Lâm Phiên Phiên lúc này thật sự muốn hét lên kêu cứu, nhưng như Hoắc Mạnh Lam nói, tiếng tivi ngoài phòng khách rất to bố mẹ không thể nghe thấy, mà có nghe thấy liệu có thật sự vào cứu cô hay không, chỉ sợ lúc đó đã bị Hoắc Mạnh Lam chiếm lấy rồi.
Suy đi nghĩ lại, Lâm Phiên Phiên quyết định không kêu cứu. Hoắc Mạnh Lam thấy Lâm Phiên Phiên ngoan ngoãn nghe lời không kêu, đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt trái xoan xinh đep của Lâm Phiên Phiên, cười đầy mãn nguyện nói: “Như vậy mới ngoan chứ, phụ nữ phải biết nghe lời đàn ông.”
Lâm Phiên Phiên quay đầu đi tránh bàn tay của hắn, giọng căm hận, cắn răng nói: “Tốt nhất anh bỏ tôi ra, nếu không Tường Hùng ở dưới nhà đợi lâu không thấy tôi xuống, nhất định sẽ lên tìm.”
“Tường Hùng? Gọi thân mật như vậy, tôi nghĩ tối qua với hôm nay cô đều ở bên ngoài thân mật với hắn ta, nói gì mà yêu cầu công việc đều là viện cớ, đúng không?”
Sắc mặt Hoắc Mạnh Lam tối sầm, hung hăng nắn bóp bộ ngực căng tròn như hai trái đào trước ngực của Lâm Phiên Phiên.
“Đau quá, đừng mà...”
Lâm Phiên Phiên nhất thời vừa xấu hổ vừa tức giận, bị Hoắc Mạnh Lam thô bạo nắn bóp không thương tiếc, cô cảm giác hai bầu ngực của cô tưởng chừng như đang nứt ra, đau đến mức nước mắt ứa ra.
Nhưng vẻ mặt Hoắc Mạnh Lam lại đầy hưởng thụ, vừa sờ nắn vừa lấy điện thoại từ trên người Lâm Phiên Phiên, “Cô nói tôi mới nhớ, bây giờ lập tức gọi điện cho người đàn ông dưới nhà, bảo anh ta đi ngay lập tức.”
Lời vừa nói đã ấn gọi vào số lưu “Tường Hùng”trong máy Lâm Phiên Phiên, cô đẩy ra.
Nhưng hai tay của Lâm Phiên Phiên bị hắn ta giữ chặt trên đỉnh đầu không cách nào lấy lại điện thoại, Hoắc Mạnh Lam cười nghiến răng, suy nghĩ gian tà trong đầu hiện lên, lập tức bật loa ngoài điện thoại, sau đó để điện thoại kẹp vào giữa ngực Lâm Phiên Phiên, mà tay còn lại của hắn giống như con rắn độc luồn vào trong váy Lâm Phiên Phiên.
“A, anh dừng...”
Lâm Phiên Phiên kinh hãi hét lên, liền khép chặt hai chân lại, chữ “Tay”vẫn chưa kịp thốt ra, ai ngờ lúc này đầu dây bên kia đã bắt máy, truyền đến tiếng nói của Tường Hùng: “Alo, em yêu, sao vẫn còn chưa xuống vậy?”
“Tường Hùng...”
Trong lòng Lâm Phiên Phiên trấn động định mở miệng kêu cứu.
“Nếu cô muốn anh ta lên đây để thấy một màn tôi điên cuồng làm chuyện ấy với cô, thì cô cứ việc kêu anh ta cứu.”
Hoắc Mạnh Lam biết trước cô sẽ làm như vậy, liền kề sát tai cô nói nhỏ, đúng lúc tay bị cô kẹp chặt, dùng lực mạnh một ngón tay tiến mạnh vào trong nơi tư mật nhất của Lâm Phiên Phiên, nhưng lúc này cô chỉ còn cách chịu đựng, liên tục lắc đầu nhìn Hoắc Mạnh Lam với ánh mắt van xin.
“Em yêu, em làm sao vậy, sao lại không nói gì thế?”
Điện thoại lần nữa truyền đến giọng của Sở Tường Hùng, lần này mang theo chút lo lắng.
“Nói với hắn, cô không sao, bảo hắn đi ngay lập tức.”
Âm thanh ma quỷ của Hoắc Mạnh Lam vang lên khe khẽ bên tai Lâm Phiên Phiên, ngón tay trỏ một hồi chuyển động trong nơi tư mật của Lâm Phiên Phiên.
