Sở Tường Hùng vừa nói chuyện, vừa lấy từ trong người ra một tờ giấy chứng nhận đã bạc màu, nói: “Cái này cũng là do Sương Sương đưa cho anh, là tờ chứng nhận quyên góp mười tỷ, mười tỷ này là số tiền Mạc Tiểu Vang cho em năm đó, em không hề dùng cho mình. Anh biết em không thể vì tiền mà bỏ anh được. Tất cả đều là âm mưu, thật buồn cười vì anh còn không biết, tìm em bốn năm và cũng hiểu nhầm em suốt bốn năm, yêu em bốn năm nhưng cũng trách em bốn năm...”
“Đừng nói nữa!”
Lâm Phiên Phiên giơ tay lên ngăn cản Sở Tường Hùng nói tiếp. Cô cuối cùng đã nghe rõ, hóa ra những bức ảnh và video mà Hoắc Mạnh Lam nói tới còn chưa được gửi đến trong tay của Sở Tường Hùng. Mà lúc này Sương Sương vì cô nên tìm tới Sở Tường Hùng, nói ra sự thật về chuyện năm đó cho anhbiết, cũng giải thích rõ ràng về mười tỷ cô nhận được từ chỗ của Mạc Tiểu Vang.
Trong lòng Lâm Phiên Phiên không thể không biết ơn Sương Sương. Có chị em tốt hết lòng vì mình như vậy, cuộc đời cô cũng không có gì tiếc nuối nữa. Chỉ tiếc là Sương Sương giúp chuyện này không đúng lúc, thật sự là có lòng tốt giúp đỡ càng rối thêm.
Vào giờ phút này, điều Lâm Phiên Phiên muốn không phải là quay lại với Sở Tường Hùng, mà là cắt đứt.
Nhưng Sương Sương làm vậy, Lâm Phiên Phiên càng thấy đau đầu hơn, đầu óc hỗn loạn giống như muốn lập tức nổ tung.
Đúng vào lúc này, đột nhiên giọng nói trong trẻo, non nớt đầy vui mừng vang lên: “Mẹ ơi mẹ...”
Lâm Phiên Phiên run lên và xoay người, thấy đứa trẻ xinh xắn mỉm cười dưới ánh mặt trời rực rỡ, giơ tay chạy về phía cô. Không đợi cô phục hồi lại tinh thần, đứa trẻ đã nhào vào trong lòng cô.
“Táp... Táp Táp...”
Ôm cơ thể nhỏ bé của Táp Táp, nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang mỉm cười rất hạnh phúc và phấn kích của con, Lâm Phiên Phiên rất ngạc nhiên, nói: “Táp Táp, sao con lại ở đây?”
Cô đã giao Táp Táp cho Phiên Nhàn chăm sóc. Tối hôm qua cô mới nói chuyện qua điện thoại với cô ấy, lúc này cô ấy chắc còn ở Thái Lan mới phải chứ?
Táp Táp nũng nịu ôm cổ Lâm Phiên Phiên, sau đó chỉ tay về phía trước, nói: “Mẹ nhìn đi, là bố Phiên Nhàn và chú Sinh đưa Táp Táp đến tìm mẹ.”
Lâm Phiên Phiên nhìn qua, thấy Phiên Nhàn cùng Dạ Thân Sinh đang đi về phía cô. Hai người đều cao ráo, một người xinh đẹp quyến rũ, một người đẹp trai tuấn tú. Nhìn thế nào cũng rất xưng đôi, nói là trời đất tạo một đôi cũng không quá đáng.
Lâm Phiên Phiên nhìn tới ngẩn ngơ.
“Ngày nào cậu bé cũng đòi mẹ, tớ thật sự không có cách nào, đành phải dẫn nóđến đây. Thế nào, có ngạc nhiên không?”
Phiên Nhàn đi tới trước mặt Lâm Phiên Phiên mới đứng lại, cười dịu dàng nói.
Khi Dạ Thân Sinh nhìn thấy nụ cười trên Phiên Nhàn, ánh mắt trầm xuống. Anh ngước mắt nhìn Lâm Phiên Phiên.
