Sở Tường Hùng không biết chân tướng nghe Lâm Phiên Phiên nói vậy liền cảm thấy, quả thực việc này Lâm Phiên Phiên làm quá tốt. Từ sau khi ông nội bị đột quỵ nằm liệt giường, tuy bên cạnh không thiếu người hầu hạ chăm sóc, nhưng nếu nói đến cẩn thận để ý thì đảm bảo không ai hơn được Hạ Danh Đoan. Mấy năm nay cũng không phải anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tìm Hạ Danh Đoan về, chỉ là vẫn không tìm thấy cô ta, không ngờ Lâm Phiên Phiên lại tìm được.
Thế nên Sở Tường Hùng không nói nhiều mà dang tay ôm siết Lâm Phiên Phiên vào lòng, “Đồ ngốc, em nghĩ cho ông nội như vậy, anh cảm động còn không đủ sao lại trách em được, tìm Hạ Danh Đoan về cũng đúng ý anh, chỉ là bao nhiêu năm nay không biết cô ta còn chung thủy với ông nội như xưa nữa không?”
“Sau này chúng ta cứ từ từ quan sát, nếu như anh không có ý kiến gì thì chúng ta gọi cô ấy đến cùng nhau quay về nhà họ Sở, được không?”
Lâm Phiên Phiên hơi chột dạ không dám nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Sở Tường Hùng.
Lâm Phiên Phiên ít nhiều cũng đoán được một chút tâm tư của Hạ Danh Đoan, chỉ sợ lần này quay về tâm nguyện của cô ta không phải là chăm sóc ông nội mà là báo thù Sở Quy Thôn và Hứa Bành, điều này chính là thứ mà Lâm Phiên Phiên muốn thấy.
Sau này nhà họ Sở có Hạ Danh Đoan, rất nhiều chuyện không cần cô đích thân làm nữa, đến lúc đó ít nhất sẽ không khiến Sở Tường Hùng phải khó xử.
“Được, nghe em.”
Sở Tường Hùng cười gật đầu, đồng thời mở cửa xe cho Lâm Phiên Phiên.
Lâm Phiên Phiên bước xuống xe sau đó đưa tay vẫy gọi Hạ Danh Đoan đứng trên đường, Hạ Danh Đoan thấy Lâm Phiên Phiên đến đón cô ta đúng như đã hẹn, vô cùng vui mừng, lập tức cầm hành lý chạy đến.
Sở Tường Hùng và Lâm Phiên Phiên ngồi ở ghế sau, Hạ Danh Đoan đương nhiên là ngồi ở ghế phụ đằng trước, cô ta cúi đầu gọi Sở Tường Hùng một tiếng cậu chủ, sau đó lại chào Lâm Phiên Phiên, vẻ cẩn thận từng ly từng tý giống hệt bốn năm trước.
Sở Tường Hùng ôn hòa hỏi thăm cô ta vài câu về tình hình cuộc sống hai năm vừa qua, rồi cũng không nói gì thêm nữa, đối với mối tình cách biệt tuổi tác giữa ông nội mình và Hạ Danh Đoan, từ trước đến nay Sở Tường Hùng không phản đối cũng không ủng hộ, thế cho nên thái độ của anh đối với Hạ Danh Đoan vẫn luôn rất bình thản.
Lâm Phiên Phiên im lăng dựa vào lòng Sở Tường Hùng, cũng không nói gì nhiều, trước mặt người khác cô không thể tỏ ra quá quen thuộc với Hạ Danh Đoan.
Nửa tiếng sau, cuối cùng thì cũng đến biệt thự nhà họ Sở.
Nhưng điều khiến Lâm Phiên Phiên khạc nhiên là toàn bộ thành viên của nhà họ Sở đều có mặt, Sở Quy Thôn, Hứa Bành, Sở Lý, Sở Mộng, Lôi Lôi, ngay cả Hứa Thịnh cũng có mặt. Khi Lâm Phiên Phiên bước vào trong phòng khách, Lôi Lôi đang ngoan ngoãn nghe lời dựa vào lòng Hứa Thịnh, mà Hứa Thịnh đang thuần thục tết tóc cho Lôi Lôi, vẻ mặt tươi cười ấm áp yêu thương như một người cha hiền từ khiến cho Lâm Phiên Phiên tưởng rằng mình hoa mắt, nụ cười như vậy sao có thể xuất hiện trên gương mặt của một kẻ như Hứa Thịnh?
Tất cả mọi người đều có mặt, Sở Tường Hùng cũng không ngạc nhiên, đây là chuyện anh đã cố ý sắp xếp, để khiến chuyện Lâm Phiên Phiên về ở càng có vẻ long trọng hơn, anh còn cố ý bảo Sở Lý và Sở Mộng về nhà một chuyến, còn về sự xuất hiện của Hứa Thịnh, thì đúng là anh cũng có chút ngạc nhiên, từ khi biết Hứa Thịnh cố ý làm những chuyện đó với Lâm Phiên Phiên, anh đã tuyệt giao với anh ta, Hứa Thịnh cũng ít đến nhà họ Sở.
