Bốn năm, có rất nhiều thứ ngăn giữa bọn họ, muốn ngay lập tức dọn dẹp sạch sẽ thực sự vô cùng khó khăn.
Lúc này, Sở Tường Hùng như có pháp thuật vậy, lấy một cái túi ra từ phía sau, trong cái túi màu trắng là những hộp đựng bữa sáng.
"Đây là bữa sáng, cho em."
Sở Tường Hùng cầm tay Lâm Phiên Phiên lên, để bữa sáng vào trong tay Lâm Phiên Phiên.
Tay Sở Tường Hùng có chút lạnh, cảm nhận được nhiệt độ quen thuộc này, lòng Lâm Phiên Phiên không nhịn được run rẩy, cô nhận lấy bữa sáng, có chút câu nệ nói: "Em phải đi làm, làm gì có thời gian ăn. "
"Bây giờ em là giám đốc, ở trong phòng làm việc của mình ăn chút bữa sáng, còn có ai dám nói gì em sao."
Sở Tường Hùng nghiêm mặt nói: "Trước đây em chỉ có khuyết điểm là không ăn sáng đúng bữa, đến bây giờ cũng chưa sửa đổi được, xem ra sau này anh còn phải chăm em thật kỹ."
Lâm Phiên Phiên hơi cúi đầu, cười nhẹ không nói, lời này nghe giống như... cô và anh đã trở lại như trước vậy.
Thì ra, anh vẫn luôn săn sóc như vậy, chưa bao giờ thay đổi.
Ngẩng đầu, Lâm Phiên Phiên nghĩ lên tiếng mời Sở Tường Hùng vào nhà, thân là giám đốc công ty, cô đi làm lúc nào cũng được, cô không cần phải tranh thủ thời gian để ăn sáng.
Chỉ là cô còn chưa kịp nói, Sở Tường Hùng đã nói: "Hàn Phiêu lái xe chờ em ở dưới, em đi làm đi, anhcũng nên đi công tác rồi."
Thân là thị trưởng, thực ra công việc của anh cũng rất bận bịu.
Lâm Phiên Phiên khẽ run một cái, cô vừa muốn tới gần, anh lại muốn lùi lại, vẫn là chủ động giao cô cho Hàn Phiêu.
Thấy sắc mặt Lâm Phiên Phiên có chút thất lạc, Sở Tường Hùng than khẽ, nói: "Không nên suy nghĩ nhiều, anh chỉ... Không muốn để em thừa nhận bêu danh không nên có, dù sao hôn nhân của anh và Mạc Tiểu Vang còn chưa chính thức kết thúc, nếu như bây giờ anh và em quá thân mật, chắc chắn sẽ khiến người khác dị nghị, chuyện này không công bằng cho em."
Anh luyến tiếc.
Ở trong lòng anh, Lâm Phiên Phiên chưa bao giờ là người thứ ba, người thứ ba chân chính mới là Mạc Tiểu Vang, đáng tiếc bây giờ Mạc Tiểu Vang mới là Sở phu nhân chính quy. Lòng anh hiểu rõ nhưng lại không thể cản được miệng người, chỉ có kiềm chế xung động trong lòng mình, dùng khoảng cách để bảo vệ cô.
Nghe vậy, Lâm Phiên Phiên cảm động, anh luôn luôn luôn có thể suy nghĩ cho cô trên mọi mặt.
Vì vậy, Sở Tường Hùng đi trước, sau đó mấy phút, Lâm Phiên Phiên mới đi ra khách sạn.
Hàn Phiêu và chiếc Ferrari màu đỏ mới mua ngày hôm qua cực kì phong cách, vô cùng đẹp trai, sớm đã đứng trước cửa tiệm rượu chờ Lâm Phiên Phiên.
Thấy Sở Tường Hùng và Lâm Phiên Phiên chia ra đi, ánh mắt của anh không khỏi trầm xuống, xem ra Sở Tường Hùng còn bảo vệ Lâm Phiên Phiên hơn cả tưởng tượng của anh, chỉ tiếc lại thua bởi một âm mưu từ bốn năm trước.
Lâm Phiên Phiên vừa lên xe đã không chờ nổi, mở bữa sáng mà Sở Tường Hùng mua cho cô ra. Hộp thức ăn có tổng cộng bốn tầng, mỗi tầng có bốn ô vuông, mỗi ô vuông đều là những món ăn đa dạng màu sắc, hình thức tinh xảo, tổng cộng có 16 loại, tất cả đều là những món cô thích nhất.
Lâm Phiên Phiên cũng không xa lạ gì thành phố B, cho nên cô biết rõ 16 món ăn trong tay cô không thể mua được cùng một chỗ, hơn nữa có chỗ còn nằm ở hướng cách nhau rất xa, cũng có thể nói, vì bữa sáng này, sáng sớm Sở Tường Hùng đã phải chạy tới mấy nơi khác nhau, chỉ sợ không mất một, hai tiếng không có khả năng mua được.
Hai chữ “cảm động” đã không đủ để hình dung cảm xúc trong lòng cô.