Lâm Phiên Phiên bị hắn làm cho hai chân run rẩy, nhưng tránh không được, mắng không xong, chỉ đành ngoan ngoãn nghe lời hắn, nói vào điện thoại đặt trước ngực: “Tường Hùng, em không sao...anh về trước đi.”
“Em yêu, không phải mình đã nói rõ ràng là đón em chuyển nhà rồi sao, sao giờ lại bảo anh một mình về trước.”
Ở trong xe dưới nhà, Sở Tường Hùng không khỏi nhíu mày, anh làm sao biết được đầu dây bên kia, Lâm Phiên Phiên đang bị Hoắc Mạnh Lam dồn vào tường mặc ý đe dọa.
“Nói bố mẹ cô không cho phép chuyển ra ngoài, nói cô sẽ không chuyển nữa.”
Nghe Sở Tường Hùng gọi một câu em yêu hai câu em yêu, ánh mắt Hoắc Mạnh Lam càng âm u, hung hăng đưa ngón thứ hai vào.
Lâm Phiên đau đến mức thiếu chút là kêu lên, nhưng cứ nghĩ đến bên đầu dây bên kia điện thoại là Sở Tường Hùng, chỉ đành nuốt xuống, làm ra vẻ bình tĩnh nói với Sở Tường Hùng: “Bố mẹ em không đồng ý cho em chuyển nhà...chuyện chuyển nhà từ từ rồi nói sau...anh về trước đi.”
“Vì sao bác trai bác gái lại không đồng ý? Em không nói rõ với họ chuyện của hai đứa mình sao? Có phải họ không yên tâm để em một mình chuyển đến biệt thự của anh không? Hay là đón cả bác trai bác gái cùng đến biệt thự đi, có lẽ như vậy họ sẽ không còn gì để nói nữa.”
Sở Tường Hùng vừa nghe Lâm Phiên Phiên đột nhiên không chuyển nữa, nhất thời sợ hãi, cả đường đến đây, anh luôn nghĩ đến cảnh sau này sẽ cùng Lâm Phiên Phiên sống những ngày tháng ngọt ngào bên nhau, bây giờ lại nói với anh không chuyển nữa, bảo làm sao anh chấp nhận được.
Nhưng anh không hề biết những lời này của anh lọt vào tai Hoắc Mạnh Lam lại vô tình khiến cho Lâm Phiên Phiên trở thành kẻ nói dối.
Suy đi nghĩ lại, Lâm Phiên Phiên quyết định không kêu cứu. Hoắc Mạnh Lam thấy Lâm Phiên Phiên ngoan ngoãn nghe lời không kêu, đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt trái xoan xinh đep của Lâm Phiên Phiên, cười đầy mãn nguyện nói: “Như vậy mới ngoan chứ, phụ nữ phải biết nghe lời đàn ông.”
Lâm Phiên Phiên quay đầu đi tránh bàn tay của hắn, giọng căm hận, cắn răng nói: “Tốt nhất anh bỏ tôi ra, nếu không Tường Hùng ở dưới nhà đợi lâu không thấy tôi xuống, nhất định sẽ lên tìm.”
“Tường Hùng? Gọi thân mật như vậy, tôi nghĩ tối qua với hôm nay cô đều ở bên ngoài thân mật với hắn ta, nói gì mà yêu cầu công việc đều là viện cớ, đúng không?”
Sắc mặt Hoắc Mạnh Lam tối sầm, hung hăng nắn bóp bộ ngực căng tròn như hai trái đào trước ngực của Lâm Phiên Phiên.
“Đau quá, đừng mà...”
Lâm Phiên Phiên nhất thời vừa xấu hổ vừa tức giận, bị Hoắc Mạnh Lam thô bạo nắn bóp không thương tiếc, cô cảm giác hai bầu ngực của cô tưởng chừng như đang nứt ra, đau đến mức nước mắt ứa ra.
Nhưng vẻ mặt Hoắc Mạnh Lam lại đầy hưởng thụ, vừa sờ nắn vừa lấy điện thoại từ trên người Lâm Phiên Phiên, “Cô nói tôi mới nhớ, bây giờ lập tức gọi điện cho người đàn ông dưới nhà, bảo anh ta đi ngay lập tức.”
Lời vừa nói đã ấn gọi vào số lưu “Tường Hùng”trong máy Lâm Phiên Phiên, cô đẩy ra.