Nhưng có một điều lại không thay đổi, mẹ anh Hứa Bành chính là cô ruột của Hứa Thịnh, có mối quan hệ này, Hứa Thịnh sao có thể không bước chân vào nhà họ Sở nữa được đây!
“Chị dâu, chị đến rồi, cả nhà đang đợi chị về để ăn cơm đấy!”
Sở Mộng vừa nhìn thấy Lâm Phiên Phiên đến lập tức nhiệt tình chạy ra đón, thân thiết ôm tay Lâm Phiên Phiên.
Từ khi Lâm Phiên Phiên nói với sự thật Sở Lý và cô không phải anh em thật, cô thật sự rất cảm kích, hôm nay nghe Sở Tường Hùng gọi cô về để tạo khí thế giúp Lâm Phiên Phiên. Không nói nhiều, cô lập tức kéo Sở Lý về cùng.
Mà lúc này Sở Quy Thôn và Hứa Bành chỉ lạnh lùng liếc Lâm Phiên Phiên một cái, Sở Mộng liền phá vỡ cục diện ngượng ngập này, nháy mắt ra hiệu cho Sở Lý.
Sở Lý vốn dĩ lạnh lùng cũng nở nụ cười hiếm thấy, gật đầu chào Lâm Phiên Phiên, gọi một tiếng: “Chị dâu.”
Sở Mộng gọi Lâm Phiên Phiên là chị cả thì cũng thôi, thế mà ngay đến Sở Lý cũng gọi Lâm Phiên Phiên là chị dâu, điều này khiến Sở Quy Thôn và Hứa Bành đều vô cùng kinh ngạc, bọn họ không thể hiểu nối từ lúc nào mà Sở Mộng, và cả Sở Lý nữa đều bị cô ta mua chuộc hết rồi.
Bọn họ không biết rằng, trong lòng Sở Lý bây giờ cảm kích Lâm Phiên Phiên không kém gì Sở Mộng.
Chân tướng sự việc mà Lâm Phiên Phiên nói ra đó đối với anh ta và Sở Mộng còn quan trọng hơn bất cứ điều gì, bằng không thì đến tận bây giờ anh ta vẫn còn do dự về tình cảm với Sở Mộng, mà cứ như thế thì kết quả hiển nhiên là anh ta và Sở Mộng đều không có kết cục gì tốt đẹp. Nhưng bây giờ tất cả đều ổn rồi, dù ở bề ngoài anh ta vẫn cứ tỏ ra như cũ nhưng thực ra thì đã quyết định rồi. Từ sâu trong lòng anh ta đã sớm cháy rực ngọn lửa nhiệt tình, anh ta đã lên kế hoạch cho tương lai của mình và Sở Mộng rồi!
Thế nên Sở Tường Hùng không nói nhiều mà dang tay ôm siết Lâm Phiên Phiên vào lòng, “Đồ ngốc, em nghĩ cho ông nội như vậy, anh cảm động còn không đủ sao lại trách em được, tìm Hạ Danh Đoan về cũng đúng ý anh, chỉ là bao nhiêu năm nay không biết cô ta còn chung thủy với ông nội như xưa nữa không?”
“Sau này chúng ta cứ từ từ quan sát, nếu như anh không có ý kiến gì thì chúng ta gọi cô ấy đến cùng nhau quay về nhà họ Sở, được không?”
Lâm Phiên Phiên hơi chột dạ không dám nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Sở Tường Hùng.
Lâm Phiên Phiên ít nhiều cũng đoán được một chút tâm tư của Hạ Danh Đoan, chỉ sợ lần này quay về tâm nguyện của cô ta không phải là chăm sóc ông nội mà là báo thù Sở Quy Thôn và Hứa Bành, điều này chính là thứ mà Lâm Phiên Phiên muốn thấy.
Sau này nhà họ Sở có Hạ Danh Đoan, rất nhiều chuyện không cần cô đích thân làm nữa, đến lúc đó ít nhất sẽ không khiến Sở Tường Hùng phải khó xử.
“Được, nghe em.”
Sở Tường Hùng cười gật đầu, đồng thời mở cửa xe cho Lâm Phiên Phiên.
Lâm Phiên Phiên bước xuống xe sau đó đưa tay vẫy gọi Hạ Danh Đoan đứng trên đường, Hạ Danh Đoan thấy Lâm Phiên Phiên đến đón cô ta đúng như đã hẹn, vô cùng vui mừng, lập tức cầm hành lý chạy đến.
Sở Tường Hùng và Lâm Phiên Phiên ngồi ở ghế sau, Hạ Danh Đoan đương nhiên là ngồi ở ghế phụ đằng trước, cô ta cúi đầu gọi Sở Tường Hùng một tiếng cậu chủ, sau đó lại chào Lâm Phiên Phiên, vẻ cẩn thận từng ly từng tý giống hệt bốn năm trước.
