Lâm Phiên Phiên “ừ” nhẹ một tiếng, sau đó khẽ cười. Quả nhiên không ngoài dự đoán của cô, Tề Huynh vừa đến, Hoắc Mạnh Lam liền bùng nổ.
Dừng lại một chút, Lâm Phiên Phiên ra lệnh nói: “Thông báo xuống bên dưới, đúng 8 giờ sáng mở cuộc họp. Toàn bộ nhân viên công ty đều phải đến, bao gồm cả vị nam thư ký mới đến này.”
“Vâng!”
Thu Thùy Mỹ vội vàng ngoan ngoãn đáp “vâng”. Lâm Phiên Phiên không gây thêm phiền phức cho cô, cô đã cảm tạ trời đất rồi.
Khi hội nghị chính thức tổ chức, nhìn Lâm Phiên Phiên ngồi trên vị trí chính nhất trong công ty, Tề Huynh bởi vì ẩu đả lẫn nhau với Hoắc Mạnh Lam nên sưng mặt sưng mũi, không khỏi ngây ra như phỗng.
Nhớ khi hắn làm thư ký trưởng cao cấp của Sở Lý thuộc tập đoàn FL, Lâm Phiên Phiên vẫn chỉ là một thư ký bình thường bên cạnh Sở Lý. Bây giờ, bốn năm không gặp, người ta đã lắc mình trở thành một vị tổng giám đốc của một tổng công ty thị trường.
Còn Tề Huynh hắn, bốn năm nay, sống có thể nói là khá chật vật.
Từ sau khi ly hôn với Đỗ Minh, cuộc đời của hắn liền bắt đầu xuống dốc. Đầu tiên là mất đi tình yêu, sau đó mất đi sự nghiệp, hơn nữa đánh mất danh tiếng bản thân trở nên thảm hại. Có một dạo hắn không tìm được một công việc vừa ý, đi vào con đường tuyệt vọng, hắn bắt đầu điên cuồng báo thù Lâm Tinh Tinh. Nhưng sau khi làm cho Lâm Tinh Tinh thảm hại, cuộc đời của hắn cũng không có chuyển biến tốt đẹp, ngược lại càng ngày càng không như ý.
Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có đi xa đến nơi đất khách quê người.
Nhưng đáng tiếc, bốn năm qua đi, hắn vẫn chẳng thu hoạch được gì, hơn nữa sống chán nản vì khốn khó. Bị lừa nhiều lần, rơi vào đường cùng, hắn đành phải quay về thành phố B – một thành phố lớn huy hoàng đắc ý đã khiến cuộc đời hắn trở nên như thế này.
Vừa trở lại hắn liền gửi hồ sơ đến những công ty lớn mới nổi lên trong gần bốn năm nay, tìm kiếm cơ hội việc làm. Không ngờ lại đấu đá lung tung tiến vào công ty Phàm Thanh. Lúc đó, Tề Huynh vốn không biết công ty Phàm Thanh là công ty của Hoắc Mạnh Lam, cho tới sáng ngày hôm nay.
Nhưng nhìn thấy Lâm Phiên Phiên ngồi trên vị trí vượt trên cả Hoắc Mạnh Lam, Tề Huynh mới hiểu ra. Thì ra người có thể ra quyết định thật sự của công ty này là Lâm Phiên Phiên. Sau khi hết kinh sợ liền yên tâm nhiều hơn.
Với Lâm Phiên Phiên, Tề Huynh đã từng tiếp xúc, đương nhiên cũng hiểu chút ít. Đây là một người phụ nữ rất biết cách nói chuyện, hoặc có thể nói đây là một người phụ nữ giỏi khống chế.
Đương nhiên, sở dĩ Tề Huynh nghĩ như vậy, đó là bởi vì những điều mà hắn biết về Lâm Phiên Phiên vẫn dừng lại ở bốn năm trước.
Nhưng hắn không biết, vật đổi sao dời, có những thay đổi của một số người so với sự vật càng khiến người ta kinh ngạc đến rớt mắt.
Mà Lâm Phiên Phiên tổ chức cuộc họp toàn thể nhân viên với quy mô lớn như thế này, chuyện đầu tiên chính là đổi tên cho công ty.
Đổi tên cũ “Phàm Thanh” thành “Phi Thiên”. Ngày trước khi Hoắc Mạnh Lam thành lập Phàm Thanh, phần lớn tiền vốn đều là khoản tiền cực lớn có được từ chuyện Phiên Nhàn chuộc ảnh và video cho Lâm Phiên Phiên. Bởi vậy, Lâm Phiên Phiên đổi tên công ty như vậy cũng ẩn hàm một vài ý nghĩa.