Nhưng hai tay của Lâm Phiên Phiên bị hắn ta giữ chặt trên đỉnh đầu không cách nào lấy lại điện thoại, Hoắc Mạnh Lam cười nghiến răng, suy nghĩ gian tà trong đầu hiện lên, lập tức bật loa ngoài điện thoại, sau đó để điện thoại kẹp vào giữa ngực Lâm Phiên Phiên, mà tay còn lại của hắn giống như con rắn độc luồn vào trong váy Lâm Phiên Phiên.
“A, anh dừng...”
Lâm Phiên Phiên kinh hãi hét lên, liền khép chặt hai chân lại, chữ “Tay”vẫn chưa kịp thốt ra, ai ngờ lúc này đầu dây bên kia đã bắt máy, truyền đến tiếng nói của Tường Hùng: “Alo, em yêu, sao vẫn còn chưa xuống vậy?”
“Tường Hùng...”
Trong lòng Lâm Phiên Phiên trấn động định mở miệng kêu cứu.
“Nếu cô muốn anh ta lên đây để thấy một màn tôi điên cuồng làm chuyện ấy với cô, thì cô cứ việc kêu anh ta cứu.”
Hoắc Mạnh Lam biết trước cô sẽ làm như vậy, liền kề sát tai cô nói nhỏ, đúng lúc tay bị cô kẹp chặt, dùng lực mạnh một ngón tay tiến mạnh vào trong nơi tư mật nhất của Lâm Phiên Phiên, nhưng lúc này cô chỉ còn cách chịu đựng, liên tục lắc đầu nhìn Hoắc Mạnh Lam với ánh mắt van xin.
“Em yêu, em làm sao vậy, sao lại không nói gì thế?”
Điện thoại lần nữa truyền đến giọng của Sở Tường Hùng, lần này mang theo chút lo lắng.
“Nói với hắn, cô không sao, bảo hắn đi ngay lập tức.”
Âm thanh ma quỷ của Hoắc Mạnh Lam vang lên khe khẽ bên tai Lâm Phiên Phiên, ngón tay trỏ một hồi chuyển động trong nơi tư mật của Lâm Phiên Phiên.
Lâm Phiên Phiên bị hắn làm cho hai chân run rẩy, nhưng tránh không được, mắng không xong, chỉ đành ngoan ngoãn nghe lời hắn, nói vào điện thoại đặt trước ngực: “Tường Hùng, em không sao...anh về trước đi.”
“Em yêu, không phải mình đã nói rõ ràng là đón em chuyển nhà rồi sao, sao giờ lại bảo anh một mình về trước.”
Ở trong xe dưới nhà, Sở Tường Hùng không khỏi nhíu mày, anh làm sao biết được đầu dây bên kia, Lâm Phiên Phiên đang bị Hoắc Mạnh Lam dồn vào tường mặc ý đe dọa.
“Nói bố mẹ cô không cho phép chuyển ra ngoài, nói cô sẽ không chuyển nữa.”
Nghe Sở Tường Hùng gọi một câu em yêu hai câu em yêu, ánh mắt Hoắc Mạnh Lam càng âm u, hung hăng đưa ngón thứ hai vào.
Lâm Phiên đau đến mức thiếu chút là kêu lên, nhưng cứ nghĩ đến bên đầu dây bên kia điện thoại là Sở Tường Hùng, chỉ đành nuốt xuống, làm ra vẻ bình tĩnh nói với Sở Tường Hùng: “Bố mẹ em không đồng ý cho em chuyển nhà...chuyện chuyển nhà từ từ rồi nói sau...anh về trước đi.”
“Vì sao bác trai bác gái lại không đồng ý? Em không nói rõ với họ chuyện của hai đứa mình sao? Có phải họ không yên tâm để em một mình chuyển đến biệt thự của anh không? Hay là đón cả bác trai bác gái cùng đến biệt thự đi, có lẽ như vậy họ sẽ không còn gì để nói nữa.”
Sở Tường Hùng vừa nghe Lâm Phiên Phiên đột nhiên không chuyển nữa, nhất thời sợ hãi, cả đường đến đây, anh luôn nghĩ đến cảnh sau này sẽ cùng Lâm Phiên Phiên sống những ngày tháng ngọt ngào bên nhau, bây giờ lại nói với anh không chuyển nữa, bảo làm sao anh chấp nhận được.
Nhưng anh không hề biết những lời này của anh lọt vào tai Hoắc Mạnh Lam lại vô tình khiến cho Lâm Phiên Phiên trở thành kẻ nói dối.
/477
|