Sở Tường Hùng ôn hòa hỏi thăm cô ta vài câu về tình hình cuộc sống hai năm vừa qua, rồi cũng không nói gì thêm nữa, đối với mối tình cách biệt tuổi tác giữa ông nội mình và Hạ Danh Đoan, từ trước đến nay Sở Tường Hùng không phản đối cũng không ủng hộ, thế cho nên thái độ của anh đối với Hạ Danh Đoan vẫn luôn rất bình thản.
Lâm Phiên Phiên im lăng dựa vào lòng Sở Tường Hùng, cũng không nói gì nhiều, trước mặt người khác cô không thể tỏ ra quá quen thuộc với Hạ Danh Đoan.
Nửa tiếng sau, cuối cùng thì cũng đến biệt thự nhà họ Sở.
Nhưng điều khiến Lâm Phiên Phiên khạc nhiên là toàn bộ thành viên của nhà họ Sở đều có mặt, Sở Quy Thôn, Hứa Bành, Sở Lý, Sở Mộng, Lôi Lôi, ngay cả Hứa Thịnh cũng có mặt. Khi Lâm Phiên Phiên bước vào trong phòng khách, Lôi Lôi đang ngoan ngoãn nghe lời dựa vào lòng Hứa Thịnh, mà Hứa Thịnh đang thuần thục tết tóc cho Lôi Lôi, vẻ mặt tươi cười ấm áp yêu thương như một người cha hiền từ khiến cho Lâm Phiên Phiên tưởng rằng mình hoa mắt, nụ cười như vậy sao có thể xuất hiện trên gương mặt của một kẻ như Hứa Thịnh?
Tất cả mọi người đều có mặt, Sở Tường Hùng cũng không ngạc nhiên, đây là chuyện anh đã cố ý sắp xếp, để khiến chuyện Lâm Phiên Phiên về ở càng có vẻ long trọng hơn, anh còn cố ý bảo Sở Lý và Sở Mộng về nhà một chuyến, còn về sự xuất hiện của Hứa Thịnh, thì đúng là anh cũng có chút ngạc nhiên, từ khi biết Hứa Thịnh cố ý làm những chuyện đó với Lâm Phiên Phiên, anh đã tuyệt giao với anh ta, Hứa Thịnh cũng ít đến nhà họ Sở.
Nhưng có một điều lại không thay đổi, mẹ anh Hứa Bành chính là cô ruột của Hứa Thịnh, có mối quan hệ này, Hứa Thịnh sao có thể không bước chân vào nhà họ Sở nữa được đây!
“Chị dâu, chị đến rồi, cả nhà đang đợi chị về để ăn cơm đấy!”
Sở Mộng vừa nhìn thấy Lâm Phiên Phiên đến lập tức nhiệt tình chạy ra đón, thân thiết ôm tay Lâm Phiên Phiên.
Từ khi Lâm Phiên Phiên nói với sự thật Sở Lý và cô không phải anh em thật, cô thật sự rất cảm kích, hôm nay nghe Sở Tường Hùng gọi cô về để tạo khí thế giúp Lâm Phiên Phiên. Không nói nhiều, cô lập tức kéo Sở Lý về cùng.
Mà lúc này Sở Quy Thôn và Hứa Bành chỉ lạnh lùng liếc Lâm Phiên Phiên một cái, Sở Mộng liền phá vỡ cục diện ngượng ngập này, nháy mắt ra hiệu cho Sở Lý.
Sở Lý vốn dĩ lạnh lùng cũng nở nụ cười hiếm thấy, gật đầu chào Lâm Phiên Phiên, gọi một tiếng: “Chị dâu.”
Sở Mộng gọi Lâm Phiên Phiên là chị cả thì cũng thôi, thế mà ngay đến Sở Lý cũng gọi Lâm Phiên Phiên là chị dâu, điều này khiến Sở Quy Thôn và Hứa Bành đều vô cùng kinh ngạc, bọn họ không thể hiểu nối từ lúc nào mà Sở Mộng, và cả Sở Lý nữa đều bị cô ta mua chuộc hết rồi.
Bọn họ không biết rằng, trong lòng Sở Lý bây giờ cảm kích Lâm Phiên Phiên không kém gì Sở Mộng.
Chân tướng sự việc mà Lâm Phiên Phiên nói ra đó đối với anh ta và Sở Mộng còn quan trọng hơn bất cứ điều gì, bằng không thì đến tận bây giờ anh ta vẫn còn do dự về tình cảm với Sở Mộng, mà cứ như thế thì kết quả hiển nhiên là anh ta và Sở Mộng đều không có kết cục gì tốt đẹp. Nhưng bây giờ tất cả đều ổn rồi, dù ở bề ngoài anh ta vẫn cứ tỏ ra như cũ nhưng thực ra thì đã quyết định rồi. Từ sâu trong lòng anh ta đã sớm cháy rực ngọn lửa nhiệt tình, anh ta đã lên kế hoạch cho tương lai của mình và Sở Mộng rồi!
/477
|