Ăn thứ không thuộc về mình, luôn có một ngày nào đó phải nhổ ra, cả gốc lẫn lãi.
Hoắc Mạnh Lam đương nhiên là hiểu rõ hàm ý của Lâm Phiên Phiên khi làm như vậy, nhưng hắn lại không thể đồng ý.
Lúc đầu, hắn đặt tên cho công ty là Phàm Thanh, ý dự là thiên hạ của Hoắc Mạnh Lam. Nhưng Lâm Phiên Phiên đặt như thế này, một chút tâm huyết và nguyện vọng còn sót lại của hắn cũng hóa thành mây khói, bảo hắn làm thế nào có thể chấp nhận?
Huống chi, sự xuất hiện của Tề Huynh ngày hôm nay đã khiến hắn bùng nổ như sấm, cộng thêm vẻ mặt kịch hay của Lâm Phiên Phiên, trong lòng hắn càng thêm xấu hổ và tức giận.
Nhưng cho dù hắn tức chết ở chỗ này, cũng không thay đổi được kết quả phát triển của sự việc.
Kết quả đương nhiên là, công ty được đổi tên, công ty Phàm Thanh trở thành công ty Phi Thiên, còn Tề Huynh cũng ở lại, đường hoàng làm thư ký của Lâm Phiên Phiên. Nói ở phương diện khác, phạm vi chức quyền còn lớn hơn Hoắc Mạnh Lam.
Hoắc Mạnh Lam nhìn, suýt chút nữa cắn vỡ một cái răng, nhưng lại không thể làm gì được!
Còn Tề Hùy, chìm nổi bốn năm, cuối cùng một lần nữa leo lên vị trí thư ký tổng giám đốc, không kìm nổi có chút lâng lâng. Thêm vào đó đối phương lại là Lâm Phiên Phiên, hắn liền bắt đầu không có chừng mực, cửa cũng không gõ trực tiếp đi vào văn phòng tổng giám đốc. Đến trước mặt Lâm Phiên Phiên, hắn dùng giọng điệu chào hỏi bạn bè cũ nói với Lâm Phiên Phiên: “Bốn năm không gặp, không ngờ cô không những xinh đẹp hơn trước, lại còn trở thành một nữ tổng giám đốc của tổng công ty. Thật là giỏi! Thế nào, buổi trưa có rảnh không, tôi mời cô ăn cơm.”
Lâm Phiên Phiên đang xử lý văn kiện, từ từ ngẩng đầu, sau đó ngước mắt nhìn Tề Huynh, mặt không biểu cảm, không động đậy không nói gì.
Cô nhìn rất lâu, nhìn đến nỗi nụ cười trên gương mặt của Tề Huynh càng lúc càng gượng gạo, đồng thời trong lòng hắn cũng bắt đầu sợ hãi, Lâm Phiên Phiên mới chậm rãi nói: “Xin lỗi, buổi trưa tôi đã hẹn Đỗ Minh rồi.”
Vừa nghe thấy cái tên Đỗ Minh này, biểu cảm trên khuôn mặt Tề Huynh lập tức càng cứng đờ. Mấy lần mở miệng nhưng bỗng nhiên không biết nên nói gì cho phải. Lúc này, Lâm Phiên Phiên mặc dù không chỉ trích hắn cái gì, nhưng không biết tại sao, đối mặt với Lâm Phiên Phiên như thế này, hắn đột nhiên không dám xấc xược.
Huống chi Lâm Phiên Phiên vẫn nhắc đến Đỗ Minh vào lúc này, đây tuyệt đối là hai chữ khắc cốt ghi tâm nhất trong cuộc đời của hắn.
“Còn chuyện gì không?”
Thấy Tề Huynh vẫn sững sờ ngang ngược ở trong văn phòng, Lâm Phiên Phiên không kiên nhẫn được hơi nhíu mày lại.
“Không còn nữa.”
Tề Huynh vội vàng lắc đầu theo bản năng, sau đó mạnh mẽ kéo lên một nụ cười, muốn khiến biểu cảm của mình nhìn có vẻ tự nhiên một chút.
Lâm Phiên Phiên dùng mũi “ừ” một tiếng, sau đó thản nhiên nói: “Lần sau vào nhớ gõ cửa!”
Tề Huynh lại lần nữa bối rối một chút, ngay lập tức, trong lòng vô cùng tức giận. Thái độ này, biểu cảm này, giọng điệu này của Lâm Phiên Phiên giống như là căn bản không quen biết hắn, nhưng cho dù có là vậy, hắn lại có thể làm gì được?
Hắn đương nhiên không thể làm gì.
Vì vậy Tề Huynh chỉ có thể cắn răng rời khỏi phòng làm việc. Hắn lúc này mới phát hiện ra, Lâm Phiên Phiên đã không còn là Lâm Phiên Phiên mà hắn đã từng quen biết nữa!