Lâm Phiên Phiên thấy sợ hãi khi bị Dạ Thân Sinh nhìn như vậy. Cô đã từng gặp Dạ Thân Sinh một lần, tất nhiên biết người này không đơn giản. Bây giờ thấy Phiên Nhàn đi cùng người này, cô không khỏi lo lắng cho cô ấy.
Nhưng cô không còn chưa nói gì, Sở Tường Hùng vẫn đứng ở bên cạnh cô đã ngạc nhiên chỉ vào cậu bé kia, giọng run rẩy hỏi: “Cậu bé... cậu bé vừa gọi em là gì?... Mẹ sao?”
Gương mặt Lâm Phiên Phiên lập tức trắng bệch. Không tốt, lúc này lại để cho Sở Tường Hùng gặp được Táp Táp. Thế này, cô nên làm gì đây?
Chuyện này càng lúc càng loạn, càng làm người ta đau đầu hơn!
Vì Sở Tường Hùng đến nên Hàn Phiêu vẫn luôn ở trong xe. Đúng lúc này, khi thấy đám người Phiên Nhàn đột nhiên xuất hiện, anh ta cuối cùng không nhịn được đã xuống xe.
Táp Táp đang ở trong lòng Lâm Phiên Phiên thấy anh ta, lập tức tuột xuống, vui sướng chạy về phía Hàn Phiêu, gọi rất ngọt ngào: “Bố Hàn Phiêu!”
Đáng tiếc, bởi vì hai chữ sau cậu nói quá nhỏ, mọi người gần như không nghe được hai chữ “Hàn Phiêu”, chỉ nghe được tiếng “bố” rất to và thân thiết.
Trong nháy mắt, Sở Tường Hùng cứng đờ!
Cái cậu bé đáng yêu này gọi Lâm Phiên Phiên là mẹ, gọi Hàn Phiêu là bố, điều này có nghĩa là gì?
Sở Tường Hùng quay đầu, nhìn Lâm Phiên Phiên, trái tim chợt nhói đau, nhưng không thể nói được một câu nào.
Nhìn vẻ mặt Sở Tường Hùng, trái tim Lâm Phiên Phiên cũng thắt lại nhưng lập tức thả lỏng. Xem ra, Sở Tường Hùng đã hiểu nhầm Táp Táp là con của cô và Hàn Phiêu.
Cô đang lo không tìm được lý do, đột nhiên phát hiện đây chính là một lý do không thể tốt hơn!
“Đừng nói nữa!”
Lâm Phiên Phiên giơ tay lên ngăn cản Sở Tường Hùng nói tiếp. Cô cuối cùng đã nghe rõ, hóa ra những bức ảnh và video mà Hoắc Mạnh Lam nói tới còn chưa được gửi đến trong tay của Sở Tường Hùng. Mà lúc này Sương Sương vì cô nên tìm tới Sở Tường Hùng, nói ra sự thật về chuyện năm đó cho anhbiết, cũng giải thích rõ ràng về mười tỷ cô nhận được từ chỗ của Mạc Tiểu Vang.
Trong lòng Lâm Phiên Phiên không thể không biết ơn Sương Sương. Có chị em tốt hết lòng vì mình như vậy, cuộc đời cô cũng không có gì tiếc nuối nữa. Chỉ tiếc là Sương Sương giúp chuyện này không đúng lúc, thật sự là có lòng tốt giúp đỡ càng rối thêm.
Vào giờ phút này, điều Lâm Phiên Phiên muốn không phải là quay lại với Sở Tường Hùng, mà là cắt đứt.
Nhưng Sương Sương làm vậy, Lâm Phiên Phiên càng thấy đau đầu hơn, đầu óc hỗn loạn giống như muốn lập tức nổ tung.
Đúng vào lúc này, đột nhiên giọng nói trong trẻo, non nớt đầy vui mừng vang lên: “Mẹ ơi mẹ...”
Lâm Phiên Phiên run lên và xoay người, thấy đứa trẻ xinh xắn mỉm cười dưới ánh mặt trời rực rỡ, giơ tay chạy về phía cô. Không đợi cô phục hồi lại tinh thần, đứa trẻ đã nhào vào trong lòng cô.
