bị bóp méo của Hứa Thịnh, cô bây giờ đường nhiên là sẽ không sợ sệt rồi, dù sao thì bắt đầu từ bốn năm trước, giây phút Hứa Thịnh liên kết với Mạc Tiểu Vang đưa cô lên bàn mổ, cướp đi tính mạng của đứa con chưa chào đời của cô, sau đó lại cùng với Sở Quy Thôn tính kế bóp méo sự thật ép cô phát điên thì cô và Hứa Thịnh đã là kẻ thù không đội trời chung rồi, chỉ là…
/477
|