Dừng lại một chút, Lâm Phiên Phiên ra lệnh nói: “Thông báo xuống bên dưới, đúng 8 giờ sáng mở cuộc họp. Toàn bộ nhân viên công ty đều phải đến, bao gồm cả vị nam thư ký mới đến này.”
“Vâng!”
Thu Thùy Mỹ vội vàng ngoan ngoãn đáp “vâng”. Lâm Phiên Phiên không gây thêm phiền phức cho cô, cô đã cảm tạ trời đất rồi.
Khi hội nghị chính thức tổ chức, nhìn Lâm Phiên Phiên ngồi trên vị trí chính nhất trong công ty, Tề Huynh bởi vì ẩu đả lẫn nhau với Hoắc Mạnh Lam nên sưng mặt sưng mũi, không khỏi ngây ra như phỗng.
Nhớ khi hắn làm thư ký trưởng cao cấp của Sở Lý thuộc tập đoàn FL, Lâm Phiên Phiên vẫn chỉ là một thư ký bình thường bên cạnh Sở Lý. Bây giờ, bốn năm không gặp, người ta đã lắc mình trở thành một vị tổng giám đốc của một tổng công ty thị trường.
Còn Tề Huynh hắn, bốn năm nay, sống có thể nói là khá chật vật.
Từ sau khi ly hôn với Đỗ Minh, cuộc đời của hắn liền bắt đầu xuống dốc. Đầu tiên là mất đi tình yêu, sau đó mất đi sự nghiệp, hơn nữa đánh mất danh tiếng bản thân trở nên thảm hại. Có một dạo hắn không tìm được một công việc vừa ý, đi vào con đường tuyệt vọng, hắn bắt đầu điên cuồng báo thù Lâm Tinh Tinh. Nhưng sau khi làm cho Lâm Tinh Tinh thảm hại, cuộc đời của hắn cũng không có chuyển biến tốt đẹp, ngược lại càng ngày càng không như ý.
Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có đi xa đến nơi đất khách quê người.
Nhưng đáng tiếc, bốn năm qua đi, hắn vẫn chẳng thu hoạch được gì, hơn nữa sống chán nản vì khốn khó. Bị lừa nhiều lần, rơi vào đường cùng, hắn đành phải quay về thành phố B – một thành phố lớn huy hoàng đắc ý đã khiến cuộc đời hắn trở nên như thế này.
Vừa trở lại hắn liền gửi hồ sơ đến những công ty lớn mới nổi lên trong gần bốn năm nay, tìm kiếm cơ hội việc làm. Không ngờ lại đấu đá lung tung tiến vào công ty Phàm Thanh. Lúc đó, Tề Huynh vốn không biết công ty Phàm Thanh là công ty của Hoắc Mạnh Lam, cho tới sáng ngày hôm nay.
Nhưng nhìn thấy Lâm Phiên Phiên ngồi trên vị trí vượt trên cả Hoắc Mạnh Lam, Tề Huynh mới hiểu ra. Thì ra người có thể ra quyết định thật sự của công ty này là Lâm Phiên Phiên. Sau khi hết kinh sợ liền yên tâm nhiều hơn.
Với Lâm Phiên Phiên, Tề Huynh đã từng tiếp xúc, đương nhiên cũng hiểu chút ít. Đây là một người phụ nữ rất biết cách nói chuyện, hoặc có thể nói đây là một người phụ nữ giỏi khống chế.
Đương nhiên, sở dĩ Tề Huynh nghĩ như vậy, đó là bởi vì những điều mà hắn biết về Lâm Phiên Phiên vẫn dừng lại ở bốn năm trước.
Nhưng hắn không biết, vật đổi sao dời, có những thay đổi của một số người so với sự vật càng khiến người ta kinh ngạc đến rớt mắt.
Mà Lâm Phiên Phiên tổ chức cuộc họp toàn thể nhân viên với quy mô lớn như thế này, chuyện đầu tiên chính là đổi tên cho công ty.
Đổi tên cũ “Phàm Thanh” thành “Phi Thiên”. Ngày trước khi Hoắc Mạnh Lam thành lập Phàm Thanh, phần lớn tiền vốn đều là khoản tiền cực lớn có được từ chuyện Phiên Nhàn chuộc ảnh và video cho Lâm Phiên Phiên. Bởi vậy, Lâm Phiên Phiên đổi tên công ty như vậy cũng ẩn hàm một vài ý nghĩa.
Ăn thứ không thuộc về mình, luôn có một ngày nào đó phải nhổ ra, cả gốc lẫn lãi.