“Táp... Táp Táp...”
Ôm cơ thể nhỏ bé của Táp Táp, nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang mỉm cười rất hạnh phúc và phấn kích của con, Lâm Phiên Phiên rất ngạc nhiên, nói: “Táp Táp, sao con lại ở đây?”
Cô đã giao Táp Táp cho Phiên Nhàn chăm sóc. Tối hôm qua cô mới nói chuyện qua điện thoại với cô ấy, lúc này cô ấy chắc còn ở Thái Lan mới phải chứ?
Táp Táp nũng nịu ôm cổ Lâm Phiên Phiên, sau đó chỉ tay về phía trước, nói: “Mẹ nhìn đi, là bố Phiên Nhàn và chú Sinh đưa Táp Táp đến tìm mẹ.”
Lâm Phiên Phiên nhìn qua, thấy Phiên Nhàn cùng Dạ Thân Sinh đang đi về phía cô. Hai người đều cao ráo, một người xinh đẹp quyến rũ, một người đẹp trai tuấn tú. Nhìn thế nào cũng rất xưng đôi, nói là trời đất tạo một đôi cũng không quá đáng.
Lâm Phiên Phiên nhìn tới ngẩn ngơ.
“Ngày nào cậu bé cũng đòi mẹ, tớ thật sự không có cách nào, đành phải dẫn nóđến đây. Thế nào, có ngạc nhiên không?”
Phiên Nhàn đi tới trước mặt Lâm Phiên Phiên mới đứng lại, cười dịu dàng nói.
Khi Dạ Thân Sinh nhìn thấy nụ cười trên Phiên Nhàn, ánh mắt trầm xuống. Anh ngước mắt nhìn Lâm Phiên Phiên.
Lâm Phiên Phiên thấy sợ hãi khi bị Dạ Thân Sinh nhìn như vậy. Cô đã từng gặp Dạ Thân Sinh một lần, tất nhiên biết người này không đơn giản. Bây giờ thấy Phiên Nhàn đi cùng người này, cô không khỏi lo lắng cho cô ấy.
Nhưng cô không còn chưa nói gì, Sở Tường Hùng vẫn đứng ở bên cạnh cô đã ngạc nhiên chỉ vào cậu bé kia, giọng run rẩy hỏi: “Cậu bé... cậu bé vừa gọi em là gì?... Mẹ sao?”
Gương mặt Lâm Phiên Phiên lập tức trắng bệch. Không tốt, lúc này lại để cho Sở Tường Hùng gặp được Táp Táp. Thế này, cô nên làm gì đây?
Chuyện này càng lúc càng loạn, càng làm người ta đau đầu hơn!
Vì Sở Tường Hùng đến nên Hàn Phiêu vẫn luôn ở trong xe. Đúng lúc này, khi thấy đám người Phiên Nhàn đột nhiên xuất hiện, anh ta cuối cùng không nhịn được đã xuống xe.
Táp Táp đang ở trong lòng Lâm Phiên Phiên thấy anh ta, lập tức tuột xuống, vui sướng chạy về phía Hàn Phiêu, gọi rất ngọt ngào: “Bố Hàn Phiêu!”
Đáng tiếc, bởi vì hai chữ sau cậu nói quá nhỏ, mọi người gần như không nghe được hai chữ “Hàn Phiêu”, chỉ nghe được tiếng “bố” rất to và thân thiết.
Trong nháy mắt, Sở Tường Hùng cứng đờ!
Cái cậu bé đáng yêu này gọi Lâm Phiên Phiên là mẹ, gọi Hàn Phiêu là bố, điều này có nghĩa là gì?
Sở Tường Hùng quay đầu, nhìn Lâm Phiên Phiên, trái tim chợt nhói đau, nhưng không thể nói được một câu nào.
Nhìn vẻ mặt Sở Tường Hùng, trái tim Lâm Phiên Phiên cũng thắt lại nhưng lập tức thả lỏng. Xem ra, Sở Tường Hùng đã hiểu nhầm Táp Táp là con của cô và Hàn Phiêu.
Cô đang lo không tìm được lý do, đột nhiên phát hiện đây chính là một lý do không thể tốt hơn!
/477
|