Hàn Phiêu vốn định lái xe mang Lâm Phiên Phiên đến một quán trà mới mở cách đó không xa ăn bữa sáng, nhưng khi nhìn thấy bữa sáng tình yêu trong tay Lâm Phiên Phiên, anh cười cười. Vì vậy, anh lái xe thẳng đến công ty luôn.
Thấy Lâm Phiên Phiên còn kinh ngạc ôm 16 phần ăn sáng không hề động đũa ăn đã lâu, Hàn Phiêu vừa lái xe vừa nói: "Sao lại không ăn, những món này đều là những món em thích nhất."
Lâm Phiên Phiên thận trọng đậy nắp lại, bỏ vào lại trong túi, cười nói: "Đến phòng làm việc ăn đi, trên xe xốc nảy, sẽ rơi mất."
Một hộp thức ăn tràn đầy tình nghĩa như vậy, cô luyến tiếc lãng phí, dù chỉ là một chút.
Nhu tình trong đáy mắt Lâm Phiên Phiên khiến bàn tay đang cầm lái của Hàn Phiêu run rẩy, lập tức, anh giả vờ như chuyện gì cũng chưa xảy ra, nói lảng sang chuyện khác: "Chiều hôm qua em không đi công ty, công ty xảy ra chút chuyện."
Ánh mắt Lâm Phiên Phiên lạnh lẽo, lập tức quay đầu nhìn Hàn Phiêu, gấp giọng hỏi: "Chuyện gì?"
Hàn Phiêu nói: "Gía cổ phiếu đột nhiên tăng, tăng rất nhanh, nhanh đến mức… không bình thường."
Nghe vậy, Lâm Phiên Phiên trầm mặc.
Theo lý thuyết, đối với cô, đối với công ty mà nói thì loại tình huống này đều là trăm lợi không có một hại, nhưng Lâm Phiên Phiên cảm giác được có chút không bình thường trong chuyện này, Hàn Phiêu cũng vậy.
"Anh nghĩ chuyện này là thế nào?"
Lâm Phiên Phiên nghiêm túc nói.
"Có người ở phía sau giở trò quỷ."
Hàn Phiêu khẳng định.
Lâm Phiên Phiên gật đầu, cười lạnh một tiếng, nói: "Người giở trò... Không cần đoán, nhất định là hắn."
Hàn Phiêu cũng gật đầu đồng ý: "Cổ phiếu của công ty tăng lên, trừ anh ra, người được lợi nhất chính là hắn, xem ra, hắn đã nghĩ đến chiêu kim thiền thoát xác."
Lúc này, Sở Tường Hùng như có pháp thuật vậy, lấy một cái túi ra từ phía sau, trong cái túi màu trắng là những hộp đựng bữa sáng.
"Đây là bữa sáng, cho em."
Sở Tường Hùng cầm tay Lâm Phiên Phiên lên, để bữa sáng vào trong tay Lâm Phiên Phiên.
Tay Sở Tường Hùng có chút lạnh, cảm nhận được nhiệt độ quen thuộc này, lòng Lâm Phiên Phiên không nhịn được run rẩy, cô nhận lấy bữa sáng, có chút câu nệ nói: "Em phải đi làm, làm gì có thời gian ăn. "
"Bây giờ em là giám đốc, ở trong phòng làm việc của mình ăn chút bữa sáng, còn có ai dám nói gì em sao."
Sở Tường Hùng nghiêm mặt nói: "Trước đây em chỉ có khuyết điểm là không ăn sáng đúng bữa, đến bây giờ cũng chưa sửa đổi được, xem ra sau này anh còn phải chăm em thật kỹ."
Lâm Phiên Phiên hơi cúi đầu, cười nhẹ không nói, lời này nghe giống như... cô và anh đã trở lại như trước vậy.
Thì ra, anh vẫn luôn săn sóc như vậy, chưa bao giờ thay đổi.
Ngẩng đầu, Lâm Phiên Phiên nghĩ lên tiếng mời Sở Tường Hùng vào nhà, thân là giám đốc công ty, cô đi làm lúc nào cũng được, cô không cần phải tranh thủ thời gian để ăn sáng.
Chỉ là cô còn chưa kịp nói, Sở Tường Hùng đã nói: "Hàn Phiêu lái xe chờ em ở dưới, em đi làm đi, anhcũng nên đi công tác rồi."
Thân là thị trưởng, thực ra công việc của anh cũng rất bận bịu.
Lâm Phiên Phiên khẽ run một cái, cô vừa muốn tới gần, anh lại muốn lùi lại, vẫn là chủ động giao cô cho Hàn Phiêu.
Thấy sắc mặt Lâm Phiên Phiên có chút thất lạc, Sở Tường Hùng than khẽ, nói: "Không nên suy nghĩ nhiều, anh chỉ... Không muốn để em thừa nhận bêu danh không nên có, dù sao hôn nhân của anh và Mạc Tiểu Vang còn chưa chính thức kết thúc, nếu như bây giờ anh và em quá thân mật, chắc chắn sẽ khiến người khác dị nghị, chuyện này không công bằng cho em."