Hoắc Mạnh Lam đương nhiên là hiểu rõ hàm ý của Lâm Phiên Phiên khi làm như vậy, nhưng hắn lại không thể đồng ý.
Lúc đầu, hắn đặt tên cho công ty là Phàm Thanh, ý dự là thiên hạ của Hoắc Mạnh Lam. Nhưng Lâm Phiên Phiên đặt như thế này, một chút tâm huyết và nguyện vọng còn sót lại của hắn cũng hóa thành mây khói, bảo hắn làm thế nào có thể chấp nhận?
Huống chi, sự xuất hiện của Tề Huynh ngày hôm nay đã khiến hắn bùng nổ như sấm, cộng thêm vẻ mặt kịch hay của Lâm Phiên Phiên, trong lòng hắn càng thêm xấu hổ và tức giận.
Nhưng cho dù hắn tức chết ở chỗ này, cũng không thay đổi được kết quả phát triển của sự việc.
Kết quả đương nhiên là, công ty được đổi tên, công ty Phàm Thanh trở thành công ty Phi Thiên, còn Tề Huynh cũng ở lại, đường hoàng làm thư ký của Lâm Phiên Phiên. Nói ở phương diện khác, phạm vi chức quyền còn lớn hơn Hoắc Mạnh Lam.
Hoắc Mạnh Lam nhìn, suýt chút nữa cắn vỡ một cái răng, nhưng lại không thể làm gì được!
Còn Tề Hùy, chìm nổi bốn năm, cuối cùng một lần nữa leo lên vị trí thư ký tổng giám đốc, không kìm nổi có chút lâng lâng. Thêm vào đó đối phương lại là Lâm Phiên Phiên, hắn liền bắt đầu không có chừng mực, cửa cũng không gõ trực tiếp đi vào văn phòng tổng giám đốc. Đến trước mặt Lâm Phiên Phiên, hắn dùng giọng điệu chào hỏi bạn bè cũ nói với Lâm Phiên Phiên: “Bốn năm không gặp, không ngờ cô không những xinh đẹp hơn trước, lại còn trở thành một nữ tổng giám đốc của tổng công ty. Thật là giỏi! Thế nào, buổi trưa có rảnh không, tôi mời cô ăn cơm.”
Lâm Phiên Phiên đang xử lý văn kiện, từ từ ngẩng đầu, sau đó ngước mắt nhìn Tề Huynh, mặt không biểu cảm, không động đậy không nói gì.
Cô nhìn rất lâu, nhìn đến nỗi nụ cười trên gương mặt của Tề Huynh càng lúc càng gượng gạo, đồng thời trong lòng hắn cũng bắt đầu sợ hãi, Lâm Phiên Phiên mới chậm rãi nói: “Xin lỗi, buổi trưa tôi đã hẹn Đỗ Minh rồi.”
Vừa nghe thấy cái tên Đỗ Minh này, biểu cảm trên khuôn mặt Tề Huynh lập tức càng cứng đờ. Mấy lần mở miệng nhưng bỗng nhiên không biết nên nói gì cho phải. Lúc này, Lâm Phiên Phiên mặc dù không chỉ trích hắn cái gì, nhưng không biết tại sao, đối mặt với Lâm Phiên Phiên như thế này, hắn đột nhiên không dám xấc xược.
Huống chi Lâm Phiên Phiên vẫn nhắc đến Đỗ Minh vào lúc này, đây tuyệt đối là hai chữ khắc cốt ghi tâm nhất trong cuộc đời của hắn.
“Còn chuyện gì không?”
Thấy Tề Huynh vẫn sững sờ ngang ngược ở trong văn phòng, Lâm Phiên Phiên không kiên nhẫn được hơi nhíu mày lại.
“Không còn nữa.”
Tề Huynh vội vàng lắc đầu theo bản năng, sau đó mạnh mẽ kéo lên một nụ cười, muốn khiến biểu cảm của mình nhìn có vẻ tự nhiên một chút.
Lâm Phiên Phiên dùng mũi “ừ” một tiếng, sau đó thản nhiên nói: “Lần sau vào nhớ gõ cửa!”
Tề Huynh lại lần nữa bối rối một chút, ngay lập tức, trong lòng vô cùng tức giận. Thái độ này, biểu cảm này, giọng điệu này của Lâm Phiên Phiên giống như là căn bản không quen biết hắn, nhưng cho dù có là vậy, hắn lại có thể làm gì được?
Hắn đương nhiên không thể làm gì.
Vì vậy Tề Huynh chỉ có thể cắn răng rời khỏi phòng làm việc. Hắn lúc này mới phát hiện ra, Lâm Phiên Phiên đã không còn là Lâm Phiên Phiên mà hắn đã từng quen biết nữa!
/477
|