Anh luyến tiếc.
Ở trong lòng anh, Lâm Phiên Phiên chưa bao giờ là người thứ ba, người thứ ba chân chính mới là Mạc Tiểu Vang, đáng tiếc bây giờ Mạc Tiểu Vang mới là Sở phu nhân chính quy. Lòng anh hiểu rõ nhưng lại không thể cản được miệng người, chỉ có kiềm chế xung động trong lòng mình, dùng khoảng cách để bảo vệ cô.
Nghe vậy, Lâm Phiên Phiên cảm động, anh luôn luôn luôn có thể suy nghĩ cho cô trên mọi mặt.
Vì vậy, Sở Tường Hùng đi trước, sau đó mấy phút, Lâm Phiên Phiên mới đi ra khách sạn.
Hàn Phiêu và chiếc Ferrari màu đỏ mới mua ngày hôm qua cực kì phong cách, vô cùng đẹp trai, sớm đã đứng trước cửa tiệm rượu chờ Lâm Phiên Phiên.
Thấy Sở Tường Hùng và Lâm Phiên Phiên chia ra đi, ánh mắt của anh không khỏi trầm xuống, xem ra Sở Tường Hùng còn bảo vệ Lâm Phiên Phiên hơn cả tưởng tượng của anh, chỉ tiếc lại thua bởi một âm mưu từ bốn năm trước.
Lâm Phiên Phiên vừa lên xe đã không chờ nổi, mở bữa sáng mà Sở Tường Hùng mua cho cô ra. Hộp thức ăn có tổng cộng bốn tầng, mỗi tầng có bốn ô vuông, mỗi ô vuông đều là những món ăn đa dạng màu sắc, hình thức tinh xảo, tổng cộng có 16 loại, tất cả đều là những món cô thích nhất.
Lâm Phiên Phiên cũng không xa lạ gì thành phố B, cho nên cô biết rõ 16 món ăn trong tay cô không thể mua được cùng một chỗ, hơn nữa có chỗ còn nằm ở hướng cách nhau rất xa, cũng có thể nói, vì bữa sáng này, sáng sớm Sở Tường Hùng đã phải chạy tới mấy nơi khác nhau, chỉ sợ không mất một, hai tiếng không có khả năng mua được.
Hai chữ “cảm động” đã không đủ để hình dung cảm xúc trong lòng cô.
Hàn Phiêu vốn định lái xe mang Lâm Phiên Phiên đến một quán trà mới mở cách đó không xa ăn bữa sáng, nhưng khi nhìn thấy bữa sáng tình yêu trong tay Lâm Phiên Phiên, anh cười cười. Vì vậy, anh lái xe thẳng đến công ty luôn.
Thấy Lâm Phiên Phiên còn kinh ngạc ôm 16 phần ăn sáng không hề động đũa ăn đã lâu, Hàn Phiêu vừa lái xe vừa nói: "Sao lại không ăn, những món này đều là những món em thích nhất."
Lâm Phiên Phiên thận trọng đậy nắp lại, bỏ vào lại trong túi, cười nói: "Đến phòng làm việc ăn đi, trên xe xốc nảy, sẽ rơi mất."
Một hộp thức ăn tràn đầy tình nghĩa như vậy, cô luyến tiếc lãng phí, dù chỉ là một chút.
Nhu tình trong đáy mắt Lâm Phiên Phiên khiến bàn tay đang cầm lái của Hàn Phiêu run rẩy, lập tức, anh giả vờ như chuyện gì cũng chưa xảy ra, nói lảng sang chuyện khác: "Chiều hôm qua em không đi công ty, công ty xảy ra chút chuyện."
Ánh mắt Lâm Phiên Phiên lạnh lẽo, lập tức quay đầu nhìn Hàn Phiêu, gấp giọng hỏi: "Chuyện gì?"
Hàn Phiêu nói: "Gía cổ phiếu đột nhiên tăng, tăng rất nhanh, nhanh đến mức… không bình thường."
Nghe vậy, Lâm Phiên Phiên trầm mặc.
Theo lý thuyết, đối với cô, đối với công ty mà nói thì loại tình huống này đều là trăm lợi không có một hại, nhưng Lâm Phiên Phiên cảm giác được có chút không bình thường trong chuyện này, Hàn Phiêu cũng vậy.
"Anh nghĩ chuyện này là thế nào?"
Lâm Phiên Phiên nghiêm túc nói.
"Có người ở phía sau giở trò quỷ."
Hàn Phiêu khẳng định.
Lâm Phiên Phiên gật đầu, cười lạnh một tiếng, nói: "Người giở trò... Không cần đoán, nhất định là hắn."
Hàn Phiêu cũng gật đầu đồng ý: "Cổ phiếu của công ty tăng lên, trừ anh ra, người được lợi nhất chính là hắn, xem ra, hắn đã nghĩ đến chiêu kim thiền thoát xác."
/477
|